ZingTruyen.Info

Bhtt Edit Hoan Toan Bo Ca Kho Deu Thuoc Ve Mieu Vuong Phi Tieu Y Y

Sau khi đội trưởng tiễn cô vào phòng, thần sắc khẩn trương đơn giản tự giới thiệu, hơn nữa còn cho Hạ Mộc nhìn số hiệu của mình, nói lúc tình huống khẩn cấp cô có thể thông qua số hiệu này, liên hệ nàng nàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Hạ Mộc dùng điện thoại lưu lại số liên lạc và tên họ của đội trưởng, trên đảo có thiết bị thông tin nội bộ độc lập, thể số hiệu có thể xem như số điện thoại, chứng minh thư, chi phiếu, là một tấm thẻ thông minh đa năng, hơn nữa có công năng lưu lại dấu vân tay, độ an toàn rất cao.

Qua thời gian kiểm ra, Hạ Mộc cũng nhận được một số hiệu, nơi ở của du khách, có thể trực tiếp dùng tấm thẻ này mở cửa, thời hạn sử dụng chỉ có.

Nơi ở của du khách đều là những tiểu biệt thự độc lập, tường màu trắng gạo, mái nhà hình tam giác màu hổ phách, cấu trúc hai tầng.

Năm căn biệt thự hình thành một khu vực cố định, là một khu nghĩ dưỡng.

Những biệt thự xung quanh cũng không có người,, cô một mình ở trong căn biệt thự lớn như vậy buổi tối phỏng chừng rất dọa người.

Hạ Mộc quét thẻ xong, cánh cửa răng rắc một tiếng mà mở ra.

Người đi cùng kéo hành lý đặt tựa vào tường, sau khi vào trong xoay người mỉm cười nói với cô: "Chúc ngài nghỉ ngơi khoái trá."

Hạ Mộc thấy hắn muốn đi, vội vàng dò hỏi: "Chờ một chút tiên sinh, trước khi đến, quản lý của các ngươi nói, hậu cần sẽ cung vật dụng hàng ngày cho ta, ta chỉ cần mang vài bộ quần áo để thay đổi, vậy những vật dụng hàng ngày này ta phải đi đâu để nhận?"

Người kia gật đầu trả lời: "Đúng vậy tiểu thư, đồ dùng sinh hoạt của ngài do bộ phân hậu cần trên đảo chịu trách nhiệm, ta đi rồi sẽ lập tức thông báo bọn họ bắt đầu chuẩn bị, nhân viên vệ sinh năm giờ chiều sẽ đến quét dọn, ngài cũng có thể tự mình thương lượng thời gian dọn vệ sinh."

Hạ Mộc suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vừa rồi lúc trên xe, chúng ta dường như đi ngang qua một trung tâm thương mại, nơi đó có cửa hàng tiện lợi, cửa hàng quần áo, quán bar các loại địa điểm giải trí, ta có thể tiêu phí ở nơi đó sao? Trung tâm này là cà thẻ hay là trả tiền mặt?"

Người kia trả lời: "Tiêu phí trên đảo chỉ có thể dùng thẻ số hiệu, không cần tiền mặt. Nhưng ngài có chỉ là thẻ du khách, không có số dư để chi tiêu, nến cần, ngài có thể thương lượng với các cảnh quan vừa rồi, dùng tiền mặt đổi số dư tương ứng trong thẻ của họ, thẻ của họ cũng là thẻ lương.

Mặt khác, năm học viên trên đảo, mỗi tháng có hai mươi vạn tiền tiêu vặt, không giống với huấn luyện viên và cảnh quan khác, hạn mức tiêu phí của học viên tuy rằng rất lớn, nhưng không thể cộng dồn, số dư dùng không hết mỗi tháng sẽ bị hủy bỏ, ngài có thể trực tiếp nhờ điện hạ giúp đỡ."

"Úc, ta biết rồi." Hạ Mộc xấu hổ mỉm cười.

Cô sắp biết thành thiên hậu lỡ hẹn rồi, Đoạn Tử Đồng không chém chết cô đã rất cảm ơn trời đất, cô nào dám không biết xấu hổ dùng thẻ của người ta.

Người hỗ trợ sau khi rời khỏi, nhân viên hậu cần rất nhanh đã ấn chuông cửa, ngoại trừ thức ăn và vật dụng hàng ngày, còn đưa bảng thành tích của Trứng Cuốn điện hạ trong thời gian gần đây cho cô.

Hạ Mộc không quan tâm đến hương thơm mê người của thức ăn, vội vàng cầm bảng thành tích, đi lên phòng sách lầu hai.

Thực sự hiếu kỳ, Trứng Cuốn điện hạ thế nào lại xếp thứ ba trong kết quả thi đua, mà tổng cộng chỉ có năm người.

Tuy rằng bốn học viên khác, cũng là alpha cấp SS đến từ các quốc gia khác, thực lực không thể khinh thường, nhưng ưu thế của chủng tộc Địch Hách Lạp là không cách nào bỏ qua.

Cho dù là Địch Hách Lạp cấp S, sức chiến đấu cũng đủ lấn át bất cứ thú nhân cấp SS nào khác, thành tích của Trứng Cuốn điện hạ hiển nhiên không bình thường.

Điều này làm cho Hạ Mộc nhớ đến lúc lão sư trung học mắng học tra, thường nói một câu: "Gọi ba ngươi đến, cũng có thể thi tốt hơn ngươi!"

Quả thật, cho dù gọi bị phụ vương cấp S của Trứng Cuốn điện hạ đến, phỏng chừng đều sẽ không thua những thú nhân SS khác.

Thảo nào bệ hạ nhắc đến thành tích của điện hạ lại nhịn không được mà che mặt, Trứng Cuốn điện hạ thân là Địch Hách Lạp cấp SS, lại chỉ xếp thứ ba, thực sự rất mất mặt.

Hạ Mộc nhìn thành tích tổng hợp trên bảng điểm –

Học viên xếp thứ nhất tên Tây Mỗ, là một nam sinh mười chín tuổi của Đức Khắc Tư, thuộc loài cá mập.

Người thứ hai là một nữ sinh hai mươi mốt tuổi của đế quốc Mật Tây, tộc gấu chó.

Xếp thứ ba là Trứng Cuốn điện hạ đáng thương, là học viên nhỏ tuổi nhất trên đảo, thành tích này tựa hồ cũng có thể tạm chấp nhận được.

Hạ Mộc không nhìn kỹ điểm số của những học viên khác, vội vã lật xem phiếu điểm của điện hạ, so sánh với người xếp thứ nhất, ngoài dự đoán, thành tích văn hóa của điện hạ gần như mỗi một môn điểm đều đứng hàng thứ nhất, hơn nữa còn vượt xa người khác một khoảng lớn.

Xem ra ấu tể này coi như rất dụng công.

Vậy tại sao lại xếp thứ ba?

Hạ Mộc mở bảng thành tích thi đấu thể năng.

Các loại hạng mục thuộc về lục chiến, điện hạ đều xếp thứ nhất.

Lắp ráp vũ khí, thao tác các loại thành tích thượng vàng hạ cám, tất cả thành viên đều không chênh lệch nhiều.

Hạ Mộc nghi hoặc tiếp tục lật xem, trong lòng đều nhịn không được đoán rằng, có phải huấn luyện trên đảo muốn chống đối Phục Áo đế quốc các cô nên cố ý chèn ép điểm của vương trữ.

Nhưng vào lúc này, cô lật đến trang thứ bảy trong bảng điểm, tin tức trên đó suýt nữa khiến cô sợ đến cắn trúng đầu lưỡi –

Mười hạng mục lớn trong phần thủy chiến, thành tích của Đoạn Tử Đồng, toàn bộ là '0' điểm.

Một dãy mười môn điểm 0!

Điểm 0 đỏ tươi, hình thành sự đối lập rõ ràng với người khác.

Hạ Mộc cả kinh, một lát sau mới nhíu mày, một tay chống cằm, nhìn một dãy điểm không trong bảng điểm, suy nghĩ một chút, cảm thấy không hợp lý.

Thành tích cho dù kém đến đâu cũng không thể nào là 0 điểm a, có phải điện hạ bỏ thi hay không?

Hạ Mộc không tiếp tục nghiên cứu bảng thành tích, vấn đề quá rõ ràng – thành tích của điện hạ gần như toàn bộ các môn đều tiếp cận điểm tối đa, chỉ duy nhất các hạng mục thủy chiến lặn biển nghiêm trọng kéo chân sau.

Đủ mười môn điểm 0, có thể duy trì vị trí thứ ba, thật ra không dễ dàng, chênh lệch đến mức này, cô thực sự là chưa nghe chưa thấy.

Vì sao hang mục thủy chiến lại nhận được số điểm thấp như vậy?

Nguyên nhân cụ thể, còn phải đến lúc huấn luyện nhìn xem.

Hạ Mộc khép bảng thành thích lại, đi xuống lầu, bưng khay thủy tinh, đến tủ lạnh lấy thức ăn, mở cửa sau của biệt thự, đi vào khu nghỉ mát ấm áp thích ý.

Trước khi mặt trời ngã về tây, hưởng thụ một chút mỹ cảnh của hải đảo lúc chiều ta.

Sáng sớm hôm sau, trợ lý phiên trực đến nơi ở của Hạ Mộc, dẫn cô đến địa điểm tiến hành buổi huấn luyện đầu tiên.

Hai người ngồi xe đến sân huấn luyện cách hơn mười dặm núi non, trên núi là một mảnh rừng rậm nguyên thủy chưa khai phá.

Ngôn ngữ chính thức trên đào là Anh Lan ngữ, thành tích môn học này của Hạ Mộc rất tốt, nhưng phát âm cũng không thuần thục, lúc tự giới thiệu với huấn luyện viên còn có chút trắc trở.

Cũng may huấn luyện viên không lưu ý một chút khẩn trương của cô, thoải mái tiếp nhận trợ lý huấn luyện mới đến như cô.

Huấn luyện viên là một nam nhân ngoài ba mươi, tên là Lai Tư Đặc, đôi mắt xanh, đầu đinh, tướng mạo được cho là anh tuấn, mặc áo thun bó sát người, cơ ngực thoạt nhìn còn lớn hơn ngực của Hạ Mộc.

Hắn tựa hồ rất hiếu kỳ đối với Hạ Mộc, ánh mắt hữu ý vô ý từ trên xuống dưới quan sát cô.

Lúc Phục Áo đế quốc phái người đến can thiệp, chỉ nói là một nữ hài hơn hai mươi tuổi, làm trợ lý huấn luyện hai tháng sẽ trở về nước, cũng không nói rõ thông tin cá nhân về Hạ Mộc.

Mà lúc này, Lai Tư Đặc dùng đôi mắt một năm lẻ bảy tháng chưa thấy qua omega của hắn, sắc bén nhìn quét qua mỗi một tấc da thịt của Hạ Mộc.

Hắn cảm thấy, nữ hài này có thể chính là một omega mềm mại như nước, hương thơm bốn phía!

Hạ Mộc bị ánh mắt nóng bỏng của Lai Tư Đặc nhìn đến muốn tránh né, quay đầu lại xấu hổ mỉm cười với hắn, ý bảo hắn không nên nhìn nữa.

Nhưng mà, huấn luyện viên Lai Tư Đặc tựa hồ hiểu sai ý, vừa nhìn thấy Hạ Mộc cười với mình, trên mặt hắn lập tức hiện lên một tia đỏ ửng không bình thường, trên cơ ngực rắn chắc dần dần xuất hiện 'hai điểm bất minh'...

Không đến mức mẫn cảm như vậy đi!

Hạ Mộc kinh hoảng thu hồi nụ cười, xoay mặt vuốt tóc, dùng đề tài lớp học dời đi lực chú ý của hắn: "Huấn luyện viên, hiện tại chúng ta muốn huấn luyện cái gì?"

"Săn bắn sinh tồn." Lai Tư Đặc hai tay chắp sau người, cố sức hướng Hạ Mộc phô trương cơ ngực của mình, lại căn dặn trợ lý ở bên cạnh: "Mang cho nàng một cái balo."

Rất nhanh, trợ lý lưu loát đưa cho cô một cái balo và vũ khí.

Hạ Mộc hiếu kỳ, lập tức ngồi xổm xuống đặt balo trên mặt đất, mở kiểm tra – bên trong chỉ có vài bình nước, muốn, công cụ và một số loại gia vị, cũng không thức ăn chế biến sẵn.

"Huấn luyện viên." Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn về phía huấn luyện viên: "Chúng ta phải tự mình lên núi săn bắt sao?"

Trước mắt Lai Tư Đặc là một trận choáng váng – nữ hài trước mắt nói Anh Lan ngữ có chút trúc trắc, mang theo khẩu âm địa phương, nghe vào đặc biệt mềm nhẹ.

Thân thể mảnh mai của cô cuộn thành một đoàn, quỳ trên mặt đất, bắp chân tinh tế trắng noãn tạo thành chữ bát đặt trên mặt đất, đôi mắt mèo màu hổ phách giống như xin giúp đỡ, ngập nước nhìn hắn, quả thực giống như omega trong mộng!

"Huấn luyện viên?" Hạ Mộc hoài nghi nam nhân này có thể là bị lãng tai.

"Úc, đúng vậy." Lai Tư Đặc hít sâu một hơi, duy trì trấn định, tiếng nói trầm thấp: "Ngươi không cần lo lắng, lát nữa cùng ta lên núi, ta sẽ chịu trách nhiệm săn bắn, sẽ không để ngươi bị đói."

Không bao lâu, một chiếc xe việt dã đứng ở chân núi, là năm học viên đến.

Năm người kia chậm rãi xuống xe, đi về phía huấn luyện viên.

Năm học viên thân hình đều vô cùng cao gầy, cho dù là con chồn mật kia, chiều cao cũng có một thước tám, hoàn toàn nhìn không ra là thú nhân cỡ nhỏ.

Cho dù điện hạ đi cuối cùng trong đám người, Hạ Mộc vẫn có thể lập tức nhìn thấy ấu tể tóc xoăn kia –

Đoạn Tử Đồng mặc trang phục săn bắn giống như những người khác, quần áo màu xanh đậm, bắp chân và cánh tay đao đai da, càng tôn lên tứ chi thon dài.

Quần áo rộng lớn có độ co dãn, cổ áo mở hai nút, tiểu phúc đao đai lưng mang súng vào dao găm, vô cùng vừa vặn, cơ bụng hoàn mỹ như ẩn như hiện.

Hạ Mộc bối rồi nhìn chằm chằm Đoạn Tử Đồng đang đi tới, có chút ngây người.

Lai Tư Đặc gọi cô mấy lần, cũng không nhận được đáp lại.

Omega mỹ lệ như vậy, đáng tiếc lại có một chút lãng tai, Lai Tư Đặc tiếc nuối nghĩ thầm.

Toàn thể tập hợp.

Lai Tư Đặc vỗ tay một cái, bố trí nhiệm vụ săn bắn, lại quay đầu long trọng giới thiệu trợ lý huấn luyện mới – Hạ Mộc.

Trứng Cuốn điện hạ còn chưa tỉnh ngủ đột nhiên nhấc mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía 'trợ lý huấn luyện' mới.

Hạ Mộc nheo mắt cười với điện hạ, nâng cánh tay nhanh chóng quơ móng vuốt.

Phúc hắc ấu tể nhất thời thất thần, nhưng rất nhanh lại thần sắc lạnh lùng quay mặt đi, không phản ứng cô.

Những học viên khác đối với trợ lý huấn luyện mới đã tập mãi thành thói quen, bởi vì ngửi không được hương thơm của Hạ Mộc, cho rằng cô cũng không có gì khác những trợ lý trước đây, cho nên cũng không đặc biệt chú ý.

Không bao lâu, căn dặn các hạng mục nhiệm vụ hoàn tất, Lai Tư Đặc phát lệnh, năm người lập tức phân công nhau bắt đầu hành động.

Bởi vì Đoạn Tử Đồng chậm rãi đi ở cuối cùng, Hạ Mộc cũng cố ý thả chậm bước chân, cẩn thận mỗi bước đi bồi hồi dưới chân núi.

Lai Tư Đặc vài lần thúc giục cô theo sát hắn, Hạ Mộc cũng không quá phối hợp.

"Ngươi làm sao vậy?" Lai Tư Đặc nghi hoặc nhìn về phía Hạ Mộc, bỗng nhiên bóng đèn trong đầu sáng ngời – omega nào có sức lực để leo núi!

Vậy làm sao bây giờ? Cõng cô lên núi!

Chỉ là ngẫm lại, cơ ngực đã nhịn không được run rẩy!

Lai Tư Đặc đè nén kích động, một bước xa hướng mặt về phía chân núi, đưa lưng về phía Hạ Mộc, quỳ gối ngồi xổm xuống –

"Đến đây, ta cõng ngươi!"

Hạ Mộc: "... Không, không cần đâu huấn luyện viên, ta có thể tự mình leo núi."

Lai Tư Đặc trầm thấp cười một tiếng, vô cùng thân sĩ khuyên nhủ: "Lên đi, không sao cả, thể trạng này của ngươi, ta có thể cõng mười người!"

Hạ Mộc vừa định cự tuyệt, một bàn tay bỗng nhiên từ bên cạnh nắm lấy vai cô, dùng sức mạnh không thể chống lại, kéo cô sang một bên...

Hạ Mộc quay đầu, Đoạn Tử Đồng mặt không biểu tình đẩy cô ra, thu hồi cánh tay, tự mình đi đến phía sau Lai Tư Đặc, rút dao găm bên hông ra...

Dùng chuôi dao đâm mạnh vào mông huấn luyện viên!

"Ngao!" Lai Tư Đặc bất ngờ ôm lấy cái mông ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng!

Đoạn Tử Đồng trong nháy mắt thu hồi con dao, giả vờ bị tảng đá làm trượt chân, lảo đảo bám vào phía sau Lai Tư Đặc: "Xấu hổ, huấn luyện viên, ta bị vấp hòn đá, ngươi có sao không? Bị thương chỗ nào rồi?"

Lai Tư Đặc tức sùi bọt mép quay đầu lại, vừa muốn quát lớn, khóe mắt lại nhìn thấy Hạ Mộc vẫn đứng ở một bên, vội vàng buông hai tay đang che mông ra!

"Không... Ta tốt!" Hắn nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng, giận mà không dám nói gì, bởi vì bộ vị bị thương bất tiện tiết lộ với omega.

Đôi mắt hoa đào của Đoạn Tử Đồng cười như không cười nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: "Nhìn ta về nước xem một bộ phim điện ảnh, kể về một omega, lưu lạc đến Ba Lan Đảo chúng ta, ngài biết kết cục là cái gì sao?"

Lai Tư Đặc một bên thuận khí, một bên thở phì phì hỏi: "Là cái gì?"

Đoạn Tử Đồng cong khóe môi với hắn, ánh mắt thuần khiết, ngữ khí đầu độc: "Tất cả huấn luyện nỗ lực tiếp cận omega kia, đều đã chết."

Lai Tư Đặc vẻ mặt kinh ngạc: "... Chết như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info