ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit - Hoàn] Ngã Vi Ngư Nhục (P1) - Ninh Viễn

Chương 127. Chiếu Vũ năm đầu

LacUyenTayTinh


Vạn Hướng Chi Lộ (6)



Chân Văn Quân trở lên thuyền bất chấp thương thế, ngửa đầu nhìn chằm chằm mũi tên chỉ hướng gió ở trên đỉnh cột buồm chính, hô to chỉ huy mọi người kéo dây buồm, đón gió mở căng cánh buồm, dưới sự hợp lực của mọi người con thuyền đã thay đổi phương hướng nương theo gió biển nhanh chóng lui lại.

Bầy cá vẫy vùng đập nước tạo thành một mảnh đen nghịt vẫn như trước đi theo bốn phía xung quanh thuyền, con quái ngư khổng lồ bất cứ lúc nào cũng có thể lại bay lên khỏi mặt nước giáng cho một cú trí mạng, với lực đạo cùng sức nặng của nó nếu như đập trúng vào thân thuyền mà không phải là mũi thuyền đuôi thuyền, muốn quất con thuyền này đứt gãy thành hai đoạn cũng không phải chuyện khó. Chân Văn Quân nhảy lên trên đà lâu* nhìn thấy bầy cá đang đuổi theo không tha, con quái ngư khổng lồ nhảy dựng lên hướng về phía đà lâu, Chân Văn Quân trước mắt biến thành màu đen, bây giờ nên làm gì cho phải đây!

(*) Đà lâu (舵楼): sàn tàu cao nhất ở phía đuôi

Mắt thấy cái đuôi dài của con quái ngư sắp đập vào thân thuyền, giữa một tiếng gầm thét giận dữ phá vỡ thiên không Tiểu Hoa đã đem mỏ neo phụ ở đuôi thuyền kéo lên, gào thét quất về phía con quái ngư. Con quái ngư bị mỏ neo nặng nề đánh trúng, vang lên một tiếng nổ "uỳnh", lớp nước cùng lớp vảy trên thân quái ngư bị chấn động, bắn tung tóe lên người Chân Văn Quân.

Con quái ngư bị Tiểu Hoa một lần nữa đánh trở lại trong nước, nhất thời không dám tiến lên nữa. Bầy ấu ngư cũng lượn lờ vây quanh nó, không công kích cũng không tản lui, bám theo chặt chẽ.

Chân Văn Quân thành tâm thành ý hướng đến Tiểu Hoa giơ lên một ngón tay cái.

Mỏ neo này nặng bao nhiêu ai nấy đều biết, mặc dù là mỏ neo phụ dùng để tăng cường sự vững chắc cho thân thuyền thì cũng nặng đến cả ngàn cân, Tiểu Hoa vậy mà lại có thể kéo nó lên biễu diễn một màn xoay ném, Chân Văn Quân bội phục sát đất.

Tiểu Hoa tuy rằng cường tráng, nhưng một cú xoay ném vừa rồi cũng là dưới tình thế cấp bách bộc phát ra sức mạnh siêu việt của bản thân, lúc này hai cánh tay nàng đã hoàn toàn thoát lực, nâng lên không nổi nữa.

Chân Văn Quân chạy lên trên tiễn lâu*, nhắm vào bầy ấu ngư đang nóng lòng công kích mà điên cuồng bắn phá. Bầy ấu ngư bị nàng đuổi ra xa mấy trượng sau đó vẫn không từ bỏ ý định mà bơi trở lại. Còn con quái ngư đang im lặng rẽ nước sau khi nếm qua một đòn đã trở nên càng thêm dè dặt, giống như đang cẩn thận quan sát con thuyền cùng người trên thuyền, không nóng nảy không vội vã mà chờ đợi cơ hội tiếp theo.

(*) Tiễn lâu (箭楼): lầu quan sát, có các lỗ bắn tên

Đây là loài quái vật gì vậy.

Loài cá này ở Đại Duật chưa bao giờ gặp qua, cũng không có nghe a mẫu nhắc đến!

Vệ Đình Húc tiến lên muốn hỗ trợ, Chân Văn Quân lập tức đẩy nàng trở vào trong khoang thuyền, lớn tiếng nói: "Ngươi ở trong này không cho phép ra ngoài!"

Không đợi Vệ Đình Húc mở miệng nói chuyện nàng đã đem khoang thuyền khóa lại.

Chân Văn Quân quay trở lên tiễn lâu, nhìn những mũi tên còn lại, đại khái còn khoảng hai trăm mũi. Tiểu Hoa sau một cú tấn công kia đã không còn khí lực nữa, A Hy đang ở đâu? Tả Khôn Đạt đâu?

Dòng suy nghĩ vừa mới chuyển tới trên người Tả Khôn Đạt, chỉ nghe "uỳnh" một tiếng có người rơi xuống nước, Chân Văn Quân lập tức nhìn chằm chằm vào con quái ngư phòng ngừa nó lại bất ngờ tập kích, cũng không có thời gian nhìn xem ai vừa rơi xuống nước.

"Quý Vĩnh ngươi điên rồi sao! Mau chóng trở lên đi!" Trên giáp bản có người hô to, Chân Văn Quân chợt thấy tê rần sau gáy, trong thời điểm khẩn yếu như vậy Tả Khôn Đạt tên này lại làm cái trò gì vậy chứ, là muốn đi chịu chết hay sao!

Tả Khôn Đạt sau lưng buộc một sợi dây thừng, một đầu dây còn lại được vội vàng cài chặt ở trên thuyền, không kịp nghĩ nhiều, phi thân xuống biển dùng sức bơi về phía trước, bơi hướng đến chỗ A Hỷ cô nương vừa rơi xuống nước.

A Hỷ cô nương không biết bơi, sau cú chấn động vừa rồi đã bị quét xuống biển, may mắn có một chiếc bàn gỗ dài cũng đồng thời bị quét xuống, nàng ôm lấy chiếc bàn gỗ ra sức hô gọi cứu mạng. Bầy ấu ngư rất nhanh đã bơi đến vây xung quanh nàng, một vòng những tròng mắt màu xanh trắng đang nhìn chằm chằm vào nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên gặm rỉa nàng thành một bộ xương trắng.

A Hỷ là một vị hồng nhan tri kỷ trong "Thanh Viên" của A Liêu. Bản thân A Liêu lớn lên ở đất liền không biết bơi, nhưng nhìn thấy A Hỷ nương tử gặp nạn, A Liêu vừa mới bị đá trở lên thuyền ngực còn đau âm ỉ lại giống như phát điên muốn lao xuống cứu A Hỷ, bị đám người A Tranh liều mạng kéo trở về.

"A Liêu ngươi không thể đi chịu chết!" A Tranh cùng hai mươi mốt vị nương tử khác đồng loạt vây quanh ôm chặt lấy A Liêu ở giữa, bất luận A Liêu có gào khóc như thế nào cũng không buông nàng ra.

"A Hỷ của ta! Người trong lòng của ta! Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng vùi thây trong bụng cá?! Để ta cùng chết với nàng đi, đừng ngăn cản ta!" A Liêu khóc đến hai mắt đều sắp mù, trong lúc đang kêu gào đến tê tâm liệt phế thì Tả Khôn Đạt nhảy xuống nước.

Tả Khôn Đạt trong tay cầm ngư xoa ra sức bơi về phía A Hỷ cô nương, vòng tròn ấu ngư vây quanh nàng càng lúc càng thu nhỏ lại, mắt thấy chúng nó sắp sửa tập trung phát động công kích nàng, Tả Khôn Đạt lặn xuống nước từ phía dưới luồn tới, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung phóng vọt lên. Bầy ấu ngư đồng loạt xông tới há mồm muốn cắn, A Hỷ kêu gào sợ hãi một lúc lâu mà lại không hề bị thương, khi mở mắt ra thì thấy một nam nhân đang chắn ở trước người nàng. Ngư xoa trong tay nam tử kia dính đầy máu, một bầy ấu ngư ở gần các nàng nhất trên miệng đều bị cắt chảy máu.

"Hít sâu ôm chặt ta!" Tả Khôn Đạt quát to một tiếng, A Hỷ theo bản năng liền làm theo lời hắn.

Trước khi bầy ấu ngư lại phát động tấn công Tả Khôn Đạt đã mang theo A Hỷ nhanh chóng lặn xuống nước. Người trên thuyền đang túm kéo sợi dây thừng còn Tả Khôn Đạt thì liều mạng bơi đi, nhưng lại không thoát khỏi sự truy kích của bầy ấu ngư.

Tốc độ của bầy cá cực nhanh, giống như một con rắn nước to lớn đuổi theo không buông tha. A Hỷ nhắm chặt hai mắt đình chỉ hô hấp phế bộ sắp sửa nổ tung, vẫn chưa trồi lên tới mặt nước!

Chân Văn Quân buông cung tên xuống chạy tới hỗ trợ kéo dây thừng, hơn mười người hợp lực túm kéo, sức cản trong nước rất lớn, bọn họ có thể nhìn thấy bóng dáng của Tả Khôn Đạt và A Hỷ cùng với bầy cá đang điên cuồng truy đuổi, lòng nóng như lửa đốt.

"Mau! Mau!" Tiếng hét của Chân Văn Quân khiến cho mọi người cũng có cảm giác cấp bách, bàn tay bị ma sát rách da cũng hoàn toàn không hay biết. A Liêu gấp đến độ ghé vào mạn thuyền gọi to tên của A Hỷ, một con ấu ngư từ trong nước bay thẳng tới nhắm ngay mũi của nàng mà cắn. A Tranh vung cánh tay một phát che chắn bảo vệ cái mũi tinh xảo của A Liêu, con ấu ngư cắn chặt lấy cánh tay A Tranh muốn lôi nàng xuống dưới. Con ấu ngư này ở trong nước trông không lớn, nhưng khi vọt tới trước mặt mới phát hiện thân hình của mỗi một con ấu ngư đều có thể sánh ngang với một người trưởng thành. Các nương tử xuất ra vũ khí của chính mình xông lên đem con ấu ngư tự chui đầu vào lưới này cắt thành thịt nát, mà bên kia con quái ngư chớp lấy thời cơ lại một lần nữa phóng lên phát động tập kích!

Trên thuyền loạn thành một đoàn, ngoại trừ A Hy từ sớm đã trốn vào bên trong khoang chứa hàng cùng Vệ Đình Húc đã bị Chân Văn Quân nhốt lại, ngay cả Tiểu Hoa đã thoát lực cũng đang dốc hết chút khí lực còn sót lại để khống chế hướng đón gió của cánh buồm. Tất cả mọi người đều đang gào thét không thể phân biệt rõ trên người mình là mồ hôi hay nước biển, cú tập kích ngay trong lúc này của con quái ngư không có người phòng bị cũng không có người chống trả.

Khi nó phóng vọt lên trời, phủ xuống một cái bóng khổng lồ ở trên thuyền, cả đám người ý thức được nguy hiểm mới đồng loạt ngẩng đầu lên.

Đây có thể là hình ảnh tại khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời này.

Không chút khoa trương mà nói, mọi người trong lòng đều đã dự đoán được, ngay tức khắc sẽ bị quét vào đáy biển vùi thây trong bụng cá, hoặc là bị đánh bật lên thật cao giữa không trung rồi rơi xuống mặt biển tan xương nát thịt, chỉ có hai kiểu chết này đang chờ đợi bọn họ.

Tại đây dưới cái bóng của sự chết chóc, có một thân ảnh nhỏ gầy chợt chắn trước lối vào quỷ môn quan.

"Là ấn vào chỗ này sao?" Trọng Kế cúi đầu nhìn chốt cài trên cung nỏ, xác định đúng là ấn vào chỗ này, ngay tại khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, nàng giương bộ cự nỏ Cổ Tê này lên nhắm ngay con quái ngư.

Hai ngón tay vừa gạt chốt cài, cung nỏ "phụt phụt phụt" bắn ra ba mũi tên hướng về phía con quái ngư, trúng ngay giữa mắt nó.

Trọng Kế không chút hoảng hốt, nhanh chóng lắp tên vào lại bắn tiếp, con quái ngư điên cuồng giãy dụa vặn vẹo thân thể, lúc nó rơi xuống cọ sát qua mũi thuyền, chỉ kém chút nữa là đã đập trúng thuyền.

Con quái ngư rơi xuống nước nhấc lên một đợt sóng khiến cho con thuyền lắc lư nghiêng ngả, người trên thuyền đều ngã xuống, tại thời khắc chỉ mành treo chuông Tả Khôn Đạt đúng lúc leo lên thuyền, cùng A Hỷ ngã ập vào nhau. Tả Khôn Đạt dùng hết khí lực cuối cùng xoay người từ trên người A Hỷ tách ra, nằm ở một bên nôn ra từng ngụm nước.

Một bên chân của Tả Khôn Đạt đã bị cắn xé đến huyết nhục mơ hồ, A Hỷ thì đã hôn mê. A Liêu cùng các nương tử của nàng nhanh chóng chạy tới xoa cứu, Tả Khôn Đạt vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, suy yếu nói:

"Đem nàng. . . . . . lật người lại, mặt hướng xuống, nước mới có thể nôn ra."

Chân Văn Quân Tiểu Hoa còn có rất nhiều tráng sĩ cùng nhau dùng sức lấy hết tốc lực tiến tới, vừa vặn đón kịp một trận gió biển, lúc này mới may mắn tránh thoát.

Sau khi xác định bầy cá không có đuổi theo nữa Chân Văn Quân kêu rên một tiếng ngã vào trên giáp bản toàn thân ướt sũng, không còn một tia khí lực nào để dịch chuyển nữa.

Mấy trăm người tất cả đều suy sụp ngã xuống, sau một hồi căng thẳng cực điểm toàn bộ bắp thịt đều mỏi nhừ, hận không thể đưa đầu xuống dưới chặt đứt cho xong, bớt phải hứng chịu khổ nạn này.

Chân Văn Quân nằm thở hổn hển ngủ thiếp đi, người trên thuyền hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương hoặc đã bị kinh hách, ngoại trừ Trọng Kế.

Tất cả mọi người trên thuyền đều nằm im không động đậy, Trọng Kế đi qua kiểm tra cho từng người, đánh dấu lên những người thực sự bị trọng thương, những người chỉ bị kinh hách thì trước tiên nói cho bọn họ biết là không có bị thương, tạm thời trấn an sau đó không quản tới nữa.

Sau khi Trọng Kế kiểm tra xong một vòng Tiểu Hoa tiến lên nói:

"Ngươi biết sử dụng cung nỏ?"

Trọng Kế: "Không biết. Vừa mới học."

Hai người nhìn nhau trong thoáng chốc, sau đó đồng thời chuyển dời khuôn mặt, mỗi người tự đi lo việc của mình.

Tiểu Hoa đem Vệ Đình Húc từ trong khoang thuyền thả ra.

Lúc Vệ Đình Húc đi ra sắc mặt không được tốt, Tiểu Hoa không biết nên trấn an nàng như thế nào mới phải. Nàng bước nhanh đến bên cạnh Chân Văn Quân, phát hiện vết thương của Chân Văn Quân lúc ở Cổ Tê quốc còn chưa lành hẳn, miệng vết thương lại một lần nữa vỡ toang. Dựa theo mức độ thường xuyên bị thương của nàng, trước khi trở lại Đại Duật không biết còn phải gánh chịu thêm bao nhiêu vết thương nữa.

"Ân?" Chân Văn Quân mơ mơ màng màng gian nan mở mắt ra.

"Ngươi lại cứ như vậy mà ngủ."

"Phải" Chân Văn Quân nhắm mắt lại cười nói, "Ngửi được mùi hương của ngươi liền tỉnh."

"Còn có khí lực nói mê sảng?"

"Sao lại cho là nói mê sảng. Nếu không phải bởi vì có ngươi, ta có lẽ đã sớm bỏ thuyền chạy trốn rồi. Ta buồn ngủ quá, để cho ta ngủ thêm một lát. . . . . ." Chân Văn Quân nói ngủ liền ngủ mất, Vệ Đình Húc quỳ ngồi ở bên người nàng cũng không rời đi.

Đợi đến khi Chân Văn Quân một lần nữa tỉnh lại chính là bị mùi cá nướng thơm phức của Tiểu Hoa đánh thức.

Trong mộng nàng đang ôm con quái ngư đã tập kích các nàng điên cuồng gặm cắn, con quái ngư nhìn có vẻ khó ăn nhưng lại vô cùng mỹ vị! Nàng vừa ăn trong bụng lại vừa phát ra tiếng rì rầm, nàng có chút khó hiểu, cả một con cá lớn cũng đã ăn xong rồi mà sao vẫn chưa no?

Tỉnh lại thì thấy hóa ra chính mình căn bản còn chưa ăn một ngụm nào, bụng đã đói đến bẹp dúm.

Xoay người dậy dự định ăn một bữa no nê, bỗng nhiên phát hiện trong ngực mình có người.

Cúi đầu nhìn thấy Vệ Đình Húc đang tựa vào trong ngực nàng ngủ rất sâu, hai người đắp chung một tấm chăn, ngay trên giáp bản tựa vào nhau mà ngủ.

Chân Văn Quân đưa mắt nhìn xung quanh, đã là lúc hoàng hôn, tại nơi biển trời tương liên ánh tà dương ấm áp dễ chịu đang chậm rãi chìm vào bên dưới mặt biển. Những người khác đều đang bận rộn ở mũi thuyền đuôi thuyền cùng hai bên mạn thuyền, ai nướng cá thì nướng cá ai chữa thương thì chữa thương, rất ăn ý đều không có nhìn về phía các nàng bên này.

Chân Văn Quân không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của Vệ Đình Húc, giống như Vệ Đình Húc hai canh giờ trước đó.

Nàng sờ vuốt làn tóc dài của Vệ Đình Húc, âm thanh rì rầm từ trong bụng càng ngày càng vang lớn.

Đói quá a.

Đợi lát nữa đi, chờ Tử Trác tỉnh dậy rồi nói sau.

Nhưng mà đói quá a thật sự đói quá a.

Vẫn là đợi lát nữa, lại đợi một lát nữa đi.

. . . . . .


Đến thời điểm mặt trời lặn khuất chuẩn bị ăn cơm A Hy mới xuất hiện, đi khắp nơi tìm Khải Ân mà tìm không ra.

"Hắn chết rồi." Tiểu Hoa nói cho nàng biết tình hình.

"Chết rồi?!" A Hy suýt chút nữa thì đặt mông ngay xuống đất, "Vạn Đạo La Bàn đâu! Vạn Đạo La Bàn cũng mất rồi sao!"

Tiểu Hoa không trả lời nàng, A Hy hoàn toàn trở nên cuống cuồng: "Hắn chết rồi Lưu Hỏa quốc làm sao bây giờ? Đừng nói là sa mạc, chính là hiện tại! Ở trên biển này chúng ta phải đi về hướng nào đây?"

Tất cả mọi người trên thuyền đều nhìn về phía A Hy.

"Có ai biết không?!" A Hy hô lớn.

"A Hy." Chân Văn Quân trong tay cầm một xiên thịt cá, hướng về phía nàng vẫy tay.

"Ta ăn không vô. . . . . ." A Hy phiền muộn đến cả bụng cũng bắt đầu đau.

"Lại đây lại đây." Chân Văn Quân hết lần này đến lần khác gọi nàng, A Hy chỉ có thể đi qua đó, chìa tay ra muốn nhận lấy xiên cá nướng, không nghĩ tới Chân Văn Quân lại đem Vạn Đạo La Bàn đập vào trong lòng bàn tay nàng.

". . . . . . Ngươi, thú vị lắm hả?" A Hy tức giận không có chỗ trút.

"Lẽ ra đã thật sự cùng Khải Ân rơi vào trong biển rồi, nếu không phải ta liều mạng tìm vớt nó trở lại thì chúng ta thực sự sẽ phải bị lạc trên biển khơi rồi!"

A Hy cầm la bàn rung lắc, xoay lật nó lại nhìn một phen, hỏi Chân Văn Quân: "Ngươi biết sử dụng không?"

Chân Văn Quân lắc đầu.

"Hay thật, chúng ta vẫn như trước phải bị lạc trên biển rồi."

Chân Văn Quân: ". . . . . ."

Thứ quý giá cũng không phải là Vạn Đạo La Bàn, mà là hậu duệ Lưu Hỏa quốc biết cách sử dụng Vạn Đạo La Bàn.

A Hy cùng Chân Văn Quân một đêm không ngủ, vẫn liên tục loay hoay với chiếc la bàn.

Vạn Đạo La Bàn là một vật hình tròn có kích thước bằng lòng bàn tay, thân làm bằng đồng bề mặt làm từ ngọc lưu ly, có thể xuyên thấu qua phiến ngọc lưu ly nhìn thấy phần bên trong la bàn. Bên trong la bàn có một lớp cát trắng mịn phân bố rải rác ở mặt đáy, mỗi lần xoay chuyển la bàn thì lớp cát mịn cũng sẽ di chuyển theo một lần nữa sắp xếp rải ra trên mặt đáy. Bên dưới lớp cát trắng là một vòng những ký hiệu kỳ quái, nhìn qua giống như là văn tự.

A Hy nói trước kia nàng có một chiếc Phong Thủy La Bàn, lớp cát mịn này hẳn chính là Thiên Trì chỉ châm, những ký hiệu này có lẽ cũng tương tự như văn tự phong thủy ở bên trong Phong Thủy La Bàn, nếu như có thể hiểu được văn tự của Lưu Hỏa quốc thì có thể sẽ biết được chút ít. Mà hiện tại vấn đề lớn nhất chính là hậu duệ Lưu Hỏa quốc duy nhất ở đây đã chết, không còn ai biết sử dụng món đồ bỏ đi này nữa.

A Hy nằm nhoài trên bàn chán ngán thất vọng giống như một cái xác chết, Chân Văn Quân lại tiếp tục hí hoáy.

"Vô dụng thôi, ngoại trừ người của Lưu Hỏa quốc ai cũng không biết cách sử dụng." Thanh âm của A Hy giống như từ trong lòng đất toát ra, "Chúng ta hiện tại chính là giọt nước trong biển cả, tiến tới không biết đường đi lui lại không thấy đường về. . . . . . Lương thực ở trong khoang thuyền vốn có thể kiên trì đến bốn mươi ngày, hiện tại đã chết hơn hai trăm người ngược lại có thể chống đỡ được một khoảng thời gian lâu hơn. Hừ hừ, cuối cùng chỉ sợ là phải rơi vào tình cảnh tàn sát lẫn nhau, người ăn thịt người."

A Hy không ngừng ném ra những lời kinh khủng, Chân Văn Quân hoàn toàn không phản ứng nàng, tiếp tục loay hoay với chiếc la bàn, thậm chí còn lấy ra một cây bút cùng lá cây, viết xuống toàn bộ những ký hiệu trên la bàn.

"Ngươi, lẽ nào lại biết ngôn ngữ của Lưu Hỏa quốc?" A Hy thấy nàng chẳng nói lời nào giống như đã định liệu trước mọi việc, bỗng nhiên dâng lên một tia hi vọng, "Nói đến chuyện này. . . . . . Bộ dạng của ngươi quả thực không giống người Đại Duật. Chẳng lẽ ngươi cũng là hậu duệ của Lưu Hỏa quốc?"

Chân Văn Quân vẫn không nói chuyện, nhìn tới nhìn lui những văn tự trên lá cây, cuối cùng lắc đầu: "Không phải."

"Vậy ngươi đang nhìn cái gì?"

"Không có."

"Ngươi không phải hậu duệ của Lưu Hỏa quốc? Vậy ngươi là người tộc nào? Tại sao không giống người Trung Nguyên?"

Chân Văn Quân căn bản không trả lời những câu hỏi của A Hy, bất luận A Hy có dây dưa nàng như thế nào nàng cũng không nói thêm lời nào nữa, trong đầu đang có tính toán của chính mình.

Nàng không nói cho A Hy biết chân tướng, không thể nói.

Điều khiến nàng phiền não không phải là nhìn không ra manh mối không biết sử dụng la bàn, mà là sau khi nhìn ra được rồi thì nên giải thích với Vệ Đình Húc như thế nào đây.

Khi nàng nhặt được chiếc la bàn này trở về vừa đưa mắt nhìn xem đã hiểu được bốn chữ này tương ứng với "Đông Tây Nam Bắc" trong tiếng Đại Duật.

Mỗi một lần xoay chuyển la bàn lớp cát trắng đều sẽ thay đổi vị trí, tập trung vào một chỗ nào đó, tựa hồ là đang chỉ dẫn phương hướng. Mà một vòng văn tự được khắc ở mặt trong biểu thị phương hướng nàng đọc cũng hiểu được, đại khái là bốn canh giờ. Chẳng qua Đại Duật chia một ngày đêm thành mười hai canh giờ, mà la bàn này thì lại chia thành bốn canh giờ. Một vòng ký hiệu ngoài cùng của la bàn chính là phương hướng, một vòng tiếp theo bên trong chính là canh giờ, một vòng còn lại nhỏ nhất là có ý nghĩa gì Chân Văn Quân tạm thời xem không hiểu, bất quá những văn tự này cũng rất quen thuộc, cố gắng lục tìm trong trí nhớ một phen có lẽ thật sự có thể lý giải được.

Chuyện trùng hợp này khiến nàng càng thêm khẳng định a mẫu không phải là người Đại Duật.

Nàng sở dĩ có thể nửa đoán nửa ngờ mà đọc hiểu được những văn tự này, chính là bởi vì a mẫu đã từng dạy nàng một ít ngôn ngữ hồ tộc đơn giản.

Lúc ấy Chân Văn Quân cảm thấy kỳ quái, vì sao a mẫu lại biết được những chữ này, mà chính mình tại sao lại phải học những chữ này. A mẫu nói học thêm được một loại ngôn ngữ chắc chắn sẽ có lợi, ai có thể biết được sau này con sẽ đi đến địa phương nào gặp được những chuyện gì chứ.

A mẫu rất có tầm nhìn xa, hoặc cũng có thể nói a mẫu không muốn Chân Văn Quân quên mất cội nguồn của chính mình. Các nàng chính là người của một hồ tộc nào đó, cội nguồn của các nàng ở bên trong một vùng đất khác, văn tự chính là mối liên hệ trọng yếu nhất.

Chẳng qua những thứ mà a mẫu dạy nàng thật sự quá nhiều lại quá nhanh, cho dù trí nhớ và năng lực lĩnh ngộ của nàng ưu việt, cũng khó có thể đem toàn bộ tiêu hóa hấp thu được hết. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, Chân Văn Quân đối với những văn tự vốn chẳng hề để ý tới này đã không còn quá nhiều ấn tượng, chỉ có thể dựa vào chút hồi ức ít ỏi chậm rãi nhớ lại.

Từ chỉ dẫn của la bàn hiện tại, cát trắng đa số đều tập trung vào góc trên bên trái, mà chữ được khắc ở góc trên bên trái chính là "Nam", Chân Văn Quân đoán rằng la bàn đây là đang chỉ dẫn phương hướng đến Lưu Hỏa quốc, liền bảo mọi người tiến tới phương hướng mà la bàn chỉ thị.

Nếu đơn giản như vậy thì kỳ thực không cần biết ngôn ngữ Lưu Hỏa quốc, chỉ dựa vào phán đoán cũng có thể đoán được phương thức chỉ thị của nó rồi không phải sao? Còn cần thêm hai vòng tròn bên trong để làm gì chứ?

Chân Văn Quân tạm thời không thể đoán được, nhưng thức ăn càng ngày càng ít, tùy tùng cũng lần lượt ngã bệnh, các nàng phải nhanh chóng tăng tốc tranh thủ sớm ngày đặt chân lên đất liền. Cứ ở tại chỗ do dự không bằng trước tiên xuất phát rồi tính sau.

A Hy quấn lấy nàng mấy ngày mấy đêm liền để tìm hiểu bí mật của la bàn, ngay cả ngủ cũng không để cho nàng ngủ yên, giống như một oan hồn chỉ biết lặp lại một câu —— ngươi đến tột cùng là làm sao lý giải được.

Chân Văn Quân nói nàng chỉ là đoán mò mà đoán ra được ý nghĩa của một vòng ngoài cùng là "phương hướng", nàng đã nói như thế để lừa gạt A Hy cũng là nói như thế để giải thích với Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc sau khi nghe qua cũng không vạch trần nàng càng không hỏi nhiều, nhưng A Hy thì hoàn toàn không tin.

Chân Văn Quân quả thật cũng bị nàng phiền chết được, đơn giản cùng Vệ Đình Húc trốn ở bên trong khoang thuyền không đi ra, né tránh sự truy hỏi của A Hy.

Chân Văn Quân chỉ huy mọi người đi theo phương hướng mà la bàn đã chỉ thị, đi liên tục suốt bốn mươi hai ngày vẫn như trước không nhìn thấy được bất kỳ bóng dáng nào của đất liền.

Sau khi thay đổi vài phương thuốc, thuốc mà Trọng Kế kê cho Vệ Đình Húc cuối cùng cũng phát huy tác dụng, chứng nôn mửa của nàng đã ngừng, nhưng một phiền toái mới lại xuất hiện.

Thức ăn cùng nước uống đã sắp cạn kiệt, có người bắt đầu hoảng sợ, bắt đầu xao động, nghi ngờ Chân Văn Quân liệu có tìm đúng phương hướng hay không. Tả Khôn Đạt kiên quyết ủng hộ Chân Văn Quân, cùng những người nghi ngờ kia từ tranh chấp mồm mép thăng cấp thành quyền đấm cước đá. Chân Văn Quân và Tiểu Hoa nghe tiếng liền chạy tới đem mấy người đang đánh nhau tách ra. Tả Khôn Đạt bởi vì chân bị thương chưa lành hẳn, căn bản đánh không lại đám binh lính cường tráng quanh năm luôn ở bên trong hoàng thành vốn là không muốn giẫm lên vũng nước đục Vạn Hướng Chi Lộ này, hiện giờ lại còn mang đầy một bụng oán trách.

Đem Tả Khôn Đạt mình đầy thương tính che chắn ở sau người, Chân Văn Quân hỏi chuyện này rốt cuộc là có nguyên nhân gì, đám lính này ở trước mặt nàng nghi ngờ chất vấn quyết định của nàng, nói căn bản là đã đi nhầm phương hướng, tiếp tục đi thêm nữa chỉ có một đường chết!

Chân Văn Quân sau khi nghe xong liền cười lớn, hô một tiếng "Được", rút kiếm ra chỉ về phía bọn họ:

"Các ngươi trong lòng từ sớm đã không phục, có thể lý giải. Hôm nay nếu đã nói ra hết thì đúng lúc giải quyết cho dứt điểm đi! Trong những người ở đây ai nguyện ý phục tùng ta thì bây giờ đứng ở phía sau ta, sau này chỉ cần Chân Văn Quân ta có một ngụm cơm ăn cũng sẽ không thiếu phần của các ngươi; nếu như không muốn phục tùng thì cũng dễ xử lý thôi, tới đây đoạt kiếm của ta rồi giết chết ta, về sau trên thuyền này sẽ do ngươi làm chủ!"

Chân Văn Quân lần lượt chỉ về phía hơn mười người đối diện: "Ai lên trước? Ngươi? Hay là ngươi? Hay là mọi người cùng tiến lên?"

Tất cả mọi người đều hiểu được nếu vẫn không đến được đất liền thì lương thực sẽ càng ngày càng ít, số người có thể sống sót cũng sẽ càng ngày càng ít, hiện tại giết chết một đám có thể bảo đảm số người sống sót sẽ càng nhiều, đám người nghi ngờ này chính là nghĩ như thế, Chân Văn Quân trong lòng cũng tính toán như thế.

Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm của Chân Văn Quân nóng lên, một nét cười đắc ý chậm rãi giương lên ở khóe miệng nàng.

Nàng đã sớm muốn giảm đi chút gánh nặng, nhưng tất cả mọi người trên thuyền đều đã đi theo nàng vào sinh ra tử, nàng làm sao có thể nhẫn tâm?

Vào thời khắc mấu chốt này lại có người xông lên, Chân Văn Quân cảm tạ ông trời đã chiếu cố như thế, thời điểm đại khai sát giới đã đến!

Tiểu Hoa đứng ở trên tiễn lâu nghiên cứu cách sử dụng cung nỏ, thản nhiên nhìn thoáng qua phía dưới.

Công phu của Chân Văn Quân ngày càng tinh tiến, lần lượt chém chết từng tên phản quân. Khi giết đến tên thứ sáu thì đám phản quân còn lại rốt cục kiềm chế không được đồng loạt xông lên, Chân Văn Quân không lùi mà tiến tới, sát nhập trận địa quân địch.

Lúc Vệ Đình Húc nghe tiếng đi ra thì vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ của Chân Văn Quân đứng giữa một đống thi thể, thanh kiếm trên tay dính đầy máu tươi.

Chân Văn Quân thu kiếm trở về, cho người đem đống thi thể kéo xuống dưới xếp đặt gọn gàng, nảy lên một tính toán tồi tệ nhất. Nếu như vẫn không tới được bờ, trong tình huống bất đắc dĩ có lẽ sẽ phải ăn thịt người.

"Ồn ào quấy rầy đến ngươi rồi." Chân Văn Quân lau khô vết máu trên mặt, giống như một tiểu hài tử nhanh chóng đi đến trước mặt Vệ Đình Húc cười nói, "Vừa mới nghe nói bọn họ bắt được mấy con cá ngọ duẫn, loại cá này ăn rất ngon, vừa tươi vừa béo, đêm nay chúng ta sẽ ăn cá này."

Vệ Đình Húc cơ hồ bị mê hoặc bởi một Chân Văn Quân có thể dùng sức lực của bản thân mình chém giết mười hai người, mà khi người gây kinh tâm động phách này vừa quay đầu lại, hướng về phía nàng thì lập tức mềm mại giống như một khối nhuyễn đường ngọt ngào.

Vệ Đình Húc đương nhiên hiểu được nàng thích Chân Văn Quân chính là thích sự cường hãn cùng trí tuệ luôn vượt quá dự liệu của nàng, ban đầu khi hai người âm thầm mê hoặc lẫn nhau cũng như âm thầm giao thủ Chân Văn Quân đã khiến cho nàng nếm qua chút thua thiệt, nếu muốn ngược dòng tìm hiểu xem phần tình cảm này là bắt đầu từ khi nào, vậy chính là bắt đầu từ lúc Chân Văn Quân đảo ngược một nước cờ của nàng.

Có lẽ nàng không nên hà khắc trách móc Chân Văn Quân đối với ngoại nhân cường hãn mà đối với nàng ôn nhu.

Ôn nhu là bản năng của tình yêu.

Con thuyền tiếp tục tiến tới phương hướng mà Chân Văn Quân đã chỉ dẫn, lại là ba ngày, xa xăm không thấy bờ.

Lương thực đã sắp ăn hết, Chân Văn Quân đem một mâm thịt dê cuối cùng cắt thành từng lát mỏng, bưng vào trong phòng của Vệ Đình Húc cho nàng ăn, yêu cầu nàng ăn.

"Ăn xong bữa này ngươi còn có thể kiên trì thêm được ba ngày. La bàn đã có sự biến đổi, ta dự đoán trong vòng hai ngày nữa chắc chắn sẽ tới bờ. Ngươi nhất định phải chống đỡ cho đến lúc đó. Cho nên bất luận ngươi có thích ăn hay không, ăn vào có thể cảm thấy buồn nôn hay không ngươi cũng nhất định phải ăn."

"Ngươi ra lệnh cho ta?"

"Đúng vậy, ta ra lệnh cho ngươi."

Nhạy cảm như Chân Văn Quân làm sao có thể nhìn không ra Vệ Đình Húc yêu thích cái gì chán ghét cái gì, nói ra những dạng lời nói gì thì thần thái trong mắt nàng sẽ trở nên khác biệt.

Vệ Đình Húc tiến đến ngồi vào trong lòng nàng chủ động hôn nàng, Chân Văn Quân sờ vuốt mái tóc dài của nàng đem một vật gì đó đẩy trượt vào bên trong thân thể nàng.

Vệ Đình Húc chợt dừng động tác.

"Trong vòng hai ngày nữa sẽ tới bờ, chuyện này ta cũng không thể khẳng định. Chúng ta rất có khả năng đều sẽ chết tại đây." Chân Văn Quân ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt tựa như ẩn chứa một ngọn lửa, "So với thống khổ mà chết không bằng thống khoái cho đến chết. Trước đó sợ có tác dụng phụ nên vẫn không dám để cho ngươi thử, tới giờ khắc này rồi chúng ta cứ khoái hoạt mà chết đi."

Chân Văn Quân nâng chân nàng lên, tách hai chân của nàng ra.

"Đó là cái gì?" Nơi sâu kín vẫn luôn rất ít cảm giác của Vệ Đình Húc bắt đầu nóng lên.

"Một loại thảo dược thiên nhiên, do ta tự luyện thành."

"Luyện thứ này để làm gì?"

"Muốn để cho chúng ta vui vẻ, muốn để cho ngươi biết được thứ mà thế gian này có thể mang đến cho ngươi không chỉ là đau đớn, còn có đủ loại khoái hoạt. Cứ thử xem, nhân lúc chúng ta còn sống."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info