ZingTruyen.Com

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 21. Chị có thích phú bà không?

Aga971

Lê Nguyệt Uẩn cứng người, hai mắt mở to, thật lâu sau mới nhìn xuống người trước mặt.

Lông mi vẫn còn treo những giọt nước ẩm ướt, nhưng nhiệt độ trên môi đang dần dần tăng lên, mang theo mùi rượu.

Nụ hôn này không đi sâu, chỉ là môi áp vào môi, cả hai bộ não đồng thời trống rỗng.

Có người đi ngang qua, Lê Nguyệt Uẩn mất một lúc lâu mới lấy lại được tỉnh táo, lùi về phía sau một chút, trong mắt lóe lên tia sáng: "Linh Linh, em có biết em vừa làm gì không?"

Vu Tư Linh gật gù đắc ý: "Im lặng nào! Không được nói chuyện! Coi chừng em lại chặn môi chị bây giờ!"

Lê Nguyệt Uẩn: ". . . . . ."

Vu Tư Linh chậm chạp chớp mắt, cơ thể vô lực ngã ra sau, ngủ thẳng cẳng trên hành lang.

"Vu Tư Linh đâu?" Đào Thư Cần phát hiện thọ tinh biến mất, tìm khắp phòng cũng không thấy cô ấy đâu, mở cửa phòng, chợt thấy ở cuối hành lang có một người phụ nữ đang bế một người khác vào thang máy.

Cô lại nhìn về hướng đối diện: "Lạ kỳ, mới đây đã chạy đi đâu rồi?"

Lê Nguyệt Uẩn bế người đến bãi đỗ xe, mở cửa rồi dìu người vào ghế sau. Vừa đặt cô ngồi xuống, đối phương liền tiện tay tiện chân bấu chặt người chị, kéo chị vào trong theo.

Lê Nguyệt Uẩn rên lên một tiếng, vội vàng chống tay ngồi dậy khỏi người cô, vỗ vỗ mặt cô: "Linh Linh? Em sống ở đâu?"

Vu Tư Linh rầm rì mấy tiếng, không nói ra lời nào rõ nghĩa.

Lê Nguyệt Uẩn lái xe đi tìm khách sạn, đột nhiên phía sau vang lên âm thanh có kèm theo mùi vị: "Huệ."

Đáy lòng Lê Nguyệt Uẩn giật giật, chị nhanh chóng tìm chỗ rửa xe gần nhất, sau khi giao chiếc xe đầy sản phẩm khuyến mãi cho tiệm rửa xe, chị ngẩng đầu nhìn lên, thấy một khách sạn nhỏ bên cạnh.

Gian nan đỡ người lên lầu, vừa đi tới mép giường, Vu Tư Linh mơ mơ màng màng nhìn thấy chiếc giường liền nhào ngay tới, duỗi eo lăn lộn mấy vòng, sau đó ngủ thiếp đi.

Lê Nguyệt Uẩn không yên lòng để ma men như cô ở lại nơi này, lại không hỏi được địa chỉ, đành phải đặt một phòng đôi.

Chị đi xuống lầu mua ít thuốc và canh giải rượu, nhận được điện thoại của Tư Vũ Đồng, chị nói: "Tôi gặp một người bạn, đừng để ý đến tôi, mọi người ăn xong thì cứ về nhà đi."

"Dạ, ngày mai gặp. À đúng rồi, em mới mua xe, ngày mai tới đón chị nha?" Tư Vũ Đồng hào hứng nói.

Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu, liếc mắt về phía khách sạn: "Không cần, tôi sẽ tự đến công ty."

Tư Vũ Đồng: "Vậy cũng được, bye ~"

Lê Nguyệt Uẩn xách đồ lên lầu, vừa mở cửa đã nhìn thấy Vu Tư Linh bò trên đất.

Lê Nguyệt Uẩn vội đặt đồ xuống, ngồi xổm bên cạnh cô, ngạc nhiên hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Bò đó, bò bò ụm bò, em giỏi nhất là bò." Vu Tư Linh ngọ nguậy trên đất.

"Đừng bò nữa, sẽ hỏng hết quần áo đẹp của em đó." Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô, "Nhìn nè, tay cũng dơ hết rồi."

Vu Tư Linh nhìn tay mình, gào khóc.

Lê Nguyệt Uẩn không nhịn được cười ra tiếng: "Thì ra em uống say sẽ biến thành cô bé ba tuổi sao."

Vu Tư Linh cúi đầu, dùng đầu ủi ngực chị, vì tư thế không vững nên nhất thời chị ngã ngồi xuống đất, Vu Tư Linh nhân cơ hội trèo lên ngồi trên eo chị, đắc thắng nói: "Chị tên gì?"

"Lê Nguyệt Uẩn."

"Tên nghe quen quá, chúng ta làm bạn đi."

Lê Nguyệt Uẩn buồn cười nói: "Được, nhưng chị chỉ làm bạn với cô bé sạch sẽ thôi."

"Chẳng lẽ, em không sạch sao!" Vu Tư Linh hét lên.

"Không sạch." Lê Nguyệt Uẩn đỡ cô dậy, kéo lên giường, "Nằm cho ngoan nha."

Nói xong chị liền bước vào phòng tắm, cầm khăn tắm nhúng nước nóng, lau tay cho Vu Tư Linh.

Vu Tư Linh đã bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Tên chị rất giống tên một người bạn của em, để em nói cho chị biết một bí mật, em thích chị ấy."

Động tác của Lê Nguyệt Uẩn hơi khựng lại, sau đó cúi đầu tiếp tục lau tay: "Nếu em cứ luôn nói như vậy, chị sẽ hiểu lầm đó."

Vu Tư Linh mắt điếc tai ngơ, giơ mấy ngón tay ra, bắt đầu đếm ưu điểm của người bạn kia: "Chị ấy siêu cấp siêu cấp siêu cấp xinh đẹp, lại còn biết rất nhiều thứ. . . . . . Tất nhiên, cũng rất nghèo nữa."

Lê Nguyệt Uẩn cười thầm: "Cô ấy nghèo đến mức nào?"

"Em không biết, dù sao cũng nghèo lắm, so với em còn nghèo hơn." Vu Tư Linh ngáp một cái, hai mắt từ từ nhắm lại, lẩm bẩm: "Nhưng nghèo thì thế nào, em chỉ thích chị ấy nghèo thôi. . . . . ."

"Em thích cô ấy nghèo?" Lê Nguyệt Uẩn tò mò nhìn cô, lại không nhận được câu trả lời.

Lê Nguyệt Uẩn tắm xong nằm lên giường, thấy Vu Tư Linh lại đạp tung chăn bông ra trong khi máy điều hòa đang thổi vào đầu.

Chị nhấc chăn ra khỏi giường, bế người lên chuẩn bị đổi giường, ai ngờ vừa mới động vào, Vu Tư Linh liền ôm chặt tay chị không buông, còn dùng mặt cọ cọ mu bàn tay của chị: "Đừng đi."

Lê Nguyệt Uẩn sững sờ tại chỗ, nhìn cô thân mật cọ xát, lát sau, Vu Tư Linh hôn lên mu bàn tay của chị.

Lê Nguyệt Uẩn: "! ! !"

Vu Tư Linh hôn chụt chụt chụt chụt, hệt như gà con mổ thóc, còn phát ra tiếng rầm rì thoả mãn.

Một Lê Nguyệt Uẩn già cỗi đột nhiên xuân tâm động đậy.

Đây đúng là chuyện hiếm có khó tìm, từ nhỏ đến lớn, nếu chị không trầm mê học tập thì chính là chuyên tâm làm việc, sau ba mươi năm bận rộn, khi đã trở thành một người phụ nữ thành đạt, lúc này chị mới nhận ra bên cạnh mình không có một ai.

Nhưng chuyện như vậy không thể cưỡng cầu, chị cũng không mù quáng tìm kiếm bạn đời, luôn từ chối đủ loại mai mối do gia đình sắp đặt.

Đối với nửa kia, chị không có bất cứ yêu cầu gì về gia thế, dù sao thì chị cũng tự chủ về kinh tế nên có rất nhiều sự lựa chọn. Chỉ cần đối phương có tính cách tốt, có thể hiểu và ủng hộ công việc của chị là được.

Do thường xuyên phải làm thêm giờ, một vài cặp tình nhân, thậm chí vợ chồng trong công ty luôn ầm ĩ chia tay, ly hôn. Thấy đã nhiều, những kỳ vọng về tình yêu mà nghề này mang lại cho chị cũng giảm đi không ít.

Chỉ là không ngờ bây giờ chợt xuất hiện một cô gái nhỏ, lạc quan vui vẻ, lại còn thích chị, một "kẻ nghèo"?

Ngay cả khi chị nói mình chỉ là một phụ hồ, đối phương cũng chẳng chút chê bai, không muốn dùng của chị một đồng xu cắc bạc nào, đến với chị bằng một trái tim chân thành.

Huống chi. . . . . . người con gái này còn xinh đẹp như trong bức tranh mà hôm nay chị đã thấy, người tưởng rằng chỉ có trong tranh.

Nói không động tâm mới là lạ!

Chị cũng chẳng phải là thánh nhân gì cả.

"Nếu em lại tiếp tục hôn. . . . . ." Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu nhìn người vẫn đang không ngừng mổ, nhỏ giọng cảnh cáo: "Hậu quả là em. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, Vu Tư Linh đột nhiên cắn một ngụm: "A, ăn được. . . . . . đùi gà rồi."

"Á ——" Lê Nguyệt Uẩn lập tức rút tay về, nhìn vết răng trên mu bàn tay, khóc không ra nước mắt, đưa tay đẩy trán Vu Tư Linh, "Nhanh ngủ đi, cô bé không có lương tâm."

***

Sáng hôm sau, mặt trời dần lên cao, ánh ban mai khẽ rơi trên mặt đất, ngoài cửa sổ là cả một vùng nắng đẹp.

Vu Tư Linh vươn tay ra khỏi chăn, lười biếng duỗi người, sau đó mơ màng đi vào WC.

Không sai, Vu Tư Linh sau khi say rượu bị nước tiểu đánh thức.

Sau khi vào nhà vệ sinh trở ra, cô mơ màng đi đến mép giường, tê liệt nằm xuống, vừa lật người duỗi tay ra, cô liền chạm phải một thứ mềm mại nào đó.

Cô chợt mở mắt ra, sờ thêm lần nữa.

Á, cảm giác này ——

Cô lập tức rút tay về, siết chặt bé thỏ của mình.

Ôi mẹ ơi.

Cô thận trọng ngẩng đầu lên, rõ ràng là khuôn mặt đang ngủ say của Lê Nguyệt Uẩn.

Cô sợ tới mức bật lui lại, vô tình ngã xuống giường, mông nở hoa tại chỗ.

"A! Đau quá!"

Cô xoa mông, nghe thấy tiếng sột soạt trên giường, ngẩng đầu nhìn, thấy Lê Nguyệt Uẩn đang từ từ mở mắt, đưa lưng về phía ánh sáng ngoài cửa sổ, làn da trắng trong như tuyết không chút tạp chất, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, lười biếng che miệng ngáp một cái: "Sao em lại ngủ dưới đất vậy?"

Vu Tư Linh không thể mặt dày nói rằng do em sờ ngực chị nên mới phải xuống đất ngủ, đúng không?

Lúc này, một bàn tay thon dài từ trên giường duỗi ra, Lê Nguyệt Uẩn cười nói: "Đứng dậy đi, trên đất lạnh lắm."

Vu Tư Linh cầm tay chị, thuận thế bò lên giường, nằm xuống bên cạnh chị, ngáp lây theo chị một cái: "Sao chúng ta lại ở đây?"

Lê Nguyệt Uẩn không nhịn được lại ngáp cái nữa: "Em quên rồi? Hôm qua là sinh nhật em, em uống say. Ừm, em còn hôn chị."

Vu Tư Linh giật mình, xoay người nhìn chị, ánh mắt hoảng hốt, lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, nắm chăn rúc người vào trong đó: "Đó là do em uống say. . . . . ."

Chăn bông đột nhiên bị vén lên, Lê Nguyệt Uẩn nghiêng người, chống tay lên đầu, rất hứng thú nhìn cô: "Uống say rồi có thể ăn đậu hũ của chị sao?"

"Dạ, em xin lỗi." Vu Tư Linh oan ức phồng má lên, lập tức bò dậy quỳ trên giường, dập đầu với chị, "Em xin lỗi, em không cố ý, chị tha thứ cho em một lần này đi."

"Lần này?" Khoé môi Lê Nguyệt Uẩn biến thành một hình vòng cung không rõ nghĩa, "Vậy lần sau chị nên xử lý thế nào đây?"

Vu Tư Linh nói ngay không cần phải nghĩ: "Lần sau chị cứ đánh chết em!"

Lê Nguyệt Uẩn giơ ngón tay cái lên: "Woa, đủ tàn nhẫn nha, nhưng chị không muốn đánh em."

"Vậy chị muốn thế nào?" Vu Tư Linh hỏi.

Lông mi Lê Nguyệt Uẩn hơi rũ xuống, tầm mắt rơi trên mặt cô, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Trên đời này không có chuyện ăn đậu hũ chùa."

"Nhưng có bữa ăn giảm giá 50% vào thứ hai." Vu Tư Linh nằm sấp trước mặt chị, "A Lê tốt của em, chị tha thứ cho em lần này thôi, em thật sự không cố ý mà." Được rồi, thật ra là cố ý.

Ký ức đêm qua hiện về, lúc ấy, dưới tình thế cấp bách, cô cố ý hôn Lê Nguyệt Uẩn!

Cảm giác thế nào thì đã quên sạch, chỉ nhớ thật mềm mại, aish, thật muốn quay trở lại làm Vu Tư Linh của ngày hôm qua.

Chờ đã, hình như sai chỗ nào rồi, tại sao mình lại đột nhiên biến hình thành một con ngáo phê tình vầy nè!

Cô liếc mắt nhìn người vừa tỉnh dậy trong ánh nắng mai, thầm nghĩ: Nhất định là vì Lê Nguyệt Uẩn quá xinh đẹp, không phải vấn đề ở chỗ mình.

Bản chất của con người là sắc* mà.

(*Đam mê dục vọng, damdang, thích vẻ đẹp bên ngoài.)

Lê Nguyệt Uẩn nhìn đồng hồ, không thể tiếp tục thú vui trêu chọc Vu Tư Linh, ngồi dậy, tuỳ tiện buộc kiểu tóc đuôi ngựa, "Chị đi làm đây, đến mười hai giờ mới phải trả phòng, em có thể nằm nghỉ thêm chút nữa."

"Không cần, em cũng phải đến trường." Vu Tư Linh cũng rời giường.

Khi hai người đang đánh răng, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, sao hôm qua em lại xuất hiện ở câu lạc bộ đó?"

Tới rồi tới rồi! Rốt cuộc đã hỏi tới rồi!

Đầu tiên Vu Tư Linh hơi sửng sốt, sau đó bi thương cụp mắt, đôi hàng mi yếu ớt khẽ run rẩy, mở miệng, rồi lại khép miệng thở dài, tựa như muốn nói lại thôi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lê Nguyệt Uẩn cho rằng mình đã chọc trúng tâm sự gì của cô, phun bọt trong miệng ra: "Không sao, chị chỉ hỏi thăm thôi, nếu em không muốn nói thì không cần phải nói."

Vu Tư Linh khe khẽ lắc đầu, xoay người nhìn chị, tựa như tráng sĩ chặt tay*, lấy hết can đảm, nói: "Em làm thêm ở đó."

(*Truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ.)

Lê Nguyệt Uẩn: ". . . . . ."

Làm thêm mà cần phải lấy hết can đảm mới có thể nói ra sao?

Hay bởi vì đó là một công việc không tốt?

Lê Nguyệt Uẩn bị suy nghĩ của mình doạ sợ, run rẩy hỏi: "Công việc gì vậy?"

Vu Tư Linh mở to đôi mắt vô tội.

Lê Nguyệt Uẩn lại càng rối bời ruột gan: "Em nói với chị đi, nếu không thích thì đừng làm, nếu như thiếu tiền thì chị. . . . . ."

Lê Nguyệt Uẩn không khỏi cho người ta cảm giác là tiểu thư nhà giàu đang muốn chuộc thân cho người khác, may mắn là chị không có cơ hội này.

Vu Tư Linh nói: "Em thích lắm, chỉ là bưng trà rót nước thôi."

"Bưng trà rót nước?" Lê Nguyệt Uẩn xác nhận lại lần nữa: "Thật sự chỉ là bưng trà rót nước?"

"Dĩ nhiên, nếu không thì còn có thể làm gì? Uống trà nghịch nước sao?" Vu Tư Linh hỏi ngược lại.

Lê Nguyệt Uẩn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Lúc này Vu Tư Linh mới cảm thấy không đúng, trợn to mắt: "Không phải chị cho là! Em! . . . . . ."

Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn trời, huýt sáo không kêu.

"Hừ, em là thanh niên nghiêm túc." Vu Tư Linh tiếp tục đánh răng, sau khi súc miệng cô nói tiếp: "Em chỉ sợ chị xem thường em vì làm thêm ở nơi đó."

"Sao có thể chứ." Lê Nguyệt Uẩn trịnh trọng vỗ vai cô, "Chỉ cần là công việc đàng hoàng thì không có gì đáng xấu hổ cả, giai cấp lao động là tầng lớp vinh quang nhất."

"Chị nói đúng." Vu Tư Linh cũng trịnh trọng vỗ vai chị giống hệt như vậy, "Chị cũng vậy, chị là phụ hồ anh dũng nhất làm công việc thật quang vinh!"

Lê Nguyệt Uẩn: "Cảm ơn em."

"Đừng khách sáo."

Hai con người thuộc giai cấp lao động kích động bắt tay nhau, thiết lập thành công tình hữu nghị cách mạng.

"Em quên chưa hỏi chị, tại sao chị cũng xuất hiện ở câu lạc bộ đó vậy?" Vu Tư Linh hỏi chiến hữu cách mạng.

Lê Nguyệt Uẩn ngẩn ra, còn chưa ý thức được vấn đề này, nhưng tư duy của chị rất nhanh nhạy, nhanh chóng đưa ra đáp án: "Đi đòi tiền, nhà thầu nợ lương, chị đến đó để tìm người."

"Vậy chị tìm được không?" Vu Tư Linh lo lắng hỏi.

Lê Nguyệt Uẩn: "Tất nhiên, đi hối thúc là chuyên môn của chị mà."

Hai người trở ra thu dọn đồ đạc chuẩn bị trả phòng, Vu Tư Linh cầm đồ xong nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên hiểu ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo, kết quả là thang máy đã nhanh chóng khép lại.

Chị vội vàng đi chuyến thang máy tiếp theo, bước đến quầy lễ tân liền nhìn thấy Vu Tư Linh âu sầu đứng đó, lòng chợt nhẹ nhõm, lúc này chị mới nhớ ra mình đã thanh toán tiền phòng từ tối hôm qua.

Vu Tư Linh quay đầu lại: "Alipay."

Lê Nguyệt Uẩn bước tới, sau khi lấy lại tiền cọc, chị ôm cổ cô bước ra ngoài: "Quên đi, tối qua chị nhận được một khoản lớn, tiền phòng một đêm không thành vấn đề, đừng cãi lời chị của em, ngoan nha."

Vu Tư Linh không đành lòng để chị tốn tiền, liền nói: "Vậy em sẽ mời chị ăn tối suốt tuần."

Lê Nguyệt Uẩn đang muốn từ chối, nhưng khi tầm mắt chị rơi xuống khuôn mặt thanh tú của cô, chạm đến khoé môi, lời lại nuốt trở về, gật đầu: "Được."

"OK." Vu Tư Linh đi tới trạm xe buýt đối diện, vẫy tay với chị: "Bái bai, tối nay gặp lại."

"Ừ, tối nay gặp."

Lê Nguyệt Uẩn dõi mắt nhìn theo cô lên xe, xe rời đi, mới quay người bước đến tiệm rửa xe, lái xe đến công ty.

Vu Tư Linh về nhà thay quần áo trước.

Vu Thiên Tung ngửi thấy mùi rượu trên người cô, lập tức kéo cổ áo cô lại: "Con lại đây cho ba, thành thật khai báo, tại sao tối hôm qua không về nhà?"

Vu Tư Linh trả lời: "Không phải con đã báo cáo với ba rồi sao? Con ăn sinh nhật với Thư Cần và mấy người bạn."

Vu Thiên Tung trừng mắt: "Thư Cần cũng về nhà, tại sao con lại không về? Con bé đó còn tưởng con mất tích, nửa đêm phải chạy khắp nơi tìm con."

"À đúng rồi, con phải gọi điện thoại cho Đào Tử." Vu Tư Linh vội lấy điện thoại gọi báo bình an cho Đào Tử, đối phương hét lớn một tiếng: "Cậu là đồ khốn khiếp, khó khăn lắm bà đây mới ngủ được, lại bị cậu đánh thức."

Vu Tư Linh cúp điện thoại, mỉm cười với Vu Thiên Tung, "Hôm qua con uống nhiều quá, sau đó gặp một người bạn, chị ấy đưa con đến khách sạn."

"Khách, khách sạn?!" Vu Thiên Tung hoảng hốt, đi quanh cô vài vòng, "Hai đứa đi khách sạn làm gì?"

"Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là ngủ rồi." Vu Tư Linh khẳng khái nói.

"Ngủ?" Vu Thiên Tung ôm ngực, tuy rằng rất muốn cô mau có người yêu, nhưng khi nghĩ đến con gái vàng ngọc của mình bị một con heo bắt đi, liền hận không thể đánh chết con heo kia, "Con không bị người ta lợi dụng đó chứ?"

Vu Tư Linh lắc đầu thật mạnh, "Con không có." Bị lợi dụng là người khác cơ.

Vu Thiên Tung lại hỏi tới: "Bạn con là nam hay nữ?"

"Nữ ." Vu Tư Linh cảm thấy cần phải bổ sung thêm: "Là một người phụ nữ rất tuyệt vời."

"À." Là nữ thì ông ấy yên tâm rồi. Vu Thiên Tung xoa ngực, nói: "Sau này không được qua đêm bên ngoài không có lý do, nghe chưa?"

"Dạ nghe rồi, con đi tắm trước." Vu Tư Linh đi lên cầu thang, đột nhiên dừng bước, dựa vào lan can hét lên: "Con muốn mua quần áo mới, Đào Tử còn đang ngủ, ba đi mua với con nha."

"Sao phải mua quần áo mới, phòng để quần áo không đủ cho con dùng sao?" Vu Thiên Tung hỏi.

"Đi đến những nơi khác nhau, gặp những người khác nhau, tất nhiên cách ăn mặc cũng khác nhau rồi." Vu Tư Linh cười chạy lên lầu, ngân nga một bài hát.

"Con bé này, không biết gặp chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy." Vu Thiên Tung lẩm bẩm nói, sau đó đi vào phòng bếp ra chỉ thị: "Lão Trương, tối nay không cần làm cơm, tôi và Linh Linh ăn ở ngoài."

Lão Trương đang chuẩn bị hầm canh xương, con dao cắm phập ngập mặt thớt, vững vàng nằm ở đó, Vu Thiên Tung nhìn thấy mà mí mắt giật giật.

Chú Trương đốt một điếu thuốc, nói: "Nếu không muốn ăn thì cũng không nên huỷ vào lúc này đúng không? Đồ ăn ở ngoài có ngon bằng tôi làm không?"

". . . . . . Đưa ông theo, đưa ông theo được chưa!" Vu Thiên Tung thỏa hiệp: "Nghe nói có một nhà hàng Tây Michelin vừa mở, ông cũng nên nếm thử một chút."

"Hmm."

Sau khi Vu Tư Linh tắm rửa thay quần áo xong, liền đưa Vu Thiên Tung và chú Trương đi mua quần áo. Chú Trương mở điều hướng, hỏi: "Đi trung tâm thương mại nào đây?"

Vu Tư Linh nói: "Đi chợ bán đồ si đa."

Chú Trương: "?"

Vu Thiên Tung: "? ? ?"

Nửa tiếng sau, chú Trương và Vu Thiên Tung bốn mắt nhìn nhau, bối rối nhìn Vu Tư Linh đang tung tăng mua sắm phía trước.

Vu Tư Linh: "Ông chủ, áo khoác này bao nhiêu vậy?"

Lão bản: "Ba mươi đồng một món."

Vu Tư Linh nũng nịu ra vẻ moe moe: "Ông chủ đẹp trai ghê, bớt chút được hôn!"

Ông chủ: o(*////▽////*)q

Ông chủ: "Cô muốn bớt bao nhiêu?"

Vu Tư Linh: "Một trăm đồng ba món đi."

Ông chủ: "Aizzz, được rồi, bán rẻ cho cô đó."

Vu Tư Linh vui sướng đi tới chọn lựa.

Chú Trương: ". . . . . . . Linh Linh không theo ông học kinh doanh phải không?"

Vu Thiên Tung che mặt: "Con bé đúng là thừa hưởng trọn vẹn sắc đẹp và IQ của mẹ nó."

Vu Tư Linh lại chạy đến một cửa hàng giày khác: "Ông chủ, giày này một đôi bao nhiêu tiền vậy?"

Lão bản: "Ba mươi đồng, miễn trả giá."

Vu Tư Linh bắt đầu chọn chọn lựa lựa.

Hai người lớn nhìn cô một thân quần áo hàng hiệu, ở nơi này lựa tới lựa lui như đang lựa rau, cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ.

"Con bé làm sao vậy?" Chú Trương hỏi.

"Làm sao tôi biết được." Vu Thiên Tung đau xót tim gan, "Có phải vì công việc của tôi quá bận rộn mà đã bỏ qua quá trình trưởng thành của con bé không?"

"Dẹp ông đi, suốt ngày như ký sinh trùng bám dính trên người con bé." Chú Trương nói xong chợt sáng mắt, "Có lẽ tôi biết chuyện gì xảy ra rồi."

Vu Thiên Tung lập tức hỏi tới: "Chuyện gì?"

"Linh Linh xuyên không." Chú Trương phân tích: "Xuyên không đang là chủ đề rất phổ biến hiện nay, nó thường xảy ra với những người có tên giống hệt nhau nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Nói cách khác, có một người tên là Vu Tư Linh đột nhiên xuyên vào trong Linh Linh nhà chúng ta, nhưng lại làm những chuyện hoàn toàn khác Linh Linh!"

". . . . . ." Vu Thiên Tung trợn trắng mắt, "Ông đây bị điên rồi mới tin mấy người, ông đi đâu mà nghe được mấy chuyện ba xàm ba láp này vậy?"

"Mẹ Vương nói dạo gần đây bà ấy ghiền một trang web màu xanh lá cây* nào đó không thể cai được." Chú Trương trả lời: "Ông đừng nghĩ chuyện này không thể nha, tất cả các diễn viên phụ đều nghĩ đó là chuyện không thể nào, cho đến khi chứng kiến nhân vật chính phản công mãnh liệt."

(*Trang web Tấn Giang có màu chủ đạo là xanh lá cây nha.)

Nét mặt Vu Thiên Tung cứng lại, "Vậy Linh Linh của chúng ta sẽ thế nào?"

Chú Trương làm một động tác cắt cổ: "Không biết."

Tim Vu Thiên Tung chợt ngừng đập mấy giây, sau đó đột nhiên đấm chú Trương mấy cái: "Nói bậy bạ gì đó, Linh Linh vẫn ổn đây!"

"Ba? Sao hai người lại đánh nhau?" Vu Tư Linh quay đầu lại hỏi.

Vu Thiên Tung lập tức ôm cánh tay chú Trương, "Đánh đấm gì đâu, bọn ta đang thảo luận thôi."

"Vậy thì tốt." Vu Tư Linh cảm nhận sâu sắc nỗi khổ tâm khi mỗi ngày phải trông nom hai đứa trẻ to xác thế này, cô giơ lên một đôi giày nói với ông chủ: "Ông chủ, có đôi nào cũ hơn đôi này không? Tôi muốn đôi nào cũ một chút, nếu xấu hơn nữa thì lại càng tốt."

Chú Trương nhỏ giọng hỏi: "Ông xem đi, Linh Linh nhà chúng ta sẽ mua đôi giày vừa cũ vừa xấu sao? Sẽ đến chợ si đa mua quần áo để treo vào tủ quần áo xinh đẹp của con bé sao?"

Vu Thiên Tung đờ mặt ra, trúc trắc nói: "Vậy sau đó mấy người xuyên không sẽ làm gì?"

"Ngược những kẻ cặn bã." Chú Trương phân tích cặn kẽ: "Tiếp theo chính là trả thù những người bên cạnh, ví dụ như ông già độc thân xấu tính như ông, hay Đại tổng quản quyền cao chức trọng như tôi."

Sau khi Vu Tư Linh thanh toán xong, quay đầu lại thấy Vu Thiên Tung và chú Trương đang ôm chặt lấy nhau, run rẩy nhìn mình.

"?"

"Con đi xem thêm một chút nữa, hai người có lạnh không? Có cần con mua cho hai người mấy bộ quần áo mặc tạm không?" Vu Tư Linh quan tâm hỏi.

Cả hai đồng thời lắc đầu, lắc một hồi lại lắc vào nhau, sau đó chán ghét đẩy đối phương ra.

Vu Tư Linh không lạ gì cách cư xử của hai ông già này, cô nhét vào tay họ mấy túi nilon, ngâm nga tiếp tục tiến về phía trước.

"Có thấy chưa, bây giờ con bé ấy còn ra lệnh cho chúng ta xách đồ, làm đầy tớ nữa kìa." Chú Trương thấp giọng nói: "Nếu chúng ta làm không tốt, cô ta liền búng ngón tay vàng một cái, ngược chúng ta lên bờ xuống ruộng, làm cho ông táng gia bại sản!"

Vu Thiên Tung: "Ahuhu."

Vu Tư Linh đi dạo từ đầu đường đến cuối phố, gần như đã sắm sửa đầy đủ quần áo và đạo cụ, lúc này mới dừng tay.

Vì mỗi ngày sau này đều mời cơm Lê Nguyệt Uẩn, cô không thể mặc quần áo của mình, cho nên, những trang phục đơn giản và rẻ tiền này mới thích hợp với kế hoạch cải trang của cô!

"Kết thúc công việc!" Vu Tư Linh vỗ vỗ tay, "Đi ăn cơm."

Sau khi ba người ngồi lên xe, Vu Thiên Tung cả gan hỏi: "Linh Linh, con mua những thứ này để làm gì vậy?"

Vu Tư Linh nói: "Đi gặp bạn."

"Bạn nào vậy?" Vu Thiên Tung biết bạn bè của cô rõ như lòng bàn tay, "Sao không nghe con nhắc đến."

"Con mới quen." Vu Tư Linh hàm hồ nói.

Có vấn đề! Vu Thiên Tung theo bản năng liếc nhìn lão Trương, lão Trương trả về một ánh mắt hãy vững dạ bền lòng.

Đến nhà hàng và gọi món xong, Vu Tư Linh đi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Hai ông già ăn không ngồi rồi lại tiếp tục thảo luận về xuyên không đại pháp, lão Trương phát biểu: "Ông vừa chạm đến tình tiết mấu chốt trong nội dung."

Vu Thiên Tung: "Là sao?"

"Một khi người đã xuyên không, nhất định sẽ gặp một nhân vật chính khác, mà nhân vật chính này rất có thể là người chúng ta không quen biết nhưng rất trâu bò, giúp con bé kia thuận lợi báo thù, tiện thể lắp vào mảnh ghép tình yêu của nhân vật chính."

"Ý ông là, người này chính là bạn đời của Linh Linh?!"

"Có thể nói như vậy."

"Tôi muốn gặp."

"Chờ đến khi ông táng gia bại sản, người đó sẽ xuất hiện cùng Linh Linh này, lúc ấy thì ông có thể gặp."

". . . . . ."

Vu Tư Linh quay lại bàn ăn, thấy hai người kia ngồi ngay ngắn với vẻ mặt trang nghiêm, ngạc nhiên hỏi: "Ba ba, hai người sao vậy?"

"Đừng gọi tôi là ba ba." Vu Thiên Tung nói.

Vu Tư Linh: "?"

"Cô mới là ba ba của tôi." Vu Thiên Tung cung kính giơ ly rượu lên: "Cạn ly rượu này, sau này chúng ta đường ai nấy đi."

Vu Tư Linh: "? ? ?"

Vu Tư Linh lấy điện thoại ra, Vu Thiên Tung đề phòng hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Vu Tư Linh: "Hỏi thử bệnh viện tâm thần có còn giường trống hay không."

"Cô thật là độc ác! Sao lại nỡ đối xử với tôi như vậy?" Vu Thiên Tung nước mắt như mưa, "Tôi tự hỏi tôi đã đối xử tệ bạc với cô chỗ nào, lại càng không biết cô từ đâu đến, nhưng tôi luôn dùng tấm lòng đối với Linh Linh của tôi mà đối đãi cô, có trời đất chứng giám!"

Vu Tư Linh hoảng hốt, vội vàng lấy khăn ăn lau nước mắt cho ông ấy: "Ba sao vậy, con chỉ đùa với ba thôi, dù con có đưa chú Trương đến khoa tâm thần cũng không đời nào đưa ba đi, ba là ba ruột của con mà."

Lão Trương: Thật là tình cha con cảm động trời xanh. Mài dao.jpg

"Ba ruột?" Vu Thiên Tung nắm tay cô, kích động nói: "Con vẫn là Linh Linh của ba sao?"

"Tất nhiên là con rồi." Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ba còn có con gái rơi rớt bên ngoài nữa sao?"

"Không có không có!" Vu Thiên Tung thận trọng nhìn vào mắt cô: "Mẹ con tên gì?"

Vu Tư Linh nói không ngần ngại: "Gia Cát Thuý Hoa."

Vu Thiên Tung chấn động tâm thần, tràn trề hy vọng hỏi: "Tên cúng cơm của ba là gì?"

Vu Tư Linh đáp: "Cẩu Đản, bởi hồi xưa người ta nói tên càng xấu càng dễ nuôi."

"Quả nhiên con là con gái ngoan của ba ba!" Vu Thiên Tung ôm trán cô hôn cái chụt, lau nước mắt trên khoé mi, "Làm ba sợ muốn chết, suýt chút nữa còn tưởng con bị ma nhập."

Cằm Vu Tư Linh suýt chút nữa rớt thẳng vào đĩa: "Ma nhập? Sao ba lại có ý tưởng quái dị như vậy?"

"Còn không phải do lão Trương nói sao! Nói con bị xuyên không!"

Vu Tư Linh: "Phốc."

"Vậy mà ông cũng tin được ha ha ha ha!" Lão Trương cười to.

Lúc này Vu Thiên Tung mới nhận ra mình vừa bị chỉnh, cầm nĩa lên chuẩn bị ám sát. Lão Trương dùng muỗng chống đỡ, cười thật hiền hoà: "Đừng nghịch nào, Cẩu Đản."

"Tôi làm thịt ông!"

Vu Tư Linh cười nắc nẻ.

Sau khi cơm nước xong, Vu Tư Linh ôm theo túi lớn túi nhỏ về trường. Cô luôn giữ một giường trong ký túc xá, thỉnh thoảng cô sẽ ở lại trường khi có vai diễn.

Lần này cô đem theo hầu hết trang thiết bị đến trường chỉ để thuận tiện cho việc thay trang phục.

Vu Thiên Tung và lão Trương tiếp tục bị trưng dụng làm nô tài, sau khi mang đồ đến dưới lầu, họ phụ giúp Vu Tư Linh chuyển lên phòng.

Khi còn dư lại một chiếc túi cuối cùng, cô vẫy tay chào tạm biệt cha già thân yêu và Đại tổng quản, vác chiếc túi nilon lên vai, lắc lư bước lên cầu thang.

Nhưng mà hỡi ôi, có người cố tình cản đường cô hết lần này đến lần khác.

Cô cúi đầu, bước qua trái hai bước, đôi chân trước mặt lại bước qua trái. Cô bước qua phải, đối phương cũng bước qua phải.

Rõ ràng là muốn cản đường cô.

"Trương Dao Phi, tránh ra." Vu Tư Linh ngẩng đầu lên.

Trương Dao Phi nghiêng đầu liếc nhìn chiếc túi trong tay cô, thấy không ít quần áo, "Đi đâu mua được đồ ngon vậy?"

"Không cần cô quan tâm."

"Cho xem chút đi." Mặc dù Trương Dao Phi không thích Vu Tư Linh, nhưng cô ta rất tin phục vào gu thẩm mỹ của cô.

Trương Dao Phi có thể nói rằng sau lưng sẽ lén lút mua quần áo giống Vu Tư Linh không?

Vu Tư Linh ném túi xuống đất: "Một trăm đồng xem cho đã đi, đây là tôi chạy khắp nơi mới mua được, giày cũng là phiên bản không còn sản xuất."

Đừng tưởng cô không biết Trương Dao Phi len lén mua đồ giống cô.

Trương Dao Phi nhìn quanh không thấy ai, lập tức lấy điện thoại ra.

Giao dịch thành công.

"Đi theo tôi." Vu Tư Linh chuyển chiếc túi từ bậc tam cấp đến cầu thang, lấy ra một chiếc áo sơ mi hoa hoè hoa sói.

Trương Dao Phi rụng rời: "Đây là thứ rác rưởi gì vậy?"

"Cô đúng là thiếu kiến thức." Vu Tư Linh lật nhãn ra và thấy logo hàng pha ke chết tiệt bên dưới, "Cái này là mẫu retro Chanel vừa tung ra, kiểu dáng là phong cách thịnh hành nhất trên đường phố những năm 80 - 90 đó, tay áo ren hình bướm thể hiện phong thái thiếu nữ, cổ chữ V để lộ xương quai xanh gợi cảm, mỗi một chi tiết đều không chê vào đâu được. Tôi mặc thử cho cô xem, OK không?"

Trương Dao Phi thấy sau khi Vu Tư Linh mặc vào, đúng là có chút đẹp, có thể đây chính là cảm giác của hàng sang chảnh ha. Lại nhìn thấy logo nho nhỏ bên dưới, cảm giác đáng tin hơn một chút, cô ta hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Còn chiếc quần jeans này là phiên bản không còn sản xuất nữa nha, chỉ còn sót lại một cái này thôi, màu sắc cổ điển, vô cùng co giãn, cực kỳ thích hợp với cái mông của cô, thậm chí còn có thể chơi trò xoạc chân tại chỗ, tôi phải đi xa ngàn dặm mới tìm được chiếc quần chanh sả như vậy đó."

Sau khi khoe thêm vài bộ quần áo, Vu Tư Linh định cầm túi trở về phòng ngủ, nhưng bị Trương Dao Phi kéo lại.

"Bán cho tôi áo sơ mi hoa với quần jeans đi."

"A, mấy món đó khó mua lắm." Vu Tư Linh ra vẻ khó xử nói.

"Tôi trả giá cao." Trương Dao Phi khẽ cắn răng, tăng giá: "Gấp ba!"

"Cô cần gấp lắm sao?"

"Hẹn hò." Trương Dao Phi kiêu hãnh ngẩng cao đầu nói: "Hotboy của trường đó."

"Thì ra là thế. . . . . . Thôi được, tôi làm người tốt một lần vậy." Vu Tư Linh lôi hai món đồ ra.

Giao dịch thành công.

Xách túi trở về ký túc xá, đột nhiên cảm thấy quả làm ăn này quá có lời, quần áo ba mươi đồng có thể kiếm lại ba mươi ngàn đồng.

Lãi kếch sù, đúng là lãi kếch sù luôn, chờ đến lúc gặp Lê Nguyệt Uẩn, nhất định phải truyền thụ bí kíp này cho chị ấy.

Buổi chiều sau khi tan học, cô về phòng thay ra chiếc áo ngắn tay mua ở chợ, may là quần áo khô rất nhanh sau khi giặt trong máy giặt.

Khi vừa bước ra khỏi ký túc xá thì chạm mặt Trương Dao Phi.

Vu Tư Linh thấy cô ta cũng đã thay quần áo, nhắm mắt vuốt mông ngựa: "Ây trời ơi, hôm nay cô thật là đẹp, chả trách có thể thu phục được soái ca nha."

"Hừ." Trương Dao Phi khinh miệt cười một tiếng, đung đưa vòng eo, tay áo bướm lay động, như một chú bướm bay ra khỏi hàng rào.

Vu Tư Linh gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn trên đường ra khỏi trường: "A Lê, em tan học rồi, chị đi chưa?"

"Chị đang ngồi ở quán cơm chiên tình yêu, em tới thẳng đây là được." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Em đến ngay!" Vu Tư Linh vừa cúp điện thoại xong liền chạy nhanh về trước, chưa được bao lâu đã cảm thấy mệt, vơ bừa một chiếc xe đạp công cộng bên lề đường rồi lung lay đạp ra khỏi Làng đại học.

Vào giờ này, phố ăn vặt đặc biệt đông. Lê Nguyệt Uẩn ngồi vào bàn, mắt nhìn chằm chằm người đi đường, thỉnh thoảng lại liếc xuống quần áo của mình.

Sau khi tan tầm, chị cố ý đến chợ bán đồ cũ mua vài bộ quần áo mới, quần áo giá ba mươi đồng nhiều không kể xiết, chị cũng miễn cưỡng chọn được vài món, lúc tính tiền ông chủ còn nói đùa: "Hôm nay tôi buôn bán không tệ, toàn được người đẹp ghé thăm."

Lê Nguyệt Uẩn cười cười, không trả lời.

Ông chủ tiếp tục nói: "Tôi kể cô nghe một truyện cười, sáng nay có một cô gái rất xinh đẹp đến tiệm tôi, lại còn mặc cả, tôi đã nói là ba mươi đồng một món, thế mà cô ấy nhất quyết đòi tôi giảm giá một trăm đồng ba món cho bằng được."

Nghĩ đến đây, Lê Nguyệt Uẩn lại thấy buồn cười, thầm nghĩ, thì ra trên đời vẫn còn có người ngốc nghếch như vậy.

Lúc này, tiếng chuông xe đạp leng keng vang lên ở đằng xa, kèm theo đó là giọng nói hoảng hốt của Vu Tư Linh: "Nhường đường, xin nhường đường bà con cô bác ơi, người mới chạy xe, đừng theo sát đít."

Lê Nguyệt Uẩn ngồi trên vỉa hè đứng dậy, thấy mấy người đi bộ tự động dạt sang hai bên tạo ra một con đường, còn Vu Tư Linh cưỡi xe đạp trên con đường đó như một con rắn.

Vu Tư Linh nhìn thấy chị, vô thức vẫy vẫy tay: "A Lê! —— A! Cứu mạng!"

Đột nhiên nghe "Oành" một tiếng, người bay sang một bên.

Lê Nguyệt Uẩn vội chạy tới đỡ cô, cứu giá người ra khỏi xe: "Em không biết chạy xe sao?"

"Không biết, hôm nay không biết tại sao có thể đạp xa như vậy, nhất định là vì muốn gặp chị nên mới kích phát tiềm lực kinh người." Vu Tư Linh thở hổn hển nói.

Lê Nguyệt Uẩn lau mồ hôi trên trán cho cô, sau đó đỡ cô ngồi xuống: "Không biết thì đừng nên chạy, nguy hiểm quá."

"Em sợ chị chờ lâu." Vu Tư Linh vừa nói vừa rót một ly nồng trà, uống một hơi cạn sạch, vẫn còn sợ hãi: "Chẳng qua là lúc nãy băng qua đường, suýt chút nữa bị xe ủi, làm em sợ chết khiếp."

"Đừng chạy nữa." Lê Nguyệt Uẩn lo lắng nói: "Sau này chị sẽ mua một chiếc xe."

"Dạ?" Vu Tư Linh chớp chớp mắt, "Mua xe?"

Lê Nguyệt Uẩn vội bổ sung: "Mua một chiếc xe đạp, chỉ dùng để chở em thôi."

Vu Tư Linh trợn to mắt, ôm cổ chị: "Sao chị lại tốt như vậy chứ!"

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ."

Vu Tư Linh buông tay ra, xá lạy chị: "Tạ ơn Bồ Tát."

Cơm chiên nhanh chóng được đưa lên, trưa nay rõ ràng Vu Tư Linh đã ăn không ít, nhưng lúc này đã đói meo, cô vừa ăn cơm vừa nói: "Đúng rồi, em phải chia sẻ với chị cách kiếm tiền này."

"Cách gì?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

Vu Tư Linh vui sướng nói: "Hôm nay em đến chợ đồ cũ mua mấy bộ quần áo, sau đó bán lại cho một phú nhị đại, chị đoán xem em kiếm được bao nhiêu?"

Lê Nguyệt Uẩn bị vẻ mặt tinh quái của cô chọc cười, muộn phiền trong công việc cũng tan biến, cười hỏi: "Bao nhiêu?"

"Ba mươi ngàn!" Vu Tư Linh trợn to đôi mắt nai, kích động nhìn chị, "Ghê chưa ghê chưa?"

"Ghê thật sự luôn!" Lê Nguyệt Uẩn trầm trồ từ tận đáy lòng.

"Cho nên chị cứ yên tâm ăn đi, thích gì cứ gọi, mấy món topping cũng có thể gọi thêm một phần nữa." Vu Tư Linh vỗ ngực một cái: "Em có tiền!"

"Oa, thì ra đây là cảm giác được bao nuôi sao?" Lê Nguyệt Uẩn tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ.

Vu Tư Linh sững sờ, đột nhiên hỏi: "Chị thích phú bà sao?"

Lê Nguyệt Uẩn khựng lại, thấy nụ cười kiêu hãnh và tự hào biến mất trên khuôn mặt Vu Tư Linh, thay vào đó là sự thận trọng và lo lắng.

Lê Nguyệt Uẩn lập tức lắc đầu: "Chị không thích phú bà, rất rất không thích."

Vu Tư Linh rơi lệ ướt bộ đồ lòng, quả nhiên A Lê của cô là người thanh cao. Cô gượng cười nói: "Vậy chắc chị cũng không thích phú nhị đại đúng không?"

"Đúng rồi, em không cảm thấy phú nhị đại rất ngu ngốc sao?" Lê Nguyệt Uẩn nghĩ một đằng nói một nẻo: "Em thử nghĩ đến món hời em vừa kiếm được xem, có phải phú nhị đại đó cũng rất ngu ngốc không?"

"Đúng ha!" Vu Tư Linh vỗ bàn một cái, "Tại sao cô ta lại dễ lừa gạt như vậy, nếu cô ta biết quần áo em mua chỉ mất có ba mươi đồng, nhất định sẽ giận điên người."

"Ba mươi đồng?"

"Đúng vậy, quần áo của em chỉ có ba mươi đồng thôi." Vu Tư Linh đắc ý nói.

Không biết nhớ ra chuyện gì mà Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: "Em mua mấy món?"

"Ba món á." Vu Tư Linh khoái trá nói: "Một trăm đồng ba món, có phải lời quá không?"

Lê Nguyệt Uẩn: ". . . . . ."

--------------------------

Để đọc toàn bộ truyện, các bạn có thể click vào link dưới cmt nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com