ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit-Hoàn] Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi - Tiêu Y Y

Chương 119

daodinhluyen

Hạ Mộc ngửa đầu, hai mắt nhắm lại, dường như được một đạo ánh sáng bao phủ, có thể rõ ràng cảm thụ bản thân được lột xác, hóa kén thành bướm.

Trong lòng được cảm giác ngọt ngào lấp đầy, trong ý thức không hề chỉ là cá thể bản thân, còn có hai người hoàn chỉnh.

Hai người thuộc về đối phương, trong lòng có ràng buộc khó có thể dứt bỏ.ư

Đạo ánh sáng trong lòng thong thả lắng xuống, tâm tình của cô trở về yên tĩnh.

Ý thức dần dần trở lại, cô thỏa mãn mở mắt ra, xung quanh là một mảnh hôn ám.

Cô còn bị bao vây trong long cánh.

Hùng ấu tể trên người cô cọ tới có lui, đang nóng lòng muốn cởi nút quần jean của cô...

"Quyển Quyển?" Hạ Mộc khẩn trương cúi đầu, thở dốc nâng khuôn mặt Quyển Quyển lên: "Ngươi muốn làm gì?"

Quyển Quyển ngẩng đầu nhìn cô, đôi tử đồng trong hôn ám phản xạ một chút ánh sáng, thần sắc không hề ôn nhu, dẫn theo một cổ sát phạt gần như tàn nhẫn.

Hạ Mộc lo lắng bắt lấy cổ tay Quyển Quyển: "Không nên nóng lòng, vừa rồi ngươi còn nói muốn từng bước một."

Trứng Cuốn điện hạ lúc này đang ở trại thái hưng phấn đánh mất khả năng ngôn ngữ, nghe vậy, chỉ có thể đáp lại bằng hai tiếng gầm trầm thấp như khóc như tố, biểu thị ủy khuất và kháng nghị.

"Quyển Quyển ngoan, ngươi buông tay ra trước." Hạ Mộc tận lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại, đợi tin tức tố trong phòng tiêu tán, mới nhẹ giọng nói: "Ta đi mở cửa sổ thông khí."

Quyển Quyển không trả lời, vùi đầu vào gáy Hạ Mộc, thở dốc liên tục, tiếng gầm bật ra, nương theo nỉ non gián đoạn bất thành văn, một hồi lâu sau cuối cùng mới nói ra ba chữ: "Ta yêu ngươi."

Hạ Mộc mềm lòng, thân thể một lần nữa xung động, nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại, hoảng trương khước từ: "Vậy cũng không được! Bây giờ còn không phải lúc, mau buông! Chúng ta chuẩn bị gì cũng không có, vạn nhất gặp sự cố ngoài ý muốn thì sao?"

Hùng ấu tể không hé răng, vùi vào cổ Hạ Mộc, phát sinh từng đợt gầm nhẹ ủy khuất, phản bác phản bác, nhưng đôi cánh lại thu chặt hơn nữa.

"Umh..." Hạ Mộc Hạ Mộc bị quấn thành một đoàn, cánh tay không cách nào cử động, chỉ có thể dùng ngón tay nắm chặt vạt áo của Quyển Quyển, thống khổ khuyên bảo: "Ngoan... Buông, buông, ta sắp không thở nổi nữa, Quyển Quyển..."

Ràng buộc trên thân thể dần dần thư giãn, Hạ Mộc thấy ánh sáng chiếu xuống từ đỉnh đầu, đó là dấu hiệu long cánh mở ra.

Quyển Quyển vẫn khó có thể từ bỏ, toàn bộ quá trình kéo dài gần một phút mới dần dần hoàn toàn thu hồi đôi cánh, nhưng hai tay vẫn gắt gao ôm lấy thân thể Hạ Mộc.

Hạ Mộc nâng tay vuốt mái tóc dài mềm mại của Quyển Quyển, lúc này mới phát hiện trên cánh tay của cô xuất hiện những vết hằng bất quy tắc do long cánh đè ép.

Cô không khỏi cười khổ, vừa rồi bị quấn quá chặt rồi.

May mà Địch Hách Lạp lúc giao phối sẽ không ra vảy, bằng không, cô thực sự sẽ bị thiên đao vạn quả.

Quyển Quyển vùi đầu vào cổ cô một hồi lâu, tựa như trẻ con cai sữa khó cách khó rời, thỉnh thoảng lại liếm miệng tuyến thể sau gáy cô một cái.

Phát hiện miệng tuyến thể của Hạ Mộc dần dần khép lại Quyển Quyển nóng nảy đến liên tục phát ra tiếng gầm bất an.

Hạ Mộc an ủi thế nào cũng vô dụng, cuối cùng mạnh mẽ đẩy cánh tay của Quyển Quyển, rời giường đi mở cửa sổ.

Hùng ấu tể bị 'vứt bỏ' trên giường, ủy khuất phụng phịu gương mặt bánh bao, sau đó tay chống giường, trở mình xuống đất, đi đến phía Bắc của phòng ngủ, ấn một cái nút trên tường.

Một tia sáng lóe lên trên tường, hai bên mở ra, để lộ phòng tắm tựa như một mật thất sau bức tường, toàn bộ phòng ngủ trong nháy mắt lại rộng rãi gấp đôi, trong phòng tắm có một hồ tắm lớn hình dạng giống như vỏ sò, chất liệu đá mã não màu ngọc trai, không quá quy tắc, bên trong khảm đèn lưỡng cực, chiếu xuống mặt nước thanh thấu tựa như biển xanh.

Lúc Hạ Mộc quay đầu lại, đã thấy Quyển Quyển cởi hết quần áo, thở dốc đưa lưng về phía cô, ngồi vào hồ tắm trong phòng.

Cho dù không nhìn thấy khuôn mặt, cô cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ủy khuất tựa như cô vợ nhỏ của hùng ấu tể lúc này.

Trong lòng có cảm giác đặc biệt tự hào, cô đây chính là phá xử* tiểu vương trữ a!

*Phá xử: lấy đi đêm đầu tiên

Một mảnh yên tĩnh, Quyển Quyển ngâm không bao lâu, dần dần bình tĩnh lại, tuyến tố Địch Hách Lạp tràn ngập trong phòng cuối cùng tán đi một ít.

Hạ Mộc lúc này mới an tâm đứng dậy, dự định đến hoa nhỏ ngoài phòng ngủ tản bộ.

Mới vừa đứng lên, chợt nghe thấy phía hồ nước truyền đến giọng nói của Quyển Quyển: "Ngươi đi đâu?"

Hạ Mộc: "..."

Sau lưng người này có đôi mắt sao!

Quay lưng về phía cô, còn có thể thấy cô đứng dậy!

"Ta xuống hoa viên đi một chút..." Hạ Mộc nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ta cùng ngươi."

Vừa dứt lời, Quyển Quyển từ trong hồ đứng lên, dòng nước trong nháy mắt bị mang lên rồi đổ xuống như thác, chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục thong thả, chỉ còn lại vài giọt trong suốt, đọng lại trên thân thể trơn bóng của Quyển Quyển.

Khuôn mặt Hạ Mộc nhất thời nóng hổi, che mặt cúi đầu, e thẹn nói: "Ngươi mặc quần áo vào trước rồi hãy nói!"

Sau lần đầu thể nghiệm, đối mặt đối mặt chính là vô tận lo lắng.

Hạ Mộc có thể cảm giác được trên người đã hoà hợp khí tức của Quyển Quyển.

Nghe nói omega được Địch Hách Lạp tiêu ký, đến nơi hoang dã sẽ rất an toàn, bất cứ dã thú gì cũng không dám tiếp cận.

Tiêu ký một lần có thể duy trì hơn một tháng, Địch Hách Lạp cấp SS, có thể 'hiệu quả' càng kéo dài.

Hạ Mộc hy vọng này này, đối với mẹ cô cũng có tác dụng, để mẹ cô chủ động nhượng bộ lui binh.

Nếu như vô dụng, có thể cô sẽ bị mẹ đánh gãy chân...

Lúc Quyển Quyển đưa cô về nhà, Hạ Mộc khẩn trương đã không cách nào kiềm chế.

Cô ngửi cổ tay và cổ áo của mình, khóc trời gọi đất mà oán giận: "A a a a đều tại ngươi đều tại ngươi! Mùi hương này quá rõ ràng rồi! Mẹ ta nhất định sẽ phát hiện!"

Cô đưa tay đến dưới mũi Quyển Quyển: "Ngươi ngửi đi!"

Quyển Quyển một bên cầm lái, một bên chăm chú ngửi, lần thứ một vạn kiên trì giải thích: "Thực sự không có mùi gì, alpha bọn ta căn bản không có năng lực nhận biết tuyến tố của đồng loại, mẹ ngươi cũng nhất định không ngửi được, ba ngươi lại không ở nhà, đừng lo lắng, chỉ cần muội muội ngươi và Trầm a di kia không nói ra, mẹ ngươi nhất định không biết."

"Mùi hương nặng như vậy, làm sao có thể không ngửi được!"

Hạ Mộc tâm tình tan vỡ, bĩu môi trừng trừng Quyển Quyển: "Ngươi muốn ta giải thích với Trầm a di thế nào! Xấu hổ chết người rồi!"

Quyển Quyển nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn con đường phía trước, chột dạ mà biện giải: "Ta nói để ta giải thích, ngươi lại không đồng ý, việc này cũng không có gì, ngươi cũng đã hai mươi hai tuổi, nàng dựa vào cái gì không cho ngươi yêu đương?"

Mắt thấy xe quẹo vào tiểu khu, Hạ Mộc khẩn trương đến bộ lông dựng đứng, tựa như mèo hoang vươn móng vuốt cào cánh tay Quyển Quyển: "Xong xong! Ta sẽ bị mẹ đánh chết!"

"Vậy chúng ta tạm thời về biệt thự ở, nơi đó ít người thanh tịnh, chờ ta tìm ba ngươi về, sau đó lại mang ngươi trở lại, lấy công chuộc tội, nàng cũng không thể nói gì nữa?"

Xe dừng trước cửa nhà, Đoạn Tử Đồng lần thứ hai nhìn về phía con mèo ngốc, xác nhận với cô: "Về nhà, hay là đi theo ta?"

Hạ Mộc nhìn nhà mình, trước mắt biến thành màu đen, dậm chân lẩm bẩm: "Dĩ nhiên phải về nhà! Dù sao cũng không thể bị ngươi dẫn đi rồi không thấy người nữa? Mẹ ta còn tưởng rằng ta đã làm chuyện gì không dám gặp người!"

Hạ Mộc chủ ý đã định, run rẩy xuống xe, căn dặn Quyển Quyển đừng theo sau, bản thân cô đi một mình về nhà.

Mới vừa mở cửa, đã nhìn thấy mẹ cô ngồi trong phòng khách gọi điện thoại, còn gạt tàn trên bàn đã chất đầy tàn thuốc.

Hạ Mộc rụt cổ, lách qua sô pha, chạy lên trên lầu.

"Trở về?" Tô Ngữ Mạt quay đầu nhìn cô.

Hạ Mộc giống như bị điểm huyệt, cứng nhắc gật đầu: "Vâng..."

"Đi đâu vậy?"

"Cái đó... Cục cảnh sát, ta, ta đi hỏi tiến độ điều tra vụ án."

Tô Ngữ Mạt đứng lên lách qua sô pha đi đến trước mặt cô: "Phải không? Ta mới vừa gọi điện thoại cho Lưu cảnh quan, hắn nói không nhìn thấy ngươi."

Hạ Mộc run rẩy, không dám ngẩng đầu, xấu hổ cười gượng: "Ta là đến.... Cục cảnh sát ta thực tập, không phải cục cảnh sát Võ An, đồng sự của ta bên kia cũng giúp ta điều tra..."

Tô Ngữ Mạt hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn cô: "Đồng sự nào? Số điện thoại bao nhiêu? Ta cũng hỏi xem hắn điều tra thế nào rồi."

Hạ Mộc siết chặt nắm chặt, móng tay bóp vào lòng bàn tay, hô hấp cũng run rẩy, thấp giọng trả lời: "Tạm thời... Vẫn không có manh mối gì quan trong. Úc, cái kia, tra được đám người bắt cóc ba, rất có thể là người của một trong ba quốc gia theo Ma Tát Giáo."

Tô Ngữ Mạt nheo mắt lại, dừng chốc lát, gật đầu, lạnh lùng nói: "Vậy chuyện ba quốc gia kia, muội muội ngươi buổi chiều trở về đã nói cho ta biết, đây không phải là con nhóc kia nói sao? Thế nào biến thành đồng sự ngươi tra được rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info