ZingTruyen.Com

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 4. Vấy bùn mà không bẩn, đập đá không biết mệt!

Aga971

Hai mươi phút sau, một xe hai người đi tới Làng đại học thành phố Tuyên Dương, đây là một khu phức hợp có gần hai mươi trường đại học. Bên trong khuôn viên hầu như quy tụ đủ hết các ngành, mà một cơ sở của Trường kỹ thuật Lam Tường cũng vừa được xây dựng ở đây.

Lê Nguyệt Uẩn dừng lại trước cổng trường Lam Tường, Vu Tư Linh xuống xe, đưa cho chị một phần ăn: "Đến rồi, chị cũng tranh thủ đi làm nha."

"Ừm." Lê Nguyệt Uẩn uống sữa đậu nành, nhìn quanh cổng trường, lại nhìn bạn gái mình một lúc, cười nói: "Tan làm quay lại đón em nha?"

"Quên đi, thỉnh thoảng chị còn phải tăng ca, em tự về nhà là được rồi." Vu Tư Linh vẫy tay chào tạm biệt bạn gái, đeo túi lên rồi đi về phía cổng trường.

Còn rất nhiệt tình chạy tới chào hỏi bạn học nữ đang đi phía trước: "Buổi sáng tốt lành nha, Tiểu Phương."

Lê Nguyệt Uẩn thấy cô và bạn học cùng bước vào cổng trường, lúc này mới yên tâm rời đi.

Mà vị bạn học "Tiểu Phương" này bỗng quay đầu lại, dò xét Vu Tư Linh: "Chào cô, cô là ai? Tôi đâu quen cô?"

"Hả? À. . . . . ." Vu Tư Linh vẫn đang quay đầu lại quan sát tình hình bên ngoài, thấy Lê Nguyệt Uẩn đạp xe đi xa, mới cười vẫy tay với bạn học nữ này, "Xin lỗi nha Tiểu Hồng, mình nhận lầm người, tạm biệt!"

"Tên tôi cũng không phải là Tiểu Hồng!"

Nhưng lúc này Vu Tư Linh đã không còn nghe thấy, cô đeo túi xách chạy như điên về hướng ngôi trường nằm tận trong cùng -- Học viện Điện ảnh Tuyên Dương.

Học viện Điện ảnh Tuyên Dương, một trong ba Học viện đứng đầu trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, năm nào cũng xuất khẩu một lượng lớn nhân tài cho ngành giải trí, người nổi tiếng xuất thân là cựu sinh viên của trường nhiều đếm không xuể.

Mà Vu Tư Linh, chính là sinh viên năm ba khoa Diễn xuất của trường này.

Trên đường đi gặp không ít bạn học quen, sau khi chào hỏi lẫn nhau cô mới xông về phía lớp học.

Tiết đầu tiên hôm nay là tiết học kịch bản, lớp học khá nhỏ, cô vừa len lén chạy vào từ cửa sau đã bị giảng viên bắt tại trận.

"Vu Tư Linh, tại sao đi trễ?"

Tất cả bạn học đồng loạt ngoái nhìn về phía sau, Vu Tư Linh ngượng ngùng cười cười, đứng thẳng lưng, nói: "Là thế này, em vô tình gặp lại bạn học cũ Tiểu Hồng ở chỗ trường Lam Tường, cậu ấy cứ nhất quyết giữ em lại ôn chuyện."

Giảng viên không phí lời thêm, nói mấy câu rồi liền gọi cô lên thực hành: "Em diễn đoạn thoại này cho mọi người xem đi."

"Dạ." Vu Tư Linh để túi xuống, bước lên giữa lớp, nhận lấy kịch bản, trầm mặc lấy cảm xúc một lúc rồi diễn theo kịch bản.

Kết thúc bài tập, bạn học gióng trống khua chiêng tán thưởng, giảng viên cũng rất hài lòng, nói: "Vu Tư Linh, mong là em nói dối cũng giỏi giống như đọc thoại vậy."

Vu Tư Linh cầu xin tha thứ: "Sư phụ à, người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy tha thứ cho cô em gái dính phải lời nguyền này, em biết em sai rồi, em biết em thật sự sai rồi." Lần sau còn dám.

Hai tiết học buổi sáng đều là học kịch bản, mỗi bạn học sẽ lên diễn một lần, giảng viên sẽ lần lượt chỉ ra vấn đề trong đó, lại chia các nhóm luyện tập, sau đó buổi học kết thúc.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, một đám người lao về hướng căng tin. Món ăn ở căng tin thứ hai là ngon nhất, nhưng giá cả cũng đắt nhất. Vu Tư Linh và mấy người bạn thân đang ngồi ăn thì có ba nữ sinh ngồi xuống phía đối diện.

Kẻ cầm đầu chính là Trương Dao Phi ở lớp bên cạnh, phú nhị đại, bình thường toàn qua lại với hồ bằng cẩu hữu, lại dựa vào quan hệ nên được đóng vai phụ trong một bộ phim truyền hình đang nổi gần đây, trở thành vốn liếng để cô ta khoe khoang khoác lác, ngày nào cũng dương dương tự đắc, lỗ mũi hếch thẳng lên trời.

"Vu Tư Linh, sáng nay cô tới trường bằng gì vậy?" Trương Dao Phi cao ngạo hỏi.

"Biết làm gì?"

Trương Dao Phi: "Sao không thấy mấy chiếc xe sang nhà cô xuất hiện trong bãi đỗ xe vậy?"

Vừa nghe thấy lời này Vu Tư Linh đã biết mục đích cô ta tới đây, chỉ đơn giản là muốn kiếm chuyện sỉ nhục cô.

Cô thuận miệng trả lời: "Nhà bị phá sản."

"Thật hay giả vậy?" Nét mặt Trương Dao Phi lộ vẻ vui mừng, gia đình cô ta và Vu Tư Linh là đối thủ cạnh tranh, minh tranh ám đấu đã rất nhiều năm, còn đang ngóng trông gia đình Vu Tư Linh phá sản đây.

"Khó trách sáng nay có người nhìn thấy cô ngồi xe đạp đi học." Trương Dao Phi đắc ý liếc cô một cái, "Đúng là mấy đứa bị phá sản có khác, lên được xe sang cũng xuống được xe đạp."

"Đúng đúng, độc lập tự chủ vẫn là tốt nhất." Vu Tư Linh gật đầu.

Trương Dao Phi có được đáp án thoả mãn, mang theo đám chị em của mình đến một bàn khác ngồi ăn.

Rốt cuộc, Vu Tư Linh và các bạn của cô cũng được nói chuyện thoải mái.

"Cuối cùng cũng đi, phiền chết đi được."

"Oa, cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành."

"Cô ta đúng là thiếu đòn mà, Linh Linh cậu đừng chấp cô ta."

Vu Tư Linh mỉm cười: "Mình đâu có tức giận."

Tức giận thành bệnh ai gánh cho mình, huống hồ nhà cô cũng không bị phá sản. Chờ đến khi Trương Dao Phi gọi điện thoại hỏi, biết ra mình bị lừa gạt, với tính cách của cô ta, nhất định sẽ tức đến đập đầu vào tường, bị thương không nhẹ.

"Đúng rồi, chuyện vừa nãy cô ta nói có thật không vậy? Cậu thật sự ngồi xe đạp tới sao?" Một bạn học hỏi.

"Đúng vậy." Vu Tư Linh gật đầu, "Bạn gái mình đưa tới."

"Ỏ --"

Mấy bạn học kinh ngạc nhìn nhau, trước đó họ cũng biết Vu Tư Linh đang hẹn hò, nhưng không nghĩ lại là với một cô gái.

Bạn học hiếu kỳ nói: "Vậy bạn gái cậu chắc là tốt lắm."

Dù sao, nếu bỏ qua chuyện gia cảnh, tự bản thân Vu Tư Linh có thể đứng trong top 3 ở một nơi người đẹp như mây thế này, cộng thêm thực lực của cô, tương lai sau khi debut nhất định sẽ trở thành một tên tuổi lớn.

"Chị ấy, vô, cùng, tốt"

"Vậy thì tốt, nhưng sao chị ấy lại muốn cưỡi xe đạp chở cậu đi học vậy, tìm cảm giác lạ à?"

"Không phải." Vu Tư Linh nói: "Bởi vì chị ấy chỉ mua được xe đạp."

Các bạn học: "Ỏ ỏ? ? ?"

Vu Tư Linh nói như thể đó là một chuyện vô cùng bình thường: "Đúng vậy đó, chị ấy chỉ hơi nghèo chút, nhưng tuyệt đối là một người biết tự lực cánh sinh, lòng mang chí lớn!"

Mặc dù các bạn học không muốn soi mói quá nhiều, nhưng bây giờ không nhịn được tò mò: "Chỉ hơi nghèo, là nghèo cỡ nào vậy? Chị ấy làm nghề gì?"

Vu Tư Linh: "Phụ hồ."

Các bạn học: ". . . . . ."

Các bạn học: ". . . . . . . . . . . ." Chắc chắn là thính giác có vấn đề!

"Cậu không lừa bọn mình đó chứ?"

"Không có mà, các cậu thấy mình lừa ai bao giờ chưa?" Vu Tư Linh dám thề, lời nói dối lớn nhất trong cuộc đời này của cô là dùng với bạn gái cô!

Các bạn học vẫn cảm thấy không thể nào tin được, nói: "Cậu tận mắt nhìn thấy chị ấy làm việc rồi sao?"

"Tất nhiên rồi, đó là một ngày có ánh mặt trời rực rỡ, chị ấy mời mình đi ăn cơm. Mình đi ngang qua công trường, đúng lúc nhìn thấy chị ấy đang đội mũ bảo hộ bận rộn giữa công trường."

Vu Tư Linh vừa nói vừa nhoẻn miệng cười, giống như được quay về một buổi trưa nào đó, cô đứng ven đường, nhìn thân ảnh cao gầy của Lê Nguyệt Uẩn mồ hôi thánh thót, cầm lên hai viên gạch đang gõ gõ rất nghiêm túc.

Siêu ngầu luôn!

Mấy người kia nhìn thấy vẻ mặt hoa si của cô, vẫn khó mà tiêu hoá nổi thực tế như vậy, ở trường có bao nhiêu trai đẹp gái xinh theo đuổi cô ấy, thế nào lại đi thương yêu một thợ hồ đây?

"Vậy cậu cảm thấy chị ấy là người thế nào?" Bạn học hỏi.

Vu Tư Linh còn đang đắm chìm trong hồi ức, cảm khái nói: "Chị ấy à, siêu trâu bò luôn. Vấy bùn mà không bẩn, đập đá không biết mệt!"

Các bạn học: ". . . . . ."

*

Buổi chiều chỉ có một tiết phim điện ảnh và phân tích phim truyền hình, sau đó là kết thúc.

Vu Tư Linh gọi xe về nhà, đồng thời lên trang web liên hệ với người giúp việc theo giờ. Lúc về đến nhà, dì giúp việc cô thuê đã đứng trước cửa.

Dì giúp việc tự mang theo dụng cụ, đi theo cô vào nhà quét dọn, Vu Tư Linh thì ngồi xem phim và phân tích nhân vật cùng lời thoại.

Khi mọi thứ đang diễn ra êm đềm trơn tru thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Ai vậy ạ?" Vu Tư Linh hỏi.

"Tôi." Một giọng nói trầm ổn vang lên.

Vu Tư Linh nhanh chóng sàng lọc trong đầu óc mình, xác định chưa từng nghe giọng nói này, lại hỏi: "Cô là ai ạ?"

"Tôi nè."

Vu Tư Linh mở cửa hé nhìn, thấy đó là một thím hai khá đẫy đà đeo găng tay cao su, tay cầm xô, chậu, giẻ lau và nước tẩy rửa, cười híp mắt nói: "Tôi tới quét dọn nhà cho cô."

"Dạ?" Vu Tư Linh nhìn về phía dì giúp việc đang lau dọn trong bếp, hoài nghi nói: "Con chỉ gọi một người thôi mà?"

"Là Lê Nguyệt Uẩn gọi tôi tới." Thím hai đang đứng ở cửa nhìn thấy đã có một người ở bên trong, "Các cô muốn tính tiền thế nào đây?"

"Thím chờ chút nha." Vu Tư Linh bán tín bán nghi gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn, bên kia nghe máy rất nhanh.

"Linh Linh, chuyện gì vậy em?"

"Có một thím hai nào đó đến nhà, thím ấy nói là chị gọi tới?"

"Em ở nhà sao?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

"Dạ, chiều nay em không có tiết."

"Vậy à. . . . . ." Lê Nguyệt Uẩn bình tĩnh tự tin quyết thắng trả lời: "Dì ấy là lao công ở chỗ chị làm, hôm nay tình cờ được nghỉ nên chị mới nhờ dì ấy tới giúp dọn dẹp."

"Ra là vậy."

"Em đưa điện thoại cho dì ấy để chị nói mấy câu nha."

Một lát sau, thím hai nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng đã nghe chủ thuê nói: "Dì giúp tôi một chút, nói là lao công ở chỗ tôi làm, tới giúp tôi quét dọn miễn phí!"

Thím hai: "Thế này?"

"Năm trăm một giờ!" Lê Nguyệt Uẩn trực tiếp tăng giá, "Chỉ cần không nói là tôi thuê tới, tiền công của dì là năm trăm một giờ."

Làm gì có chuyện tốt hơn nữa! Thím hai lập tức đồng ý: "Được được, Tiểu Lê, cô cứ yên tâm làm việc, chuyện trong nhà có tôi rồi. À không đúng, còn có một người giúp việc bạn cô dẫn về nữa. . . . . ."

Vu Tư Linh sợ hết hồn, vội vàng giành lấy điện thoại, mạnh mẽ giải thích: "À đúng rồi, đây là cựu học sinh ở trường cũ của em, dì ấy làm giúp việc nhà chuyên nghiệp, còn không chịu lấy tiền của em nữa."

Dì giúp việc quét dọn xong phòng bếp đi ra: "?"

"Nếu không còn gì nữa thì em cúp máy nha, để các dì còn làm vệ sinh."

"Được, yêu em."

"Muah."

Vu Tư Linh cúp điện thoại, liền nghe dì giúp việc hỏi: "Cô gái à, 'muah' này nghĩa là gì vậy?"

"Chính là bạn bè thể hiện tình chị em xã hội chủ nghĩa với nhau, giống như bắn tim ấy mà." Vu Tư Linh dùng tay tạo hình bắn tim, "Giống như thế này, ý là biểu hiện sự ngưỡng mộ và yêu thích đối với đối phương."

"Hiểu rồi." Dì giúp việc gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi: "Cô mới nói tôi là học sinh cũ ở trường cô?"

"Đúng vậy, không phải sao!" Vu Tư Linh nở nụ cười dối gian, "Dì học trường nào vậy?"

Dì giúp việc nói: "Tôi tốt nghiệp trường Tiểu học Nhai Đạo Khẩu."

"Á, trùng hợp ghê chưa." Vu Tư Linh vỗ đùi, "Con cũng tốt nghiệp từ trường đó luôn!"

"Hắc hắc! Vậy đúng là có duyên thật, tôi cũng vậy nè!" Thím hai cũng vỗ bắp đùi phụ hoạ.

"Êu, chị tốt nghiệp năm nào?" Dì giúp việc lập tức hỏi thím hai.

"Tôi tốt nghiệp năm 98."

"Còn em là năm 99!"

Hai dì trò chuyện với nhau thật vui, vừa làm việc vừa ôn chuyện trường xưa bạn cũ, nói đến chỗ cao hứng còn gác lại công việc để trao đổi WeChat với nhau.

Cuối cùng, sau khi kết thúc công việc, dì giúp việc nhấc xô lên, bắn tim một cái với thím hai: "Chị này, hôm nay nói chuyện vui ghê hén, muah!"

Thím hai đang bưng chậu: "Muah, muah!"

Vu Tư Linh: ". . . . . . . . . . . ."

Tiên nữ cau mày. jpg

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com