ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit-Hoàn] Phế Hậu - Minh Dã (Quyển thượng)

Chương 1 + 2

daodinhluyen

Chương 1

Đại tiểu thư sốt cao không lùi, mấy lần rơi vào hôn mê, nhưng sau khi hạ sốt tỉnh lại thì vẫn nhốt mình trong phòng, không nói một lời. Thị nữ thiếp thân duy nhất của Độc Cô Thiên Nhã là Đình Nhi thấy thế, khó tránh khỏi bận lòng, thỉnh thoảng vẫn lén lút nhìn người thiếu nữ bên trong qua cửa sổ bên ngoài.

Nếu không phải bởi vì giấc mộng này quá dài, quá mức chân thực, Độc Cô Thiên Nhã sẽ vẫn hoài nghi giấc mộng này phải chăng chỉ là mộng mà thôi. Thật là vậy, mà cũng đau đến thế, tan nát cõi lòng đến nỗi khi tỉnh lại một lần nữa, Độc Cô Thiên Nhã vẫn bần thần từ những ký ức mịt mờ cũ xưa.

Độc Cô gia bị diệt môn, hoàn toàn vì nàng mà ra. Nếu năm đó nàng không lấy Lý Quân Hạo làm chồng, vậy người Độc Cô gia giúp đỡ không hẳn là Lý Quân Hạo, hắn cũng không hẳn sẽ trở thành hoàng đế. Nếu không phải vì nàng chìm vào hư tình giả ý do Lý Quân Hạo tạo ra, thì Lý Quân Hạo sẽ không lấy được binh quyền vào thời điểm Độc Cô gia suy yếu. Nếu không phải vì muốn chu toàn mối quan hệ giữa Độc Cô gia và Lý Quân Hạo, thì sẽ không để đến lúc Lý Quân Hạo đối phó Độc Cô gia, người nhà nàng hoàn toàn không có lực phản kích.

Nhớ đến đời trước trên dưới trăm miệng ăn nhà Độc Cô đều vì nàng mà chết, nỗi hối hận trong lòng Độc Cô Thiên Nhã không thể sút giảm dù chỉ một phần. Nàng hận không thể có một cây chủy thủ trong tay để tàn nhẫn đâm vào tim Lý Quân Hạo. Nàng hận Lý Quân Hạo bao nhiêu, lại càng hận bản thân mình đời trước bấy nhiêu.

Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới nàng còn có thể sống lại, trở về năm mười bảy tuổi, tất cả vẫn còn kịp. Lý Quân Hạo, đời này, ngươi đừng mong leo lên ngôi vị hoàng đế. Nghĩ đến đây, Độc Cô Thiên Nhã nở một nụ cười lạnh lùng.

Nàng đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, đưa tay ra đón những tia nắng mặt trời rực rỡ, nhiệt độ xuyên suốt trên từng ngón tay dường như muốn nói cho nàng biết tất cả những điều này không phải là mộng. Nàng nhìn cảnh sắc ở phía xa xa, đây rừng trúc, đây trạch viện, cảnh cũ người xưa, tất cả mọi người trong phủ Độc Cô vẫn còn khỏe mạnh, làm cho nàng được chút an ủi trong lòng. Đời này, nàng tuyệt đối không để ái tình trói buộc, đời này nàng nhất định phải bảo vệ gia tộc an toàn, là nàng đã nợ Độc cô gia.

Đình Nhi thấy đại tiểu thư đi đến trước cửa sổ, ngày xuân sáng rỡ chiếu lên mặt nàng, trên gương mặt vốn đã xinh đẹp như được phủ thêm một tầng ánh sáng, xinh đẹp vô cùng. Thiên hạ này ắt hẳn sẽ không bao giờ tìm được người có thể vừa đoan trang vừa mỹ lệ như đại tiểu thư, dù là công chúa cũng không thể sánh bằng. Chợt đột nhiên nhớ đến Tiêu Gia tam tiểu thư, tuy nhỏ hơn đại tiểu thư hai tuổi nhưng khi trưởng thành cũng vô cùng xinh xắn động lòng người. Tuy vẻ đẹp của nàng và đại tiểu thư rất không giống nhau nhưng đều đồng thời làm cho người khác ấn tượng khắc sâu. Chỉ có điều về mặt tư tâm, Đình Nhi vẫn cho rằng đại tiểu thư nhà mình cao hơn một bậc.

"Đình Nhi, giúp ta thay y phục, sửa soạn trang điểm" Độc Cô Thiên Nhã cất tiếng, nàng biết Đình Nhi đang chờ đợi ở bên ngoài, hệt như năm đó lúc nàng ở lãnh cung, Đình Nhi vẫn luôn tuyệt đối trung thành, hầu hạ ở cạnh nàng, vì nàng gìn giữ một chút tôn nghiêm sau cùng.

"Ta đến đây." Đình Nhi vui vẻ đáp lời, lập tức đi vào phòng, cuối cùng đại tiểu thư cũng trở lại bình thường rồi.

Sau khi đi vào lập tức giúp Độc Cô Thiên Nhã thay y phục. Không biết có phải ảo giác của riêng mình hay không, Đình Nhi phát hiện đại tiểu thư so với bình thường trầm ổn đoan trang dường như càng trở nên có khí thế hơn trước. Đây không phải là ảo giác của Đình Nhi, trước khi Độc Cô Thiên Nhã được ban chết, nàng đã ba mươi bốn tuổi, cho dù bây giờ quay về năm mười bảy tuổi thì thực tế trong tâm tưởng nàng đã hơn ba mươi, còn có hai năm làm cô hồn dã quỹ, sớm đã không còn nông nỗi tuổi thanh xuân, thêm vào tám năm hoàng hậu, càng cao quý không sao tả xiết.

Sau khi Đình Nhi giúp Độc Cô Thiên Nhã điểm trang xong, nàng liền dắt theo Đình Nhi dạo bước đến rừng trúc phía sau Độc Cô gia.

"Đại tiểu thư vừa hết bệnh, cũng nên đi ra ngoài nhiều hơn." Độc Cô vui mừng nói với Độc Cô Thiên Nhã đang đi bên cạnh.

"Đình Nhi..." Độc Cô Thiên Nhã nhìn Đình Nhi hiện tại vẫn còn non trẻ, chợt nhớ đến một Đình Nhi đến chết không rời không bỏ, vạn phần cảm thán trong lòng.

"Đại tiểu thư muốn phân phó điều chi?" Đình Nhi hỏi.

"Không có gì, cứ tùy ý đi theo ta thôi." Bao nhiêu lời trong lòng nhưng Độc Cô Thiên Nhã chỉ có thể nuốt vào, há có thể vài ba câu là nói cho rõ được.

Đình Nhi nhìn theo bóng lưng đại tiểu thư, cảm thấy sau trận bệnh này đại tiểu thư như có điều thay đổi. Xấu tốt thế nào không quan trọng, chỉ thấy trong rừng trúc gió nổi lên rồi, liền nhanh chóng lấy áo choàng khoác thêm lên người Độc Cô Thiên Nhã.

"Ngày kia là tiệc mừng thọ của Tiêu phủ lão thái quân, mời đến tất cả nữ quyến nhà đại thế gia, đại tiểu thư có đi không? Hay vẫn nên ở nhã tĩnh dưỡng thêm vài ngày?" Đình Nhi hỏi.

"Đi." Độc Cô Thiên Nhã nhớ lần đại thọ của Tiêu lão thái quân cũng chính là ngày lần đầu tiên mình gặp Lý Quân Hạo. Ngày đó mình cưỡi một còn ngựa bất tuân ngoài tầm kiểm soát, suýt chút nữa bị hất văng từ trên yên ngựa. May nhờ có Lý Quân Hạo ra tay cứu giúp, mình mới cảm mến Lý Quân Hạo ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Đại yến quan trọng thế này sao có thể không đi.

"Đại tiểu thư, người mới qua cơn bệnh nặng, bên ngoài gió lớn, không nên ở lâu." Độc Cô Hà, quản gia của Độc Cô gia vừa thấy đại tiểu thư từ sau rừng núi trúc đi đến, vội vàng nghênh đón.

Độc Cô Tấn thân là một trong bát đại trụ quốc tướng quân, quân công hiển hách. Vì vậy tiên hoàng liền đưa người con gái của công thần từ nhỏ nuôi ở trong cung nhận là nghĩa nữ, phong làm Dương Thành công chúa, gả cho Độc Cô Tấn làm vợ. Sau khi cưới, hai người phu thê tình thâm, sinh được một trai một gái đều là con do Dương Thành công chúa sinh ra. Sau khi sinh con trai trưởng Độc Cô Thành thì khó sinh mà chết, Độc Cô Tấn vô cùng đau khổ, hết hạn mãn tang cũng không tái giá, nạp thiếp càng không, cô độc đến giờ. Ái thê sinh ra ái nữ, y xem như hòn ngọc quý trên tay, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thương yêu vô bờ, mức độ sủng ái vĩnh viễn hơn người con trai độc nhất.

"Đừng lo." Độc Cô Thiên Nhã thản nhiên nói.

"Mấy ngày trước đại tiểu thư bị sốt hôn mê, tướng quân lo lắng đến độ ăn ngủ không ngon, giờ khắc nào cũng ở bên cạnh trông nom cho người. Nay thấy thân thể đại tiểu thư không còn đáng ngại, mới dám yên tâm rời phủ."

"Ta biết phụ thân luôn yêu thương ta. Phụ thân ra ngoài tuần thành sao? Khi nào trở về?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi, nàng nhớ lần này phụ thân ra ngoài dò xét các thành, sau ba ngày mới trở về. Vì vậy, phụ thân không kịp đến tham gia đại thọ của Tiêu thái quân.

"Sau ba ngày sẽ về." Độc Cô Hà hồi đáp.

"Có dắt theo Thành nhi không?" Độc Cô Thiên Nhã lại hỏi, nếu như nàng nhớ không lầm, lần này phụ thân và đệ đệ Độc Cô Thành sẽ tiêu diệt bảy mươi tám tên cường đạo. Tất cả những điều này, nàng đều cần nghiệm chứng một lần nữa.

"Vâng đúng vậy, tướng quân mang theo công tử đi cùng." Độc Cô Hà hồi báo.

"Đúng rồi, Tiêu phủ Tam tiểu thư đến thăm bệnh, đại tiểu thư có muốn gặp không?" Độc Cô Hà bẩm báo.

"Tiêu Cửu Thành?" Độc Cô Thiên Nhã nhớ rõ đời trước, Tiêu Cửu Thành không hề đến đây thăm bệnh. Đời trước mình chỉ bị phong hàn nhẹ mà thôi, nếu không phải lần này mình trải nghiệm một đời trước đây, cũng không nghiêm trọng kéo dài đến bốn năm ngày.

Nói đến thời điểm hiện tại, nàng và Tiêu Cửu Thành cũng hiếm khi gặp gỡ, có lẽ vì bản thân nàng tự cao tự đại, chưa bao giờ đặt Tiêu Cửu Thành vào trong mắt. Nhưng điều nàng tuyệt đối không ngờ chính là người Lý Quân Hạo yêu chân chính lại là Tiêu Cửu Thành. Khi biết Lý Quân Hạo vẫn lén lút cho mình dùng thuốc tránh thai, còn Tiêu Cửu Thành vừa bắt đầu đã sinh hạ hoàng trưởng tử, lòng đố kỵ đã khiến nàng từng thiết kế âm mưu hãm hại mẹ con Tiêu Cửu Thành, hận không thể diệt trừ mối họa này mới có thể an tâm.

Sau khi trải qua hai năm làm cô hồn dã quỹ, hành động của Tiêu Cửu Thành làm cho nàng vô cùng bất ngờ. Tiêu Cửu Thành không chỉ hậu táng cho nàng, thậm chí còn đem huyết thống duy nhất còn sót lại của Độc Cô gia, chính là con gái nhỏ của đệ đệ nuôi ở bên người, đối xử rất tử tế. Đến lúc đó, nàng mới phát hiện Tiêu Cửu Thành là một nữ nhân nàng nhìn không thấu. Sau khi Lý Quân Hạo chết, những gì Tiêu Cửu Thành biểu hiện tuyệt đối không phải là nữ nhân đơn giản. Cuối cùng, tất cả quyền thế, vinh quang đều thuộc về mẹ con các nàng. Họ, mới chính là người thắng cuộc. Nghĩ đến đời trước, nàng đã chú ý đến nữ nhân này quá muộn.

"Vâng, là nàng." Độc Cô Hà đáp.

"Đi mời nàng vào viện của ta." Độc Cô Thiên Nhã thản nhiên nói.

-----

Chương 2

Bởi vì có mối quan hệ giữa các gia tộc với nhau, nên đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Cửu Thành đến phủ của Độc Cô tướng quân, chỉ có điều mỗi lần đến đây đều đi theo các nữ quyến khác hoặc theo dấu cha anh. Từ trước đến giờ nàng rất ít khi ra khỏi phủ, càng không hề đơn độc mang theo hầu gái đến thăm phủ tướng quân, nên nói gì đi chăng nữa vẫn có chút thấp thỏm trong lòng.

Lại nói, Tiêu gia và Độc Cô gia đều là đại thế gia, đương nhiên thường xuyên lui tới thăm hỏi lẫn nhau. Có điều nàng là phận nữ nhi, nên số lần Tiêu Cửu Thành gặp Độc Cô Thiên Nhã chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bản thân nàng cũng không hiểu tại sao, nàng đối với Độc Cô Thiên Nhã luôn có thứ cảm giác muốn thân cận không tên, biết người ta bị bệnh nhiều ngày, nàng lo lắng liền muốn đến thăm.

Tiêu Cửu Thành tự nhiên thoải mái theo chân quản gia bước vào phủ Độc Cô. Độc Cô Tấn thân là đại tướng quân giữ nước, đình viện so với Tiêu phủ lớn hơn nhiều lắm. Độc Cô Thiên Nhã lớn lên trong môi trường này, khó trách so với nữ tử bình thường luôn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

Sau khi Tiêu Cửu Thành vào phủ liền nghe thấy tiếng đàn vọng lên. Nàng nhớ lúc bản thân được chín tuổi, đã từng thấy qua Độc Cô Thiên Nhã biểu diễn một lần. Cảm giác lúc đó vô cùng kinh diễm, đến nỗi sau khi hồi phủ, nàng đã dành rất nhiều thời gian và công sức để học chơi đàn. Có thể nói, Độc Cô Thiên Nhã là một nhân vật rất đặc biệt, ít nhất đối với riêng Tiêu Cửu Thành mà nói, nàng luôn nhận định là như vậy. Độc Cô Thiên Nhã lớn hơn nàng hai tuổi nhưng cầm kỳ thi họa tất thảy đều tinh thông. Nàng ấy xinh đẹp đoan trang, tự cao tự đại, Tiêu Cửu Thành cảm thấy, Độc Cô Thiên Nhã xứng đáng với sự kiêu ngạo đó. Trong mắt nàng, Độc Cô Thiên Nhã là một người siêu việt mà mình luôn cần phải học theo.

Bước vào viện của Độc Cô Thiên Nhã, chỉ thấy nơi đó rừng trúc liên miên. Theo quan điểm của Tiêu Cửu Thành mà nói, rừng trúc "tiết tháo kiên trinh" này chẳng có chút nào giống như phong cách của Độc Cô Thiên Nhã. Lúc này Độc Cô Thiên Nhã trong bộ trang phục màu đỏ bỗng nhiên đứng lên, nhưng không mang lại chút cảm giác đột ngột nào, chỉ thấy nàng ta xinh đẹp động lòng người, vừa đoan trang tao nhã vừa kiêu ngạo chói lòa, để cho Tiêu Cửu Thành không khỏi cảm thán trong lòng sao trên đời có loại nữ tử như vậy. Gia đình bình thường đương nhiên không thể dưỡng thành một Độc Cô Thiên Nhã vừa có vẻ kiêu ngạo vừa ưu nhã từ trong xương ra rồi.

Tiêu Cửu Thành vừa vào viện, Độc Cô Thiên Nhã cũng buông tiếng đàn. Nàng nhớ, thiên phú của Tiêu Cửu Thành trên phương diện cầm luật rất tốt. Nàng tự nhận rất cả mọi thứ của mình đều không thua kém Tiêu Cửu Thành, duy chỉ có âm luật thì chỉ đành chấp nhận bản thân mình kém hơn. Đã từng trải qua một đời phế hậu, đối với tân hậu Tiêu Cửu Thành này, nàng lúc nào cũng có cảm giác muốn tranh phong. Mặc dù giờ phút này nàng đối với Lý Quân Hạo không còn tình cảm gì ngoài thù hận thì đối với Tiêu Cửu Thành, từ trong tận tâm khảm nàng không muốn chịu thua.

Độc Cô Thiên Nhã nhìn thẳng vào Tiêu Cửu Thành, người con gái mười lăm tuổi trước mặt so với Tiêu Cửu Thành ngày sau chẳng có điểm gì giống nhau. Nàng ta bây giờ, cho dù mỹ lệ nhưng bên trong vẫn là vẻ non nớt, vẫn chưa nhìn ra ở nàng ta có điểm gì đặc biệt. Chẳng trách đời trước nàng chưa bao giờ để Tiêu Cửu Thành lọt vào mắt. Nào có ai ngờ, nữ nhân này lại tích lũy dày rộng đến vậy, để ngày sau sẽ bộc phát thành một loại mỹ lệ làm tất cả mọi người không cách nào xem nhẹ. Sau này mãi đến khi Tiêu Cửu Thành nhiếp chính, Độc Cô Thiên Nhã mới cảm thấy đó là thời khắc Tiêu Cửu Thành tỏa sáng nhất, có loại khí độ làm người khác cảm giác tất cả sóng gió đều không kinh sợ được nàng. Độc Cô Thiên Nhã cố gắng đem thiếu nữ trước mắt và Tiêu Cửu Thành ngày sau kết nối với nhau, tuy rằng cách biệt rất xa, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được vẻ trầm ổn bên trong con người đó sau này.

Khoảnh khắc khi Độc Cô Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, trong nội tâm nàng vô cùng phức tạp. Trước khi được ban chết, bản thân nàng vẫn tràn đầy cảm giác ghen tỵ, căm hận và ghét bỏ Tiêu Cửu Thành. Tâm nguyện lớn nhất trước khi chết của nàng chính là loại bỏ Tiêu Cửu Thành, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì kết cục của mình thê thảm đến vậy, còn mẹ con nàng lại không cần tốn chút công sức nào đã trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Nếu không có hai năm trở thành cô hồn dã quỷ, có lẽ nàng vẫn sẽ căm ghét thống hận sự tồn tại của Tiêu Cửu Thành, hận không thể diệt trừ người này để mang lại tâm an cho bản thân. Có ngờ đâu sau đó nàng phát hiện, Tiêu Cửu Thành đích xác không có một chút ác ý nào đối với mình. Hàng năm nàng ta còn ở tế điện vào ngày giỗ của nàng, ngẫu nhiên còn có một lần rơi lệ, dù sao với một kẻ đã chết Tiêu Cửu Thành không cần thiết phải đóng kịch làm gì. Nhưng cho dù là vậy, giờ phút này đối với Tiêu Cửu Thành, trong lòng Độc Cô Thiên Nhã vẫn không thể có chút yêu thích nào, vẫn muốn loại trừ người này để có cảm giác yên tâm, chỉ có điều, cảm giác này không còn mãnh liệt như kiếp trước. Đời này, người Độc Cô Thiên Nhã muốn bầm thây vạn đoạn nhất chính là Lý Quân Hạo.

Tiêu Cửu Thành bị Độc Cô Thiên Nhã nhìn đến mức cảm thấy khẩn trương trong lòng, bởi vì nàng cảm giác được Độc Cô Thiên Nhã chưa bao giờ cẩn thận quan sát người khác đến thế. Chí ít nàng chưa bao giờ thấy nàng ấy thật lòng nhìn xem qua mình trông như thế nào. Từ trước đến giờ hầu như Tiêu Cửu Thành rất hiếm khi để ý đến bề ngoài của mình, nhưng cảm giác mỗi lần đến phủ này, mình đều trang điểm ăn mặc cẩn thận hơn không ít, trong lòng nàng luôn hy vọng mình sẽ không thua kém Độc Cô Thiên Nhã quá nhiều. Bất quá cũng may nàng luôn giữ được vẻ bình tĩnh, cho dù nội tâm có trập trùng như thế nào thì ở bên ngoài nàng vẫn là vẻ bình thản, không quan tâm hơn thua, đây là cách đối nhân xử thế của người Tiêu gia. Tâm tư Tiêu Cửu Thành vốn tinh tế nhạy cảm, nàng cảm thấy Độc Cô Thiên Nhã so với trước đây có điểm gì đó không giống, nhưng nàng tạm thời không nói ra được bất đồng ở điểm nào.

"Thiên Nhã tỷ tỷ, nghe nói ngươi bị bệnh nhiều ngày, trong lòng ta thấy lo lắng." Tiêu Cửu Thành mở miệng nói.

"Vì sao lại lo lắng? Ta nhớ giữa chúng ta cũng không có cái gì gọi là quen thân." Độc Cô Thiên Nhã hỏi rất thẳng thắn, nàng cảm thấy tựa hồ hiện tại Tiêu Cửu Thành đối với mình có hơi quá mức để tâm.

Tuy rằng Độc Cô Thiên Nhã cao cao tại thượng, kiêu ngạo không để người khác vào trong mắt bao giờ, nhưng về mặt lễ tiết, nàng xưa nay không thất lễ với người. Trước mặt người ngoài đều ôn hòa lễ độ, không chút khó chịu, nàng biết một nữ nhân muốn kiêu ngạo thì không được phép để bản thân có chút khuyết điểm nào. Vốn dĩ song phương giao tình không sâu, giờ lại trực tiếp nói thẳng không khỏi khiến người ta cảm giác lúng túng, giống như Tiêu Cửu Thành hiện tại, không biết đáp trả như thế nào.

Độc Cô Thiên Nhã phát hiện Tiêu Cửu Thành vừa nãy vẫn thong dong bình tĩnh, nay lại có vẻ bối rối.

"Trong lòng Thiên Nhã tỷ tỷ nghĩ như vậy nhưng không có nghĩa trong lòng Cửu Thành cũng nghĩ như thế." Sau khi Tiêu Cửu Thành lúng túng thì lập tức trả lời, có điều lúc nói xong câu này, trong lòng tự nhiên thấy một chút khó chịu.

"Ồ? Vậy sao." Giọng nói Độc Cô Thiên Nhã rất nhạt, phản ứng Tiêu Cửu Thành thật ra rất nhanh, quả nhiên năm đó mình đã chú ý đến nàng quá muộn.

Giọng nói Độc Cô Thiên Nhã rất nhẹ nhàng, lọt vào tai Tiêu Cửu Thành không hiểu sao lại làm nàng đỏ mặt lên. Nàng biết Độc Cô Thiên Nhã căn bản không tin, tuy ý tứ của nàng có vài phần khuếch đại nhưng vẫn có mấy phần thật tâm. Quả thật nàng chưa bao giờ lọt được vào mắt Độc Cô Thiên Nhã, nhưng bản thân nàng đối với người lại luôn luôn để bụng. Người ta càng không để mình vào mắt, Tiêu Cửu Thành càng muốn vượt qua, loại chấp niệm không tên này có lẽ đã gieo xuống trong lòng Tiêu Cửu Thành một gốc rễ, nhổ cách nào cũng không xong.

"Sức khỏe Thiên Nhã tỷ tỷ có khá hơn chút nào chưa?" Tiêu Cửu Thành chưa quên mục đích đến đây để thăm bệnh.

"Nhìn ta bây giờ có chỗ nào không tốt sao?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi.

"Gầy hơn nhiều, nhưng tinh thần đúng là rất tốt." Tiêu Cửu Thành thấy Độc Cô Thiên Nhã đúng là đã khỏi bệnh, an lòng rất nhiều.

"Ngày kia là đại thọ của lão thái quân nhà ngươi, ngươi không cần ở trong phủ giúp đỡ gì sao?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi.

"Trong nhà có phụ thân phụ mẫu, huynh trưởng và các tỷ tỷ chủ trì, chưa cần dùng đến ta." Tiêu Cửu Thành hồi đáp, nàng là con gái út, cho dù không giống Độc Cô Thiên Nhã được phụ thân sủng ái đến toàn thành đều biết, nhưng mức độ sủng ái trong nhà cũng là tốt nhất.

"Nghe nói Tiêu phủ có mời Ngô Vương, ngươi có biết Ngô Vương thế tử Lý Quân Hạo không?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi, nàng vẫn cảm thấy cảm tình Lý Quân Hạo đối với Tiêu Cửu Thành không phải đột nhiên mà có.

"Từng có duyên gặp mặt mấy lần." Tiêu Cửu Thành thật lòng trả lời, chỉ có điều nàng không nói cho Độc Cô Thiên Nhã biết, lúc nàng mười ba tuổi Lý Quân Hạo đã từng thỉnh nguyện với phụ thân muốn ngày sau lấy nàng làm vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info