ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit-Hoàn] Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn Nhiên

Chương 127

daodinhluyen

Màn đêm vẫn còn thăng trầm, khắp nơi vắng vẻ, Lâm Tiễn bừng tỉnh dậy.

Cô mở to mắt nhìn trần nhà mờ mịt, hơi thở vẫn có chút gấp gáp.

Hóa ra, đó là một giấc mơ sao?

Trong giấc mơ, cô đang hôn Tiêu Uyển Thanh không thể tách rời. Cô cảm thấy mình như thiếu đi một mảnh trên cơ thể, trống trải khiến cô trăn trở. Cô dùng môi lưỡi cùng Tiêu Uyển Thanh triền miên, tâm hỏa khó nhịn vén váy ngủ của nàng lên.

Tiêu Uyển Thanh luôn luôn ưu nhã cùng trầm ổn, lại thở hổn hển dưới thân cô, đỏ bừng cả mặt, ánh mắt mèm như tơ, khiến cô càng thêm nóng rực. Bất ngờ, cô kéo chiếc váy ngủ mềm mại màu trắng tinh của Tiêu Uyển Thanh ra, kéo dây vai xuống, trước mùa xuân trước mắt mà mê man, nhịp tim cô đập mạnh vươn tay xuống phía dưới. Thế nhưng lớp ren bên dưới như thế nào cũng không cởi được.

Cô lo lắng không muốn cởi lớp ren ra, chỉ muốn thô bạo xé nó ra, nhưng mảnh vải nhỏ giống như có sức lực rất lớn, dù cố gắng hết sức cũng không thể di chuyển được. Lâm Tiễn có thể nhìn thấy nhưng không ăn được, trong lòng gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng Tiêu Uyển Thanh giống như đã mất kiên nhẫn vì sự vụng về của cô, nàng không cao hứng đẩy cô ra, đóng áo ngủ, ngồi dậy chuẩn bị rời khỏi giường.

Lâm Tiễn lo lắng muốn lao tới ôm Tiêu Uyển Thanh không cho nàng rời đi, không ngờ sự vồ vập lo lắng này khiến cô cảm thấy như mình từ nơi nào ngã xuống. Chân vừa giẫm, cô chợt tỉnh giấc.

Lâm Tiễn quay đầu lại nhìn Tiêu Uyển Thanh vẫn đang ngủ yên bên cạnh cô, giống như nhiệt dư của cơ thể vẫn còn đó. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn cùng đôi môi hoàn mỹ của nữ nhân bên cạnh, mắt cô trượt xuống, lướt qua chiếc cổ trắng nõn mảnh mai, rồi lại xuống phía dưới, là nơi nhấp nhô phập phồng ...

Lâm Tiễn nuốt một ngụm nước bọt, hít thở sâu để bình tĩnh lại. Cô nghĩ đến tình huống trong mơ, vừa bồn chồn vừa buồn cười.

Tối hôm qua, cô không dám hành động hấp tấp. Thứ nhất, cô sợ Tiêu Uyển Thanh còn chưa sẵn sàng, sẽ cảm thấy chính mình quá tùy tiện. Thứ hai, cô phải thừa nhận mình có chút không tự tin ...

Cô còn thiếu kinh nghiệm, biết rất ít về phương diện này. Mặc dù cô đã bổ sung một chút kiến
thức liên quan, nhưng ở phương diện này cô có chút xấu hổ không thể xem xét kỹ hơn. Hơn nữa, mô tả ngắn gọn của văn bản khác với hoạt động thực tế. Cô hiện tại cẩn thận ngẫm lại, thậm chí cô không biết những phần cụ thể nằm ở đâu trong những mô tả mà cô đã đọc.

Hơn nữa, cô bất lực nhìn móng tay của mình lại thở dài. Chờ cô cắt móng xong chạy về, sợ là hoa cỏ đều lạnh.

Lâm Tiễn mờ mịt nhìn Tiêu Uyển Thanh một lúc lâu, không kìm được mà cúi xuống hôn nhẹ lên gò má thanh tú của nàng. Cô cùng Tiêu Uyển Thanh nằm trên cùng một chiếc gối, ngửi thấy mùi thơm tươi mát của nàng, rồi lại nhắm mắt.

Ngày mai liền cắt móng tay.

Còn phải tìm để học hỏi. Lâm Tiễn mơ hồ nghĩ.

Những gì cô muốn cho Tiêu Uyển Thanh là điều tốt nhất.

Sáng hôm sau, Lâm Tiễn ngay khi đưa Tiêu Uyển Thanh ra cửa đi làm liền chạy về phòng.

Cô có tật giật mình mà khóa cửa phòng lại. Sau đó, cô tìm chiếc bấm móng tay, bắt đầu cắt những chiếc móng tay không dài lắm. Sau khi cắt, cô hầu như không nghiêm túc mà đi mài giũa.

Ngay sau đó, cô cẩn thận kéo rèm cửa trước khi đến bàn học, bật máy tính, mở công cụ tìm kiếm, háo hức bắt đầu tìm kiếm nguồn phim.

Nghĩ tới nghĩ lui, xem phim là hiệu quả nhất.

Nhưng cô thực sự đánh giá thấp việc kiểm soát trực tuyến khía cạnh này. Cô miệt mài tìm kiếm cả tiếng đồng hồ, toát cả mồ hôi hột, chẳng những không tìm được phim lọt vào mục tiêu mà còn như vô tình chọc phải con virus nào đó, trang web bỗng chốc như điên cuồng phóng ra.

Lâm Tiễn hoảng sợ, gần như lăn mặt ra khỏi bàn phím. Cuối cùng, cô không còn cách nào khác là vội vàng rút pin máy tính, cưỡng chế tắt máy.

Lại khởi động máy lần nữa, tra diệt virus, cô nằm trên máy tính để bàn bên cạnh, cảm thấy thể chất lẫn tinh thần đều mệt, giống như cô đã bị tàn phá.

Vẫn là ... tìm Mãn Mãn a. Lâm Tiễn một bên thu thập sách vở, một bên tâm như tro tàn mà vứt bỏ mặt mũi.

Đến lớp học, còn mấy phút nữa là đến giờ học. Lâm Tiễn ngồi bên cạnh Thời Mãn, thỉnh thoảng liếc nhìn trộm Thời Mãn, muốn nói lại thôi.

Thời Mãn chú ý đến ánh mắt của cô, trêu chọc: "Tiễn Tiễn, làm cái gì mà cứ dùng ánh mắt thâm tình nhìn lén mình vậy? Nhân gia sẽ thẹn thùng a."

"Cậu thôi đi." Lâm Tiễn nổi da gà, chán ghét vươn tay ra đẩy vai Thời Mãn.

Cô kề tai nói nhỏ với Thời Mãn: "Mình có chuyện muốn hỏi cậu." Ánh nắng bên cạnh đột nhiên bị một bóng người cao lớn chặn lại.

"Lâm Tiễn." Lý Tư Siêu không biết đã đứng bên cạnh Lâm Tiễn từ lúc nào.

Lâm Tiễn khi nghe âm thanh này liền cau mày. Cô thu ý cười, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn vị khách không mời mà tới, khẽ nói: "Có chuyện gì sao?"

Ánh mắt của những người xung quanh đều hướng về phía họ.

Lâm Tiễn được công nhận là một nữ sinh xinh đẹp trong khoa, ngoại hình cùng điểm số của Lý Tư Siêu có thể so sánh với cô, đó là điều mà nhiều nữ sinh thích. Đột nhiên hai người xích lại gần nhau, mọi người bất giác có chuyện phiếm.

Lý Tư Siêu giống như cảm nhận được sự chú ý của mọi người, hơi chật vật. Hắn hạ giọng hỏi Lâm Tiễn, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, có tiện ra ngoài không?" Giọng điệu không giống như đang hỏi ý kiến của Lâm Tiễn, mà giống như thông báo.

"Không tiện." Lâm Tiễn nhướng mi dứt khoát trả lời.

Trong nháy mắt, Lý Tư Siêu ngạc nhiên mà mặt đỏ bừng. Hắn chưa bao giờ chủ động theo đuổi một cô gái, Lâm Tiễn là cô gái đầu tiên hắn thích, cố tình tăng cơ hội tiếp xúc nhưng lại không dính mồi như hắn nghĩ. Hắn chỉ nghĩ có thể Lâm Tiễn không cao hứng vì hôm qua hắn say rượu, thái độ không đúng mực, nên mới từ chối hắn như vậy. Không ngờ hôm nay Lâm Tiễn vẫn không cho hắn mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy.

"Còn có việc sao?" Lâm Tiễn không vui hỏi. Vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu sau khi bị từ chối khiến Lâm Tiễn càng thêm chán ghét.

"Không có việc gì." Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp khó nén ra khỏi cổ họng của nam sinh.

Lý Tư Siêu cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh đột nhiên trở nên nóng rát. Lúc rời đi, hắn mơ hồ nghe được Thời Mãn bên cạnh Lâm Tiễn hỏi: "Câu ta tìm cậu làm gì?"

Lâm Tiễn không biết nói gì, khoa trương nở nụ cười.

Lâm Tiễn thực sự không trả lời câu hỏi của Thời Mãn, cô chỉ lắc đầu không để bụng. Ngược lại cô nói chuyện với Thời Mãn về virus trong máy tính của cô.

Thời Mãn lập tức nhếch mép trêu chọc Lâm Tiễn: "Ôi trời, Tiễn Tiễn, cậu có phải vào nơi không nên vào hay không a?"

"Không có!" Lâm Tiễn yếu ớt đáp trả. Thực tế, cô nên thừa nhận. Sau đó chủ đề có thể được mở ra. Nhưng bên cạnh còn có Đường Mạt và Trần Chỉ, cô thực sự rất xấu hổ, sợ Thời Mãn sẽ làm lớn động tĩnh.

May mà cô còn chưa kịp nói lại thì Thời Mãn đã chủ động đưa tới cửa.

Tiệt này là tiết lịch sử hiện đại không phải là lớp chuyên ngành, cũng không khó, nghe xong ai cũng sẽ không có ý thức phân tâm. Thòi Mãn giở ra một tờ giấy trắng, phác thảo một lúc lâu, nhưng cuối cùng cảm thấy nhàm chán, bắt đầu trò chuyện với Lâm Tiễn.

Nàng hỏi Lâm Tiễn trên tờ giấy: "Ngày Quốc Khánh sắp tới cậu chuẩn bị thế nào?"

Lâm Tiễn trả lời: "Cùng dì Tiêu đi du thuyền du lịch. Còn cậu thì sao?"

"Ở nhà, không đi đâu cả." Lâm Tiễn liếc nhìn Thời Mãn, Thời Mãn đầy buồn bực.

"Bất hòa nữa sao?"

"Chị ấy sẽ làm việc ở thành phố điện ảnh." Thời Mãn chu môi oán giận: "Cuối tuần chị ấy đến đoàn phim với một người bạn cùng lớp để chạy chương trình. Không hiểu sao đại minh tinh Phó Chỉ Quỳnh nhìn trúng chị ấy, hỏi chị ấy có hứng thú vào vòng tròn vào studio của cô ta không. Chi Cẩn vẫn đang do dự, cô ta còn nói không vội. Gần nhất cô ta đều ở đây, ngày Quốc khánh lại kêu Chi Cẩn đi cùng cô ta. "

Lâm Tiễn khiếp sợ, cảm thấy đại gia không phải là người của thế giới. Mặc dù cô luôn biết Thời Mãn là phú nhị đại, nhưng ngày thường Thời Mãn không có biểu hiện kiêu ngạo. Lâm Tiễn cũng không cảm thấy có quá nhiều khác biệt. Nhưng đại minh tinh Phó Chỉ Quỳnh, rõ ràng người này cách xa không thể với tới.

"Oa, tương lai có khả năng nhìn thấy chị Chi Cẩn trên TV không?"

"Không thể." Thời Mãn không vui.

Thật ra nàng cũng không muốn Hạ Chi Cẩn dấn thân vào, nàng luôn cảm thấy Phó Chỉ Quỳnh này có ý đồ, hơn nữa Hạ Chỉ Cẩn cũng không xuất thân chính quy, cô ta từ đâu mà có tuệ nhãn biết anh hùng? Từ khi Thời Kinh Lan đặt chân vào ngành giải trí, nàng ngầm tụ tập, chủ động hoặc bị bắt gặp, cho nên nàng không tiếp xúc với tin tức trong lĩnh vực này. Vòng tròn đó trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thực tế lại chướng khí mù mịt.

Nhưng nàng cũng nhận ra Hạ Chi Cẩn giống như đang bị cám dỗ. Nàng lo lắng chủ ý của Hạ Chi Cẩn, kìm nén không thích, lui mà cầu nếu Hạ Chi Cẩn thực sự muốn gia nhập làng giải trí thì phải ký hợp đồng với công ty riêng của Thời gia, ít nhất Thời gia có thể hộ tống cô.

Nhưng Hạ Chi Cẩn không muốn. Thời Mãn tức sắp chết rồi.

"Quên đi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa." Thời Mãn nhìn dòng chữ "du thuyền" trên giấy, đột nhiên có ý xấu, giảo hoạt hỏi Lâm Tiễn: "Quốc khánh thuyền lớn ra khơi, còn thuyền nhỏ thì sao?

"?"

"..." Thời Mãn hận sắt không thành thép: "Tiễn Tiễn, cậu nghe không hiểu sao?"

Hậu tri hậu giác, nhìn sắc mặt Thời Mãn, Lâm Tiễn liền phản ứng.

Cô cắn môi, che mặt, hít một hơi thật sâu. Vì hạnh phúc, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.

Cô nghiêm nghị viết trên giấy theo nét bút: "Mãn Mãn, mình cần sách hướng dẫn lái thuyền."

Thời Mãn nhìn những lời này, ngơ ngác một lúc. Trong nháy mắt, nàng đột nhiên kìm chế không được, cười ầm ầm lên. Ánh mắt của cả lớp đều chuyển chú ý lại đây.

Tuy là Lâm Tiễn da mặt dày, giờ phút này cũng xấu hổ muốn đào hố. Muốn đánh chết Thời Mãn.

"Bạn học này, có chuyện gì vui vậy, chúng ta cùng nghe một chút." Lão sư nhìn Thời Mãn nở nụ cười.

Thời Mãn hoảng hốt vội vàng cất tờ giấy đi, môi đều mím lại, chỉ có vậy mới kìm lại cười, xấu hổ xin lỗi: "Xin lỗi lão sư, xin lỗi..."

Hướng dẫn?? Hahahahaha ...

Trong khoảng thời gian sau đó, bất kể Thời Mãn đưa cho Lâm Tiễn giấy hay tỏ vẻ đáng yêu thì Lâm Tiễn vẫn bất động, không thèm liếc mắt đến nàng dù chỉ một lần.

A, vốn dĩ rất buồn cười, nàng không nhịn được cười, cũng không trách được nàng. Nàng còn bị lão sư phê bình a. Thời Mãn chớp đôi mắt hoa đào của mình, cảm thấy khổ sở. Quên đi, nàng đại nhân đại lượng, không chấp nhặt tiểu nhân.

Thời Mãn lấy điện thoại ra, bắt đầu vì bạn tốt phân ưu giải nạn.

Lâm Tiễn cảm thấy điện thoại rung. Cô lấy ra xem thấy thông báo WeChat nhấp nháy.

"Đây là truyện tranh." Một liên kết theo sau.

"Đây là đoạn video."

"Âu Mỹ." Theo sau là liên kết.

"Nhật Bản." Có một vài liên kết khác.

"Cái này trên mạng. Mình cũng có một ấn bản ngoại tuyến. Chờ mình ngày mai sẽ chia nó thành nhiều loại khác nhau rồi gửi cho cậu." Nàng mất rất nhiều nỗ lực để tích hợp những thứ này, mất không biết bao nhiêu kinh phí, nhưng bây giờ tiện cho Lâm Tiễn.

Nhìn vào liên kết, Lâm Tiễn cảm thấy trên mặt có chút nóng.

Nắm chặt bàn tay, hạ quyết tâm, quay đầu lại nở một nụ cười chân thành thuần khiết với Thời Mãn.

Thời Mãn nhìn nhìn, không biết tại sao, lại muốn cười. Nàng che miệng ngồi sụp xuống bàn, cười đến nghẹt thở cho đến run cả người.

Sắc mặt Lâm Tiễn hoàn toàn tối sầm.

Tài xế già ghê gớm sao ?!

Buổi tối 9 giờ 30 phút, Ôn Đồng ra khỏi thang máy ở trụ sở của tập đoàn Thời Tinh, đi ra ngoài tòa nhà.

Cô đến trụ sở chính để trình bày đề án, tiếp nhân câu hỏi của hội đồng quản trị. Cuộc họp kéo dài từ hai giờ chiều đến năm giờ, chỉ sau năm giờ, cô đã bị Thời Kinh Lan cho đi họp một mình. Sau cuộc họp nhỏ, Thời Kinh Lan yêu cầu cô gửi đề án đã sửa đổi cho nàng trước mười giờ, thời gian eo hẹp nên cô phải làm việc tại chỗ trong phòng họp, cô bận tối mặt cơm tối còn chưa ăn.

Ôn Đồng đói bụng hữu khí vô lực, giẫm trên giày cao gót mà rung rung.

Thời Kinh Lan cũng quá thù dai đi?! Ôn Đồng điên cuồng oán giận. Sau đêm đó, đây là cuộc nói chuyện trực diện đầu tiên giữa cô và Thời Kinh Lan.

Nhưng Thời Kinh Lan đeo kính gọng vàng, ánh mắt lạnh lùng vừa đặt câu hỏi vừa lật xem, có vẻ như không mang xúc cá nhân vào công việc đi?

Quên đi. Mặc kệ thế nào, cô đều đuối lý. Ôn Đồng xoa xoa lông mày, thở dài tiếp tục đi ra ngoài.

Vừa đi được hai bước, cô đã thấy Thời Kinh Lan gọi điện thoại có vẻ muốn về nhà: "Tôi hiểu rồi, anh xem giải pháp đi, kêu Tiểu Trương tới đón tôi."

"Thời Tổng, cô còn chưa về sao?" Ôn Đồng không tránh khỏi lễ phép chào hỏi. Liên quan đến đêm đó, bọn họ đã âm thầm im lặng suốt mấy ngày nay, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thời Kinh Lan nhìn thấy Ôn Đồng, có chút kinh ngạc. Nàng dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Ôn Đồng, đột nhiên giọng điệu nhẹ nhàng, quan tâm hỏi cô: "Cô lái xe tới?"

"Ân." Ôn Đồng không hiểu nên vô thức đáp lại.

"Có tiện đưa tôi về nhà không? Xe tôi bị hư đã đem đi sửa rồi" Thời Kinh Lan bỏ điện thoại vào túi quần, bình tĩnh nói.

"???" Cô có thể từ chối không?

Rõ ràng, dù ở góc độ công việc hay góc độ cá nhân mà Thời Kinh Lan tới nói, cô đều không thể từ chối.

Ôn Đồng cười một tiếng, gật đầu giả bộ nhiệt tình đồng ý.

Cô hoàn thành tốt nhiệm vụ của một người lái xe, giúp Thời Kinh Lan mở cửa sau, nhưng Thời Kinh Lan lại thích thú ngước mắt lên nhìn cô, tùy tiện mở ghế phó lái.

Ôn Đồng trong lòng bất giác nghẹn lời.

May mà trên đường đi, ngoài câu hỏi lo lắng ban đầu của Ôn Đồng về chiếc xe của Thời Kinh Lan. Sau khi Thời Kinh Lan trả lời câu hỏi của cô, nàng nhắm mắt lại giống như dưỡng thần. Ôn Đồng lúng túng tìm đề tài.

"Gurulu ..." Âm thanh từ bụng cô vang lên trong không gian nhỏ hẹp.

Mười vạn chữ "# ¥% ..." trong lòng Ôn Đồng ào ào vụt qua, nhìn thoáng qua khẽ giật mình, hi vọng Thời Kinh Lan không nghe thấy.

Nhưng không như cô mong muốn, cô thấy Thời Kinh Lan mở đôi mắt đen nhánh quay đầu cười như không cười nhìn cô.

"Xin lỗi, đánh thức cô rồi." Ôn Đồng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh mà đáp lại.

"Là tôi làm chậm trễ cô ăn cơm." Thời Kinh Lan cười, nhẹ nhàng nói.

Ôn Đồng nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, sửng sốt một chút, mới đáp: "Không có, là tôi quên gọi cơm."

Thời Kinh Lan ngừng nói, không khí trở nên yên tĩnh trở lại.

Thật vất vả, cuối cùng cũng mang đại phật đưa tới cửa, Ôn Đồng vừa thấy Thời Kinh Lan xuống xe, đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi, nữ nhân đột nhiên dừng lại đứng ở cửa xe.

Nàng vịn tay vào cửa xe, đứng trong màn đêm oi bức, cong cong môi, như không để ý hỏi Ôn Đồng: "Cô xuống không?"

"Tôi cũng chưa ăn."

Ôn Đồng cổ họng trượt xuống. Một lúc sau, cô mới hỏi: "Đậu xe ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info