ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 17- Hạ Chí/ Tiểu Thử

Noallie17

Tiểu Thử: Một trong 24 tiết khí. Tiểu Thử là tiết khí sau Hạ Chí. "Tiểu" là nhỏ, "Thử" là nắng nóng, oi bức. Thời tiết trong giai đoạn này thường có nắng nhẹ hoặc bắt đầu vào giai đoạn rất nóng.

------------- ****---------------

Tâm tình Thi Từ rất vui vẻ.

So với vẻ mặt lạnh lùng trước kia lúc mới quen của Đường Trù thì hiện tại, chọc ghẹo nàng được đến mức này, Thi Từ cảm giác đặc biệt có thành tựu.

Căn bản là không dừng lại được.

Thi Từ nhìn nàng, nghiêng đầu thắc mắc, "Vì cái gì không thể gọi chị là tỷ tỷ?"

Tiếp theo cô giống như bừng tỉnh nhận ra, "Em thấy chị lớn hơn em nhiều tuổi quá hả?"

Nói xong trưng biểu cảm bị tổn thương.

Mặt Đường Trù tự khắc đỏ lên, "...... Không phải."

Không có mà.
Không được.
Không phải.

Ngữ khí của nàng, biểu tình của nàng.

Mặt đỏ ắt hẳn không phải do thẹn thùng, bất quá chỉ cần thấy khuôn mặt của một thiếu nữ xinh xắn như nàng ửng đỏ thôi cũng đủ khiến tâm tư nhộn nhạo.

Biểu tình này nếu là đặt riêng trong trường hợp nào đó .....

Thi Từ thật sự có một giây suy nghĩ chệch hướng. Cô rất nhanh chuyển về mạch suy nghĩ cũ, cười xua tay, "Chị nói giỡn thôi, đừng để ý."

Đường Trù yên lặng mà nhìn nàng, trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc, bị lừa, cùng bất đắc dĩ.

"Không giận chứ?" Thi Từ mỉm cười đón lấy ánh mắt của nàng. Cô cuí đầu thấp xuống quan sát ánh mắt nàng, "Nhìn sữa chua nè, đừng có giận nha."

Đường Trù luôn không đoán được phương hướng trò chuyện của Thi Từ, nếu không thì là do không biết phải làm sao, nếu không nữa thì là do bị bối rối. Thi Từ là giáo viên đã chiếu cố nàng rất nhiều lần, nàng dĩ nhiên là không giận.

Cho nên nàng lắc lắc đầu, lại còn giải thích, "Không lớn không nhỏ không tốt lắm."

Thi Từ buồn cười, "Kêu sư tỷ, kêu tỷ tỷ, không cần kêu cô, như thế nào lại bảo không lớn không nhỏ. Bạn học Đường Trù, em thật sự rất khắt khe nha."

Đường Trù: "Em......"

Không biết nói tiếp thế nào.

Thi Từ xua tay cười, "Được rồi, tuỳ em chọn. Chị với em chị lớn lên quen không lớn không nhỏ rồi, em lại không phải học sinh của chị, không cần để này kia, thoải mái xíu."

Đường Trù trầm mặc không lên tiếng mà giật nhẹ khóe môi, không lộ ra ý cười.

Nàng giống như luôn làm bầu không khí căng thẳng, không có cách nào thoải mái mà nói chuyện phiếm đàm tiếu linh tinh.

Nàng không thể khuấy động không khí trong khi người khác lại quan tâm tới tâm trạng của nàng, khiến nàng cũng rất sợ làm phiền mọi người. Cứ vậy nàng dứt khoát độc lai độc vãng (ở một mình).

Nhưng hiện tại Thi Từ đang chiếu cố nàng, cô bảo là nói giỡn nhưng chẳng phải cô cũng là đang tạo bầu không khí nói chuyện sao? Nàng giống như là người không hiểu chuyện vậy a. Giống tối qua lúc gặp Thi Từ, Trương Tử Nam và Phương Tu Tề không gặp chướng ngại tâm lý gì mà dễ dàng kêu "Tỷ Tỷ", nàng ngược lại quá thích rối rắm.

Ăn sandwich trên bàn xong rồi, Thi Từ uống cà phê, nhìn cô bé đối diện đang cúi mặt ăn sữa chua từng muỗng từng muỗng.

Nàng đang ngẩn người sao? Không đúng, hẳn lại đang rối rắm cái gì rồi. Ăn cũng xong hết rồi, nàng còn cầm cái muỗng ngồi bất động vậy.

Người bình thường làm ra động tác bình thường.

Môi nàng tựa như một quả cherry đỏ căng bóng, đầy đặn nho nhỏ, chiếc muỗng vàng hứng trọn quả cherry này.

Đứa nhỏ này, lớn lên quá khiêu khích.

Thi Từ cảm thấy bản thân mình xác thật phải làm giáo viên, không thể làm chị được.

Ăn xong, Đường Trù muốn rửa ly, Thi Từ liền không cho. Cô lấy mp3 ra đưa cho nàng, dẫn nàng ra cửa.

Đường Trù ở cửa nhỏ nhẹ nói với cô: "Cảm ơn cô......"

Thi Từ đoán được nàng sẽ kêu như vậy liền mỉm cười, "Nga, không cần cảm ơn."

Đường Trù không vội đi, nàng cúi mặt, lông mi cực dài rung lên, tựa như một đôi bươm bướm đang đuổi theo những bông hoa mùa hè.

Nàng giống như đang cố gắng lấy hết dũng khí nhưng âm thanh phát ra chỉ là những lời thì thầm:
"Cám ơn, Thi..."
"Tỷ tỷ..."

Một màu đỏ nhàn nhạt thấm lên làn da trắng mỏng của nàng. Nàng cũng không ngẩng đầu lên, xoay người một cái liền vội vàng chạy đi.

Thi Từ chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.

Vừa nãy nàng thật sự rất thẹn thùng phải không?

Thi Từ đóng cửa, hồi tưởng lại vài giây, sờ môi cười rộ lên.

Trong lòng giống như bị đột nhiên một con vật lông xù cọ vào một chút, mặt thì lại giống như bị mổ nhẹ nhẹ lên.


Con chim nhỏ này thật qúa đáng yêu.





Nhiệt độ không khí Nam thành mùa hè đã lên nhanh đến 40 độ. Nhiệt độ này có thể sánh cùng với lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, ngọn gió nào thổi qua cũng cực nóng, mặt đất đều như muốn nướng cháy mọi thứ.

Thi Từ đi công tác, tham gia hai cái hội nghị, gặp rất nhiều đồng nghiệp sau đó quay về trường, vẫn là đi họp, gặp mặt nghiên cứu sinh một vài lần, chiêu đãi hai người bạn nước ngoài. Sau khi tiễn bọn họ đi, thời gian thoắt cái đã tới tháng tám.

Trong thời tiết naỳ, cô căn bản không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở lì trong nhà đọc sách giải trí, xem tài liệu luận văn, tập thể dục. Có thể buổi tối ra ngoài, đi tới "Heat" uống gì đó, nghe ca nhạc.

Hôm nay ban ngày Miu tỷ hẹn cô ra ăn trưa, đến một nhà hàng trong trung tâm thương mại mới mở chưa lâu. Miu tỷ thích ăn trong nhà hàng món Nhật.

Thi Từ lái xe đi vào trung tâm thương mại. Lầu một có một siêu thị lớn, phía trên gắn nhiều cờ nhỏ màu sắc rực rỡ, từng hàng từng hàng, màu sắc thay đổi liên tục. Dưới ánh mặt trời buổi ban chiều, những lá cờ sáng lên, bị gió thổi phát ra âm thanh phần phật.

Cô đi vòng quanh tìm vị trí hầm đậu xe. Hình như siêu thị đang làm sự kiện gì đó nên có một chú gấu hồng nhạt siêu to đứng phát tờ rơi, xung quanh là một đám con nít, người lớn vây quanh nó làm đủ tư thế để chụp ảnh. Thi Từ lái xe vô tầng hầm, đi thang máy lên đến lầu có nhà hàng món Nhật.
Hai người chậm rãi ăn tới hết một tiếng rưỡi mới xong.

Sau khi ăn xong, hai người thong thả đi dạo ở trung tâm thương mại. Sau nửa tiếng đi tới lầu một, Miu tỷ nói:
"Chỗ này vẫn còn quá vắng, cũng không có cửa hàng gì cả. Không thì mình đổi chỗ đi dạo ha?"

Thi Từ nhún nhún vai tỏ vẻ sao cũng được.

Miu tỷ đi vệ sinh. Thi Từ đút tay vô túi quần, không định đi dạo.

Trung tâm thương mại rất lớn, mặt tiền cửa hàng ở lầu một xem như là nhiều nhưng số lượng người không nhiều, có một số chỗ trống. Thi Từ đi đến một cửa ra ít người.

Đột nhiên ánh mắt cô bắt gặp.

Ở trước cửa siêu thị, chú gấu hồng đang gỡ đầu rối xuống, một cô gái trẻ ngồi xổm ở đó, mồ hôi túa ra hết phân nửa tóc nàng, dính lại ở cổ.

Là Đường Trù.

Miệng nàng ngậm một cái bánh mì, nhìn thấy được là đang rất đói. Nàng cắn một miếng to, lúc nuốt vào bị nghẹn, nàng vội cầm lấy một chai nước vừa ho vừa uống một ngụm, nghẹn đến mặt đỏ bừng, một tay chặn ở ngực, một lúc sau mới trôi xuống.

Nàng ăn bánh mì, vừa ăn vừa ho một hai cái, cúi đầu xuống, không để ý gì đến xung quanh. Ăn bánh mì xong rất nhanh, nàng cầm chai nước khoáng, uống nước.

Thi Từ nhíu mày nhìn chằm chằm. Lúc này bên kia có người đi về phía Đường Trù, nàng ngẩng mặt nhìn lên.

Thi Từ im lặng không lên tiếng, lui về phía sau tới một góc mà nàng không nhìn thấy.

"Nghỉ xong rồi ra ngoài ngay nha," người nói chuyện hẳn là nhân viên làm ở siêu thị,

"Số sữa hôm nay còn chưa bán xong. Chưa bán xong thì em chưa kết thúc công việc được đâu."

Đường Trù gật đầu, "Còn dư bao nhiêu ạ?"

"Còn chắc hơn mười thùng, cố lên, cố gắng chút, bán xong mới có thể phát tiền cho em được."

"Được. Hai phút nữa em ra." Đường Trù cũng trả lời dứt khoát.

Sau khi nhân viên rời đi, Đường Trù lộ vẻ mặt đau đớn đè đè hai cái đùi, chậm rãi đứng lên, lau mồ hôi, nhìn tới chai nước khoáng, ngẫm nghĩ sau đó chỉ uống một ngụm nhỏ. Sau đó nàng hít một hơi sâu rồi đội mũ gấu hồng vào một lần nữa.

Thi Từ nhìn chú gấu hồng cầm bình nước khoáng và giấy kẹp bánh mì bỏ vào thùng rác, bước chân không vững vàng tiến vào cửa lớn, tiến vào cái nắng chói chang giữa mùa hè.

Thi Từ đứng tại chỗ đó không biết bao lâu, mãi đến khi nghe được giọng Miu tỷ, "Em thế nào lại tới chỗ này? Đi thôi."

Thi Từ "Ân" một tiếng, dưới chân lại không động đậy, nhìn sang Miu tỷ nói: "Đi tới siêu thị xem thử."

Miu tỷ chưa bao giờ đi siêu thị, đồ đạc trong nhà đều có người mua giùm, cô lắc đầu, "Siêu thị có thể có cái gì chứ......"

Không chờ cô nói xong, Thi Từ đã đi ra phía ngoài.

Miu tỷ nhìn nhìn siêu thị nhập khẩu cách đó không xa cảm thấy kì lạ, "Ủa không phải ở chỗ này sao?"

Làm gì phải đi ra ngoài cửa?

Cô đuổi theo bước chân Thi Từ, vừa ra khỏi cửa thì cái nóng âm ỉ tựa hồ đã phà tới, ánh nắng lúc bốn giờ chiều sáng bừng, Miu tỷ có chút mở mắt không nỗi, vội vàng lui về sau hai bước tới chỗ có bóng râm.

Mắt Miu tỷ nhìn Thi Từ đang đi phía về chú gấu phát tờ rơi, lướt qua bao người để đến được chỗ chú gấu hồng. Trên đỉnh đầu Miu tỷ liên tục hiện lên những dấu chấm hỏi.

Thi Từ chỉ vào tay đang cầm tờ rơi của chú gấu hồng, sau đó lại đi một đoạn ngắn nữa vào siêu thị.

Miu tỷ lấy tay che lại trán để thấy rõ cửa siêu thị rồi lại quay đầu nhìn sang bảng hiệu siêu thị nhập khẩu bên trong.

Không sai á! Cùng cái siêu thị mà!
Này là đang làm cái gì vậy?

Cô cầm túi xách che lên tránh nắng, giẫm lên giày cao gót mà chạy chầm chậm qua.

Vừa đến cửa siêu thị liền nhìn thấy Thi Từ, cô liền đứng ở cửa. Hình như là hãng sữa bò nào đó đang chạy khuyến mãi, cô cầm tờ rơi đưa cho nhân viên bán hàng, "Cái này, lấy mười lăm thùng đi."

Miu tỷ thiếu chút nữa đứng không vững.

Nhân viên bán hàng mặt lộ vẻ ân cần tươi cười, "Cảm ơn cô đã ủng hộ hãng chúng tôi. Chỗ chúng tôi có thể giao hàng tận nơi giúp cô."

Thi Từ quét mã trả tiền, Miu tỷ nghi hoặc khó hiểu hỏi, "Hãng sữa này uống ngon lắm hả?"

"Không biết." Thi Từ lấy bút viết cho họ địa chỉ "Heat", "Tôi lấy một thùng, số còn lại đưa tới chỗ này."

"Kia......" Miu tỷ muốn hỏi nữa thì đã bị nhân viên bán hàng bám lấy phổ cập khoa học, "Nhãn hiệu sữa bò của chúng tôi là sản phẩm...... hoàn toàn tự nhiên, không gây ô nhiễm...... Hôm nay đang có giá khuyến mãi, ngày mai sẽ quay về giá cũ......"

"Tính ra nếu mà uống ngon thật thì cũng không cần mua nhiều như vậy chứ?" Miu tỷ nghe cho có lệ, lại hỏi Thi Từ.

Thi Từ cười một cái, "Chú rối bọn họ thuê rất đáng yêu."

Miu tỷ đưa mắt ngó qua chú gấu tròn trịa trông rất bình thường đứng ngoài kia, chỉ thấy chú gấu  cũng đang ngơ ngẩn mà nhìn về phía hai người. Cô hướng về Thi Từ trưng vẻ mặt "Thật không hiểu nỗi gu của em."

Trả tiền xong, Thi Từ cũng không quay đầu lại nhìn, liền nói nói cười cười với Miu Tỷ rồi đi.

Chờ đến lúc cô lái xe từ gara ra, vòng lại chỗ đó, ánh mắt cô nhìn tới nhìn lui kiểm tra phía trước siêu thị mãi tới khi xác nhận chỗ đó không còn bóng dáng của chú gấu hồng nữa, cô mới thu hồi tầm mắt.

Thi Từ không có tâm tư dạo phố nữa, lái xe thẳng về nhà ba mẹ.

Trong phòng khách, Thi Hải mặc áo ba lỗ quần đùi, nằm ở trên sô pha ngủ tướng hình chữ X, không hề có hình tượng, dĩa trái cây thì để lộn xộn trên bàn, ipad, hộp pizza ăn xong không dọn, laptop, còn có một quyển sách đang mở.
Ở sô pha bên kia, pudding ngủ kêu khụt khịt.
Trong nhà mở máy lạnh, sảng khoái và dễ chịu, so với bên ngoài nóng bức thật là hai thế giới khác biệt.

Thi Từ chẳng biết thế nào đột nhiên thấy rất không thuận mắt, đi đến bên cạnh Thi Hải, đá đá cái cẳng chân hắn đang vươn ra.

Thi Hải hừ hừ hai tiếng, lẩm bẩm, "Đừng quậy...... Anh......"

Thi Từ liếc mắt qua con Pudding bên cạnh, nó ngủ đến độ nước miếng chảy ra.

Thi Từ than nhẹ một hơi, lắc đầu.

Lúc này di động vang lên.

Cô tiếp điện thoại, là Trần Nhất Nhất, "Cậu làm cái gì mà mua nhiều sữa đến quán bar vậy?

Thi Từ: "À, đúng rồi. Đang khuyến mãi."

Trần Nhất Nhất ở bên kia cười rộ lên, "Được rồi mình sẽ không hỏi cậu vì sao ra cái quyết định kì lạ vậy. Đêm nay tặng cho mỗi nhóm nữ tới Heat chơi một hộp."

Thi Từ cũng cười khẽ, "Cảm ơn."

"Vậy đêm nay cậu có qua không?" Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng Trần Nhất Nhất lại tự mình lo lắng nóng cả mặt.

"À, đêm nay có lẽ bận rồi, không qua được." Thi Từ không nghĩ tới nói gì nữa, tùy ý mà nói tạm biệt rồi cúp điện thoại.

Cô mở thùng sữa ra mang tới tủ lạnh ở nhà bếp. Bản thân cô cũng mở một hộp, lấy ly rồi đổ sữa vào.

Vừa rồi cô đi đến trước mặt chú gấu hồng, cô có thể xác định Đường Trù bên trong ngây ngẩn cả người, mất vài giây mới đem tờ rơi đưa cho cô.

"Mua sữa bên kia hả?" Thi Từ chỉ siêu thị ở phía sau nàng.

Cô gái gấu hồng gật gật đầu.

Thi Từ cười một chút, nhấc chân liền đi đến đó.

Cần phải lấy tờ rơi từ tay nàng thì nhân viên bán hàng mới biết Đường Trù hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng vì cái gì mà lựa chọn công việc vất vả như vậy?

Ở trong một không gian chật chội kín mít không có khe hở, không thể nghỉ ngơi, nước cũng không thể uống nhiều vì không có chỗ đi vệ sinh.
Nhiệt độ không khí cao như vậy rất dễ bị cảm nắng.

Không cần làm đến mức đó chứ.

Lúc trước Thi Hải từng nói với cô Đường Trù học tập rất nghiêm túc, thành tích cũng rất tốt. Học như vậy để lấy học bổng cũng không thành vấn đề. Gia đình khó khăn cũng có thể xin vay. Huống chi nàng cũng đã làm ở "Tiểu Hoa Hồng", cũng có lương. Nhìn qua thì nàng cũng không phải kiểu đứa trẻ ăn xài phung phí. Như vậy hẳn là phải đủ học phí với sinh hoạt phí chứ.

Tại sao lại còn đi chọn công việc vất vả như vậy để làm?

Ném hộp sữa bò vào thùng rác, chiếc cổ trắng thon dài trắng nõn giật giật, Thi Từ buông cái ly, day day ấn đường.

Không được, cô muốn đi tìm hiểu cho rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info