ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 14- Hạ Chí (V)

Noallie17


Mãi tới lúc lái xe về đến chung cư giáo viên, Thi Từ vẫn còn hơi hoang mang.

Cô sống ở khu chung cư tương đối mới. Sau khi đậu xe trong garage, cô xuống xe lấy túi xách ở ghế trước nhưng mắt lại bắt gặp thứ gì đó không phải của mình ở ghế phụ lái.

Thi Từ cúi người nhặt lên. Thì ra là đồ của cô bé kia, tai nghe có dây màu đen.

Đường Trù chạy một mạch vô kí túc xá, dựa lưng vào cửa mà thở dốc.
Chiếc cổ trắng ngần của nàng lấm tấm mồ hôi, da gà liện tục nổi lên.

Trong ký túc xá dù sao cũng chỉ có một mình nàng, nàng từ từ ngồi bệt xuống mặt đất, túi cũng giục qua một bên. Hít sâu một hơi, tinh thần phục hồi, nàng xem lại ly tình nhân của Trương Tử Nam đưa nàng, cũng hên là trong ba lô có đồng phục của nàng lót ở dưới với cái đuôi của thú là quai cầm nên không sao.

Điều hoà không mở, ban công không đèn. Ánh sáng bên ngoài cùng có chút gió nóng len lỏi tiền vào phòng.

Đường Trù dùng đôi tay che mặt lại, sợi tóc đen nhánh rũ xuống dưới.

Làm sao đột nhiên lại nhớ tới......

Đã rất lâu rồi nàng không có nghĩ tới.

Lên đại học, nàng không có bạn thân, cũng không thích tiếp xúc thân thể với người khác ngoại trừ Trương Tử Nam.

Trương Tử Nam là cô gái phương bắc hào sảng nhiệt tình. Lúc vui vẻ hưng phấn sẽ ỷ thân cao mà ôm vai Đường Trù, khoác cổ nàng cười haha, nàng cũng không có cái gì khó chịu.

Khi đi sinh hoạt ngoại khoá, gặp mặt du học sinh rồi ôm nhau cũng không có gì xa lạ. Khi tập kịch Tiếng Anh, đụng chạm chân tay giữa nam nữ nàng càng không có gì bài xích.

Nhưng vì cái gì mà lúc nãy ......

Thi Từ so với nàng cao hơn nhiều, huống chi lại còn mang giày cao gót. Lần đầu là đụng vô vai cô ấy, lần thứ hai là nhào cả người vào lòng ngực cô ấy.

Đường Trù có thể nhận ra đây chính là — là một cái ôm thành thục dịu dàng.

Sộc vào khoang mũi của nàng là một mùi hương không thể diễn tả bằng lời, mặt dù nhiệt độ thấp như vậy, khí tức tản bớt đi lúc sau vẫn còn lưu lại hơi thở cực kì dễ chịu. Nhưng bản năng cơ thể của nàng căng thẳng, không nói gì mà hồi hộp.
Ngay cả lúc này vẫn còn nổi da gà.

Thân thể nàng giống như tự phân biệt được gì mà khiến nàng phản ứng, nhanh chóng mà tìm lại được cảm giác giống y vậy nơi sâu thẳm ký ức của nàng.

Là một buổi tối kia, xung quanh nàng toàn một màu đen, mọi cảm quan của nàng đều bị đánh thức, cũng là một cơ thể thành thục mềm mại dán lên nàng, mùi hương cùng khí chất thanh lãnh u buồn mà đạm nhạt giấu trong thanh âm có một chút khàn đặc biệt của nữ nhân.

Nàng cảm giác chính mình bị chôn sâu trong lòng đất ở rừng sâu, giật giật không tài nào thoát ra được. Ngón tay nong nóng mềm mại của nữ nhân kia tựa như dây leo quấn lấy nàng, mà môi người ấy rơi xuống tạo cảm giác như cây dại trong rừng nở rộ hoa hồng đỏ tươi, kích động như cuộn sóng bao trùm toàn thân.

Đường Trù lập tức lắc đầu, muốn đánh tan đi cái cảm giác này, nàng không nghĩ tới lúc này lại nhớ tới việc đó.

Nàng dứt khoát tiến vào phòng tắm, mở vòi sen, hướng mặt lên trên để nước xối vào. Bọt nước từ gương mặt ảm đạm của nàng trượt xuống.

Đường Trù cúi đầu nỗ lực chống lại kia ký ức đang mãnh liệt trở về.

Cách trong chốc lát, nàng cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.

Nước lạnh ở học viện không thu tiền sinh viên.
Bắt đầu từ năm kia, mỗi phòng ở kí túc xá đều có trang bị vòi sen và điều hoà.

Vòi sen này đã dùng mấy năm, có một số lỗ không ra nước nữa nhưng vẫn còn dùng được.

Từng dòng nước trong chảy ra, Đường Trù đem tay vuốt mái tóc, yên lặng đứng đó.

Cũng không tính là hồi ức xấu gì, chỉ là mấy năm đó quá khổ, mẹ phải tiến hành giải phẫu lần hai. Khi đó hai người từ Bội Thành trăn trở trở về I Thành, thiếu rất nhiều tiền. Đây là lựa chọn bất đắc dĩ mà nàng phải làm. Có một cơ hội như vậy, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng. Thật sự là không còn biện pháp nào khác, nàng chỉ có thể bám lấy nó.

Nàng vốn cho rằng sẽ là đàn ông, kết quả lại là một người phụ nữ.
Cho nên nó đã để lại ấn tượng không nhỏ đối với nàng, tựa như dấu vết khắc sâu rõ ràng trong trí nhớ của nàng.

Chuyện vốn dĩ có thể còn tệ hơn.

Việc đã xảy ra nhiều năm vậy, lúc này nàng nhớ tới, tâm tình lại trăm vị tạp trần, rất là phức tạp.

Nàng vốn cho rằng nó sẽ là cơn ác mộng đáng sợ nhất, xấu xí nhất trong cuộc đời của nàng.

Nhưng bởi vì người phụ nữ đêm đó mà tình hình liền nằm ngoài phạm vi lý giải của nàng.

Hiện tại nhớ lại, vẫn không thật sự hiểu đó là loại cảm giác gì.

Nàng nên bài xích, nên kháng cự đoạn hồi ức đó. Dù sao thì nàng cũng không tự nguyện, nhưng lựa chọn vẫn là bản thân nàng đưa ra, tới cuối cùng mẹ cũng không thể ở lại.

Nàng đã đem ra tất cả những gì mình, có những gì có thể làm đều làm cả rồi, vì cái gì mà vẫn không cứu được mẹ?

Sự giáo dục, tự tôn, tự ái của nàng, toàn bộ nàng đều đã từ bỏ. Không có ba, nàng cũng làm tới bước này rồi, tại sao ông trời lại còn muốn đoạt đi mẹ của nàng?

Từng có những chuỗi ngày nàng chìm trong phẫn nộ, bi thương, thậm chí còn chối bỏ, ghét bỏ bản thân.

Nàng cố ý không muốn nghĩ tới chuyện tối hôm đó.

Mãi đến khi đó nàng mới dần chấp nhận được sự thật ba mẹ đều đã bỏ nàng đi, mãi đến khi nàng kiệt sức sau những giờ học tới tận khuya, và trong những giấc mơ mà nàng đã dỡ xuống hàng rào phòng bị, tâm trí nàng mới vô tình xẹt qua kí ức về đêm ngắn ngủi đó.

Đường Trù ngơ ngẩn mà mất hồn, nước từ vòi sen không ngừng xối xuống. Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nhàn nhạt. Những giọt nước từ thân thể thướt tha trắng mịn của nàng trượt xuống, lướt trên da thịt của nàng, bắt đầu gợn sóng uyển chuyển nhẹ nhàng.

Trong màn đêm đó, tiếng nói của nữ nhân kia hàm chứa ý cười, còn có hơi thở nguy hiểm, cũng như hơi nước mờ ảo thế này lan tràn lại đây, cô ấy nói: "Bạn nhỏ à, em đủ tuổi thành niên chưa?"

"Sh sh sh, đừng khóc, đừng khóc, tôi xem em nào......"
"Được được được, để tôi xem em, ngoan, đừng khóc......"

Đường Trù thân thể run lên, nàng ôm lấy hai tay, phảng phất lại nhớ về đêm đó, thân thể nàng lộ ra một ít dưới ánh mắt của nữ nhân kia...

Không được không được, không thể lại nghĩ nữa.

Hốc mắt nàng đỏ lên.

Cái cảm giác nhục nhã này đã quay trở lại. Nàng chán ghét bản thân khi đó không còn lựa chọn nào khác, chán ghét bản thân không có năng lực, chán ghét mục đích và sự thật của buổi tối kia.

Nhưng mà nàng lại không ghét được nữ nhân kia, thật quá kì lạ.

Nếu mà ghét được tất cả và cho thêm thời gian, nói không chừng nàng thật sự có thể quên được hoặc giam nó lại ở một nơi sâu thẳm trong kí ức, không bao giờ nghĩ tới.

Nhưng giờ đây một cái va chạm vu vơ mới làm Đường Trù nhận ra nàng vốn dĩ nhớ rõ ràng tất cả chi tiết...

Buổi đêm khuya hè, mới vào mùa nên có mưa rào sấm chớp, vội vàng tới rồi ngắn ngủi đi. Sau khi mang đi hơi thở nóng nực của ban ngày lại đem đến những cơn mưa nhỏ tí tách ôn nhu.

Thi Từ ở phòng bếp cắt mấy lát chanh tươi coi như tạo mùi hương tự nhiên. Mùi hương tươi mát hơi chua chua có thể kéo dài trong một đêm. Mỗi sớm hè thức dậy ngửi được dư vị của nó sẽ cảm thấy rất dễ chịu.

Trong nhà bếp, dưới ánh đèn cam, Thi Từ uống sữa, thỉnh thoảng lại ngó tới WeChat.

Cầm mp3 về đến nhà, cô liền mở WeChat gửi tin nhắn. Vốn xuất thân dân khoa học tự nhiên nên Thi Từ có tài lẻ số đã nhìn qua thì sẽ không quên. Cô dễ dàng nhớ ra số điện thoại Đường Trù từng ghi lên giấy.

Qua 40 phút, sữa cũng uống xong lâu rồi mà WeChat vẫn không có thông báo gì.

Giáo sư Thi đặc biệt chú trọng giữ gìn thân thể. Cứ 10h30 là sẽ lên giường ngủ. Hiện tại đã gần 11h rồi.

Thi Tử rửa ly, tắt đèn, đến gần phòng ngủ, đốt nến thơm lên.

Có lẽ đã ngủ rồi chăng?

Thi Từ đắp chăn mỏng lên người, vừa lúc muốn đem điện thoại bỏ qua một bên, di động lại rung lên.
Thi Từ ngồi dậy, ngón tay trắng muốt gãi gãi dưới cằm.

Tin nhắn Thi Từ gửi là — Tôi là Thi Từ, mp3 của em rớt trong xe tôi.

Nick WeChat của Đường Trù là một cái tên Tiếng Anh đơn giản — zoe.
Phía dưới là một hàng tin của WeChat — Tôi đã thông qua yêu cầu kết bạn, hiện tại chúng ta có thể trò chuyện.

Sau đó bên kia liền gửi tin nhắn lại ——
"Giáo sư Thi, ngại quá, em vừa mới xem WeChat, cảm ơn cô, xin hỏi khi nào tiện cho cô, em ghé qua một chút lấy?"

Thi Từ nhìn đồng hồ, gần 11 giờ rưỡi.

Người trẻ tuổi đúng là thích thức khuya.

Cô nghĩ nghĩ, chậm rãi gõ chữ, "Không cần khách khí, có thể sáng mai lại đây lấy."

Sau đó gửi địa chỉ khu ở và số phòng qua cho Đường Trù.

Đường Trù rất nhanh hồi đáp, "Nhớ rồi ạ, sáng mai được không cô? Cô cho em biết thời gian đi ạ."

Thi Từ hơi hơi cười, "Ngày mai em không đi học sao?"

Đường Trù: "Không ạ. Em học thứ hai đến thứ sáu."

Thi Từ: "Sáng mai không muốn ngủ nướng à? Không sao cả, nguyên ngày có lẽ ở trường, em tới đúng giữa giờ nha."

Người này gửi người kia gửi hầu như đều được hồi đáp trong mấy giây. Lúc này, Đường Trù phía bên kia đột nhiên chần chờ vài giây, "Em không có ngủ nướng, cô muốn em qua trễ một chút sao ạ?"

Ngoan vậy sao?

Thi Từ hơi hơi nhướng mày, "Không cần," cô thoáng suy tư, lại gõ, "8 giờ em có thể tới."
Đường Trù: "Được ạ."

Nói đến đây, giống như đều đem sự tình an bài rõ ràng.

Nói đến đây hình như cũng đã rõ ràng xong xuôi mọi chuyện rồi.

Giờ phải nói ngủ ngon chứ nhỉ? Đôi lúc nói chuyện phiếm với bạn người nước ngoài vào buổi tối, cô đều thuận miệng nói câu đó để kết thúc. Nhưng đối với bạn trong nước thì cô thật không có thói quen này.

Hiện tại không biết cô bé có thói quen này không? Chúc ngủ ngon có phải chỉ dùng giữa bạn bè với nhau thôi đúng không? Đem mọi việc nói xong xuôi vậy là được rồi sao?

Trong lúc Thi Từ đang nghĩ ngợi, Đường Trù bên kia lại gửi tới một đoạn tin nhắn: "Em còn chưa chính thức nói lời cảm ơn với cô về chuyện cô gọi rượu ở nhà hàng hôm trước... Cảm ơn cô."

Không phải đã cảm ơn rồi sao? Giờ lại còn bày đặt dùng ngữ khí "chính thức" nữa.

Thi Từ cong cong môi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info