ZingTruyen.Com

[BHTT][Edit - Hoàn] Ngã Vi Ngư Nhục (P1) - Ninh Viễn

Chương 107. Thần Sơ năm thứ mười

LacUyenTayTinh


Giáo vàng ngựa sắt (9)



Kỳ thực trong chuyện ám sát Lý Cử lần này nàng không nên có sự do dự, bất kỳ sự do dự nào cũng là sự vũ nhục đối với a mẫu đã bị tra tấn đến chết của nàng cùng Vệ Đình Húc đã trải qua thập tử nhất sinh vết thương chồng chất.

Không thể phủ nhận, những lời nói kia của A Hâm đã khiến cho nàng mê man, thậm chí giống như một hồi chuông cảnh tỉnh nện vào lồng ngực nàng. Thế gian này càng ngày càng có nhiều chuyện làm cho nàng hoang mang suy nghĩ không hiểu rõ, tựa như ngày xưa khi a mẫu mới bắt đầu dạy nàng ngâm đọc các loại điển tịch như 《 Chu dịch 》《 Thượng thư 》《 Nhĩ nhã 》, trước tiên bảo nàng đọc chậm nghiền ngẫm, rồi mới chậm rãi dạy nàng từng câu trong đó là có ý nghĩa gì.

Chân Văn Quân đầu óc thông minh ghi nhớ rất nhanh, nhưng thứ mà nàng ghi nhớ chỉ là câu chữ, còn ý nghĩa sâu xa ở trong đó cho đến hôm nay nàng cũng chưa chắc có thể lý giải được toàn bộ. Có lẽ nàng cần dùng đến thời gian và kinh nghiệm cả đời để chậm rãi lắng đọng chậm rãi phân giải, cũng có thể là, nàng cả đời này cũng phân giải không được.

Ít nhất thì thân thể mang đầy vết sẹo của Vệ Đình Húc đã làm cho Chân Văn Quân tỉnh lại, biết rõ mình đang đối mặt chính là loại sài lang như thế nào, bọn họ không chỉ hung tàn thành thói mà còn tự tâng bốc mình là "Thanh Lưu", lừa gạt bao nhiêu người, Chân Văn Quân tuyệt đối không thể cũng bị che mờ mắt.

Ngay khi Vệ gia dẫn tư binh đánh tới bắc cương, Lý Cử lại bị một cái hố khó vượt qua nhất trong nhân sinh ngăn chặn.

Mũi tên bắn trúng hắn có tẩm độc dược.

Toàn bộ những mũi tên trong tay đội cung tiễn thủ của Trùng Tấn đều có tẩm độc dược.

Trên chiến trường bất luận là tướng lĩnh hay binh sĩ phần lớn đều mặc áo giáp đội mũ sắt, sức mạnh của cung tiễn có hạn, vả lại chủ yếu là phát lực đường dài, muốn bắn thủng hộ giáp của địch quân mà lại một mũi tên trí mạng cũng không phải dễ dàng như vậy. Trong đa số tình huống có rất nhiều người bị bắn thành nhím cũng còn có thể chạy ra xa tới ba dặm. Cho nên trên chiến trường ngày nay, bất luận là Trung Nguyên cổ quốc hay là hồ tộc chung quanh, tất cả mọi người đều biết tẩm độc dược vào những mũi tên. Chỉ cần bắn trúng địch nhân, cho dù không bắn thủng tâm phế cũng phải làm cho hắn trúng độc tử vong.

Lý Cử vốn có thể khỏi hẳn trong vòng bảy ngày, chỉ để lại một vết sẹo mờ nhạt kích cỡ bằng móng tay cái, nếu như hắn mặc hộ giáp, cho dù là loại mộc giáp thô sơ nhất cũng có thể ngăn chặn được mũi tên đó, lại càng sẽ không từ trên cao rơi xuống.

Hai chữ "nếu như" nói thì nhẹ nhàng đơn giản, nhưng từ xưa đến nay không ai có thể giải được.

Lý Cử nằm ở trên giường, hai mắt đã không nhìn thấy rõ sự vật nữa rồi.

"Bệ hạ rốt cục thế nào rồi, độc tố đến tột cùng có thể tiêu trừ sạch sẽ hay không?"

Hắn mơ hồ có thể nghe được một vài thanh âm, đây là thanh âm của Hạ Thanh đang chất vấn đại phu. Hắn có thể nghe được vài chữ, nhưng không có cách nào đem những chữ đó xâu chuỗi lại với nhau tạo thành ý nghĩa đầy đủ ở trong đầu.

Hạ Thanh cũng biết hắn ý thức mơ hồ lẫn lộn, mặc dù vẫn đang mở to mắt, hỏi hắn mười câu hắn cũng chỉ có thể đáp lại được hai chữ, cho nên khi Hạ Thanh chất vấn đại phu cũng không có rời khỏi phòng bệnh của Lý Cử, vừa kéo đại phu ra tới ngoài cửa liền mở miệng hỏi.

"Điều này. . . . . . Cựu thần cũng không dám xác định độc tố trong người bệ hạ đến tột cùng là loại độc gì, nhưng mà hiện giờ độc tố đã xâm nhập vào bắp thịt, nếu như có thể róc thịt khử độc thì có lẽ còn có một tia cơ hội. Thế nhưng hiện tại không chỉ là độc, bệ hạ từ trên tường thành ngã xuống, đập vào chỗ này. . . . . . mới là vết thương trí mạng." Đại phu chỉ chỉ vào đầu mình, vẻ mặt khổ sở. Vốn bị kéo đến bắc tuyến hắn đã rất không vui rồi, ai biết được vừa đến bắc tuyến căn bản còn chưa đụng tới thương binh tàn tướng, đã trực tiếp bị kéo tới cứu chữa cho Hoàng thượng. Hắn chỉ là một đại phu nho nhỏ trong phủ của Trưởng Công chúa, chuyên chế định ra thực đơn dựa theo sự biến hóa thời tiết cấp cho Lý Duyên Ý, để cho nàng không bị khô nóng không bị rét lạnh, rõ rành rành là một đại phu dưỡng sinh. Không ngờ vừa tới bắc tuyến đã bị bức thành "Ngự y", hắn mất cả buổi giải thích rằng chính mình tư lịch còn thấp y thuật không đủ không có biện pháp trị thương cho Hoàng thượng, nhưng các đại phu khác thật sự chạy trốn quá nhanh, Hạ Thanh chỉ túm được mỗi hắn, thiếu chút nữa túm đứt luôn cả cánh tay hắn, giọng điệu thô lỗ quát lớn:

"Có cái gì khác biệt chứ! Đều là đại phu đều có thể chữa bệnh! Hiện giờ Hoàng thượng bị trọng thương nằm trên giường mà ngươi lại năm lần bảy lượt thoái thác, có thể an lòng được sao hả? Hay là trước lúc xuất phát Trưởng Công chúa đã giao phó không cho ngươi xem bệnh cho Hoàng thượng! Thật sự là trước khi đến bắc tuyến đã nghĩ đến chuyện muốn để cho Hoàng thượng thăng thiên?! Nói! Có phải là Trưởng Công chúa sai khiến ngươi làm như vậy không!"

Đột nhiên bị chụp mũ như vậy đại phu sợ hãi: "Không không không ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói như vậy! Ngươi đừng có vu oan hãm hại! Ta chỉ là . . . . ."

"Vậy thì được rồi! Nhất định phải chữa khỏi cho Hoàng thượng, nếu không, trong lòng ngươi tự hiểu rõ!"

Vị đại phu này thành gia thất đã hơn mười năm, năm ngoái vừa mới sinh hạ một nhi tử, những ngày tháng tốt đẹp còn đang chờ ở phía trước, thật sự không muốn chết ở nơi tha hương, đành phải kiên trì đến cùng. Đáng tiếc thương thế của Lý Cử quá nặng vô lực xoay chuyển, cho dù có là Hoa Đà tái thế Biển Thước hồi sinh cũng khó mà chữa khỏi cho hắn.

Hạ Thanh thấy biểu tình của hắn không giống như đang nói đùa, hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, trước mắt tối sầm, nặng nề mà "Ai" một tiếng.

"Vào thời điểm trọng yếu như lúc này mà Hoàng thượng lại. . . . . ." Hạ Thanh cúi đầu suy tư, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía đại phu.

Đại phu nhìn thấy cánh tay hắn nâng lên lặng lẽ sờ chạm đến trường đao bên hông, cực kỳ sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Hạ Thanh hai bước đuổi theo vung một đao chém vào lưng hắn, đại phu kêu lên một tiếng thảm thiết ngã xuống đất, Hạ Thanh đạp một cước ở trên người hắn, đại đao đâm xuyên qua yết hầu, khi rút ra máu phun đầy trên mặt đất cùng mặt tường ở hành lang.

"Truyền lệnh của ta. . . . . ." Hạ Thanh nói với Hổ Bôn binh sĩ vẫn luôn đứng ở phía sau, "Phàm là những đại phu đã từng tiếp xúc với Hoàng thượng, giết không cần hỏi!"

"Dạ!"

Không biết có phải là ảo giác hay không, Chân Văn Quân muốn đi tìm một đại phu để kiểm tra thương tích trên người nhưng lại tìm không thấy. Vệ Đình Húc nói nàng đã dẫn theo hơn trăm vị đại phu đến tiền tuyến, mấy ngày trước vẫn còn ở trong thành chẩn trị cho các thương binh, như thế nào trong nháy mắt toàn bộ đều không thấy nữa?

"Lý Cử sắp chết."

Sau khi nghe Chân Văn Quân đề cập đến chuyện tất cả các đại phu đều biến mất, Vệ Đình Húc rất nhanh đã cho ra kết luận.

Chân Văn Quân suy nghĩ một chút liền hiểu ra: "Thì ra là thế, Lý Cử sống chết quan hệ trọng đại, nếu như để cho hắn chết ở tiền tuyến thì chẳng những sẽ khiến đại quân Trùng Tấn lập tức đánh tan bắc tuyến, mà còn có thể khiến cho Trưởng Công chúa một tay nắm giữ Cấm uyển. Cho nên dù hắn có chết, thì tin tức này cũng không thể truyền ra bên ngoài. Vì vậy bọn họ đã giết chết tất cả đại phu biết rõ thương thế của Lý Cử."

Vệ Đình Húc nở nụ cười: "Động tác này thật sự là giấu đầu hở đuôi, vốn không ai biết hắn sắp chết, hiện giờ một đám đông đại phu bị giết chết hoàn toàn chứng thực rằng Lý Cử chính là đang kéo dài hơi tàn. Có điều ta phỏng chừng trước khi đến bắc tuyến chắc chắn hắn đã để lại chiếu chỉ, rất có khả năng đã lựa chọn một người trong số chư vương lên kế thừa đế vị. . . . . ." Nghĩ đến đây Vệ Đình Húc lập tức bảo Chân Văn Quân mang bút mực đến, nàng nhanh chóng viết xuống năm bức thư cất giấu tự nghiệm hoàn toàn khác nhau, giao cho năm tín sứ, bảo bọn họ chia ra vào những thời điểm khác nhau xuất phát trở về Nhữ Trữ, đem tin tức truyền cho Lý Duyên Ý.

Lý Duyên Ý rất nhanh đã nhận được mật thư đến từ Vệ Đình Húc, trong thư chính là hai câu trong bài thơ《 Đoản ca hành 》"Chu Tây Bá Xương, hoài thử thánh đức. Tam phân thiên hạ, nhi hữu kỳ nhị*." Đối chiếu với ám ngữ mà các nàng đã quy ước trước đó, "Tam" chính là Lý Cử sắp chết, "Nhị" chính là "Loại trừ Vương gia".

(*) Đây là một bài thơ của Tào Tháo, 2 câu này nói đến Chu Văn Vương (Bá Xương) trong lòng luôn mang ân đức của vua, lúc đó hai phần ba thiên hạ đã về tay Chu, nhưng ông vẫn không tạo phản

Lý Duyên Ý đã sớm ghi nhớ thật kỹ toàn bộ ám ngữ, bức mật thư này cho dù có để cho người khác nhìn thấy cũng hoàn toàn không hiểu được ý tứ ở trong đó, trên đời này chỉ có Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc hai người biết.

Lý Duyên Ý từ lâu đã chuẩn bị thật tốt rồi.

Tuy rằng không biết Lý Cử sẽ đem đế vị truyền cho vị Vương gia nào, bất quá mục tiêu vẫn là rất dễ xác định.

Đại Duật Vương gia có hai mươi tám vị, trừ đi những vị trẻ người non dạ không thể gánh lấy trọng trách và những vị già nua suy yếu một nửa thân thể đã muốn xuống mồ, lại trừ bỏ sáu vị thuộc phe cánh của Lý Duyên Ý, còn lại chỉ có ba vị —— Phong Dương Vương Lý Mạo, Minh Giang Vương Lý Hủy và Hoài An Vương Lý Cách. Lý Mạo bốn mươi ba tuổi mặc dù đang trong độ tuổi cường tráng, nhưng hút phù dung tán trường kỳ đã muốn rụng hết cả răng; Minh Giang Vương Lý Hủy vốn là tuổi trẻ tài tuấn, nhưng lại vô cùng háo sắc, từ sáu năm trước Lý Duyên Ý đã bắt đầu không ngừng tặng mỹ nhân rượu ngon đến vương phủ của hắn, làm cho hắn chìm đắm trong tửu sắc hoang phí năm tháng. Hai người này không đủ e sợ, còn lại chỉ có Hoài An Vương Lý Cách là có khả năng nhất. Lý Cách tự Khang Tụng, từ nhỏ đã được tán dương là thần đồng. Hắn cùng Lý Cử lui tới không tính là mật thiết, nhưng là vị Vương gia duy nhất đã từng công khai chỉ trích "Dược thạch ngộ quốc".

Lý Duyên Ý và Vệ Đình Húc đều cảm thấy người này có khả năng lớn nhất.

Lý Duyên Ý biết, muốn giết Lý Mạo và Lý Hủy cũng không khó, Lý Duyên Ý đã sớm chôn xuống một quân cờ ở bên người bọn họ, khi tới thời điểm thì một đao cắt cổ là xong, cái khó là làm thế nào để lấy mạng Lý Cách.

Vệ Đình Húc nói với nàng, phàm là con người thì sẽ có nhược điểm, Lý Cách nhìn qua tựa hồ hoàn mỹ không thiếu sót, đó là bởi vì đối với người này còn chưa đủ hiểu biết. Chỉ cần để cho trinh sát ngày đêm không ngừng theo dõi, hắn nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

Một tháng sau khi Chân Văn Quân bắc chinh, các nàng cuối cùng cũng tìm được sơ hở của Lý Cách. Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc nhìn nhau cười —— điểm sơ hở này vô cùng trí mạng.

Lý Cách vậy mà lại đam mê luyện đan.

Thời điểm Vệ Đình Húc phải đi theo Vệ Cảnh An tiến đến Mạnh Lương thì Lý Duyên Ý liền âm thầm hạ thủ, Lý Cách đã ăn vào thang thuốc độc đầu tiên được trộn lẫn trong đan dược.

"Chờ ngươi khải hoàn trở về!" Lý Duyên Ý một thân trường bào cẩm tú đứng sừng sững ở cửa thành Nhữ Trữ trong ngày xuân, từ trong mắt nàng Vệ Đình Húc đã nhìn thấy khí chất vương giả không thể chối bỏ, "Đến lúc đó. . . . . ." Lý Duyên Ý quay đầu lại nhìn tường thành cao ngất, tam triều cố đô này, "Nơi này, sẽ phải đổi chủ."

Kỳ thật Lý Duyên Ý rất muốn ra tiền tuyến, trong kế hoạch mà các nàng đã vạch ra thì nàng phải ra tiền tuyến đánh vài trận chiến để thu lấy nhân tâm. Thế nhưng sau đó Lý Cử lại quyết định bất ngờ nhất quyết thân chinh khiến cho kế hoạch của các nàng phải thay đổi, từ thu lấy dân tâm nhanh chóng chuyển thành đoạt lấy tính mạng Lý Cử. Đó là một sách lược mạo hiểm mà lại cực kỳ hữu hiệu. Chỉ cần Lý Cử chết đi thì hết thảy đều trở nên dễ dàng.

Lý Duyên Ý ở Nhữ Trữ vẫn luôn quần thảo cùng Tạ Phù Thần, hai người đều tự mình nắm giữ quân cờ trong tay, chờ đợi một bước chiếu tướng, giết chết đối phương không chừa lại một manh giáp nào. Lý Duyên Ý không rời khỏi Nhữ Trữ, Tạ Phù Thần tất nhiên cũng không dám đi, hai người tranh đấu kiềm hãm lẫn nhau, vào lúc Tạ Phù Thần đang dần dần sa sút, thì ngay cả ông trời cũng đã trợ giúp Lý Duyên Ý. Hơn nữa thực lực hùng hậu của Vệ gia vẫn còn đang cuồn cuộn không ngừng triển lộ ra bên ngoài.

Sau khi trưởng tử của Vệ Luân là Vệ Tử Tu bị hại, Vệ Luân để cho các tử tự còn lại hết thảy thu liễm tài năng trí tuệ, âm thầm kín kẽ mà hành sự. Vệ Cảnh An luôn luôn sùng bái đại ca, trong số tất cả các huynh đệ chỉ có hắn mới có thể sánh vai cùng đại ca. Chính vì thế, mãi cho đến khi hắn hai mươi lăm tuổi Vệ Luân mới để cho hắn đến dưới trướng Tư Khang Giáo úy làm một Tòng sự nho nhỏ, thường đi chung quanh Nhữ Trữ tuần tra giám sát, là một chức quan nhàn tản hết sức nhỏ bé.

Vệ Cảnh An một bụng hùng tài vĩ lược cùng hoài bão cũng không hề bị những tháng ngày tuần tra nhàm chán dập tắt nhiệt huyết, sự tịch mịch cô độc làm cho hắn càng lúc càng sắc bén. Sợ bị người khác phát hiện, hắn chỉ có nhân lúc đêm dài tĩnh lặng mới có thể luyện võ đọc sách. Hắn biết phụ thân bảo hắn giấu tài là vì cái gì, hắn nên vì đại ca báo thù, nên vì Vệ gia xuất ra khẩu khí này!

Hiện giờ cuối cùng cũng đợi được đến thời cơ tốt nhất, Vệ Cảnh An rốt cục đã có thể phóng thích con ngựa hoang bên trong nội tâm của mình, hắn phải san bằng đám cỏ khô đáng thương này, hắn phải hoành đao lập mã đánh tới phương bắc, để cho người Trùng Tấn biết được sự lợi hại của nam nhi Đại Duật!

Vệ gia thứ tử Vệ Cảnh An ngủ đông nhiều năm rốt cục cũng tìm được cơ hội ra trận giết địch, sức lực chất chứa bên trong thân thể gần mười năm bùng phát, giống như một ác thần giữa nơi hoang dã đại sát tứ phương.

Vệ gia hậu tích bạc phát*, bất luận là Vệ Cảnh An hay là Vệ Đình Húc đều có lực sát thương cực điểm.

(*) Hậu tích bạc phát (厚积薄发): chuẩn bị, tích tụ đầy đủ trong thời gian lâu dài rồi mới tung ra

Còn hai nhi tử do chính thất của Tạ Phù Thần sinh ra đều đã chết, nữ nhi A Hâm sau hai mươi tuổi đã không còn thân cận cùng hắn, nguyên nhân trong đó có liên quan rất lớn với Lý Duyên Ý, Tạ Phù Thần biết, hắn cũng chưa bao giờ trách cứ A Hâm điều gì. Thậm chí khi hắn biết được Phùng Khôn vì muốn ly gián Lý Duyên Ý và Vệ Đình Húc, lại lấy A Hâm ra làm quân cờ thì đã hết sức tức giận, mượn mưu kế của Vệ Đình Húc mà triệt để giết sạch cả gia tộc Phùng thị, bất quá, đối với hắn mà nói cũng không tính là trút hết được cơn giận.

Ngoại trừ dòng chính, các nhi tử của thứ thiếp phần lớn cũng không đủ thông minh, cũng không khiến cho Tạ Phù Thần hài lòng. Phu nhân của hắn qua đời quá sớm, chỉ để lại hai nam một nữ, mà sau đó tương ngộ với A Khung. . . . . .

Mùa xuân đã sắp kết thúc, những ánh sao trên bầu trời cũng trở nên càng ngày càng rõ rệt.

Ngồi ở bên trong đình viện, Tạ Phù Thần trong tay không ngừng xoay lật tấm thẻ tre nho nhỏ kia, trên thẻ tre có viết tin tức Lý Cử trọng thương.

Trước mặt là một chén rượu lạnh lẽo cô đơn chiếc bóng, giống như trăng tàn trong chén.

Kỳ thực vẫn còn có một cơ hội, còn có một biện pháp có thể trong nháy mắt xoay chuyển cục diện cực kỳ bị động hiện tại. Chỉ cần hắn mở miệng, Vệ Đình Húc sẽ chết, Lý Duyên Ý thiếu đi một mưu sĩ quan trọng này muốn lật đổ nàng cũng không tính là việc khó.

Đây tất nhiên là tình huống tốt nhất, nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Nếu như cuối cùng hắn không thể hoàn toàn nắm giữ được cục diện trong tay thì sao? Tựa như trước khi hắn bước vào ván cờ này cứ cho rằng chính mình đã suy xét cân nhắc đến hàng ngàn hàng vạn lần các loại tình huống, trù tính không bỏ sót một thứ gì, ai ngờ tới hôm nay lại sắp đối mặt với tình huống thua sạch cả ván.

Hắn mở bàn tay ra, dường như lại nhìn thấy ngón tay do hàng năm chinh chiến đã bị phơi nắng đến ngăm đen kia vuốt dọc theo đường vân trong lòng bàn tay hắn, nói:

"Đường vân tinh tế như tơ nhện, quả nhiên là tài trí hơn người thông minh tuyệt luân. Bất quá. . . . . ."

"Bất quá cái gì?" Tạ Phù Thần nhấp nháy hai hàng mi dài, hàm chứa ý cười ngọt ngào như mật chăm chú nhìn nữ tử trước mắt, nữ tử chọc chọc vào lòng bàn tay hắn nói:

"Bất quá đoản mệnh."

Tạ Phù Thần cười ha ha: "Chỉ là hôm qua trộm lấy kiếm của ngươi đùa giỡn một phen, hôm nay liền nguyền rủa ta?"

"Không a." Nữ tử mở bàn tay của chính mình ra, "Ta là nói thật. Nhìn xem, đường sinh mệnh của ta so với ngươi còn ngắn hơn."

Lúc trước cứ tưởng rằng chỉ là một câu vui đùa, đã sớm vứt ra sau đầu, nhưng đêm nay ngồi tại nhà lại nghĩ tới.

Không ngờ A Khung ngoại trừ có được sự trí dũng xưa nay hiếm thấy, lại còn thật sự biết nhìn tay xem tướng.

Tạ Phù Thần ha hả bật cười, cười một lần lại uống một chén, đêm cô đơn gió mạnh, một bầu rượu rất nhanh đã uống cạn.

Trong lúc tất cả mọi người đang nín thở chờ đợi Lý Cử thực sự tắt thở, có người muốn bịt chặt tin tức về cái chết của hắn để trước hết đánh lui đại quân Trùng Tấn rồi tính sau, cũng có người cho dù có phải đào sâu ba thước đất cũng muốn đem chuyện hắn băng hà đào ra chiêu cáo thiên hạ nhằm đạt được mục đích của mình, Lý Cử bỗng nhiên đứng dậy xuống giường.

Hạ Thanh cùng A Hâm vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài nghe được động tĩnh lập tức đi vào phòng, thấy Lý Cử khoác trên người một chiếc áo đơn độc mỏng manh, đứng ở bên trong gian phòng ngập tràn mùi thuốc, đang định mở cửa sổ ra.

"Bệ hạ!" Hạ Thanh vội vàng nói, "Bệ hạ trọng thương chưa lành không thể mở cửa sổ ra được! Nếu như lại nhiễm phong hàn chỉ sợ sẽ tổn hại long thể!"

Lý Cử quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt của Hạ Thanh và khuôn mặt của Canh Thái hậu trùng khít vào nhau.

Canh Thái hậu cũng là như vậy vẫn luôn đứng ở phía sau hắn, không cho hắn làm cái này không cho hắn làm cái kia.

"Chuyện của quả nhân, từ khi nào lại đến phiên ngươi lắm miệng?" Lý Cử nhẹ nhàng hỏi.

"Thần không dám." Hạ Thanh bị Lý Cử nói đến cứng họng không trả lời được, quỳ gối ở ngoài cửa cũng không đi, kinh ngạc nhìn về phía A Hâm. A Hâm cái gì cũng chưa nói, nhìn thật kỹ Lý Cử.

Lý Cử mở cửa sổ ra, gió vẫn rất lạnh, nhưng hắn tựa hồ ngửi được chút hương hoa.

"Quả nhân hôn mê bao lâu rồi?" Lý Cử hỏi.

"Đã khoảng. . . . . . hai mươi ngày." Thấy Lý Cử đột nhiên có tinh thần, nội tâm của Hạ Thanh đặc biệt sợ hãi.

Đây chính là dáng vẻ hồi quang phản chiếu, sợ rằng Hoàng thượng bất cứ lúc nào cũng có thể băng hà.

"Vậy mà đã hôn mê lâu như vậy. . . . . . Tạ thị." Lý Cử chỉ vào A Hâm nói, "Ngươi không đi thủ vệ Mạnh Lương, lúc này nhìn chằm chằm quả nhân làm cái gì? Khụ khụ khụ. . . . . . Ngươi, nhanh đi, không cần lo lắng cho quả nhân!"

A Hâm cùng Hạ Thanh đều rất nghi hoặc, thương thế của Lý Cử chẳng lẽ thật sự đã được gã đại phu xúi quẩy của Lý Duyên Ý đánh bậy đánh bạ mà chữa khỏi rồi sao?

Lý Cử quả thực là mạng lớn.

Gã đại phu xúi quẩy kia vốn cũng chỉ biết kê vài phương thuốc điều dưỡng thân mình cho phụ nữ, vừa tới tiền tuyến gặp phải Hoàng thượng bị trọng thương thực sự đã dọa hỏng hắn. Kiên trì đến cùng sau khi đoán mò kê vài thang thuốc, thấy Lý Cử bệnh quá nặng, đại phu sờ mạch tượng của hắn đã yếu đến mức vô lực xoay chuyển, nghĩ dù thế nào thì cũng phải bị chôn cùng với hắn, không bằng đánh liều thử sức một phen, sống chết do trời.

Đại phu lại dốc hết một lượng lớn dược liệu mạnh dùng châm cứu để trích máu ở trong đầu, làm cho Lý Cử nôn ói ba ngày ba đêm đau đầu muốn nứt ra, thật đúng là đem độc tố phun ra không ít, lại dùng rất nhiều dược liệu trân quý khu trừ bệnh khí, lấy độc trị độc, sống sót. Tính mạng của Hoàng thượng được giữ lại, đáng tiếc bản thân đại phu đã nhìn không thấy được hôm nay.

A Hâm ở lại Giải huyện trông coi hai ngày, thấy thân thể của Lý Cử càng ngày càng tốt, chính là dấu hiệu khang phục ổn định, còn có Hạ Thanh cùng Hổ Bôn quân trông nom ở bên cạnh, đợi đến khi thương thế tốt lên gần tám chín phần A Hâm lập tức chạy tới Mạnh Lương, cùng Cáp Nhĩ Tỳ quyết một trận tử chiến.

Chân Văn Quân biết A Hâm rời Giải huyện đi đến Mạnh Lương, Vệ Cảnh An đang ở đó, Mạnh Lương giờ khắc này khí thế mạnh mẽ như thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được. Chân Văn Quân rất muốn đi Mạnh Lương trợ giúp Vệ Cảnh An một tay, dốc sức đánh giết hồ tặc. Chuyện này nếu nói với Vệ Đình Húc thì nàng hẳn sẽ đáp ứng, dù sao trợ giúp người Vệ gia lập công giết tặc chính là một chuyện tốt bậc nhất.

Không ngờ rằng còn chưa kịp đi Mạnh Lương, trong lúc vô tình nàng đã bắt gặp một âm mưu cực lớn.

Vệ Đình Húc tới bắc tuyến, không chỉ mang theo chiến mã Tiểu Tuyết của Chân Văn Quân đến cho nàng, còn dẫn theo mấy xe gạo và thịt. Mấy tháng qua Chân Văn Quân đã đem toàn bộ cây cối ở nơi này từ vỏ cây đến rễ cây, từ trong ra ngoài ăn hết sạch sẽ, miệng ăn cũng muốn rách, gần như đã sắp quên mất thịt là tư vị gì. Vệ Đình Húc đặc biệt đun một nồi lớn chân lợn hầm, cách xa hơn trăm bước Chân Văn Quân đã nghe được mùi.

"Văn Quân, không phải ta đã đói đến mức mê man đầu óc sinh ra ảo giác đấy chứ?" A Hy đang ở cùng nàng ngửi được mùi thịt liền níu chặt lấy nàng, hai lỗ mũi nở phình từng đợt.

"Không, nhất định là thịt!"

"Còn là chân lợn!"

"Có cho thêm hương liệu!"

"Vừa trơn vừa mềm!"

"A mẫu của ta ôi!"

Hai người hăng hái điên cuồng giống như đi giết hồ tặc mà chạy đi tìm kiếm mùi hương đó, không ngờ chạy chạy chạy một hồi lại chạy tới trước cửa phòng mình. Hai nàng khó hiểu nhìn nhau, cẩn thận đẩy cửa đi vào, mùi thịt từ đối diện xông tới suýt chút nữa làm cho các nàng hồn bay phách lạc.

Gian phòng nhỏ cũ nát quen thuộc dưới bàn tay của Linh Bích cùng Tiểu Hoa trở nên sáng bừng lên, góc tường cùng những vết nứt bị phá hủy để lọt gió toàn bộ đều đã được tu sửa thật tốt, chiếc bàn trái cao phải thấp chiếc ghế thiếu chân tất cả đều được sửa chữa lại, ngay cả đệm chăn trên giường cũng được xếp gọn gàng ngăn nắp. Vệ Đình Húc ngồi ở phía sau chiếc bàn gỗ đối diện cửa chính, gương mặt tựa như ngọc thạch xinh đẹp trên người khoác áo lông chồn, đối diện các nàng cười.

"Ôi uy." A Hy ngửa mặt về sau suýt chút nữa ngã ngửa, "Tiên nữ tỷ tỷ từ đâu tới a."

Thực ra gian phòng nhỏ này chỉ là ngăn nắp chỉnh tề hơn trước mà thôi, đồ vật bày biện cơ bản không thay đổi, đơn giản là sự có mặt của Vệ Đình Húc khiến cho nơi tồi tàn này lập tức trở nên rực rỡ.

Chân Văn Quân nhìn cái nồi không ngừng bốc hơi nước trên bếp lò, Tiểu Hoa cùng Linh Bích đang cho thêm củi.

Chính là mùi thơm tỏa ra từ cái nồi này!

Chân Văn Quân vừa vươn tay tới định mở nắp nồi, bị Linh Bích cầm khúc củi đánh rụt trở về.

"Ai cho ngươi thò tay vào? Còn chưa có nấu chín đâu!" Linh Bích ghét bỏ nói, "Hơn nữa nữ lang ở chỗ này còn chưa lên tiếng mà ngươi đã muốn ăn vụng, còn ra thể thống gì!"

Chân Văn Quân vạn phần ủy khuất: "Ta ta ta chỉ muốn nhìn thử một chút xem bên trong có phải là chân lợn hay không thôi mà! Ta đã đói đến muốn điên rồi!"

Vệ Đình Húc ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Linh Bích, đừng chọc nàng nữa, đây vốn chính là nấu cho nàng ăn."

Không nghĩ tới Vệ Đình Húc bất chợt thay đổi dáng vẻ âm lãnh ngày xưa, trong lời nói có phần sủng nịch, làm cho Chân Văn Quân thụ sủng nhược kinh. Bất quá Chân Văn Quân vẫn có chút lo lắng, dò hỏi:

"Tỷ tỷ, nồi chân lợn này không phải . . . . . ân, không phải là ngươi đích thân xuống bếp chứ?"

Vệ Đình Húc tươi cười không thay đổi: "Được, nồi chân lợn mà Tiểu Hoa tự tay hầm này liền đem đi phân chia cho các tướng sĩ khác đi. Tất cả mọi người đã rất vất vả, nhất định cũng muốn nếm thử chút vị thịt."

"Đừng đừng đừng, tỷ tỷ, là ta sai rồi, ngàn vạn lần đừng đem đi phân phát, ta thật vất vả mới vớ được chút thức ăn mặn." Tốc độ nhận sai của Chân Văn Quân vẫn là cực nhanh.

Chân lợn hầm chín tràn nồi, lúc bưng lên thì thịt đã được nấu đến tan chảy hòa vào trong nước canh, làm cho nước canh cũng biến thành màu trắng. Một nồi chân lợn thật to thơm ngào ngạt cùng người trong lòng đã lâu không gặp đang ở ngay trước mắt, còn có cái gì hạnh phúc hơn chuyện này chứ?

Chân Văn Quân ăn một miếng chân lợn non mềm, thịt vào trong miệng lập tức tan chảy khiến Chân Văn Quân ứa ra hai hàng nước mắt.

Còn sống thật tốt, còn sống thật tốt a. . . . . .

A Hy trốn ở góc tường nuốt nước bọt, Chân Văn Quân phát hiện nàng không tới đây, vừa gặm chân lợn vừa nói: "Làm cái gì vậy A Hy! Mau tới ăn chân lợn! Ngon đến mức ngươi có thể ăn luôn cả tay mình đấy!"

"Ta. . . . . . ta ta không thích hợp đi qua đó cho lắm." A Hy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng chân đã đi tới trước vài bước.

"Không sao, ngươi là bằng hữu của Văn Quân thì chính là khách nhân của chúng ta." Vệ Đình Húc hôm nay hòa ái hiếm thấy, "Đến đây cùng ăn một chút. . . . . ." Một chữ "đi" cuối cùng còn chưa nói xong A Hy đã bay đến bên cạnh Chân Văn Quân, hưng phấn hai mắt lấp lánh ánh sáng:

"Ta đây sẽ không khách khí?!"

Chân Văn Quân gắp cho nàng một khối thịt lớn: "Ăn ăn ăn! Không cần khách khí!"

Nhìn A Hy ăn đến khí thế bừng bừng, một bàn người ở đây vui cười ấm áp, Chân Văn Quân chợt nhớ tới a mẫu.

A mẫu người xem, những người này có lẽ sẽ là người nhà mà từ nay về sau con muốn bảo hộ.

Sau khi ăn uống no nê Chân Văn Quân và Linh Bích cùng nhau đi ra ngoài thành đào rau dại.

Ngày xuân ở phương bắc tuy rằng ngắn ngủi, nhưng cũng có chút hơi ấm. Đám cỏ dại bị chôn vùi bên dưới lớp đất lạnh suốt một mùa đông dài đang mạnh mẽ vươn lên. Hai người các nàng càng đào càng hăng, từ bên tường thành liên tục đào nhổ cho tới tận cánh rừng hoang ở ngoại thành.

Vệ Đình Húc đã mang Vân Trung Phi Tuyết của nàng đến đây, nàng vuốt ve con ngựa đã lâu không gặp có chút yêu thương, thấy Linh Bích đi suốt một mạch không hề có ý định dừng lại, tựa hồ muốn đi vào sâu hơn nữa.

"Chúng ta vẫn là đừng đi quá xa, không biết nơi dã ngoại sẽ có nguy hiểm gì. Cho dù không gặp phải Trùng Tấn, mà gặp phải mấy con tuyết lang cũng dễ dàng mất mạng." Nàng vạch ra hơn phân nửa đám cỏ dại bên cạnh hàng tre và nói, "Bao nhiêu đây cũng đủ để ăn vài bữa rồi."

"Hơ? Bao nhiêu đây? Ngâm qua nước chỉ sợ cũng không đủ cho nửa cái miệng ăn của ngươi." Linh Bích đi sâu vào bên trong cánh rừng thăm dò nói, "Ta thấy bên cạnh hàng cây mục nát kia có một mảng lớn, so với số lượng vừa rồi chúng ta nhổ được cũng phải nhiều hơn. Chúng ta nhổ hết mảng kia rồi trở về đi."

"Xa như vậy?"

Linh Bích cười nói: "Ngươi sợ thì trở về trước đi." Nói xong lập tức đi về phía hàng cây kia.

Chân Văn Quân biết nàng ỷ vào thân mình mang võ nghệ thường ngày cũng đã quen lớn mật, lúc này Vệ Đình Húc không có ở bên cạnh lại càng không có gì phải lo lắng, vì muốn cấp cho các thương binh đói khát trong thành thêm một ngụm lương thực, Linh Bích tỷ tỷ không ngại nguy hiểm. Chân Văn Quân cũng đi theo.

Không có hồ tặc cũng không có tuyết lang, mà các nàng lại gặp một người hành quân cấp tốc chạy vụt qua.

Người nọ cưỡi một con ngựa thấp bé, con ngựa này chạy rất nhanh, vó ngựa được quấn vải bố, giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh trầm đục cực nhỏ. Người này giống như một quỷ hồn ở bên trong rừng cây dày đặc trắng xóa vụt thoáng qua.

Chân Văn Quân vẫn có thể nhận ra được người này chính là Hổ Bôn binh sĩ luôn bảo hộ ở bên cạnh Lý Cử.

Kỳ quái.

Chân Văn Quân cùng Linh Bích trốn ở phía sau chạc cây, khó hiểu không thôi.

Lý Cử trọng thương chưa lành, thế lực của Lý Duyên Ý lại tiến vào Giải huyện, chính là thời điểm cần nhân thủ nhưng Hạ Thanh lại để cho thuộc hạ rời khỏi Giải huyện? Nhìn phương hướng người này tiến tới chính là Mạnh Lương.

Hổ Bôn binh sĩ này cũng không giống lính liên lạc, ngược lại giống như là thích khách.

Hắn muốn đi Mạnh Lương làm cái gì?

Chân Văn Quân trong đầu hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ, nàng không được phép nghĩ nhiều, lập tức đem chiếc giỏ tre treo vào trên cánh tay Linh Bích, nhảy lên lưng Vân Trung Phi Tuyết tỏ vẻ muốn đi.

"Ngươi! Ngươi định làm gì vậy hả!" Linh Bích hạ giọng nói.

"Ngươi về trước đi, ta đi một chút rồi sẽ quay về!" Chân Văn Quân không có thời gian giải thích, đá vào bụng ngựa, nhanh chóng chạy theo.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com