ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 2- Kinh Trập II

Noallie17

Ra khỏi canteen, Thi Hải rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi, "Chị, chị cũng thấy nàng rồi. Chị nói xem em có hi vọng không?"

Thi Hải đã sớm biết xu hướng tính dục của chị mình, cũng từng gặp qua một hai bạn gái của cô. Tất cả đều thuộc hạng nữ thần xinh đẹp trắng trẻo. Chưa kể từ nhỏ đến lớn, yêu cầu về phụ nữ của chị cao hơn so với đàn ông.

Nếu chị bảo hắn có hi vọng, niềm tin của hắn sẽ tăng lên gấp bội.

Thi Từ nghiêng đầu liếc hắn một cái, "Mặt mũi chị còn chưa thấy rõ, làm thế nào biết được em có hi vọng hay không?"

Thi Hải không tin, há mồm xị mặt.

"Nói đi. Bé ấy nói gì?"

Không thể nào Thi Hải lại chưa bắt đầu theo đuổi. Khẳng định là đã đụng trúng cái gai nào rồi mới nghĩ đến việc nhờ cô.

Thi Hải uể oải nói, trong giọng còn nghe có một chút tổn thương, "Nàng nói nàng không có thời gian yêu đương."

Đây là trích nguyên văn.

Sang học kì mới, không tốn tí sức lực nào mà Thi Hải cũng xếp được thời khoá biểu trùng với nàng. Sau đó ngẫu nhiên gặp được nàng vô số lần, lúc có lúc không xuất hiện trước mặt nàng. Nhưng mà mọi việc cũng chỉ giới hạn trong khuôn viên trường. Sau giờ học liền không thấy bóng dáng m Đường Trù ở đâu. Nàng không có kết giao bạn bè, cũng không có tham gia câu lạc bộ, hoàn toàn không nằm trong phạm vi hoạt động của hắn. Thật vất vả hắn mới thám thính được từ bạn gái của một đàn anh là bạn học kiêm bạn cùng phòng của Đường Trù. Thế là có được tài khoản WeChat trên điện thoại. Cơ mà kết bạn không thành công. Nỗ lực không biết bao nhiêu lần rốt cuộc nhận được hồi đáp, chính là...

Không có thời gian yêu đương.

Đây là đứa em trai thân thiết của mình nên cũng không cần phải nhịn cười. Giáo sư Thi thế là vui vẻ cười vài tiếng, vỗ vỗ vai em trai ngốc, "Cách mạng chưa thành công, em phải tiếp tục cố gắng".

Nói xong liền đi mất.

Để lại Thi Hải hậm hực đứng tại chỗ. Một chàng trai cao hơn một mét tám, đẹp trai trắng trẻo, tựa như một cây xanh tươi, thu hút rất nhiều ánh mắt nữ sinh.

Hắn ngẩng đầu cười, hài lòng nhìn các nữ sinh đi qua đỏ mặt.

Điều này tiếp thêm niềm tin cho hắn. Thở dài. Cũng không tệ lắm. Nam sinh Thi Hải ngược lại cảm thấy thật mới mẻ, càng có thêm nhiệt tình theo đuổi.

Shakespeare nói: "Tình yêu là một đóa hoa mọc ở vách đá chênh vênh, cần phải dũng khí mới hái được nó".

Sinh viên Thi Hải nghĩ ngợi văn vẻ, Vậy thì để mình là người trèo lên vách đá hái đoá hoa vậy.

Sinh viên khoa Ngoại ngữ được xếp ở phía Bắc khu chung cư Nghi Tu. Đường Trù ở khu C, cách chỗ ăn cơm khá xa. Sau khi ăn xong, Đường Trù bỏ phần cơm hộp vào bao nilon. Sợ để lâu đồ ăn sẽ nguội nên nàng liền đạp xe trở về, căn bản là không để ý lúc nãy có hai người vẫn luôn quan sát mình.

Phần cơm này là cho bạn cùng phòng Trương Tử Nam. Hai người ở phòng 519. Đường Trù vừa đẩy cửa thì một cái đầu từ giường nhú ra, reo lên hoan hô, "Đường Trù, cậu về rồi, mình đói muốn chết luôn!"

Ký túc xá vốn sắp xếp bốn người một phòng. Các nàng không chung lớp. Trương Tử Nam vốn cùng hai bạn nữ chung lớp được phân ở phòng cuối hành lang . Ai ngờ lúc khai giảng, một người không đăng kí, người kia thì sau một tháng chỉ toàn ở ngoài với bạn trai. Đường Trù học lớp kế bên, từ năm nhất tới giờ là học kì 2 năm hai, cũng chỉ có hai người Tử Nam và Đường Trù sống nương tựa lẫn nhau.

Trương Tử Nam lưu luyến không muốn rời khỏi cái ổ ấm áp trên giường nhưng rốt cuộc cũnb chui ra, hít hà từ từ leo xuống, "Bên ngoài chắc lạnh lắm hả?"

"Cũng tạm," Đường Trù đem hộp cơm đặt trên bàn học,"Mau ăn cho nóng"

Trương Tử Nam mở hộp cơm, đùi vịt quay than thấm ướt da, cơm xối nước thịt kho thơm ngào ngạt, còn có rau xà lách tươi. Tri kỷ Đường Trù còn lấy thêm cho cô mấy bịch tương chua ngọt .

Trương Tử Nam cầm đùi vịt quay cắn một miếng to, thoả mãn mà xuýt xoa.

Đường Trù lại không có bao nhiêu thời gian rảnh . Nàng thay dép lê, lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra, bỏ tài liệu vào, tiện thể bật máy nước.

Trương Tử Nam xé một bịch tương xịt lên đùi vịt, bưng hộp cơm rồi xoay người lại, miệng còn đầy cơm, "Buổi chiều cậu còn phải ra ngoài dạy kèm sao?"

"Ừ." Đường Trù xoa tay, lấy nước trong bình giữ nhiệt rồi cầm bánh mì nhét vào trong cặp.

"Buổi tối cậu ăn cái này hả?" Trương Tử Nam nhíu mày.

"Cỡ 9h tối mình về, tới nhà ăn lấy một phần cơm chiên là được rồi."

Buổi tối, canteen sẽ bán phần cơm thừa buổi sáng, có thêm chút rau củ, trứng hay đậu xào gì đó. Một phần chỉ tốn có 2 tệ, bán rất nhanh hết.

Trương Tử Nam im lặng rồi cười nói:"Cũng đúng, nếu cậu về quá muộn, mình sẽ đi lấy cơm cho cậu trước. Tới lúc đó cậu mượn lò vi ba của dì quản lý kí túc xá hâm lại là được rồi."

"Cám ơn." Đường Trù quay lại nhìn Tử Nam cười.

Bạn cùng phòng của mình thật là đẹp.
Trương Tử Nam cảm thán, lại múc tiếp một muỗng cơm to cho vào miệng.

Mùa đông ở Nam Thành không tốt lắm, không ấm áp, lại còn ướt và lạnh. Vào đầu xuân, nhiệt độ không tính là thấp nhưng so với mùa đông thì vẫn còn lạnh.

"Cậu mặc thêm đồ đi!" Trương Tử Nam nhìn bạn cùng phòng này. Lúc nàng quay người lại sửa sang cặp, một tia sáng từ ban công xuyên qua cửa sổ chiếu tới gương mặt ngọc mềm mại, chóp mũi nàng bị đông lạnh, trắng như phấn.

"Mặc rồi." Nàng nói.

Trương Tử Nam biết bên trong sweatshirt của nàng chắc chắn là có mặc áo len, nhưng mà trông nàng cực kì gầy.

Hôm nay nắng tới giữa trưa nhưng trời cũng không có ấm hơn tí nào, kí túc xá của họ ít người, dường như còn lạnh hơn.
Giường của Trương Tử Nam và giường của Đường Trù đối diện nhau, đều là ở phía trong. Hai cái giường bên ngoài, một cái là của bạn sống ngoài kí túc xá, lâu lâu sẽ về ở lại.

Trên bàn của Trương Tử Nam ngoại trừ sách còn có một góc nhỏ để đồ trang điểm và mĩ phẩm dưỡng da, Lancome, Clinique và nhiều chai lọ đủ nhãn hiệu. Laptop chỉ có thể để trên giường. Bên kia bàn Đường Trù thì gọn gàng hơn.

Tử Nam nhớ rõ lúc mới bắt đầu năm nhất, phải mất một tháng hai người trong kí túc xá mới nói chuyện với Đường Trù. Không phải có vấn đề gì, chủ yếu là do nàng hay đi sớm về trễ nên không có cơ hội.

Lúc đó, mấy bạn gái dựa vô vật dụng của Đường Trù để suy đoán nàng là người thế nào.

"Dưỡng da đều dùng hàng Nhật Bản rất rẻ, hiệu dưỡng da chiết xuất đậu nành này 80 đồng còn không tới. Phấn nền cũng không xài. Chỉ có kem chống nắng mịn da."

"Quần áo cũng rất rẻ. Hàng taobao." Lời này là do một bạn khác nói.

"Nhưng mà bạn ấy mặc lên rất là đẹp ." Trương Tử Nam nói.

"Tính tình rất được ." Bạn kia lại bổ sung.

"Nhưng bạn ấy lớn lên thật là đẹp a!" Trương Tử Nam cảm khái.

"......"

Sau này kí túc xá chỉ còn lại một mình Trương Tử Nam. Không còn người khác nữa, hai người mới bắt đầu nói chuyện. Cũng chẳng quen gì nhau, chỉ là chào hỏi, tán gẫu chốc lát, dừng lại ở mức độ xã giao thân thiện.

Nghe nói nàng cũng không chơi với bạn bè trong lớp, chỉ có lúc làm bài nhóm mới tham gia cùng người khác.

Độc lai độc vãng. Rất ngầu.

Lại thật sự quá xinh đẹp.

Trương Tử Nam liền muốn kết bạn với nàng, nhưng Đường Trù vẫn luôn nhàn nhạt. Có thể trôi qua cả một ngày mà vẫn không nói câu nào với cô.

Trương Tử Nam cho rằng nàng là kiểu người thanh cao kiêu ngạo.

Mãi cho tới một buổi tối, Tử Nam không biết có phải ăn trúng mà đau bụng, nửa đêm ói mửa, đổ mồ hôi rất nhiều.

Đường Trù không nói nhiều liền mặc thêm quần áo cho cô rồi cõng cô chạy tới bệnh viện trường.

Trương Tử Nam hiện tại vẫn còn nhớ như in. Cô đau và lạnh cóng dựa trên chiếc vai nhỏ gầy của Đường Trù, nghe nàng bảo:"Không sao. Chịu đựng một xíu là tới rồi".

Đường Trù gầy hơn cô nhiều, nhưng thân hình nhỏ xinh này không ngờ lại khoẻ như vậy. Nàng nhanh chóng quyết định đưa cô tới bệnh viện, thông báo giáo viên phụ đạo, báo cho bạn trai cô, sau đó lại nhắn tin cho lớp trưởng xin cho cô nghỉ học.

Sau khi biết được cô bị viêm dạ dày cấp tính, Đường Trù lại ở bệnh viện chăm cô cả đêm. Sáng sớm nàng mới trở về nghỉ ngơi một chút, rồi lại đến canteen mua cháo tới cho cô, gửi bạn trai cô mấy cái bánh bao để mang theo.

Tất cả đều là cùng trang lứa nhưng sự săn sóc chu đáo đến mức này của Đường Trù làm Trương Tử Nam cảm động muốn khóc.

Một chút cũng không thanh cao hay kiêu ngạo nha!

Hai người lúc này mới thực sự làm bạn.

Trương Tử Nam không phải người Nam Thành. Sau khi xong năm nhất, cô từ Bội Thành về trường mới phát hiện ra bạn cùng phòng của mình cả năm đều ở trường, căn bản không về nhà.

"Cậu thế nào lại không về nhà vậy? Nhà cậu ko phải ở Nam Thành sao? Ba mẹ đồng ý cho cậu ăn tết ở trường hả?"

Đường Trù lúc đầu không trả lời.

Trương Tử Nam có chút xấu hổ tẻ ngắt. Nhưng mà tính cô thỏai mái nên cũng không để trong lòng.

Sau một lúc mới nghe Đường Trù thấp giọng nói: "Ba mẹ mình đều không còn nữa nữa. Nhà ở Huyện Thành cũng đã bán lâu rồi."

Trương Tử Nam hết hồn nhảy dựng lên. Há miệng to nửa ngày cũng không biết phải nói gì.

Tình huống sau đó càng thêm lúng túng.

Đường Trù không nói thêm gì nữa.

"Nga, nga...... Nga."

Cho nên không có chỗ nào khác để ăn tết, chỉ có ký túc xá trong trường.
Cho nên học phí, sinh hoạt phí, cái gì cũng phải tự mình kiếm.
Cho nên mới đi sớm về trễ.

Trương Tử Nam cảm thấy càng quẫn bách và xấu hổ, cũng không dám hỏi thêm nữa.

Từ đó về sau hai người yên tĩnh mà ở chung, nhưng quan hệ tính ra kéo gần lại không ít.

Trương Tử Nam nhờ vậy mới biết Đường Trù mỗi ngày đều đi sớm về trễ như vậy là do đi làm thêm. Phải biết rằng khoa Ngoại Ngữ ở đại học có chương trình học cực kì dày đặc. Cô cũng biết thành tích học tập của nàng rất tốt. Vừa học vừa làm, chẳng trách không có thời gian tham gia những hoạt động khác.

Chẳng trách nàng lại nói với Thi Hải không có thời gian yêu đương.

Chỉ là... Trương Tử Nam thực sự cho rằng Thi Hải là đối tượng yêu đương không tệ.

Hắn muốn theo đuổi Đường Trù. Đoán chừng là phân nửa cái khoa ngoại ngữ đều đã biết. Chỉ có Đường Trù không biết. Có thể không chỉ là không đem hắn để trong lòng. Hẳn là trong mắt trước giờ đều không phát hiện ra hắn.

Trương Tử Nam mới đầu là tán thành, bởi vì cô cảm thấy Đường Trù thật sự là quá vất vả. Cuối tuần cũng chưa nghỉ ngơi, cũng không có thời gian tham gia câu lạc bộ gì, cũng không đi chơi.

Cô thiệt tình hy vọng có người nào đó chia sẻ với nàng một ít, khiến nàng có thể dựa vào lúc mệt mỏi.

Đường Trù nghe cô nói xong, hiếm thấy mà cười cười, sau đó không nói gì nữa.

Thấy nàng cười thế này lại làm Trương Tử Nam chợt chua xót.

——~~~——

Thi Từ không có tâm tư đi quản Thi Hải. Năm trước cô bắt đầu hướng dẫn thạc sĩ. Vốn dĩ là cô muốn đảm nhiệm ba người nhưng trường chỉ giao hai người cho cô . Biết làm sao được, cô còn quá trẻ.

Còn có một khoá cơ sở nghiên cứu.

Mấy trường đại học cao học thế này thật sự quá lằng nhằng, quá khi dễ người trẻ tuổi. Lúc ấy đáng ra không nên màng tới ý kiến của mẹ đại nhân mà ở lại làm cho Google.

Thi Từ là tiến sĩ nghiên cứu hoạt động ở đại học Stanford, chuyên ngành chính là quản lý lợi nhuận và phương hướng quản lý vận hành. Cô làm việc trong nhóm nghiên cứu ở Google được ba năm. Nghe mẹ kêu hoài kêu mãi, tới lúc không tránh né được nữa cô mới về nước.

Nghĩ đến người mẹ lúc nào cũng lảm nhảm, Thi Từ liền đau đầu, còn phải na thêm một nhóc em ghẻ nữa.

Bất quá hai ngày nay Thi Hải không tới quấy rầy cô, cô liền biết hắn có ý tưởng mới. Em trai này nhỏ hơn cô mười bốn tuổi, dính lấy cô bốn năm. Thi Từ sẽ rất vui nếu có người chịu chấp nhận hắn.

Tình tình ái ái có người muốn cho người muốn nhận.

Thanh niên có rất nhiều thời gian và sức lực để yêu. Cô mới không nghĩ mình sẽ can thiệp vào. Huống chi cô cũng có việc riêng của mình.

Nam Thành là một thành phố có lịch sử lâu đời, còn giữ lại không ít kiến trúc cổ, hơi thở hiện đại cũng cổ phong phối hợp hoà quyện rất đặc sắc.

"Heat" ở khu vực rất đẹp, không có nhiều người qua lại, cũng tuyệt nhiên không thiếu khác, ở gần bảo tàng thành phố, và chỉ tiếp khách nữ.

Bạn lâu năm của Thi Từ là Trần Nhất Nhất mở quán này tám năm trước, còn rủ cô góp cổ phần.

Tầng một là quán bar dành cho mọi đối tượng. Tầng hai tương đối yên tĩnh chỉ tiếp đãi khách VIP, bên trong có phòng spa cùng nhân viên massage vừa đẹp vừa có kĩ thuật tốt, để thêm mấy cái ghế. Ở đại sảnh, trần nhà làm bằng pha lê trong suốt, sô pha dài, có thể nhìn sao ngắm trăng. Mỗi năm, I thành sẽ có vài đợt tuyết rơi nhẹ, ở nơi này thưởng thức tuyết rơi càng tuyệt vời hơn.

Lúc Thi Từ lái xe đến là 8 giờ tối, còn chưa tới thời gian mở quán đón khách.

Trần Nhất Nhất đang ở quầy bar lầu một thử nghiệm món mới. Cô một đầu tóc xanh lam, bên trái cạo sát, bên phải tóc để mái dài, sau tai là một khuyên tai kim cương. Cô mặc quần da đen cùng sơ mi đen, cổ tay sắn lên để lộ nửa hình xăm.

Thấy Thi Từ tiến vào, cô hỏi: "Uống cái gì?"

"Nước lọc được rồi." Thi Từ vừa lái xe tới.

Trần Nhất Nhất cười, lộ ra hàm răng trắng, "Nước sôi để nguội đủ cho cậu can đảm chăng?"

Thi Từ cầm ly thuỷ tinh, khẽ cười một tiếng.

Trần Nhất Nhất nhìn đầu ngón tay Thi Từ chạm qua cái ly hình trứng, chiếc cổ trắng nõn đeo sợi dây chuyền thương hiệu Diva's Dream màu vàng hồng, yết hầu khẽ động, mặt dây chuyền hình chiếc váy thoáng lấp lánh.

Bất quá một hai giây sau, Thi Từ buông ly xuống, Trần Nhất Nhất cũng thu hồi ánh mắt, "Ở lầu hai, đã chờ đến mất kiên nhẫn rồi."

Thi Từ không nói gì nữa, đứng dậy đi về phía sau.

Cô đi tới đại sảnh tầng hai. Một người con gái đang bắt chéo chân ngồi trên sô pha lập tức đứng lên.

Vốn định là mở miệng nói chuyện nhưng lại nhìn thấy hình dáng nàng xoay lại tức thì trước tiên, Thi Từ nhẹ nhàng hừ một tiếng. Đây thực sự là một cô gái xinh đẹp, cũng là một cô gái yêu cái đẹp.

Một chiếc váy liền áo thật ngắn phác hoạ dáng người trước sau quyến rũ, một đôi chân dài thẳng tắp trên một đôi giày cao gót 15cm.
Tuy rằng trên mặt có chút ít dấu vết đã được động qua, nhưng đôi mắt sáng vẫn xinh đẹp trông thật rực rỡ. Thi Từ đi tới hỏi, "Ăn cơm chưa?"

Cô gái nửa giận nửa oán mà trừng nàng liếc mắt một cái, "Chị còn quan tâm em sao?"

Thi Từ có một đôi mắt biết phóng điện rất đào hoa, tính cách lại cực kỳ tốt, đối đãi con gái luôn là ôn ôn nhu nhu, "Văn Văn, cho dù chúng ta không còn ở bên nhau nhưng chị đương nhiên vẫn quan tâm em."

Giọng điệu cô gái tên Văn Văn trở nên uỷ khuất, "Đừng chia tay không được sao?"

Thi Từ chỉ cười một cái.

Văn Văn không cam lòng tiến lên ôm chặt Thi Từ. Cô biết Thi Từ thích nhất là chân của cô, liền đem chân tới gần chân Thi Từ, nửa là làm nũng nửa là dụ dỗ.

Thi Từ cũng không ôm lại, trên mặt nhìn không ra bất kì dao động thần sắc nào, "Chúng ta chỉ là nói chuyện yêu đương rồi hẹn hò. Cả hai cũng không có nghiêm túc xem xét đối phương là bạn đời. Chị cảm thấy đã tới lúc nên kết thúc rồi."

Văn Văn có chút nhụt chí. Cô là một diễn viên không có nổi danh gì. Một lần ngẫu nhiên gặp được Thi Từ, đối phương là người rất thoải mái, còn là giáo sư đại học, rất có tu dưỡng. Cô cũng không bài xích đồng tính, thế là nghiêm túc quen nhau một thời gian.

Thi Từ đối với cô thật sự tốt, vừa ôn nhu vừa săn sóc. Tiền tài lại càng hào phóng. So với trước đây, bất luận người nào cũng không tốt bằng, chiều cô đến vô pháp vô thiên.

Cô cũng biết rằng việc này rồi cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Cô cũng rối rắm không biết nên gặp bố mẹ của Thi Từ không. Không ngờ tới được là Thi Từ nói lời chia tay trước.

Khó chịu thì có khó chịu nhưng mặt khác, nếu nói đến việc chọn một nữ nhân để cùng chung sống cả đời thì cô vẫn chưa quyết định được.

Văn Văn mắt đỏ lên nói: "Tụi mình không thể cứ thế này được sao?"

Thi Từ lúc này mới sờ tóc nàng cô, "Tin chị, kết thúc ngay lúc này là tốt nhất."

Cơ thể Văn Văn cứng đờ, lời muốn nói đều đã nói tới mức này, cũng không còn cách quay lại nữa.

Trước mắt người phụ nữ này còn nhẹ nhàng nói với coi: "Em không phải rất thích dây Hermes Kelly màu xám nhạt của chị sao? Ngày mai chị gửi cho em. Nha?"

Tâm tình Văn Văn liền trở nên phức tạp. Dây kia mà bán ở ngoài được hơn 10000 tệ. Tuy rằng nói chia tay nhưng vẫn rất hào phóng. Lại nói tới việc gửi quà, chứng minh là hai người đã kết thúc thật sự, không muốn gặp lại.

Cô không chỉ xinh đẹp mà còn yêu cái đẹp, càng có tự tôn của một phụ nữ xinh đẹp, "Được, vậy cảm ơn chị, chúng ta cứ như vậy đi."

"Chị giúp em gọi xe nha?" Thi Từ vừa nói vừa rất tự nhiên cầm áo khoác của Văn Văn để trên sô pha khoác lên người cô, "Nha, bất quá dạo gần đây không an toàn, để chị bảo Tiểu Vương chở em về".

"Heat" tiếp đãi khách nữ là chính. Trong quán có thuê một số tài xế. Nếu trời quá khuya, quán sẽ tự cho tài xế chở khách uống say về nhà.

Này vẫn là chủ ý của chủ quán còn lại, Thi Từ.

Trong lòng Văn Văn không cóp cảm xúc gì, đơn giản chấp nhận, "Được".

Hai người quen nhau được năm tháng. Có bắt đầu có kết thúc. Không oán hận nhau. Khá tốt.

Văn Văn từ cửa sau lên xe ngồi, mắt nhìn màn đêm buông xuống "Heat", trong lòng đột nhiên chua xót.

Người phụ nữ đó thật là một đao phủ ôn nhu.
———————

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info