ZingTruyen.Com

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 6. Mỗi ngày đều yêu chị nhiều hơn một chút

Aga971

Sau khi hai người mua thuốc tiêu hoá xong, Vu Tư Linh ngậm trong miệng nhai chơi, tay được Lê Nguyệt Uẩn nắm, đi dạo quanh khu phố.

Sau đó bọn họ phát hiện ra con hẻm này có bán rất nhiều đồ ăn vặt ngon lành, cho dù là 12 giờ đêm cũng vô cùng náo nhiệt. 

Vu Tư Linh ngửi được mùi thơm, nói theo bản năng: "Thơm quá."

"Tối nay em không thể ăn thêm gì nữa." Lê Nguyệt Uẩn nhấn mạnh.

"Hừ." Vu Tư Linh hờn dỗi khi nghĩ tới 'Cám treo mà heo nhịn đói', "Lần sau lại đến!"

"Hôm nay không tiếp tục nữa à?" Lê Nguyệt Uẩn tiếc nuối nói.

"Không được, hoàn cảnh không tốt sẽ ảnh hưởng đến hồi ức của lần đầu tiên." Vu Tư Linh nói, cô hy vọng có thể cho Lê Nguyệt Uẩn một đêm hoàn mỹ, tuyệt vời không  sao tả xiết! Mà không phải là một đêm ợ liên tục đến nỗi phải đi mua thuốc tiêu hoá.

"A, hình như bên kia có chợ kìa." Vu Tư Linh phát hiện vài chủ sạp đang thu dọn đồ đạc, liền nhìn chăm chú, "Để em đi học nấu vài món, sau này sẽ nấu cho chị ăn nha."

"Được." Hai người đi lên lầu, Lê Nguyệt Uẩn cười cười, quay đầu hôn lên má cô, "Lần sau đừng ăn no căng bụng là được."

"Em biết rồi." Vu Tư Linh le lưỡi, hé miệng, trên đầu lưỡi cô vẫn còn một ít thuốc tiêu hoá chưa ăn hết, "Ăn đến nỗi phải nhai thuốc luôn, nhất định em sẽ khắc cốt ghi tâm."

Lê Nguyệt Uẩn: "Quan trọng là làm trễ nải chính sự."

Vu Tư Linh: ". . . . . ." Ashhh!

Hai người đi dạo trên hành lang, rốt cuộc Vu Tư Linh cũng ăn hết thuốc, không nhịn được ư ử trong cổ họng, sau đó lại lấy hộp thuốc kia ra: "Ỏ? Em cảm thấy thuốc tiêu hoá này ăn cũng khá ngon, giống như kẹo vậy."

"Kẹo?"

"Đúng đó, hơi ngọt." Vu Tư Linh nói xong lại cho vào miệng một viên, giống như được ăn món gì ngon lành lắm, cô nở một nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền trên má càng sâu.

"Vậy à? Chị không tin."

"Không tin chị tự nếm thử đi." Vu Tư Linh đặt hộp thuốc vào tay chị, đột nhiên vòng eo lại bị chị ôm lấy.

Hai người đứng trong một góc, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy cả hai, đầu lưỡi mềm mại cuốn viên thuốc tiêu hoá qua phía bên kia, một lúc sau lại bị đẩy trở về. 

Một viên thuốc truyền qua truyền lại giữa hai người, hai má Vu Tư Linh nóng như lửa đốt, lại lo lắng có người phát hiện, cô không dám phát ra tiếng nào dưới ánh đèn hành lang mù mờ.

Không ai biết họ đang ôm hôn nhau trong góc tối này.

Cũng không biết cuối cùng làm thế nào để tiêu hoá viên thuốc tiêu hoá kia, cho đến khi dưới lầu có tiếng người mở cửa, đánh thức ngọn đèn kích hoạt bằng âm thanh, hai người mới miễn cưỡng kết thúc.

Khi ngủ, cả hai đều có chút tâm sự, bật ngọn đèn bàn nhỏ, nhìn trần nhà trầm ngâm.

"Dì lao công chỗ chị quét dọn thật sạch sẽ, mạng nhện ở trần nhà đều không thấy nữa." Vu Tư Linh nhẹ giọng nói.

"Ừm." Lê Nguyệt Uẩn nghiêng đầu nhìn gò má của cô, muốn nói lại thôi, "Linh Linh, em sẽ luôn thích chị chứ?"

Vu Tư Linh trở mình, đặt tay lên khuôn mặt bên cạnh, nhìn vào mặt chị, rất nghiêm túc nói: "Tất nhiên, chỉ cần chị thích em thì em sẽ luôn thích chị." 

"Vậy nếu như sau này chúng ta cãi nhau thì làm thế nào?" Lê Nguyệt Uẩn vuốt lại vài sợi tóc rối giúp cô, nắm tay cô, mười ngón đan vào nhau, "Thật ra tính tình chị tệ lắm, chị chỉ sợ một ngày nào đó em không chịu nổi chị."

"Vậy nếu chị chọc giận em thì chị phải ngoan một chút, chủ động một chút, giống như tối nay nấu cơm cho em ăn vậy đó, em sẽ tha lỗi cho chị ngay luôn." Vu Tư Linh cong cong khoé môi.

Lê Nguyệt Uẩn nắm chặt tay cô hơn: "Vậy nếu như chị vì một nguyên nhân rất quan trọng mà phải nói dối em, em sẽ làm thế nào?"

"Tuỳ theo tình huống." Vu Tư Linh mơ hồ nói, "Biết đâu là lời nói dối ngọt ngào thì sao?"

"Ừm, cũng đúng." Lê Nguyệt Uẩn hôn lên trán cô, "Nếu ngày nào đó em phát hiện chị lừa gạt em, đều là vì chị yêu em."

"Em cũng vậy." Vu Tư Linh nói, "Em cảm thấy, dường như hôm nay em lại yêu chị nhiều hơn hôm qua một chút."

Mỗi ngày đều yêu chị nhiều hơn một chút.

*

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng tràn vào căn nhà thuê đơn sơ, kèm theo đó là tiếng người trò chuyện từ con hẻm bên dưới vọng lên.

Vu Tư Linh từ từ mở mắt ra, nhìn người đối diện vẫn đang ngủ say, tâm tình rất tốt.

Sáng sớm vừa tỉnh lại đã nhìn thấy người mình yêu, còn gì hạnh phúc hơn.

Cho dù lại đi học trễ rồi bị phê bình, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp cả ngày hôm nay của cô! 

Sáng nay ra cửa, Lê Nguyệt Uẩn vẫn đưa cô đến trường như cũ. Cô vừa xuống xe ở cổng trường Lam Tường, lập tức đụng phải bạn học Tiểu Phương or Tiểu Hồng hôm qua. 

Cô lại gọi lên một tiếng trìu mến rồi chạy tới vỗ vai đối phương: "Hắc hắc, Tiểu Phương!" Nói xong cô quay đầu lại vẫy tay với Lê Nguyệt Uẩn, thân thiết cùng Tiểu Phương bước vào trường.

Tiểu Phương hất tay cô ra: "Thứ nhất, tôi không phải Tiểu Phương, tôi tên Sở Vũ —— Này, cô đừng chạy, nghe tôi nói hết đã!"

Vu Tư Linh chạy như điên về trường của mình, lại bị giảng viên hình thể phê bình. 

Chiều nay chỉ có hai tiết, sau khi tan học, Đào Thư Cần gọi điện thoại cho cô: "Mình đến cửa hàng rồi, bao giờ cậu mới đến?"

"Đến ngay."

Hôm qua cô nhờ Đào Thư Cần quay lại lái chiếc Maserati kia đến cửa hàng 4S, trùng hợp hôm nay rảnh rỗi nên tự mình đi giao dịch, tiện thể xem có mẫu xe nào khác không.

Vừa xuống xe cô đã nhìn thấy Đào Thư Cần đứng đợi trước cửa, vội đeo túi xách chạy tới: "Vất vả cho Đào Tử rồi."

"Hai chúng ta còn khách sáo gì chứ." Đào Thư Cần vừa nói vừa bước vào, "Cuối tuần này là sinh nhật của mình, cậu xem làm thế nào thì làm."

"Ô kê con dê."

Vì đây là đơn hàng lớn, trưởng phòng kinh doanh trực tiếp ra ngoài để trao đổi giá cả với cô, không bao lâu sau thì đã thoả thuận xong, đóng dấu, ký tên, hoàn thành hợp đồng sang nhượng.

Trưởng phòng kinh doanh cầm hoá đơn, cười híp mắt nói: "Vu tiểu thư, cô thật đúng là quý nhân của tôi, KPI của tôi hoàn toàn là nhờ cậy vào cô. Cô bán xe rồi, không muốn đổi sang chiếc khác sao?"

Vu Tư Linh đang có ý đó: "Xem thử một chút."

Ba người đã xem gần hết xe trong cửa hàng, Vu Tư Linh cũng không đặc biệt thích chiếc nào, liền nói: "Quên đi, để lần sau quay lại xem tiếp."

Xe đậu ở gara trong nhà còn tốt hơn ở đây nhiều, không hứng thú chút nào.

"Cô chờ một chút, không biết cô có hứng thú với hàng second-hand không? Hôm qua vừa về một chiếc Porsche, tôi nhớ trước đó cô có nhắc đến hai lần, nói thích chiếc đó."

Vu Tư Linh không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Vậy thì đi xem một chút."

Trưởng phòng dẫn họ đến một nơi khác, giữa sân có một chiếc Porsche màu đen, đường cong mượt mà, bóng bẩy rực rỡ.

Vu Tư Linh sáng mắt lên, đi tới sờ sờ sườn xe, cảm thấy nhìn rất quen mắt: "Xe này đến lúc nào vậy?"

"Mới hôm qua, còn nóng hôi hổi." Trưởng phòng kinh doanh nói sau khi giới thiệu xong tính năng: "Mặc dù nó là hàng second-hand nhưng được bảo dưỡng rất tốt, nhà thiết kế cũng đã về hưu, hiện tại rất khó mua được những sản phẩm do ông ấy thiết kế."

"Tôi mua." Vu Tư Linh mê mẩn không chỉ mới một hai ngày.

"Có khí phách!" Trưởng phòng cười toét miệng không thấy mắt đâu, "Chẳng qua về chuyện giá cả, mặc dù là hàng second-hand nhưng giá này không kém giá gốc bao nhiêu." 

"Không thành vấn đề, anh tính xem tôi còn phải trả thêm bao nhiêu nữa."

Lúc quẹt thẻ, Đào Thư Cần đứng bên cạnh đột nhiên nhớ ra: "Đây không phải là chiếc xe chúng ta nhìn thấy ở khu ổ chuột hai hôm trước sao?"

"Phải không?" Vu Tư Linh thờ ơ nói, "Mặc kệ, bây giờ mình là chủ nhân mới của nó, nhất định mình sẽ đối xử tốt với nó." 

Sau khi giải quyết xong chuyện xe cộ, Vu Tư Linh tạm biệt Đào Thư Cần, lái xe về gara ở nhà.

Đúng lúc gặp cha cô cũng về nhà, liền bị bắt ở lại ăn cơm tối, cô gửi tin nhắn cho Lê Nguyệt Uẩn, nói là đi gặp bạn học.

Khi Lê Nguyệt Uẩn nhận được tin nhắn thì vẫn còn đang ở văn phòng, dự định tăng ca thêm một chút, đến khi bụng đói réo vang mới tuỳ tiện xuống lầu mua gì đó ăn tạm, tiện thể đến cửa hàng 4S gần đó xem một vòng.

Trong cửa hàng có không ít người đang xem xe, trong đó có một cô gái trẻ đẹp ăn mặc thời thượng đang gọi điện thoại, giọng nói nũng nịu ngọt ngào. Khi cô ta lui về sau bất cẩn đụng phải Lê Nguyệt Uẩn, vừa quay đầu liền chửi ầm lên: "Có mắt không vậy hả?" 

Sắc mặt Lê Nguyệt Uẩn trầm xuống: "Cô thì có mắt à?"

"Cô nói chuyện kiểu gì vậy! Đúng là không có tư cách!" Cô gái kia thấy chị vô cùng xinh đẹp nhưng ăn mặc mặc lại rất đơn giản, trong tay còn cầm cơm nắm đang ăn dở mua ở cửa hàng tiện lợi, đứng tại chỗ liếc mắt, lông mi giả muốn rớt ra, "Đây không phải là nơi người như cô nên tới, không giống như mấy cái chợ cô hay đi đâu, mau ra ngoài, bao nhiêu người đang nhìn kìa." 

Vốn dĩ không ai chú ý đến đây, nhưng giọng nói của cô ta rất lớn, lại thêm lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người liền không hẹn mà bắt đầu nhìn sang.

"Đi chợ?" Lê Nguyệt Uẩn đang ăn cơm, không nhịn được bật cười, "Đây không phải là chợ sao."

Bà đây muốn mua chiếc xe kia.

Cô gái kia khoanh tay trước ngực, thấy mọi người xung quanh xem náo nhiệt, cao ngạo nhìn chị một cái, cười khẩy nói: "Quả nhiên, cô tưởng rằng chiếc xe này rẻ lắm sao? Lại đây lại đây, cô xem thử đi, có biết chiếc này bao nhiêu tiền không?"

Lê Nguyệt Uẩn liếc mắt một cái: "Không biết."

Phế vật, chiếc nào dưới một triệu không đáng để chị nhớ tới.

"Tôi cho cô biết, chiếc này 980.000 đó, hẳn là cả đời cô cũng không kiếm được nhiều vậy đâu." Cô ta cười cười, "Nhưng nếu như cô nhịn ăn nhịn mặc một chút, không chừng có thể mua được cái bánh xe." 

"Ồ." Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu cắn một miếng cơm nắm.

"Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, cô đang làm phiền mọi người xem xe đó." Một khán giả có vẻ như không nhịn được nữa, lên tiếng ngăn cô gái kia lại.

"Đúng vậy đó, người ta mua không nổi thì thế nào, cũng không cản đường của cô."

"Cô gái, nhỏ giọng đi, nói chuyện đàng hoàng một chút."

"Cô có ý gì! Cô nói ai không đàng hoàng?" Cô gái kia đột nhiên hét vào mặt đám đông.

Lê Nguyệt Uẩn không nói tiếng nào, xoay người định bỏ đi, khi ra đến cửa lại gặp người quen, hai người đang chuẩn bị chào hỏi, cô gái phía sau đột nhiên xông lên trước, ôm lấy người vừa tới.

"Anh Vương, rốt cuộc anh cũng tới rồi, mau làm chủ cho em đi, người ở đây hung dữ với em." Cô gái ôm người đàn ông khóc lóc thảm thiết.

"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, anh còn có việc."

"Anh thì còn có thể có việc gì? Nhanh mua chiếc xe kia cho em đi, bọn họ ai cũng xem thường em!" Cô gái khóc ahuhu khiến mọi người đều liếc mắt xem thường.

"Tôi đã bảo cô đừng khóc nữa mà!" Người đàn ông đẩy cô ta ra, cô ta kinh ngạc đến quên cả khóc, ngây người nhìn ông ta.

Lúc này Lê Nguyệt Uẩn mới lên tiếng chào hỏi: "Vương tổng, thật là trùng hợp."

Cô gái nọ vừa nghe thấy, liền cho rằng có người muốn giành vị trí của mình, vừa định bước tới thị uy thì lại thấy người đàn ông tươi cười hớn hở, tiến lên chào đón người phụ nữ xinh đẹp trước mặt: "Lê tổng, sao cô lại ở đây?"

Lê, Lê tổng?

Cô gái trợn to mắt, tuy rằng không quen biết nhưng cô ta biết người được lão Vương này coi trọng không phải là nhân vật tầm thường.

"Tôi đến vì chuyện bán xe." Lê Nguyệt Uẩn nói.

Bán xe?

Nhất thời cô gái nọ lại thở phào nhẹ nhõm, hẳn là phá sản rồi, bán xe để quay vòng vốn.

Vương tổng: "Cô bán xe nào? Là chiếc Porsche kia sao?! Nếu có thể thì cô gửi thông tin cho tôi được không?"

"Quản lý vừa gửi tin nhắn cho tôi nói xe bán rồi, tôi chỉ tiện đường nên đến xem một chút." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, quay đầu lại nhìn cô gái đang đứng như người đàn bà hoá đá, nhếch môi, "Vậy chúng ta nói chuyện sau, chúc Vương tổng buôn may bán đắt, gia đình hoà thuận nha."

". . . . . ." Vương tổng ném một cái liếc mắt như xẻo thịt trên người cô gái kia.

Lúc này, trưởng phòng kinh doanh vừa ăn cơm xong đi vào, phát hiện bầu không khí trong cửa hàng không ổn, hầu như mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở cửa.

Anh ta lập tức nở nụ cười: "Lê tiểu thư, cô đúng là quý nhân của tôi, KPI của tôi đều nhờ cả vào cô. Xe cô mới đưa tới chưa đầy một ngày đã được người ta mua lại giá cao, nhưng mà cô không muốn đổi xe mới sao?" 

"Không cần."

"Cô khoan hãy đi, chiều nay chúng tôi mới nhận được một chiếc Maserati, cô có muốn xem một chút không? Tôi cảm thấy cô sẽ rất thích." Trưởng phòng đưa cô ra ngoài, "Cô xem, vẫn còn đậu ở ngoài đây."

Đám đông xem kịch cũng rất phấn khích.

Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày: "Bao nhiêu tiền?"

"Mặc dù xe này là hàng second-hand nhưng được bảo dưỡng kỹ lắm, hơn nữa phiên bản này không còn sản xuất nữa, người ta có tiền cũng mua không được." Trưởng phòng nói hệt như thật. 

"Không thành vấn đề."

Toàn bộ quá trình giao dịch chưa đến ba phút đồng hồ, quần chúng ăn dưa không nhịn được gào thét, rất nhiều người lại đưa mắt nhìn về phía cô gái trịch thượng kia, khuôn mặt cô ta đã xám ngoét.

Lê Nguyệt Uẩn phải lập tức về nhà, chị gọi điện thoại cho Tư Vũ Đồng sống gần đó, nói cô ấy lái xe đến công ty.

Sau khi quẹt thẻ, chị xách túi nilon đựng cơm nắm, nhìn quanh rồi đi về phía cô gái kia.

"Cô, cô muốn làm gì?" Cô gái sợ hãi lùi về từng bước.

"Làm phiền tránh đường." Lê Nguyệt Uẩn phất tay.

Cô gái tránh sang một bên.

"Chú ý một tư cách một chút, đừng ở đâu cũng vênh váo như vậy." Lê Nguyệt Uẩn nhặt chai nước suối sau lưng cô ta, mở nắp, dùng tay không bóp lại.

Cô gái hoài nghi Lê Nguyệt Uẩn đang cảnh cáo mình, kết quả của cô ta có thể sẽ giống như cái chai này, bị chị bóp nát trong lòng bàn tay, chết oan chết uổng.

Một giây sau, Lê Nguyệt Uẩn giơ tay lên, cô gái nhắm tịt mắt theo bản năng, nhưng lại không bị ăn một cái tát như dự đoán, mà nghe thấy một âm thanh sột soạt. 

Cô ta mở mắt, chỉ thấy Lê Nguyệt Uẩn rất cool ngầu ném chai nhựa vào túi nilon, sau đó ra khỏi cửa hàng.

"Cô ta đang làm gì vậy?" Cô gái chạy đến hỏi lão Vương, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lê Nguyệt Uẩn.

Sau đó, mọi người đều nhìn thấy người phụ nữ đã tiêu hàng chục triệu chỉ trong mấy phút xách theo túi nilon, leo lên chiếc xe đạp ghẻ, chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người, để lại một bóng lưng sang trọng và quý phái.

Cô gái: ". . . . . . ?"

Mọi người: ". . . . . . . . . . . . ."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com