ZingTruyen.Info

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 16. Em muốn gì

Aga971

Cuối cùng, hai người ngồi trên ghế ăn kem ốc quế.

Mấy bạn nhỏ bên cạnh không ngừng xôn xao bàn luận, tại sao hai chị gái vừa đánh nhau xong, lúc này lại có thể ngồi yên tĩnh bên nhau ăn kem như vậy.

"Thế giới người lớn thật lạ lùng."

"Đúng vậy, nếu mình và Tiểu Minh cãi nhau, nhất định phải ba ngày không để ý đến cậu ấy!" 

"Đúng đúng, hơn nữa còn phải đánh cậu ấy một trận!"

"Hai chị gái này còn đánh đối phương, thế sao lại chẳng xảy ra chuyện gì?"

"Giả vờ đó."

"Các cậu không hiểu gì hết, ba mẹ mình cũng hay như vậy, cãi nhau xong hôm sau lại yêu thương thắm thiết." 

"Đúng đúng, ba mẹ mình cũng vậy, họ gọi cái đó là ——"

"Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà!"

"Phụt ——" Vu Tư Linh suýt chút nữa là phun hết kem trong miệng.

Cô quay đầu nhìn đám nhóc miệng còn hôi sữa bên kia: "Bọn chị đang nghe đó, được chứ? Bọn chị không phải là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà." 

"Vậy mấy chị là gì?" Một bé trai hỏi.

"Bọn chị là. . . . . ." Vu Tư Linh chợt nghẹn cứng, Lê Nguyệt Uẩn lộ mặt ra từ sau vai cô, bổ sung: "Cuối giường đánh nhau đầu giường làm hoà."

"Á này." Vu Tư Linh quay đầu nhìn chị chằm chằm, "Bọn chị chỉ là bạn bè bình thường thôi, ngay cả món giảm giá 50% vào thứ hai cũng phải chia đôi nữa."

Lê Nguyệt Uẩn cười to, quay lại tiếp tục ăn kem của mình, tâm tình vui sướng như hoa nở.

Vu Tư Linh thật sự không ngờ, đời này của mình sẽ có một ngày chỉ vì vài đồng bạc lẻ mà cãi nhau với người khác ở nơi công cộng, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi Vu gia biết để đâu! 

Tiểu phú bà như cô không cần mặt mũi nữa sao?!

"Chị có muốn uống trà sữa không?" Vu Tư Linh nhìn những thanh niên qua lại trước mắt, trong tay ai cũng cầm một ly trà sữa, "Em mua cho chị nha?"

"Không uống đâu." Lê Nguyệt Uẩn nói: "Sẽ mập."

Vu Tư Linh: "Dáng vẻ ăn kem của chị không giống người sợ mập chút nào."

Lê Nguyệt Uẩn: "Ừm, nhưng ăn nữa sẽ mập."

"Phải không?" Vu Tư Linh lấy mấy viên kẹo từ trong túi xách ra, "Chị lấy không? Được phát trong buổi triển lãm xe đó."

Lê Nguyệt Uẩn nhìn thoáng qua, lập tức mở lòng bàn tay.

Vu Tư Linh cho vào tay chị: "Không phải sợ mập sao!"

"Chỉ mấy viên kẹo thì không sao."

"Phải không?" Vu Tư Linh lấy ra một ít chocolate nữa, "Có muốn không? Cũng lấy được ở triển lãm xe đó."

Lê Nguyệt Uẩn vô cùng tự giác đưa tay ra.

Vu Tư Linh khiếp sợ: "Không sợ mập sao?!"

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Chỉ mấy viên chocolate thì không sao."

Vu Tư Linh nhìn chằm chằm gò má chị một lúc, sau đó lại lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi xách, "Chị muốn không? Em tự mua."

Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn cây kẹo mút với vẻ chán ghét: "Không, sẽ mập."

Vu Tư Linh chớp mắt mấy cái, đột nhiên mỉm cười, mở hai tay ra ôm lấy chị: "Aizzz, A Lê là tốt nhất."

"Ừm." Lê Nguyệt Uẩn bị người nọ ôm chặt vào lòng, đối diện với ánh mắt trêu chọc của những người bên cạnh cũng không chút nao núng, bình tĩnh nói: "Có thể cảm nhận được tình yêu của em rồi, buông tôi ra trước đi."

Vu Tư Linh ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới nhận ra mình dùng lực quá mạnh, vô tình đẩy cây kem đập vào mặt chị. 

". . . . . . Em xin lỗi!" Vu Tư Linh vội vàng lấy khăn giấy ra lau mặt cho chị.

Mấy đứa bé bên cạnh cười khanh khách không ngừng, thậm chí còn khoa trương đến mức bò lăn bò càng trên đất. Lê Nguyệt Uẩn nhìn chúng qua dư quang, mỉm cười bất lực, rồi quay lại nhìn Vu Tư Linh trước mặt.

Vẻ mặt của đối phương rất nghiêm túc, đường nét được phóng đại ở cự ly gần, da thịt trơn mịn không chút tì vết, trên người có mùi thảo mộc nhàn nhạt, giống như mùi nước hoa, lại giống như vị ngọt của kem, làm người ta tò mò muốn khám phá.

Vu Tư Linh đang lau nửa chừng, đột nhiên cổ tay bị đối phương nắm lấy, nhất thời sửng sốt: "Làm sao vậy?"

"Để tôi tự làm." Lê Nguyệt Uẩn cầm lấy khăn giấy của cô.

"Được, chị không giận em là được."

"Đâu có."

Hai người lại ngồi một lúc, mấy bạn nhỏ bên cạnh đột nhiên muốn đi thành phố trò chơi điện tử trên lầu, thúc giục cha mẹ mình lên đó.

Sau khi nhóm người ồn ào sôi nổi rời đi, Lê Nguyệt Uẩn nhận ra ánh mắt Vu Tư Linh vẫn dõi theo họ, ngạc nhiên hỏi: "Em cũng muốn chơi điện tử à?"

Vu Tư Linh ngẩn ra, thầm nghĩ biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao?

Khi còn bé, bạn học trong lớp thường đến thành phố trò chơi điện tử, cô cũng nói với Vu Thiên Tung rằng cô muốn đi chơi. Lúc ấy, sự nghiệp của Vu Thiên Tung đang trong giai đoạn phát triển, không có nhiều thời gian để đưa cô đi, lại lo lắng vấn đề an toàn, nên mua một đống thiết bị đặt trong nhà, xây dựng một phòng chơi điện tử cho riêng cô.

Nhưng chơi một mình thật sự nhàm chán, không được mấy ngày cô đã bỏ cuộc, sau đó cũng không còn cảm giác mới mẻ.

Khi đang nhớ lại chuyện cũ, bất chợt có người nắm cổ tay cô, xúc cảm ấm áp cọ lên da thịt, nhất thời khiến cô không nói nên lời.

Cô đi theo Lê Nguyệt Uẩn vài bước mới đột nhiên lên tiếng: "Mình đi đâu vậy?"

Lê Nguyệt Uẩn hất cằm chỉ về hướng đám trẻ phía trước: "Mấy bạn nhỏ khác đều chơi, Linh Linh cũng có thể chơi."

Vu Tư Linh buồn cười: "Nhưng em là người lớn."

"Vậy cô bé người lớn này, em có muốn đi chơi không?" Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại hỏi.

"Xông lên! ! !"

Vu Tư Linh phấn khích lên lầu ba, đứng ở cổng thành phố trò chơi điện tử, nhìn cảnh tượng đầy màu sắc và âm thanh ồn ào bên trong, ánh mắt hưng phấn, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lê Nguyệt Uẩn cầm một rổ xu trò chơi đến: "Em muốn chơi gì?"

Vu Tư Linh ngạc nhiên: "Nhiều như vậy? Có tốn tiền lắm không?"

"Không, chỉ là xu trò chơi thôi mà." Lê Nguyệt Uẩn kéo cô đi đến trò ném bóng rổ, bỏ hai đồng xu vào, "Bắt đầu thôi."

"Ể? Nhanh vậy sao? Không để em làm nóng người trước à?" Vu Tư Linh vừa dứt lời đã nhìn thấy vài quả bóng rổ chạy ra, cô vô thức cầm lên, luống cuống tay chân ném vào tấm bảng sau chiếc rổ.

QAQ

Lê Nguyệt Uẩn đứng một bên nhìn cô, nhoẻn miệng cười.

Sau một hiệp, Vu Tư Linh đen mặt thất chí, nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần: "Làm lại! Hình như em đã tìm ra bí quyết rồi!"

Bí quyết chính là lúc vào lúc không, sau mấy lần đập liên tiếp vào tấm bảng sau rổ, cô bắt đầu tự kỷ.

Đúng lúc này, Lê Nguyệt Uẩn đi tới, tiện tay cầm lên một quả bóng ném vào không trung, quay đầu nhìn cô: "Cái này rất đơn giản, chú ý lực đạo và phương hướng là được rồi."

Vừa dứt lời, bóng liền vào rổ.

Vu Tư Linh đỏ mặt, nghiến răng nói: "Không đơn giản chút nào, hừ!"

Vu Tư Linh tiếp tục điên cuồng đập bảng bóng rổ, có lẽ là do trời cao có mắt, cuối cùng cũng cho cô vào được một quả.

"A! ! !" Vu Tư Linh chỉ vào quả bóng với vẻ mặt không thể tin, lắp bắp nói: "Chị có thấy không? Nó vào rồi a a a a!"

"Chị thấy rồi, Linh Linh thật giỏi." Lê Nguyệt Uẩn vỗ tay như hải cẩu khen ngợi.

"Á, tiềm lực bộc phát rồi, em chính là Diêu Minh* tiếp theo!" Vu Tư Linh khoa tay múa chân, "Thế nào, có muốn so tài với em không?"

(*Diêu Minh sinh ngày 12 tháng 9 năm 1980 là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association (NBA). Anh là một trong những cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, với chiều cao 2,29 m.)

"So thế nào?"

"Người thua phải đồng ý với một yêu cầu của người thắng?"

"Được." Lê Nguyệt Uẩn để túi xách xuống, xắn tay áo lên, trở nên nghiêm túc: "Đến đây nào, người bạn nhỏ."

Mới vừa bắt đầu, Lê Nguyệt Uẩn đã đè bẹp đối thủ với khoảng cách tuyệt đối.

Tinh thần Vu Tư Linh bị tàn phá, lý trí bị huỷ diệt, dường như một giây sau sẽ khóc thét lên: "Hu hu hu chị dữ dội quá!"

Dư quang Lê Nguyệt Uẩn liếc thấy cô muốn khóc mà lại nghiến răng nghiến lợi để không rơi nước mắt, không nhịn được cong khoé môi, sau đó không ném bóng vào rổ nữa. 

Cơ hội đây rồi! Vu Tư Linh nắm lấy thời cơ thừa thắng xông lên, động tác ác liệt, vào được mấy quả.

Cuối cùng, Lê Nguyệt Uẩn thua cô một điểm.

"Em thắng rồi! ! !" Vu Tư Linh kích động ôm cổ đối thủ của mình, nhảy tại chỗ, "Trời ạ, em lợi hại quá đi."

"Ừ, đúng rồi." Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười vỗ lưng cô, dùng ánh mắt xua đuổi những người đang lui tới xem náo nhiệt, "Em giỏi thật đó, nói đi, muốn chị đáp ứng yêu cầu gì?"

Vu Tư Linh lập tức nhớ tới điều khoản cá cược, cô buông tay ra, sờ sờ cằm, tầm mắt đảo quanh trên người Lê Nguyệt Uẩn, lộ ra ánh mắt xấu xa: "Để em nghĩ xem, nên đề ra yêu cầu gì đây ha ~~~"

Lê Nguyệt Uẩn bị cô nhìn mà tim muốn ngừng đập: "Em muốn gì. . . . . . đều được hết."

"Em biết em muốn gì rồi." Vu Tư Linh nhìn xung quanh, đi tới gần chị, nhẹ nhàng ghé sát tai chị.

Lê Nguyệt Uẩn: Tim đập thình thịch, thình thịch.

Lê Nguyệt Uẩn hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc cổ trắng nõn thanh tú và đôi tai ửng đỏ của cô, vô thức nuốt nước bọt ừng ực, thì thào: "Em muốn gì?"

Vu Tư Linh ghé mắt, mắt nai chạm vào biển sâu.

Cô cong lên nét cười: "Em muốn trả lại tiền cho chị, chị không thể từ chối, em phải mời hai cây kem kia." 

Lê Nguyệt Uẩn: "?"

Chỉ vậy thôi sao? ? ?

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info