ZingTruyen.Com

[BHTT][Edit-Hoàn] Phế Hậu - Minh Dã (Quyển thượng)

Chương 55 + 56

daodinhluyen

Chương 55

Theo hình thức ở chung này, Tiêu Cửu Thành gả vào Độc Cô gia cũng đã nửa năm.

Tiêu Cửu Thành quả thật cảm thấy so với Tiêu gia, mình ở Độc Cô gia còn tiêu diêu tự tại hơn nhiều. Nói đến, Độc Cô Tấn thực sự rất yêu thương con cái, đối với Thiên Nhã chăm lo từng li từng tí không nói, đến mình là con dâu thôi cũng tử tế vô cùng. Mỗi lần đi đâu ở ngoài về, đều không quên mang mấy món quà kỳ lạ quý hiếm về cho Thiên Nhã, thuận tiện còn cầm thêm cho mình mấy quyển sách hay. Tiêu Cửu Thành thầm nghĩ khó trách Thiên Nhã không muốn gả cho người khác, sợ rằng cả đời này nàng cũng không tìm được nam tử nào giống như Độc Cô Tấn. Mà thôi, Thiên Nhã không lấy chồng là tốt nhất, nàng cứ thế ở ở Độc Cô gia làm bạn với mình cũng được. Chính vì chuyện này mà Tiêu Cửu Thành không chỉ âm thầm mừng qua một lần.

Trong thư phòng Độc Cô Tấn giấu không ít sách hay, mặc dù tự nàng muốn đọc cũng được nhưng vì để tránh hiềm nghi, nàng luôn kéo Thiên Nhã đi theo mỗi khi muốn mượn sách. Chưa kể nhờ vào đó còn có thể lấy cớ ở cạnh Thiên Nhã, thời gian nửa năm qua, sách của Độc Cô gia nàng đã đọc gần hết.

Mặc dù Thiên Nhã không nguyện ý thừa nhận nhưng thực tế sớm chiều ở chung nửa năm qua, Thiên Nhã đã bắt đầu thích ứng bên cạnh mình mọc ra một người mang cái danh bạn thân chốn khuê phòng. Dù là làm chuyện gì cũng không giống như quá khứ một thân một mình, lúc nào cũng có Tiêu Cửu Thành bầu bạn bên cạnh, hơn nữa Tiêu Cửu Thành quả thực thích dính chặt người khác. Thích theo đuôi là một chuyện, nhưng theo đuôi thế nào cũng là một môn nghệ thuật cần người có học vấn cao thâm. Tiêu Cửu Thành biết rõ Thiên Nhã không thích làm gì cũng có người kè kè bên cạnh, nhưng nàng luôn có cớ chính đáng để ở cạnh Thiên Nhã, làm Thiên Nhã không cách nào cự tuyệt được, cố đáp ứng để nàng ở bên làm bạn.

Ở đời cái gì làm nhiều cũng thành quen, ví như quen với việc Tiêu Cửu Thành thỉnh thoảng có những hành động thân mật, quen mấy kịch bản quen thuộc mà Tiêu Cửu Thành thường xuyên đối với mình. Đương nhiên nàng cũng biết đây chẳng qua là mấy mẹo vặt nho nhỏ mà Tiêu Cửu Thành thích trêu đùa, nhưng nàng không có hứng thú vạch trần, cứ mặc kệ Tiêu Cửu Thành làm mấy trò mèo với mình vậy, thậm chí có lúc nàng còn hưởng thụ cuộc sống có Tiêu Cửu Thành vây quanh.

Thói quen ngầm biến đổi ngoài nhận thức có đôi khi là một chuyện rất đáng sợ, kể từ đó ngoại trừ phụ thân và đệ đệ, Tiêu Cửu Thành cứ vậy tự nhiên trở thành người trọng yếu nhất của Thiên Nhã.

Việc Tiêu Cửu Thành đối đãi thân mật với nàng, Thiên Nhã không còn cảm thấy có gì lạ nữa, nàng xem đó là hình thức ở chung giữa bạn nữ thân thiết với nhau. Dù sao nàng không có bạn thân, không biết được cách thức ở chung giữa nữ tử có quan hệ tốt sẽ như thế nào, đương nhiên càng không biết hành động thân thiết của Tiêu Cửu Thành đã vượt quá hành động thông thường vốn có giữa bạn thân.

"Tuyết rơi rồi, lạnh quá." Tiêu Cửu Thành nói, đưa tay nắm lấy tay Thiên Nhã. Tay Thiên Nhã xưa giờ đều rất ấm áp, có lẽ vì cơ thể khỏe mạnh nên mới không sợ lạnh. Bàn tay thon dài xinh đẹp chẳng khác gì cái ấm lô giúp sưởi ấm. Chỉ cần cầm tay Thiên Nhã thôi nàng đã có thể cảm giác nhiệt độ ấm áp thấm đến tận tim gan, nàng tham luyến nhiệt độ trên tay Thiên Nhã vô cùng. Gần đây càng ngày nàng càng thích ngón tay Thiên Nhã, ngón nào ngón nấy đều thon dài thanh mảnh, nhìn tay Thiên Nhã thôi mà Tiêu Cửu Thành đã xúc động muốn hôn lên tay nàng. Lần nào nàng cũng cầm tay Thiên Nhã thưởng thức hồi lâu, đến nỗi cuối cùng đều bị Thiên Nhã không nhịn được hất ra. Nếu không phải là Thiên Nhã, cho tới bây giờ Tiêu Cửu Thành cũng không biết mình có thể si mê ngón tay người khác đến mức độ như vậy.

"Tay ngươi lạnh ngắt, lấy ra mau." Thiên Nhã nhíu mày lại không khách khí nói, nàng bị tay Tiêu Cửu Thành làm lạnh rất không thoải mái. Thời tiết lạnh thế này, ai cũng thích hướng về nơi ấm áp, có ai thích ôm khối băng đâu chứ, rảnh rang không có gì làm thích tự ngược hay sao? Nàng từ lâu đã nghi ngờ chẳng biết Tiêu Cửu Thành có phải có sở thích mê tay quá mức hay không, còn đặc biệt thích thưởng thức ngón tay mình nữa. Có một lần đột nhiên nàng tò mò muốn biết nếu mình không nói gì vứt tay cho Tiêu Cửu Thành chơi thì không biết nàng có thể chơi bao lâu, có ai ngờ người này vậy mà có thể ròng rã chơi suốt một canh giờ (2 tiếng), đến sau cùng vẫn là mình chịu không nổi nữa phải rút tay về.

Sau đó có đôi khi Tiêu Cửu Thành cũng tự luyến, tự khoe bàn tay xinh đẹp của mình ra cho nàng nhìn, hỏi lại nàng có thấy đẹp mắt không? Nhưng Thiên Nhã là ai cơ chứ, sao có thể thừa nhận có người có bàn tay đẹp hơn mình được, liền kéo Tiêu Cửu Thành lại chơi cái trò ấu trĩ xem tay ai dài hơn. Bởi vì Thiên Nhã cao hơn Tiêu Cửu Thành nên độ dài ngón tay vừa vặn có thể thắng hiểm một phen, trận chiến so tay này làm cho Thiên Nhã đắc ý rất lâu, rốt cục cũng có một món mình giỏi hơn Tiêu Cửu Thành nha. Mặc dù chiếu theo lương tâm mà nói ngón tay Tiêu Cửu Thành cũng đẹp vô cùng, nhưng đối với Thiên Nhã thì ngón tay có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, không thể xem như cơm ăn, làm sao bằng gương mặt xinh đẹp được, ai nhìn cũng thấy. Dù gì đi nữa Thiên Nhã cảm thấy nàng nhìn người nhiều nhất là nhìn mặt, tuyệt đối không thèm chú ý chuyện ngón tay người khác có đẹp hay không.

Tiêu Cửu Thành đối với bộ dáng bất mãn của Thiên Nhã cứ giả bộ như không nghe thấy, dù sao thì mỗi lần nàng giở trò đểu thì phần lớn Thiên Nhã sẽ nhường nhịn nàng thật lâu, đến khi không chịu được nữa mới hất ra.

Mặc dù Thiên Nhã cảm giác bị lạnh rất không thoải mái, rất muốn hất ra nhưng nàng cũng không thật làm vậy. Nàng cảm thấy sao trên đời có người có bàn tay lạnh như Tiêu Cửu Thành vậy chứ, nếu mình hất tay Tiêu Cửu Thành ra thật, không biết Tiêu Cửu Thành có đóng thành băng luôn không.

"Thiên Nhã, sinh nhật mười sáu tuổi của người ta sắp đến rồi, ngươi có biểu hiện gì hay không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nếu như nàng không nói, khẳng định Thiên Nhã không biết sinh nhật mình sắp đến. Hoặc cho dù có biết cũng chắc chắn sẽ không chuẩn bị quà sinh nhật gì cho nàng. Ở bên người này lâu, Tiêu Cửu Thành đã tổng kết được một việc: Đừng bao giờ hy vọng Thiên Nhã chủ động lấy lòng với ngươi, ngươi lấy lòng nàng, nàng không để ngươi áp mặt vào mông lạnh của nàng đã là vạn hạnh rồi, xem như là nàng tốt lắm rồi ấy. Còn phàm là muốn được Thiên Nhã cho mình cái gì, đều phải dựa vào sức mình tự chủ động tranh thủ, chưa kể còn phải có kỹ xảo nữa cơ. Nàng nghĩ trên đời này, chắc chẳng có nữ tử nào khó lấy lòng giống Thiên Nhã vậy. Mặc dù thỉnh thoảng trong lòng ngoài phàn nàn thì vẫn là phàn nàn, nhưng những lúc phải chủ động dính chặt theo đuôi Thiên Nhã, dù một khắc Tiêu Cửu Thành cũng không bỏ xuống.

"Độc Cô gia có gì ngươi thích cầm là được, còn muốn lễ vật gì nữa?" Thiên Nhã vẫn luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành thật là nhiều chuyện, quan điểm này đến bây giờ chưa từng thay đổi, đương nhiên hiện tại cũng không ngoại lệ. Độc Cô gia dù là bất kỳ vật gì, Tiêu Cửu Thành đều có thể tùy tiện cầm, mà nàng cũng chưa thấy Tiêu Cửu Thành còn thiếu thứ gì nữa. Nàng cảm thấy tiểu thư văn gia chính là loại lắm điều, sinh nhật thôi mà, tùy ý chút đã qua rồi. Chưa kể mẫu thân nàng sau khi sinh Độc Cô Thành thì khó sinh mà chết, nên nhà nàng xưa nay không làm sinh nhật cho ai, tránh cho phụ thân tức cảnh sinh tình, xưa giờ đối với ngày sinh thần đều tương đối nhạt nhòa.

"Những vật kia làm sao có ý nghĩa gì, Thiên Nhã tặng mới có ý nghĩa." Tiêu Cửu Thành nói. Tính tình Thiên Nhã thật đúng là chẳng có một chút tư tưởng phong hoa tuyết nguyệt nào. Đương nhiên nàng không thiếu vật dụng gì, nhưng cái nàng muốn là một tấm lòng, chỉ là một việc mang ý nghĩa mà thôi.

"Vậy ngươi muốn cái gì ta sẽ bảo Độc Cô Thành đưa cho ngươi, phu quân tặng càng có ý nghĩa nhiều hơn." Độc Cô Thiên Nhã nói, nhớ đến Tiêu Cửu Thành vào cửa đã gần nửa năm nhưng suốt ngày tránh ở trong phòng đọc sách, còn không là quấn lấy mình làm hết cái này đến cái kia. Độc Cô Thành cũng thế, căn bản không đến tìm Tiêu Cửu Thành bao giờ, hai người này nào có chút cái gì gọi là dáng vẻ vợ chồng. Dù gì bản thân mình cũng là người giật dây, nếu cứ mặc kệ tình hình thì hình như không tốt lắm.

Tiêu Cửu Thành nghe Độc Cô Thiên Nhã nói vậy đột nhiên cảm giác rất không thoải mái. Trong lòng không hiểu sao có chút tức giận, đặc biệt không vui chuyện Thiên Nhã muốn đẩy mình cho người khác.

"Ngươi không muốn tặng thì không cần tặng, ta mở miệng đòi hỏi cũng chỉ là tự chuốc nhục nhã mà thôi. Thiên Nhã và phu quân không cần phí lòng nữa." Tiêu Cửu Thành nói xong liền quay về phòng mình, không để ý tới Thiên Nhã nữa.

Thiên Nhã nhìn xem Tiêu Cửu Thành giống như tức giận quay trở về phòng, cảm thấy chả hiểu gì cả. Mặc dù phần lớn thời điểm tính tình Tiêu Cửu Thành đều rất tốt, cũng đủ kiểu nhường nhịn lấy lòng mình, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỏ chút thái độ giận dỗi mà lần nào nàng cũng không hiểu vì sao. Hoàn toàn không minh bạch Tiêu Cửu Thành tức tối vì chuyện gì.

Nhưng lần này Thiên Nhã ngược lại có chút hiểu được vì cớ gì Tiêu Cửu Thành lại giận, nàng muốn tự mình chuẩn bị quà sinh nhật cho nàng, thật là, Tiêu Cửu Thành đúng là chuyện bé xé ra to. Dù sao bảo bối của Độc Cô phủ đều ở trong khố phòng, Tiêu Cửu Thành cũng đâu phải chưa từng tới đó, mình cũng đã nói nàng muốn gì thì cứ cầm rồi mà. Hoặc cứ xem như là mình tặng quà cho nàng đi, thì mình cũng sẽ đến khố phòng tùy ý chọn một món gì đó, có khác gì nhau đâu cơ chứ.

Bất quá vì Tiêu Cửu Thành tức giận, nên Thiên Nhã cảm thấy thôi được rồi, đến lúc đó chọn gì đó tặng cho nàng là được, thuận tiện cũng để cho Độc Cô Thành chọn một món quà cho nàng. Ai bảo tiểu thư văn gia lắm chuyện thế làm chi.

Trong lòng Tiêu Cửu Thành rất không thoải mái trở về phòng của mình. Kỳ thật Thiên Nhã không có tâm tư tâm ý gì nàng cơ bản đã dự đoán từ trước, chỉ là nàng cũng không rõ vì sao bản thân mình lúc đó lại cảm thấy khó chịu và giận dữ đến vậy, thậm chí còn có cảm giác ủy khuất nữa. Tiêu Cửu Thành về đến phòng mới tỉnh táo lại, cũng cảm thấy cảm xúc của mình thật khó hiểu. Kỳ thật theo thời gian chung đụng với Thiên Nhã càng lâu, nàng đối với Thiên Nhã có đôi khi sẽ có cảm giác lo nghĩ và cảm xúc không thể hiểu được, hoặc vui hoặc buồn, chẳng thể lý giải làm nàng luôn có cảm giác bất an.

Vì quà sinh nhật cho Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã đã chạy đến khố phòng nhà mình hai lần. Bảo vật tuy không ít nhưng chẳng có món gì có vẻ như Tiêu Cửu Thành sẽ thích, chọn đến chọn lui cũng không tìm được gì làm mình hài lòng.

"Rốt cuộc là ngươi muốn quà gì?" Một Thiên Nhã luôn đơn giản thô bạo từ trước đến nay liền cứ thế trực tiếp chạy tới hỏi Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành vốn coi là Thiên Nhã sẽ không để việc này vào lòng, không nghĩ tới Thiên Nhã vẫn có chút để ý đến mình, đột nhiên tâm tình trở nên vô cùng tốt.

"Chỉ cần là Thiên Nhã tặng, dù là cái gì cũng tốt hết." Vốn Tiêu Cửu Thành cũng không quan tâm quà tặng là gì, cái nàng muốn bất quá chỉ là tâm ý của Thiên Nhã mà thôi. Bây giờ Thiên Nhã có lòng này, nàng đã cảm thấy rất tốt. Hiện tại cho dù Thiên Nhã không tặng được gì thì nàng cũng sẽ vui vẻ, chí ít Thiên Nhã có nghiêm túc nghĩ đến việc này.

"Thế nào, không lẽ đồ vật qua tay ta liền nạm vàng hay sao?" Thiên Nhã đối với câu trả lời của Tiêu Cửu Thành không hài lòng lắm.

"Được rồi, người ta không cần quà tặng sinh nhật nữa." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói. Dù sao nàng cũng cảm thấy Thiên Nhã sẽ không tặng quà gì làm cho mình hài lòng, nhưng tâm ý Thiên Nhã thì mình đã nhận được.

"Tặng đồ cũng phiền phức, không bằng như vậy đi, sinh nhật ngươi ngày ấy ta sẽ dẫn ngươi đi tắm suối nước nóng. Suối nước nóng ở bên ngoài, cứ nhìn ngươi cô nương nhà văn quan thế này chắc chắn chưa từng ra ngoài tắm suối nước nóng đâu." Phía sau núi Độc Cô gia có một con suối nằm ở bên ngoài, cứ nghĩ xem một bên ngắm cảnh tuyết một bên ngâm mình trong nước nóng, Tiêu Cửu Thành tất nhiên chưa từng có trải nghiệm này.

"Chỉ có ngươi và ta sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi. Vừa nghĩ tới cảnh tượng cùng Thiên Nhã tắm chung trong suối nước nóng, cả hai người đều không một mảnh trên thân, trái tim Tiêu Cửu Thành đã nhảy lên cuồng loạn. Có cảm giác vừa khẩn trương vừa chờ mong không sao hiểu nổi.

"Ngươi muốn mời người khác đi cũng được, đến đó các ngươi đi, ta không đi." Thiên Nhã nói, kỳ thật nàng không tình nguyện để con suối nhà nàng cho người ngoài dùng.

"Đương nhiên là ta muốn đi cùng Thiên Nhã." Nếu là người khác thì Tiêu Cửu Thành không cần cân nhắc cũng sẽ không muốn tắm suối nước nóng cùng, nhưng nếu như người kia là Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm giác trái tim vừa đập nhanh lại vừa run rẩy, ngập tràn chờ mong.

Lời tác giả:

Tiêu Cửu Thành: Ngón tay Thiên Nhã không những đẹp, còn có lực, nghĩ đến liền...

Thiên Nhã: Ngón tay bị Tiêu Cửu Thành thèm chảy nước miếng đã lâu, cảm thấy thật là nguy hiểm..

Tiêu Cửu Thành: Tác giả, tình cảnh gặp gỡ chân thành để linh hồn bách hợp của người ta thức tỉnh sắp đến, ngài sắp xếp có kích thích quá không, ngươi ta sợ người ta chịu đựng không nổi đâu! *gương mặt thẹn thùng thận trọng*

Tác giả: Đừng có làm bộ, ngươi chờ mong đến mức sắp bay lên nóc nhà thì có.

Editor: Cái đoạn so ngón tay ai dài hơn ai mắc cười quá bà con ạ, kiểu con nít í! Tập sau tắm tiên nha, có ai mong đợi không? :))))

-------------------

Chương 56

Liên tiếp mấy ngày Tiêu Cửu Thành đều trong trạng thái phấn khởi dị thường, nàng hết ngó trăng rồi lại nhìn trời, cuối cùng cũng chờ được đến ngày sinh nhật của mình. Ngày đó, Tiêu Cửu Thành mới từ tờ mờ sáng đã thức dậy.

"Thiên Nhã, ăn sáng xong chúng ta sẽ đến hậu sơn sao?" Lúc mùa hè nàng cũng từng đi qua phía sau núi nhưng Thiên Nhã không cho nàng đi sâu vào trong, dĩ nhiên con suối ấy là ở sâu trong núi.

"Ừ." Thiên Nhã nhìn thấy bộ dáng trông mong rõ ràng của Tiêu Cửu Thành, nghĩ thầm trong lòng rốt cuộc thì hiện tại nàng ta vẫn còn chút tâm tính thiếu nữ. Tiêu Cửu Thành của hai năm mà nàng biết, dường như chưa từng thấy có lúc nào trông thật vui cười, ngược lại còn thường xuyên ngẩn người. Khi đó Thiên Nhã nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Tiêu Cửu Thành lại không vui, được phu quân yêu thích, được lên ngôi hoàng hậu, sau đó nhi tử trở thành hoàng đế, bản thân làm thái hậu quyền khuynh thiên hạ, còn có cái gì mà không hài lòng nữa! Mặc dù trượng phu chết, nhưng khi đó nàng cũng không thấy Tiêu Cửu Thành có bao nhiêu tình yêu dành cho Lý Quân Hạo. Nếu thực sự yêu một người nam nhân, lẽ nào có thể vui lòng cho chồng mình tha hồ nạp phi tần, muốn nạp bao nhiêu thì nạp? Lúc nàng còn là hoàng hậu, một trong những nguyên nhân khiến nàng chán ghét Tiêu Cửu Thành chính là Tiêu Cửu Thành được sủng ái thì cũng thôi đi, cớ gì còn thường xuyên thuyết phục Lý Quân Hạo gieo rắc ân huệ khắp nơi, mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp. Đối với Thiên Nhã, bên người phu quân chỉ cần có thêm một người phụ nữ cũng đã khó có thể dễ dàng tha thứ rồi, huống hồ còn nhiều nữ nhân như vậy. Lúc ấy nàng cảm thấy đầu óc Tiêu Cửu Thành quả thực có bệnh, còn không chính là ra vẻ hiền lành, thu mua lòng người, đối với mình thì tràn đầy ác ý và ác độc. Đến kiếp này Thiên Nhã mới phát hiện Tiêu Cửu Thành căn bản không yêu Lý Quân Hạo mới có thể hào phóng như thế.

Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành không yêu Lý Quân Hạo, trong nội tâm Thiên Nhã cũng có chút phức tạp. Mặc dù hiện tại nàng đối với Lý Quân Hạo không thèm để ý chút nào, nhưng nghĩ đến bản thân mình kiếp trước vậy mà lại trăm phương ngàn kế muốn tranh giành nam nhân này, trong khi người khác căn bản lại chẳng hiếm lạ gì. Có người mong mà không được, có người lại bỏ đi như đôi giày rách, càng nghĩ càng thấy nổi nóng mà. Nếu là lúc trước, nàng khẳng định phải giận chó đánh mèo Tiêu Cửu Thành, nhưng nửa năm qua sớm chiều ở chung nên dù gì cũng có tình cảm, hiện tại Thiên Nhã ngược lại không còn hở chút là giận cá chém thớt Tiêu Cửu Thành. Hơn nữa cảm thấy chuyện kiếp trước tự mình nổi nóng chính là ngu ngốc và mắt mù tai ngơ. Những chuyện này gộp lại, càng làm nổi bật hơn trí thông minh của Tiêu Cửu Thành, ngay từ đầu đã thấy được cách làm người của Lý Quân Hạo. Nàng càng quen thuộc Tiêu Cửu Thành, càng cảm thấy Tiêu Cửu Thành đích thực không phải nữ tử bình thường. Nếu nàng là nam tử, nếu phải lựa chọn giữa bản thân và Tiêu Cửu Thành, vậy khẳng định nàng cũng sẽ yêu thích một nữ tử như Tiêu Cửu Thành. Mắt ai cũng không mù, chỉ có mình mình bị mù, thật là đáng ghét! Kỳ thật nàng không để ý có một chuyện nàng vẫn đang mù mắt, tỷ như chuyện của Tiêu Cửu Thành vậy. Dù sao Thiên Nhã cũng tự cảm thấy bản thân nàng trừ dáng dấp bên ngoài tốt tươi thì cũng chẳng còn điểm gì tốt.

"Thiên Nhã đang suy nghĩ gì vậy?" Tiêu Cửu Thành bắt gặp Thiên Nhã đang nhìn mình ngẩn người.

"Ta đang nghĩ, có lẽ ngươi nên mặc áo dày hơn một chút." Thiên Nhã nghe tiếng Tiêu Cửu Thành gọi mình liền thu hồi suy nghĩ. Nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành ăn mặc có hơi phong phanh, từ đây đến hậu sơn còn mất một đoạn đường, mặc dù tuyết không lớn nhưng Thiên Nhã sợ tiểu thư văn nhược như Tiêu Cửu Thành sẽ không chịu được.

"Dày lắm rồi." Tiêu Cửu Thành nói, nàng luôn cảm thấy Thiên Nhã xem nàng như con ma bệnh yếu ớt. Nàng muốn nói cho Thiên Nhã biết, bản thân mình không có như Thiên Nhã nghĩ. Bởi vì Thiên Nhã gốc gác con nhà võ tướng nên căn bản thấy tiểu thư văn quan nào cũng nghĩ người ta văn nhược.

"Đình Nhi, ngươi đến phòng ta lấy áo choàng tuyết điêu ra đây." Thiên Nhã không sợ lạnh nên cũng ít dùng áo choàng tuyết điêu này, nàng cảm thấy vẫn nên đưa cho Tiêu Cửu Thành thì tốt hơn, Tiêu Cửu Thành sẽ có nhu cầu sử dụng nhiều hơn nàng.

"Vâng, Đình Nhi sẽ đi lấy ngay." Đình Nhi không nói hai lời liền đi lấy áo choàng cho Thiên Nhã. Tuyết điêu này là do lão gia săn bắt, dù quan lại quyền quý có tiền cũng chưa chắc mua được. Lão gia thương yêu tiểu thư, đương nhiên có đồ tốt đều sẽ tặng cho nàng. Có điều bây giờ ngược lại đại tiểu thư thương yêu thiếu phu nhân, mặc dù xưa nay không nói lời tốt đẹp hay mềm mại nào, nhưng chỉ cần thiếu phu nhân cần gì mà đại tiểu thư có, đều sẽ không chút do dự đưa cho thiếu phu nhân. Cũng may thiếu phu nhân hiểu tính tình của nàng, tuy mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng. Nàng cảm thấy từ khi thiếu phu nhân vào cửa đến nay, đại tiểu thư không còn giống như trước kia nữa, có tình ý hơn nhiều.

Không mất bao lâu Đình Nhi đã mang áo choàng tuyết điêu tới.

"Ngươi sợ lạnh như thế, áo choàng này từ nay về sau cho ngươi dùng." Nói xong, Thiên Nhã liền tự tay phủ lên người Tiêu Cửu Thành. Tuyết điêu da trắng như tuyết, sau khi phủ lên người càng làm nổi bật dáng vẻ ung dung hoa quý của Tiêu Cửu Thành, mức độ lộng lẫy chẳng khác gì lúc Tiêu Cửu Thành lên ngôi hậu ngày sau.

"Cho ta rồi không phải Thiên Nhã sẽ không có sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

"Ta không giống ngươi gầy yếu sợ lạnh như vậy, cho ngươi thì ngươi khoác đi, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Thiên Nhã tức giận nói.

Mặc dù thường ngày đều là mình dỗ dành Thiên Nhã, nhưng Thiên Nhã lại luôn cảm giác thân thể nàng mới là người cường kiện, lần nào cũng tự cho mình là cường giả để chiếu cố cho nàng, giống như lúc này vậy, một Thiên Nhã như vậy thật làm cho Tiêu Cửu Thành yêu thích không thôi.

"Thiên Nhã thật tốt." Tiêu Cửu Thành nói lời từ đáy lòng, có cái áo chồn tuyết này xác thực ấm hơn nhiều, cả người nàng đều rất ấm áp dễ chịu.

"Dông dài." Mỗi lần Tiêu Cửu Thành nói nàng tốt, Thiên Nhã đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Ắt hẳn vì Tiêu Cửu Thành không biết kiếp trước nàng đối với Tiêu Cửu Thành ác độc thế nào, nếu biết thì sẽ không nói như vậy nữa.

Ăn sáng xong, Thiên Nhã mang theo Tiêu Cửu Thành chuẩn bị đến sau núi, ngoài ra cũng mang theo năm tên thị vệ trong phủ cùng Đình Nhi và Cẩm Nhi.

Khoảng chừng hai khắc sau thì cũng đến nơi, Thiên Nhã để năm thị vệ ở bên ngoài trông coi, miễn cho có người lạ xông vào. Còn Đình Nhi và Cẩm Nhi thì ở phụ cận chờ đợi phân phó, cũng là phòng ngừa có người đến gần đây.

Tiêu Cửu Thành quan sát chung quanh một chút, con suối không lớn, có hai cái ao, một lớn một nhỏ, bốn phía có tảng đá lớn cố ý vây lại. Ở bên cạnh có dựng một tấm bia đá, phía trên khắc "Tư viện của Độc Cô tướng quân phủ, không được tự ý xông vào."

"Được rồi, ao nhỏ nhiệt độ cao quá, chúng ta qua ao lớn ngâm mình đi, nhiệt độ nước vừa phải hơn." Độc Cô Thiên Nhã nói xong bắt đầu nới dây lưng cởi áo, chẳng mấy chốc đã lột sạch sành sanh rồi bước nhanh vào ao suối nước nóng.

Tiêu Cửu Thành ở một bên thấy Thiên Nhã cứ vậy cởi sạch thì nhìn không chớp mắt, nàng căn bản là không dời mắt đi được. Biết rõ phi lễ chớ nhìn nhưng tình cảnh này đối với nàng xung kích thật quá lớn, hoàn toàn không làm được như lời dạy của thánh hiền. Thiên Nhã lúc này không một mảnh vải che thân, da thịt như tuyết, bộ ngực đầy đặn thẳng đứng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt của Tiêu Cửu Thành. Điểm nho nhỏ màu hồng trước ngực bởi vì khí lạnh mà mau chóng dựng thẳng lên, phần bụng phẳng lì, còn có khu tam giác huyền bí, đặc biệt là khe hở như ẩn như hiện dưới vùng tam giác kia...

Thiên Nhã không hề chú ý đến việc Tiêu Cửu Thành đang nhìn cơ thể mình chằm chằm, nàng cảm thấy lạnh nên vừa cởi xong chỉ lo xoay người tranh thủ bước vào ao nước nóng. Mà đến lúc nàng xoay người lại thì đập vào mắt Tiêu Cửu Thành lại là phần lưng gợi cảm xinh đẹp, bờ eo thon, cái mông căng tròn săn chắc và đôi chân thật dài. Mặc dù Thiên Nhã bước vào ao nước rất nhanh, toàn bộ thân thể đều che giấu trong nước nhưng ánh mắt Tiêu Cửu Thành lại chậm chạp chưa thể thu hồi, vẫn đắm chìm vào hình ảnh quá sức rung động vừa rồi. Con ấu thú vẫn luôn ẩn giấu trong đáy lòng kia bắt đầu rục rịch muốn trồi lên kêu gào, nàng chỉ thiếu chút nữa thôi đã bắt được con ấu thú này.

Thiên Nhã xuống nước xong, nhìn thấy Tiêu Cửu Thành vẫn còn đứng yên một chỗ ngây ngốc ngẩn người.

"Ngơ ngẩn đi đâu vậy, còn không cởi quần áo xuống à?" Thiên Nhã thúc giục.

Vừa nghĩ tới chỉ chút nữa thôi mình sẽ giống như Thiên Nhã bại lộ thân thể của mình, nàng liền cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Nàng bắt đầu giải khai vạt áo của mình, một người luôn bình tĩnh tự nhiên như nàng vậy mà dưới ánh nhìn của Thiên Nhã, ngón tay khẩn trương tới mức phát run, thậm chí xấu hổ đỏ mặt.

Tiêu Cửu Thành thoát y quá chậm đến mức Thiên Nhã nhìn một lúc đã thấy sốt ruột, không phải Tiêu Cửu Thành vốn sợ lạnh sao, sao bây giờ lại không sợ nữa rồi?

"Nhanh lên, để cảm lạnh không tốt." Thiên Nhã thúc giục lần nữa.

Tiêu Cửu Thành bị giục nên không sao chần chừ được nữa, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ cởi đồ. Chỉ là đến lúc chỉ còn cái yếm và quần lót thì nàng thực sự không xuống tay được nữa, từ năm tám chín tuổi đến giờ, Tiêu Cửu Thành chưa từng lộ ra cơ thể của mình trước mặt người khác. Chưa kể bây giờ còn đang ở trước mặt Thiên Nhã, nàng cảm giác không còn gì có thể xấu hổ hơn bằng.

"Ngươi cởi nhanh lên đi, cứ lề mà lề mề." Thiên Nhã thấy da gà da vịt của Tiêu Cửu Thành đều nổi hết lên chứng tỏ bị lạnh thì phải cất tiếng lần nữa. Đều là nữ tử, chẳng biết Tiêu Cửu Thành thẹn thùng cái gì, đâu phải mình chưa từng thấy qua đâu.

Quả thật Tiêu Cửu Thành cũng thấy lạnh, gặp phải Thiên Nhã thúc giục liên tục thì thôi đành liều mạng, thẳng tay cởi luôn cái yếm và quần lót ra, thậm chí hoàn toàn để cơ thể đập vào tầm mắt của Thiên Nhã, nội tâm nàng xấu hổ đến cực điểm. Nàng không xác định lúc Thiên Nhã nhìn mình, liệu có cảm giác giống như lúc mình nhìn nàng hay không. Chỉ là không hiểu sao lúc được Thiên Nhã nhìn, trong lòng nàng còn có cảm giác kích thích không tên.

Da thịt tiếp xúc với không khí băng lãnh làm Tiêu Cửu Thành lạnh đến mức không chịu được, vội vàng bước nhanh đến ao suối, mặc dù trong nội tâm sớm đã không còn chút bình tĩnh tự nhiên nào như lúc bình thường.

Thiên Nhã nhìn thân thể của Tiêu Cửu Thành, tự thấy rằng tư thái hiện tại cùng kiếp trước không chênh lệch bao nhiêu. Chỉ là ngực so với kiếp trước thì nhỏ hơn chút, chiều cao cũng thấp hơn chút, có lẽ vì chưa phát triển toàn diện. Chỉ là nhìn dáng vẻ e ấp của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã bất giác lại nghĩ đến tình cảnh Tiêu Cửu Thành thủ dâm, trong lòng sinh ra chút cảm giác khó chịu.

Kỳ thật thì nửa năm này, ngực Tiêu Cửu Thành đã lớn hơn nhiều so với nửa năm trước. Bất quá nếu so sánh với Thiên Nhã thì Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy ngực mình chưa đủ lớn.

Sau khi cơ thể chìm vào nước, ý lạnh lập tức mất đi, nước nóng vây quanh mang đến cảm giác rất thoải mái và dễ chịu. Nàng và Thiên Nhã cách nhau không đến một mét làm cho cho nội tâm Tiêu Cửu Thành lúc này còn khẩn trước hơn trước.

"Thế nào, quà sinh nhật này có ý nghĩa không?" Thiên Nhã bước đến gần Tiêu Cửu Thành, đắc ý nói.

"Rất đặc biệt, ta rất thích." Tiêu Cửu Thành đỏ mặt hồi đáp. Giờ phút này cảm giác của nàng đối với Thiên Nhã đều khác biệt hơn bất cứ lúc nào khác trong dĩ vãng, Thiên Nhã chỉ cần đến gần nàng một tí thôi thì nàng đã cảm giác đặc biệt khẩn trương và bối rối, còn có chút sợ hãi nữa. Nàng sợ mình sẽ làm ra hành động gì đó không hợp lý, bởi vì trong lòng nàng lúc này đang tràn ngập khát vọng đến gần Thiên Nhã. Thậm chí vừa nghĩ đến Thiên Nhã giờ phút này đang khỏa thân đứng trước mặt mình, trong đầu nàng đã nảy ra một suy nghĩ vô cùng điên cuồng, nàng muốn chạm vào da thịt Thiên Nhã, thậm chí muốn hôn lên cơ thể mỹ lệ dụ hoặc kia bằng một nụ hôn thành kính nhất. Nàng bị suy nghĩ này của mình làm cho hốt hoảng. Hơn nữa, nàng cảm giác được cơ thể trần trụi của Thiên Nhã có một sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt đối với nàng, đặc biệt khi Thiên Nhã càng lúc càng đến gần nàng thì cảm giác sẽ theo đó càng ngày càng mãnh liệt.

Vì để cho mình bảo trì như bình thường, đè xuống suy nghĩ điên cuồng trong lòng mình, nàng vô thức lui về phía sau một bước. Ngờ đâu vừa lui xuống đã đạp phải một tảng đá hơi nhô ra ở dưới đáy ao làm cho trọng tâm mất thăng bằng, ngay lúc sắp ngã xuống thì Thiên Nhã do có tập võ qua, phản ứng nhanh chóng đưa tay ra theo bản năng ôm lấy eo Tiêu Cửu Thành, không để cho nàng té ngã. Bởi vì động tác ôm này mà thân thể hai người không thể tránh khỏi càng ép sát vào nhau hơn.
-------------------------
Lời tác giả:

Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành, ngươi lập tức ngừng mấy suy nghĩ lung tung trong đầu kia cho ta.

Tiêu Cửu Thành: Vốn đã khống chế không nổi rồi, Thiên Nhã lại còn ôm người ta..

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com