ZingTruyen.Info

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 2. Suýt bị lộ

Aga971

Sau khi về đến nhà, Vu Tư Linh giúp đặt bao tải xuống đất, sau đó lấy một chiếc túi nilon đến, nói: "Vợ yêu à, sau này chai lọ chúng ta bỏ hết vào túi này nha."

"Được, nghe lời em." Lê Nguyệt Uẩn tươi cười rạng rỡ.

Đào Thư Cần: Ai không biết còn tưởng hai người đang ở đây làm chuyện gì lãng mạn lắm chứ!

Tim Vu Tư Linh đập thình thịch, phải dùng hai tay ôm lấy mặt cho nguội bớt, "Em vừa xuống lầu xem thử, thấy gần đây có một vựa ve chai, một cái chai thế này đáng giá một xu lận đó! Trên công trường chị làm chắc chắn có rất nhiều người uống nước, đến lúc đó chị gom mang về, em cũng thu gom ở trường học, có thể bán được không ít tiền đâu."

"A, Linh Linh thông minh thật đó." Lê Nguyệt Uẩn bước tới véo má của cô, cảm giác mỏi mệt của cả ngày nay cũng hoàn toàn tiêu tán, chị cúi đầu, hôn lên má lúm đồng tiền của cô.

Mặt Vu Tư Linh lại càng nóng hơn.

Đào Thư Cần: Này này này, tui không nói gì là xem tui như không khí vậy sao! ! !

"Chị đi rửa mặt trước, sau đó cùng đi ăn tối nha." Lê Nguyệt Uẩn bỗng nhớ ra vẫn còn người khác ở đây nên dừng lại kịp thời, quay người bước vào phòng tắm, vặn vòi nước rồi dùng hai tay vốc nước lên mặt.

Thấy thế, Đào Thư Cần ngạc nhiên kéo tay Vu Tư Linh, thì thầm: "Chị ấy không tẩy trang trước sao? Sao có thể thô bạo như vậy chứ?"

"Chị ấy không trang điểm." Vu Tư Linh nói, "Mà làm việc ở công trường nên chị ấy cũng lười trang điểm."

". . . . . ." Cằm của Đào Thư Cần suýt rớt xuống đất, khó khăn nuốt nước bọt, "Cậu đi đâu mà nhặt được đại mỹ nhân thế này?"

"Nhặt trên đường chứ đâu." Vu Tư Linh cười đắc thắng, rồi lại nghĩ tới điều gì đó, kéo Đào Thư Cần ra cửa, nhỏ giọng cảnh cáo: "Chút nữa đi ăn cậu không được chọn món đắt tiền đâu, không thể lãng phí tiền bạc của chị ấy." 

"Không phải chứ sếp? Khó khăn lắm mới được chị ấy mời một bữa cơm, cậu lại nỡ đối xử với mình như vậy?"

"Thời điểm đặc biệt phải dùng đến thủ đoạn đặc biệt." Vu Tư Linh trợn mắt nhìn Đào Thư Cần, "Có nghe không?"

"Biết rồi biết rồi, sẽ cố gắng ăn ít tiền nhất có thể."

Lúc này Vu Tư Linh mới hài lòng.

Lê Nguyệt Uẩn bước ra, trên mặt vẫn còn đọng bọt nước, hoàn toàn không khác gì vừa rồi, chỉ là có thêm mấy phần tươi tắn như đoá hoa vừa hé nở.

Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, nói: "Chờ lâu rồi phải không, chúng ta đi ăn thôi. Đào Tử, em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn lẩu bò." Đào Thư Cần nói.

Vu Tư Linh cười như gió xuân ấm áp, nhưng lại âm thầm bấm mạnh vào lưng cô ấy, "Không bằng ăn lẩu tê cay đi, cậu thấy thế nào?"

Đào Thư Cần nhăn mặt: "Vậy thì lẩu tê cay."

Lê Nguyệt Uẩn cười nói: "Không sao, hôm nay chị vừa được phát lương, một bữa lẩu vẫn có thể mời được, cùng lắm thì sau này chị mang thêm vài chai nước suối về."

"Vậy cũng được." Vu Tư Linh không phản đối, trên đường đi, cô lẳng lặng nói với Đào Thư Cần: "Lần sau đến thăm tụi mình, cậu không cần mang theo quà cáp gì hết, chỉ cần mang chai nước tới là được."

Đào Thư Cần: "Ha ha, đúng là món quà tinh tế thoát tục gì đâu."

Gần đó có một quán bán lẩu bò rất ngon, chỉ là phải đi bộ một đoạn đường. Vu Tư Linh quay đầu lại nhìn Lê Nguyệt Uẩn, Lê Nguyệt Uẩn lập tức hiểu ý, liền bước lên nắm tay cô.

Vu Tư Linh nhướng mày, động nhẹ ngón tay, bàn tay hai người lập tức đan vào nhau.

Đào Thư Cần khoác cánh tay bên kia của Vu Tư Linh, nghiêng đầu nhìn thấy, suýt chút nữa là rụng hết răng.

Hiện tại đang là giờ cơm, sau khi ba người đến quán lẩu, bốc số, ngồi trên băng ghế lạnh lẽo đợi một lúc lâu mới có chỗ ngồi.

Lê Nguyệt Uẩn hỏi Đào Thư Cần có ăn cay không, sau đó đi lấy nước sốt cho cô và Vu Tư Linh.

Vu Tư Linh chống cằm nhìn về khu để gia vị, ánh mắt không rời khỏi người chị ấy.

"Cậu được rồi nha, chưa từng thấy cậu hoa si* thế này." Đào Thư Cần không nhìn nổi nữa.

(*Yêu thích một người đến mê muội, điên cuồng không thể kiểm soát.)

"Mình không phải là hoa si, mình đang ngắm nhìn bạn đời của mình, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, cũng không giống như ai kia. . . . . . ." Vu Tư Linh khịt mũi, có chút tức giận.

(*Chuyện gì đó như là chân lý, một đạo lý tất nhiên, không thể chối cãi.)

Đào Thư Cần ngờ vực: "Ai?"

"Thì những người đó đó." Vu Tư Linh nâng cằm nhìn về một hướng nào đó, Đào Thư Cần nhìn theo, chỉ thấy không ít thực khách đang dán mắt lên người Lê Nguyệt Uẩn, nam nữ đều có.

"Vậy cậu xem thử sau lưng cậu đi." Đào Thư Cần lơ đễnh, "Tất cả đều đang nhìn cậu đó."

Vu Tư Linh vừa quay đầu lại liền bị chặn mất tầm nhìn, cô ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười: "Chị về rồi."

"Ừ." Lê Nguyệt Uẩn đặt hai đĩa nước sốt trước mặt họ, kéo chiếc ghế bên cạnh ra, khẽ liếc nhìn về những người phía sau, ánh mắt lạnh lẽo, không giận tự uy, đám người kia ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

"Chị không lấy cho mình sao?" Vu Tư Linh hỏi.

"Không cần."Tạm thời chị không muốn rời khỏi chỗ ngồi.

Món ăn được đưa lên rất nhanh, hơi nóng trong nồi bốc lên, ba người bắt đầu động đũa, không bao lâu, Đào Thư Cần liền tới luôn công chuyện.

"Tại sao hai người lại đột nhiên nghĩ đến chuyện sống chung vậy?"

Nghe vậy, Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười nói: "Bọn chị đều bận rộn nên không có nhiều thời gian gặp nhau, vậy nên quyết định sống chung cho tiện." 

Đào Thư Cần gian xảo liếc nhìn Lê Nguyệt Uẩn, "Trước kia chị từng hẹn hò với ai chưa?"

Nghe vậy, Vu Tư Linh len lén giơ ngón tay cái lên, câu này cô đã muốn hỏi lâu rồi nhưng vẫn ngại truy vấn chuyện riêng tư như vậy.

Lê Nguyệt Uẩn đối diện với ánh mắt tràn đầy tò mò của Vu Tư Linh, cười nói: "Chưa."

"Không thể nào?" Đào Thư Cần tuyệt đối không tin, chỉ cái nhan sắc này thôi đã khiến khối người phải quỳ mọp dưới chân rồi, nói đâu xa, Vu Tư Linh ở đây chính là minh chứng rõ ràng nhất, đã bò từ lầu son gác tía đến tận khu ổ chuột này đó thôi, nói gì đến những người khác. 

"Thật, đi học xong lại bận rộn làm việc. . . . . ." Lê Nguyệt Uẩn dừng một chút, "Công việc của chị khá bận, cũng không có thời gian gặp gỡ ai."

"Cũng đúng, hơn nữa công trường chỗ chị làm cũng không có nhiều người trẻ tuổi, sao dễ dàng có đối tượng được." Vu Tư Linh vui cười hớn hở, cảm giác mình đã nhặt được một món hời lớn!

Đào Thư Cần tiếp tục tiến hành phỏng vấn chuyên sâu: "Vậy có thể nói Linh Linh là mối tình đầu của chị, nhưng người ta thường nói tình đầu thường không bền, chị thấy thế nào?" 

"Đó là vì họ yêu đương quá sớm, không có cơ sở kinh tế, cũng không có sự từng trải, không giống người trưởng thành như bọn chị, một khi đã nói lời yêu là nói đến chuyện trăm năm. Đúng không?" Lê Nguyệt Uẩn nhìn về phía Vu Tư Linh.

"Đúng!"

Rốt cuộc thì Đào Thư Cần cũng tìm thấy điểm yếu để chọc vào: "Vậy bây giờ chị có cơ sở kinh tế sao?"

Lời vừa nói xong, Vu Tư Linh ở dưới bàn đá cho cô một cước.

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Chị đang cố gắng, chỉ cần em ấy không chê chị nghèo khó, chị nhất định sẽ cưới em ấy làm vợ." 

Vu Tư Linh: "Em đồng ý."

Đào Thư Cần: Ây trời đất ơi! Tui không phải mục sư nha!

Vu Tư Linh cảm động nắm tay chị ấy: "Vợ yêu, vậy chị có ghét bỏ em vì học trường kỹ thuật Lam Tường không?"

"Tất nhiên là không rồi, nghề nào cũng vinh quang, tương lai em nhất định sẽ là công nhân kỹ thuật giỏi nhất."

Đào Thư Cần đỡ trán: "Được rồi được rồi, tôi tuyên bố hai người chính thức kết làm vợ chồng." Đừng hành hạ tôi nữa mà!

*

Sau khi no cơm ấm cật, ba người chuẩn bị về nhà. Lê Nguyệt Uẩn đứng dậy đi tính tiền, Vu Tư Linh nhìn xuống hoá đơn, 338 đồng.

Nhiêu đây là mất hai ngày công rồi.

Thân phận của cô bây giờ chỉ là cô sinh viên nghèo, không thể trực tiếp cướp hoá đơn giành thanh toán, chỉ có thể tăng thu bù chi. 

Sau khi Lê Nguyệt Uẩn thanh toán hoá đơn, quay đầu nhìn lại đã không thấy người, chị vội bước tới chỗ Đào Thư Cần, hỏi: "Linh Linh đâu rồi?"

"Đằng kia." Đào Thư Cần chỉ tay về một hướng.

Lê Nguyệt Uẩn nhìn về hướng đó, thấy Vu Tư Linh đứng bên cạnh một chiếc bàn, không biết là đang nói gì với những người kia, một lúc sau thì quay lại với mấy chiếc chai rỗng ở bàn đó.

Hôm nay tâm trạng Đào Thư Cần lúc lên lúc xuống, hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này đã luyện được bình tĩnh. Thầm nghĩ, không hổ danh là sinh viên đứng đầu khoa diễn xuất, nếu có thể tiếp tục rèn luyện kỹ năng trong thực tế thế này thì nhất định sẽ trở thành báu vật trong tương lai.

Nhưng trên mặt Lê Nguyệt Uẩn lại lộ ra vẻ không đành lòng, trong mắt loé lên một tia khác lạ, đoạt lấy mấy chiếc chai trong tay cô, "Để chị cầm cho."

"Cũng không nặng, cứ để em cầm đi." Vu Tư Linh định đoạt lại nhưng Lê Nguyệt Uẩn đã nhanh chân bỏ chạy.

"Chị đứng lại đó cho em!" Vu Tư Linh đuổi theo.

Đào Thư Cần: ". . . . . ."

Hai người vì mấy cái chai mà truy đuổi nhau qua mấy con phố, băng qua đám đông ồn ào náo nhiệt, đón lấy từng cơn gió nóng, tiếng cười hoà vào nhau. Cuối cùng, khi Vu Tư Linh bất cẩn va vào người khác, Lê Nguyệt Uẩn quay lại ôm lấy cô, cả hai cùng mỉm cười xin lỗi người nọ.

Đào Thư Cần tuột lại phía sau nhìn thấy cảnh này, phát ra một tiếng thở dài của người mẹ hiền.

Quên đi, không mách nữa, cũng không biết con nhóc kia có bao nhiêu vui vẻ nữa.

Ba người cười cười nói nói quay về, khi đến đầu hẻm thì thấy một nhóm người đang tụ tập nói chuyện rôm rả.

Đào Thư Cần là người thích náo nhiệt, kéo hai người kia đến gần mới nhận ra đám người này đang bàn tán về chiếc Maserati. 

"Chiếc này nhiều tiền lắm đúng không?"

"Đây chính là Maserati sao?"

"Rốt cuộc là xe của ai vậy?"

"Nghe nói là. . . . . ."

Vu Tư Linh kinh hãi, vội vàng nói: "Chúng ta về sớm một chút dọn dẹp nhà cửa đi, A Lê, đồ của chị vẫn chưa lấy ra đó."

"Đúng đúng." Đào Thư Cần nói giúp vào: "Đừng dây vào mấy chuyện ồn ào này."

"Ừm." Lê Nguyệt Uẩn quay đầu nhìn lại, buồn bực nói: "Sao ở đây lại xuất hiện chiếc xe loại này vậy?"

"Chắc người ta đậu tạm ở đây thôi." Khi họ đi thêm được vài bước thì trước mắt Vu Tư Linh sáng lên, chỉ vào một chiếc xe đang đậu phía trước: "Chị xem, kia không phải còn có một chiếc Porsche phiên bản giới hạn đang đậu sao!"

Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên liếc mắt, đúng là nơi đó cũng đậu một chiếc Porsche màu đen.

"Xem ra nơi này của chúng ta đúng là ngoạ hổ tàng long." Vu Tư Linh cười khô khốc.

Lê Nguyệt Uẩn đưa ra một lời giải thích hợp lý: "Chắc là xe của chủ nhà."

"Đúng đúng, bọn họ thật có tiền." Vu Tư Linh ngượng ngùng cười một tiếng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, len lén gửi tin nhắn cho Đào Thư Cần, bảo cô ấy lát nữa giúp lái xe về nhà. 

Đào Thư Cần không thể ở chơi quá lâu, chuẩn bị trở về nhà. Vu Tư Linh nói đi tiễn cô ấy, trong lúc đó lén đưa chìa khoá, "Giúp mình lái xe về nhà nha, nếu ba mình hỏi thì nói là mình ở ký túc xá trường."

"Không thành vấn đề." Đào Thư Cần xoay chuyển chìa khoá trong tay, vừa đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu: "Đúng rồi, không phải Lê Nguyệt Uẩn là phụ hồ sao? Sao tay của chị ấy lại trắng trẻo, mềm mại quá vậy?"

"Do thể chất tốt đó." Vu Tư Linh nói xong, mỉm cười xấu xa, "Hơn nữa, mình còn lén đổ kem dưỡng da xịn vào trong vỏ hộp kem trộn, bảo với chị ấy giá rẻ lắm, cứ thoải mái mà dùng."

"Cậu đúng là quỷ kế đa đoan!"

"Phục mình chưa."

Phía bên kia, Lê Nguyệt Uẩn vừa để ý đến động tĩnh ở cầu thang, vừa vô cùng thận trọng gọi điện thoại cho đệ tử: "Này, sao lại lái xe vào tận trong hẻm vậy?"

"Dạ? Không được lái vào sao? Bây giờ em không tìm được chỗ đậu xe." Đệ tử nói.

"Quên đi, ngày mai nhớ tới lái xe đi." Lê Nguyệt Uẩn nhớ đến chuyện vừa rồi, suýt chút nữa đã bại lộ.

Xem ra sau này phải đạp xe đi làm thật rồi, để đệ tử đưa đón thế này nguy hiểm quá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info