ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 16- Hạ Chí (VII)

Noallie17

Giáo sư Thi dùng dao nĩa ăn miếng sandwich, dáng ăn phi thường ưu nhã. Sau khi uống một ngụm cà phê, cô lấy một hộp đường trên bàn mở ra, múc hai muỗng đường, ngẫm nghĩ một chút rồi chỉ bỏ một muỗng vào.

Đường Trù thấy đường mà cô bỏ vô là đường 0 calo, mứt trát lên cũng là bơ động vật mà đồ ăn làm cho mình lại là tráng miệng ngọt hương vị lại phong phú.

Tự nhiên trong lòng nổi lên một chút tư vị khó tả.

Nói tới cảm kích thì quá nhiều. Mỗi lần chỉ là một hai câu cảm ơn đơn giản, cảm thấy như vậy thì hơi qua loa, nhưng bản thân Đường Trù không nghĩ được ra gì khác cả.

Lúc này có phải nên nói trò chuyện không? Cô muốn nói về cái gì nhỉ?

Ánh mắt Thi Từ nhìn qua, Đường Trù theo bản năng liền ném suy nghĩ qua một bên.

Thi Từ cong môi dưới, bắt đầu nói chuyện phiếm với nàng, "Ai, tôi rất tò mò, em không thích Thi Hải điểm nào?"

Đường Trù thiếu chút nữa cắn luôn cái muỗng.

Thi Từ: "Khách quan mà nói, thằng em ngốc của tôi lớn lên không tồi, tính cách cũng được. Em bảo không thích con trai nhỏ tuổi hơn là cảm thấy nó chưa đủ trưởng thành sao?"

Đường Trù có chút không dám ăn nữa.

Thi Từ phụt cười tiếp, "Em ăn tiếp đi, đừng khẩn trương."

Đường Trù nắm chặt cái muỗng,
"Em......"

Thi Từ: "Tôi đoán em bảo không thích hẹn hò con trai nhỏ tuổi hơn chỉ là cái cớ thôi đúng không? Kỳ thật em chính là không thích nó?"

Gương mặt nhỏ của Đường Trù trở nên căng thẳng, hai lông mày nhíu lại.
Khi Thi Từ nói chuyện, trong mắt luôn hàm chứa ý cười, ôn hoà như gió xuân, làm người ta không cảnh giác.
Đường Trù chần chờ mở miệng, "Cậu ấy thật tốt, nhưng mà......"

Thi Từ cười thay nàng nói tiếp: "Nhưng mà chúng em là người của hai thế giới khác nhau? Nhưng mà chúng em không có điểm tương đồng? Nhưng mà tạm thời em không nghĩ tới yêu đương?"

Đường Trù: "......"
Nàng giật giật môi, miệng mím lại.

Thi Từ đưa tay chống cằm, nhìn nàng chớp mắt, lại thay nàng bổ sung, học theo kiểu xưng hô của nàng đối với mình, "Giáo sư Thi, lời nào cô cũng nói rồi, em còn có thể nói gì nữa..."

Bình thường Đường Trù nói chuyện ít lời nhưng nhiều ý. Chỉ là cách biểu đạt thông tin của nàng rất khi thêm vào sắc thái hay ngữ khí.

Thi Từ nhớ lại ba chữ kia nàng nói trên ứng dụng, "...Không có mà." Ba chữ đó có lẽ là qua phần mềm có sửa lại tí cho hay hơn hoặc có lẽ lúc ấy là cảm xúc của chính Đường Trù trong những ngày thường với ý tứ dịu dàng ngọt ngào cùng tông giọng thấp thấp rõ ràng

Thi Từ không thường ăn ngọt nhưng không có nghĩa là nàng không thích ăn. Chỉ là cần phải hạn chế thôi.

Mấy chữ kia cảm giác ngọt đến rớt răng, tựa như nụ cười vừa rồi chợt loé lên của Đường Trù.

Càng ít thấy càng quý hiếm.
Càng ít thấy càng muốn thấy nhiều.

Cô đoán nội dung Đường Trù muốn nói, kêu lên ba chữ "Giáo sư Thi" mềm như bông, nói những câu như với giọng điệu đang làm nũng.

Nếu Đường Trù nói chuyện với mình như vậy, cảm giác nhất định rất tuyệt.

Thi Từ có thể cảm nhận được tâm tư có chút không nói rõ của bản thân, nhưng cô lại cũng thấy không quá giống vậy.

Năm 15 tuổi xác định tính hướng của mình, đại học có mối tình đầu, đến bây giờ đầu độ tuổi 30, cô đã có ba lần yêu đường nghiêm túc. Mỗi một lần cô đều rất nhanh xác định được tâm ý của mình, chủ động theo đuổi. Cô không thích nhất chính là dây dưa lê thê, lãng phí thời gian, cô phụ cảnh xuân.

Ba năm trước, Đinh nữ sĩ mang Pudding về nuôi. Khi đó nó vẫn là một con cún lông xù nho nhỏ, thích dùng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn người, dùng mũi mềm mềm cọ cọ. Cô thích ôm nó, thích lấy đồ ăn chọc ghẹo nó.

Hẳn là so tâm lý hiện tại cũng không khác biệt lắm nhỉ? Nhưng lại có chỗ không giống lắm.

Giáo sư Thi lần đầu không quá hiểu tâm lý của mình, cho nên cứ thuận theo con tim vậy. Nhưng nói những lời này ra cô mới chợt nhận thấy hình như có điểm không đúng lắm.

Giọng điệu rất giống tán tỉnh.

Cũng chẳng biết Đường Trù có hiểu hay không......

Trên mặt Thi Từ cứ theo lẽ thường mỉm cười, chăm chú quan sát phản ứng của Đường Trù.

Cô bé kia mất vài giây sửng sốt rồi mới phản ứng. Nàng muốn vội nói gì đó, đôi mắt đen như mực ánh lên nước, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, nhưng mà giống như không nghĩ ra được lời gì khác để nói, nàng chỉ có thể theo bản năng trả lời: "Cũng, cũng không phải như vậy......"

Thi Từ nhìn nàng. Da Đường Trù thật trắng, phần lớn thời điểm là tái nhợt, nhìn qua giống như thiếu dinh dưỡng. Dưới ánh nắng ngâp tràn trong phòng ăn, gương mặt hơi hồng hồng cuả nàng giống như một cánh hoa trong suốt.

"Nga?" Thi Từ vẫn là muốn chọc nàng.

"Thi Hải là người rất tốt......" Đường Trù một lần nữa bắt đầu nói, "Cậu ấy như ánh dương toả sáng, vô ưu vô lự. Cô gái nào ở bên cạnh cậu ấy khẳng định sẽ rất hạnh phúc..."

Ánh mắt Đường Trù huống xuống, nhìn ly sữa chua ngũ cốc đã ăn một nữa. Lông mi thật dài như một đôi cánh bướm yên lặng. Nốt ruồi kia giấu ở dưới mí mắt nàng, trong ánh sáng ban hè, tựa như một giọt nước mắt sắp rơi xuống.

"Cậu ấy là đối tượng tốt để yêu đương nhưng em không phải."

Nàng mới bao nhiêu tuổi? Mới bao nhiêu mà đã nói những lời thế này? Đây giống như là lời cảm khái của một người trải qua bao thăng trầm cuộc đời cộng thêm chục năm tung hoành tình trường. Một người hơn nàng mười mấy tuổi như Thi Từ sẽ không nói.

Nếu là một thanh niên khác nói câu này giống kiểu ra vẻ, Thi Từ liền sẽ "Xì" một tiếng.

Nhưng Đường Trù đây là là âm điệu nhẹ nhàng, biểu tình nhàn nhạt, nốt ruồi kia liền rung động như giọt sương trên cánh hoa sáng tinh mơ.

Ý cười Thi Từ giảm đi. Đôi mắt cô, khi cười đặc biệt quyến rũ, khi không cười thì cũng dịu dàng thâm tình. Cô không cần phải lên tiếng, ánh mắt cũng đã nói rất nhiều.

Không cần phải nói bản thân em như vậy.

Trong lòng Đường Trù, không có lí do, bản thân cũng không biết vì sao mà chợt đau xót.

Đã rất lâu rồi nàng không có nói chuyện bộc lộ cảm xúc nội tâm thế này.

Bạn thân hiện tại của nàng cũng chỉ có mỗi Trương Tử Nam. Phương thức hai người ở chung cũng chỉ là Trương Tử Nam nói, Đường Trù nghe. Nếu có ngẫu nhiên nói đến chuyện của bản thân Đường Trù, nàng cũng chỉ nói sơ qua loa.

Là bắt đầu từ khi nào đây?

Nàng cũng từng là đứa thích thân thiết với bạn cùng trang lứa ríu rít nói chuyện, tâm sự chia sẻ.

Mãi đến lúc ba qua đời, mẹ nằm viện, nàng thường xuyên xin nghỉ học để tới bệnh viện. Có thời gian trở lại trường thì nàng cũng điên cuồng lao vào học để bổ sung kiến thức.

Cứ thế dần dần kéo ra khoảng cách với bạn bè.

Các bạn nói tới màu son thời thượng, theo dõi nghệ sĩ mới debut, tám về nam sinh thích thầm, nỗi niềm phiền não tuổi mới lớn, ghét xếp hạng thi cử.

Nàng đang làm gì? Lo lắng đồ ăn cho mẹ, lo lắng kết quả hoá trị của mẹ, mỗi ngày đều suy nghĩ có đủ tiền hay không, mỗi ngày đều cực khổ ráng hết sức lực cùng tinh thần để học tập.

Có thời gian rất lâu nàng không ngủ được, ăn đồ không ngon nhưng lại phải ép bản thân ăn và ngủ, ép bản thân không thể để mẹ nhìn không ra.

Cũng không phải nàng không chia sẻ với bạn bè nhưng đều là những cô cậu thiếu niên, chuyện phiền toái nho nhỏ thì có thể đồng cảm chứ nói tới việc lớn sinh ly tử biệt, các bạn đều bất lực.

Dần dần Đường Trù trở thành người không được chào đón. Nàng vừa xuất hiện, không khí đang rất náo nhiệt lền nháy mắt sẽ trở nên yên tĩnh. Những cái mỉm cười lịch sự và ánh mắt thông cảm của mọi người đã nói lên hết thảy.

Chẳng ai thích người mang đến năng lượng tiêu cực quá nặng nề.

Nàng thật sự có biết.

Lúc ấy, nàng có chút hảo cảm với một bạn nam, đối phương cũng theo đuổi nàng. Ban đầu còn tỏ vẻ quan tâm nàng, lúc sau liền trốn tránh nàng.
Có ngày trên đường nàng đi tìm hắn vô tình nghe hắn nói với những người khác: "Cả ngày cái mặt như đưa đám, mỗi lần nghe nhỏ nói ba cái chuyện khổ sở linh tinh, mình cũng mệt chứ sao không? Mặt có đẹp đi nữa mình cũng phát sợ."

Đường Trù vĩnh viễn nhớ rõ những lời này.

Hoá ra nàng làm người khác không vui như vậy.

Cũng không phải không có thất vọng hay thương tâm.

Chỉ là thời gian để thất vọng và thương tâm đều quá xa xỉ.

Nàng phải dùng hết tất cả thời gian để học tập, để đấu với Tử Thần giành lại mẹ.

Nàng mệt quá rồi, muốn trút tâm sự cần phải có sức lực, cần phải biết chừng mực để không mang hi vọng của bản thân. Dần dần, nàng không tâm sự nữa, cũng không cần hiểu nữa,

Ngần ấy năm, giống như cũng thành thói quen.

Nàng như vậy, làm bạn hay làm người yêu đều sẽ khá là mệt.

Cho nên nàng mới nói bản thân không phải là đối tượng tốt để yêu đương.

"Em không phải là đối tượng tốt để yêu đương."

Lời này nàng cũng đã nói qua lúc Trương Tử Nam gặng hỏi vì sao không thích Thi Hải.

Trương Tử Nam cực kỳ không hiểu, truy vấn nàng, "Cậu thế nào như bà cụ non vậy.Nói vậy là ý gì? Cậu không thử qua thì làm sao biết được!" bla bla liên tiếp, Đường Trù nói không nên lời, chỉ có thể trầm mặc, nhàn nhạt nhấp miệng thành một độ cong giống như cười.

Nàng rất quý trọng người bạn Trương Tử Nam này. Có rất nhiều lúc nàng đang nói chuyện với Tử Nam, có một ít tâm sự trong lòng muốn nói ra nàng cũng phải chọn lựa mãi, sau đó lại nói không được.

Có thể nói ra một chút, trút ra được một chút cảm xúc, nàng liền cảm thấy thoả mãn.

Đại khái là Thi Từ đối với nàng quá ôn hòa, nàng mới nói rất nhiều. Nhưng mà nói ra xong, không biết sao nàng lại có chút quẫn bách, không ngờ tới có thể đón nhận một ánh mắt ôn nhu như vậy.

Nàng nhìn cũng đã hiểu ánh mắt không cần đến lời nói kia của Thi Từ.

Nhất thời hai người đều không có nói chuyện.

Đường Trù dựa theo lẽ thương cũng biết lời này nàng nói không dễ tiếp nhận lắm, có chút làm người khác ngượng.

Đường Trù trải qua vài lần gặp Thi Từ, trong ấn tượng của nàng, giáo sư Thi Là tấm gương của những cô gái trẻ, bề ngoài xuất sắc, tài năng cùng xứng với bề ngoài, sáng chói rực rỡ.
Người ta sẽ cho rằng người như vậy sẽ cao cao tại thương. Kỳ thật cô không như vậy, cô tự hào bản thân nhưng không cao ngạo, tự tin nhưng lại gần gũi.

Đường Trù xem cô như là người lớn đáng kính trọng. Chỉ là có thời điểm Thi Từ sẽ bắt đầu trêu đùa làm nàng không biết thế nào trả lời mà mấy cái đó cũng không sao. Nhưng mà bởi vì nàng làm cô im lặng, nàng cảm thấy không được tốt lắm.

Nàng muốn thay đổi không khí, "Tình cảm của cô với Thi Hải thật tốt."

"Với mẹ tôi thì Thi Hải là nằm ngoài kế hoạch, với tôi cũng vậy. Chúng tôi cũng còn được đi, dùng từ lóng internet thịnh hành hiện nay giải thích chính là— tình chị em plastic." Thi Từ nói.

Nào có ai nói mình với em trai như vậy?

Đường Trù gặp qua hai người vài lần, thất hai người ở cạnh nhau nhẹ nhàng tự nhiên, hơn nữa Thi Hải thực sự rõ ràng ỷ là người chị này. Tối qua ở quán đồ nướng còn bảo chị hai thương nàng, gọi điện thoại thì quả nhiên chị tới.

Đường Trù biết Thi Từ đang nói giỡn, bị lời của cô chọc cười, mặt nàng cười lên một chút.

"Em là con một hả? Trong nhà còn anh chị em gì không?" Thi Từ cười hỏi.

Đường Trù im lặng, lắc lắc đầu, "Không có, chỉ có mình em."

Thi Từ nhìn nàng, "Thằng em ngốc từng bảo với tôi muốn nhận em làm chị......"

Đường Trù sửng sốt, "A?"

Thi Từ xua xua tay, "Hình như là bạn gì của nó chỉ chiêu , kiểu như là muốn kéo gần khoảng cách với em."

Đường Trù: "......"
Trong lòng tự nói đây quả là một ý tồi.

Thi Từ nghiêng đầu nhìn nàng cười, "Tôi bảo với nó tôi có một em trai là nó rồi, không nghĩ tới việc muốn có em gái."

Đường Trù nhìn chằm chằm cái ly, trong lòng thầm nói nói em cũng không muốn có em trai.

Từ biểu cảm của nàng, Thi Từ có thể liền đoán ra trong lòng cô gái mang đầy tâm trạng này hiện đang rất rối rắm.

"Em hiểu ý cô......"

Thi Từ nhoẻn miệng nhìn nàng cười: "Tôi tốt nghiệp chính quy cũng từ đai học I, không chung khoa với em nhưng bất quá cũng có thể xem như sư tỷ (đàn chị) của em. Không cần phải kêu cô à cô ơi."

Đường Trù không ngờ tới cuộc đối thoại liền biến chuyển thế này. Nàng chớp mắt thốt lên: "Ah"

"Em có thể kêu tôi là sư tỷ."

Thi Từ vén tóc mai, ánh sáng nơi đáy mắt như có nhiệt độ, cũng không làm bỏng người nhưng lại rất sáng, lại có chút ý tứ không rõ ràng, "Hay là kêu tôi Thi ( sư ) tỷ tỷ cũng được."

Đường Trù không ngờ tới sau biến chuyển này lại còn một cái biến chuyển khác, không biết là do ngữ khí hay ánh mắt của Thi Từ, nàng chớp chớp mắt, lắc đầu nói:" ...Không được."

Có khả năng chính Đường Trù cũng không biết lần này cổ của nàng cũng đã đỏ lên rồi.

Thi Từ chống cằm lên tay, khẽ híp mắt nhìn nàng, lại cười rộ lên.

————-//—————

Thật sự đọc tới mấy đoạn Đường Trù nhớ về quá khứ rồi nghĩ tới em ấy phải tự thân gồng mình chịu đựng mấy năm trời như vậy thật đáng thương :((.

Chắc các bạn cũng nhận ra được Đường Trù bắt đầu mở lòng với Thi Từ :)). Nhân dịp Đường Trù vui vẻ khi ăn sữa chua cô Thi làm, mời các bạn xem fanart của Thi Từ và Đường Trù mình có lưu về:

Mặt của Đường Trù đúng kiểu vừa khó chịu vừa đáng yêu ❤️. Ánh mắt Thi Từ là cả một đại dương chờ em ấy ngã vào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info