ZingTruyen.Com

[BHTT][Edit-Hoàn] Phế Hậu - Minh Dã (Quyển thượng)

Chương 133

daodinhluyen

Tiêu Cửu Thành đang nghĩ, Thiên Nhã tới bây giờ cũng còn chưa muốn nói với mình về cái bí mật gì đó, nếu bí mật này không quá lớn thì không cần phải suy nghĩ nhiều. Tuy nhiên, Tiêu Cửu Thành cảm thấy có thể là lớn. Bất quá, hiện tại Tiêu Cửu Thành cũng không quá để ý, dù sao nàng cũng có thể cảm giác được tình cảm của Thiên Nhã đối với mình ngày càng tăng, cái này quan trọng hơn tất cả. Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình cũng không có đem tất cả mọi chuyện để nói với Thiên Nhã thì tất nhiên Thiên Nhã ẩn giấu một hai cái bí mật cũng là bình thường. Thiên Nhã nếu như nguyện ý nói với mình thì là không còn gì tốt hơn, nếu như chưa muốn thì Tiêu Cửu Thành đương nhiên cũng không ép Thiên Nhã.

"Thiên Nhã đừng có căng thẳng quá." Tiêu Cửu Thành đau lòng nói, nàng không muốn nhìn thấy Thiên Nhã lúc nào cũng căng thẳng, nhất là gần đây, Thiên Nhã giống như một dây cung căng cứng, càng kéo căng càng chặt. Tiêu Cửu Thành đau lòng để Thiên Nhã nằm trên chân của mình, tay tự nhiên luồn vào trong tóc Thiên Nhã ấn huyệt đầu, cái này đã trở thành thói quen nhiều năm qua, cho dù Thiên Nhã bây giờ ngủ cùng nàng đã không còn gặp ác mộng nữa, nhưng nàng vẫn ấn huyệt vị cho Thiên Nhã, bởi vì nàng biết Thiên Nhã thích như vậy.

"Cũng may, chỉ cần ở bên cạnh nàng, tự nhiên sẽ an tâm thư thả." Nghĩ cũng kỳ quái, chỉ cần ở cạnh Tiêu Cửu Thành, nàng liền ngủ rất ngon, sẽ không gặp ác mộng. Nhưng chỉ cần rời khỏi Tiêu Cửu Thành, ở trong quân doanh nàng thỉnh thoảng vẫn mơ thấy ác mộng của kiếp trước, chỉ là Thiên Nhã cũng không có kể với Tiêu Cửu Thành, nàng không muốn để cho Tiêu Cửu Thành lo lắng. Thiên Nhã cảm thấy rất giống ở kiếp trước, linh hồn của nàng cũng chỉ có ở bên Tiêu Cửu Thành thì mới có thể cảm thấy bình an, giống như từ trong sâu xa, nàng cùng Tiêu Cửu Thành đã có một mối tương liên ràng buộc.

"Vậy nàng cần phải luôn ở bên cạnh ta mới được." Tiêu Cửu Thành dịu dàng mỉm cười nói.

"Ừ." Thiên Nhã nhẹ nhàng trả lời, nàng cũng muốn luôn ở bên cạnh Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành ấn huyệt đầu, thể xác tinh thần Thiên Nhã đều hoàn toàn buông lỏng, khiến Thiên Nhã rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Tiêu Cửu Thành ngắm nhìn Thiên Nhã, trong mắt Thiên Nhã như có một bóng ma nhàn nhạt, tựa như rất mệt mỏi, Tiêu Cửu Thành cảm thấy mười phần đau lòng.

Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã từ năm mười bảy tuổi sau đợt bệnh nặng hồi phục, đột nhiên như đã lớn thêm rất nhiều tuổi, nàng cảm thấy trên người Thiên Nhã có một bí mật được bao phủ chặt như một tấm lưới, Thiên Nhã giống như bị tấm lưới này vây lấy. Tiêu Cửu Thành hi vọng một ngày nào đó, mình có thể đem tấm lưới này gỡ bỏ cho Thiên Nhã.



Mười ngày sau, sứ thần triều đình quả nhiên đến đất phong của Độc Cô gia truyền thánh chỉ, nội dung như Tiêu Cửu Thành đã đoán, Hoàng đế tổ chức đại yến mừng thọ bảy mươi, chiêu đãi văn võ bá quan, bởi vì nghĩ tới công lao của Độc Cô gia nên đặc biệt truyền Độc Cô Tấn vào kinh thành chầu mừng.

"Gia phụ nửa tháng trước bệnh cũ tái phát, đã nằm trên giường hơn nửa tháng, sợ là sẽ cô phụ ý tốt của Thánh thượng, phụ thân nếu có thể lành bệnh, nhất định sẽ vào kinh thành chịu đòn nhận tội." Độc Cô Thành đã được chuẩn bị trước những lý do để thoái thác với sứ thần.

"Đây là lần đầu tiên Thánh thượng mở tiệc long trọng chiêu đãi bách quan như vậy, đặc biệt quan trọng. Độc Cô tướng quân lúc này lại bệnh, thật sự là không đúng lúc, nếu như không có có gì nghiêm trọng thì xin đại tướng quân cùng công tử nhất định phải vào kinh thành." Hoàng thượng có mật truyền là bằng mọi cách phải làm cho Độc Cô Tấn về kinh thành, nếu hắn mà không làm được việc này thì sĩ đồ của hắn cũng sẽ chấm dứt.

"Bệnh cũ của phụ thân tái phát rất nghiêm trọng, thực sự không thể đi xa được." Độc Cô Thành kiên quyết nói.

"A, đại tướng quân thân là rường cột nước nhà, là phúc của xã tắc, Thánh thượng đương nhiên cũng hết sức quan tâm bệnh tình của đại tướng quân, có thể để tại hạ vào thăm viếng xem sao, có gì sau này cũng có thể báo cáo lại cho Thánh thượng." Tiền Ích nói, Độc Cô là bệnh thật hay giả, hắn phải tìm tòi hư thực.

"Phụ thân nhiều năm trước ở Miêu Cương bị người dùng độc tiễn bắn bị thương, cho nên lưu lại bệnh căn, không thể trị tận gốc, bây giờ bị chỗ vết thương bắt đầu hư thối, làm cho phụ thân đau đớn không thể xuống giường được. Tiền đại nhân nếu không ngại phòng ngủ có mùi hôi, xin mời đi theo ta." Độc Cô Thành liền đem Tiền Ích dẫn đến phòng ngủ của phụ thân.

Tiền ích bước vào gian phòng, quả nhiên nghe được mùi thịt hôi thối, làm hắn sợ hãi, nhưng phải xác định Độc Cô Tấn là bệnh thật hay giả cho nên Tiền Ích chỉ có thể cố nhịn xuống, hắn nhìn thấy Độc Cô Tấn nằm sấp ở trên giường, thật đúng là Độc Cô Tấn, sắc mặt xám ngoét, rất là khó coi, tựa hồ như hôn mê.

"Lúc trước còn nghe nói tướng quân đang luyện binh, sao lại đột nhiên bệnh cũ tái phát vậy?" Tiền Ích hỏi.

"Vết thương này từ khi bị độc tiễn bắn bị thương sau này vẫn chảy mủ, không thể trị tận gốc, phụ thân ngày thường nhịn một chút cũng không sao, ai ngờ nửa tháng trước, chỗ chảy mủ lại đột nhiên lan ra chung quanh, đến hôm nay là thành như vậy, đại phu cũng thúc thủ vô sách..." Độc Cô Thành như muốn nói lại thôi, tựa như mười phần khổ sở.

"Có thể cho ta nhìn vết thương một chút không, để có gì còn bẩm báo cho Thánh thượng, Thánh thượng chắc sẽ phái ngự y trong cung đến trị liệu cho đại tướng quân." Tiền Ích giả bộ như ân cần nói.

"Cũng được." Độc Cô Thành đem chăn giở lên, lộ ra phần lưng của Độc Cô Tấn một mảng lớn hoại thư nhìn cực kỳ buồn nôn, chưa kể còn tản ra mùi hôi gay mũi khó chịu, làm cho Tiền Ích lập tức muốn nôn, cho nên cũng không thấy rõ ràng cho lắm liền lui ra khỏi phòng.

"Tiền đại nhân không sao chứ?" Độc Cô Thành đứng một bên hỏi Tiền Ích đang nôn ọe, khóe miệng hơi miệt thị. Bất quá chỉ là da thịt người chết đã lâu lấy cạo xuống mà thôi, hắn đoán tiền ích căn bản là cũng không có thấy rõ ràng, liền bỏ chạy, hắn cảm thấy những văn nhân này chẳng dùng được.

"Ta không sao." Tiền Ích cố đè xuống một trận lại một trận cảm giác buồn nôn trong bụng muốn trào lên, miễn cưỡng nói.

"Phụ thân bây giờ làm sao mà còn ra khỏi cửa được nữa chứ." Độc Cô Thành thần sắc lo lắng, ngữ khí âm trầm nói.

"Đại tướng quân nếu đã không thể vào kinh chầu mừng, vậy công tử đang khoẻ mạnh, có thể thay cha vào kinh thành chầu mừng." Tiền ích cảm thấy, Độc Cô Tấn không thể cùng mình trở về, vậy ít nhất cũng phải đem con trai độc nhất của Độc Cô Tấn là Độc Cô Thành đưa vào kinh thành một lần nữa, như vậy cũng không uổng công một chuyến.

"Tiền đại nhân cũng đã thấy tình trạng bây giờ của phụ thân, ta muốn ở lại nhà vì phụ thân tận hiếu, lúc này làm sao có thể đi đâu được chứ?" Độc Cô Thành hỏi ngược lại.

"Nói cũng không sai, nhưng là đại thọ của Thánh thượng, Độc Cô gia không có ai vào kinh thành chầu mừng tóm lại cũng không tốt. Công tử nếu như cũng không thể đi, vậy thì để Độc Cô đại tiểu thư vào kinh thành chầu mừng được không?. Tuy nói Độc Cô gia đại tiểu thư đã nhập đạo quan, nhưng thập tam công chúa mà Thánh thượng thương yêu nhất cũng đã từng nhập đạo hai ba năm trước, Thánh thượng tất nhiên sẽ yêu ai yêu cả đường đi. Mà đại tiểu thư lại là do Thành Dương công chúa sinh ra, coi như cũng là cháu ngoại của Thánh thượng, Độc Cô đại tiểu thư đi thì chắc Thánh thượng cũng sẽ vui."

"Không thể được!" Độc Cô Thành cường ngạnh nói, để tỷ tỷ của hắn vào kinh thành, đừng có nghĩ tới, bất quá sau khi nói ra thì Độc Cô Thành phát hiện thái độ mình hình như đã quá cường ngạnh. Phụ thân, tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành đã dặn đi dặn lại là hắn phải hết sức khách khí đối với Tiền Ích, lấy hiếu làm đầu, tận lực từ chối.

Tiền ích quả nhiên nhìn Độc Cô Thành, tựa hồ tìm tòi nghiên cứu gì đó.

"Là như thế này, phụ thân luôn luôn thương yêu tỷ tỷ nhất, tất nhiên cũng muốn tỷ tỷ hầu ở bên người, phụ thân chỉ có ta cùng tỷ tỷ, bất luận thiếu đi ai, ông đều sẽ không vui. Mà lúc này, ta cùng tỷ tỷ chỉ có thể hết thảy lấy phụ thân làm trọng, ta nghĩ Hoàng Thượng cũng có thể thông cảm, dù sao Hoàng Thượng cũng luôn luôn đều là lấy hiếu trị thiên hạ." Độc Cô Thành bổ cứu nói.

"Nhưng Hoàng Thượng cố ý mời Độc Cô gia dự yến, mà Độc Cô gia không có ai vào kinh thành, thì không tốt lắm đâu, công tử cùng đại tiểu thư cũng không thể vào kinh thành, vậy Độc Cô gia Thiếu phu nhân chắc cũng có thể vào kinh thành chứ?." Tiền Ích cũng rất gấp, chỉ cần là người của Độc Cô gia, tùy tiện dẫn hồi kinh là được, thật giả lẫn lộn, dù sao có cũng hơn không.

Độc Cô Thành choáng váng, Tiền Ích này thật đúng là khó đuổi, bây giờ còn đánh tới Tiêu Cửu Thành luôn, Tiêu Cửu Thành dù sao cũng chỉ là con dâu gả vào Độc Cô gia, lập trường của Tiêu Cửu Thành cùng tỷ đệ hắn không giống nhau, lần này Độc Cô Thành cũng không biết làm sao mà từ chối.

"Ta đã mang thai chín tháng, đây là đích tôn của Độc Cô gia, phụ thân vạn phần chờ mong muốn gặp đích tôn một lần. Tình trạng hiện giờ của không mấy lạc quan, nếu lỡ như, chẳng phải là vĩnh viễn ông không gặp được cháu đích tôn." Tiêu Cửu Thành ôm bụng lớn tiến đến, nói với Tiền Ích.

"Bởi vậy, Cửu Thành cũng không thể đi kinh thành được." Độc Cô Thành thấy may mắn là Tiêu Cửu Thành kịp thời xuất hiện đúng lúc, hắn không hiểu vì sao phải phiền toái như vậy, dù sao sớm muộn muốn sẽ cùng triều đình đối kháng, bây giờ vạch mặt cũng không có gì to tát, vậy mà còn phải dây dưa phiền toái cùng sứ thần triều đình.

"Độc Cô gia các ngươi đều không có ai vào kinh chúc thọ, lại là quyền thần tay cầm trọng binh, không khỏi làm cho người ngờ vực, khó tránh khỏi có hiềm nghi muốn thâu tóm binh quyền." Tiền Ích thử nói.

"Thanh giả tự thanh, phụ thân nếu bệnh nặng vào kinh thành, không thể lạc quan, Độc Cô gia còn muốn thâu tóm binh quyền để làm gì?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

"Như vậy đi, nếu như Độc Cô gia đều không vào kinh chầu mừng, ta hi vọng Độc Cô gia có thể tự giác nộp lại binh phù, thể hiện lòng trung, như vậy sẽ tránh khỏi người ta nói, cũng có thể để Hoàng Thượng yên tâm." Tiền ích cũng không nhượng bộ chút nào, những gì cần nên làm hắn đều đã làm.

"Binh phù quan hệ đến an nguy của xã tắc, trong thánh chỉ không có nói là phụ thân phải giao ra binh phù. Nếu Hoàng Thượng có ý chỉ, muốn Độc Cô gia giao ra binh phù, Độc Cô gia không nói hai lời, sẽ giao ra binh phù. Bây giờ Tiền đại nhân không có ý chỉ của Hoàng Thượng mà muốn Độc Cô gia giao ra binh phù, thực sự không thỏa đáng, cái này quan hệ đến an nguy xã tắc, mặc dù Tiền đại nhân chắc sẽ không phải là thông đồng với địch bán nước, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Tiền đại nhân ngươi nói thử xem?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

Tiền Ích cứng họng. Độc Cô gia quyết tâm không giao ra binh phù, cũng không phái người vào kinh thành chầu mừng, nguyên bản đã cảm thấy Độc Cô Tấn đột nhiên bệnh nặng có chút kỳ lạ, bây giờ càng cảm thấy không hề tầm thường, nếu như Độc Cô gia có dị tâm, hắn có thể sẽ không dẫn được bất kỳ người nào của Độc Cô gia trở về, mà ngay cả chính mình cũng có thể gặp nguy hiểm.

"Là Tiền Ích cân nhắc không chu toàn, vậy Độc Cô gia có chỗ khó xử, ta tất nhiên sẽ hồi kinh thay Độc Cô gia bẩm báo lại Hoàng thượng." Tiền Ích đầu óc chuyển rất nhanh nói.

"Tiền đại nhân nếu không ngại thì ở lại thêm mấy ngày, phụ thân nếu bệnh tình có chuyển biến tốt thì phu quân sẽ có thể theo Tiền đại nhân vào kinh thành chầu mừng." Tiêu Cửu Thành thoại phong nhất chuyển, chừa lại đường lui.

"Vậy ta sẽ ở lại Độc Cô phủ năm ngày, hi vọng đại tướng quân có thể sớm lành bệnh." Tiêu Cửu Thành nói như vậy, Tiền Ích cũng chỉ có thể ở lại Độc Cô phủ thêm mấy ngày, hắn còn muốn tìm hiểu một chút nội tình của Độc Cô gia, để sau khi trở về còn có thể báo cáo lên Hoàng thượng.



"Cửu Thành, sao ngươi lại giữ Tiền Ích lại trong phủ chi vậy?" Độc Cô Thành không hiểu hỏi, hắn cảm thấy Tiền Ích không phải là người an phận gì.

"Nhân tiện thứ nhất kéo dài thời gian, thứ hai là chúng ta sẽ đãi ngộ Tiền Ích, chính là muốn truyền đạt tin tức lại cho lão Hoàng đế, là chúng ta chưa tạo phản, hoặc là không vội mà tạo phản, thậm chí còn chưa chuẩn bị tạo phản xong." Tiêu Cửu Thành nói.

"Cái đó thì làm được gì?" Độc Cô Thành ước gì lập tức liền đánh.

Tâm tư Tiêu Cửu Thành chỉ có Độc Cô Tấn cùng Thiên Nhã hiểu, bọn họ đang chờ đợi thời cơ tốt nhất, lừa dối địch nhân, mà không phải làm chim đầu đàn để bị tấn công trước.

"Thành, về sau sẽ có chiến sự cho ngươi đánh, không thể nóng vội được." Độc Cô Tấn nói với Độc Cô Thành, nhi tử một lòng muốn chiến tranh, căn bản không hiểu đại cục, đều đã mười tám tuổi, lớn xác mà không lớn não.

"Mấy ngày nữa các chứng cứ về việc Ngô Vương phủ nuôi tư binh, đúc binh khí, buôn bán muối lậu sẽ đến tay Hoàng Thượng, xem thử lão Hoàng đế sẽ đối phó với Ngô Vương phủ như thế nào thì chúng ta lại tính toán tiếp." Tiêu Cửu Thành cười nói, trước đẩy Ngô Vương phủ ra, Ngô Vương phủ nếu có thể đem thế cục đảo loạn thì không còn gì tốt hơn .

Khi Tiền Ích mới vừa vào thành thì Tiêu Cửu Thành đã hạ xuống một tờ thông cáo, nói là muốn chỉnh đốn thương thị, nên bế thương thị mấy ngày, làm cho thương thị tạm dừng lại, dòng người liền giảm một chút, cho nên Tiền Ích liền không thể nào biết được mức độ phồn hoa trong thành, không thể nào biết được Độc Cô gia giàu có ra sai, mặc dù Tiền Ích cũng có thể dò một hai, nhưng lại chỉ xem được bề ngoài, không thể biết được hết.

Tiền Ích ở lại mấy ngày, vẫn là không đợi được Độc Cô Tấn lành bệnh, chỉ có thể hồi kinh phục mệnh.

Tiền Ích đi không bao lâu, Tiêu Cửu Thành liền nhận được tin tức mới nhất từ kinh thành, lão Hoàng đế sau khi biết Ngô Vương phủ có ý mưu phản, cũng không có lập tức làm gì Ngô Vương phủ, chỉ là đem thập tam công chúa thương yêu nhất tứ hôn, mà đối tượng tứ hôn chính là hộ quốc công phủ Lý Tu.

Hiển nhiên lão Hoàng đế muốn củng cố lòng trung thành của hộ quốc công phủ, dù sao hộ quốc công phủ là quân cờ chính của triều đình không thể mất đi, nghĩ đến Lý Tu nếu cùng Tiêu Cảnh Tịch thành thân, sẽ cùng Ngô Vương phủ và Độc Cô phủ kết mối quan hệ thông gia, một bên là phiên vương có dị tâm, một bên là đại tướng quân tay cầm trọng binh, ngang bằng quân của hộ quốc công phủ, ba cỗ thế lực này nếu là kết lại thì..., nghĩ tới đó lão Hoàng đế cảm thấy lạnh cả sống lưng. Lúc đầu trong triều, các đại thế gia kết thông gia đều là bình thường, nếu như ở trước kia, lão Hoàng đế cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại cảm thấy nguy cơ trùng trùng, rất là đáng lo.

Nhắc đến Lý Tu cùng Tiêu Cảnh Tịch, hẹn ước để tang ba năm chỉ còn ba tháng nữa là hết, Hoàng đế đột nhiên tứ hôn, làm Lý Tu quả thực tựa như tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

——

Tác giả có lời muốn nói: Gõ xong . . . mỏi cổ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com