ZingTruyen.Info

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 14. Người mẫu xe nâng

Aga971

Vu Tư Linh vừa trở lại Vu gia liền nhận được điện thoại của Đào Thư Cần: "Linh Linh, ngày mai nhớ đến câu lạc bộ nha, đã chọn được địa điểm rồi."

Vu Tư Linh gật đầu cúi người chào: "Không thành vấn đề, vất vả cho đồng chí rồi."

Đào Thư Cần nói: "Thọ tinh* còn vất vả hơn ấy chứ."

(*Từ dùng để gọi người được mừng sinh nhật.)

Ngày mai sẽ là sinh nhật của Vu Tư Linh, hai cô bạn nối khố có truyền thống tổ chức sinh nhật cho nhau.

Vào ngày sinh nhật, Vu Tư Linh chỉ cần ăn không ngồi rồi là được.

Cô tắm xong sớm, đi ngang qua phòng làm việc thấy Vu Thiên Tung vẫn ngồi trước máy vi tính làm việc, vội thúc giục: "Ba, đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá."

Vu Thiên Tung vô thức sờ sờ đầu: "Ngủ ngay đây. Đúng rồi cục cưng, mai là sinh nhật con, con muốn quà gì nào?"

"Quà gì cũng được hết." Vu Tư Linh nói.

Vu Thiên Tung vô cùng chờ mong nói: "Vậy ba tặng con một bạn trai nha?"

Vu Tư Linh trợn tròn mắt: "Sau đó con sẽ tặng lại ba một đứa con gái bỏ nhà ra đi."

Vu Thiên Tung: "Con giỏi lắm, chỉ biết bắt nạt ba. Con gái nhà người ta không biết đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi, chỉ có con là vẫn lạnh lùng. Con biết có bao nhiêu người tìm ba để hỏi thăm về con không?" 

"Ba." Vu Tư Linh bước vào, ngồi lên bàn của ông ấy, đùa nghịch với mô hình địa cầu, "Họ tìm đến ba hỏi thăm là vì xem trọng con, hay là xem trọng Vu gia đây?"

"Chuyện này có vấn đề gì sao? Ba và Vu gia đều là của con mà." Vu Thiên Tung thở dài nói: "Với lại, ai nói hôn nhân của người giàu đều là liên hôn? Lỡ như có tình yêu chân thật thì sao?"

Vu Tư Linh bĩu môi: "Không dám đâu."

Những người theo đuổi cô xếp thành hàng thành dãy, nhưng hầu hết chỉ vì biết cô là thiên kim của Bất động sản Vu thị, nhiều ít gì cũng có mấy phần để ý đến gia sản của cô. 

Vu Thiên Tung tháo kính đọc sách xuống: "Cục cưng à, con phải làm quen thôi, sau này lại càng có nhiều người tiếp cận con vì thân phận, con phải học cách phân biệt lòng người." 

Vu Tư Linh: "Tất nhiên là con biết."

Vu Tư Linh nhớ rõ khi còn bé, lần đầu tiên kết bạn, chân thành hết lòng hết dạ, đối phương chiếm được rất nhiều lợi ích từ cô, thế mà sau lưng lại nói với các bạn cùng lớp cô là đồ phú nhị đại ngu ngốc, còn giật dây những bạn học khác đến lợi dụng cô.

"Vu Tư Linh không có mẹ, chỉ cần các cậu cư xử tốt một chút, quan tâm đến cô ta vài câu, cô ta sẽ lập tức xem các cậu như tri âm tri kỷ, các cậu thích gì đều có thể uyển chuyển nói với cô ta. Tôi chưa bao giờ thấy một kẻ ngu ngốc như vậy, lần nào cũng được việc ha ha ha ha!" 

Vu Tư Linh từ từ siết chặt tay, đang định xông lên, chợt phát hiện có người còn động thủ trước cả cô.

Đào Thư Cần học lớp bên cạnh, hai người cũng không quen biết trước. Lần này cô ấy vô tình đi ngang qua đây tìm bạn, vừa nghe thấy những lời này liền bất chấp tất cả, xông lên cho nữ sinh kia một trận tơi bời hoa lá: "Không có mẹ thì sao, bà đây xé rách miệng thối của mày, để má mày nhìn không ra luôn!" 

"Đừng đánh, đừng đánh nữa, cô giáo tới rồi." Vu Tư Linh thấy giáo viên đang từ đầu hành lang bước tới, vội vọt vào, thừa dịp bồi thêm cho nữ sinh kia vài cước. Ngay lúc giáo viên bước vào lớp, cô vừa ôm Đào Thư Cần vừa khóc nức nở, miệng thì gào to: "Đừng đánh Đào Thư Cần nữa!"

Rốt cuộc sau đó, những nhân vật liên quan đều phải viết kiểm điểm, Vu Tư Linh gục xuống bàn, len lén đưa cho Đào Thư Cần một tờ giấy: "Tại sao cậu lại tức giận như vậy? Cậu cũng đâu quen biết mình?"

Một lát sau, Đào Thư Cần đưa lại: "Trùng hợp, mình cũng là phú nhị đại ngu ngốc, mình cũng không có mẹ."

Vu Tư Linh nhìn tờ giấy mà không nhịn được, bật cười. Đào Thư Cần nhìn cô một lúc, cũng bật cười theo.

"Dĩ nhiên con biết ai mới là bạn bè thật sự." Vu Tư Linh cười nói với Vu Thiên Tung.

Vu Thiên Tung thở dài: "Về chuyện bạn trai. . . . . ."

"Ba, ba cũng không còn trẻ." Vu Tư Linh ngắt lời ông ấy, đẩy ngược trở lại: "Ba định lúc nào mới đi tìm bạn gái? Đừng khiến kẻ làm con như con phải lo lắng, ba xem thử ba ba nhà người ta kìa, ai mà chẳng có vợ con nóng như lò sưởi ấm nhà ấm cửa, chỉ có ba là thờ ơ lạnh nhạt làm gà trống nuôi con." 

". . . . . . ." Vu Thiên Tung bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, "Hừ, chỉ biết bắt nạt ba."

"Ngoan ngoan, ba ngủ ngon nha." Vu Tư Linh vẫy tay theo một độ cong nho nhỏ.

Sau khi Vu Tư Linh trở về phòng, cô hẹn với Đào Thư Cần thời gian và địa điểm gặp mặt ngày mai, cũng như chi tiết về bữa tiệc tối. 

Trước khi đi ngủ, cô xem lại vòng bạn bè, phát hiện người bạn mới Lê Nguyệt Uẩn vừa đăng bài cách đây khoảng nửa tiếng.

【 A Lê 】: Ngon lắm. [ hình ảnh ]

Hình ảnh kia là ảnh chụp quán Cơm chiên tình yêu, với không ít người đang vây quanh.

Vu Tư Linh vừa liếc mắt liền nhận ra bóng lưng của mình giữa đám đông, giơ tay lên cao, nhìn như đang tạo hình "Chữ V", nhưng thực tế là gọi "Hai phần cơm chiên".

Có vẻ như A Lê rất thích ăn cơm chiên.

【 Không phải là 0 】bình luận: Lần sau nếu có cơ hội sẽ mời chị ăn lần nữa. [ đáng yêu ]

【 A Lê 】 trả lời 【 Không phải là 0 】: Được. [ nhe răng cười ]

【 Không phải là 0 】 bình luận: Còn chưa ngủ?

【 A Lê 】 trả lời 【 Không phải là 0 】: Tối ăn nhiều quá nên không ngủ được, đang tiêu cơm.

【 Không phải là 0 】 bình luận: Thảm quá đi, vậy em ngủ trước, chị cũng ngủ sớm nha, ngủ ngon. [ mặt trăng ]

【 A Lê 】 trả lời 【 Không phải là 0 】: Ngủ ngon.

Lê Nguyệt Uẩn cất điện thoại, xoay người đi hai vòng trong sân, tưới nước cho hoa cỏ, sau đó mới trở về phòng đi ngủ. Nhưng khi nằm lên giường lại không nhịn được nhớ đến lần thứ hai vô tình gặp gỡ.

Luôn cảm thấy rất thần kỳ, lần đầu tiên được tiếp xúc với cô gái thế này, thật thú vị.

Chị mở ra vòng bạn bè của Vu Tư Linh, phát hiện không có hoạt động nào.

Lê Nguyệt Uẩn xoắn xuýt: Là thật sự không đăng gì lên, hay chặn không cho mình xem vậy? ? ?

*

Sáng hôm sau, Vu Tư Linh bị Vu Thiên Tung kéo dậy khỏi giường, đầu tóc như ổ gà đi tới sân nhà.

Trên bãi cỏ xanh mượt đang đậu một chiếc Maserati đỏ chói, toát lên vẻ quyến rũ dưới ánh ban mai.

Vu Tư Linh mừng rỡ bước đến sờ sờ sườn xe, không thể tin hỏi: "Là cho con sao?"

"Đúng rồi, thử một chút xem." Vu Thiên Tung vui vẻ nói.

Vu Tư Linh phấn khích ngồi vào ghế lái, mở mui xe, lái ra ngoài, mãi nửa tiếng sau mới quay lại, ổ gà đã được thổi thành ổ chó.

Cô chạy nhanh vào phòng khách, ôm cổ Vu Thiên Tung từ phía sau, "Cảm ơn ba, con thích lắm!"

Vu Thiên Tung đang ăn điểm tâm, bất ngờ không kịp đề phòng phun ra một ngụm sữa.

Chú Trương ngồi đối diện ưu nhã cầm khăn ăn lau sữa trên mặt, ưu nhã cầm dao nĩa lên, ưu nhã đứng dậy, ưu nhã nói: "Lão già kia, để mạng lại."

Vu Thiên Tung chạy trối chết.

Vu Tư Linh nhìn thoáng qua hai người, đã tập mãi thành quen, cầm bữa sáng của mình trên bàn lên, ngâm nga một điệu hát rồi trở về phòng rửa mặt.

Ăn xong, Vu Tư Linh trang điểm, thay sang một chiếc váy đen dây mỏng được may đo vừa vặn, trong nét gợi cảm có chút tinh nghịch, lộ ra một mảnh lưng trắng nõn, xương cánh bướm như ẩn như hiện.

Dưới lầu vang lên tiếng xe trầm đục, cô bước ra ban công, nhìn thấy Đào Thư Cần đã tới đón, cô trở về phòng chọn một đôi giày cao gót xỏ vào.

"Không tệ." Đào Thư Cần ngồi trong xe, nhìn Vu Tư Linh từ trong sân chậm rãi đi tới, "Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành." Vu Tư Linh cong cong nét cười, ngồi vào xe, hỏi kế hoạch hôm nay.

Đào Thư Cần: "Hôm nay có một triển lãm tranh, cậu đi theo mình xem một chút, buổi chiều lại đến câu lạc bộ."

"Không thành vấn đề."

Đào Thư Cần là sinh viên mỹ thuật, dĩ nhiên mỗi khi có triển lãm tranh đều muốn đi xem. Vu Tư Linh dưới sự hun đúc dài lâu của cô ấy cũng có chút hiểu biết.

Chỉ là cô hơi mệt khi phải mang giày cao gót một lúc lâu, sau khi ăn trưa, cô không tiếp tục cùng Đào Thư Cần xem tranh mà tìm một quán cà phê vắng người ngồi nghỉ.

Cô nhấp một ngụm cà phê, tin nhắn trong điện thoại không ngừng vang lên, những lời chúc mừng sinh nhật từ người thân và bạn bè liên tục đổ về.

Sau khi đọc xong, cô liếc mắt nhìn đến tên người bạn mới.

Đúng lúc rảnh rỗi, cô chủ động bắt chuyện với đối phương: 【 Có bận không? 】

Bên kia trả lời rất nhanh.

【 A Lê 】: Không bận lắm, sao thế?

【 Không phải là 0】: Không sao, chỉ hỏi thăm chị chút thôi. [ nhe răng cười ]

【 A Lê 】: Tối nay ăn cơm chiên không?

Vu Tư Linh: "!"

Làm sao bây giờ? ? ?

Sắp ăn đại tiệc rồi, còn muốn ăn cơm chiên.

Nhưng Đào Thư Cần đã hẹn bạn bè xong cả rồi, cho một người leo cây là cho cả bầy leo cây. 

【 Không phải là 0】: Tối nay không được, hiện giờ em đang ở ngoài.

【 A Lê 】: Ở đâu vậy?

【 Không phải là 0】: Phòng triển lãm Minh Thanh.

【 A Lê 】: Tôi đang ở đây, em ở đâu vậy?

Vu Tư Linh: "! ! !"

Trùng hợp vậy, nhưng làm sao bây giờ!

Vu Tư Linh còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì bên kia đã gọi điện thoại đến: "Linh Linh, em ở đâu?"

"Em ở. . . . . ." Vu Tư Linh vội vàng chạy ra khỏi quán cà phê, chạy đến một gốc cây to, "Em đang ở dưới một thân cây, phía trước là đường quốc lộ, phía sau cũng là đường quốc lộ."

Lê Nguyệt Uẩn "À" lên một tiếng: "Hình như tôi nhìn thấy em rồi."

Vu Tư Linh: ". . . . . ." Thế này mà chị cũng có thể nhìn thấy?!

"Em nhìn sang bên phải một chút." Lê Nguyệt Uẩn nói không quá chắc chắn.

Tối qua Lê Nguyệt Uẩn ngủ khá trễ, sáng nay lại dậy sớm xem triển lãm tranh, sau khi ăn trưa xong liền lên xe nghỉ ngơi.

Vừa xuống xe đã bị một bóng hình cách đó không xa hấp dẫn, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra ai.

Đúng lúc Vu Tư Linh gửi tin nhắn cho chị, chị chợt có cảm giác người bên kia khá giống Vu Tư Linh.

Sau đó chậm rãi đến gần, tầm mắt chăm chú nhìn vào bóng lưng ưu nhã kia, đến khi người nọ quay đầu nhìn về phía này, khi vừa thấy con người tinh tế xinh đẹp kia, chị nhất thời quên cả hô hấp, buông ra một câu rất nhẹ: "Đúng là em rồi." 

Vu Tư Linh chớp chớp mi, nhìn xuống chiếc váy của mình, khóc không ra nước mắt.

Chưa kịp nghĩ biện pháp ứng phó, người bên kia đã nhanh chóng bước đến gần cô, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Sao hôm nay em ăn mặc đẹp quá vậy."

"À, cảm ơn chị." Vu Tư Linh nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, lập tức đưa ra một lời nói dối: "À, không phải em đi làm thêm sao, hôm nay em làm người mẫu bán thời gian nên mới ăn mặc thế này." 

"Nhìn đẹp lắm, rất hợp với em." Lê Nguyệt Uẩn tán dương không chút keo kiệt, khóe môi cong cong, lại hỏi: "Người mẫu gì vậy?"

"Người mẫu xe." Vu Tư Linh nhìn thấy cách đó không xa đậu một chiếc Porsche không còn sản xuất, đầu óc nhanh nhạy nảy ra đáp án như vậy.

"Người mẫu xe?" Lê Nguyệt Uẩn hoài nghi nhìn cô, "Xe gì vậy?"

Vốn dĩ Lê Nguyệt Uẩn muốn hỏi xe của hãng nào, sau đó đi xem có phù hợp hay không, rồi sẽ len lén mua một chiếc để cô có doanh số. 

Nhưng ai mà ngờ, Vu Tư Linh bật thốt lên: "Người mẫu xe nâng chuyển hàng hoá."

Lê Nguyệt Uẩn: ". . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info