ZingTruyen.Info

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 7. A Lê, tối nay chúng ta...

Aga971

Đầu bếp nhà họ Vu thuê là bếp trưởng của một nhà hàng Michelin.

Vu Tư Linh ăn uống rất vui vẻ, từ nhỏ cô đã thích ăn những món do chú Trương nấu, mỗi lần đều ăn nhiều hơn một, hai chén cơm.

Vu Thiên Tung thấy con gái cưng ăn đến vui vẻ như vậy cũng vui lây.

Thời trẻ ông ta luôn bận rộn sự nghiệp, bỏ bê gia đình. Khi vợ qua đời thì con gái chỉ mới bảy tuổi, sau đó ông ta cũng không đi thêm bước nữa, người thân chỉ còn lại mỗi Vu Tư Linh.

Vì thế mà ông ta thương yêu Vu Tư Linh hết mực, luôn tạo điều kiện tốt nhất cho cô trong mọi phương diện, chỉ cần con gái vui vẻ, muốn ông ta làm gì cũng được.

"Linh Linh, ba thấy con mới lái một chiếc Porsche về phải không?" Mỗi lần Vu Thiên Tung về nhà gặp được Vu Tư Linh đều sẽ kéo cô đến trò chuyện, bồi dưỡng tình cảm cha con.

"Dạ dạ." Vu Tư Linh nhanh chóng nhai nuốt thức ăn trong miệng, lòng thì vẫn nghĩ đến bạn gái đang ở trong căn nhà rách.

Vu Thiên Tung gắp thêm cho cô vài món: "Lại đổi xe mới sao?"

"Không phải, đây là đồ second-hand." Vu Tư Linh nói: "Mặc dù phải bỏ ra nhiều tiền nhưng rất đáng giá, nếu sau này con không thích nữa vẫn có thể bán lại với giá cao."

"Không sao không sao, con vui là được." Vu Thiên Tung ha hả cười nói: "Vậy còn chiếc Maserati ba tặng sinh nhật con lần trước đâu rồi, sao không thấy con lái về?"

Vu Tư Linh ngừng động tác trên tay, để chén đũa xuống, nhìn ông ta bằng vẻ mặt đau khổ: "Con bán rồi."

Vu Thiên Tung: "Sao lại bán?"

Vu Tư Linh chớp chớp mắt, một lát sau, trong đôi mắt kia đã ầng ậng nước nhưng cô cố nhịn để không rơi xuống, khó nhọc nói: "Chiếc xe đó quá phô trương, bạn học trong trường đều nói con khoe của." Nhưng thật ra là vợ con thấy xấu xí, "Trùng hợp là cửa hàng con xem xe ra giá cao mua lại, thế là con bán luôn. Con cảm thấy. . . . . . ngồi xe đạp cũng tốt, thân thiện với môi trường, lại còn không huênh hoang." Đặc biệt là khi ngồi sau lưng vợ con, thoải mái muốn chết, lại còn được ngắm phong cảnh hữu tình, "Con xin lỗi, ba ba." Câu này là thật.

". . . . . ." Vu Thiên Tung ôm tim, vừa quay đầu thì con gái đã bán ngay món quà sinh nhật mà ông ấy chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng mà có sao đâu chứ, chỉ cần con bé vui vẻ. . . . . . vui vẻ. . . . . . là tốt rồi.

"Không sao, con thích gì thì cứ mua liền tay." Vu Thiên Tung cưng chiều nói.

"Thật không ạ?" Vu Tư Linh đã không còn đỏ mắt, hơi thở cũng không phập phồng, một lúc có thể ăn ba chén cơm, "Ba ba, ba ba yêu dấu, đúng là con còn một đống thứ muốn mua."

Một, một đống?!

Vu Thiên Tung bắt đầu sợ hãi, bình thường Vu Tư Linh cần mua thứ gì đó không cần phải dùng ánh mắt cầu xin như vậy, bởi vì cô không cách nào dùng hết tiền tiêu vặt trong thẻ.

Đột nhiên, dùng loại giọng điệu này nói với ông ta phải mua thứ gì đó, khiến ông ta sinh ra ảo giác mình sắp táng gia bại sản đến nơi.

"Con nói trước đã, con muốn mua gì?" Vu Thiên Tung chuẩn bị tinh thần, chỉ cần con gái để lại cho ông ta cái nịt* thì ông ta hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi, đưa Bất động sản Vu Thị trở lại ngày tháng huy hoàng!

(*Nếu có ai vẫn thắc mắc "Còn cái nịt" là gì thì vui lòng tra từ điển GenZ, mà nếu lại không biết GenZ là gì thì tiếp tục hỏi bác GG, chú thích này chỉ nhằm mục đích gợi thêm sự tò mò.)

"Con muốn tìm chú Trương xin ít giống." Vu Tư Linh mặt đỏ tai hồng.

"Hả? ? ?" Vu Thiên Tung nhất thời không phản ứng kịp, suýt chút nữa là hét bể tiếng, "Giống gì?! Chú Trương đã cho con giống gì?"

"Vẫn còn chưa lấy được, không phải con đang muốn đến xin chú ấy sao?" Vu Tư Linh không hiểu sao cha cô lại phản ứng dữ dội như vậy.

"Không thể được, ba không chấp nhận cuộc hôn nhân này! Tuổi của chú Trương có thể làm cha con đó."

Vu Tư Linh: "? ? ?"

Vu Tư Linh: ". . . . . ."

Một phút sau, não bộ của Vu Tư Linh mới bắt đầu hoạt động trở lại, cô vỗ lên bàn: "Trời ơi ba! Ba đang nói cái gì vậy!"

Vu Thiên Tung thấy mặt cô đỏ đến mức sắp bật máu, nhận ra là mình hiểu lầm, lúc này mới thở ra một hơi, lôi trái tim trở lại lồng ngực: "Vậy thì tốt, không phải con muốn ở bên cạnh chú Trương là tốt rồi, vậy con nói giống là giống gì vậy?"

Vu Tư Linh: "Không phải cả ngày chú Trương đều nghiên cứu mấy loại giống đó sao, ngày nào cũng phải xem mấy lượt."

Trái tim Vu Thiên Tung lại bổ nhào ra khỏi lồng ngực, ông ta đứng dậy chạy vào phòng bếp, cầm lấy một cái xẻng nấu ăn gõ vào đầu bếp trưởng: "Lão Trương! Tôi cho ông xem phim, ông lại làm hư Linh Linh của tôi!"

Lão Trương ngẩn ra, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, tứ chi co rút, trước tiên chạy ra khỏi phòng bếp, vừa tránh né vừa hỏi: "Lão già kia, tôi chọc giận ông chỗ nào vậy!"

Vu Thiên Tung phi xẻng qua: "Ta đã bảo ông ở nhà thì tém lại đi, ông cứ không nghe! Nếu như Linh Linh bị lệch lạc, xem tôi chỉnh ông thế nào!"

Chú Trương nhẹ nhàng lách người tránh xẻng, quay đầu lại lớn tiếng hỏi: "Linh Linh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Vu Tư Linh đứng ở cửa nhìn bọn họ ồn ào, đỡ trán không nói nên lời: "Ba, cái con nói là mấy hạt giống chú Trương đang trồng á!"

Cái đồ quỷ không bao giờ đứng đắn!

Vu Thiên Tung, cái thứ đồ càng già càng đổ đốn này!

Vu Thiên Tung sững sờ, cả phòng bếp vang dội giọng nói của chú Trương, ông ta chậm chạp thả tay xuống, đứng tại chỗ ngượng nghịu vặn xoắn vạt áo.

"Thì ra là như vậy, ha ha ha, là hạt giống rau củ hả?"

Vu Tư Linh: "Đúng vậy! Nếu không thì ba tưởng là gì!"

"Ba cũng nghĩ là hạt giống rau." Vu Thiên Tung nở nụ cười ngây thơ vô số tội.

Vu Tư Linh: Ba nhìn con có giống tin ba không? Ba đúng là ông già hư hỏng!

"Con muốn hạt giống gì?" Chú Trương sửa sang lại quần áo xốc xếch, phong độ ưu nhã bước đến trước mặt cô, "Quý cô xinh đẹp này, rất sẵn lòng được phục vụ cô."

Vu Tư Linh: Ha ha, thật là không thể nhìn ra cái người vừa rồi còn điên cuồng chửi beep —— beep đây.

Vu Tư Linh cười giả lả: "Dạ, không phải chú có rất nhiều hạt giống tốt sao, có thể bán cho con một ít không?"

Những lúc nghỉ ngơi, chú Trương rất thích ra nước ngoài thưởng thức sơn hào hải vị, cũng không quên mang một ít hạt giống trở về, sân nhỏ phía sau là đặc biệt để dành cho ông ấy gieo trồng.

"Không thành vấn đề, con muốn hạt giống nào?" Chú Trương dẫn bọn họ vào phòng, mở ra ngăn kéo quý báu, trong đó đặt không ít hạt giống quý ông ấy vừa mang về.

"À để con nghĩ xem. . . . . ." Vu Tư Linh suy nghĩ một lúc, "Có hạt giống ớt không chú? Con và. . . . . . bạn con rất thích ăn cay."

"Có." Chú Trương lấy ra một túi hạt giống, giới thiệu: "Đây là giống ớt siêu cay của Mỹ, tên là Carolina Reaper*, thú vị lắm, con lấy thử đi."

(*Carolina Reaper là một giống ớt lai thuộc loài ớt kiểng. Chúng được Kỷ lục Guinness ghi nhận là giống ớt cay nhất thế giới vào năm 2012 với độ cay Scoville trung bình đạt mức 1.569.300 SHU, tối đa có thể lên đến 2.200.000 SHU.)

"Dạ!" Vu Tư Linh lại lấy thêm mấy túi hạt giống khác, lúc này mới chuẩn bị về nhà.

Vu Thiên Tung tiễn cô đến cửa, lưu luyến không rời nói: "Không ở nhà thật sao? Ở trường có gì tốt chứ, nhiều bạn cùng phòng rất dễ xảy ra xung đột. Ở đây nhà cao cửa rộng, còn có chú Trương nấu cơm cho con ăn, như vậy thật là tốt."

Vu Tư Linh trấn an: "Từ nhỏ đến lớn con đều sống trong nhà, cũng đến lúc phải làm quen với cuộc sống tập thể. Ba cố gắng ở nhà thật ngoan nha, ăn cơm nhiều một chút, cũng bớt cãi nhau với chú Trương nữa."

Vu Thiên Tung đáng thương nhìn cô rời đi, lại kêu lên một tiếng: "Linh Linh, con đi bộ về thế nào được? Không lái xe sao?"

"Không cần, con gọi xe trên app." Vu Tư Linh vẫy vẫy tay.

Vu Thiên Tung nghi ngờ liếc nhìn chú Trương đứng bên cạnh: "Vậy con bé mua chiếc second-hand kia về làm gì vậy?"

"Chắc là để trang trí cho gara." Chú Trương nói.

Vu Thiên Tung: Quên đi, miễn con bé vui vẻ là được.

Vu Tư Linh gửi tin nhắn cho Lê Nguyệt Uẩn nói cô đang về nhà, Lê Nguyệt Uẩn đang ở nhà, sau khi nhận được tin nhắn liền để điện thoại xuống, tiếp tục nghiền ngẫm đống bản vẽ.

Hôm nay có một khách hàng lớn đến công ty, chính là Vu tổng từng hợp tác trước đây. Lúc ấy công ty do cha chị quản lý, hai bên thiết lập quan hệ hợp tác rất tốt. Mà lần này cha chị lại ra nước ngoài tiếp quản một dự án lớn, không cách nào phân thân, chị phải đích thân tiếp đón Vu tổng.

Đối phương trúng thầu một mảnh đất và có ý định xây dựng một khu phức hợp, bao gồm khu dân cư, thương mại và dịch vụ vui chơi giải trí, cần phải có một bản thiết kế tổng thể.

Đã vứt bỏ mười mấy bản nháp, chị có chút buồn bực đứng dậy, cất những thứ này vào túi xách rồi xuống lầu đi dạo, tiện thể đón Vu Tư Linh trở về.

Không lâu sau Vu Tư Linh gọi điện thoại cho chị, biết chị đang đứng trong con hẻm nào đó, căn cứ theo định vị, đi một vòng trên phố, cuối cùng tìm thấy chị đang đứng trước cửa tiệm bánh mì.

"Sao chị lại chạy đến đây?" Vu Tư Linh thở hồng hộc hỏi, nhìn vào bên trong, "Chị muốn mua bánh mì sao?"

"Không phải, chị chỉ đi ngang qua thôi." Lê Nguyệt Uẩn vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng vì chạy nhanh của cô, cười nói: "Ở nhà một mình nhàm chán nên muốn đi dạo một chút, tối nay em gặp bạn thế nào?"

"Vui lắm, có một người bạn còn cố ý mang hạt giống đến cho em, sau này chúng ta có thể ăn rau do tự tay mình trồng rồi."

"Tốt quá, vậy trước tiên chúng ta phải chuẩn bị chậu và đất đúng không?" Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô bước đi, thảo luận làm thế nào để trồng rau.

"Dạ, nhưng em nghĩ rồi, ở nhà mình có rất nhiều chai lọ, có thể dùng để trồng hành lá và tỏi." Vu Tư Linh kể kể nói nói, thấy Lê Nguyệt Uẩn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nhà cửa xung quanh, tò mò hỏi: "Chị đang nhìn gì vậy?"

"Xem thiết kế nhà của họ." Lê Nguyệt Uẩn nói.

Khuôn mẫu kiến trúc không được quy hoạch từ những năm đầu, giờ đây đã trở thành nơi an cư lạc nghiệp của không ít cư dân thành phố. Giữa trung tâm thành phố nhộn nhịp và sầm uất, vẫn có thể tìm thấy những con hẻm đầy ắp tình người. Và hiện tại, do chị đang sống ở đây, hoặc là vì những công trình kiến trúc đặc biệt mang đậm dấu ấn tháng năm này càng khiến chị thêm yêu mảnh đất quê nhà.

"Thiết kế?" Vu Tư Linh nhìn theo ánh mắt của chị ấy, chỉ thấy từng bó, bó dây cáp điện, rậm rạp chằng chịt, "Giống hệt như mạng nhện, cũng không biết dây nào của nhà nào nữa."

Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười quay đầu nhìn sang bên cạnh, điện quang hoả thạch*, chị cười to hơn nữa, cất giọng ngờ vực xen lẫn vui mừng: "Mạng nhện?"

(*Điện quang hoả thạch (tia lửa xẹt ra từ viên đá đánh lửa): ban đầu là một phép ẩn dụ dùng trong Phật giáo, hàm chỉ những thứ mang tính chất phù du, còn hiện tại thường được dùng để miêu tả những thứ diễn ra rất nhanh, chỉ trong chớp mắt.)

"Đúng đó." Vu Tư Linh chỉ vào những sợi dây cáp điện kia, "Chị có biết sợi nào là của nhà chúng ta không?"

Nụ cười dần bừng nở trên khuôn mặt Lê Nguyệt Uẩn, chị ôm lấy cô: "Cảm ơn em, em đúng là ngôi sao may mắn của chị."

"Dạ?" Vu Tư Linh không hiểu ra sao, "Em sao?"

"Đúng rồi." Lê Nguyệt Uẩn nói rất chắc chắn: "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Kể từ lúc đó em luôn mang đến may mắn cho chị."

"Thật sao?" Vu Tư Linh không biết là may mắn kiểu gì, nhưng dù là chơi thử trúng thật vẫn khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Đến tối, Vu Tư Linh tắm xong, sau khi xác nhận đêm nay sẽ không "Ợ" nữa, cô mới bước vào phòng với gương mặt ửng hồng: "A Lê, tối nay chúng ta. . . . . ."

"Xin lỗi Linh Linh, hôm nay chị hơi mệt." Lê Nguyệt Uẩn áy náy nhìn cô.

"Chị vất vả rồi, vậy chị nghỉ ngơi sớm nha." Vu Tư Linh ngoan ngoãn nằm lên giường.

Lê Nguyệt Uẩn chờ cô ngủ say mới lặng lẽ rời giường, cầm theo giấy bút và chiếc đèn bàn nhỏ chạy ra ban công, dựa theo linh cảm vẽ một bức ký hoạ.

Bức tranh này vẽ đến tận nửa đêm, hôm sau thức dậy, dưới mắt Lê Nguyệt Uẩn đã có một quầng thâm nhàn nhạt.

Vu Tư Linh vừa đánh răng vừa nói: "A Lê, chúng ta đi chợ đi, thức ăn buổi sáng rất tươi ngon."

"Được."

Lê Nguyệt Uẩn bị cô kéo đi chợ, kẻ đến người đi, chen chen lấn lấn. Vu Tư Linh nắm chặt tay chị bước vào trong. Tiếng rao hàng nối tiếp nhau vang lên, trên đất còn đọng nước, hai người đều vờ như không thấy, bước đi như thể đang ở trên sân khấu, toả ra hào quang ngạo nghễ của siêu mẫu.

"Dì ơi, thịt này bán thế nào?" Vu Tư Linh đưa chị đến trước một hàng thịt heo.

Bà chủ: "13 đồng 8 một cân*."

(*1 cân bằng 1/2 kg, tương đương 1/2 kg là 49k VND.)

Vu Tư Linh quay đầu lại nhìn Lê Nguyệt Uẩn, không chắc giá này là đắt hay rẻ, nhưng lúc này phải thiết lập hình tượng đỗ nghèo khỉ, giả vờ như rất có kinh nghiệm: "Bớt chút đi dì."

"Cô muốn bớt bao nhiêu?"

"7 đồng một cân." Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy* chứ. Đã mặc cả thì phải trả còn nửa giá, lần trước Vu Tư Linh nghe dì giúp việc theo giờ nói như vậy.

(*Chưa từng làm chuyện gì đó nhưng ít ra cũng nghe người ta nói.)

Bà chủ: "Không bán!"

Vu Tư Linh: ". . . . . ."

Bà chủ à, bà làm vậy là không đúng, bà phải tăng giá theo tôi, rồi sau đó chúng ta sẽ chọn một mức giá phù hợp với cả hai chứ!

Cô liếc mắt cầu cứu Lê Nguyệt Uẩn, Lê Nguyệt Uẩn mím môi, lãnh khốc nói: "Giảm giá 20% được không?"

Người xung quanh không hẹn mà cùng nhìn về phía các cô, như thể trông thấy hai sinh vật ngoài hành tinh.

Vu Tư Linh kéo Lê Nguyệt Uẩn đánh bài chuồn, hai người đi đến góc tường, cô nhỏ giọng hỏi: "A Lê, vừa rồi em mặc cả có vấn đề gì sao?"

Lê Nguyệt Uẩn cau mày: "Không có, chẳng lẽ là chị có vấn đề?"

"Không thể nào."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info