ZingTruyen.Info

Bhtt Edit Hoan Tan Hoan

Tác phẩm: TÂN HOAN (Niềm vui mới)

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Edit: Thượng Chi Phong

===================

Chương 103: Phiên ngoại 2 (Hoàn)

Kết hôn chỉ là sự khởi đầu mới của tình yêu, không phải là sự kết thúc.

Một hồi nghi thức qua đi, sinh hoạt sau đó cũng không có gì thay đổi nhiều, ngoại trừ càng thêm danh chính ngôn thuận thì mọi thứ dường như vẫn như trước.

Sau khi kết hôn và mời khách, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi lại đi ra ngoài du lịch một chuyến, tương đương với hưởng tuần trăng mật. Hai người chọn những địa điểm vui chơi nhỏ, chủ yếu là để đi dạo, thư giãn và cảm nhận phong tục tập quán của mỗi nơi.

Trong chuyến đi, họ cũng sẽ gửi một số quà lưu niệm và các đặc sản địa phương cho bạn bè và người nhà. Mãi cho đến khi trở về thành phố C, rõ ràng đi nhiều địa phương như vậy rồi mà hai nàng cũng chưa mua gì cho chính mình.

Khi mọi vấn đề đã lắng xuống, tháng ngày trở nên bình thản mà ấm áp.

Khương Vân cùng Lục Niệm Chi là những người tương đối thẳng thắn trong tình yêu, họ không bận tâm quá nhiều, thậm chí có thể để đối phương tuỳ tiện xem điện thoại của mình.

Đương nhiên, hai nàng đều tôn trọng đối phương, sẽ không làm chuyện này, không cần thiết như vậy.

Chỉ là có một ngày ra ngoài, điện thoại của Khương Vân bị tắt nguồn, nàng muốn gọi điện thoại cho A Ninh nên dùng điện thoại di động của Lục Niệm Chi, trùng hợp lúc đó điện thoại người này đang mở giao diện WeChat, điều này làm cho nàng phát hiện một bí mật nhỏ.

Hoá ra là có tâm tư khác, họ Lục nào đó có hai tài khoản WeChat, một tài khoản danh sách bạn bè chỉ có bản thân người đó cùng Khương Vân mà một cái khác thì có người nhà, bạn bè cũng như một số đối tác quan trọng.

Chẳng trách người này dám ở vòng bạn bè phát nhiều bức ảnh đời thường như vậy. Lúc trước Khương Vân còn thấy kỳ lạ, người này bình thường cao lãnh muốn chết, làm sao mà phong cách trong vòng bạn bè tuyệt nhiên trái ngược bình thường, ah, thì ra là như vậy nha.

Tài khoản kia của Lục Niệm Chi không có gì, sạch sành sanh, cơ bản chỉ dùng để làm việc. Bạn bè như Chu Duẫn Hoài cũng không tìm được tin nhắn tán gẫu, có việc đều là trực tiếp gọi điện thoại. Người này không thích nói chuyện phiếm, ngoại trừ mấy chuyện nghiêm túc thì bình thường không sử dụng cái tài khoản còn lại này.

Khương Vân không nói gì, yên lặng đem cái tài khoản kia cũng thêm vào.

Sau khi kết hôn, Lục Niệm Chi so với trước đây càng kiêu ngạo, người này không bao giờ giấu giếm chuyện cô đã kết hôn nhưng cô cũng không đem tên Khương Vân ra trước mặt công chúng.

Những người trong vòng giao tế đều biết Lục Niệm Chi đã kết hôn nhưng phần lớn mọi người đều chưa từng gặp Khương Vân. Về phần Bồi Thịnh bên kia, càng không nhiều người biết chuyện này, một số ít người biết cũng sẽ không nói lung tung.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn, Khương Vân vẫn là phó giám đốc, năm thứ hai vẫn như vậy cho đến năm thứ ba, khi nàng ba mươi tuổi, Đại Trí Sùng được thăng chức và chuyển đến chi nhánh thành phố S. Nàng ngồi lên vị trí giám đốc phòng nghiên cứu phát minh.

Những thứ này đều do Khương Vân tự mình có được, không liên quan gì đến nhà họ Lục hay Lục Niệm Chi. Lục gia cùng Lục Niệm Chi sẽ không nhúng tay vào công việc của nàng.

Lục Lương Trạch rất muốn Khương Vân điều đến thành phố S, cũng dự tính như vậy, thế nhưng cuối cùng vẫn là thôi đi, dù sao Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đã sống và làm việc ở đây nhiều năm, muốn để các nàng đột nhiên rời đi thành phố C sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn.

Một mặt, Khương Vân vừa mới bám rễ ở đây, lúc này bỗng nhiên chuyển đến chi nhánh thành phố S, liệu có thể thích ứng hay không cũng là vấn đề. Mặt khác, công ty của Lục Niệm Chi từ lâu đã cố định ở thành phố C. Dù là nhân viên hay nguồn lực và thị trường, trong thời gian ngắn muốn chuyển đi cũng không có khả năng thành công, cứng rắn chuyển tới thành phố S ngược lại sẽ dẫn đến tổn thất nặng nề.

Ở góc độ phát triển đô thị, thành phố S quả thực tốt hơn thành phố C, nhưng đối với Khương Vân cùng Lục Niệm Chi bây giờ là không thích hợp, đối với các nàng mà nói, ở lại thành phố C trong những năm gần đây là lựa chọn đúng đắn nhất.

Ông lão là người có lý, những đạo lý này vẫn hiểu được, ý nghĩ chỉ là ý nghĩ thôi, ông sẽ không bức bách hai đứa nhỏ làm ra lựa chọn.

Một năm này A Ninh đã sớm tốt nghiệp, đã đi làm hai, ba năm rồi. Cô gái nhỏ lúc trước lắc mình biến hóa thành nữ nhân chuyên nghiệp, công việc xuất sắc, không kém cạnh các bạn cùng lớp xung quanh.

A Ninh vẫn không có trong mối quan hệ nào, luôn độc thân đến nay, ngay cả đối tượng ám muội cũng đều không có. Phu thê Trần gia đối với chuyện này rất lo lắng sốt ruột, âm thầm nhờ vả Khương Vân giúp đỡ giới thiệu một hai đối tượng thích hợp, Khương Vân chỉ là cười cười hoặc là qua loa lấy lệ, nàng mặc kệ chuyện người trẻ tuổi, yêu đương hay kết hôn A Ninh đều có sự lựa chọn của chính mình, người bên ngoài không nên can thiệp.

Dù sống rất vô tư nhưng A Ninh đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, để có cơ hội thăng tiến tốt hơn trong tương lai, nàng dứt khoát từ bỏ công tác đi thi nghiên cứu sinh cao học, đồng thời trở thành bạn học của nha đầu Lục Thời Tinh.

Hai người trẻ tuổi đều thi đậu Đạo học B, họ sẽ trải qua những ngày tháng đi học cùng nhau trong tương lai.

Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đối với chuyện này cũng không nhịn được cười, hai cô gái giống nhau, trong cuộc sống đều là những người hay nói chuyện không đâu nhưng khi thực sự muốn làm gì thì so với ai khác đều kiên trì, bền bỉ.

Lục Niệm Chi không quan tâm đến những điều này, có ý riêng nói: "Em so với hai đứa nó càng lợi hại".

Khương Vân một chốc không phản ứng lại, còn hỏi: "Thật không?"

"Ba ngày nay không có về nhà, đều sắp ở lại trong công ty luôn rồi", Lục Niệm Chi chậm rãi nói, oán giận mà đem người kéo qua, "Giám đốc Khương, em có thể tự mình tính xem tháng này em ở nhà được bao nhiêu ngày?"

Giám đốc phòng nghiên cứu phát minh không dễ làm, cả ngày bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, Khương Vân quả thật có một thời gian cũng không chăm lo cho tổ ấm của mình rồi.

Nàng nằm ở trong lồng ngực Lục Niệm Chi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy Lục Niệm Chi rất có lý, gia đình và sự nghiệp cần phải cân bằng, quá liều mạng công tác không để ý chăm sóc cho gia đình cũng không được.

Cuối năm, Khương Vân muốn đi thành phố S công tác, tiện thể cùng Lục Niệm Chi trở về thăm ông lão cùng người nhà.

Hai nàng gặp Minh Nhân trong chuyến đi này.

Minh Nhân vẫn là một thân một mình, nàng đã không còn làm việc ở chi nhánh công ty Bồi Thịnh nữa mà là tự mình mở một cửa hàng đồ ngọt bên ngoài, dự định trở thành một bà chủ chuyên sáng tạo ra các loại bánh ngọt tráng miệng.

Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đi tới cửa hàng nhìn một chút, cũng thoải mái mời Minh Nhân một bữa cơm.

Minh Nhân hơi xúc động, cười nói: "Loáng một cái đã mấy năm rồi, còn chưa kịp cảm thấy gì, hai người đã kết hôn được mấy năm mà mình vẫn còn đảo quanh một chỗ".

Lục Niệm Chi thẳng thắn đề nghị: "Cậu cũng có thể tìm một người, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào".

Minh Nhân bất đắc dĩ nói: "Thật ra mình lại nghĩ ngược lại, sao mà dễ dàng như vậy chứ".

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, nói rất nhiều chuyện.

Rời khỏi nhà hàng, Khương Vân nhỏ giọng hỏi: "Minh Nhân là bởi vì chưa có dứt khoát với bạn gái cũ sao?"

"Dứt rồi", Lục Niệm Chi trả lời, "Mấy năm trước đã dứt khoát sạch sẽ, cũng không liên lạc lại với nhau".

Khương Vân cảm thán, lúc trước nàng cũng bởi vì chuyện của Minh Nhân cùng Lục Niệm Chi mà lòng có khúc mắc, bây giờ nàng không nghĩ như vậy nữa.

Minh Nhân bởi vì một đoạn cảm tình bị thương quá sâu, sau đó còn dây dưa không rõ hai ba năm, mặc dù là như vậy, đến cuối cùng vẫn như cũ không có kết quả tốt đẹp. Bây giờ Minh Nhân đã nhìn nhận rất thấu đáo tình cảm, cũng không cưỡng cầu, dành nhiều tâm trí hơn cho sự nghiệp cùng gia đình, tuỳ ngộ nhi an (*).

(*) Nghĩa là gặp cái gì cảm đến thì ưng thuận ngay, gặp cảnh ngộ nào cũng vui thú được

Cũng là lần này, ngoại trừ gặp phải Minh Nhân, Khương Vân còn nghe được những tin tức khác về Hứa Tri Ý cùng ba gia đình kia.

Trong hai năm qua, tình trạng của Hứa Tri Ý đã ổn định và ngày càng tốt hơn. Cô ấy cũng ra nước ngoài, chủ động tự mình yêu cầu, không muốn quay về nữa, nghe nói cô đã từng tìm Tần Chiêu nhưng cuối cùng rổ trúc vung vẫy đập nước, công dã tràng.

Hứa gia cùng Tần gia mấy năm qua xuống dốc, công việc làm ăn bị thu hẹp rất nhiều, bị đối thủ cạnh tranh ép tới gắt gao.

Ông lão Tần gia năm ngoái bị bệnh qua đời, tang lễ còn chưa kịp tổ chức, các thế hệ trẻ bên dưới vì tranh giành tài sản của gia tộc mà trở mặt thành thù. Ông Tần khi còn sống có lập di chúc, mấy người tranh giành quyết liệt nhất cũng không giành được bao nhiêu nhưng ngược lại cháu trai lớn cùng cháu gái nhỏ được phân nhiều nhất.

Có người nói sau khi đọc di chúc, Tần Mậu Viễn cùng anh em nhà họ Tần ra tay đánh nhau, huyên náo không thể tách ra.

Về phần Tần Chiêu, cô ấy không quay lại nữa, đến ngày tang lễ cũng không có về thành phố S. Năm đó sau khi Tần Chiêu xuất ngoại không bao lâu liền cùng Tần gia đoạn tuyệt quan hệ, ai cũng không rõ ràng đến cùng nàng ở nước ngoài làm cái gì.

Khương Vân chỉ coi những tin này là trà dư tửu hậu, dù sao cũng không liên quan gì đến nàng rồi.

Một ngày trước khi rời thành phố S, Khương Vân lại một lần nữa gặp được Thiệu Thanh.

Từ nước Đức xa xôi Thiệu Thanh về nước phát triển, sau đó sẽ ở chi nhánh công ty tại thành phố S làm việc.

Khương Vân chỉ là thấy đối phương, lúc đó còn cách một khoảng xa, nàng không có đi tới chào hỏi, do dự một chút liền xoay người bước đi, tránh không chạm mặt cô ấy.

Sau khi trở về thành phố C, Khương Vân đã nói với Lục Niệm Chi việc này, Lục Niệm Chi ra vẻ không quan tâm như trước kia, mà nghe được nàng không đi qua chào hỏi thì tâm tình càng thoải mái, hủ giấm người này vẫn rất nặng nha, cách mấy năm cũng không thả xuống.

Đáng nhắc tới chính là, sau nghỉ tết Hà Dư cũng kết hôn, Diệp Tầm đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thành lập công ty riêng với sự hỗ trợ từ gia đình, sau khi ổn định thì đi cầu hôn Hà Dư.

Đã từng là cô gái nhỏ nay trở thành bà chủ lớn, nhưng vẫn là trước sau như một thích dính lấy Hà Dư.

Khương Vân dẫn theo Lục Niệm Chi đi tham gia hôn lễ các nàng. Trong lúc phát biểu, Diệp Tầm hai mươi bốn tuổi mặt mũi đỏ rần.

Trong hôn lễ, hai người phụ nữ đã từng gặp ở Interlaken cũng có mặt ở đó. Người tên Lâm Nại là chị họ của Diệp Tầm, mà Hà Thanh Nhu đúng thật là bạn đời của Lâm Nại, họ đã kết hôn.

Duyên phận chính là tình cờ như vậy, luôn có thể bất ngờ mà gặp nhau.

Mà trong một năm sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Vợ của Giang Châu Húc sinh em bé mà vợ của Từ Mẫn cũng mang thai, bạn tốt Nguyên Nhược mở nhà hàng, Hà Dư ở thành phố C cùng thành phố B mở ba chi nhánh, ngay cả chị Văn cũng ra ngoài lập nghiệp.

Khương Vân vào lúc này chân chính khởi sắc, nàng đem tiền tiết kiệm lấy ra đầu tư, thậm chí còn tận dụng cơ hội để nhập cùng Nguyên Nhược các nàng, có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức, một đám bạn thân cùng nhau hợp tác gây dựng sự nghiệp, vui vẻ sung sướng cùng nhau.

Tình yêu của nàng cùng Lục Niệm Chi xưa nay đều là bình đẳng, cũng sẽ không bởi vì một người trong đó có tiền mà một bên khác ngồi mát ăn bát vàng hoặc từ bỏ sự nghiệp.... Các nàng kết hôn, trở thành một phần trong cuộc sống đối phương, yêu đối phương, yêu cuộc sống này và cũng yêu cả chính mình.

Hai, ba năm sau Khương Vân kiếm lời rất nhiều tiền, khoản đầu tư của nàng đã được đền đáp xứng đáng.

Khương Vân đã quyên góp một số tiền cho hoạt động từ thiện và cùng với Lục Niệm Chi thành lập quỹ bảo vệ trẻ em.

Hai nàng đem hơn nửa thời gian đều dùng ở trên người đối phương, ngoài ra còn phải bôn ba với công tác, căn bản không rảnh nuôi một đứa nhỏ, cũng không có sức lực như vậy.

Ông lão cũng không thúc giục, ngược lại đều để tùy tiện hai người, hiện tại lo lắng cũng vô dụng, ông cũng không nhất định có thể chờ đến ngày đó, còn không bằng thả hai người thoải mái sống cuộc sống của họ.

Khương Vân thường xuyên đi thăm ông lão, hoặc là đem người đưa tới ở ngõ An Hoà một thời gian. Ông lão đối với nàng hết sức hài lòng, thích nàng vô cùng, trở về cùng Lục Đinh Uấn cũng đều nhắc về nàng, trong đôi mắt đều là ý cười.

Lại qua một năm, Khương Vân ba mươi lăm còn Lục Niệm Chi ba mươi sáu tuổi, hai người rốt cục chịu nghỉ lại một hơi, cũng trong năm này từng người hai nàng nhận nuôi một đứa trẻ, đều là bé gái. Bé lớn hơn ba tuổi, bé nhỏ còn chưa tròn một tuổi, hai bé đều là trẻ bị bỏ rơi.

Về việc nhận con nuôi, cả Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đều trải qua đắn đo suy nghĩ, họ không quyết định nhận nuôi vì để cho gia đình viên mãn, nếu thật như thế thì họ đều có thể ra nước ngoài tìm ngân hàng tinh trùng để mang thai con chính mình rồi.

Hai đứa con nuôi đều mắc bệnh bẩm sinh có thể chữa khỏi, nhưng tiền thuốc men vượt xa những gia đình bình thường có thể chi trả, bằng không hai đứa nhỏ cũng sẽ không bị vứt bỏ hoặc đã sớm được những người khác nhận nuôi rồi.

Khương Vân cùng Lục Niệm Chi bỏ ra thời gian dài cùng tinh lực, trải qua rất nhiều quy trình mới có thể đem hai đứa bé về nhà.

Chị gái để tên trong hộ khẩu của Khương Vân, gọi là Khương Ức Chi, bé nhỏ thì đặt theo họ của Lục Niệm Chi, gọi là Lục Hoài Vân.

Ông lão rất vui mừng về chuyện này, nhất định phải tới thành phố C giúp ôm cháu, liền mua vé máy bay suốt đêm vội vàng chạy tới, nói gì cũng không nghe, ở đó không chịu về.

Khi bệnh tình của hai đứa trẻ gần như được chữa khỏi, tính đến nhiều yếu tố khác nhau trong tương lai, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi ở khu mới bên kia mua một căn biệt thự nhỏ, mang theo ông lão cùng nhau dọn tới, đồng thời mời hai cô giúp việc và một người trông trẻ tới.

Ông lão sẵn lòng giúp đỡ trông hai đứa trẻ, hai người các nàng cũng dễ dàng hơn không ít. Trong nhà có thêm ba người tự nhiên sinh động hơn trước rất nhiều.

Khương Vân ở độ tuổi hai mươi muốn tận hưởng thế giới của hai người, ý tưởng này không thay đổi ở tuổi ba mươi, Lục Niệm Chi cũng như vậy, chỉ là lúc này các nàng càng thành thục, càng bao dung, họ dễ dàng chấp nhận những thay đổi trong cuộc sống hơn.

Hai đứa bé còn không hiểu chuyện, một đứa cần dạy dỗ, một đứa cần chăm sóc, các nàng trở nên bận rộn hơn rồi.

Cũng may lúc này hai nàng sự nghiệp cùng cuộc sống đã ổn định, họ không còn nhiều lo lắng như trước.

Khương Ức Chi đặc biệt dính Khương Vân, cả ngày dùng đôi chân ngắn của mình đi tới đi lui, Khương Vân đến chỗ nào nàng đều muốn đi theo, ngay cả khi Khương Vân lên lầu lấy đồ, đứa nhỏ này cũng dùng cả tay chân bò lên cầu thang dính theo.

Người nào đó rất không hài lòng với việc này, một tay ôm bánh bao nhỏ Lục Hoài Vân, một tay đem Khương Ức Chi nhấc lên, sau đó đem Khương Ức Chi đưa đến bên ổ của Thập Ngũ, để đứa nhỏ đi tìm con mèo chơi, đừng luôn quấn quít lấy bà xã của mình.

Đáng tiếc Khương Ức Chi không hiểu chuyện, mỗi lần bị nhấc lên đều phấn khích đến mức tưởng mình đang chơi trò chơi, còn liên tiếp vỗ tay, bi bô gọi: "Mami, bay ah, bay ah"

Thập Ngũ không thích xen vào cuộc quyết đấu ấu trĩ của hai mẹ con này, vặn vẹo bờ mông tròn trịa, đi tới sô pha tìm ông lão cọ cọ, lười biếng co quắp nằm không nhúc nhích.

Khương Vân đối với chuyện này có chút bất lực, nhưng cũng không làm được gì, tính chiếm hữu của người nào đó thật kỳ quái, còn phải tranh cao thấp với con gái.

Một mùa hè lại tới, Khương Ức Chi lên năm tuổi, hai người họ muốn mời tiệc rủ bạn bè thân thích dùng bữa, tất cả mọi người đều tới.

Thời gian thực sự rất trùng hợp, đúng lúc Minh Nhân có việc tới đây nên cô cũng đến. Không chỉ có chính mình tới mà còn dẫn theo người quen.

- Thiệu Thanh.

Nhìn thấy người đến một khắc đó, ánh mắt Lục Niệm Chi khá phức tạp, khoát tay liền đem Khương Vân ôm.

Minh Nhân hào phóng giới thiệu với mọi người: "Đây là bạn gái của mình".

Thiệu Thanh có chút xấu hổ, vội vàng đưa quà cho Khương Ức Chi.

Người nào đó lúc này mới khôi phục bình thường, không hề phòng bị như vậy nữa.

Tiệc rượu náo nhiệt, tất cả đều là khuôn mặt quen thuộc.

Khương Vân cùng Lục Niệm Chi bận bịu tới lui chào hỏi khách khứa, Khương Ức Chi dẫn Lục Hoài Vân theo làm cái đuôi, tốn nhiều hơi sức nhưng nhất định đi theo.

Lục Hoài Vân đi mệt liền lôi kéo váy Lục Niệm Chi, ngẩng đầu lên duỗi ra tay nhỏ, ngoan ngoãn gọi: "Mami, ôm ~"

Lục Niệm Chi cũng không ôm mà là nắm tay Khương Vân lắc lắc trước mắt bánh bao nhỏ, yên tâm thoải mái nói: "Mami muốn dắt tay mẹ con, không thể ôm con nha".

.

.

Thế giới ồn ào, phức tạp và luôn thay đổi.

Nhưng chị vẫn sẽ yêu em như vậy.

===========

Vài lời mình muốn chia sẻ với các bạn:

Khương Ức Chi, Lục Hoài Vân..... khi nghe tên hai đứa bé chắc hẳn các bạn cũng nhận ra được điều gì đúng không?

Mình không biết tiếng Trung nhưng cũng biết được một số chữ và cũng tra từ điển để hiểu thêm:

Ức Chi (Ức trong ký ức, hồi ức), Ức Chi – ký ức về Niệm Chi

Hoài Vân (Hoài trong nhớ mong, hoài niệm), Hoài Vân – nhớ mong về Khương Vân

Ngay cả tên hai bé thôi mà cũng thể hiện ra tình yêu tràn ngập.

Các nàng bỏ qua nhau ở thời niên thiếu nhưng gặp lại nhau lúc thành thục. Trải qua nhiều chuyện, người có tình sẽ thành quyến thuộc.

Tình yêu của Khương Vân và Lục Niệm Chi trong Tân Hoan không oanh oanh liệt liệt, không có cao trào hay drama gì cả, tình yêu của họ bình lặng, từng sự việc diễn ra đều là những việc cũng hay thấy trong cuộc sống, bạn gái cũ dây dưa, tiểu tam kiếm chuyện, gút mắc với người xém tí đã thành người yêu của bạn gái mình, gia đình bạn gái cũ gây khó dễ chỉ vì là đồng tính khi còn yêu nhau..... từng sự việc một được giải quyết và họ đã đến với nhau bằng tình yêu bất ngờ nhưng cũng vững vàng như vậy.

Mình từng đọc một comment nói rằng có thể Khương Vân chưa yêu đủ sâu Tần Chiêu, mình cũng nghĩ như vậy. Khương Vân là cô gái gia cảnh bình thường, tính cách cũng ôn nhu bình đạm, có lẽ cô rung động với cô gái ôm đàn ghi-ta kia và được cho biết người đó là Tần Chiêu nên thuận theo rung động mà ở cạnh Tần Chiêu, năm tháng tĩnh lặng, cô cũng dốc sức cho đoạn tình cảm đó, cả Tần Chiêu cũng vậy nhưng mình cảm thấy vẫn thiếu một chút gì đó, có lẽ là sự kích thích của cuộc sống đi, Khương Vân đi cạnh Tần Chiêu nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn chưa dám ở trước mặt người ngoài làm hành động gì thân mật, thậm chí nắm tay cũng là hiếm khi nhưng cô dùng trái tim chân thành bình lặng mà đi cùng Tần Chiêu suốt tám năm, nếu Tần Chiêu không ngoại tình thì mình nghĩ cô ấy vẫn sẽ tiếp tục như vậy, bình bình đạm đạm ở bên Tần Chiêu....

Tần Chiêu là người sai trong chuyện ngoại tình nhưng không phủ nhận tình cảm cô ấy dành cho Khương Vân là thật, dù cách thức bắt đầu là một lời nói dối nhưng tám năm đó, cô cũng bỏ ra rất nhiều, đương đầu với gia đình,.... Khi chia tay cô là người có lỗi nhưng nếu cô là người không yêu Khương Vân thì cô hẳn là đã kiếm chuyện nhiều rồi, thậm chí tài sản nhiều cũng sẽ không để Khương Vân lấy được nhiều, con người ta một khi đã muốn kiếm chuyện thì đâu cần lý lẽ, nhưng cô yêu Khương Vân nên cô dùng việc chia tài sản để phần nào bù đắp lại. Sau này kết cuộc của Tần Chiêu cũng không được tốt lắm đúng không, cô tha hương đất khách, cắt đứt quan hệ với gia đình...âu cũng là cái giá phải trả.

Còn về Lục Niệm Chi thì chắc mình không cần nói nhiều rồi. Lục Niệm Chi gặp Khương Vân ở thuở thiếu thời nhưng duyên chưa sâu đành bỏ qua nhau, nhưng khi thấy có cơ hội Lục Niệm Chi liền nắm lấy. Buộc chặt đoạn nhân duyên từng ngỡ đã mất đi này. Lục Niệm Chi đem đến cho Khương Vân những kích thích, những rung động và một tình yêu mà cô từng không dám nghĩ đến, cũng mang tới cho Khương Vân một gia đình viên mãn, nơi có người thân trong gia đình yêu thương, hai con gái nho nhỏ bên cạnh cùng với một người bạn đời luôn yêu và quan tâm cô theo cách của người đó dù trôi qua rất nhiều năm.

Khi đọc một bộ tiểu thuyết nào mà đoạn kết nói về những năm về sau của các đôi, mình thấy hạnh phúc và cũng có điều đau đáu, các nhân vật có cuộc sống hạnh phúc viên mãn là cái làm mình vui, còn cái làm mình đau đáu là con người ai rồi cũng sẽ già, sinh lão bệnh tử không ai thoát khỏi, hy vọng những năm sau đó của các nhân vật vẫn sẽ an yên như vậy, chấp tử chi thủ dữ tử giai lão.

Chúng ta tạm biệt với Khương Vân và Lục Niệm Chi tại đây thôi.

Đây là bộ truyện đầu tiên mình edit, cũng ôm nó hơn nửa năm rồi, giờ thì cuối cùng cũng hoàn, cảm ơn các bạn đã đi cùng mình đến tận những con chữ cuối cùng này. Mình cũng nói thêm tí là bộ về Nguyên Nhược và Thẩm Đường mình sẽ tìm hiểu, có thể mình sẽ edit trong tương lai (nếu chưa ai edit), hoặc là một bộ nào đó của cùng tác giả để có thể gặp lại những nhân vật quen thuộc dù thoáng qua (như cặp đôi Hà Thanh Nhu – Lâm Nại của Câu chuyện mật ngọt đã xuất hiện ở đây, cũng như Hà Dư – Diệp Tầm từng xuất hiện trong CCMN)

Và mình sẽ đào hố bộ mới, nhân vật là kiểu mình thích, một cô gái bị mù bẩm sinh.

Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình trong thời gian tới.

Thân

2021.10.18

Tạm biệt Khương Vân, Lục Niệm Chi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info