ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 15- Hạ Chí (VI)

Noallie17

Sau trận mưa đêm qua, bầu trời sáng nay được gột rửa trở nên trong trẻo.
Đường Trù đứng trước chung cư giáo viên. Phía trước nàng là bãi cỏ, ánh nắng chiếu lên thân hình mảnh khảnh của nàng in xuống mặt đất một bóng dáng xinh đẹp.
Nàng đi thang máy tới tầng thứ 15 chỗ Thi Từ ở.
Tìm được số phòng.

Tối hôm mới suy nghĩ sao gặp thường xuyên quá thì hôm nay liền đến nhà người ta luôn.

Thật giống như trời cao cố ý muốn cho hai nàng quen biết nhau.

Đường Trù canh thời gian, ấn chuông cửa.

Cửa rất nhanh được mở ra.

Đường Trù nhìn đến gương mặt nàng đã từng thấy qua nhiền lần. Cô mặc một chiếc đầm lụa trắng hoa đào trắng, tóc dày màu nâu trà tuỳ ý chải ra sau đầu.

Cô đứng ở cửa, phía bên phải là tấm bình phong ngăn huyền quan màu xanh lá mạ, tựa như một đoá hồng trắng vũ mị hoa lệ.

"Hi, vào ngồi nhé?" Nụ cười dịu dàng xinh đẹp.
Trang điểm nhẹ, sắc mặt vô cũng tốt.

Đường Trù hơi thu mình lại, "Em...".
Nàng không có thói quen làm khách ở nhà người lạ. Nếu là bạn bè đồng trang lứa thì tới tay không hoặc mang đồ ăn vặt là được.

Thi Từ lại không tính là không quen, đã gặp mặt nhiều lần, đi nhờ xe hai lần, còn nhờ ơn cô mới lấy được phần trăm hoa hồng cao. Vốn dĩ nên mua một chút đồ tới, tối qua lại không nghĩ tới việc siêu thị giờ sớm thế này vẫn chưa mở của mà giờ hẹn cũng đã quyết định rồi.

Nàng định từ chối nhưng cầm mp3 xong liền đi về lại có vẻ không lễ phép. Đang lúc nàng rối rắm thì nghe được Thi Tư "phụt" cười, vẫy tay với nàng, "Được rồi, mau vào đi."

Bởi vì ba mẹ Đường Trù đều là giáo viên nên từ nhỏ nàng đối với thầy cô giáo đều có một loại tôn kính tự nhiên. Nàng có thể bình tĩnh xa cách những người cùng lứa, với Thi Từ lúc chưa biết cũng có thể làm được. Nhưng mà nàng đã có vài lần được cô chiếu cố, hơn nữa cô lại là giáo viên trong trường nên Đường Trù liền có chút không từ chối được. Hơn nữa, Đường Trù phát hiện mỗi lần đứng trước Thi Từ , nàng đều sẽ có một ít bối rối không biết phải cư xử hay ứng đối thế nào.

Giống như việc tối qua đụng vào cô gợi lại kí ức nàng không muốn nhớ, nàng đã không lịch sự tí nào mà chạy vụt đi.

Chạy cũng đã chạy rồi, Đường Trù cứ nghĩ từ giờ về sau sẽ không có cơ hội gặp lại, nàng vốn định mặt dày quên chuyện này đi. Không nghĩ tới mp3 lại để quên chỗ người ta, tối hôm qua Thi Từ nhắn một câu:
"Em giận tôi lấy viên bí đỏ của em sao? Cho nên mới chưa nói tạm biệt đã chạy đi mất luôn ?"

Khoảnh khắc đó làm Đường Trù cực kì xấu hổ. Rõ ràng được người ta chiếu cố nhiều lần vậy, thế mà còn không lễ phép, lại định mặt dày muốn quên, người ta còn giữ mp3 giùm mình.

Nhất thời nàng không biết nói gì, ở trên WeChat cứ đánh chữ rồi xoá, xoá rồi đánh. Không biết nói cái gì cả, gửi sticker thì không thích hợp, do dự tới do dự lui, ngón tay đụng tới biểu tượng microphone, ngẩn ngơ vài giây mới phát hiện mình chưa buông ra, chỉ kịp phủ nhận theo bản năng: "...... Không có mà."

Sau đó Thi Từ cũng không nhắn lại.

Trong đầu Đường Trù rối rắm một cuộn, muốn giải thích thêm một bước lại không biết giải thích thế nào.

Nghĩ đến đây, Đường Trù hướng mắt nhìn Thi Từ liền chạm phải ánh mắt hàm chứa ý cưới của cô.
"Dép lê ở đây."

Quầy ngăn cách huyền quan với bên trong là một cái tủ giày đơn giản, còn có sofa hai người, có thể ngồi để mang giày. Thi Từ cầm một đôi dép lê hồng nhạt để trước mặt nàng.

"Cảm ơn."

Đường Trù mặc một cái áo thun trắng cùng quần jeans rách, dưới chân mang một đôi giày da mềm không theo mùa có mũi màu nâu đỏ.
Giày theo kiểu Mary Jane, mu bàn chân trắng màu sữa đậu nành.

Chỉ là gót chân lộ ra vết sẹo đã đóng vảy, ngón chân có không ít chỗ sưng đỏ.
Tuy Đường Trù mang dép lê vào rất nhanh nhưng Thi Từ vẫn thấy được vết thương chồng chất trên chân nàng.
Thi Từ dời đi tầm mắt, hỏi: "Ăn sáng chưa?"
"Dạ, ăn rồi."
Đường Trù vẫn còn hơi căng thẳng.
"Cứ tự nhiên nha, em muốn uống cái gì?" Thi Từ cười nói.
Đường Trù hơi thư giãn một chút, "Giáo sư Thi, không cần đâu ạ, em không khát."

Trong nhà trang trí đơn giản nhưng đặc biệt. Sofa màu tím xám dài và rộng, nhìn qua cảm thấy rất êm ái. Thứ hấp dẫn Đường Trù nhất chính là kệ sách âm tường hai phía ở phòng khách. Còn có bàn làm việc, đối diện bàn là mấy cái ghế lười, có trải thảm và gối ôm.
Một góc có thể trốn vào và đọc sách.

Đường Trù thật tình thích cách bày trí như vậy, nhịn không được nhìn thêm vài lần.

"Tôi còn chưa ăn sáng, nếu không em ở lại ngồi ăn với tôi một chút?" Thi Từ thực tự nhiên mà lên tiếng.

Từ huyền quan tiến vào phía bên trái là phòng khách, bên phải là vị trí phòng ăn, còn có phòng bếp không gian mở.

Thi Từ đứng ở phòng ăn vẫy tay với nàng.

Bản thân Đường Trù có chút khủng hoảng xã hội (ngại giao tiếp), ngoại trừ làm việc ở ngoài, thật sự không muốn nói chuyện với người lạ.
Thi Từ đứng ở phòng ăn vẫy tay với nàng.

Trước đó còn nghĩ nếu Thi Từ không còn độc thân, nàng còn phải nghĩ cách ứng đối với nửa kia của cô. Hiện giờ xem ra hình như chỉ ở một mình?

Nàng lại thả lỏng một ít, nhưng mà nói tới ăn bữa sáng thì......

Thi Từ căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt, "Tôi đã làm phần của em rồi, lại đây đi."

Đường Trù ngửi được hương vị thực phong phú, hương cà phê thơm nồng, còn có một chút sáp hương chanh tươi mát.

Bàn ăn hình chữ nhật bằng gỗ, màu hạnh mộc nhàn nhạt. Thi Từ đã ngồi xuống, trước mặt cô là cà phê với sandwich nướng có trát bơ, bên cạnh là phần trứng ốp la mặt trời vung đầy.

Mà đặt ở trước mặt nàng......
Là một ly sữa chua trái cây ngũ cốc.

Ly thuỷ tinh hình trứng thân phình ở giữa. Từ dưới lên trên, một tầng sữa chua, một tầng ngũ cốc, một tầng sữa chua, một tầng khoai lang tím trộn với cơm dừa, một tầng sữa chua, một tầng quả hạch, một tầng sữa chua, một tầng oreo xay, trên cùng là những miếng dâu tây tươi và mấy lát chuối.
Đầy đủ màu sắc, cực kì đẹp mắt, nhìn thấy thực sự muốn ăn.

Đường Trù chỉ từng thấy qua mấy bữa sáng giống vậy trên instagram, nhưng cũng chưa thấy cái nào đẹp như vậy, cũng chưa từng ăn qua. Khi nàng còn nhỏ, mẹ sẽ nấu cơm cho nàng ăn. Có khi đồ bên trong là cơm bữa tối trước hâm lại, có khi bỏ thêm cái trứng, bánh quẩy, chà bông, đích thực là một bữa sáng tràn đầy yêu thương.

Nàng chưa từng ăn bữa sáng có người đặc biệt làm vì nàng, lại còn chuẩn bị tỉ mỉ thế này.

Đường Trù đột nhiên không biết đối mặt với kiểu chu đáo này như thế nào, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thi Từ một cái.

"Sao?" Thi Từ nhìn nàng cười, chờ nàng nói chuyện, như thể chuyện bữa sáng cũng là tự nhiên mà thôi.

Đường Trù nhớ đến lúc cô ở nhà hàng gọi chai rượu đắt đỏ kia, còn có bộ dạng uống rượu khi đó. Hiện tại nàng thực sự chắc chắn chai rượu kia là vì nàng mới chọn.

Bây giờ lại còn dụng tâm chuẩn bị bữa sáng thế này.

Nàng căn bản không thể ngồi xuống ăn được.

Cảm giác căng thẳng lại một lần nữa quét tới, nàng mím môi khẩn trương, lông mày cũng nhíu lại, biểu cảm bối rối.

Thi Từ nhìn thấy ngôn ngữ cơ thể của cô bé trước mặt đột nhiên căng thẳng mà thấy kì lạ, đặc biệt giống một con chim nhỏ đang cố hết sức co lông lại.

Sau đó giống như cuối cùng đã lấy được hết can đảm, nàng nói tới một chuyện cực kì quan trọng, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, "Giáo sư Thi...... Em đã sớm nói với Thi Hải, em cùng bạn không có khả năng trở thành...... bạn trai bạn gái của nhau."

Thi Từ hơi hơi trợn to mắt, "A?"
Như thế nào đột nhiên nhảy đến chủ đề này?

Cô bé này còn nghiêm túc tiếp tục nói,
"Hơn nữa...... Hơn nữa em biết bạn ấy cũng đã hẹn hò với người khác rồi, một chị lớp trên ở Hội học sinh nói cho em ......"

Thi Từ một bên tiếp thu tin tức "Thi Hải vậy là từ bỏ rồi, thằng nhóc này quả nhiên biết khó mà lui" , một bên còn thấy khó hiểu, "Vì sao lại đề cập tới Thi Hải".

Rốt cuộc Đường Trù nói: "Cho nên...... Cho nên...... cô không cần đối tốt với em như vậy......"
Thi Từ: "......"

Phốc! Hoá ra là vậy!

Thi Từ cố nhịn, nhịn không được, phụt phụt cười ra tiếng.
Thi Từ cười đến híp cả mắt, cơ hồ muốn dựa vào bàn.

Một tiếng cười tuỳ hứng như vậy mang theo một mị lực toát ra từ sự duyên dáng mà chỉ một nữ nhân xinh đẹp thành thục mới có được, giòn tan trong một buổi sớm ngày hè.

Thi Từ nhìn đến vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác của cô bé trước mặt mới nhịn cười chậm rãi nói: "Em đừng có áp lực lớn như vậy. Đây chỉ là một bữa sáng bình thường thôi. Em yên tâm, sẽ không có cái gì là "cật nhân chuỷ đoản" sau đó lại ép em quen với Thi Hải..."

(*'cật nhân chuỷ đoản': ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Ý Thi Từ bảo Đường Trù đừng nghĩ cô làm đồ ăn sáng cho nàng là có mục đích riêng)

Khoé môi cô ngậm cười, nhìn chằm chằm Đường Trù. Cô gái trẻ kia biểu tình đăm chiêu, giống như đang rất nghiêm túc suy tư điều gì, vô tình cắn cắn môi dưới.

Thi Từ ngẫm nghĩ ấn tượng của cô về Đường Trù trước giờ có lẽ không đúng lắm. Cô bé này không phải dạng lạnh lùng kiêu ngạo mà là thuộc kiểu tâm tư nhạy cảm dễ bối rối, mới đi một bước đã dự đoán trước mười bước kế, đã vậy bên trong còn tự tưởng tượng ra trước vài cái kết cục.
Nếu là như vậy liền phải đi trước nàng một bước!

Thi Từ mỉm cười: "Được rồi, mau ngồi xuống đi, em không ăn tôi đành phải đổ thôi, tôi cũng không thể nạp đồ ăn có nhiều calo như vậy, em nhẫn tâm lãng phí sao?"

Quả nhiên nàng lúc này mới ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái ly.
Không biết nàng có biết hay không, lúc trong tình huống rối rắm, nàng hay vô tình nhíu mày và chu miệng.

Thi Từ không bỏ qua ánh mắt toả sáng và loé lên của cô bé này lần đầu khi thấy cái ly.

Rõ ràng thực thích.
Rõ ràng rất muốn ăn.

"Nhanh ăn đi." Thi Từ cười tủm tỉm.
Là ngữ khí làm người ta không có cách nào để cự tuyệt.

Đường Trù cảm thấy giáo sư Thi là một người rất tốt, có đôi khi thích trêu đùa nhưng quả thật là người dịu dàng, là một hình mẫu đại tỷ tỷ ôn nhu.

Nàng đã xem qua video giảng bài của Thi Từ, có điểm không giống nhau. Tuy rằng cũng là giọng điệu nhẹ nhàng, cười cười nhưng vẫn rất uy nghiêm. Học sinh mà bị cô nói một câu là trên mặt sẽ có một loại biểu cảm phức tạp vừa hổ thẹn vừa hưởng thụ kinh hỷ.

Nàng hình như có thể giải thích được một chút rồi...

Bên cạnh cái ly là một cái muỗng vàng nhỏ dài . Đường Trù cầm muỗng múc ăn một chút.

Ngọt ngọt chua chua, lành lạnh, giòn rụm.

Thật sự ăn rất ngon.

Đường Trù liếm liếm cánh môi còn lại vị ngọt, lại xắn xuống một muỗng nhỏ đưa vào miệng. Xắn sâu xuống mùi vị càng thêm phong phú, mỗi một muỗng đều đem lại kinh hỉ.

Khi ăn đồ ngon, tâm tình mọi người đều luôn vui vẻ. Nhìn thức ăn mình chuẩn bị được người ta thích cũng là một việc rất vui vẻ.

Thi Từ nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon không?"

Môi Đường Trù không mỏng, nhỏ nhưng đầy đặn, nhìn như một quả cherry nhỏ. Nàng vừa cho một ngụm sữa chua vào miệng, nghe Thi Từ hỏi, đôi má nàng rung lên, nuốt vào, hai mắt híp lại, đầu gật gật, hướng về cô mà cười.

Thi Từ sửng sốt. Đây hẳn là lần đầu cô thấy nàng cười.

Một nụ cười tuy ngắn nhưng thật sự là nàng đã cười. Nàng rất nhanh cúi mặt xuống, tiếp tục ăn.

Thi Từ rất thích dáng vẻ ăn uống của nàng. Thường ngày nàng luôn là một bộ dạng ít nói, chỉ có khi ăn mới trưng ra vẻ vừa nghiêm túc trẻ con vừa ngây thơ như thế này.

Ly sữa chua này có thể khiến nàng ăn thích thú đến như vậy, còn có thể nhìn được nàng tươi cười.
Đáng giá.

Thi Từ âm thầm nhếch nhếch miệng, lúc này mới bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

———-/———-
*huyền quan*: khu vực đi từ cửa chính vào phòng khách.

*Mình rất thích đọc mấy cảnh Thi Từ nhìn Đường Trù ăn ☺️☺️☺️. Sau này sẽ còn nhiều cảnh vậy nữa =)))).

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info