ZingTruyen.Com

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 5- Xuân Phân (II)

Noallie17

Lời này lúc nghĩ trong đầu thì cực kì trong sáng, vừa nói ra một cái, kết hợp với hoàn cảnh lại nghe ra có mấy phần ý tứ ức hiếp con gái nhà lành. Đặc biệt là khi cô lớn hơn cô bé mười mấy tuổi lại còn là giảng viên, sinh viên cùng trường.

May mắn nhân vật chính không phải là mình, bằng không có thể đi tố cáo mình quấy rối tình dục rồi.

Thi Từ nghĩ.

Aizzz, đều là do thằng ngốc nhà mình.

Lần trước Thi Từ làm nàng ngã xe , để Thi Hải lấy cớ này mời nàng đi ăn. Thế mà Thi Hải lại không thành công.

Đây là lần thứ hai.

Bất quá tam.

Không biết có phải do Thi Từ ảo giác không mà lúc nghe được lời cô nói, cô gái nhỏ lại cúi mặt, lông mi rũ xuống, nốt ruồi màu nâu kia giống như đang rung động.

Trời ạ! Thi Hải! Ngươi rốt cuộc là làm cho cô bé này rất chán ghét mình ! Nhìn là thấy không có tí nào muốn hẹn hò với ngươi !

Thi Từ miễn cưỡng bản thân tự nhủ với lòng, máu mủ tình thâm rất rất quan trọng, thanh âm cô không tự giác mà dịu dàng đi: "Bạn Đường Trù à, em không cần hiểu lầm, em có thể cùng nó đi ăn bữa cơm, ở canteen cũng được, hay tham gia mấy hoạt động linh tinh ở câu lạc bộ, không thì gặp ở khuôn viên trường cũng được, tuỳ em quyết định, em cảm thấy chấp nhận được không?"

Cô bé trước mặt thực sự là không muốn. Từ ngôn ngữ cơ thể của nàng thì nhìn ra được ngay, hai vai co lại, môi mím chặt gắt gao, tựa như một con chim nhỏ đang nỗ lực khống chế không xù lông.

Thi Tư cơ hồ tính toán định nói không được cũng không sao thì lúc này lại nghe nàng nói: "Vậy thôi là được sao?"

Con ngươi kia trong veo thấy được cả đáy mắt kia đang hướng về cô, so với bầu trời quang đãng còn muốn trong trẻo hơn.

Thi Từ nhìn nàng, khẽ cười, "Ừ, chỉ vậy thôi".

Đường Trù nhìn cô rồi lại nhìn chiếc xe kia, "Em đồng ý".

Thi Từ không chắc lúc này có nên thay mặt thằng em ngốc nhà mình cười không, cô liền nói: "Cảm ơn em, bạn học Đường Trù".

Cô bé lại ngước mắt nhìn nhìn nàng, lần này nhìn lâu hơn một chút, thân thể tư thái cũng thả lỏng, dường như chỉ là đơn thuần tò mò. Để ý nàng nhìn mình chằm chằm, Thi Từ liền quay lại nghiêm túc nhìn nàng một cái.

Ánh mắt mang ý vị rất sâu xa ....

Sau đó nàng chuyển tầm mắt đi, "Thi giáo sư, em có thể đi rồi chứ?"

Nga, ngữ khí vẫn lãnh đạm như vậy a?

Thi Từ vẫn giữ nụ cười trên môi, "Dĩ nhiên có thể".

Giây tiếp theo, cô gái nhỏ lần nữa lên xe đạp đi, hai cánh tay gầy gò như đôi cánh non nớt hơi mở ra.

Thi Từ từ thuở bắt đầu yêu đương cũng chưa gặp qua cô gái nào đối với cô lạnh nhạt như vậy. Sau này đi làm, đồng nghiệp đều thích gần gũi cô. Trên lớp, học sinh không biết cô thích nữ cũng rất mến cô.

Thi Từ nhìn tờ giấy trong tay, chữ viết nhìn rất đẹp, từng nét bút từng dòng chữ, đỉnh tú giãn tĩnh (cao thẳng, rõ ràng, gọn gàng).

Học chữ của Triệu Mạnh sao? Thi Từ đối với lĩnh vực này cũng không nghiên cứu nhiều lắm nhưng thật ra trong phòng sách của ba cô có vài bức thư pháp.

Cô đem giấy gấp lại, bỏ vào túi.

——

"A? A? Nàng chấp nhận rồi?" Thi Hải nghe thấy tin tức này trước tiên là hoan hô. Sau đó vội vàng lấy di động, ngón tay liên tục bấm, trong miệng lẩm nhẩm liên tục: "WeChat WeChat, add WeChat!"

Hắn ở chung cư trường học của Thi Từ, ngồi sô pha réo lên, "Được rồi được rồi!!!!"

Thi Từ lắc lắc đầu, thở dài.

Thật quá ngốc, không may lại là chị em ruột.

Nam Đại cho cô căn chung cư này rộng 140 m2. Có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ cô lấy làm chỗ để quần áo với mấy thứ linh tinh trong nhà, một phòng dành cho khách để lại cho Thi Hải. Phòng sách cùng phòng khách thông với nhau, phía bên kia có cái cửa sổ sát đất, mở ra là thấy được một góc rất rộng. Còn có bàn trà, hai kệ sách lớn âm tường, thảm sàn, gối ôm, ngoài ra còn có một chiếc ghế lười tuỳ chỉnh có thể thoải mái làm ổ bên trong.

Giữa phòng khách có bày một sô pha dài, máy chiếu cùng TV và một hồ cá cao 1.2m. Cá rồng màu trắng bạc ngoe nguẩy thân nhẹ nhàng, thảnh thơi thảnh thơi mà bơi.

Sau khi được chấp nhận kết bạn trên WeChat, Thi Hải đi soi danh sách bạn bè của Đường Trù.

"Danh sách bạn bè cũng ít người quá." Thi Hải lẩm bẩm nói.

"Nói không chừng ông trời cũng không cho em cơ hội đâu." Thi Từ nói.

"Chị, không cần đả kích em đâu !" Thi Hải nói.

"Là em nói với Đinh nữ sĩ chị quen bạn gái ?" Thi Từ đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"A? Không có!" Thi Hải từ trên màn hình di động ngẩng đầu lên, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là chia tay rồi." Thi Từ lời ít mà ý nhiều nói.

"Vì cái gì vậy? Chị Văn Văn rất xinh đẹp mà!" Thi Hải kinh ngạc hỏi.

Xem ra thật sự không phải hắn nói.

Thi Từ rũ mắt suy tư một lát, trả lời: "Không vì cái gì hết."

"Aizzz......" Thi Hải kéo dài thanh âm, "Đinh nữ sĩ muốn bàn tính vụ cháu chắt mà lại thất bại như vậy!" Hắn sờ cằm của mình, "Không sao, xem ra em đành phải mang bạn gái về ra mắt thôi!"

Thi Từ: "......"

Ngươi lấy đâu ra tự tin vậy....

Thi Từ: "Chị vừa rồi cũng đã nói với em. Em đừng có làm gì bậy, phải nghe ý kiến người lớn."

Thi Hải mạnh mẽ gật đầu, "Em biết rồi, nhưng cậu ấy hiện tại còn không nhắn tin qua cho em, chị nói em có cần phải hối thúc không..."

Thi Từ liếc nhìn hắn một cái.

Thi Hải xua xua tay, "Được được được, em chờ cậu ấy liên hệ em."

Trong phòng yên tĩnh một hồi, Thi Hải cầm di động xem tới xem lui, bất đắc dĩ nói: "Không có được bao nhiêu thông tin hữu ích...... cậu ấy thật sự rất bí ẩn!"

"Lại rất lạnh lùng khó tiếp cận."

Thi Từ nghe hắn nói như vậy, thật đúng là phải nghiêm túc suy nghĩ lại.

Thông thường thanh niên ở độ tuổi của Thi Hải mà có chút hận đời hay thanh cao kiêu ngạo cũng không hiếm thấy.

Thanh xuân đại diện cho sự trẻ trung và tinh lực dồi dào. Ở độ tuổi mà cái tôi cá nhân lớn nhất, ai cũng muốn bản thân mình khác người bình thường một chút.

Đứng trước mặt người lớn đều có thể bị nhìn thấu bằng một cái liếc mắt. Giống như tờ giấy, không vững vàng.

Bất quá cô bé kia lại càng giống...

Càng giống như bị một tầng thuỷ tinh mỏng bao trùm toàn thân nàng, giữ khoảng cách với mọi vật xung quanh, cứng cỏi nhưng cũng ngây ngô, yếu ớt.

"Để chị nhìn xem." Thi Từ đột nhiên mở miệng, nhận lấy điện thoại.

Ngoại trừ một ít bài chia sẻ về văn học kiến thức ngôn ngữ, thông tin cá nhân xác thật rất ít.

Một bức ảnh chụp, sách đang mở, bình nước, sách có kẹp một cây kẹo mút.

Vị táo xanh của Hsu Fu Chi.

Một bức ảnh khác là ban đêm ở khuôn viên trường, một vệt đèn chiếu lên ven đường, ánh sáng rơi xuống yếu ớt.

Còn một thứ. Là một đoạn thơ tiếng Anh.

Tiếng Anh của Thi Hải rất tệ, Thi Từ thì lại xuất thân là dân khoa học công nghệ, sách hay thơ ca gì cũng xem rất ít. Hai chị em lấy thừa bổ khuyết cùng nhau đoán thơ này là gì.

"Had I not seen the sun,
I could have borhe shade
Ngữ pháp này quái quái,"

"Tôi vốn có thể chịu đựng được bóng tối, nếu như tôi chưa từng gặp qua thái dương, đại khái dịch ra như vậy?"

"Ô! Emily Dickinson a!" Thi Hải bừng tỉnh nhận ra, "Cậu ấy thích nhà thơ này sao?"

Thi từ đọc lại đoạn thơ tiếng Anh, "Nổi tiếng lắm à?"

"Nổi tiếng, cũng rất đặc biệt." Thi Hải chuyên ngành tiếng Trung lúc này cuối cùng cũng có thể phát huy sở trường đặc biệt, "Phải nói rất là đặc biệt. Nữ nhà thơ này sau 25 tuổi hình như không ra ngoài, suốt ngày ở nhà sáng tác thơ. Nói theo ngôn ngữ thời nay chính là tử trạch (suốt ngày ở nhà không ra đường)."

"Lúc còn sống bà không thích giao lưu bạn bè, cũng không nói gì về tác phẩm của mình, đặc biệt hơn nữa là thơ của bà thường đề cập tới cái chết."

"Bà là một người sống cô độc, nội tâm phong phú, lại là một nữ thi sĩ biết tiết chế một cách xuất sắc. " Thi Hải thao thao bất tuyệt.

Thi Từ nhếch môi, "Vậy giờ em cũng biết là lúc gặp cô ấy nên nói cái gì rồi chứ?"

Thi Hải đắc ý mà cười, "Đương nhiên là biết. Văn học nghệ thuật của chúng ta còn sống thì bọn em vẫn còn nhiều điểm chung lắm!"

Khuôn mặt trẻ trung lộ ra vẻ rạng rỡ như con nít, như cơn mưa xuân, như các loại hạt giống vàng nhạt nảy mầm ở vườn trường, nhất phái bừng bừng sinh cơ.

Xuân sắc như đứa trẻ mặt non nớt. Mấy tràng quý như du mưa xuân sau, vườn trường các loại thụ toát ra vàng nhạt mầm, sức sống toát ra bừng bừng.

Thi Hải rốt cuộc cũng toại nguyện nhận được tin nhắn WeChat của Đường Trù, "Chào cậu, cuối tuần gặp nhau ở phòng tự học trên tầng 2 thư viện được không?"

Thi Hải chớp chớp mắt, đáp: "Dĩ nhiên là được."

"Thứ bảy buổi sáng 9 giờ, tôi ở phòng tự học lầu hai đợi cậu."

Mắt Thi Hải long lanh lên, thật sớm a, hắn bình tĩnh mà đáp, "Được."

Lại thấy tin nhắn mình vừa gửi có vẻ quá lạnh lùng, Thi Hải vội chèn thêm một sticker con thỏ híp mắt nghiêng đầu cười biểu tình rất đáng yêu, "Được a!"

Nhưng mà người bên kia không có đáp lại.

Cơ mà Thi Hải vẫn hưng phấn mà nhảy cẫng lên, múa may qua lại trong không khí, "Yo ha!"

Từ vị trí cửa sổ ở thư viện lầu hai có thể nhìn thấy được cảnh sắc bên hồ trong trường, kế chỗ ngồi có cây xanh, có thể tách ra một khoảng cách với bàn gỗ một chút.

Kì thật là một nơi hẹn hò không tồi.

Hiếm lắm mới thấy Thi Hải tám giờ xuống giường. Nam sinh cũng muốn chăm chút hình tượng, huống chi từ nhỏ đã được Thi Tư rèn luyện phẩm vị, chú ý hình tượng đồng thời còn biết thế nào là ăn diện, huống chi bản thân hắn lại giống một người mẫu, huống hồ gì hôm nay hắn lại hẹn hò cũng người con gái mình thích bao lâu.

Chỉ là... bạn Đường Trù trước mặt xem ra không nghĩ tới việc hẹn hò, ngược lại là tới đây học thật.

Thi Hải chỉ tuỳ tiện mang theo vài tiểu thuyết để làm màu, nhưng trước mặt Đường Trù lại có một quyển tiểu thuyết nước ngoài nhìn không ra tên, một quyển 《Giáo trình phiên dịch Anh Trung 》, một quyển mở ra một cái liền làm cho Thi Hải run rẩy《Lưu Nghị đột phá từ vựng 10000 》, còn có một quyển tập.

Ngoại trừ ban đầu hai người còn trò chuyện vài câu ——
"Chào cậu"
"Chào cậu, mình là Thi Hải"
"Tôi biết, tôi là Đường Trù."
"Mình ... biết, cậu ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi."

Thi Hải sờ sờ bụng, ngắm ngắm Đường Trù đối diện đang vùi đầu học tập.

Thức dậy quá sớm, hắn còn chưa kịp ăn gì. Nếu Đường Trù cũng chưa ăn, hắn liền có thể thuận tiện rủ ăn sáng, thật tốt.

Hiện tại, bữa sáng không rủ được, không khí còn rất lạnh.

Nhưng không sao, bạn Thi Hải cũng tự quen rồi.

"Đúng rồi, lần trước không phải chị mình đụng ngã cậu sao? Không bị ngã trúng chỗ nào chứ?"

"......"

Cô gái đối diện ngẩng mặt, "Không có."

"Vậy là tốt rồi." Thi Hải nhanh chóng lộ ra nụ cười.

Cặp mắt kia to mà sáng, mí mắt rõ rệt, lông mi dài cong, cười rộ lên quả thực như cảnh xuân chợt nảy nở, thắp sáng cả căn phòng. Hơi thở cực kì thoải mái tươi mát, người lại cao, ngồi dậy so với Đường Trù cao hơn rất nhiều, rất có cảm giác tồn tại.

"Tôi đụng trúng xe chị cậu, xe không sao chứ?" Đường Trù đột nhiên mở miệng hỏi.

Thi Hải rất cao hứng với cuộc nói chuyện giữa hai người, "Xe có mua bảo hiểm rồi, không phải chuyện to tát. Chị mình còn đi đổi màu mới cho nó!"

Hắn lấy di động ra, tìm được WeChat cho nàng xem, "Này, Cậu xem!"

Chiếc xe màu trắng sữa kia đã biến thành một chiếc xe màu xanh lam.

Màu xanh lam kia thật đặc biệt. Tươi sáng trong vắt, như là màu xanh nước biển khi ánh mặt trời chiếu lên chuyển thành xanh lá.

"Xanh Miami, chắc thêm vào khoảng 30,000 tệ. Cậu không cần để ý. Chị ấy vốn muốn đổi màu lâu rồi. Chị mình căn bản chính là *hào vô nhân tính* đó."
—————-
*Hào vô nhân tính: chỉ người không tiếc tiền chi xài cho sở thích bản thân, sau đó chụp hình khoe trên mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com