ZingTruyen.Info

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 5. No sữa

Aga971

Sau khi cúp điện thoại, Lê Nguyệt Uẩn phát ra một tiếng thở dài kiểu sống sót sau thảm hoạ.

Chị thu dọn bàn làm việc, đột nhiên có một cô gái từ bên ngoài xông vào: "Sư phụ! Kiến trúc sư Lý lại cãi nhau với Bên A*, gọi điện thoại nói chị qua đó giải quyết."

(*Bên A trong hợp đồng.)

"Lần này lại vì cái gì vậy?" Lê Nguyệt Uẩn mặc dù miệng đang hỏi nhưng tay đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, như thể chị đã quá quen với tình trạng này.

"Bên A yêu cầu phải lắp đặt thêm mái hiên che mưa ở cửa trung tâm mua sắm, còn phải dùng thiết kế dạng váy xoè, lại chọn lựa vật liệu nhìn thì đẹp mà không có tính thực tế chút nào. Kiến trúc sư Lý đang làm rùm beng với bọn họ, lúc này bên kia đã bắt đầu công kích bản vẽ của kiến trúc sư Lý." Đệ tử Tư Vũ Đồng nói thật nhanh, cầm lấy đồ của chị, nhanh chân bước theo.

Vừa ngồi lên xe, Lê Nguyệt Uẩn liền hỏi: "Có bản sao bản vẽ của kiến trúc sư Lý không?"

"Có, chị ấy vừa fax đến công ty, đang để trong túi xách của em, chị cầm xem thử." Tư Vũ Đồng nói rất nhanh, sau đó liếc mắt nhìn chị, thấy chị lấy bản vẽ ra, trầm mặc nghiên cứu, không nhịn được hỏi một câu: "Thế nào ạ?"

Lê Nguyệt Uẩn nhìn một lúc mới khẽ nhếch khoé môi: "Có tiến bộ."

"Em đang hỏi sư phụ định làm thế nào mà?"

"Bản vẽ không thành vấn đề."

Vậy đó chính là vấn đề của Bên A, Tư Vũ Đồng nghĩ thầm, mỗi lần gặp phải những chuyện thế này, cô đều đặc biệt ngưỡng mộ sư phụ của mình.

Sau khi tốt nghiệp ngành Kiến trúc cô liền dấn thân vào nghề này, cầm trên tay tấm bằng xịn sò, cô xin vào thực tập tại Viện thiết kế Vô giới, một trong mười Viện thiết kế hàng đầu Trung Quốc.

Trẻ trung, năng động, cô được giao cho một kiến trúc sư chỉ lớn hơn cô vài tuổi dẫn dắt. Thuở ban đầu, nghe theo lời đồn nhảm trong công ty, nói vị này là con gái lớn của Viện trưởng, là nhân viên hàng không* kỳ cựu đột nhiên nhảy vào công ty làm Tổng giám đốc, hơn nữa, vị Trưởng công chúa này lại vô cùng xinh đẹp, khiến trong lòng cô rất không tin phục.

(*Trong nguyên tác dùng từ "Nhảy dù" nghĩa là một kẻ ất ơ ở đâu đó nhảy vô làm giám đốc, ở đây mình chuyển thành "Hàng không = Ăn hàng + Ở không" cũng mang ý nghĩa tương tự nhưng phù hợp với cách nói của người Việt hơn.)

Những ngày sau đó cô đã bị Trưởng công chúa tát vỡ mặt, tác phong làm việc như sấm rền gió cuốn, một ngày 24 giờ chỉ hận không thể biến thành 48 giờ, lại còn đem bản vẽ của cô nhục mạ thành đống phân chó.

Cô vô cùng tức giận bất bình, lập tức lên trang web công ty kiểm tra sơ yếu lý lịch của Trưởng công chúa, quỳ ngay tại chỗ.

Lê Nguyệt Uẩn, nữ, 31 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ khoa Kiến trúc từ MIT* tại Mỹ, có nhiều kinh nghiệm thực tiễn trong thời gian còn học ở trường, bao gồm cả những thiết kế mang tính bước ngoặt trong khu vực CBD** ở một quốc gia nào đó đang bùng nổ trên mạng trong những năm gần đây, thu hút rất nhiều người đến tham quan và check-in.

(*MIT: Viện Công nghệ Massachusetts (Massachusetts Institute of Technology) là một trong những trường Đại học tốt nhất thế giới.)

(**CBD (Central business district) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.)

Năm 28 tuổi là thời điểm Lê Nguyệt Uẩn tốt nghiệp, chị từ chối lời mời từ giảng viên của mình, chọn lựa trở về quê nhà để cống hiến hết mình cho sự nghiệp kiến thiết đất nước. Sau khi trở về, chị phớt lờ mọi tranh luận, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế Tổng giám đốc, dần dần dùng thực lực của mình để thuyết phục nhân viên.

Tư Vũ Đồng cũng dần buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, toàn tâm toàn ý đi theo sư phụ.

Xe dừng lại ở một toà nhà văn phòng, Lê Nguyệt Uẩn sải bước tới phòng họp, bên trong đang vô cùng ồn ào, không thể nghe rõ là tiếng của ai, trong gạt tàn đặt trên bàn chất đầy đầu lọc thuốc lá.

Lê Nguyệt Uẩn bước tới bên cạnh kiến trúc sư Lý, vỗ nhẹ lên lưng xoa dịu cô ấy. Kiến trúc sư Lý đang nổi điên nhìn thấy chị tới, lúc này mới nguôi giận một chút, nhường chỗ cho chị.

"Cuối cùng cũng gặp được cô." Sắc mặt Vương tổng của bên A dễ nhìn hơn một chút, "Tại sao cô không phải là người phụ trách dự án này chứ, người cô sắp xếp hoàn toàn không hiểu được yêu cầu của tôi, có thể loại nói chuyện với khách hàng như vậy sao?"

Lê Nguyệt Uẩn ngồi xuống, mỉm cười, "Vương tổng, trước đây chúng ta đã từng hợp tác với nhau, tôi nhất định sẽ không sắp xếp người bừa bãi. Kiến trúc sư Lý là nhà thiết kế có tiếng trong Viện chúng tôi, mặc dù tính tình hơi nóng nảy một chút, nhưng không phải đều là vì suy tính cho sự an toàn của trung tâm thương mại của ngài hay sao?"

Vương tổng châm thuốc, "Tôi có một cậu em họ đang học ở Trường kiến trúc Tuyên Dương, tôi đã hỏi cậu ta, cậu ta cảm thấy không có vấn đề nên tôi mới đề nghị như vậy. Mà cũng chỉ mới đề nghị thôi, kiến trúc sư Lý đã chửi trên đầu trên cổ tôi."

Kiến trúc sư Lý há miệng định phản bác nhưng lại bị ánh mắt của Lê Nguyệt Uẩn cản lại.

"Đề nghị của Vương tổng không phải là không thể, nhưng cứ năm ba ngày ngài lại đưa ra hơn chục cái đề nghị, thế này cũng quá làm khó bọn tôi. Nếu ngài cảm thấy sinh viên kiến trúc ở Tuyên Dương đáng tin cậy hơn thì tôi cũng có thể đề xuất cho ngài vài người." Lê Nguyệt Uẩn chỉ chỉ Tư Vũ Đồng, "Đây là đệ tử của tôi, cùng học một trường với em họ ngài, cũng mới tốt nghiệp được mấy năm thôi, nếu không ngại thì tôi sẽ để cô ấy giúp tính toán hệ số an toàn cho mái hiên của ngài.

Vương tổng bán tín bán nghi mà liếc mắt nhìn Tư Vũ Đồng: "Đúng là cô tốt nghiệp từ Tuyên Dương?"

"Đúng vậy." Tư Vũ Đồng gật đầu.

"Em tính giúp Vương tổng đi." Lê Nguyệt Uẩn đưa bản vẽ và máy tính cho cô ấy, tuy rằng mấy bản thiết kế của Tư Vũ Đồng thường xuyên bị chị mỉa mai, nhưng trong việc tính toán cô ấy hết sức chuyên nghiệp.

"Dạ." Tư Vũ Đồng nhanh chóng tính toán trên máy.

Lê Nguyệt Uẩn lại kéo kiến trúc sư Lý ngồi xuống, làm màu phê bình vài câu trước mặt Vương tổng, vừa không tổn thương đến tự ái của kiến trúc sư Lý, lại cho Vương tổng không ít thể diện.

Sau khi cãi vã vẫn phải tiếp tục hợp tác, Lê Nguyệt Uẩn cười nói: "Cũng không phải lần đầu tiên kiến trúc sư Lý tranh cãi với khách hàng, lần trước cũng chính là cãi nhau với Vương tổng đó thôi, nhưng đại nhân ắt có đại lượng, mong ngài tha thứ cho sự lỗ mãng của cô ấy. Dù có thế nào thì chúng tôi cũng sẽ đưa ra câu trả lời hoàn hảo, thiết kế tổng thể của khu biệt thự mà Tập đoàn Vu thị vừa mở bán chính là sản phẩm của kiến trúc sư Lý.

"Phải không?" Mỗi khi Vương tổng nghe đến nhân vật hổ báo nào đó thì sẽ lập tức thu lại thái độ hung hăng càn quấy, cũng không thể quá thua kém người khác, nên vờ làm ra vẻ đạo mạo, ít ra còn vớt vát lại chút mặt mũi. Ông ta dập điếu thuốc, nói: "Kiến trúc sư Lý đúng là người có trình độ, cho tôi xin lỗi, hy vọng cô cũng có thể cho tôi một câu trả lời thoả đáng."

Kiến trúc sư Lý cũng không phải là người thích gây chuyện, tiếp nhận lời xin lỗi của ông ta.

Bên này Tư Vũ Đồng cũng đã tính xong, phân tích cho Vương tổng: "Thiết kế mái hiên dạng váy xoè ở cổng trung tâm mua sắm theo ý của ngài có mô men xoắn quá lớn, nếu thêm thanh dầm chéo thì sẽ làm thay đổi chiều dài, như vậy lại trở thành công trình lớn. Mà vật liệu ngài chọn lại không có độ co giãn, không có tính thực dụng, rủi ro cao, không nên đưa vào sử dụng."

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Ngài là người làm ăn, tất nhiên kiếm tiền là chuyện quan trọng nhất, nếu ngay trước cửa nơi ngài kinh doanh xảy ra chuyện, như vậy không phải là đi tong hết cả rồi sao, ngài nói có đúng không?"

Vương tổng nghe xong đầu đầy mồ hôi, bật luôn công tắc gật đầu, "Đúng đúng, vậy tôi không can thiệp vào chuyện này nữa, các cô chỉ cần làm đúng theo tiến độ là được."

"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp ngài để mắt đến tiến độ thi công."

Sau khi ra khỏi phòng họp, ba người cùng ngồi lên xe, kiến trúc sư Lý thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chị, lại bắt chị phải ra mặt lần nữa."

"Không sao." Lê Nguyệt Uẩn không trách cô ấy, rất hiếm có kiến trúc sư chuyên nghiệp nào dám đối đầu với thách thức như vậy, chị sẵn sàng đứng phía sau thu dọn tàn cục, đồng thời cũng cho người bên ngoài biết rằng kiến trúc sư ở Viện thiết kế Vô giới không dễ bị bắt nạt.

"Đúng rồi, đưa bản vẽ của cô cho tôi xem thêm một chút." Lê Nguyệt Uẩn cầm bản vẽ của cô ấy, trầm tư một lúc rồi chỉ vào cửa sau, "Cô xem chỗ này có nên thiết kế thêm một chút không, đối diện cách đó không xa chính là công viên, có thể thu hút dân cư đang tản bộ trong công viên đến."

Kiến trúc sư Lý chợt sáng mắt: "Quên mất, để tôi thử xem."

"Còn lối thoát hiểm nữa, nhớ kiểm tra lại."

"Yên tâm đi."

Sau khi đưa kiến trúc sư Lý về công ty, Tư Vũ Đồng lại cùng sư phụ đến công trường.

"Sư phụ, em nghi mấy công nhân này đang ăn bớt nguyên vật liệu." Tư Vũ Đồng đưa mũ bảo hộ cho chị, hai người cùng đi bộ về phía công trường.

"Không có nơi nào hoàn toàn sạch sẽ, ít nhiều gì cũng phải có." Lê Nguyệt Uẩn biết rõ đạo lý này nên đề nghị tăng lương cho công nhân, đồng thời lắp đặt camera như một lời cảnh cáo.

Không phải lúc nào chị cũng có thể đến kiểm tra xem công nhân có cắt xén nguyên vật liệu hay không, chẳng qua là dự án này quá lớn, chị phải thường xuyên để mắt tới.

"Sư phụ, công trình này bao giờ mới thi công xong?" Tư Vũ Đồng nhìn vào khoảng đất trống vẫn còn đang thi công, hỏi.

"Nhanh thôi." Lê Nguyệt Uẩn cong khoé môi, lầu cao vạn trượng mọc lên từ đất bằng, tốc độ xây dựng của các công trình trong nước vẫn luôn khiến chị hài lòng.

Tư Vũ Đồng nhìn thấy nét tự tin trên mặt chị, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.

Đây là dự án của Chính phủ được trúng thầu cách đây một năm, do Chủ tịch Lê phụ trách, Lê Nguyệt Uẩn chịu trách nhiệm thiết kế chính, phải huy động tất cả kiến trúc sư trong viện mới tạo ra được bản vẽ cuối cùng này.

Sau khi hoàn thành, Chính phủ sẽ phát triển mạnh mẽ khu vực này, nơi này chính là biển hiệu mới của thành phố Tuyên Dương!

Là một trong những người tham gia, Tư Vũ Đồng cảm thấy thật vinh quang.

"Đi xem thử một chút." Lê Nguyệt Uẩn đội mũ bảo hộ lên, lấy thước cuộn từ trong túi ra, tới lui giữa các loại gạch và nguyên vật liệu để đo đạc.

Theo lý mà nói, sau khi hoàn thành việc thiết kế thì phần còn lại chính là nhiệm vụ của bộ phận thi công, có thể buông tay không cần quan tâm đến. Nhưng sư phụ nói chị đã quen với việc đo lường khoảng cách thực tế, có như vậy lúc thiết kế mới nắm chắc loại vật liệu nào phù hợp trong trường hợp nào.

Tư Vũ Đồng nhìn dáng vẻ nghiêm túc đo đạc của sư phụ, vừa định tiến lên nịnh hót thì đã nghe điện thoại trong túi chị ấy reo vang, cũng không biết là điện thoại của ai mà nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.

Không đến mấy phút đã cúp điện thoại.

Lê Nguyệt Uẩn cởi mũ bảo hộ xuống, tiêu sái đi đến nơi nghỉ của công nhân, trao đổi một chút với mấy cô chú đằng ấy, sau đó lại cầm mấy chai nước suối đi.

"Tôi về nhà." Lê Nguyệt Uẩn cười ném mũ bảo hộ lên người cô.

Tư Vũ Đồng vừa nhìn thấy nụ cười này liền biết cuộc gọi vừa rồi của ai, là sư mẫu!

Nửa năm trước, đột nhiên sư phụ lên kế hoạch nguỵ trang, đi làm chỉn chu tinh tế, tan việc như kẻ bần nông.

Cô thấy khó hiểu nên nhiều chuyện một phen, mới biết thì ra là đang hẹn hò, đáng tiếc đối tượng lại là cô học sinh nghèo hai bàn tay trắng, sư phụ không muốn tạo áp lực cho cô ấy nên cũng giả vờ nghèo rớt mồng tơi.

Ai biết chơi nhiều thành nghiện, hiện tại trong xe đã được trưng dụng làm phòng thay đồ, để chị ấy thay đổi quần áo lên sàn.

Trò chơi tình yêu, qua sự nhập vai của Lê Nguyệt Uẩn đã trở thành kỳ tích ấm áp.

"Em đưa tôi đến Quảng trường nhân dân là được, xe đạp của tôi đậu bên đó." Lê Nguyệt Uẩn vừa ngồi vào ghế sau liền bắt đầu thay quần áo, áo sơ mi trắng đổi thành áo jeans, cột tóc, lau son môi, xoá sạch son phấn trên mặt.

Phụ hồ siêu cấp đã trở lại.

Tư Vũ Đồng kinh ngạc: "Sư phụ, chị yêu đương thú vị thật, em còn phải cảm ơn sư mẫu."

"Tại sao vậy?"

Tư Vũ Đồng ngước mắt, nhìn chị ấy trong kính chiếu hậu, vui vẻ nói: "Hình tượng của chị trong lòng em chính là cọp cái, cuồng công việc, rốt cuộc bây giờ cũng có chút hình người, lâu lâu còn có thể trêu đùa cùng bọn em."

Lê Nguyệt Uẩn khẽ cười.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở Quảng trường nhân dân.

Tư Vũ Đồng nhìn Lê Nguyệt Uẩn bóp dẹp mấy chai nhựa rồi nhét vào túi nilon, xách theo xuống xe, đi sang phần đường đậu xe đạp, lấy chiếc xe đạp nữ của chị ấy ra rồi ngồi lên.

Tư Vũ Đồng: ". . . . . ." Chắc đây là thú vui tao nhã của người có tiền.

Lê Nguyệt Uẩn vừa đạp được vài mét đột nhiên quay lại, gõ cửa sổ xe Tư Vũ Đồng: "Em lái chiếc Porsche của tôi đến cửa hàng 4S* trước đi."

(*Đại lý mua bán ô tô.)

Tư Vũ Đồng: "Bảo dưỡng ngoại thất?"

"Bán đi."

"Dạ?"

"Hỏi nhân viên có thể bán càng nhanh càng tốt hay không."

"Tại sao lại đột nhiên muốn bán xe chứ!" Tư Vũ Đồng khó tin nói: "Chị muốn bán bao nhiêu?"

"Theo giá thị trường là được, bạn gái tôi không thích." Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói xong vội vã cưỡi xe về nhà.

Để lại Tư Vũ Đồng văng tục ngay tại chỗ.

Lúc Lê Nguyệt Uẩn về đến nhà thì đã chạng vạng tối, trong điện thoại Vu Tư Linh nói sẽ tự thân xuống bếp nấu cơm cho chị, trong lòng chị không nhịn được mong đợi.

Người ta thường nói con nhà nghèo phải sớm gánh vác gia đình, nhất định Linh Linh nấu ăn sẽ rất ngon.

Nghĩ đến tương lai sau này, sau khi tan làm sẽ có những bữa cơm nóng hổi, trên mặt Lê Nguyệt Uẩn bừng lên nụ cười như hoa nở, bước chân lên lầu cũng nhẹ nhàng không ít.

"Linh Linh, chị về rồi." Chị vừa mở cửa ra liền nhìn thấy khói dầu bay khắp nhà, mà bạn gái mình lại giống như đang cưỡi mây lướt gió, điên cuồng ho khan.

Chị sợ hết hồn, vội vàng chạy đến tắt bếp, mở cửa sổ thông khí.

"Khụ khụ khụ!" Vu Tư Linh che miệng, hai mắt đỏ hoe, "Sao chị về sớm vậy, em còn chưa nấu cơm xong nữa."

Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn phòng bếp vừa trải qua một trận tàn sát, nói: "Không sao, để chị giúp em."

"Chị biết nấu sao?"

"Biết chứ, con nhà nghèo phải sớm gánh vác gia đình mà." Nhưng thật ra là học được trong thời gian du học.

Lê Nguyệt Uẩn cầm lấy chiếc xẻng nấu ăn trong tay cô, đợi khói tan hết mới bắt đầu thu dọn phòng bếp, sau đó bắt đầu nấu ăn lần nữa.

Vu Tư Linh đứng bên cạnh, khóc kể: "Má ơi, ớt này cay quá trời, em mới cắt được mấy miếng đã không cẩn thận dụi vào mắt."

"Không sao chứ?" Lê Nguyệt Uẩn đặt đồ trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn vào mắt của cô, lấy ra túi chườm đá từ chiếc tủ lạnh tí nị, "Em về phòng nghỉ ngơi một lúc đi, cầm cái này chườm lên mắt."

"Dạ." Vu Tư Linh quay lại giường ngồi, nghiêng đầu nhìn thân ảnh bận rộn trong bếp, lệ rơi.

Hu hu hu vợ vất vả quá đi, đi làm đã cực khổ, về đến nhà còn phải hầu hạ thứ phế vật như mình.

Không được, mình phải đi tập huấn một khoá nấu ăn mới được.

Hai món mặn một món canh nhanh chóng được đưa lên, không đủ nguyên liệu nấu nên chỉ có thể tạm chấp nhận thế này.

"Trời ơi, ngon quá! Sao chuyện gì A Lê cũng biết làm hết vậy!" Vu Tư Linh nếm một miếng, sau đó lùa như điên giống như tám trăm năm chưa được ăn cơm.

Nhìn thấy dáng vẻ cô ấy như vậy, Lê Nguyệt Uẩn cũng có cảm giác thèm ăn, cầm đũa gắp một miếng nếm thử.

Mặn.

Lâu ngày không làm cơm, lục nghề rồi.

"Ăn không ngon gì hết."

"Vớ vẩn." Vu Tư Linh trợn mắt nhìn chị, gắp thức ăn lia lịa, "Lâu lắm rồi em không được ăn món ngon như vậy!"

Lê Nguyệt Uẩn nhìn cô, vừa cảm thấy vui vẻ thoả mãn, lại vừa đau lòng hết sức. Đứa nhỏ đáng thương, không biết trước kia ăn uống kham khổ thế nào nữa.

Vu Tư Linh nhìn thấy sự xúc động trong mắt chị, tốc độ ăn cơm lại nhanh thêm. Mặc dù mùi vị những món ăn này so với đầu bếp Michelin* ở nhà cô đúng là một trời một vực.

(*Sao Michelin là một thước đo để đánh giá tay nghề của đầu bếp và chất lượng một nhà hàng đẳng cấp cao, mức ba sao là cao nhất.)

Nhưng mà có sao đâu chứ, đây là chính tay A Lê làm cho cô!

Cơm không phải là cơm, mà là tấm lòng của A Lê. Thức ăn không phải là thức ăn, mà là tình yêu cuồng nhiệt của A Lê!

Vu Tư Linh: Ăn cơm điên cuồng, uống canh điên cuồng, phặp phặp phặp!

Sau khi ăn xong bữa tối ấm áp, hai người thay nhau tắm rửa, lúc này mới nghiên cứu đến chuyện đại sự ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời.

Vu Tư Linh có chút khẩn trương ngồi ở mép giường, liên tục gấp quần áo trước mặt, xoắn xuýt không biết nên mở miệng thế nào.

Mụn cũng xẹp gần hết, nhan sắc đã trở lại thời kỳ đỉnh cao, chỉ là cái eo. . . . . . Có vẻ như tối nay ăn uống hơi bung xoã.

"A Lê, chị thấy eo của em có to lắm không?" Cô đứng lên quay một vòng.

Lê Nguyệt Uẩn: "To gì mà to, em phải mập lên một chút nữa mới được."

Sau khi có được đáp án hài lòng, Vu Tư Linh cụng cụng hai đầu ngón tay mình: "Vậy em có thể làm cái kia với chị được không?"

"? ? ?" Sao chủ đề thay đổi đột ngột quá vậy?

Lê Nguyệt Uẩn đơ người mấy giây, ngay sau đó lập tức ngã ngửa lên giường, tạo hình chữ "Đại" (大): "Đến đây, chị nằm ngửa ra rồi nè."

Vành tai Vu Tư Linh đỏ lên, vụng về căng thẳng đi đến mép giường, cẩn thận bò lên giường, ngồi trên giường nhìn chị ấy: "Có muốn tắt đèn không?"

"Không sao, chị muốn nhìn em."

"Xấu hổ quá đi." Vu Tư Linh thẹn thùng lấy hai tay che mặt.

Chờ đến khi cô bình ổn tâm tình, buông hai tay ra thì Lê Nguyệt Uẩn đã tự thân lột sạch.

Vu Tư Linh: ". . . . . ."

Vu Tư Linh: "! ! !"

Vu Tư Linh (chảy máu mũi): Vợ mình thật là đẹp, đẹp nhất thế giới luôn!

Thịnh tình không thể chối từ, Vu Tư Linh từ từ nằm xuống, hai tay chống ở hai bên đầu chị ấy, bốn mắt nhìn nhau, lửa điện xẹt xẹt bắn ra bốn phía, một giây sau, hai người liền lao vào hôn nhau cuồng nhiệt.

Cảnh tượng xảy ra vô cùng hương diễm kích tình, chính là thể loại Tấn Giang vừa kiểm duyệt sẽ khoá ngay tức khắc.

Vu Tư Linh trượt xuống một chút, ngậm vào một quả nho căng mịn ngọt ngào, người trước mặt lại không nhịn được run rẩy, mặt đỏ bừng lên.

Cô mở miệng định phát biểu cảm nghĩ: "A Lê em —— ợ!"

Vu Tư Linh: "?"

Vu Tư Linh: Con heo nào vừa kêu vậy!

Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn cô một lúc, đột nhiên cười thành tiếng: "Thế nào, bú no rồi sao?"

"Hu hu hu ợ! Ợ!" Vu Tư Linh ợ liên tiếp mấy cái nữa, vẻ mặt đưa đám, vừa chuẩn bị nói tiếp lại ợ lên một tiếng vang dội.

Lê Nguyệt Uẩn ngồi dậy, mặc quần áo vào, cười nói: "Chắc là do ăn no quá, để chị xuống lầu mua thuốc tiêu hoá cho em."

"Cứ vậy mà đi sao?" Vu Tư Linh nằm ì trên giường, đưa tay ra ngăn cản, "Đừng đi mà, chúng ta tiếp tục ợ, ợ ợ."

"Quên đi, em cũng ngồi dậy đi cùng đi." Lê Nguyệt Uẩn cười đến ngả nghiêng, kéo cô xuống giường, "Đi dạo cho dễ tiêu luôn."

Vu Tư Linh: Một đêm tuyệt vời của tôi. . . . . . hu hu hu, ợ ờ ớ ơ ợ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info