ZingTruyen.Info

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 20. Chị sẽ pặp pặp ai?

Aga971

Vu Tư Linh: "Em vẫn cảm thấy hơi sai, để em đi tìm dì ấy. . . . . . A! Á! Ư ưm ưm!"

Vu Tư Linh bị bịt miệng kéo đi.

Quay lại cửa trung tâm thương mại Vu Tư Linh mới hoàn hồn, mở to mắt: "Chị làm gì vậy?"

Lê Nguyệt Uẩn đánh trống lảng: "Chị không có thời gian, phải về rồi."

Quả nhiên, Vu Tư Linh nói ngay: "Vậy chị về trước đi, chị đi taxi, xe buýt hay tàu điện ngầm."

"Xe buýt đi." Lê Nguyệt Uẩn nhìn trạm xe buýt đối diện, nói.

Vu Tư Linh gật đầu: "Dạ, em cũng đi tìm bạn, vậy chúng ta hẹn lần sau cùng ăn cơm chiên nha."

"Ừ, thứ bảy." Lê Nguyệt Uẩn quyết định dứt khoát, trong lòng âm thầm đẩy buổi xã giao thứ bảy sang hôm khác."

Lê Nguyệt Uẩn lên xe buýt, chỉ sau một trạm đã đến phòng triển lãm, sau đó tìm được chiếc Porsche của mình, nhanh chóng lái về hướng công ty.

Xe vừa rẽ vào một khúc cua thì chợt lướt qua chiếc taxi chạy từ phía đối diện. Tuy nhiên, một người đang nhìn vào kính chiếu hậu, một người lại đang cúi đầu nghịch điện thoại, vì thế mà không thấy nhau.

Vu Tư Linh xuống xe liền tìm được Đào Thư Cần dựa theo định vị của cô ấy. Sau đó hai người lại tiếp tục xem triển lãm một lúc, mãi đến chiều tối, Đào Thư Cần mới lưu luyến chuẩn bị rời đi.

Đào Thư Cần cảm khái nói: "Triển lãm tranh lần này là của một hoạ sĩ trẻ, anh ấy đẹp trai lắm, mình từng gặp anh ấy khi tham gia một chương trình giao lưu ở nước ngoài, anh ấy thú vị cực."

Vu Tư Linh: "Ngư Chiểu? Tên gì lạ vậy?"

"Chính vì sự kỳ lạ này mà những bức tranh của anh ấy luôn rất độc đáo và khác biệt." Đào Thư Cần nói.

Vu Tư Linh không quá quan tâm, nhưng phía sau lại có tiếng vỗ tay nho nhỏ, hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy hai người phụ nữ cao gầy không biết đã xuất hiện sau lưng họ từ lúc nào.

Cả hai đều đeo kính râm, một người mặc áo vest chỉn chu, gọn gàng, một tay đút túi quần, tay kia nắm tay bạn đồng hành. Người còn lại thì hơi kỳ quái, đeo kính râm không nói, trên đầu còn đội khăn xếp, dáo dác nhìn quanh, nhưng dựa vào trang phục vẫn có thể nhận ra là nhân vật danh giá.

Nhân vật danh giá cười nói: "Người bạn nhỏ, cô thật tinh mắt, có phải hoạ sĩ này rất tài năng không? Hi hi hi."

Đào Thư Cần: "Chị là?"

Người phụ nữ lập tức đứng thẳng người, xương hàm tinh xảo vì nụ cười này mà càng thêm đẹp đẽ, "Cậu ấy là em vợ của tôi!"

"Em chồng." Người bên cạnh nhắc nhở lần thứ N.

"Mặc kệ." Người phụ nữ kia mắt điếc tai ngơ, "Người bạn nhỏ đã có đối tượng chưa? Cô cảm thấy A Chiếu nhà chúng tôi thế nào?"

Vừa dứt lời, người bên cạnh lập tức che miệng cô ta, lịch sự cười nói: "Xin lỗi đã làm phiền."

"Buông em ra, Ngu Xu Xu, ây da suýt chút nữa làm người ta ngã rồi, chị có đền được không? Á! cưng à, em sai rồi, hu hu đừng véo tai em, đau quá đau. . . . . ."

"Em lén lút đem cho tên đó bao nhiêu số điện thoại của phụ nữ rồi?" Người bên cạnh hỏi không chút khách khí.

"Em cũng vì suy nghĩ cho em trai chúng ta thôi mà, ngày nào cậu ấy cũng nhìn mặt chúng ta, còn có thể để người khác vào mắt hay sao?" Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, "Đúng rồi, vừa rồi chị nhìn cô bé kia dịu dàng như vậy, là thèm đòn rồi phải không. . . . . . Ây da da, đừng có véo nữa, coi chừng tối nay cho chị ngủ trong WC bây giờ."

Hai người chí choé rời đi, lúc ngoặt vào ngã rẽ, Đào Thư Cần liếc nhìn, chợt thấy người phụ nữ kia không biết làm cách nào mà tránh thoát móng vuốt của bạn đồng hành, sau đó đè người kia vào góc tường. . . . . .

Đào Thư Cần ngay lập tức rút lại ánh mắt chiêm ngưỡng, e thẹn nói: "Thì ra họ là người yêu của nhau, lại còn là chị của Ngư Chiểu."

Vu Tư Linh im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Hình như mình biết họ."

Đào Thư Cần hiếu kỳ hỏi: "Thật sao? Họ là ai vậy?"

Vu Tư Linh quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang đưa lưng về phía cô, mặc dù đang đội khăn nhưng không thể giấu được giọng nói. Mà chuyện người đó có người yêu đồng giới đã là bí mật công khai trong giới, chỉ là, không ngờ qua nhiều năm mà tình cảm giữa họ vẫn tốt như vậy.

"Một vị tiền bối." Vu Tư Linh cười cười, "Triệu Thanh Huỳnh."

Sau khi hai người rời khỏi phòng triển lãm, họ lái xe đến địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật, đó là hội quán lớn nhất nhì trong nước, việc trang trí đã được nhân viên chuẩn bị thoả đáng, mọi trò ăn chơi đang xếp hàng chờ phục vụ.

Khi mọi người đã đến gần như đông đủ, một đám thanh niên không bị quản chế, sau khi ăn uống, bầu không khí nhanh chóng được làm nóng.

Vu Tư Linh bị chuốc không ít rượu, cô ngồi trên sô pha trong phòng VIP nghe họ ca hát, điện thoại rung lên mấy lần, là tin nhắn của Lê Nguyệt Uẩn.

【 A Lê 】: Sinh nhật vui vẻ.

"A Lê" chuyển khoản 9,99 tệ.

Vu Tư Linh vừa nhìn thấy mấy chữ này liền bật cười, cô gái ngồi bên cạnh quay đầu nhìn thấy: "Ai mà keo kiệt vậy, có phải là quá xem thường cậu không?"

Vu Tư Linh cất điện thoai, ngẩng đầu lên, đưa ngón trỏ đẩy trán cô ấy, lè nhè nói: "Cậu hiểu cái gì, đây mới gọi là thật lòng thật dạ, thế này mới xứng đáng gọi là yêu!"

"Cậu uống đến ngu người rồi."

"Cậu mới ngu á." Vu Tư Linh ợ rượu một tiếng, "Nếu như, có một người chỉ có mười đồng, nhưng chị ấy lại cho mình 9,99 đồng, như vậy nói lên điều gì?"

"Nói lên điều gì?"

"Nói lên rằng chị ấy thật tinh tế! Nhiều hơn một phần chỉ sợ mình sẽ kiêu ngạo!" Vu Tư Linh giơ ly rượu lên, "Nào, cạn ly vì tình bạn của chúng ta!"

Cô gái kia chạm ly với cô, sau đó quay lại ca hát.

Vu Tư Linh ngồi phịch xuống ghế sô pha, híp mắt, trả lời Lê Nguyệt Uẩn bằng một tin nhắn thoại đứt quãng: "Cảm ơn ợ A Lê, A Lê là tốt nhất. . . . . Em yêu chị chụt chụt chụt!"

Lê Nguyệt Uẩn nhận được tin nhắn khi đang ăn cơm với đồng nghiệp, chị đi ra hành lang, mở tin nhắn thoại: ". . . . . . Em yêu chị chụt chụt chụt!"

Bàn tay đang cầm điện thoại khẽ run lên.

Tất nhiên, chị sẽ không cho đây là lời tỏ tình gì đó, thanh niên bây giờ rất hay dùng mấy câu "Anh yêu em", "Em nằm ngay ngắn rồi đây phú bà ơi", độ tin cậy của từ ngữ đã giảm đi rất nhiều.

Chị gửi lại một tin nhắn thoại: "Em uống say à?"

Vu Tư Linh hô to: "Em không có!"

Vang vọng đến nỗi suýt chút nữa làm chị đánh rơi điện thoại, Lê Nguyệt Uẩn nắm chặt di động, dặn dò: "Uống ít một chút, hại sức khoẻ, nhớ uống thêm nước ấm."

Vu Tư Linh: "Ha ha ha ha ha!"

"?" Lê Nguyệt Uẩn thắc mắc: "Thế nào? Sao lại cười vui vẻ như vậy?"

"Ha ha ha ha, uống nhiều nước ấm còn được, chị là gái thẳng sao?" Vu Tư Linh cười ha ha với điện thoại, doạ những người khác sợ hết hồn, còn tưởng cô đang lên cơn.

"Hả?" Lê Nguyệt Uẩn không biết tại sao lại nhảy đến chủ đề này, có chút lúng túng: "Gái thẳng? Chị không phải."

"Ha ha ha ha ha hả a a? ? ?" Vu Tư Linh phát ra tiếng cười như chà đĩa*, đầu óc lăn lộn một hồi mới xoay về chính đạo, rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy, "Chị không phải là cái gì??"

(*Chính xác là tiếng chà đĩa của DJ đó.)

Lê Nguyệt Uẩn thẳng thắn nói: "Chị không phải là thẳng, ai nói với em chị là gái thẳng."

"À chuyện này. . . . ." Vu Tư Linh lúng túng, gãi gãi đầu, hoài nghi mình uống phải rượu giả, nếu không thì sao lại vô tình đào được quả dưa lớn như vậy, lại e ngại đối phương xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em không cố ý hỏi."

"Không sao, chị không ngại." Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, "Bây giờ tỉnh rượu chưa?"

"Một chút xíu, em buồn ngủ quá." Ngay khi Vu Tư Linh ngã ra sau, trong đầu lại tự động hiện lên năm chữ to ——

Chị không phải là thẳng.

Chị không phải là thẳng.

Chị không phải là thẳng.

Tuần hoàn lặp lại.

Ngay sau đó là cảnh phim xem được ở phòng triển lãm tranh.

Vu Tư Linh buột miệng: "Vậy chị sẽ pặp pặp* ai?"

(*Nguyên tác dùng từ 啵啵, mà t này vn dĩ ch là mt t tượng thanh, không có nghĩa, theo một câu trả lời trên zhihu.com mà editor tìm được thì đó là từ mô tả âm thanh khi bĩu môi phồng má, còn hiện tại theo trào lưu trên TikTok Trung thì nó có nghĩa là HÔN nha. Thế nên mình tạm dùng từ kia để thay thế, vừa tượng thanh, lại vừa tượng hình ha 😆)

"Hả? Cái gì?" Lê Nguyệt Uẩn thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của bạn nhỏ đang say rượu, cớ gì mà lại nhảy dựng lên như vậy?

Đúng lúc Vu Tư Linh định hỏi lại thì bị mấy người bạn gọi đi hát, cô vung vung tay, đứng dậy đi ra ngoài, thoát khỏi khung cảnh ồn ào này.

Điện thoại vẫn đang ấn nút thoại, cô mơ mơ màng màng hỏi: "Em hỏi là, chị muốn pặp pặp ai —— Á chết tiệt! Chị là người hay quỷ vậy!"

Cô vừa ra tới hành lang, liền bất ngờ đối mặt với Lê Nguyệt Uẩn đang từ hành lang bước vào, hai người đều sửng sốt.

Hai chân cô mềm nhũn, đầu gối trượt xuống, hành đại lễ* ngay tại chỗ.

(*Quỳ gối.)

"Cái này chị nhận không nổi đâu, mau dậy đi." Lê Nguyệt Uẩn vội vàng bước tới đỡ cô dậy.

Vu Tư Linh xoa lên đầu gối đau đớn, lại nghe Lê Nguyệt Uẩn vừa dịu dàng vừa lo lắng hỏi cô có đau không, trí thông minh của cô nhanh chóng quay ngược thời gian trở về với tuổi thơ, vốn cảm thấy không phải chuyện gì lớn, nhưng khi nghe thấy sự quan tâm từ người khác lại không nhịn được rơi nước mắt: "Đau lắm á, muốn được thổi thổi."

Lê Nguyệt Uẩn thổi cho cô, lau đi những giọt nước ướt át trên vành mắt cô bằng những đầu ngón tay: "Không có gì, không sao rồi."

Vừa nghe thấy lời này, Vu Tư Linh liền cảm thấy không sao thật, gật đầu nói: "Vậy thì tốt quá."

Lê Nguyệt Uẩn dỗ dành cô xong lại nhìn quanh, đây cũng không phải là nơi rẻ tiền, chị liền hỏi: "Em không đi ăn mừng sinh à? Sao lại ở nơi này?"

"!"

Não bộ Vu Tư Linh ngừng chuyển động, dưới tác dụng của cồn, cô không thể cho ra một đáp án hợp lý tức thì.

Cô cắn răng, quyết định phải chặn lại cái miệng thích đặt câu hỏi này!

Cô duỗi cánh tay mềm mại ra, câu lấy cổ Lê Nguyệt Uẩn, nhìn chăm chú vào đôi môi mỏng manh căng mọng đỏ thắm của đối phương, phủ lên nó. . . . . .

---------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hai người gặp ở phòng triển lãm là Ngu Xu và Triệu Thanh Huỳnh từ "Xin hãy mỉm cười với tôi". Nói không chừng còn có thể gặp được cp mùa hạ ra ngoài mua đồ ăn đó. Ai biết được?

Chương tiếp theo là vào V rồi, em nằm ngay ngắn rồi nè mấy phú bà ơi, hãy dùng xu Tấn Giang tận tình làm nhục em đi mà Cười man r

Có tiền thì ném tiền, không tiền thì ném người cũng được nha. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info