ZingTruyen.Asia

[BHTT - EDIT HOÀN] Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo - Kiến Kình Lạc

Chương 11. Xem bói tình duyên

Aga971

Lê Nguyệt Uẩn những tưởng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, trong cuộc đời mỗi người sẽ luôn gặp được rất nhiều người hay sự vật thú vị, nhưng không phải tất cả những cuộc gặp gỡ ấy đều có sự phát triển tiếp theo. 

Công việc ngày càng bận rộn, Lê Nguyệt Uẩn cũng dần quên mất chuyện này.

Nhưng khi hai người vô tình gặp lại sau hơn một tháng, chị không thể không cảm khái, duyên phận này thật sự rất tuyệt vời. 

Chạng vạng hôm ấy, Lê Nguyệt Uẩn gặp người phụ trách đội thi công, chị ở trong phòng họp suốt cả buổi chiều nhằm bàn bạc chi tiết về tiến độ tiếp theo, đến khi ra ngoài thì sắc trời đã muộn.

Văn phòng không nằm trên công trường mà ở gần Làng đại học.

Chị bước xuống lầu, trên phố đa phần là những người trẻ tuổi ăn mặc thời trang, chị thở ra một hơi, không muốn lái xe về nhà ngay mà định đi dạo quanh đây một chút.

Trên đường, xe cộ không ngừng qua lại, Lê Nguyệt Uẩn đi lên cầu vượt, cúi đầu nhìn phong cảnh thành phố, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Lúc này, cách đó không xa có giọng nói của một cô gái vang lên:"Người đẹp, tôi thấy chị có rất nhiều phiền muộn, hay là xem một quẻ đi, biết đâu có thể tìm ra cách giải quyết." 

Lê Nguyệt Uẩn ngẩn ra, quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi trong ánh hoàng hôn, búi tóc nho nhỏ trên đầu, đeo một cặp kính tròn.

Trước mặt cô ấy là một sạp hàng nhỏ, bên cạnh có đặt tấm bảng, trên đó viết hai chữ —— Xem bói.

"Người đẹp, đến xem thử đi, giá vô cùng ưu đãi cho một cơ hội thay đổi vận mệnh đó."

Nếu là bình thường, Lê Nguyệt Uẩn sẽ tự động tránh né mấy vị thần côn dạng này, nhưng hiện tại cả người đều uể oải không muốn động đậy, lại thấy đây là một nữ thần côn, chị không khỏi cảm thấy mới lạ, liền đi tới ngồi đối diện trước sạp hàng.

"Một quẻ bao nhiêu?"

Có lẽ không ngờ chị sẽ thật sự đến xem bói, cô gái lập tức ngồi thẳng dậy mỉm cười với chị, môi hồng răng trắng, lúm đồng tiền lập tức xuất hiện, "Sự nghiệp, gia đạo, tình duyên, mỗi thứ hai mươi đồng, nếu như xem hết thì được giảm giá còn năm mươi đồng."

"Sự nghiệp đi."

"Không thành vấn đề, nam trái nữ phải, cho tôi mượn tay phải của chị."

Lê Nguyệt Uẩn vươn tay, đối phương cầm nhìn một hồi, bóp bóp, lúc sau lại lật lại.

Lê Nguyệt Uẩn: "Không phải cô muốn xem chỉ tay sao?"

"Đúng vậy, nhưng tôi phát hiện tay của chị đẹp hơn chỉ tay rất nhiều, với kinh nghiệm của tôi, đôi tay này của chị có thể mang đến cho chị không ít thứ."

Lê Nguyệt Uẩn: ". . . . . ." Bá đạo vậy, thế mà cũng nói trúng.

Vẽ vời nhiều năm như vậy, không phải đều là nhờ bàn tay này sao?

"Chờ một chút, trời hơi tối, để tôi bật đèn lên." Nói xong, nữ sinh lấy ra một ngọn đèn nhỏ từ ba lô bên cạnh, bấm một cái, ánh sáng chiếu vào bàn tay của Lê Nguyệt Uẩn.

"Chà, đường sự nghiệp của chị rất rõ ràng, vừa sâu lại vừa dài, chứng minh rằng sự nghiệp của chị vô cùng suôn sẻ, chị cũng rất có lòng tin ở bản thân. Tin tôi đi, chị sẽ gặp rất nhiều may mắn trong sự nghiệp, tài vận hanh thông."

Nữ sinh cúi đầu nói, từ góc nhìn của Lê Nguyệt Uẩn, trùng hợp có thể nhìn thấy hàng mi cong dày của cô đang rũ xuống.

"Cảm ơn." Lê Nguyệt Uẩn nghe xong mấy câu nói vô nghĩa, lấy ra tờ hai mươi tệ đặt lên bàn, lúc đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị đối phương bắt lấy cổ tay. 

"Người đẹp, chị thật sự không muốn xem gia đạo hay tình duyên sao? Bốn mươi lăm đồng thôi, quên đi, chị đưa tôi thêm mười đồng nữa, tổng cộng ba mươi đồng, tôi sẽ xem toàn bộ cho chị. Cả người cô gái gần như nằm nhoài lên sạp, những người xung quanh đang tò mò nhìn về phía này.

Lê Nguyệt Uẩn đành phải ngồi lại, lấy tờ mười tệ ra: "Sáng tác nhanh lên một chút. . . . . ."

"Đợi đã, tôi thấy chị hơi quen mắt!" Cô gái đột nhiên ngắt lời chị.

Lê Nguyệt Uẩn: "?"

Ngay sau đó, cô gái bật đèn lên, tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt nai, vui vẻ nói: "Ỏ, chị không phải là người đó. . . . . . tên gì nhỉ. . . . . . A Lê? Đúng không?"

"Vu Tư Linh?"

"Đúng, là tôi!" Vừa rồi Vu Tư Linh đeo kính râm, lại luôn hướng ánh đèn sang phía bên khác, vốn không nghĩ sẽ gặp người quen nên không mấy để ý.

Cô đẩy kính râm lên đầu, vui vẻ vỗ lên mu bàn tay Lê Nguyệt Uẩn, "Trùng hợp thật nha, không ngờ ở đây cũng có thể gặp chị, chị tới đây làm gì vậy?" 

"Không phải là bị em gọi xem bói sao." Lê Nguyệt Uẩn buồn cười nói, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chạm vào nhau của hai người. Đối phương còn đang chìm trong niềm vui vì gặp được người quen, căn bản không để ý mình giống như mẹ già đang nắm chặt tay con thơ, chị cũng không tiện nhắc, chỉ đành hỏi thăm một chút: "Sao em lại ở đây xem bói vậy?"

Vu Tư Linh nhất thời cứng họng, có thể nói từ sau khi trải nghiệm cảm giác sinh tồn trong xã hội, cô lập tức yêu thích và say mê loại hoạt động này, kể từ đó bắt đầu thử nghiệm cuộc sống của những  tầng lớp khác nhau trong xã hội.

"Aish, nói ra thì dài dòng lắm." Vu Tư Linh thở ra một hơi thật dài.

Lê Nguyệt Uẩn: "Vậy em tóm tắt đi."

". . . . . ." Vu Tư Linh hé môi, "Aizzz! Bị cuộc sống ép buộc."

"Aizzz." Lê Nguyệt Uẩn không tiện ép hỏi nguyên nhân thêm nữa, nhìn thoáng qua sạp hàng nhỏ bé của Vu Tư Linh, "Hôm nay làm ăn thế nào?"

"Thật không dám giấu, cả ngày hôm nay người tình nguyện bị lừa chỉ có một mình chị, chị đúng là người tốt hu hu hu."  Vu Tư Linh vừa định che miệng giả vờ khóc lóc, nhưng não bị vào nước thế nào mà quên mất cô còn đang nắm tay Lê Nguyệt Uẩn.

Thế nên vừa nâng tay lên, cũng vô tình hôn lên mu bàn tay Lê Nguyệt Uẩn.

Lê Nguyệt Uẩn: ". . . . . ."

Vu Tư Linh: ". . . . . . . . . . . ."

Hai người đồng thời rút tay lại.

"Tối nay trời tối nhanh ghê." Vu Tư Linh nhìn về phía tây.

"Đúng vậy, đêm nay ánh trăng thật đẹp." Lê Nguyệt Uẩn nhìn sang phía đông.

Vu Tư Linh trầm mặc.

Lê Nguyệt Uẩn đợi hồi lâu, nghiêng đầu nhìn Vu Tư Linh, khó hiểu hỏi: "Sao em không nói gì vậy?"

Vu Tư Linh gãi gãi khuôn mặt đỏ bừng: "Chị có biết ánh trăng đẹp còn có ý nghĩa gì khác không?"

"Hả?" Lê Nguyệt Uẩn chậm chạp đưa ra một câu hỏi: "Có ý gì?"

"Natsume Sōseki* đã từng dùng "Ánh trăng thật đẹp" để nói thay câu "Anh yêu em" đó. Vu Tư Linh nói rất văn vở.

(*Natsume Sōseki (1867 – 1916) là một nhà văn nổi tiếng người Nhật Bản. Ông thuộc thế hệ trí thức theo khuynh hướng sáng tạo văn hóa từ cuộc chiến tranh giữa phương Đông và phương Tây. Ông còn là một trong những người đứng đầu trong trường phái văn chương tâm lý cao sang, là một tay bút chiến với chủ nghĩa tự nhiên. Ông được đánh giá là một trong những người đặt nền móng cho văn học Nhật Bản hiện đại.)

Mí mắt Lê Nguyệt Uẩn giật giật, chị là người học ngành kỹ thuật, suốt ngày bị ám ảnh bởi số liệu cùng những bản vẽ thiết kế, làm sao có thời gian tìm hiểu về thế giới lãng mạn của những đại văn hào này. 

Lê Nguyệt Uẩn hơi mất tự nhiên: "Cái đó, tôi không có ý đó. . . . . ."

"Tôi biết, tôi chỉ chọc chị thôi." Vu Tư Linh đột nhiên chỉ vào chị rồi cất tiếng cười to, "Làm sao có thể thích người chỉ mới gặp vài lần chứ."

Lê Nguyệt Uẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, tim chợt hẫng mất một nhịp, lung tung suy nghĩ: Không chừng còn có thật đó.

"Em xem thêm cho tôi đi, không thể lấy không tiền của người ta." Lê Nguyệt Uẩn đột ngột vươn tay ra, hứng thú nhìn Vu Tư Linh, "Xem tình duyên đi."

"Không thành vấn đề." Vu Tư Linh để sát vào một chút, xem kỹ đường chỉ tay của chị, "A, đường tình duyên của chị cũng thuận lợi lắm nha, chị là người tinh tế, cá tính và lạc quan, có sức quyến rũ rất lớn đối với cả nam và nữ, tương lai số đào hoa của chị sẽ rất vượng đó." 

"Thật không?" Lê Nguyệt Uẩn nhìn chăm chú vào hàng mi đang rũ xuống của cô, hỏi.

Vu Tư Linh ngẩng đầu lên, cười nói: "Giả, nhưng thật là lời thoại tôi đã search trên mạng, ai tới xem tôi cũng sẽ nói như vậy." 

Lê Nguyệt Uẩn: ". . . . . ."

Lê Nguyệt Uẩn: "Em cô bé lừa đảo này, có tin tôi báo cảnh sát bắt em không?"

"Vậy em sẽ chết cho chị xem." Vu Tư Linh không chút sợ hãi, cầm một cây bút lên, đầu bút hướng vào lòng bàn tay. 

Lê Nguyệt Uẩn nhíu chặt lông mày: "Đây là kiểu chết gì vậy?"

"Gạch bỏ đường sinh mệnh của em á!"

". . . . . ."

Ngay lúc này, mấy người bán hàng rong trên cầu vượt bỗng xôn xao: "Quản lý đô thị tới, chạy mau!"

Vu Tư Linh sửng sốt, vội vã đứng dậy xếp lại chiếc ghế gấp.

Ai ngờ động tác của Lê Nguyệt Uẩn đã nhanh hơn, chị trực tiếp nhấc khăn trải bàn lên, nhét tất cả mọi thứ vào đó, vác lên vai, tay kia nắm cổ tay Vu Tư Linh.

Lê Nguyệt Uẩn: "Chạy mau!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia