ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit-Hoàn] Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi - Tiêu Y Y

Chương 140

daodinhluyen

Tầng thôi miên thứ hai của Hạ Mộc còn không hoàn toàn giải trừ, lúc nhìn thấy màu đỏ hoặc quá căng thẳng, tinh thần rất dễ xảy ra vấn đề.

Trước đó cô đã nói rõ với đoàn phim, một khi cô xuất hiện vấn đề, sẽ có hiện tượng tinh thần uể oải, phản ứng đầu tiên chính là mệt rã rời, cho nên nếu như đoàn phim nhận thấy khác thường, phải lập tức để cô xuống sân khấu nghỉ ngơi.

Milna thôi miên đối với cô, khác với khống chế bằng thực nhập, thuộc về thiển độ thôi miên.

Một khi có vấn đề, bản thân Hạ Mộc còn có năng lực tư duy nhất định, chỉ là tư duy trở nên đơn giản, giống như trẻ em ba tuổi.

Thành viên của đoàn phim lúc trước chưa thấy qua tình trạng lúc Hạ Mộc phát bệnh, vẫn lo lắng không dễ dàng phát hiện, nhưng lúc này biểu hiện của cô, cùng với vừa rồi quả thực giống như hai người.

Đạo diễn vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho MC.

Sự việc quá đột ngột, nếu như Hạ Mộc trực tiếp xuống sân khấu sợ rằng sẽ khiến truyền thông bất mãn.

MC lập tức nắm quyền chủ động lấy lý do đã chuẩn bị trước, nói thân thể Hạ Mộc còn chưa hoàn toàn khôi phục, sau đó để trợ lý đỡ Hạ Mộc xuống sân khấu nghỉ ngơi

Nhưng, vấn đề phiền phức hơn so với trong tưởng tượng.

Hạ Mộc vốn dĩ chỉ là đứng ở tại chỗ, trông mong nhìn Đoạn Tử Đồng, nhưng đến lúc có người lên sân khấu nỗ lực đỡ cô xuống, cô bỗng nhiên không hài lòng mà bĩu môi, nắm góc áo của vương trữ, chết sống không buông tay....

Ký giả ở hiện trường ồ lên, châu đầu ghé tai nghị luận.

Chuyện quá khẩn cấp, MC tắt micro đi, giục trợ lý lập tức đem người dẫn đi.

Nhưng Hạ Mộc tuy rằng tinh thần hỗn loạn, thân thể vẫn còn bản lĩnh chiến đấu, không chút cố sức tránh thoát sự kiềm chế của hai người, tiếp tục ngây ngốc túm góc áo của Đoạn Tử Đồng...

Hiện trường rơi vào hỗn loạn, khách mời trên sân khấu cuống quít vây vây quanh Hạ Mộc, sợ bị truyền thông chụp đến lan truyền tin đồn.

Rất nhanh lại một đám trợ lý lên sân khấu, đồng tâm hiệp lực kéo Hạ Mộc xuống.

Nhưng người say rượu thường có sức lực lớn vô cùng, quy luật này, cũng áp dụng đối với người có vấn đề tinh thần.

Hạ Mộc trong sự xô đẩy của mọi người, lộ ra thần sắc khó chịu bất an.

Người xung quanh còn đang cố gắng gỡ tay cô ra, dần dần, đôi mắt mèo màu hổ phách của Hạ Mộc bắt đầu co rút lại, đầu ngón tay biến hành móng vuốt sắc bén, hơi nghiêng đầu, lộ ra răng nanh, phát ra tín hiệu công kích đối với người xung quanh.

Cô không muốn buông tay!

Đoạn Tử Đồng cúi đầu nhìn móng vuốt túm góc áo của mình, thần sắc bình tĩnh chờ đợi 'cứu viện'.

Phó đạo diễn hoảng loạn chỉ huy mọi người: "Nắm cổ tay nàng, trước tiên khống chế nàng!"

Một đám người ba chân bốn cẳng bắt lấy cổ tay Hạ Mộc, lại bị cô nhìn chằm chằm không khỏi sợ hãi rút tay về.

Cuối cùng, Đoạn Tử Đồng nhíu mày giương mắt, không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Hạ Mộc, nhẹ giọng lên tiếng: "Buông tay, Hạ Mộc."

Trong nháy mắt, thân thể Hạ Mộc nhẹ run lên.

Đồng tử màu hổ phát dần dần mở ra, lệ khí trên mặt không thấy tung tích, Hạ Mộc nghe hiểu lời Quyển Quyển nói, ánh mắt giống như con thú nhỏ bị thương.

Nhưng cô không buông tay chỉ là chần chờ chốc lát, bỗng nhiên bĩu môi với Quyển Quyển, dường như thị uy mà nắm chặt hơn nữa.

Đoạn Tử Đồng hít sâu một hơi, tự tay bắt lấy cổ tay Hạ Mộc, dùng chút lực, ấn nhẹ một cái...

Hai tay của Hạ Mộc lập tức thoát lực, dễ dàng bị kéo ra.

"A! A! A!" Hạ Mộc nhất thời hoảng trương lo lắng, giãy dụa thân thể nỗ lực thoát khỏi sự khống chế của Quyển Quyển.

Còn muốn tiếp tục nắm góc áo của Quyển Quyển, tựa hồ làm như vậy, có thể khiến cô cảm thấy an tâm.

Ký giả ở hiện trường đã nổ tung, hai trợ lý nắm lấy cổ tay Hạ Mộc, muốn kéo cô đi.

Nhưng mới vừa đụng chạm, Hạ Mộc đã mà bắt đầu điên cuồng giãy dụa, bĩu môi tựa như oán giận mà nhìn Quyển Quyển.

Tình thế cấp bách, Đoạn Tử Đồng ôm lấy thắt lưng Hạ Mộc, nửa kéo nửa ôm, tự mình đưa cô xuống sân khấu.

Các phóng viên bên dưới đã nổ tung nồi, bắt đầu suy nghĩ theo sau điện hạ rời khỏi hội trường nhưng lại bị bảo an ngăn cản.

Ra khỏi hội trường, Đoạn Tử Đồng một tay ôm Hạ Mộc, một tay lấy điện thoại ra, gọi cho Milna.

Milna bên kia đang là nửa đêm, thông qua video, thấy tình hình của Hạ Mộc, nàng vội vàng bảo điện hạ đặt điện thoại bên tai Hạ Mộc, tiến hành thôi miên trấn an khẩn cấp.

Tâm tình kích động của nôn nóng dần dần hòa hoãn, lộ ra vẻ uể oải buồn ngủ.

Thân thể cô vô lực, không chút khách khí vùi đầu vào lòng Quyển Quyển, giống như con mèo nhỏ vùi mình trong ổ của mình.

Tình huống cuối cùng được khống chế, Đoạn Tử Đồng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn Hạ Mộc, lại đặt điện thoại di động bên tai mình, trầm giọng hỏi: "Vì sao gặp phải gặp phải loại tình huống này?"

Milna giải thích: "Đây là hiệu quả của tầng thôi miên thứ hai, ít nhất phải nửa năm mới có thể khôi phục, thậm chí vài năm mới có thể hoàn toàn bình thường."

Đoạn Tử Đồng trầm mặc chốc lát: "Nàng Nàng có thể gặp nguy hiểm hay không?"

"Hẳn là sẽ không, chỉ cần giữ tâm tình ổn định, tránh thời gian dài nhìn thẳng vào những thứ màu đỏ, sẽ không xảy ra việc gì. Cho dù thỉnh thoảng phát bệnh, chỉ cần để nàng ngủ một hồi, sẽ khôi phục bình thường."

Như Milna nói, Hạ Mộc lúc này đã ngủ thiếp đi.

Đoạn Tử Đồng dự định ôm lấy cô đi ra hậu trường, nhưng hai trợ lý ở phía sau lập tức tiến lên.

"Điện hạ, để bọn ta đưa Hạ tiểu thư ra hậu đài nghỉ ngơi, ngài hay là mau chóng quay lại hội trường đi."

Thấy vương trữ trầm mặc không lên tiếng mà cúi đầu nhìn về phía Hạ tiểu thư, hai trợ lý bốn mắt nhìn nhau, cũng không dám hối thúc.

Một lát sau, vương trữ tựa hồ hạ quyết tâm, ánh mắt u buồn mà ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, đem miêu nữ trong lòng 'hào phóng' giao cho bọn họ.

Các trợ lý lập tức tiến lên, gật đầu với vương trữ, một trái một phải đỡ lấy Hạ Mộc, cẩn cẩn dực dực đi vào hậu đài.

Lúc Hạ Mộc mở mắ ra, thấy chính là một loạt trang phục màu sắc rực rỡ.

Tâm trí dần dần khôi phục, cô ý thức được bản thân đang ở trong phòng hoá trang.

Đứng dậy, kinh ngạc nhìn xung quanh.

Nữ trợ lý đang chơi điện thoại ở bên cạnh phát hiện cô tỉnh, lập tức đứng dậy chào hỏi: "Ngài không có việc gì đi Hạ tiểu thư? Có chỗ nào khó chịu sao?"

Nhất định là di chứng thôi miên lại tái phát.

Hạ Mộc ảo não xiết chặt nắm tay, lo lắng hỏi nàng: "Vừa rồi ta... Không làm gì sai đi?"

"Ách, không có." Muốn nói lại thôi muốn nói lại thôi, cảm thấy Hạ Mộc vừa rồi cũng không tính toán làm gây Hạ Mộc gì, nên thẳng thắn trả lời: "Ngài vừa rồi bỗng nhiên mệt mỏi, lôi kéo góc áo của điện hạ chúng ta không chịu buông tay, là bọn ta cùng nhau đỡ ngài đến hậu trường nghỉ ngơi."

Đôi mắt Hạ Mộc đột nhiên thu lại, hai má đỏ bừng, run giọng hỏi nàng: "Lôi kéo... Đoạn Tử Đồng sao?"

Trợ lý gật đầu, lại trấn an: "Mà không lâu sau, mọi người đã vây xung quanh, truyền thông cũng không chụp được."

Hạ Mộc cực kỳ bi thương, thật vất vả gặp lại Quyển Quyển, còn chưa nói rõ, trước hết đã mất mặt như vậy!

"Ta...Có nói lời mê sảng gì với điện hạ không?"

"Không nha."

Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn thời gian.

Vừa lúc lễ công chiếu kết thúc, Hạ Mộc nhất thời tỉnh ngủ, vội vội vàng vàng nhìn vào gương chỉnh lại quần áo và kiểu tóc, nhấc làn váy, xoay người chạy ra ngoài.

Cô mạo hiểm tham gia lễ công chiếu, là vì nói chuyện với Quyển Quyển, không thể bỏ lỡ như thế.

Lễ công chiếu đã kết thúc, trong lối đi nhỏ cư nhiên còn phóng viên của một đài truyền hình.

Nữ ký giả thân kinh bách chiến dáng vẻ mạnh mẽ, nhanh như thiểm điện mà ngăn chặn lối đi vương trữ vương trữ...

Bởi vì là ký giả của một đài truyền hình có tỷ suất người xem cao, cho nên các trợ lý của công ty điện ảnh cũng không manh động mà đẩy nữ phóng viên kia ra, nên chỉ có thể che ở trước mặt vương trữ, cùng đối phương hòa khí thương lượng.

Hạ Mộc nhìn lại, nữ phóng viên kia dường như muốn đem micro chọc vào trong miệng Đoạn Tử Đồng, lải nhải dây dưa.

"Điện hạ! Toàn bộ quá trình phỏng vấn vừa rồi ngài đều không tự mình trả lời câu hỏi, bọn ta không có cách nào khác ăn nói với khán giả!"

"Có thể trả lời hai câu hỏi thông thường sao?"

"Nhân dân toàn quốc đều đang chờ mong ngài lần đầu diễn xuất, ngài ngài nói với chúng ta mấy câu đi!"

Đoạn Tử Đồng bị nàng cản đến nửa bước khó đi, thẳng thắn dừng bước, ánh mắt buông xuống nhìn về phía nữ phóng viên: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Bỗng nhiên được đôi tử đồng kia nhìn kỹ, phóng viên nhất thời mừng rỡ như điên, đại não kẹt vài giây, mới bắt đầu đặt câu hỏi: "Ngài... Ngài thích loại hình omega như thế nào?"

Đoạn Tử Đồng kéo khóe môi: "Vấn đề thông thường bao gồm phạm vi rộng như vậy?"

Nữ phóng viên cười hắc hắc, không buông tha mà truy vấn: "Trước đó đoàn phim tung ra một ít hình ảnh hậu trường, trong đó có một bức hình động, tựa hồ ngài đang hôn Hạ Mộc?"

Đoạn Tử Đồng nghe vậy hàng mi dài buông xuống, không trả lời.

Trợ lý ở một bên lập tức lên tiếng giải vây: "Trong lúc quay phim, điện hạ cùng mọi người đều rất thân cận, bình thường vui đùa một chút, không thể xem là thật."

Phóng viên thấy vương trữ thần sắc bất minh, lập tức hỏi tiếp: "Trong video hậu trường ngài còn gọi Hạ tiểu thư là Con mèo ngốc, xem ra thường nói đùa với nhau?"

Trứng Cuốn điện hạ ngẩng đầu nhìn nàng: "Câu này không phải nói đùa."

"Phốc..."

Những người xung quanh nhất thời cười vang một mảnh.

Hạ Mộc rình coi ở góc tường gân xanh bạo khởi!

Nữ phóng viên này tựa hồ vô cùng muốn cho vương trữ làm sáng tỏ tin đồn, tiếp tục truy hỏi: "Cho nên, ngài ấn tượng của đối với Hạ tiểu thư, cũng chỉ là con mèo ngốc sao? Có thể bổ sung một câu sao?"

Ánh mắt của Đoạn Tử Đồng khẽ lưu chuyển, rất phối hợp mà bổ sung một câu: "Không ngốc không phải người Phục Áo."

Xung quanh nhất thời cười thành một mảnh.

Hạ Mộc trốn ở góc tường: "..."

Lần sau nếu có ký giả hỏi ấn tượng của cô đối với vương trữ, cô nhất định nói ' Đoạn Tử Đồng là hùng ấu tể, không hùng không phải người Phục Áo'!

Bên kia nữ phóng viên tiếp tục nhiều chuyện: "Điện hạ đến hiện tại từng có người yêu chính thức tiêu ký sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info