ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 34 - Thu Phân (I)

Noallie17

* Tiết Thu phân là quãng thời gian giữa mùa thu, thời tiết dịu mát, có nắng hanh. Một điểm thú vị là trong tiết thu phân nhất là những đêm trời trong, thời tiết đẹp, chúng ta có thể được ngắm nhìn mặt trăng sáng và đẹp nhất trong năm.
—————

Cây hoa quế ở Nam Đại hưởng ứng lời gọi của mùa thu đầu tiên, thanh lệ nồng đậm, những chùm hoa vàng chanh, từng chùm từng chùm, uyển chuyển nhẹ nhàng, sum xuê, sinh trưởng mạnh mẽ. Xa gần đều có thể thấy được, đâu đâu cũng là cảnh đẹp.

Học kỳ này, Đường Trù vẫn vừa đến thư viện, vừa đi học vừa làm thêm, cuối tuần còn dạy kèm Thi Hải. Học kỳ này nàng phải tập trung vô việc học.

Lên năm ba, nàng phải ra quyết định thi thạc sĩ hay lấy bằng hành nghề trước. Lên kế hoạch hoàn chỉnh rồi, bất luận lựa chọn là gì, đều giúp CV của nàng đẹp và phong phú nội dung.

Đường Trù dốc hết khả năng đang có để thi hết các bằng cấp chứng chỉ chuyên môn, đại học cấp 6, chuyên môn cấp 4, Catti cấp 3, Nhật ngữ N2.

Mục tiêu năm ba chính là tranh thủ thi đậu ít nhất Catti cấp 3 hoặc cấp 2, còn phải đạt lấy nhiều giấy chứng nhận giả thưởng. Nàng không thể đem mình so với những học sinh có điều kiện được, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình vượt qua thử thách thì mới hi vọng có được một vị trí nho nhỏ trong xã hội sau này.

Bắt đầu tháng thứ nhất của học kì, các khoa trong học viện ngoại ngữ bắt đầu tổ chức cuộc thi đọc diễn cảm và cuộc thi lồng tiếng. Đường Trù đăng kí thi cả hai. Nàng bận tối tăm mặt mũi nhưng theo nàng biết Thi Từ còn bận hơn.

Đại học Nam Thành tổ chức diễn đàn Vận Trù Học ở bậc cao học. Tổng cộng có 6 mục. Ngày đầu có hai mục do đại diện học sinh của trường trình bày. Người chủ trì là Thi Từ.

Ngày này trùng hợp diễn ra đúng vào ngày Đường Trù tham dự cuộc thi đọc diễn cảm. Buổi chiều thi vừa xong, không chờ tới lúc đọc kết quả xếp hạng, nàng liền chạy ngay tới Khoa quản trị để nghe diễn đàn.

Phần buổi chiều của diễn đàn đã sớm bắt đầu, chỗ check-in lầu một đã không có người nào.

Đường Trù lẻn vào từ cửa sau, giảng đường đông nghẹt, có thể chứa tới vài trăm người. Đường Trù từ cầu thang bên kia chen chúc đi vào, nhón chân lên nhìn. Bàn đầu chắc chắn toàn là giáo sư và phó giáo sư. Bên trái ỏ chính giữa là một hình bóng quen thuộc.

Đường Trù khẽ mỉm cười. Dù  ở buổi báo cáo chật kín vậy, bất luận là ngồi giữa học sinh hay giữa dàn giáo viên, Thi Từ vẫn là người thu hút nhất,Thi Từ vẫn là người thu hút nhất.

Cô mặc một chiếc áo vest màu baby blue, quần dài denim màu xanh biển, bên trong là một chiếc áo sơ mi cổ tròn. Tóc để xoã tung bồng bềnh trên vai. Đứng giữa học sinh thì lộ ra vẻ chuyên nghiệp, trưởng thành, quyến rũ, so với các giáo sư cùng thế hệ thì lại thấy căng tràn sức sống và tươi trẻ hơn nhiều.

Sinh viên trên bục đang phát biểu: "Tận dụng LINGO giải quyết phí tổn vận chuyển để cải thiện vấn đề. Đầu tiên......"

Những giáo sư khác một là ngồi nghiêm chỉnh, hai là mỉm cười cổ vũ.  Đường Trù chú ý Thi Từ hay giao tiếp bằng mắt với sinh viên đứng trên bục. Dáng cô ngồi không thẳng, cũng không nghiêm chỉnh, hơi nghiêng nghiêng người, tay chống cằm, có chút lười nhác.

Có thể cô cảm thấy ghế dựa này không thoải mái, nội tâm Đường Trù nghĩ tới vậy lại cười.

Đứng ở vị trí này, Đường Trù có thể nhìn được đường cong sườn mặt khi Thi Từ  cười lên. Khi cô cười rộ lên, sườn mặt thật đẹp, không biết có bao nhiêu người sẽ ganh tị với bạn sinh viên đang thuyết trình trên đó,  được cô chú ý nhiều như vậy.

Đường Trù đứng giữa rất nhiều người, căn bản nghe không hiểu đề tài này nhưng chỉ cần thấy được Thi Từ giữa đám đông như vậy, nàng cũng không thấy buồn chán.

Tới chủ đề cuối cùng, Đường Trù  nhận ra đây là phương hướng nghiên cứu của Thi Từ. Đứng từ góc này, có thể thấy nụ cười trên gương mặt cô ngày càng rõ ràng. Đường Trù nhớ rõ đôi mắt cô rất đẹp, hàng mi đen dày, giống như eyeliner tự nhiên, cười rộ lên thì đặc biệt xinh đẹp, giống như ánh mắt phóng điện trong truyền thuyết, sương khói mê ly nhưng lại trong trẻo tươi mát. Là một vẻ đẹp pha trộn những điều tưởng chừng mâu thuẫn với nhau.

"Hai yếu tố chính của quản lý tiền lời hàng không là giá cấp bậc và tối ưu hoá sắp xếp chỗ ngồi ..."

Đường Trù nghe nghe. Bản năng được đào tạo lâu năm khởi động, vận dụng hết vốn từ mà mình nghe hiểu tự dịch ngay trong đầu, " Quản lý vận chuyển hàng không- Air Transport Management, hệ thống tối ưu tiền lời hành khách  —— Passenger Revenue Optimization System......"

Dù sao cũng là lĩnh vực bản thân mình không quen thuộc, đầu Đường Trù có chút ong ong. Nàng nghĩ đây là lĩnh vực Thi Từ am hiểu, đây là chuyên môn của cô. Nàng chỉ hiểu được chút chút cũng giống như có thể hiểu thêm về cô một ít. Cô đang ở thật gần với nàng nhưng cũng cách nàng thật xa.

I am never gonna live up to her. (Mình sẽ không bao giờ bằng được cô)

Đường Trù nghĩ. Có khả năng là vĩnh viễn nàng cũng không có cách nào lợi hại như vậy.

Nhưng có thể quen biết được Thi Từ thật tốt, cô có thể xuất hiện trong cuộc sống của mình thật tốt.

Đại diện học sinh diễn thuyết xong mời phó giáo sư Thi Từ đưa ra lời bình luận tổng kết.

Thi Từ đi ra, tiến đến vị trí trung tâm. Phía dưới có học sinh đưa mic cho cô. Cô còn chưa lên tiếng, đám đông đã vỗ tay hoan hô.

Đáp lại sự reo hò của toàn giảng đường, Thi Từ cười lên vui vẻ: "Cô vẫn chưa nói gì mà!"

Tiếng hoan hô lớn hơn nữa, Thi Từ cầm mic cười. Đèn khán phòng tựa như ánh đèn chiếu trên sân khấu mà cô thì vốn dĩ trời sinh đã thích hợp đứng ở vị trí được nhiều người chú ý.

Cô bắt đầu nói, tốc độ vừa phải, tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe. Cô bắt đầu nhận xét từ bài thuyết trình buổi sáng. Cô nhớ rõ nội dung báo cáo của học sinh, trước khi nhận xét sẽ trích lại một hai câu liên quan đến đề tài, giúp người nghe nhớ lại, sau đó mới đưa ra nhận xét.

Đường Trù không thể không thừa nhận, cho dù là một người ngoài ngành đi chăng nữa, nếu nghe được những lời nhận xét của Thi Từ, đều sẽ cảm thấy Vận Trù Học là một chuyên ngành có bản chất toàn diện và rất hấp dẫn, thú vị, hợp lí, linh hoạt.

Toàn hội trường, ai cũng yên lặng say mê nghe cô nói.

Lúc này, Thi Từ tự nhiên mà tạm dừng một chút. Ngay lập tức một chai nướng khoáng từ hàng ghế thứ hai được đưa lên.

"Phụt phụt......" Đại sảnh nghe báo cáo phát lên một trận cười nho nhỏ.

Thi Từ nhận lấy nước, cười với nữ sinh đưa nước. Cô gái lập tức thẹn thùng mà cúi mặt.

"Kế tiếp, bạn xx sẽ báo cáo về tiền lời quản lý về ứng dụng quản lí hàng không," cô cười nhún nhún vai, ánh mắt nhìn chung quanh hội trường báo cáo.

Đứng trong đám đông, tim Đường Trù nảy lên, hình như có một giây Thi Từ nhìn thấy nàng, lại hình như không có. Cô rất nhanh tiếp tục đề tài này, "Trùng hợp sao đây là chuyên ngành của cô, bạn trẻ à, lá gan em rất lớn đó nha!" Cô chớp chớp mắt.

Các sinh viên trong phòng lại được dịp cười ồ lên lần nữa.

Hai nữ sinh đứng bên cạnh Đường Trù khẽ nói nhỏ:
"Trời ạ, mình muốn làm học sinh của cô quá."
"Khi đó đáng ra phải thi Nam Đại."
"Không biết còn có cơ hội không......"

Ước chừng khi Thi Từ đã nói được nửa tiếng, sinh viên còn chưa thấy thoả mãn thì cô bước vào lời kết: "Hôm nay, ánh mắt của các bạn ở đây đã đem đến cho cô rất nhiều cảm hứng, cô rất xúc động, nhìn thấy được nhiều chân trời mới, phương hướng nghiên cứu mới......"

"Giáo sư Thi! Có thể thi làm nghiên cứu sinh của cô không ạ?" Một nữ sinh đứng cạnh Đường Trù đoán chừng cảm thấy Thi Từ diễn thuyết xong rồi nên nóng vội giơ tay lên.

Sinh viên phía trước xôn xao mà nhìn ra sau theo giọng hỏi, Thi Từ từ xa cũng nhìn lại hướng này. Đường Trù theo bản năng giật mình, không có cách nào trốn, gương mặt nàng dần dần nóng lên. Tầm mắt Thi Từ nhìn chằm chằm về hướng nàng vài giây, cười nói: "Dĩ nhiên."

Sau khi kết thúc hội thảo, Thi Từ còn bị các sinh viên vây quanh, Đường Trù yên lặng mà đi ra trước. Nàng từ cửa nhỏ giảng đường đi ra, rẽ qua hướng khác, đứng dưới tàng cây hoa quế.

Trương Tử Nam gọi điện thoại tới, "Cục cưng, cậu đạt giải nhất rồi. Ha ha, mình lãnh giấy chứng nhận cho cậu luôn rồi. Cậu tuyệt vời quá đi mất!"

Đường Trù cười rộ lên, "Cảm ơn cậu."

"Ha ha ha ha, trưởng khoa tụi mình biết cậu, thấy mình đi lên lãnh thay cậu còn hỏi cậu đâu rồi..."

Đường Trù nhìn hoa quế trên đỉnh đầu, tâm tình thực nhẹ nhàng. Hai người nói chuyện trong chốc lát, Đường Trù từ xa nhìn thấy Thi Từ đi ra, vài học sinh đi theo cạnh cô. Bây giờ nàng mới để ý Thi Từ mang một đôi giày cao gót màu tím nhạt, cả người ăn mặc trang nhã, trẻ trung, lại rất có hương vị nữ nhân, không chê vào đâu được.

Đường Trù không ý thức được nàng đem nửa người mình trốn sau cây.

Ánh hoàng hôn dừng ở trên người Thi Từ, giống như lăng kính nghệ thuật đuổi theo cô. Cô cùng sinh viên đi ngang qua một bồn hoa, đi đến con đường trước mặt Đường Trù.

Trong khoảnh khắc này, Thi Từ hình như có linh tính mà ngoái đầu lại nhìn. Đường Trù xa xa đối diện cô, tựa hồ vẫn chưa bao giờ dời mắt đi. Trong lòng nàng có cảm giác kì lạ, tựa như cơn gió lúc chạng vạng, lẫn vào một chút hương hoa quế vàng chanh, ôn nhu mà phớt qua trái tim nàng.

*Mở đoạn nhạc phía trên nha các bạn*

Thời điểm đầu vào mưa thu, cuộc thi lồng tiếng của Đường Trù cũng tiến vào bán kết. Thông qua Trương Tử Nam, nàng nhờ được một đàn em năm hai diễn chung với nàng.

Trích đoạn họ chọn cho vòng bán kết chính là đoạn Elizabeth và Darcy cãi nhau khi chạy trú mưa trong bộ phim "Price and Prejudice" của đạo diễn Joe White.

Đoạn này chỉ có 5-6 phút giằng co, giữa hai người có rất nhiều lời thoại, tốc độ nói nhanh tới mức làm líu cả lưỡi, đặc biệt là do đang cãi nhau to nên hầu như không có dấu ngắt câu ngưng nghỉ nào.

Đường Trù tử thuở bé đã được ba huấn luyện bằng điện ảnh nên lúc bắt đầu cất lời thoại giọng Anh-Anh cũng không gặp khó khăn mấy. Cậu nhóc đàn em này cũng luyện giọng Anh-Anh nên lời thoại cũng không phải là vấn đề. Nhưng mà để tác phẩm hoàn mỹ xứng với tình tiết điện ảnh quốc tế thì khả năng đọc thoại không là chưa đủ. Phải có năng lực truyền cảm, phải thấm đượm tình cảm.

Trải qua mấy ngày hợp tác, Đường Trù và cậu nhóc cảm thấy diễn cảnh tình cảm cực kì khó.

Cậu sinh viên này vóc dáng không cao, mặt tròn tròn đeo kính, trông giống như Mao Bất Dịch phiên bản dễ thương. Hắn có thể đạt được mức độ tiêu chuẩn nói lại được lời thoại nhưng khi hai người diễn tay đôi đứng đối mặt nhau mà lồng tiếng, hắn liền bắt đầu luống cuống, miệng không ngưng lại được, hoàn toàn không dám nhìn Đường Trù.

"Huhu, em không cách nào cãi nhau với chị hết a...." Hắn bị áp lực lớn đến mức suýt chút nữa thì khóc.

Đường Trù còn chưa nói gì, quân sư Trương Tử Nam đã sốt ruột mà gãi đầu, phân tích quá trình tâm lý Darcy cho hắn, "Em trai à, em như thế nào lại lúng túng như vậy? Chẳng lẽ em chưa từng yêu ai sao? Cãi nhau a cãi nhau, vừa thương vừa hận lại đau lòng. Ta yêu nàng, tại sao nàng lại có thể kiêu ngạo như vậy? Ta là quý tộc, ta là Vương Lão Ngũ, ta bỏ đi lòng tự tôn để cầu xin tình yêu của nàng, nàng vậy mà vì chị mình đi cự tuyệt ta.... A! Đau lòng a! Vạn mũi tên đâm xuyên tim làm ta đau đớn! Nỗi đau không cách nào dừng được chỉ có thể yêu mà thôi! Em hiểu không?" 
(*Vương Lão Ngũ: dùng để chỉ các anh chàng học giỏi, đẹp trai, nhà giàu, nói chung là toàn diện)

Đàn em tròn xoe mắt, vẻ mặt ngốc ra đến dễ thương, "...... Hình như em hiểu, nhưng em......"

Trương Tử Nam lườm hắn, "Nhưng em cái gì? Như thế nào, chị Đường Trù không đáng yêu sao? Không phải nữ thần của em sao?"

Đàn em đỏ mặt lên, "Nhưng mà, đáng yêu, là là là nữ thần, nhưng, nhưng em không dám cùng nữ thần yêu đương, em cũng không dám la mắng nữ thần......"

Đường Trù kiềm chế xúc động xoa xoa trán, "Bỏ đi, nếu không thì chúng ta chọn......"

"Vậy không được, trong vòng đầu, cậu đã chọn lồng tiếng một người rồi, vòng bán kết chúng ta muốn chọn một đoạn có hai người phối hợp, có xung đột cảm xúc, có khiêu khích. Trích đoạn này quả thật rất đáng đồng tiền bát gạo." Trương Tử Nam kéo nàng sang một bên nói, "Chọn trích đoạn khác cũng không kịp nữa rồi."

Đường Trù trầm mặc không nói gì.

Trương Tử Nam thở dài nói: "Khoa ngoại ngữ tụi mình ít nam quá. Nói tốt, giọng Anh-Anh thì càng hiếm như lá mùa thu..."

"Có phải mình thật sự cho người ta cảm giác quá lạnh nhạt ko?" Đường Trù đột nhiên hỏi.

"A? Emmmmmm......" Trương Tử Nam chần chờ một giây, ngay sau đó hỏi lại, "Cậu làm sao vậy? Trước đây, cậu không bao giờ hỏi vấn đề này cả. Cậu chính là kiểu "Ừ, tôi cứ vậy đấy tôi không rảnh care người khác nghĩ gì. Cậu rất là lạnh lùng xa cách luôn!"

Cô lấy phương thức riêng của mình an ủi Đường Trù.

"Mình không biết, mình chỉ là......" Đường Trù có chút mù mờ. Nàng không có thói quen quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nàng biết trong lòng Trương Tử Nam nàng không phải như thế là đủ rồi. Nhưng mà vào lúc này nàng tò mò người khác nhìn nàng như thế nào.

"Đàn chị," cậu sinh viên nhút nhát sợ sệt đi tới, "Thực xin lỗi, em giúp không được gì......"

Trương Tử Nam vừa muốn mở miệng, Đường Trù đã lên tiếng trước an ủi hắn, "Không có, em giúp chị nhiều rồi. Em rất giỏi, cảm ơn em." Đường Trù nói, thực tự nhiên mà cười với hắn, còn vỗ vỗ vai của hắn.

Đàn em nhỏ ngơ ngác nhìn nàng. Mất nửa ngày, mặt tiếp tục đỏ lên, ngữ khí kiên định hơn nhiều, "Đàn chị! Vậy chúng ta thử một lần nữa đi!"

"Thật không? Em chắc chứ?" Đường Trù kinh ngạc.
"Đương nhiên có thể!"
" Làm phiền em rồi," Đường Trù thở ra một hơi, "Chị thật sự cũng không tìm được người khác!"
Cậu nhóc không tự chủ được mà ưỡn ngực, "Xin chị hãy tin em một lần nữa!"

Hai người lại tiếp tục luyện tập.

Trương Tử Nam trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đường Trù, hơi bất ngờ khi Đường Trù có thể tự nhiên nói ra nỗi lòng với người khác như vậy.

Trải qua một phen khổ luyện, bọn họ rốt cuộc cũng trổ hết tài năng trong vòng bán kết. Đường Trù trở thành một trong năm thí sinh tiến vào trận chung kết.

Trương Tử Nam cầm máy chụp hình Canon G7 quay lại toàn bộ cảnh thi, vui sướng tột độ ôm lấy cậu em lớp dưới: "May quá may quá, bắt em liên tưởng tới cảnh cuối Baymax chết trong Big Hero 6 rốt cuộc cũng giúp em đem cảm xúc bi thương vào lời thoại. Good job!"

Đàn em hiểu ra liền nói: "Cái kia...... Chị à, em cảm thấy vẫn là có khác biệt một chút đó......"

Trương Tử Nam cười ha ha.

Đường Trù nhìn hai người, cũng bất giác mỉm cười, tâm trạng hồi hộp cũng tạm thời thả lỏng một chút.

Vòng bán kết và chung kết đều diễn ra vào buổi chiều. Sau vòng bán kết được nghỉ 20 phút, các thí sinh khác đều tham gia theo nhóm, nàng kì thật cũng không có nhiều phần thắng, trích đoạn nàng chọn trong vòng chung kết cũng là độc thoại.

Các thí sinh khác đứng tập trung ở hành lang hoặc là tìm giáo viên để tập dợt lần cuối. Đường Trù một mình đi tới cầu thang ở tầng khác.

Tiếng người dưới lầu ồn ào, Đường Trù lấy di động ra. Có một loại xúc động dâng lên muốn liên lạc với ai đó.

Nàng mở cửa sổ WeChat lên, Thi Từ biết nàng thi, nhưng hôm nay trùng hợp cũng là ngày cô phải dạy nghiên cứu.

Đường Trù lúc này mới chợt nhận ra, hoá ra là nàng hi vọng Thi Từ có thể thấy nàng thi. Là tâm trạng gì đây? Muốn người chị mình tin tưởng thấy được mình ưu tú thế nào sao?

Có thể thật sự nàng đã xem Thi Từ như người nhà, không cách nào ngăn lại ham muốn có thêm nhiều tình cảm với cô. Trong một thời gian dài, nàng cảm thấy bản thân sống trên một ốc đảo cô độc, trên đảo chỉ có duy nhất một cư dân là nàng. Nàng cách thật xa không khí náo nhiệt trên những hòn đảo khác. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng muốn chủ động làm quen với một cư dân khác, cũng mang khát vọng được tới gần người ấy.

Loại tâm trạng này làm nàng vừa cảm thấy cô đơn lại vừa cảm thấy ấm áp. Hai loại cảm giác này cứ thay nhau trỗi dậy, như thể lúc đó trên đại dương xuất hiện bóng dáng một chú cá heo màu xanh.

Trong lúc Đường Trù đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Thi Từ đã gửi tin WeChat: "Chị còn đang họp, em thi xong rồi hả?"

Tim nàng đột nhiên nảy lên. Bình tĩnh lại, nàng trả lời: "Chưa ạ, một lát nữa mới tới chung kết."
"Em chọn trích đoạn gì?"
"Em chọn đoạn độc thoại diễn thuyết của Meryl Streep trong Suffragette."
"Có chí khí, chị thích."

Đường Trù hít một hơi, cười tít mắt.

"Có người quay lại không?"
"Có ạ."
"Tốt, tối nay share chị xem nha, cố lên ~"
Cô còn để lại vọng sóng đen nữa.

Đường Trù nắm chặt di động, nhoẻn miệng cười thật tươi.

Trận chung kết tổng cộng có năm tiết mục. Đường Trù là người cuối cùng lên sân khấu. Trước nàng có nhóm diễn trích đoạn ngắn trong Kungfu Panda , rất hài hước, rất thành công, làm khán giả và giáo viên trong ban giám khảo cười khúc khích.

Đường Trù hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc. Dưới sân khấu, cậu nhóc lớp dưới hồi hộp không thở nỗi, Trương Tử Nam dựng tripod lên, vẻ mặt kiên cường, bình tĩnh.

Nhân vật Meryl Streep diễn trong phim chính là nhân vật đại diện nổi tiếng trong cuộc vận động nữ quyền của nước Anh, là mẹ đẻ quyền bầu cử của phụ nữ -Emmeline Pankhurst. Meryl là một diễn viên kì cựu của Hollywood. Tuy là một diễn viên người Mỹ nhưng bà có thể dựa vào từng nhân vật mình diễn mà thay đổi giọng vùng miền phù hợp và cực kỳ nhuần nhuyễn.

Emmeline Pankhurst sinh ra ở Manchester nước Anh cho nên tiếng Anh của bà có mang giọng của khu vực Manchester. Meryl lúc diễn vai này cũng đã hơn 60 tuổi, giọng bà không đến mức quá già nhưng so với người trung niên thì giọng vẫn trầm hơn một chút. Âm sắc ở độ tuổi này thì căn bản Đường Trù  không làm giống được, nàng chỉ có thể tạo ra bản sắc riêng của mình.

"Các bạn của tôi," Đường Trù nhìn máy chiếu trên bục, đè thấp giọng xuống, khán giả và ban giám khảo nhìn lên màn hình có Meryl đang đứng ở ban công diễn thuyết, "Dù có chính phủ của nhà vua thì đêm nay tôi vẫn ở đây!"

Mở đầu dõng dạc, dù âm sắc không giống nhưng khi nói tiếng Anh lại mang theo một chút khẩu âm đặc trưng. Đường Trù thật sự quá có sức hút. Khuôn mặt trắng như tuyết tinh xảo của nàng khi diễn có được sự chân thành và tha thiết giống với diễn viên bản gốc, con ngươi đen nhánh dường như toả ra hoa lửa, "50 năm qua chúng ta vẫn luôn lao động thầm lặng để đảm bảo quyền bầu cử cho phụ nữ. Chúng ta bị cười nhạo, ngược đãi và còn bị phớt lờ! Bây giờ, chúng ta nhận thức rõ rằng chỉ có hành động và hi sinh mới là quy tắc vận hành của ngày hôm nay!"

Giọng Đường Trù kiên nghị, ánh mắt rừng rực lửa cháy.

Trên màn hình, những người phụ nữ đứng dưới ban công nghe diễn thuyết mặc quần áo thô sơ, khuôn mặt tiều tuỵ nhưng trong ánh mắt là hừng hực ngọn lửa thiêu đốt đầy kính ngưỡng cùng hy vọng.

Mọi người đều tập trung tinh thần vào màn hình. Không gian trong phòng yên tĩnh.

"Chúng ta chiến đấu cho mỗi một bé gái ra đời ở thế hệ sau phải được hưởng ngang quyền lợi với anh em trai mình, vĩnh viễn không được xem nhẹ sức mạnh của phụ nữ đấu tranh cho định mệnh của bản thân mình!"

"Chúng ta không muốn trở thành kẻ làm trái luật, chúng ta muốn trở thành những người ra luật."

"Tôi cổ động toàn phụ nữ ở nước Anh đứng lên phản kháng. Tôi tình nguyện làm một kẻ phản loạn, quyết không làm một nô lệ."

Đến một câu cuối cùng, có thể giọng diễn thuyết của Meryl trên màn hình không thể nào lớn và vang như cánh mày râu nhưng ảnh hưởng tạo ra là tương đương. Có lẽ Đường Trù đứng trên bục không thể gây được ấn tượng sâu sắc của một diễn viên như Meryl nhưng sức nặng lời nói của nàng thì vẫn giống vậy.

Những người phụ nữ thời đại đó, họ chỉ có thể áp dụng những cách làm cực đoạn như đập cửa sổ, nổ hòm thư, nhảy vào trường đưa chết dưới vó chân ngựa mới hi vọng tiếng nói của mình sẽ được coi trọng, sẽ được nghe thấy.

Từ xưa đến nay, vì quyền lợi đáng ra phải có mà cái giá phụ nữ phải trả cao hơn nhiều so với đàn ông. Làm phụ nữ trước giờ không hề dễ dàng.

Học viện ngoại ngữ vốn nhiều nữ sinh, vào lúc này, tất cả đều rơi vào tâm trạng cảm thông cho thân phận phụ nữ chua chát có cuộc sống chẳng dễ dàng. Rất nhiều nữ sinh yên lặng, hốc mắt đỏ lên.

Khi Đường Trù thốt lên âm thanh cuối cùng, không có tiếng vỗ tay nào vang lên, trái lại, những nữ sinh dễ thương phía dưới, giống như những người phụ nữ đang phản kháng cảnh sát trên màn hình, giơ tay lên mà hô lớn câu trong phim: "YEAH!!!"

"Never surrender!" ( Không bao giờ khuất phục )
"Never give up!" ( Không bao giờ bỏ cuộc )

Chóp mũi Trương Tử Nam cay cay, giơ tripod lên, quay máy ảnh xuống dưới ghi lại một cảnh  này. Giáo viên nam duy nhất trong ban giám khảo quay đầu lại nhìn trong kinh ngạc, hai giáo viên nữ còn lại nhìn nhau mỉm cười. Trên bục, Đường Trù chớp chớp đôi mắt cay cay, nở một nụ cười thật tươi, cúi cả người xuống chào mọi người.

Lúc này tiếng vỗ tay cùng hoan hô mới vang lên, sau đó là tiếng cười lảnh lót mà chỉ có ở những cô gái nhỏ.

Đường Trù lần đầu tiên cảm nhận được cuộc sống đại học tốt đẹp nhường nào, con người và sự việc xung quanh khiến nàng nhận ra thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời rốt cuộc đã đến.

——————
*Catti là chứng chỉ dịch thuật Anh<>Trung dành cho Biên dịch viên (Translator- Dịch viết) và Thông dịch viên (Interpreter- Dịch giao tiếp). Catti gồm 3 cấp, cao nhất là cấp 1. Bài thi gồm hai phần: Biên phiên dịch (Translation) và thi luyện tập Thông dịch viên (Interpretation).

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info