ZingTruyen.Com

[BHTT][Edit-Hoàn] Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn Nhiên

Chương 102

daodinhluyen

Khi trở về từ nông thôn, Lâm Tiễn từng thề son sắt cô sẽ học được kỹ thuật! Cái gì trước liếm rồi cắn, nhẹ nhàng mút, cái gì cô cũng biết!

Nhưng khi chân chính thực hành, cô nhận ra lý thuyết trên giấy hoàn toàn khác với thực hành. Không có gì trong sách dạy cô cách lấy lại hơi thở khi bị hôn cho đến khi không thở được!

Sau khi bị Tiêu Uyển Thanh ôn nhu mà triền miên hôn đến thất điên bát đảo, sau đó cô nhận ra trước đó hai lần, Tiêu Uyển Thanh đã dung túng chính mình mà kiềm chế đến mức nào.

Sau nụ hôn sâu, Lâm Tiễn vùi vào cổ của Tiêu Uyển Thanh, nghĩ khi cô vừa hôn, thu được không ít thứ ngọt ngào trong miệng Tiêu Uyển Thanh, trong lòng xấu hổ muốn chết.

Tiêu a di, sẽ ghét bỏ cô hay không a?

Nhưng, Tiêu a di thật ngọt ngào.

Hơn nữa, a a a a, thật lợi hại, cô che mặt ...

Lâm Tiễn hiếm khi ngại ngùng.

Tiêu Uyển Thanh ôm chặt lấy eo nữ hài, tim đập như sấm, eo mềm nhũn. Đôi mắt nàng ngấn nước, đôi môi đỏ mọng càng thêm ướt át, trên môi nở nụ cười nhẹ. Nàng đưa má xoa xoa mái tóc cô, trong lòng thầm thở dài.

Ngay cả trong đầm lầy ngọt ngào, nàng cũng nguyện chìm sâu một lần nữa.

Nàng muốn, nàng muốn ôm cô thật nhiều.

Sau một lúc lâu, có thể chỉ vài giây, nữ hài giống như đã giải tỏa được tâm trạng ngại ngùng, quay lại nợ cũ, nghẹn ngào nói: "Được rồi, bây giờ không có gì bất ngờ nữa."

Tiêu Uyển Thanh chớp mắt, buông tay cô ra, nhẹ nhàng gọi tên cô: "Tiễn Tiễn ..." ra hiệu cho Lâm Tiễn ngước nhìn nàng.

Lâm Tiễn ngẩng đầu khỏi cổ nàng, hai tay ôm cổ nàng, nhíu mày, nhìn ánh mắt Tiêu Uyển Thanh vẫn mang theo một chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt lại cố ý lộ ra một chút vui vẻ nhỏ.

Nhưng khuôn mặt vốn đã tươi sáng xinh đẹp, lúc này lại nhuộm một màu đỏ thẫm đáng yêu, giống như một đóa hồng đỏ nở trong sương sớm, đẹp động lòng người. Tiêu Uyển Thanh nhìn đôi môi hơi mím lại bị chính mình hôn như có chút sưng cùng ẩm ướt, cầm lòng không đậu mà nuốt nước bọt.

Nàng chuyển tầm mắt nhìn Lâm Tiễn, trấn an: "Tiễn Tiễn, tâm điểm bất ngờ chính là hạnh phúc phía sau. Bây giờ, dì rất hạnh phúc. Thậm chí, còn hạnh phúc hơn nhận được bất ngờ."

Nàng đặt mình vào vị trí đó, suy ngẫm về bản thân nói với Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, dì thích con thẳng thắn hơn là bất ngờ. Đó là món quà quý giá nhất mà dì nhận được." Nàng dừng lại, nói thẳng: "Dì hướng con xin lỗi vì trong thời gian qua dì cũng đã từng lừa gạt con cùng làm tổn thương con".

Nàng không nhịn được mà hôn lên chiếc mũi xinh xắn của Lâm Tiễn, nói với cô: "Tiễn Tiễn, con có biết không? Tin tưởng là nền tảng quan trọng nhất kết giao giữa các cá nhân. Mọi thứ khác cần phải được xây dựng trên nền tảng này. Lòng tin, để xây dựng có thể cần nhiều năm tích lũy, nhưng một sớm một chiều có thể dễ dàng bị phá hủy. Tiễn Tiễn, dì thú nhận với con, khi dì biết trong hai tháng qua con luôn giấu diếm dì, dì liền cảm thấy rất sợ hãi, thậm chí còn bất an. Dì đã nghĩ liệu con có giấu giếm dì những việc khác mà dì không biết hay không. Nhưng dì tin con, dì thuyết phục bản thân phải tin con."

"Nhưng dì cũng muốn nói thẳng với con lòng tin giống như một bức tường. Mọi dấu vết giấu trong lòng đều giống như vết nứt để lại trên bức tường sau một trận động đất. Nếu có thêm vết nứt nữa, một ngày nào đó bức tường sẽ sụp đổ."

"Cho nên, hứa với dì, sau này dù kết giao cùng ai, kể cả tình thân, gia đình, tình yêu, đều sẽ như vậy. Đừng dễ dàng thử lòng tin lẫn nhau, được không?"

Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh một lúc, lông mày của cô từ từ giãn ra, cười nhẹ. Cô thả bàn tay đang ôm lấy cổ Tiêu Uyển Thanh, từ từ vòng qua eo nàng. Sau đó cơ thể của Tiêu Uyển Thanh không thể nhận ra mà run lên, đem tai cô áp vào tim nàng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nỉ non: "Tiêu a di, dì biết không? Hôm nay là lần đầu tiên con nghe thấy nhịp tim của dì." Cô có thể cảm nhận được Tiêu Uyển Thanh đang mở rộng trái tim mình từng chút một. Cô cảm thấy trái tim nàng đang đập nhiệt tình vì cô.

Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt long lanh của nàng, lông mày chau lại, giống như hài tử đang cầu xin một bông hoa từ lão sư, hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Con hứa với dì, dì có thể thưởng cho con không?"

"Thưởng cái gì?"

"Về sau con cũng muốn như vậy, để con lắng nghe trái tim thật lòng của dì." Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trái tim của Tiêu Uyển Thanh qua lớp vải quần áo. Lâm Tiễn nghe bên tai truyền đến tiếng tim đập thình thịch.

Lâm Tiễn ngẩng đầu lên, vô thức liếm môi, có chút rụt rè nhìn Tiêu Uyển Thanh, thấp giọng cười hỏi: "Con có thể học lại được không?" Học cái gì không nói cũng biết.

Trên mặt cô giả vờ đưa ra bộ dáng ổn trọng, nhưng trong lòng lại căng thẳng kinh khủng. Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, trước khi cô có thể nhìn rõ biểu hiện của Tiêu Uyển Thanh, cô đã mất cảnh giác tự mình sặc nước miếng. Cô vô thức quay đầu, sau đó không thể ngừng ho.

A, xấu hổ muốn chết!

Tiêu Uyển Thanh chưa kịp phản ứng thì đã bị tiếng ho của nữ hài làm cho giật mình. Nàng theo bản năng đưa tay lên giúp Lâm Tiễn vỗ lưng thuận khí. Kinh ngạc ban đầu qua đi, nàng nhìn đôi tai nhỏ đỏ như đang rỉ máu trong không khí của nữ hài, nụ cười dần nở trên môi. Cuối cùng, không thể nhịn được mà cười thành tiếng.

Như thế nào có thể đáng yêu như vậy. Nàng hôn lên vành tai nhỏ bé, trêu chọc cô: "Xem ra, Tiễn Tiễn còn phải học nhiều."

Lâm Tiễn cuối cùng cũng gian nan ngừng ho, cô liếc nhìn Tiêu Uyển Thanh, vừa thẹn vừa giận nhưng vì xấu hổ đến cực hạn nên bất chấp tất cả, tìm về vẻ thản nhiên.

Cô câu môi không hề chớp mắt mà nhìn Tiêu Uyển Thanh, ngây ngô lại quyến rũ, giọng nói trong trẻo nhuốm chút dụ hoặc: "Vậy thì con phải dựa vào lão sư dạy dỗ cho tốt ..."

Như nghĩ đến gì đó, Tiêu Uyển Thanh cứng người một chút, dưới cái nhìn thiêu đốt của Lâm Tiễn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng có một đám mây đỏ bay đến với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nàng khẽ cắn môi, đưa mắt quay đi quay lại nhìn vừa thẹn thùng vừa dễ thương. Nàng không được tự nhiên, kéo chân Lâm Tiễn, đổi chủ đề: "Tiễn Tiễn, chân dì tê rồi."

Lâm Tiễn lùi lại một vòng, cuối cùng mỉm cười hài lòng.

Cô rời khỏi chân Tiêu Uyển Thanh, vừa định ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, trong đầu cô chợt lóe lên gì đó khiến cô phải nói: "Tiêu a di đợi đã, con cho dì xem một thứ." Sau đó, cô chạy về phòng.

Một lúc sau, cô bước ra với một chiếc hộp vuông trên tay.

Cô đưa chiếc hộp cho Tiêu Uyển Thanh, ánh mắt sáng ngời mong đợi: "Dì mở ra xem thử đi."

Tiêu Uyển Thanh nâng niu nhận bằng cả hai tay, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận mở hộp, lấy ra quả cầu pha lê tinh xảo.

Tay trái nàng trượt xuống chạm vào nút trên đế, nhấn nhẹ, tiếng piano du dương bay trong không khí thật nhẹ nhàng. Hai cô gái ôm nhau nhảy múa uyển chuyển dưới tuyết.

Thật đẹp cùng độc đáo. Đôi mắt Tiêu Uyển Thanh không khỏi có một vẻ kinh ngạc.

Lâm Tiễn nhìn thấy dáng vẻ của nàng liền đoán được nàng thích, trong lòng có chút ngọt ngào, còn vui hơn cả khi nhận được món quà mình thích. Cô ngồi xuống bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, giải thích với nàng: "Con mua cái này bằng số tiền con kiếm được từ công việc gia sư đó."

Tiêu Uyển Thanh đang cầm quả cầu pha lê, nghe thấy đáy lòng nhũn ra.

Lâm Tiễn thực nghiêm túc, ghi nhận từng lời nói của nàng trong lòng. Nàng nói chờ cô có thể tự kiếm tiền mua quà cho nàng, cô liền thực sự làm.

Giọng nàng run run, hỏi Lâm Tiễn: "Con có vất vả không?" Lâm Tiễn chưa bao giờ làm công, cũng chưa bao giờ thực sự làm cái gì. Nàng không biết Lâm Tiễn đã học cách điều chỉnh tâm lý một mình như thế nào, cô có thể chăm lo nhiều thứ đến mức vừa đi học vừa đi làm bán thời gian.

Lâm Tiễn dựa đầu vào vai Tiêu Uyển Thanh, chân thành nói: "Không có, nghĩ đến dì, sẽ không vất vả chút nào." Cô cười nói: "Tiêu a di, quả cầu pha lê này con mua vào ngày bị ngã xe. Dì biết không? Phản ứng đầu tiên của con sau cú ngã hôm đó là xem nó có ổn không? Khi nhìn thấy nó còn nguyên vẹn, con rất vui."

"Dưới một cú va chạm nghiêm trọng như vậy, nó vẫn nguyên vẹn. Con nghĩ, điều này phải cho thấy mối quan hệ giữa chúng ta cũng như vậy. Ngay cả khi có những thăng trầm, vẫn không thể thay đổi."

Tiêu Uyển Thanh nghĩ đến vết sẹo trên tay và chân của Lâm Tiễn, có chút cảm động cùng đau lòng.

Nàng trìu mến gãi gãi mũi cô, giọng nói có chút kiềm chế: "Tiểu mê tín."

Lâm Tiễn không xấu hổ mà ngược lại là tự hào, cô nói thẳng: "Con có chút mê tín, con tin Tiêu a di, con tin tình yêu này. Con tin vào bất cứ ai có thể chúc phúc cho tình yêu của chúng ta."

Tiêu Uyển Thanh không nhịn được mà bật cười, không nói nên lời. Nàng chợt nhớ ra cái gì đó, vươn tay cầm lấy chiếc túi bên hông, từ trong đó lấy ra chiếc ví.

Nàng mở ví bí mật lấy bùa hộ mệnh Lâm Tiễn đã bỏ vào cuốn album, một bên sủng nịch nói với nữ hài: "Tiễn Tiễn, tài sản nên thuộc về chủ sở hữu ban đầu. Rời đi nó con sẽ bị thương, để nó tiếp tục bảo vệ con, được không? "

Vừa dứt lời, Lâm Tiễn đã tinh mắt nhìn thấy có một tấm ảnh nhỏ trượt ra khỏi nơi để chung với bùa hộ mệnh.

Cô lập tức ấn tay Tiêu Uyển Thanh xuống ví, lo lắng nói: "Tiêu a di, con xem bức ảnh đó được không?" Nếu là chân dung gia đình của Tiêu Uyển Thanh, cô sẽ không dám hấp tấp hỏi chuyện này.

Nhưng khi nhìn thấy nó, mơ hồ giống như một bức ảnh một inch nền xanh lam.

Bức ảnh trong chiếc ví, đem lại cho cô chút xao động.

Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết một con mèo.

Cô biết nếu mình đủ thông minh, cô nên giả vờ mình không nhìn thấy, vì có thể câu trả lời sẽ không như những gì cô muốn biết. Hoặc là, không cần xem đáp án, Tiêu Uyển Thanh có thể nhìn thấu tâm can của cô, chỉ cần lộ ra một chút phản ứng sợ hãi sẽ bị nhìn thấy.

May mà Tiêu Uyển Thanh chỉ giật mình một chút. Sau đó nở nụ cười nhàn nhạt, hào phóng đưa chiếc ví cho cô, ra hiệu cho cô lấy nó ra.

Lâm Tiễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra đó không phải là Nhan Giai, cũng không phải Ôn Đồng, cũng không phải ai khác hẳn chính là Tiêu Uyển Thanh

Cô vươn tay không chút mong đợi nhẹ nhàng kéo tấm ảnh ra, ngay lúc nhìn rõ tấm ảnh, cô mỉm cười.

Cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Tiêu Uyển Thanh, thấy đôi mắt sáng của nàng mềm mại như nước, phản chiếu bản thân.

Trái tim Lâm Tiễn sáng ngời, nụ cười trên môi như sắp chạm tới chân trời. Cô vui vẻ ôm cổ Tiêu Uyển Thanh kéo lại gần mình, cố ý nhẹ giọng trêu chọc nàng: "Tiêu a di, nữ hài mà dì lén giấu trong ví này là ai vậy?"

Cô nghĩ Tiêu Uyển Thanh sẽ e dè cùng xấu hổ khi bị phát hiện.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, Tiêu Uyển Thanh đưa tay lên nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như ngọc của cô, nhẹ nhàng đáp lại.

Lâm Tiễn mở to hai mắt nhìn trong chốc lát, cô hiển nhiên rất vui mừng, nhưng trong nháy mắt không nhịn được nghẹn họng, nước mắt rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh chân chính đáp lại cô. Nàng giả vờ như không quan tâm nhưng trong lòng nàng biết tất cả.

"Đó là bạn gái của dì." Tiêu Uyển Thanh trả lời cô như vậy, như một lời thì thầm, như một tiếng thở dài, lưu luyến động lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com