ZingTruyen.Info

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 3. Xe đạp VS ô tô hạng sang

Aga971

Sau khi trở lại căn nhà thuê, biểu cảm của hai người vô cùng bình tĩnh và tự nhiên.

"Hay là em tắm trước đi." Lê Nguyệt Uẩn chỉ vào túi nilon đựng đồ của mình, "Chị sắp xếp hành lý trước."

Vu Tư Linh hỏi: "Có cần em giúp không?"

"Không cần đâu, cũng chỉ có mấy món, làm xong nhanh thôi." Lê Nguyệt Uẩn lắc đầu.

"Vậy cũng được, em đi tắm trước nha." Vu Tư Linh mở tủ quần áo xập xệ, lấy ra một bộ áo ngủ và đồ lót, đi vào phòng tắm.

Ngay khi cửa phòng tắm vừa đóng lại, Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn cùng lúc đeo lên nét mặt bi thương.

Lê Nguyệt Uẩn đứng giữa nhà, con tim thì tan nát, vẻ mặt thì phân liệt .

Những vết bẩn trên tường như dính lên người chị, khiến da đầu chị tê dại. Lại còn có vài con bọ nhỏ đang du hí ở khắp các góc tường, không ngừng ngọ nguậy, như thể chỉ một giây tiếp theo chúng sẽ bò lên người chị.

Nền nhà tuy lát gạch men nhưng cũng đã trải qua đủ trần ai đau khổ, chiếc bàn duy nhất còn có một vết nứt dài. Phòng bếp thì lại càng không dám nhìn, chỉ cho phép một người chen vào, trên vách tường lẫn mặt bếp đều là váng dầu váng mỡ.

Chị chưa từng đi qua nơi nào ác liệt như vậy.

Vừa nghĩ đến phải tiếp tục ở nơi này một thời gian dài, chị có phần run sợ.

Nhưng mà. . . . . .

Chị đi tới cửa phòng bếp, nhìn vào phòng tắm nằm trong góc.

Tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ phòng tắm, hơi nóng toả quanh, lượn lờ bám vào trần nhà và ngọn đèn phủ đầy bụi.

Bên kia cửa kính mờ thấp thoáng bóng người, bạn gái của chị đang tắm bên trong.

Trong đó đang bật một ngọn đèn dây tóc, Lê Nguyệt Uẩn đứng hồi lâu, có cảm giác như mình đang xem một bộ phim nghệ thuật.

Tất nhiên, dù hình ảnh có đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng một phần vạn bạn gái của chị, đến bây giờ chị vẫn còn nhớ như in cảm giác kinh ngạc và thích thú khi lần đầu tiên nhìn thấy Vu Tư Linh.

Chỉ cần được ở cùng Vu Tư Linh, không gì là không thể!

Xắn tay áo bắt đầu làm việc, Lê Nguyệt Uẩn nhặt chổi lên, làm vệ sinh một lần nữa.

Vu Tư Linh nghe thấy tiếng quét dọn bên ngoài, thở dài, quả nhiên cô vẫn không thích hợp làm việc nhà, rõ ràng chiều nay vừa mới quét dọn, bây giờ Lê Nguyệt Uẩn phải dọn lại lần nữa.

Cô mở mắt, một giây sau lập tức nhắm mắt lại.

Phòng tắm cũng thấy ghê quá đi má ơi.

Vì muốn nhìn mọi thứ dưới lăng kính mờ ảo nên cô mới cố tình bật đèn dây tóc.

Ngày mai vẫn nên lén tìm người giúp việc theo giờ đến đây.

Sau khi tắm xong, Vu Tư Linh lại bắt đầu ngẩn người trong bộ đồ ngủ.

Có nên mặc áo lót không? Có cần mặc áo lót không? Có phải mặc áo lót không?

Mặc dù cô và Lê Nguyệt Uẩn hẹn hò đã nửa năm, nhưng bình thường luôn giữ lễ nghĩa, cùng lắm chỉ là nắm nắm tay nhỏ, hôn hôn môi nhỏ, vẫn chưa đến giai đoạn khảo sát sâu hơn.

Nhưng bây giờ đã ở chung một nhà, ngủ chung một giường, có phải là sẽ đến chuyện ấy ấy không?

Suy nghĩ một chút thì thật đúng là o(*////▽////*)q

Vu Tư Linh cầm áo lót lên, ném vào túi giặt, không thèm mặc.

Phụ nữ chân chính, nên chân không ra trận!

Cô mặc áo ngủ đi ra ngoài, Lê Nguyệt Uẩn đang sắp xếp hành lý quay đầu lại nhìn, vừa định nói mấy câu, đột nhiên nhìn thấy hai bé hạt tiêu nho nhỏ mà áo ngủ không thể che khuất lọt vào tầm mắt, ngẩn ngơ nuốt nước bọt cái ực: "Đẹp quá."

Mặt Vu Tư Linh đã ửng đỏ, nhưng vẫn gồng mình đứng ở cửa, một tay chống lên khung cửa, tay kia đặt trên eo, cố tạo ra một hình chữ S cứng ngắc, bá đạo hỏi: "Nhìn gì vậy, chưa từng thấy qua vưu vật thế gian sao?"

"Bây giờ thấy rồi." Lê Nguyệt Uẩn tiến lên định ôm cô, nhưng hai tay đầy bụi, đành đặt tay lên vách tường ở hai bên người cô, một chân chen vào giữa hai chân cô, mắt liếc xuống ngực cô.

Như cười như không mà áp sát, dùng cơ thể của mình cọ một cái.

Vu Tư Linh: "!"

Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu cắn lên vành tai đã ửng đỏ của cô, "Chờ chị tắm xong sẽ đến xử lý em."

Toàn thân Vu Tư Linh bắt đầu nóng lên.

Sau khi đối phương đi vào phòng tắm, cô vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ (kiêm phòng khách, kiêm luôn phòng ăn), nằm trên giường hít đất mười cái, xem như là bài tập khởi động làm nóng người, kết quả đến cái thứ tám đã mệt xỉu xuống gối.

Vừa quay đầu liền thấy chiếc gương nhựa đặt trên bàn bên cạnh, ngắm nghía khuôn mặt của mình.

Á mụn trứng cá!

Sấm sét giữa trời quang.

Cô nhanh chóng bò dậy, thắt áo ngủ lại, dùng tay ước lượng vòng eo.

Mập!

Lại một lần nữa nghe tiếng sét giữa trời quang!

Làm sao bây giờ? Bây giờ có nên làm không? Mình mất hình tượng nữ thần rồi, so sad.

*

Lê Nguyệt Uẩn tắm xong đi ra, nhìn thấy Vu Tư Linh đã ngủ thiếp đi.

"Linh Linh?"

Vu Tư Linh: "Khò khò khò khò."

Lê Nguyệt Uẩn lại gọi lần nữa: "Linh Linh?"

Vu Tư Linh ngáy thêm vài tiếng, chép chép miệng, xoay người tiếp tục ngủ.

Khoé môi Lê Nguyệt Uẩn không nhịn được cong lên, chị vén chăn, luồn vào trong tấm chăn ấm áp, sau đó tắt đèn.

Trong bóng tối, Vu Tư Linh mở mắt, đôi mắt trừng to như chuông đồng, lỗ tai dựng thẳng đứng như hai cây ăng - ten râu, nghe ngóng mọi âm thanh đáng ngờ.

Đúng như dự đoán, Lê Nguyệt Uẩn trở mình, tay sờ sờ lên mặt cô, rồi sờ đến cằm, tiếp theo không phải là leo lên đỉnh Everest sao?

Nghĩ đến đây, Vu Tư Linh giả vờ như bị sờ tỉnh, rầm rì hỏi: "Chị đang làm gì vậy?"

"Em đắp chăn không kín." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, tiếp tục đắp chăn cho cô.

Vu Tư Linh: Chỉ thế này thôi sao?

Vu Tư Linh lại cảm thấy mình quá thiệt thòi.

Ở chung không hôn môi, tuyệt đối sẽ hối hận. Ngủ chung không sờ đùi, đích thị là ni cô.

Vì vậy cô giở ra Cửu âm bạch cốt trảo, mạnh mẽ bắt lấy bắp đùi đối phương, cọ xát cọ xát.

"Linh Linh." Hồi lâu, Lê Nguyệt Uẩn nhịn không được lên tiếng: "Cái em đang cọ là gấu bông của em."

Vu Tư Linh: "Ặc ——" Hèn gì, cứ tự hỏi sao cái đùi này quái quái.

Lê Nguyệt Uẩn đá tung bay con gấu ngăn cách ở giữa ra, hỏi: "Em muốn làm không?"

Á, trực tiếp như vậy luôn sao? Vu Tư Linh rất muốn lập tức trả lời chị: Muốn, muốn không chờ nổi luôn rồi! Nhưng mà cô đang nổi mụn, xấu lắm!

Không thể để vợ thấy cái mặt xấu xí của mình được.

"Cũng trễ rồi, sáng mai em còn có tiết." Vu Tư Linh đáng thương nói.

"Vậy chúng ta ngủ sớm một chút đi." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, dùng chân cọ lên chân cô, "Chị có thể ôm em ngủ không?"

"Tất nhiên có thể." Vu Tư Linh nói.

Một giây tiếp theo, Lê Nguyệt Uẩn vươn tay ôm cô vào lòng.

Hồi lâu, Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: "Chị có thể hôn em không?"

"Tất nhiên có thể." Vừa dứt lời, môi Vu Tư Linh đã bị hai mảnh mềm mại phủ lên, ngọt ngào êm ái, là mỹ vị nhân gian mà cô chưa bao giờ được nếm trước khi gặp Lê Nguyệt Uẩn.

Hai người trao đổi một nụ hôn sâu, tiếng nước vang lên, tơ bạc quấn quýt, Vu Tư Linh khe khẽ thở hổn hển, lại nghe thấy tiếng chị thì thầm: "Có thể làm không?"

"Tất nhiên —— không thể." Cô lập tức thức tỉnh, suy nghĩ một chút, ấp úng nói: "Em quên mua kềm cắt móng tay."

"Hả?"

"Em vẫn chưa cắt móng." Vu Tư Linh đau lòng nói, "Không thể làm chị bị thương, chúng ta phải loại bỏ mọi nguy cơ ảnh hưởng đến sự an toàn!"

"Không ——"

"Nếu đã không có thì để lần sau mua đi." Vu Tư Linh tiếp lời.

Một câu "Không sao, chị vừa mới cắt móng tay trong phòng tắm, hết sức bằng phẳng" của Lê Nguyệt Uẩn bị nghẹn trở về.

*

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức đánh thức hai người dậy.

Vu Tư Linh mơ mơ màng màng ngồi dậy, chuyện đầu tiên sau khi rời giường chính là vào WC ngâm thơ. Mới vừa ngồi xổm xuống, cô chợt tỉnh táo.

Mình đang làm gì vậy? Lỡ như sau khi ra sản phẩm bốc mùi, A Lê dùng tới WC thì biết làm sao?

Vu Tư Linh lập tức dừng lại, để dành đến trường.

Lê Nguyệt Uẩn đang đánh răng bên ngoài, liếc nhìn đồng hồ, thấy cô đi ra, nói: "Chút nữa để chị đưa em đi học."

"Dạ?" Vu Tư Linh sửng sốt một lúc mới ngập ngừng nói: "Cũng được, nhưng còn chị, không phải chị cũng phải đi làm sao? Trường của em còn xa như vậy."

"Nếu em đi bộ thì cũng mất hơn nửa tiếng. Trạm xe buýt lại cách đây mười mấy phút đồng hồ, lúc này lại đang giờ cao điểm, nhất định sẽ kẹt xe, chờ đến lúc em đến nơi không phải sẽ bị trễ học sao?" Lê Nguyệt Uẩn tiếp tục phân tích: "Nếu như bắt taxi. . . . . . thì hơi tốn kém."

"Tốt! Chị đưa em đi học đi." Vu Tư Linh lập tức ngắt lời chị.

"Ừ." Lê Nguyệt Uẩn rửa mặt xong, xoay người trở về phòng, vừa bước tới cửa liền sững người.

Vu Tư Linh đang thay quần áo, đầu cô đang giãy giụa trong chiếc áo, lộ ra vòng eo thon thả cân đối, đường nét đôi chân lại vô cùng đẹp mắt.

Vu Tư Linh vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói: "A Lê? Chị xem giúp em, sao em không chui đầu ra ngoài được vậy?"

Lê Nguyệt Uẩn đè xuống suy nghĩ trong lòng, bước tới kiểm tra, sau đó trực tiếp cởi áo cô ra, nói: "Em chui đầu nhầm lỗ rồi."

Chiếc áo này có cổ tròn tay dài, nhưng kiểu dáng lại là một bên vai để hở, Vu Tư Linh chính là chui vào chỗ này.

"Giơ tay lên." Lê Nguyệt Uẩn cầm áo lên.

Vu Tư Linh ngoan ngoãn mặc vào, có chút lúng túng: "Chị có cảm thấy em giống trẻ con không, có chút chuyện như vậy mà cũng làm không xong."

"Em vốn là trẻ con." Lê Nguyệt Uẩn cười cười, "Hơn nữa, chị cũng thích chăm sóc cho em."

Vu Tư Linh cười hắc hắc.

Lê Nguyệt Uẩn lại nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền của cô, cười hỏi: "Sao mỗi ngày em đều có thể vui vẻ như vậy?"

"Bởi vì. . . . . . em rất hạnh phúc, có lẽ do chưa bị cuộc đời chà đạp chăng?" Vu Tư Linh nói.

Quả thật cô không có chuyện gì đáng để buồn rầu, gia cảnh giàu có, học hành xuất sắc, lại còn có một người bạn gái tốt như vậy, còn mong gì hơn nữa!

Hai người xách túi đi xuống lầu, Lê Nguyệt Uẩn dắt xe đạp của mình ra, đây là chiếc xe đạp nữ chị vừa mua mấy hôm trước, phía trước có một cái giỏ, phía sau có đệm ngồi.

"Lên xe." Chị tiêu sái vỗ lên yên xe phía sau.

"Tới luôn." Vu Tư Linh đặt mông ngồi lên, ôm eo của chị, "Khởi giá!"

"Tra*." Lê Nguyệt Uẩn nhấn chuông xe, tiếng leng keng xuyên qua con hẻm nhỏ, ngọn gió ban mai lướt nhẹ qua bờ má, trên gương mặt hai người đều mang theo ý cười rạng rỡ.

(*Đây là tiếng quất mông ngựa thúc cho ngựa chạy như trong phim.)

Chạy ngang qua cửa hàng bán điểm tâm sáng, Lê Nguyệt Uẩn dừng xe lại, "Chủ quán, cho hai phần sủi cảo sữa đậu nành nóng nha."

Vu Tư Linh cầm bữa sáng, đút cho chị một miếng sủi cảo mới về chỗ ngồi, tiếp tục lên đường.

Cô vừa uống sữa đậu nành vừa ngắm nghía phong cảnh dọc đường.

Cô đã từng ngồi trên đủ loại xe đi đến rất nhiều nơi, nhưng lại chưa bao giờ ngồi trên xe đạp đi học.

Trải nghiệm này thật mới mẻ.

Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy chiếc Porsche màu đen kia.

Bây giờ mới nhìn rõ, đây còn là bản được đặc chế riêng, cô ngạc nhiên nói: "Kinh thật, chiếc xe này ít nhất cũng phải hơn chục triệu."

Nói xong, thấy Lê Nguyệt Uẩn cũng quay đầu lại nhìn, nhưng vẻ mặt của chị không tốt lắm cho lắm.

Cô chợt nhớ Lê Nguyệt Uẩn ghét nhất là đám nhà giàu khoe của, vội bổ sung: "Nhưng có gì hay ho chứ, vừa xấu xí vừa hao xăng, có hoa không quả, nếu có tiền chắc chắn em sẽ không mua loại này."

Mới là lạ đó, xe gì mà quá xá đẹp, quá xá ngầu! Sinh nhật lần sau nhất định phải mua chiếc này!

". . . . . . ." Lê Nguyệt Uẩn trầm mặc chốc lát, "Ha ha, chị cũng không thích xe này, nhìn xấu quá."

Vu Tư Linh biết đây là lời thật lòng của chị, cười nói: "Đúng đó, vẫn là xe em đang ngồi ngon hơn, mui trần mở ra ba trăm sáu mươi độ luôn! Vừa bảo vệ môi trường vừa tiết kiệm, còn góp phần xanh hoá đất nước nữa chứ."

"Chính xác." Lê Nguyệt Uẩn đạp lên pê đan xe, quay đầu lại liếc nhìn chiếc Porsche kia, thầm nghĩ: A Tiệp* à, thọ mạng của cưng đã tận rồi.

(*Tên thân mật chị Uẩn đặt cho chiếc xe, có nghĩa là nhanh, chiến thắng.)

Lúc này, xe chạy ra khỏi hẻm, Lê Nguyệt Uẩn lại nhìn thấy Maserati đỏ chói kia, bây giờ mới thấy rõ đây là phiên bản đã ngừng sản xuất từ cách đây vài năm, trước kia còn định mua một chiếc nhưng không kịp.

Nhưng đây không phải là lúc tiếc hận chuyện này, mà là thời cơ tốt nhất để chị xây dựng hình tượng, chị vội nói: "Này, chiếc Maserati kia sao còn đậu ở đây? Chẳng lẽ đúng là của vị chủ nhà nào đó? Còn cố ý dừng ngay đầu đường như vậy nữa."

Vu Tư Linh: ". . . . . ." Đào Thư Cần chết tiệt, sao lại không chịu lái xe về thế này!

"Đúng là đồ khoe của ha ha ha ha." Vu Tư Linh cười cứng ngắc, "Nhất định là họ cố tình đậu ở đây rồi."

"Ừ, hơn nữa chiếc xe này xấu quá, đuôi xe thì vểnh lên trời, thiết kế xấu xuất sắc." Lê Nguyệt Uẩn ngoài miệng ghét bỏ muốn chết, trong lòng lại thèm muốn chết.

"Đúng đó đúng đó." Vu Tư Linh phụ họa, âm thầm tính toán khi nào về sẽ cho em xe sang tay ngay lập tức!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info