ZingTruyen.Com

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 21 - Tiểu Thử (V)

Noallie17

Cuối tuần.

Đường Trù lại một lần nữa tới chỗ của Thi Từ.

Hẹn lúc 10 giờ.

Thi Hải đi tàu điện ngầm tới đây mất hơn một tiếng.

Đường Trù từ ký túc xá đến chỗ Thi Từ cũng cỡ hai mươi phút.

Lúc nàng tới, Thi Hải vẫn chưa đến.

Nàng mang dép lê trắng lần trước tới đã dùng, ngồi ở sô pha trong phòng khách của Thi Từ.

Sô pha rất rộng, rất mềm, màu xám xanh, rất có thể là đặt làm.

Thi Từ ở phòng bếp cắt trái cây, để nàng tuỳ ý tham quan nhưng Đường Trù vẫn quy củ mà ngồi. Phía trước bàn trà là một ly nước cam và chanh dây. Nàng bưng lên uống một ngụm, yên lặng ở phòng khách nhìn quanh một vòng sau đó bị một cái hang cá khá to thu hút chú ý.

Hồ cá thuỷ tinh trong suốt, bên trong có núi giả, có cây xanh, có con cá mõm chọn màu bạc, thân thon, sáng lên óng ánh như những hạt ngọc. Còn có mấy con nhỏ hơn một chút, đuôi phớt phớt màu vàng cam hoặc tím xanh, từng đàn nhỏ từng đàn nhỏ.

Một rừng mưa nhiệt đới mini.

Mộng ảo, hoa lệ.

Mãi đến khi tấm kính trong suốt lộ ra khóe môi đang cong lên của Đường Trù thì nàng mới phát hiện không biết bản thân khi nào đã đến đứng trước hồ cá.

"Thích sao?" Giọng nói hàm chứa ý cười truyền đến.

"Vâng......" Đường Trù đứng thẳng, xoay người, "Thật xinh đẹp."

Thi Từ đem khay trái cây đặt xuống, "Lại đây ăn trái cây."

Trên bàn có dưa hấu được cắt ra, dưa vàng Hami, xoài, còn có cà chua bi đỏ au đáng yêu.

Đường Trù quay về ghế ngồi ngay ngắn.

Trong phòng Thi Từ có rất nhiều cây xanh. Bên sô pha có một cây dừa cảnh rất cao lối vào phòng ăn có một cây trầu bà lá xẻ.

Bàn trà cũng có một bó hoa khô.

Đường Trù nghiêng mặt, rốt cuộc ở chỗ bàn làm việc đặt  sâu trong phòng khách thấy được một bó hoa quen thuộc.

Thứ hai là hoa bách hợp màu trắng cùng tú cầu tím phấn.

Thứ tư là hoa hồng trắng cùng cát cánh xanh nhạt

Thứ sáu là hoa hướng dương, hoa hồng phấn và tiểu cúc.

Cách hai ngày nàng sẽ đặt ở trước cửa chỗ Thi Từ một bó hoa.

Mỗi bó hoa đều do nàng tự làm, không phải là bó hoa lớn. Ngoài hoa chủ đạo, nàng sẽ phối hợp thêm vài nhánh hoa baby, mấy nhánh lá lưỡi hổ, cuối cùng kết thúc trang trí bằng hoa oải hương.

Bó hoa thứ sáu đang ở trên bàn làm việc của Thi Từ,

Trên bàn làm việc của Thi Từ hiện giờ chính là bó ngày thứ sáu đang đắm mình trong ánh sáng. Khoé môi Đường Trù nhíu lại lộ ý cười nhẹ, viên cà chua bi trong miệng nàng phình lên.

Ánh mặt Thi Từ sáng lên, xẹt qua từ người nàng cho tới bó hoa kia rồi lại quay trở về nàng, ý cười càng thêm sáng ngời.

Quả nhiên.

Câu đố đã được giải.


Hai người yên lặng ăn trái cây trong chốc lát, trong lúc đó cũng trao đổi một hai câu.

Thời gian lẳng lặng trôi qua 10 giờ.

"Thằng nhóc này hẳn là ngủ quên rồi." Thi Từ lắc đầu.

"Có phải cậu ấy không thích học kèm không ạ?" Đường Trù hỏi.

Thi Từ nhớ lại cuộc điện thoại, đặc biệt sau đoạn bảo hắn cô cũng sẽ ở đây, hắn tức giận tới mức nói lắp.

"Không có nha, nó rất vui ah, chỉ là nó lười biếng ham ngủ thôi." Thi Từ cười nói.

"Vâng." Đường Trù tin là thật, lại ăn thêm một quả cà chua bi.

Trên khay trái cây, dưa hấu vẫn chưa đụng qua, xoài cùng dưa Hami cũng vậy, nàng chỉ ăn vài quả cà chua bi.

Thi Từ ngồi ở sô pha cạnh bên nàng, có thể thấy được nhất cử nhất động của nàng.

Áo thun trắng đơn giản cùng quần short jeans.

Tuy nàng không cao nhưng tỉ lệ cơ thể lại quá đẹp. Lúc ngồi nhìn cực kỳ nhỏ xinh, một đôi chân dài thon thả, làn da trắng nõn đến trong suốt, đầu gối vốn khó để bảo dưỡng vậy mà cũng láng mịn.

Tươi trẻ. Đúng là quá tươi trẻ.

Giống như ánh trăng sau cơn mưa trở nên thuần khiết và mơ màng, còn mang hương vị ngọt ngào của hoa thơm.

Nàng ngồi thực ngoan ngoãn. Hiện tại hẳn là đang trong trạng thái thả lỏng, hai chân thẳng tắp, hai mắt cá chân nho nhỏ mảnh khảnh cũng cặp sát nhau, đặt dưới bàn tròn.

Một đôi chân như vậy, mắt cá chân mảnh khảnh như vậy, nếu mà ngồi trên đùi mình có lẽ sẽ dễ dàng nắm được trong tay.

Thi Từ cầm lấy một miếng dưa hấu.

Chặn lại tâm tư nhộn nhạo của bản thân.

Không thể xem em ấy là phụ nữ được.

Em ấy chỉ là một học sinh như bao học sinh khác của mình.

"Tiểu Đường." Thi Từ mở miệng kêu nàng.

"Nóng muốn chết, nóng muốn chết!" Cùng lúc đó Thi Hải đẩy cửa đi vô. áo thun cổ áo một vòng ướt át hãn ngân. Hắn nhìn Đường Trù nhe răng cười vui vẻ đồng thời kêu lên: "Hi! Đường Trù!"

Bàn làm việc của Thi Từ rất lớn. Trên bàn có màn hình máy tính Apple, bình hoa, ống đựng bút.

Thi Hải đem ghế sau bàn nhường cho Đường Trù còn mình thì qua chỗ khác ngồi. Thi Từ ngồi ở sô pha cầm ipad, nhìn hai cô cậu sinh viên ngồi bên bàn học.

Ánh dương mùa hè sáng ngời, bộ dáng tuổi trẻ cứ như giữa ngày hè- sinh động, nồng nhiệt, sục sôi sức sống.

"Làm cái này trước hả?" Thi Hải thở dài, "Listening không làm được không?

"Tôi với cậu cùng làm bài. Chúng ta dựa theo format đề thi mà làm", Đường Trù nhẹ nhàng nói. Hôm qua nàng đã chuẩn bị xong tài liệu, thậm chí còn in ra mang tới đây.

Không giống lúc trước. Khi nàng làm gia sư dạy kèm, thái độ không còn xa cách, có thêm nhiều phần kiên nhẫn.

Thi Hải nhìn nhìn nàng, không có cách nào từ chối, "Vậy cũng được......"

"Trước tiên làm writing. Nửa tiếng." Đường Trù lấy di động ra  đặt chuông báo.

"How to best handle the relationship between teachers and students"

Thi Hải nhìn đề bài hiểu. Hắn thấy giống đề văn của học sinh tiểu học, nhưng mà phải dùng Tiếng Anh để viết thì đầu óc hắn lập tức trống rỗng, không có gì để viết cả.

Đường Trù ngồi đối diện đã bắt đầu viết.

Nhìn gần thế này, lông mi rất dài, cánh môi quá đầy đặn, Thi Hải căn bản không thể nào tập trung tinh thần được.

Dưới ngòi bút của Đường Trù, hàng loạt con chữ lưu loát bay ra, làm cho hắn áp lực gấp bội lần.

"Ai! Mình không muốn viết!" Thi Hải bực bội ném bút xuống.

"...... Viết đại cái gì đó cũng được." Đường Trù nói.

Thi Hải hít sâu một hơi, lấy bút quệt tới quệt lui, không có tâm trí.

Vậy là hắn có thể viết nữ chính đả thương hắn xong rồi tới trị thương cho hắn sao? Viết vậy chắc độc giả drop luôn? Ha ha, hoặc là bây giờ có thể viết nam chính đi ngược nữ chính...

Đầu óc Thi Hải đã sớm bay đến bàn phím mãi tới khi chuông báo di động vang lên.

Đường Trù như đang suy tư gì nhìn hắn, Thi Hải đơn giản là điếc không sợ súng , "Mình thực sự không làm được..."

Thi Từ ở sau lưng hắn trao đổi ánh mắt với Đường Trù.

Ánh mắt kia nếu lên tiếng được thì chính là : "Em xem thằng em của chị ......"

"Không sao......"

Đường Trù nói: "Vậy thôi chúng ta làm listening". Nàng mở loa ngoài của di động, Thi Hải vừa nghe tới giọng Anh ai ai cũng giống nhau liền đau đầu. Hắn miễn cưỡng nghe xong vài test rồi lần nữa phản đối, "Mình không muốn nghe......"

Đường Trù ấn tạm dừng, "Làm sao vậy?"

Đối mặt với nàng, Thi Hải không cách nào nói thẳng ra được, đành nhìn qua hướng khác, "Cậu ngồi đối diện làm mình bị áp lực lắm..."

Đường Trù nhấp môi dưới, đem ghế  chuyển qua bên cạnh hắn, "Như vậy thì sao?"

Thi Hải vẫn lắc đầu, "...... Cũng không được."

"......"

Thi Từ đứng lên đi tới, "Thi Hải, em rốt cuộc muốn làm cái quái gì?"

Bị hai người phụ nữ yên lặng nhìn chằm chằm như vậy, Thi Hải tới thở còn bị nghẹn lại trong lồng ngực. Hắn khẽ lầm bầm  nhưng cũng không nói ra thành tiếng được.

Đường Trù nghĩ nghĩ, lấy mp3 ra, "Tụi mình tách ra để cậu làm phần nghe. Tôi đi chỗ khác làm writing." Nàng để lại di động của mình cho hắn.

"...... Không cần." Thi Hải có linh cảm nếu hắn lại không biết điều thì chị hắn sẽ đánh hắn, "Thôi, để mình đến phòng ăn."

"Cậu muốn nghe bằng mp3 hay di động?" Đường Trù như cũ theo ý hắn.

Mắt Thi Hải nhìn qua lại, "Mp3 đi." Có thể đeo tai nghe của nàng, cũng không tệ.

Đường Trù giúp hắn chuyển mp3 tới bài thi nghe. Hắn cầm xấp đề thi lén nhìn qua Thi Từ đang nheo mắt về phía hắn, bả vai hắn run lên, chân bước thật nhanh để tránh đi tầm mắt của Thi Từ.

Đường Trù cảm giác trên đỉnh đầu có hơi thở của ai đó. Là Thi Từ - vừa thở dài một hơi.

Nàng ngửa đầu nhìn nhìn cô, tóc Thi Từ đều chải lên hết, hai bên má hơi phồng, giữa xương quai xanh có ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng ấy lại thu gọn vào giữa cổ áo cô.

Có một mùi hương của nữ nhân trưởng thành ưu nhã, ôn nhu thoang thoảng trong không trung.

Mắt Thi Từ nhìn xuống liền chạm đến một đôi mắt sáng ngời, thanh tịnh.

Chủ nhân của đôi mắt này chủ động nhìn cô mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục làm bài.

Một nụ cười nho nhỏ thực ngắn ngủi, như mảnh lông chim mềm mại phe phẩy an ủi.

Nhìn từ góc này có thể thấy được mái tóc đen nhánh của nàng.

Thi Từ suy nghĩ rồi quay trở lại chỗ sô pha lúc nãy cầm lấy ipad, trên màn hình là trò Crossword Puzzle. Cô cầm lấy bút chấm tới chấm lui trên màn hình, không màn tới xung quanh mà cứ tiếp tục điền chữ, ánh mắt lại một lần nữa chuyển tới người ngồi ở bàn làm việc.

Bàn làm việc của cô, ngoại trừ cô ra, không có người thứ hai ngồi qua.

Đường Trù giải đề, mắt lướt nhanh qua từng xấp đề.

Những đề thi này rõ ràng đối với nàng khá đơn giản nhưng nàng vẫn rất nghiêm túc.

Thi Từ cảm thấy cô nhìn nàng đã quá lâu.

Hay là do Đường Trù làm bài quá nhanh.

Nàng buông bút xuống, ngẩng mặt lên.

Thi Từ nhìn nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Xong rồi hả?"

Đường Trù gật gật đầu, đứng lên đi tới phòng ăn theo dõi Thi Hải, hắn vẫn còn đang cắn bút.

"Lại đây ngồi......" Thi Từ vẫy tay gọi nàng.

Thi Từ ngồi ở vị trí ban đầu Đường Trù ngồi, Đường Trù biết ý mà qua đi qua ngồi bên cạnh cô.

"Cô đang giải ô chữ sao?" Đường Trù tò mò hỏi.

"Ừ......" Thi Từ một tiếng sau đó mới phát hiện phần lớn ô chữ vẫn còn trống.

Đường Trù dường như có hứng thú, dịch sát vào màn hình iPad.

Thi Từ cầm bút một cái ngay lập tức điền được hơn phân nửa ô chữ. Ánh mắt cô lại nhìn sang cô bé đang nghiêm túc nhìn câu hỏi gợi ý. Tốc độ bắt đầu chậm lại.

"Nữ diễn viên đầu tiên xuất hiện ở sân khấu London......"

Mắt Đường Trù sáng lên, "Ahhh, cái này hình như em biết nè, lúc em làm reading có đọc qua, Margaret Hughes."

Thi Từ điền vào chỗ trống, mắt cong lên, "Quả nhiên là bà ấy, thật lợi hại."

Biểu tình của Đường Trù thả lỏng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, "What Nashville concert series began in 1925?"

"Uhmmmm......" Môi nàng vô thức chu lên, phát ra thanh âm kéo dài suy nghĩ.

Ngón tay của Thi Từ vuốt ve thân bút, mãi đến khi Đường Trù thật sự không nghĩ ra được, cô mới nghiêng mặt nhìn nàng, mỉm cười.

"Nhà hát Grand Ole Opry."

"Lúc trước ở bên Mỹ, chị có đi qua chỗ này." Thi Từ nói vài câu về những việc cô đã trải qua, Đường Trù lắng nghe rất nghiêm túc,

Crossword Puzzle nhanh chóng được điền gần hết.

"Một từ đơn có bốn chữ i và bốn chữ s?"

"Mississippi." Hai người cùng lúc mà nói lên.

Đường Trù cười lên. Không như những nụ cười nhợt nhạt man mác ủ đầy tâm sự trước đó, đây là một nụ cười không hề ngờ tới, không chút gì băn khoăn mà thực tự nhiên rộ lên vui vẻ.

Lúc này bọng mắt nàng một chút lại một chút dày lên, hàng lông mi cong lên nhấp nhô như muốn ôm ấp lưu giữ nụ cười này.

Một nụ cười đáng yêu xen lẫn vị ngọt ngào.

------------

*Phần này nhiều hoa nhiều lá nhiều cây quá, nếu có gì sai sót các bạn thông cảm và góp ý cho mình nha :D.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com