ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 18- Tiểu Thử (II)

Noallie17

Gần Nam Đại có một quán cà phê. Cuối tuần khoảng 10h sáng không có nhiều người, cực kì an tĩnh.

Không gian trong quán cà phê khá đẹp, có từng hàng từng hàng kệ sách, còn có khu nghệ thuật thủ công trưng một ít món đồ handmade vui vui khá tinh xảo. Khách có thể ngồi đây tự chế tác đồ.

Mấy bình tròn tròn để trên bàn không phải hoa thật mà là hoa khô do chủ tiệm làm.

Thi Từ cột tóc dài tuỳ ý, mặc một bộ jumpsuit màu xanh da trời, gọi một ly mocha rồi ngồi đọc tạp chí Nhật Bản.

Một lát sau, người cô chờ đã tới.

"Ngại quá, mình tới trễ." Người vừa tới cười xin lỗi rồi ngồi xuống.

"Không sao, cậu uống gì?" Thi Từ mỉm cười.

"Cappuccino."

Người vừa đến là một phụ nữ với mái tóc ngắn và gương mặt tròn có đeo kính, "Lúc mình ra tới cửa thì con mình lôi kéo quậy mình cả nửa ngày. Xin lỗi cậu mình vì đã lấy đứa con ra để biện hộ."

Gọi xong nước, Thi Từ cười một cái, "Không sao mà. Con cậu bao nhiêu tuổi?"

"Sắp bốn tuổi rồi. Đang trong thời kỳ chống đối của trẻ con, lại còn nghỉ hè nữa chứ! Cứ không chịu ở nhà." Diệp Thanh Vu cười nhìn Thi Từ, "Nhờ có hẹn với cậu, mình mới thở được một lúc."

Diệp Thanh Vu là bạn trên đại học với Thi Từ nhưng mà khác khoa. Sau khi làm nghiên cứu ở Nam Đại xong thì cô ở lại trường làm cố vấn học tập, chồng cô cũng công tác tại phòng quản lí của Nam Đại.

Từ lúc Thi Từ về lại trường giảng dạy, mấy năm nay hai người có vô tình gặp qua vài lần nhưng hẹn riêng ra gặp vậy vẫn là lần đầu tiên.

"Mình có chuyện phải gặp cậu hỏi thăm" Thi Tù nói, "Nếu cậu cũng không rành lắm thì mình lại muốn nhờ cậu giúp mình hỏi thăm một chút."

Diệp Thanh Vu tò mò, "Ah? Cậu nói thử xem?"

"Mình có nghe cậu nói cậu là cố vấn học tập của khoa ngoại ngữ trong trường. Cậu đảm nhận phần nào?" Thi Từ muốn xác nhận lại một chút.

Người phục vụ đem Cappucino của Diệp Thanh Vu ra.

Diệp Thanh Vu nói: "Phần xx, học kì mới bắt đầu là năm ba." Cô cầm ly lên nhấp một ngụm.

Trong lòng Thi Từ âm thầm kêu lên thật tốt không có nhầm, ngoài miệng nói: "Mình muốn hỏi cậu về một học sinh, Đường Trù . Cậu biết bé ấy không?

Vẻ mặt Diệp Thanh Vu trầm xuống, kỳ quái nhìn nhìn Thi Từ hỏi, "Cậu thế nào lại hỏi thăm sinh viên khoa ngoại ngữ?... À, là do Thi Hải hả? Hình như mình có nghe mấy học sinh nói qua..."

Thi Từ cười, "Cũng không phải chỉ do nguyên nhân này. Mình cũng quen biết bạn nhỏ này. Cậu yên tâm. Mình hỏi thăm không vì động cơ xấu đâu. Chỉ là mình phát hiện hình như em ấy không chỉ có một công việc làm thêm? Hoàn cảnh gia đình của em ấy có phải rất khó khăn không?"

Diệp Thanh Vu có chút do dự, lại có chút khó hiểu, nhưng vẫn  nói, "Đứa nhỏ này thì mình quen quá rồi. Học đại học tính tới hiện tại cũng ba năm rồi. Là thế này, ba mẹ em ấy đều không còn nữa nên cuộc sống có vất vả một chút."

Thi Từ sửng sốt vài giây, cầm ly lên, thất thần, lại buông ly xuống, "Đều không còn nữa sao?"

"Ân," Diệp Thanh Vu thở dài, "Hình như lúc Đường Trù lên cấp ba thì ba em ấy đột ngột qua đời. Lúc đang học lớp mười hai thì mẹ em ấy lại phát hiện bị ung thư. Ung thư vú. Khi đó cũng gần thi đại học rồi. Hẳn là do nguyên nhân này mà Đường Trù không thi, học lại một năm."

"Cụ thể tình huống mình cũng không rõ lắm. Năm đó lúc đăng kí nhập học, con bé trễ hạn một tuần. Em ấy gọi điện thoại tới phòng tuyển sinh rồi chuyển tiếp qua bên khoa ngoại ngữ bên này, bảo phải làm tang lễ cho mẹ. Rồi sau đó em ấy nộp đơn xin trợ cấp diện khó khăn thì mình mới biết được một ít."

Thi Từ im lặng không nói gì.

"Nghe nói vì lo cho mẹ chữa bệnh mà đồ trong nhà, chỗ ở đều bán đi, còn thiếu nợ nữa." Diệp Thanh Vu thổn thức không thôi, "Đứa nhỏ này lại bán sống bán chết vừa đi học vừa đi làm, một khắc cũng không dám thả lỏng. Lần nào ăn tết cũng chỉ có một thân một mình. Năm trước cũng là mình kéo em ấy về nhà mình ăn tất niên."

Thi Từ ngực phập phồng, thầm hít vào một hơi.

Diệp Thanh Vu cũng không để ý. Đường Trù là học sinh để lại ấn tượng sâu sắc nhất đối với cô. Cô bé ấy lớn lên cực kì xinh đẹp, rất kiệm lời, thông tuệ, chăm chỉ, khắc khổ. Tất cả giáo sư đều thích cô bé mà chỉ có cô làm cố vấn học tập mới biết đến hoàn cảnh của nàng, vì thế lại càng quan tâm nàng hơn.

An bài cho nàng một nơi ở kí túc xá yên tĩnh một chút.

Giữ cho nàng một chỗ trong hệ thống vừa học vừa làm.

Có cơ hội việc làm tốt liền giới thiệu cho nàng.

Cô dốc hết khả năng có thể mà trợ giúp Đường Trù .


Một lát sau, Thi Từ mới nói: "Nguyên lai như vậy, mình thấy em ấy làm việc ở Tiểu Hoa Hồng , lại còn đi phát tờ rơi nên có chút tò mò."

Diệp Thanh Vu như cũ khó hiểu, "A?"

Trong ấn tượng của cô, Thi Từ vẫn luôn là một nhân vật phong vân (nổi tiếng) trong trường, thuở còn đi học đã vậy, giờ giảng dạy cũng vậy.

Cô hoà nhã nhưng đồng thời cũng là không cách nào tới gần được. Bởi vì quá ưu tú, đứng trước cô, người khác sẽ sinh ra cảm giác có khoảng cách. Trừ phi cô chủ động tiếp cận, nếu không người bình thường sẽ không có tự tin.

Thi Từ với Đường Trù không thân cũng chẳng quen, cư nhiên chỉ vì một chút tò mò mà tới tìm cô hỏi thăm. Diệp Thanh Vu cũng thấy khó hiểu, "Cậu hỏi thăm chi vậy?"

Thi Từ dừng một chút, mi mắt rũ xuống, "Quen được cô bé này, giờ lại biết tình huống của nàng. Nếu có thể hỗ trợ thì mình cũng muốn giúp một chút."

"Đúng rồi, lúc ấy mình cũng muốn giúp đỡ riêng em ấy một chút nhưng mà em ấy không chịu." Diệp Thanh Vu thở dài.

"Cậu nói em ấy phát tờ rơi. Kì thật cũng không tới mức đó. Haizzz. Sinh viên Nam Đại của chúng ta rất có điều kiện tìm chỗ dạy kèm. Nhưng đứa nhỏ này trước đó từng gặp qua một chuyện."

Đúng vậy, Thi Từ cũng thắc mắc chỗ này, đặc biệt là chuyên ngành tiếng Anh. Mấy trung tâm và trường học trong kì nghỉ đông và nghỉ hè cần nhất là giáo viên có kinh nghiệm. Sinh viên chưa tốt nghiệp không quá dễ tìm được công việc như vậy nhưng đi dạy kèm tại nhà vẫn rất dễ tìm. Không đại học nào trong thành phố có thể cạnh tranh với Nam Đại ở mảng này.

"Có chuyện gì vậy?"

"Con bé lớn lên quá xinh. Lúc ở trung tâm phỏng vấn phụ huynh cần người dạy kèm, đa số là không qua được định kiến của mấy bà mẹ, đều băn khoăn ít nhiều. Nếu không lo về mấy ông chồng thì lại lo mấy thằng con đang dậy thì, cho nên mấy mối mà Đường Trù nhận được chỉ có thể là dạy phụ đạo bài tập cho học sinh tiểu học..." Diệp Thanh Vu lắc đầu," Nhưng vẫn có chuyện xảy ra. Mình còn nhớ rõ nghỉ hè năm trước, con bé có đi phụ đạo cấp ba, dạy học sinh nữ. Ba mẹ đều bận buôn bán, rất ít khi ở nhà. Vốn mọi chuyện đang rất thuận lợi. Tự nhiên có một hôm ba của học sinh kia đột ngột quay về nhìn thấy Đường Trù ..."

Thái dương của Thi Từ thình thịch giật.

Không phải là......

"Ban đầu vẫn chưa có gì. Sau đó số lần lão ta về càng ngày càng nhiều. Rồi có một ngày lúc Đường Trù tới, con gái lão không có ở nhà...."

Diệp Thanh Vu vừa thấy Thi Từ sắc mặt không tốt, vội vàng nói: "Chưa có gì xảy ra cả, may mắn Đường Trù cảnh giác, chưa có đi tới cửa, nhưng cũng bị sờ soạng vài lần..."

Thi Từ thầm cắn răng, "Không báo cảnh sát sao?"

"Em ấy có báo. Mình tới rồi mới biết nhiều chi tiết vậy. Tại chỗ cãi tới cãi lui, thật vất vả mới đem lão ta tạm giam mấy ngày."

"Bởi do gặp sự cố này nên Đường Trù không thế nào tìm nhà dạy kèm. Nếu có thì cũng là phụ đạo cho học sinh tiểu học có mẹ ngồi bên cạnh."

Diệp Thanh Vu nói: "Đường Trù còn năn nỉ mình, mong mình tới chỗ trung tâm dạy kèm giải thích tình huống, lấy nàng làm ví dụ, dặn họ từ nay về sau đừng có nhận đơn đăng kí tìm người dạy kèm của nhà này, tránh cho những sinh viên khác bị làm hại."

"Mình đương nhiên cũng suy nghĩ cho bé ấy, không thể nói rõ ra tên của bé ấy."

"Mình với mấy cố vấn học tập khác trong học viện cũng đã ra tiếng cảnh báo sinh viên . Ít nhất thì ở Nam Đại tụi mình, nhà này được liệt vào danh sách cực kỳ đen."

Diệp Thanh Vu cuối cùng cảm khái nói: "Đứa nhỏ này thật là quá thiện lương, quá kiên cường, cũng quá làm người khác đau lòng."

Diệp Thanh Vu vừa nói vừa uống. Ly Cappuccino uống đã thấy đáy mà ly của Thi Từ vẫn còn đầy.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gió mát, tiếng cười giòn tan. Phía ngoài quán cà phê có một sân nho nhỏ, hoa nở rực rỡ, có mấy cô gái đang chơi xích đu.

Xuất hiện ở gần chỗ này đa số đều là sinh viên Nam Đại.

Thi Tư nghĩ, không biết con chim nhỏ kia có phải lại đang mặc bộ rối con gấu đứng phát tờ rơi hay không.

Đường Trù lúc này đang ở trong ký túc xá soạn đồ, chuẩn bị lát nữa đi ra ngoài.

Trương Tử Nam xụ mặt, "Cậu còn muốn đi phát tờ rơi a?"

"Hôm nay không cần nữa, buổi chiều đứng ở trong siêu thị quảng cáo tiếp thị là được." Đường Trù cười.

Trương Tử Nam: " Ngày mai còn phải tới Tiểu Hoa Hồng , buổi chiều khỏi đi được không? Dù sao cậu cũng phải nghỉ ngơi chứ!"

Đường Trù nói với cô: "Không sao, 6 giờ tối là mình được về rồi."

Trương Tử Nam nhíu mày trầm tư, rốt cuộc nói:

"Cậu còn thiếu bao nhiêu tiền? Bằng không hai người mình với Phương Tu Tề góp chung vô" nàng quan tâm mà nhìn Đường Trù : "Cậu yên tâm, lão Phương không biết chuyện gì của cậu cả. Tiền của hắn đều để chỗ mình, mình nói hắn mình muốn đầu tư gì đó là được."

Đường Trù đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu."

Trương Tử Nam: "Tụi mình là bạn bè, cậu gặp chuyện gì cứ nói thẳng ra chứ!". Nàng có tí bất mãn nói.

Trong phòng ký túc xá căn bản chỉ có hai người bọn họ. Trong sinh hoạt hằng ngày, Đường Trù giúp đỡ cô rất nhiều, cô cũng biết Đường Trù thực sự quý cô, cô cũng vậy. Vốn dĩ Trương Tử Nam là không biết chuyện này. Cuối học kì I năm ngoái, Đường Trù luôn nhận được điện thọai. Trong điện thoại, mợ nếu không khóc thì lại mắng, mắng rất lớn tiếng. Lúc đó nàng mới biết được là mợ Đường Trù gọi tới đòi tiền nàng rồi cũng biết được Đường Trù thiếu nhà cậu 40,000 tệ (~131 triệu VND).

"Mình biết rồi." Đường Trù so Trương Tử Nam thấp hơn nửa cái đầu, nàng ngước mắt lên nhìn Trương Tử Nam, đột nhiên giơ tay sờ sờ đầu cô, nhợt nhạt cười một cái, "Có chuyện gì cần mình sẽ mở miệng."

Đường Trù rất ít khi biểu lộ tình cảm ra bên ngoài. Bây giờ nàng nhìn cô cười rồi lại sờ đầu cô, Trường Tử Nam đúng là sửng sốt vài giây rồi lấy lại tình thần nói với Đường Trù đang đi tới cửa: "Cậu nói rồi đó!"


Đường Trù đeo tạp dề có tên nhãn hiệu, đứng ở lối vào chỗ siêu thị để mời chào khách hàng.

Đây chỉ là làm thêm cuối tuần. Hôm qua phát tờ rơi được 200 tệ (~655k) , hôm nay nửa ngày chỉ có 50 tệ (163k). Nếu doanh thu tốt, có thể sẽ được nhiều tiền hơn.

Đường Trù biết sức ăn của bản thân khá lớn. Cách tiết kiệm tiền chính là ăn nhiều cơm trắng, uống nhiều nước canh (nhà ăn cho canh miễn phí) hoặc là năn nỉ dì múc phần ăn cho nhiều nước sốt một tí rồi rưới lên cơm ăn.

Nói như vậy 250 tệ (819k) cũng đủ cho tiền ăn nửa tháng của nàng.

Tính tới giờ, nàng đã chuyển cho cậu 15000 tệ (~49tr). Hết nghỉ hè thì hai tháng tiền lương ở Tiểu Hoa Hồng hẳn là trên dưới 10000 tệ (~33tr). Đây ít nhiều là do phần trăm hoa hồng từ chai rượu mà Thi Từ gọi.

Cho nên vẫn còn 15000 tệ nữa mới được 40000 tệ.

Học bổng đợt sau cách đợt này còn lâu.

Đường Trù thở dài, chỗ nào cũng cần tiền. Qua học kì mới, nàng lại phải vay học phí, không biết khi nào mới trả được. Cũng may mà nàng đã lấy được bốn chứng chỉ và bằng Catti rồi nên có thể tiết kiệm được phí đăng kí.

Nếu có thể trả bớt số tiền còn nợ nhà cậu, ít nhất áp lực trong lòng nàng cũng giảm một ít, như vậy nàng có thể chuyên tâm học hành.

Đường Trù vừa suy nghĩ vừa tiếp thị sữa cho những người đi qua.

Có thể do nàng có ngoại hình nên kết quả doanh thu cũng không tệ lắm.

Đường Trù nhớ tới ngày hôm qua gặp được Thi Từ. Giáo sư Thi không biết có nhận ra nàng không. Chắc là không có khả năng đó đâu. Nhưng cô lại mua nhiều thùng sữa như vậy khiến nàng nghĩ tới lần trước ở Tiểu Hoa Hồng , cô không chớp mắt liền chọn ngay chai rượu đắt tiền kia.

Là ảo giác của chính mình sao?

Nàng cảm thấy Thi Từ thật sự chiếu cố nàng.

Cũng không biết vì cái gì mà hay trùng hợp đến vậy, mỗi lần nàng đều gặp được Thi Từ.

Đường Trù là con một. Khi còn nhỏ, nàng từng nghe ba mẹ bảo trước nàng, mẹ có mang thai nhưng chưa tới ba tháng liền sảy thai tự nhiên. Vốn dĩ nàng đã có một ca ca hoặc tỷ tỷ rồi.

Đường Trù vốn cũng không có cảm giác gì nhưng trong những ngày tháng bên cạnh mẹ giúp mẹ tìm bác sĩ trị bệnh, trong những ngày tháng nàng trằn trọc tới lui giữa trường học và bệnh viện, trằn trọc giữa I thành và Bội thành. Mệt mỏi không kể tới đi. Sợ nhất vẫn chính là những lúc bác sĩ kêu nàng, những lúc yêu cầu nàng quyết định, những lúc yêu cầu nàng thông báo với người nhà, còn có những lúc một mình nàng đứng chờ ở trước phòng mổ.

Khi đó nàng cũng muốn có một ca ca hoặc tỷ tỷ, có thể ở bên cạnh nàng thì tốt biết bao nhiêu.

Đó là chuyện đã lâu rồi, một khát khao nháy mắt hiện ra, cũng không có hình ảnh thực tế gì.


Hôm nay, Đường Trù thường hay nghĩ về Thi Từ.

Ngay cả buổi tối sắp ngủ trước khi luyện nghe, nàng cũng lần đầu thất thần.

---------//----------

* Đường Trù thật quá khổ ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info