ZingTruyen.Info

Bhtt Edit Hoan Phe Hau Minh Da Quyen Thuong

Chương 19

Sau khi tắm xong, Độc Cô Thiên Nhã nằm trên giường, nàng nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh của Lý Quân Hạo và Tiêu Cửu Thành. Từ ngày sống lại nàng chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon, mỗi lần chợp mắt đều mơ thấy hình ảnh kiếp trước, đến lúc giật mình tỉnh dậy là cả một đêm không ngủ, cho nên nàng chẳng còn muốn ngủ nữa. Độc Cô Thiên Nhã ngồi dậy, thắp đèn, cầm lấy binh thư phụ thân cất giấu trong thư phòng ra xem. Nếu kiếp trước nàng từng thấy binh thư xứng đáng là quyển sách khô khan nhất trần đời, thì kiếp này nhờ có nó mà nàng có thể bình ổn lại tâm tình.

"Tiểu thư, đêm đã khuya rồi, người nghỉ sớm đi. Chưa kể tiểu thư vừa mới hết bệnh, nên bảo trọng thân thể." Ban đầu Đình Nhi định quay về phòng nghỉ ngơi, nhưng thấy ánh đèn đột nhiên bật sáng, còn thấp thoáng bóng dáng tiểu thư đọc sách bên trong nên đứng lại khuyên nhủ.

"Ngươi ngủ trước đi, ta tự biết phải làm thế nào." Độc Cô Thiên Nhã khẽ nói.

Trước đây nàng chưa từng thấy đại tiểu thư chăm chỉ cặm cụi đến thế, nếu không phải tiểu thư là thân con gái, nàng đã nghĩ không biết chừng tiểu thư muốn đi thi công danh rồi. Có điều nếu đại tiểu thư là nam tử thì hoàn toàn có thể trực tiếp kế thừa tước vị của Độc Cô tướng quân, đâu cần có công danh làm gì.

Đình Nhi tự biết bản thân không khuyên được tiểu thư, đành về phòng trước.

Sáng hôm sau Độc Cô Tấn và Độc Cô Thành thực sự trở về phủ, vừa mới cởi khôi giáp, thay đổi thường phục liền đi đến viện của Độc Cô Thiên Nhã.

"Nhã Nhi khỏe chưa? Có ra ngoài không?" Độc Cô Tấn quan tâm, hỏi Độc Cô Hà.

"Tiểu thư đã khỏi hẳn rồi, có đi ra ngoài. Ngày hôm qua còn đến tiệc mừng thọ của lão thái quân Tiêu phủ." Độc Cô Hà bẩm báo tình hình thực tế.

"Vậy thì tốt, xem ra bình phục như xưa rồi." Độc Cô Tấn thở phào nhẹ nhõm, sau khi hạ sốt Thiên Nhã tự nhốt mình trong phòng ba ngày, làm cho y vô cùng lo lắng.

"Sau khi đại tiểu thư lành bệnh, tính tình có vẻ thay đổi, chững chạc hơn nhiều." Độc Cô Hà nói với Độc Cô Tấn.

"Ồ? Nếu vậy ta càng phải nhanh chân đến xem nữ nhi bảo bối của mình biến thành thế nào." Vừa nói vừa bước nhanh đến viện Thiên Nhã.

Tuy rằng Độc Cô Thiên Nhã ngủ rất muộn nhưng nàng thường dậy rất sớm. Vừa mới rửa mặt thì thấy cha nàng, Độc Cô Tấn bước vào.

"Phụ thân!" Độc Cô Thiên Nhã vừa nhìn thấy Độc Cô Tấn thì tâm trạng lập tức kích động. Kiếp trước sau khi Lý Quân Hạo lên ngôi được năm thứ hai, chính là mười năm sau thì cha nàng qua đời do bệnh cũ tái phát. Trước kia lúc mới tỉnh lại nàng còn chưa biết phải đối mặt với phụ thân và đệ đệ thế nào, ký ức thống khổ không cách nào xóa sạch nên vẫn tự nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài, không dám nhìn phụ thân, không dám gặp đệ đệ. Bây giờ nhìn thấy người, nước mắt không nhịn được rơi xuống, bao nhiêu đớn đau và uất ức ở trước mặt Độc Cô Tấn ầm ầm sụp đổ.

"Có phải con còn chưa khỏe hoàn toàn không?" Độc Cô Tấn thấy con gái rơi lệ, vô cùng lo lắng hỏi. Con gái y tính tình kiêu ngạo, từ nhỏ đã rất ít khóc, sau khi lớn lên còn chưa từng thấy nàng khóc thương tâm như vậy bao giờ, làm cho Độc Cô Tấn vừa lo lắng vừa đau lòng.

"Không phải, chỉ là con nhớ phụ thân thôi." Độc Cô Thiên Nhã dùng tay áo bối rối lau nước mắt trên mặt, linh hồn của nàng đã già rồi không còn trẻ nữa, nhưng nhìn thấy phụ thân, bỗng chốc trở lại thời thiếu nữ ngây ngô ban đầu.

"Đồ ngốc này, phụ thân mới ra ngoài tuần thành có vài ngày thôi mà, trước đây có đi lâu cỡ nào cũng có thấy con khóc đâu. Phải chăng còn có chuyện gì?" Độc Cô Tấn rất hiểu rõ con gái của mình, y cảm thấy trong lòng nàng ắt hẳn phải có chuyện gì khác.

"Lần tuần thành này, có phải phụ thân gặp được giặc cướp ở núi An Bình huyện Vĩnh Yên, sau đó đã tiêu diệt bọn chúng?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi.

"Làm sao Nhã Nhi lại biết?" Độc Cô Tấn vô cùng bất ngờ nói. Lần này đích thực hắn có đến núi An Bình để triệt hạ bọn giặc cướp, nhưng không hề đặc phái người thông báo người trong phủ, làm sao Thiên Nhã biết được?

"Thiên Nhã còn biết phụ thân diệt trừ bảy mươi tám người, không biết con số này có chính xác hay không?" Độc Cô Thiên Nhã muốn chứng thực lần nữa.

"Đúng vậy, sao Thiên Nhã biết?" Độc Cô Tấn hỏi lần nữa.

"Các ngươi lui ra ngoài hết đi, ta muốn nói chuyện với phụ thân." Độc Cô Thiên Nhã đuổi hết tất cả người trong phòng, nàng muốn kể hết tất cả chuyện kiếp trước cho phụ thân biết.

"Phụ thân, người có nhớ chuyện hôm trước con sốt cao không lùi mất mấy ngày không?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi.

"Ừ, có di chứng để lại sao?" Độc Cô Tấn lo lắng hỏi.

"Những ngày Thiên Nhã bị sốt vừa như thấy được tương lai của mười năm sau, vừa như trải qua một đời.." Thiên Nhã bắt đầu kể lại từng chuyện rõ ràng cho Độc Cô Tấn nghe.

"Có lẽ chỉ là giấc mộng thôi, Thiên Nhã không cần để trong lòng." Sau khi Độc Cô Tấn nghe xong, đầu tiên là trấn an Thiên Nhã. Bất luận chuyện này là thật hay giả, y không muốn con gái vì chuyện này mà cảm thấy nặng nề. Y cảm nhận được con gái không còn vui vẻ như xưa.

"Phụ thân, đây không phải là giấc mộng đâu. Đây hoàn toàn là sự thật, con ở Tiêu phủ gặp được cha con Ngô Vương, ngay cả chuyện phụ thân tiêu diệt giặc cướp cũng ứng với giấc mơ mà..." Thiên Nhã kích động nói.

"Nhưng trong mộng là Lý Quân Hạo cứu con, còn hôm qua đâu phải, đây chỉ là một hồi mộng ảo mà thôi, chuyện đã xảy ra chỉ là trùng hợp." Độc Cô Tấn vẫn trấn an tiếp.

"Phụ thân, lỡ như chuyện này là thật thì nên làm thế nào?" Thiên Nhã thấy phụ thân không quá chú ý, không an lòng hỏi.

"Cho dù là thật thì chúng ta đã biết tương lai phát triển thế nào, trước khi điều gì đó xảy ra thì né ra là được. Nhã Nhi không muốn lấy Lý Quân Hạo, ta không tin ai dám buộc Nhã Nhi của ta gả cho Lý Quân Hạo! Chuyện quá khứ có thể không cách nào thay đổi, nhưng chuyện tương lai tất nhiên có thể! Nhã Nhi đừng quá lo lắng!" Độc Cô Tấn nhẹ nhàng vỗ vai Thiên Nhã, an ủi con gái. Nếu lời Nhã Nhi là sự thật, vậy kiếp trước bởi vì mình cân nhắc không chu toàn, nên mới để nàng gả cho Lý Quân Hạo, kiếp này y càng phải cẩn thận suy tính chuyện tương lai cho con gái.

"Phụ thân, tuyệt đối không phải là giấc mơ, nếu như đây là mộng, vậy lúc con nhìn thấy Lý Quân Hạo làm sao lại sản sinh tràn ngập thù hận với hắn?" Giọng nói Độc Cô Tấn có vẻ lơ là làm cho Độc Cô Thiên Nhã nghĩ y còn chưa hoàn toàn tin tưởng nên không để tâm lời nàng nói.

Trong mắt Độc Cô Thiên Nhã lộ ra vẻ thù hận mãnh liệt làm Độc Cô Tấn ngẩn ra, y biết trong lòng con gái có tâm ma. Để con gái biến thành như vậy đây tuyệt đối không phải là một giấc mơ đơn giản mà phải chân chính trải qua. Nghĩ đến tình cảnh con gái bị phế, bị ban chết ở lãnh cung, Độc Cô Gia diệt môn, sắc mặt Độc Cô Tấn càng lúc càng nghiêm trọng.

"Nhã Nhi yên tâm, đời này phụ thân tuyệt đối không gả con cho Lý Quân Hạo." Độc Cô Tấn trịnh trọng đảm bảo với nàng.

"Điểm ấy con không lo lắng. Có điều phụ thân phải nhớ, tuy hiện giờ sức khỏe hoàng thượng tráng kiện nhưng sáu năm sau các hoàng tử sẽ bắt đầu vào cuộc tranh cướp ngôi vị. Đến đó các phiên vương lớn mạnh đều sẽ thừa cơ làm loạn, thiên hạ đại loạn, phụ thân không muốn suy tính trước cho mình sao?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi.

"Ý của Nhã Nhi là?" Đương nhiên Độc Cô Tấn cũng muốn chuẩn bị sớm trước thời cuộc, nhưng mà y đã đáp ứng với thê tử đã mất, cả đời này sẽ cống hiến cho vương triều Lý Thị, tuyệt đối không hai lòng. Nhưng nay con gái đã nói vậy, y sẽ không ngồi im chờ chết.

"Ta biết phụ thân không có ý thay đào đổi mận, nhưng đến khi thiên hạ đại loạn chỉ sợ Độc Cô gia chúng ta sẽ thân bất do kỷ, bất luận thế nào chúng ta cũng phải bảo toàn thực lực lớn mạnh, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào xảy ra trong tương lai." Độc Cô Thiên Nhã nói, nàng biết phụ thân trung nghĩa, không thể lập tức có dã tâm muốn thay đổi triều đại, nhưng phát triển thực lực lớn mạnh phải là chuyện khẩn cấp nên làm.

"Phụ thân đã biết, Nhã Nhi đừng nặng lòng, dù trời có sập cũng có phụ thân chống đỡ thay con." Đề nghị của Thiên Nhã và ý nghĩ của Độc Cô Tấn không hẹn mà gặp.

Chỉ cần có phụ thân ở đây thì Thiên Nhã không lo lắng gì cả, nàng chỉ sợ ngày sau phụ thân không còn.

"Phụ thân, Thành Nhi năm nay đã mười lăm tuổi, đúng lúc cùng tuổi với tam tiểu thư Tiêu Cửu Thành, con nghĩ ngày mai nên phái bà mối đến Tiêu phủ làm mai, để Thành Nhi cưới Tiêu Cửu Thành làm vợ." Trước đó Độc Cô Thiên Nhã chỉ kể Tiêu Cửu Thành là tân hậu sau khi nàng bị phế, là nữ tử Lý Quân Hạo yêu tha thiết nhưng chưa đề cập đến chuyện tiên đoán của quốc sư về Tiêu Cửu Thành cho phụ thân biết.

"Kết thân với Tiêu phủ, Nhã Nhi muốn trả thù Lý Quân Hạo sao?" Độc Cô Tấn hiểu rõ con gái, nếu nàng thật sự trải qua chuyện kiếp trước đương nhiên sẽ có thù hận sâu sắc với Lý Quân Hạo. Muốn báo thù Lý Quân Hạo cũng là tâm trạng của nữ nhi thường tình.

"Phụ thân nói điều này không sai, đây xem như một trong những nguyên nhân vậy. Thật ra kiếp trước Tiêu Cửu Thành đối với con, đối với Độc Cô Gia cũng có chút ân tình. Hơn nữa sau khi nàng lên làm thái hậu, buông rèm nhiếp chính rất có thành tích, con thấy nàng ta thông tuệ trầm ổn, tâm tư cẩn mật, không phải nữ tử bình thường. Tuy Thành đệ vũ dũng có thừa nhưng mưu lược không đủ, nếu có thể cưới nữ tử này làm vợ thì như hổ thêm cánh, lấy ưu bù khuyết." Vì để phụ thân đồng ý đi Tiêu phủ cầu thân, Độc Cô Thiên Nhã đành vì Tiêu Cửu Thành nói đủ lời hay, mặc kệ cảm giác chán ghét người ta mà sơn son thếp vàng, thật ra trong lòng thì rất buồn bực.

"Chưa từng nghe con khen nữ tử nào khác đến thế, nếu đã được con khen, phụ thân tin tưởng đây nhất định là một nữ tử vô cùng ưu tú. Nhưng người Tiêu gia vốn luôn cẩn thận, xem như chúng ta đi cầu thân thì chưa chắc bọn họ đã đồng ý việc hôn sự này." Thật sự mối hôn nhân này cũng khó mà nói trước, Độc Cô gia chẳng khác nào cái đinh trong mắt hoàng thượng, không phải hắn không muốn nhổ mà là không có năng lực đi nhổ, hắn chỉ cần một thời cơ mà thôi. Từ trước đến giờ Tiêu Phủ nổi tiếng cẩn trọng, mặc dùng có chút qua lại với Độc Cô gia nhưng xưa nay không hề thâm giao, huống hồ bây giờ còn muốn trở thành thông gia?

"Phụ thân chỉ cần phái người đi hạ sính lễ thôi, đến đó con tự có biện pháp không cho phép nàng ta không gả." Độc Cô Thiên Nhã kiên định nói.

"Ừm, cho dù Tiêu phủ không muốn làm thông gia, nhưng chúng ta đã nhất quyết thì Tiêu phủ cũng không dám đắc tội với Độc Cô gia, phép vua thua lệ làng." Độc Cô Tấn cảm thấy thông gia cùng Tiêu phủ không có gì là không tốt, ngược lại Tiêu gia nổi tiếng là danh gia trong giới trí thức, một khi kết thân chỉ trăm lợi không hại. Đây là nữ tử mà con gái thích, vậy cứ để nhi tử cưới về làm vợ, quả thật rất hợp tình hợp lý.

"Phụ thân, tỷ tỷ, hai người tán gẫu gì mà bí mật như thế, cho hạ nhân lui xuống hết?" Độc Cô Thành đẩy cửa vào, tò mò hỏi. Hắn vừa thay xong quần áo cũng đến thăm tỷ tỷ ngay, chỉ là viện của hắn xa hơn viện của Thiên Nhã nên đến chậm.

"Tỷ tỷ và phụ thân đang bàn chuyện kết hôn của Thành Nhi." Độc Cô Thiên Nhã nhìn đệ đệ trẻ tuổi anh tuấn của mình, tuy mới mười lăm tuổi nhưng đã cao bằng phụ thân, dáng dấp khá tương đồng với nàng, có điều vẫn còn là một thiếu niên mười phần nóng nảy. Độc Cô Thành thừa kế võ nghệ của phụ thân, tuy không phải hạng người vô năng nhưng so với phụ thân đại tài thì vẫn thua kém nhiều lắm.

"Đệ mới mười lăm tuổi mà, chưa muốn kết hôn sớm, không phải tỷ vẫn chưa lập gia đình sao?" Độc Cô Thành chưa từng nghĩ sẽ kết hôn sớm, hắn yêu thích cuộc sống trong quân trại, không muốn bị nữ nhân trói buộc bên người. Trừ tỷ tỷ của mình, hắn không thích các tiểu thư văn nhược khác, cho dù cưới vợ thì cũng phải cưới được người vừa xinh đẹp vừa khí thế bức người như tỷ tỷ. Thẩm mỹ của Độc Cô Thành sớm đã định, tỷ tỷ chính là hình tượng nữ tử mà hắn yêu thích nhất. Nhưng cuộc đời vốn trêu ngươi, nào có dễ để tìm được một Độc Cô Thiên Nhã thứ hai nên hắn cũng không ôm hy vọng sẽ tìm được một nữ tử như vậy quá lớn.

"Tỷ tỷ cảm thấy cô đơn, đúng lúc có một cô nương làm tỷ tỷ yêu thích nên muốn Thành Nhi cưới về để chơi chung với tỷ tỷ." Độc Cô Thiên Nhã biết tâm tư đệ đệ không đặt vào việc cưới vợ, nhưng đệ đệ trước giờ đối với mình muốn gì được đó nên chỉ cần mình chuyển đổi giải thích một phen, hắn sẽ không bài xích. Đệ đệ của nàng nhìn qua không phải dạng si tình như phụ thân, đối với nữ tử thái độ tùy ý hơn nhiều.

"Nếu đã vậy thì cũng được." Độc Cô Thành cảm thấy việc tỷ tỷ yêu thích một cô nương nào đó đúng là rất hiếm có, hắn vẫn nghĩ tỷ giống như mình không lọt mắt mấy tiểu thư vừa lập dị vừa yếu đuối kia. Thôi thì nếu tỷ tỷ đã thích, cưới thì cưới thôi. Suy nghĩ của hắn và phụ thân không hề giống nhau, phụ thân là ba nghìn con sông chỉ uống một gáo nước, thiên hạ vạn người chỉ thích mình nàng thôi. Còn bản thân hắn nghĩ tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, cho dù không thích cũng không sao, đến lúc cần cứ nạp thêm mấy người thiếp là được. Có điều nếu là người tỷ tỷ thích, Độc Cô Thành cảm thấy chắc bản thân cũng không chán ghét lắm.

"Cưới vợ làm sao tùy ý như ngươi được??" Độc Cô Tấn nhớ năm xưa mình đối với việc cưới vợ vô cùng thận trọng, đối với thê tử vừa gặp đã yêu, liền xin hoàng thượng ban hôn. Bây giờ thấy thái độ nhi tử đối với việc cưới vợ vô cùng coi thường thích sao cũng được thì không khỏi có chút phiền muộn. Đứa con trai này chỗ nào cũng không giống mình, vì thế y mới yêu thương con gái nhiều hơn. Tuy nói tính tình con gái cũng không tương tự như mẹ nàng, nhưng chí ít dung mạo cũng được năm phần mười so với thê tử. Tướng mạo Độc Cô Thiên Nhã xem như một nửa giống cha, một nửa giống mẹ, năm đó Độc Cô Tấn là mỹ nam, Dương Thành công chúa đương nhiên cũng mỹ mạo, tập hợp ưu điểm của hai người mới sinh ra Độc Cô Thiên Nhã, dĩ nhiên càng là trò giỏi hơn thầy.

"Đó không phải người tỷ tỷ thích sao, chẳng lẽ phụ thân không đồng ý?" Độc Cô Thành hỏi ngược lại, nếu tính về chuyện nuông chìu tỷ tỷ, phụ thân dám nói thứ hai thì không kẻ nào dám nhận thứ nhất.

Độc Cô Tấn chỉ biết câm nín, bản tính y thích bao che, đương nhiên con gái luôn được xếp ở vị trí đứng đầu. Còn nữ nhi nhà người ta có được hôn phu yêu thích tôn trọng hay không, hắn không quản nổi.

"Ngươi đồng ý là tốt rồi, vậy cứ bảo Độc Cô Hà tìm một bà mối, ngày mai sẽ đến Tiêu phủ cầu thân." Độc Cô Tấn đồng ý đề nghị của Độc Cô Thiên Nhã.
--------
Lời editor: Buồn cười mấy cha con nhà này quá!

-----------------

Chương 20

Sáng sớm ngày thứ hai, Độc Cô Tấn và Độc Cô Thiên Nhã mang theo bà mai đi tới Tiêu phủ, trước khi đi Độc Cô Thiên Nhã còn cố ý đến tàng trân các của Độc Cô gia lấy một quyển sách cổ chỉ có độc nhất một bản mang theo bên người.

Đến cửa Tiêu phủ, trước tiên Độc Cô gia chuyển lên bái thiếp, lập tức được Tiêu gia mời vào chính sảnh. Lúc này Tiêu Truyền đã chờ sẵn ở đại sảnh, dù sao cha con Độc Cô Tấn cũng được xem là quý khách.

"Phụ thân, con đi tìm Tiêu tiểu thư trước nhé." Độc Cô Thiên Nhã nghĩ bản thân mình dù sao cũng là nữ tử chưa xuất giá, trong tình huống mai mối này nàng không thích hợp ở lại đây nên quyết định đi tìm Tiêu Cửu Thành.

"Cũng được." Độc Cô Tấn gật đầu đồng ý, so với trước con gái y thực sự biết suy xét chu toàn hơn nhiều.

"Độc Cô tướng quân và tiểu thư hôm nay hạ cố đến chơi, Tiêu phủ lấy làm vinh hạnh, chẳng hay tướng quân đến đây có việc gì?" Tiêu Truyền nhanh chóng hành lễ với Độc Cô Tấn.

"Chúc mừng Tiêu đại nhân, lần này Độc Cô tướng quân đến là muốn cùng Tiêu phủ kết nên mối nhân duyên, Độc Cô tướng quân vì công tử đến cầu thân với Tiêu đại nhân." Bà mối vô cùng phấn chấn nói, nếu chuyện hôn sự này thành công chính là sự kiện náo động toàn thành. Một nhà là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, một nhà là danh sĩ đỉnh đỉnh đại danh, nếu hai nhà kết thân chính là duyên trời tác hợp.

"Ồ? Không biết Độc Cô tướng quân hợp ý đứa con nào của Tiêu mỗ?" Quả thực Tiêu Truyền rất kinh ngạc, trước đó không hề có một dấu hiệu nào báo trước, hắn cũng chưa từng có ý định muốn kết thân với Độc Cô gia. Cho dù ở hiện tại Độc Cô phủ có vẻ rất tươi sáng nhưng hoàng thượng vốn kiêng kỵ Độc Cô Tấn nắm trọng binh trong tay, Độc Cô Tấn lại là nhân tài nên còn hắn một ngày thì thêm một ngày hoàng thượng không dám chèn ép Độc Cô gia. Nhưng một khi Độc Cô Tấn không còn tồn tại, Độc Cô gia nhất định suy sụp, việc hoàng thượng định xử lý Độc Cô Gia thế nào vẫn là một chuyện chưa có kết luận chính xác.

"Ta nghe nói tam tiểu thư Tiêu phủ thông tuệ tinh tế nên hết sức vừa lòng, đúng lúc tam tiểu thư và khuyển nhi bằng tuổi, nếu có thể kết thành thông gia cùng Tiêu phủ đúng là tốt càng thêm tốt." Độc Cô Tấn cười nói.

"Hai đứa con gái của Tiêu mỗ vẫn chưa hứa hôn với nhà nào, nếu bây giờ để cho tiểu nữ đính hôn trước thì không hợp lễ." Tiêu Truyền kiếm cớ thoái thác. Nếu chiếu theo lương tâm mà nói, tuy Độc Cô Thành không tệ nhưng nếu so với phụ thân hắn là Độc Cô Tấn, cho dù chỉ riêng thái độ của nữ nhi hay đối với năng lực của riêng hắn, hoặc so về gia thế đều không phải là một lựa chọn tốt cho vị trí con rể. Trong lòng Tiêu Truyền vốn nghiêng về phía Ngô Vương thế tử Lý Quân Hạo, hắn vốn tưởng rằng lần này Ngô Vương đích thân đến dự tiệc vì muốn cầu thân thay Lý Quân Hạo, nhưng cho đến giờ cũng không có động tĩnh gì làm cho Tiêu Truyền ngoài sốt ruột cũng không biết phải làm gì. Nếu Ngô Vương sớm mở lời thì hôm nay hắn đâu cần khó xử như vậy. Bây giờ ai cầu thân trước, ai chiếm ưu thế hơn cũng không còn quan trọng, nếu bây giờ hắn khước từ hôn ước này thì ít nhiều gì cũng đắc tội với Độc Cô gia, việc này làm Tiêu Truyền vô cùng đau đầu.

"Ta chỉ muốn hỏi Tiêu huynh có vừa lòng Độc Cô gia chúng ta hay không? Nếu là có thì Độc Cô gia ta có thể trì hoãn lại, đợi đến khi Tiêu nhị tiểu thư đính hôn xong mới tiếp tục chuyện này, còn nếu không, phải có lời giải thích cho ta biết." Độc Cô Tấn cẩn trọng nói, cơ bản không cho Tiêu Truyền đường lui. Nếu hắn dám nói không chính là đắc tội Độc Cô gia, còn một khi đã đồng ý thì hôn sự này chắc chắn chín phần mười, không cách nào từ chối nữa.

"Dĩ nhiên là hài lòng, có điều vài ngày trước Ngô Vương phủ cũng có ý này, ta đã đáp ứng Ngô Vương rồi." Tiêu Truyền nhắm mắt, lôi bừa Ngô Vương ra làm bình phong. Tuy rằng trước đó Lý Quân Hạo có tỏ rõ ý muốn của hắn với mình, nhưng Ngô Vương không tỏ thái độ gì làm lòng Tiêu Truyền rất bất an.

"Ra thế, nghe nói Ngô Vương vẫn còn ở quý phủ, không bằng mời Ngô Vương ra hỏi thử xem có thật có ý này không, cứ ba mặt một lời càng rõ ràng hơn chứ sao." Nếu ngày hôm qua Độc Cô Tấn không nghe Thiên Nhã kể chuyện kiếp trước thì cũng không nhất quyết mời Ngô Vương ra ngoài đối chất, dù sao việc này cũng đại biểu cho y không tin Tiêu Truyền, vẻ hùng hổ dọa người này có hơi ỷ thế hiếp người, càng có vẻ ương ngạnh lộ liễu.

Nếu như chuyện hôm qua Thiên Nhã nói xác thực không phải một giấc mơ, vậy dã tâm của Ngô Vương chính là muốn kết thân cùng Độc Cô phủ. Nếu bây giờ Ngô Vương biểu thị không có ý cùng Tiêu phủ vậy chẳng khác nào một cái tát lên mặt Tiêu Truyền, một khi Ngô vương phủ đắc tội Tiêu Gia vậy Tiêu Truyền sẽ không còn đường lui, nhất định sẽ đáp ứng việc kết hôn này. Độc Cô Tấn không cần biết Tiêu Truyền có nguyện ý gả con gái cho Độc Cô gia hay không, hôn nhân này chỉ cần Độc Cô gia muốn là được.

Sắc mặt Tiêu Truyền vô cùng khó coi, nhưng không thể không mời Ngô Vương ra diện kiến.

Ngô Vương quả thật không nghĩ đến Độc Cô Tấn muốn kết thân với Tiêu phủ, Tiêu Truyền không muốn thì thôi còn lôi kéo Ngô Vương phủ bọn họ vào chuyện này. Tuy bây giờ hắn không muốn kết thân với Tiêu phủ nhưng cũng không tiện đắc tội bọn họ, nếu cứ thẳng thừng từ chối thì về phía mặt mũi Tiêu gia sẽ không dễ nhìn, giao tình Ngô Vương phủ và Tiêu phủ cũng đứt đoạn từ đây. Có thể nói một khi Độc Cô Tấn và Tiêu Truyền kéo hắn ra thì hắn đã không thể không đưa ra lựa chọn, sau khi cân nhắc thiệt hơn, rất nhanh Ngô vương đã ra quyết định. Xem như đắc tội Tiêu phủ thì không hẳn hoàn toàn không có lợi, dù gì đây cũng là cơ hội lấy lòng Độc Cô Tấn, kết thân cùng Độc Cô gia.

"Ngô Vương, Ngô Vương phủ có ý định kết thân với Tiêu phủ hay không?" Độc Cô Tấn vừa thấy Ngô Vương Lý Kha liền vào thẳng chủ đề.

"Ta vẫn chưa phái người mai mối qua đây, cũng chưa có ý này, sao lại nói lời ấy?"Ngô Vương giả ngu hỏi ngược lại.

Sau khi Tiêu Truyền nghe thấy thì sắc mặt rất khó coi, Ngô Vương đích thân đến nhưng không ngỏ lời, thì ra là muốn kết thân với Độc Cô phủ, quả nhiên dã tâm không nhỏ. Mình bị cha con nhà này xếp đặt, càng nghĩ càng giận.

"Ra vậy, ta đang dự định để khuyển tử kết thân cùng Tiêu phủ." Độc Cô Tấn nghe vậy, mỉm cười nhìn Tiêu Truyền đang đen mặt, xem hắn bây giờ chắc không còn cớ cự tuyệt rồi.

Có ngờ đâu tuy Tiêu Truyền là một văn nhân nhưng lại rất kiên cường.

"Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, trước đây đã được phán truyền không nên thành thân quá sớm." Tiêu Truyền thà đắc tội Độc Cô Tấn chứ nhất định không đáp ứng mối hôn sự này.

"Không sao, Độc Cô gia chờ được." Sắc mặt Độc Cô Tấn cũng không tốt, đối với chuyện Độc Cô gia cưới Tiêu Cửu Thành chính là dệt hoa trên gấm, tốt càng thêm tốt, là quyết tâm của Độc Cô gia. Tiêu phủ không sợ đắc tội Độc Cô gia, vẫn kiên định từ chối rõ ràng vì thấy được Độc Cô gia ở thế yếu. Lại nghĩ đến chuyện Ngô Vương lấy lòng và chuyện kiếp trước nữ nhi trải qua, trong lòng càng thêm ngưng trọng.

"Vừa hay Độc Cô tướng quân cũng ở nơi này, Ngô Vương phủ ta cũng có ý định kết thân cùng Độc Cô phủ, chẳng hay ý tướng quân thế nào?" Ngô Vương thấy dù gì cũng đã đắc tội với Tiêu Truyền rồi, không ngại đắc tội thêm nữa, thừa cơ ngỏ ý cùng Độc Cô phủ, xem như rèn sắt lúc còn nóng.

"Việc này cứ chờ sau khi Độc Cô phủ chúng ta và Tiêu phủ kết thân xong rồi nói lại cũng không muộn." Độc Cô Tấn cười nói với Ngô Vương, thái độ lập lờ nước đôi.

Lý Quân Hạo nghe thấy việc này thì nội tâm vô cùng lo lắng. Chỉ riêng chuyện Độc Cô Tấn đến cầu thân đã đủ lo rồi, hắn vốn nghĩ chỉ cần Cửu Thành một ngày chưa gả thì hắn vẫn còn cơ hội, không nghĩ đến Độc Cô Tấn còn tìm phụ vương hắn ba mặt một lời, chính là để Ngô Vương đắc tội với Tiêu gia, chuyện cưới được Tiêu Cửu Thành càng là hy vọng xa vời. Đến lúc biết Tiêu Truyền cương quyết không đáp ứng việc thành thân, Lý Quân Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nội tâm cũng chỉ bớt lo đi nửa phần, dù sao thái độ cầu thân của Độc Cô gia vô cùng kiên định, chỉ sợ Tiêu Truyền không chịu được áp lực sẽ đồng ý.

Lúc Độc Cô Thiên Nhã tìm đến Tiêu Cửu Thành, nàng đang ở trong vườn bắt bướm.

Sau khi Tiêu Cửu Thành đọc sách xong, cảm thấy cay mắt nên ra vườn đi dạo. Ngày xuân buổi sáng, khí trời đặc biệt rực rỡ tươi mát, trong vườn các loài hoa đua nhau khoe sắc, hấp dẫn rất nhiều ong bướm vây quanh, nhìn mấy con bướm đang vui đùa nhảy múa, nàng nổi hứng xuân thì bèn chạy theo đuổi bắt.

Độc Cô Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành đang đùa giỡn cùng mấy chú bướm trong vườn, dáng vẻ vô tư vô lo nhàn nhã kia đột nhiên làm cho nàng cảm thấy đố kỵ, vui vẻ đối với nàng mà nói đã là chuyện từ rất xa xưa rồi, chỉ là đối với một Tiêu Cửu Thành đang độ tuổi mười lăm quả thật không gì không vui.

Đang khi Tiêu Cửu Thành đuổi theo bươm bướm thì nó bỗng bay về phía Độc Cô Thiên Nhã, lúc này Tiêu Cửu Thành mới nhận ra Thiên Nhã đang đứng đó nhìn mình, trong nháy mắt ngẩn người tại chỗ. Nàng vốn không nghĩ mình có thể gặp lại Thiên Nhã sớm thế này, giờ người ta còn thấy dáng vẻ bắt bướm của mình, nghĩ sao cũng thấy thẹn thùng.

Độc Cô Thiên Nhã chẳng hiểu nỗi vì sao Tiêu Cửu Thành vừa nhìn thấy mình lại đỏ mặt, cái chuyện bắt bướm này tuy vừa ngốc nghếch vừa nhàm chán, nhưng Tiêu Cửu Thành đang trong độ tuổi này thì cũng bình thường, các tiểu thư nhà khác cũng kiểu cách vậy thôi.

"Sao Thiên Nhã lại đến đây?" Tiêu Cửu Thành nhanh chóng nén đi cảm giác xấu hổ vô hình, sau đó dùng ngữ khí bình thản hỏi.

"Ta theo phụ thân đến đây, phụ thân ta đang đề cập chuyện cầu thân với phụ thân ngươi." Độc Cô Thiên Nhã mỉm cười trả lời Tiêu Cửu Thành, từ trước đến giờ nàng nói được sẽ làm được.

Quả nhiên trong mắt Tiêu Cửu Thành lóe ra một tia kinh ngạc, không nghĩ Thiên Nhã thật có thể thuyết phục Độc Cô Tấn đến Tiêu phủ cầu thân. Có điều Tiêu Cửu Thành đối với việc hôn sự của mình vẫn không chút nào để tâm, chỉ là nhìn nụ cười đắc ý của Thiên Nhã tự nhiên thấy buồn cười, nàng rất muốn phá đi chút nhuệ khí này của Thiên Nhã.

"Phụ thân sẽ không đáp ứng." Tiêu Cửu Thành định liệu trước nói.

"Phụ thân ngươi không được phép không đáp ứng." Độc Cô Thiên Nhã kiên định nói.

"Chẳng lẽ Độc Cô gia định cậy mạnh cướp đoạt dân nữ sao?" Tiêu Cửu Thành cười, hỏi ngược lại.

"Nếu thật không được thì cướp chứ sao." Độc Cô Thiên Nhã thuận miệng trả lời. Tiêu Cửu Thành biết nói đùa, nàng cũng biết mà.

Tiêu Cửu Thành nghe vậy càng cười to hơn, nàng phát hiện chỉ cần mình nhìn thấy Thiên Nhã thì tâm tình đặc biệt tốt.

"Vết thương của Thiên Nhã đỡ hơn chưa?" Tiêu Cửu Thành quan tâm hỏi Thiên Nhã.

"Không sao nữa rồi, thuốc hôm qua rất tốt." Hôm qua lúc nàng tắm rửa cũng không thấy có gì khó chịu, dù gì vết thương cũng không nghiêm trọng.

"Để ta xem xem." Tiêu Cửu Thành miệng nói tay làm, cứ thế kéo ống tay áo của Độc Cô Thiên Nhã lên. Vết thương nghiêm trọng nhất trên cánh tay đã kết vảy, còn những vết khác chỉ còn chút hồng hồng, có lẽ không còn gì đáng ngại nữa, lúc này nàng mới yên tâm. Có điều nhìn cánh tay trần trụi của Thiên Nhã, tự nhiên cảm thấy đặc biệt thu hút lòng người, chẳng hiểu sao lại liên tưởng đến thân thể chỉ được che đậy bằng chiếc yếm hôm qua làm cho nàng bỗng chốc hoảng loạn, vội vàng thả tay áo của Thiên Nhã trở về vị trí ban đầu, tự thấy bản thân mình thật càn rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info