ZingTruyen.Asia

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 23 - Tiểu Thử (VII)

Noallie17

Mặt trời vàng rượm như những hạt bắp ngọt.

Bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây.

Vài cánh bướm bay lượn chập chờn trên những khóm hoa bên đường.

Hàng tán cây toả bóng râm, bao phủ khắp lối trường học.

Ánh nắng in xuống hai chiếc bóng nhấp nhô đan quyện vào nhau dưới những bước chân.

Một đôi giày Mary Jane nâu đỏ, một đôi dép da đế bằng màu trắng. Thi Từ cùng Đường Trù sóng vai trước sau lần lượt bước đi.

     "Nó thế nào?" Thi Từ lên tiếng trước.

     "Giáo sư Thi." Đường Trù nhìn chăm chú lên chiếc bóng của hai người trên mặt đường, "Nếu Thi Hải có thể hình thành được thói quen ôn tập tốt thì trình độ của cậu ấy kì thật cũng không cần thời gian học kèm lâu đâu ạ."

     "Cũng phải nó chịu cố gắng mới được." Thi Từ nói.

Khoé môi Đường Trù nhẹ cong lên, vẫn cứ cúi đầu.

      "Em giảng bài rất hay, rất kĩ càng, nó cũng có thể tiếp thu được." Thi Từ nghĩ có lẽ lần trước đưa mười vạn tệ nhiều quá nên em ấy không nhận. Không biết con số bao nhiêu mới có thể làm em ấy không áp lực gì mà nhận lấy.

       "Vâng," Đường Trù rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, "Có thể trước tiên cho Thi Hải hai tháng xem thế nào, mỗi tuần bốn tiếng. Em cũng sẽ lên WeChat đôn đốc bạn... Mà nếu bạn có thể tiếp tục kiên trì vậy thì không cần phải..."

       "Vậy dạy bốn tháng đi, cho đến tháng 12 thi luôn." Thi Từ tiếp lời nàng nói.

Đường Trù hơi giật mình, cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời cô nói.
Cô vẫn muốn giúp đỡ mình.

        "Vậy...... Vậy......" Nàng lại có chút bí bách .

        "Vậy quyết định thế nha, học phí một tiếng là 300 hay 500 tệ?"

Đường Trù bị doạ sốc, "Một trăm là được rồi ạ."

Thi Từ nghi hoặc nhíu mày, "Không được."

       "Cô không cần đưa nhiều hơn, như vậy là đủ rồi."

Cứ nghĩ tới một vạn có năm số 0 kia là da đầu Đường Trù lên tê dại.

Thi Từ nhìn nàng cười, "Ít nhất cũng phải hai trăm chứ?"

       "Xin cô nghe em đi," Đường Trù cũng chưa nhận ra gương mặt mình đã hồng lên, "Nếu không em thực sự không có cách nào dạy kèm Thi Hải được."

Thi Từ trầm ngâm.

Cô không rõ lắm tình hình nợ nần của Đường Trù, cũng không thể trực tiếp hỏi thẳng nàng. Dựa theo mức tiền mà nàng đưa ra cũng phải sáu đến bảy ngàn tệ, như vậy thật là đủ rồi sao?

Đường Trù ăn mặc đơn giản là áo thun trắng và quần short jeans. Từ lúc cô biết nàng đến giờ, chỉ thấy dưới chân nàng là đôi giày mỏng này và đôi giày converse hàng nhái kia, tính luôn cả đôi giày cao gót màu đen không vừa chân nữa.

Một cô bé xinh đẹp thế này, điều kiện vật chất lại quá thiếu thốn.

Em ấy kiên cường như vậy, luôn tiến về trước, luôn nỗ lực như vậy càng đáng được yêu thương và cưng chiều thật nhiều.

So với em ấy, Thi Hải từ nhỏ đến lớn đã được nuông chiều.

     "Như vậy là được sao?" Thi Từ hỏi thẳng.

Đường Trù biết ý tứ của cô. Trên thực tế, cộng với tiền lương làm hè, học phí dạy kèm Thi Từ cho nàng, còn có học bổng cuối kỳ thì hẳn là cuối học kì sau nàng có thể trả hết tiền còn thiếu cho nhà cậu.

Có thể tiền ăn và tiền sinh hoạt học kì sau sẽ rất căng.

Bất quá cố gắng qua được học kỳ này thì tốt rồi.

So với lúc nàng khó khăn nhất thì đã tốt hơn quá nhiều.

Quả núi vẫn luôn đè nặng ép nàng đến mức không thở nỗi đã sắp tan biến rồi. Tựa hồ cảm nhận được ngày đó đang dần nhẹ nhàng đến, nàng cong khoé miệng lên:

     "Vâng cô đã giúp em một việc rất quan trọng. Cảm ơn cô."

Thi Từ kềm lòng không được cũng cười theo nàng.

Trong lòng lại thở dài.

Hai nàng tiếp tục bước về phía trước.

Phía chân trời có một đám mây trắng thật to thật to bay tới, toàn bộ không trung như một chiếc khăn trải bàn nháy mắt bị một ly sữa đổ xuống, ánh mặt trời lấm tấm những bóng loang lổ liếng thoắng nhảy tới nhảy lui dưới những gót giày.

Đường Trù bất chợt nhận ra, Thi Từ vẫn luôn đi theo bên nàng.

Tầm mắt nàng nhìn qua nhìn lại rồi hướng lên trên một tí chỉ mới đến vai của Thi Từ. Cô mặc áo không tay chiffon màu trắng chiết eo, quần ống rộng chín tấc xanh xám.

Chân dài thon gọn, da trắng không một giọt mồ hôi.

Dù mang đế thấp, cô vẫn cao hơn mình rất nhiều. Loại dép lên đế bằng này là hàng bán lề đường nhưng khi cô mang vào lại toát ra hương vị nữ nhân soái khí phóng khoáng độc đáo.

Chẳng lẽ là muốn đưa mình về sao?

Đường Trù định lên tiếng hỏi một câu.

Lại cảm thấy vạn nhất không phải thì sao?

Nhưng nếu không phải thì vì sao phải ra tận đây?

À, là vì chuyện của Thi Hải.

Nhưng mà hiện tại đã nói xong rồi, cô còn đi với mình, cũng sắp đi tới kí túc xá luôn rồi.

Bây giờ giữa trưa lúc hai giờ, nhiệt độ rất cao, gió thổi qua mặt đều nóng hừng hực.

Thi Từ bảo dưỡng rất tốt, nhìn không biết được đã hơn 30 tuổi, nhiều nhất là 25 tuổi thôi. Nhưng mà Đường Trù đã thấy nhiều đàn chị hay các giáo sư nữ nổi tiếng xinh đẹp của học viện, nhưng hầu như không độ tuổi nào có được sự rực rỡ như cô.

      "Vậy ngày mai bắt đầu học kèm sao?" Thi Từ đột nhiên mở miệng hỏi.

      "Ah, chỉ sợ không được. Ngày mai em còn có việc khác phải làm". Đường Trù hơi ngượng ngùng nói.

      "Là việc gì? Lại đi phát tờ rơi sao?"

Đường Trù kinh ngạc khi nghe giọng nói của Thi Từ hiếm hoi có được ngữ khí nghiêm túc rõ ràng như lúc này. Nàng cũng không quen nói dối, liền buột miệng nói ra, "Không, không phải... Là hoa của chị kia..."

Thi Từ nhướng mày.

Đường Trù kịp thời nói lại, "Ngày mai em phải giúp đàn chị làm công chuyện."

Nàng có điểm chột dạ mà đưa mắt nhìn xuống.

Thi Từ nhìn đỉnh đầu đen nhánh của nàng, khẽ cười ra tiếng.

Đường Trù chần chờ mà ngửa đầu nhìn cô, cứ như vậy mà lọt vào trong mắt Thi Từ

Ánh dương toả sáng chói mắt, những tia nắng xuyên qua những kẽ lá in bóng cây xuống mặt đường, gió thổi cát bay xào xạc.

Phảng phất vài giây hai người đối mặt nhìn nhau, thời gian như ngừng lại.

Đôi mắt Thi Từ như biển, trong mắt như có thứ gì êm nhu như sóng biển nhẹ nhàng chầm chậm vỗ tới nơi nàng.

Đường Trù chưa từng có loại cảm giác này.

Thực sự thì mỗi một lần gặp, Thi Từ đều cho nàng một cảm giác nàng chưa bao giờ biết đến, vượt qua phạm vi năng lực ứng đối của nàng.

Cô còn đứng trước ánh mặt như vậy ngây ngô mờ mịt, trong lòng đã cảm nhận được hơi ấm.

Còn có quan tâm, thậm chí còn có một chút tình cảm nàng không phân biệt được.

Giây tiếp theo, nàng nhận ra , có khả năng Thi Từ đã biết hoa là do nàng đưa......

Trong nháy mắt qua đi, Đường Trù thực sự không nhận ra bản thân mình ngượng ngùng, không biết phải biết làm thế nào, "Vậy..."

Không thể nói "Cô đưa em đến đây là được rồi."

Vạn nhất không phải vậy.

      "Em phải về ký túc xá đây, giáo sư Thi......" Đường Trù dán mắt lên mũi chân của mình.

Cô sẽ nói cái gì?

       "Ừ, được." Thanh âm Thi Từ từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Cứ như vậy sao?

Đường Trù ngẩn người xong, vừa định nói, "Vậy tạm biệt" thì Thi Từ đã nói thêm, "Trước đó không phải đã nói rồi sao?"

Đường Trù nghi hoặc mà một lần nữa ngẩng đầu.

Nói gì cơ?

Thi Từ nhìn nàng khẽ cười.

Đường Trù có chút hoảng hốt.

Tựa hồ trong kí ức mỗi một lần gặp mặt, mỗi một lần nói chuyện, Thi Từ đều sẽ nhìn nàng tươi cười rạng rỡ. Đường trù lại một lần cảm khái đôi mắt đẹp của Thi Từ, ý cười kia giống như từ trong ánh mắt cô mà toả ra.

      "Trước đó không phải đã nói rồi sao," Thi Từ lặp lại, "Có thể không cần kêu chị giáo sư Thi?"

Không phải đã nói có thể kêu "chị" sao?

Đây là lời ngụ ý.

Ánh nắng xuyên qua những tán lá rậm rạp đột ngột chiếu thẳng lên mặt nàng. Mặt Đường Trù đỏ lên, ánh mắt cố gắng lẩn trốn nhưng cuôí cùng chỉ có thể ẩn mình vào mặt đất.

Con chim nhỏ cuống quít lo lắng.

Một chút cũng không có sự bình tĩnh tự nhiên như lúc nãy dạy kèm Thi Hải .

Thi Từ tâm tình phức tạp. Nội tâm hưởng thụ lại cười chính mình, như thế nào lại không nhịn được cứ muốn chọc em ấy vậy.

Cuộc sống của cô bé thật không dễ dàng, cư xử đứng đắn một chút với em ấy mới đúng.

Nhưng vẻ mặt đỏ lên thẹn thùng của em ấy thật sự là động lòng người, thật giống như đang tìm hiểu nụ hoa mình chưa biết đến.

Nếu cô muốn, cô hoàn toàn có thể đem nụ hoa này chiếm làm của riêng, giúp nàng khai phá, đoạt lấy trái ngọt của nàng.

Nhưng cô không thể.

Yêu hoa không hái hoa có lẽ là lựa chọn tốt hơn, cũng là hành vi chín chắn hơn.

Nhưng mà ......

Thi Từ nhìn bóng dáng hoảng loạn chạy đi của cô gái trẻ, ánh mắt trời gần như tàn nhẫn mà ôm lấy hai đôi chân trắng như sữa của nàng. Tựa như một thế giới được quay chậm trong ống kính, đem chính mình nhốt sâu vào trong đó.

Sâu thẳm trong lòng Thi Từ khẽ than một tiếng.

Đáng ra không nên nói câu kia.
Nhưng vì sao lại không nhịn được chứ?

Đường Trù một mạch chạy về kí túc xá, đóng cửa lại. Nhất định là vì phải chạy trốn gấp nên tim nàng đập thình thịch rất loạn xạ trong lòng ngực.

Phòng kí túc xá không có máy lạnh ngột ngạt, gió nóng từ ban công thổi tới phớt qua trên mặt nàng. Ba mẹ nàng chỉ có một đứa con là nàng, lúc hai người còn khoẻ mạnh, nàng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Nhưng khi ở giai đoạn kia lúc nàng luống cuống chân tay mưu sinh, nàng đã từng rất hi vọng có một người anh hoặc một người chị bên cạnh để cùng nàng nương tựa, chống đỡ.

Nếu nàng có chị gái...

Nếu nàng có...

Trước kia không có hình tượng cụ thể, nhưng mà hiện tại...

Nếu là một người chị giống giáo sư Thi...

Kì lạ, cảm xúc hỗn loạn giống như lơ lửng trong không trung, không có gốc rễ, lại có hình dạng nhưng không tài nào nắm bắt được.

Điều duy nhất chắc chắn chính là ... vừa rồi nàng thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng. Với lại, nàng có chút ganh tị với Thi Hải.


-------

*Có thể tổng kết tâm trạng giáo sư Thi trong chương này bằng câu hát: "Chọn con tim hay là nghe lý trí?" :->

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia