ZingTruyen.Com

Bhtt Edit Hoan Cong Chua Tieu Tang Huu Le Han That Tuu

"Còn chưa nghỉ ngơi sao? Hay là ngươi chuẩn bị muốn ở thư phòng qua đêm?" Cảnh Dương khoác một kiện ngoại sam của Sở Thương, tóc cũng thả xuống. (chỗ này còn một câu nguyên bản QT là "tán tán đích phi trên vai thượng cuối thời chi tuyệt địa phùng sinh." Nhưng mình k hiểu nó muốn nói gì nên k đưa vào ==')

Sở Thương ngồi ngay ngắn trên ghế, không biết suy nghĩ cái gì, Cảnh Dương đẩy cửa vào nàng cũng không biết, thẳng đến lúc nói, nàng mới hồi phục tinh thần lại.

Che trán, xoay người không nhìn tới Cảnh Dương "Ngày mai phải đến thái y viện, ta còn có chút chuyện cần chỉnh lý, ngươi đi ngủ trước đi."

Cảnh Dương âm thầm ở trong lòng thở dài một hơi, ngày này vẫn tới, mặc kệ bản thân né tránh thế nài, cẩn thận thế nào, Sở Nhứ Nhi vẫn trở thành rào cản ngăn cách giữa các nàng.

"Ngươi cũng biết, hôm nay mới là ngày thứ ba chúng ta thành thân." Ngón tay Cảnh Dương nhẹ vỗ về ngoại sam trên người, ân ái ngọt ngào hôm qua còn rõ ràng trong mắt, hôm nay đã trở nên xạ lạ như vậy "Phu quân, đây là chuẩn bị sau này để vi thê độc thủ phòng trống sao?"

Sở Thương nghe ra đau khổ trong lời nói của Cảnh Dương, nàng lại khiến nàng ấy thương tâm rồi "Ta không có, chỉ là trong đầu ta có chút loạn."

"Ngươi có!" Cảnh Dương mang theo thanh âm khóc nức nở, giương mắt nhìn hướng Sở Thương "Trước khi thành thân ngươi đã nói qua, ngươi sẽ quên nàng, trong lòng ngươi chỉ có một mình ta, nhưng còn bây giờ thì sao, ngươi vì Sở Nhứ Nhi, muốn vứt bỏ ta, hôm nay đã tròn một ngày ngươi chưa từng nói với ta một câu, ngươi thật sự cho rằng thư phòng nho nhỏ này có thể giấu toàn bộ tâm tư của ngươi sao?"

Sở Thương cau mày nói: "Cảnh Dương, ta chỉ cảm thấy có lỗi với nàng, cũng không có tâm tư gì khác, ngươi không nên suy nghĩ nhiều."

"Ngươi cảm thấy có lỗi với nàng, ta đây thì sao? Ngươi như vậy thì không làm ta thất vọng sao?" Cảnh Dương từng bước một đi đến bên cạnh Sở Thương, thật sâu nhìn nàng, từng chữ nói rõ: "Nếu sớm biết rằng hôm nay nàng sẽ làm ngươi thống khổ như vậy, tự trách như vậy, vậy lúc đó ngươi lấy ta làm cái gì, ngươi biết rõ cho dù thực sự ngươi không lấy ta, ta cũng sẽ không làm gì ngươi, thế nhưng vì sao lúc ngươi cùng một chỗ với ta, còn để nữ tử khác tổn thương lòng ngươi!"

"Bất quá hiện tại cũng không muộn, nếu như ngươi muốn đổi ý, ta cũng không ngăn ngươi, bỏ ta, ngươi đi tìm nàng đi."

"Rầm!" một tiếng, hai nắm tay Sở Thương dùng sức đấm lên mặt bàn, đứng dậy, hai mắt đỏ tươi nhìn về phía Cảnh Dương "Sao ngươi có thể nói như vậy! Sao ngươi có thể kêu ta bỏ ngươi?! Ngươi đây là đang cắt tim ta!"

Cảnh Dương liều mạng cắn môi, quật cường không nhìn tới Sở Thương, vì sao nàng phải yếu đuối trước mặt người này như thế.

"Ngươi nhìn ta a! Vì sao không nhìn ta!"

Cảnh Dương hấp hấp mũi, nén tiếng khóc đến nhỏ nhất, quay sang nhìn Sở Thương, nói: "Ta đây là đang nghĩ biện pháp cho ngươi, ta không muốn sau này ngươi theo ta đều là cái dạng này, ngươi không thể vừa có ta, còn muốn nàng, nói vậy cũng quá tham rồi."

"Đây là biện pháp gì! Cái này gọi là biện pháp gì!" Sở Thương đau lòng ôm Cảnh Dương vào ngực, trách cứ "Ta lúc nào hối hận? Sao ngươi có thể nói bậy như thế, lẽ nào trong lòng ngươi, Sở Thương ta chính là tiểu nhân như vậy sao?"

"Ngươi còn trách ta! Ngươi thế nào có thể trách ta, mấy ngày này ta vẫn đều chờ đợi lo lắng, ta chỉ sợ ngươi sẽ như vậy." Cảnh Dương ghé vào trong lòng nàng, khóc nói: "Ngươi quên hết những chuyện trước đây của chúng ta, hiện tại ngươi chỉ nhớ những gì đã trải qua với nàng, ngươi không biết mỗi lần ta nghĩ vậy, ngực có bao nhiêu đố kị cùng sợ hãi! Ta đố kị giữa các ngươi có kí ức chung, ta sợ những ngày chúng ta gặp lại này, thủy chung không bằng ba năm thanh mai trúc mã của ngươi với nàng, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, ta cỡ nào yêu ngươi!"

"Đồ ngốc! Ngươi là đồ ngốc sao!" Sở Thương chăm chú mà ôm Cảnh Dương đã khóc thành lệ nhân "Nếu mà ta có nửa phần suy nghĩ như ngươi nói, chúng ta lại thế nào có thể cùng một chỗ!"

"Ta ngốc, vừa đến trước mặt ngươi, ta lập tức ngốc đến không kềm chế được, nàng ôn nhu săn sóc như vậy, ta điêu ngoa tùy hứng như thế, ta mỗi ngày đều nỗ lực muốn biến thành bộ dáng ngươi thích, ta quá mệt mỏi."

"Không cần thay đổi, ta thích, ta yêu chính là sức hút sau khi thành thân hiện tại của ngươi." Sở Thương kéo ra khoảng cách giữa hai người, thâm tình nhìn vào mắt Cảnh Dương "Ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, ta thực sự rất yêu ngươi, không phải Liễu Không, là Sở Thương, cho tới hôm nay, ta vẫn như cũ cái gì cũng không nhớ ra, thế nhưng ta cũng không cảm thấy bản thân cần nhớ lại cái gì, bởi vì, ngươi nhượng ta lại một lần nữa yêu ngươi, nghìn vạn lần không cần dùng ba năm này của ngươi trói buộc bản thân mình, ngươi không cần, bởi vì chúng ta có hiện tại và tương lai sau này."

"Vậy ngươi có còn muốn ta hay không?" Cảnh Dương ôm cổ Sở Thương, nước mắt trên mi liên tục rơi xuống.

"Muốn! Ta đương nhiên muốn!" Sở Thương đau lòng không ngớt, nàng tuyệt không thể thương tổn nữ tử yêu nàng như vậy nữa.

"Vậy ngươi không được ngủ trong thư phòng." Giọng nói nũng nịu của Cảnh Dương, phối hợp với giọng nghẹn ngào do vừa khóc, ôn nhu đến nổi dù là ai cũng không thể chống đỡ nổi.

Sở Thương trên tay dùng cố sức, ôm ngang Cảnh Dương lên, đá văng cửa gỗ thư phòng ra "Chúng ta lập tức trở về phòng."

Vừa cả đêm ôn nhu triền miên, ánh trắng cũng xấu hổ giấu vào tầng mây, chỉ còn Thu Bảo canh giữ bên ngoài phòng, tuy rằng nàng lớn hơn Cảnh Dương một chút, nhưng dù sao vẫn còn là đại cô nương chưa xuất giá, những thanh âm khó xử kia lại không ngừng truyền vào tai nàng, nghe thấy khiến nàng tâm như nổi trống, sắc mặt đỏ bừng.

==============================

Sáng sớm Sở Huyền Đông cùng Sở Nhứ Nhi đã ly khai Hà phủ, lần đầu tiên Hà Chính Khiêm cư nhiên không ra tiễn bọn họ, Sở Nhứ Nhi đứng ở trước xe ngựa bồi hồi một lúc lâu, cũng không có nhìn thấy thân ảnh người kia, cuối cùng dưới sự thúc giục của Sở Huyền Đông mới phẫn nộ lên xe ngựa.

"Thiếu gia, ta không thể để ngài đi!" Hà An hai tay cầm lấy dây cương ngựa, thiếu gia nhà hắn đây là muốn chạy theo cô nương nhà người ta a!

"Ngươi mau buông tay!" Hà Chính Khiêm lo lắng nhìn xe ngựa càng chạy càng xa phía trước, nếu chậm trễ nữa có thể thực sự đuổi không kịp "Hà An, coi như là thiếu gia ta van cầu ngươi! Ngươi để ta đi đi."

"Thiếu gia, nếu như ngài đi, ta thế nào cùng lão gia phu nhân bọn họ ăn nói, không bằng ngài ở lại trước, cùng lão gia phu nhân bọn họ nói một tiếng rồi đi cũng không muộn a!"

"Ngươi!" Hà Chính Khiêm không có cách, nhìn Hà An chết sống không buông tay, đột nhiên ánh mắt xoay động, quay đầu nhìn phía sau hô: "Cha, nương!"

Hà An bị Hà Chính Khiêm lừa như thế, dĩ nhiên buông lỏng tay ra quay mặt đi, nhưng phía sau đâu có ai a, lúc xoay người lại, cả người lẫn ngựa Hà Chính Khiêm đã chạy đi mất.

"Thiếu gia!"

"Ta không có việc gì, nói cha nương yên tâm!" Hà Chính Khiêm cố sức huy động roi ngựa trong tay.

Hà An nhìn bóng lưng Hà Chính Khiêm, lắc lắc đầu, không nghĩ tới thiếu gia nhà hắn dĩ nhiên cũng có thể làm ra chuyện "Trùng quan nhất nộ vì hồng nhan"*, bất quá hắn ngược lại cũng không gấp, bởi vì trước đó không lâu, hắn đã sớm bỏ chút gì đó vào thức ăn cho ngựa, phỏng chừng một hồi cũng sắp phát tác, khẳng định chạy không được bao lâu.

*bắt nguồn từ Ngô Tam Quế - tổng binh cuối cùng của Minh triều. Do ái thiếp của Ngô Tam Quế là Trần Viên Viên bị Lý Tự Thành chiếm đoạt. Ông nổi giận xin hợp tác với Mãn Thanh đánh ngược lại quân Tự Thành chiếm Bắc Kinh. (chi tiết hỏi bác Wiki nhé ^^)

Quả nhiên.

"Con ngựa chết tiệt này!"Hà Chính Khiêm vừa chạy ra ngoài thành, mắt thấy sắp đuổi kịp, vừa vặn ngay thời khắc mấu chốt lại tụt lại phía sau, bốn chân quỳ trên mặt đất, kéo thế nào cũng không chịu đi, một lát sau dĩ nhiên ngủ mất, Hà đại thiếu gia tức giận đến nổi đầu sắp bốc khói.

"Cái này xong, khẳng định đuổi không kịp rồi." Hà Chính Khiêm cư nhiên đặt mông ngồi dưới đất giống như một tiểu hài nhi mà khóc lên, vừa nghĩ đến từ nay về sau nàng không được gặp lại Sở Nhứ Nhi nữa, ngực giống như là bị người đào đi một nửa, khóc càng lúc càng thương tâm.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Hà Chính Khiêm đang thương tâm thình lình bị người hỏi một câu, không phản ứng nhiều, vô ý thức thốt ra: "Ai cần ngươi lo, đừng đến phiền bản thiếu gia!"

Sở Nhứ Nhi nhíu mày "Được rồi, ta đây đi trước mặc kệ tên nhát gan ngươi."

Chờ một chút! Thanh âm này là --- Hà Chính Khiêm xoạt một cái từ dưới đất đứng lên, không thể tin được lấy tay dùng sức xoa xoa mắt.

"Đều là đất, ngươi có biết bẩn hay không." Sở Nhứ Nhi một tay lấy bàn tay bẩn đang dụi mắt của Hà Chính Khiêm xuống, nhíu mày nhìn nàng.

"Ngươi chưa đi!"

Sở Nhứ Nhi gật đầu "Ai nói với ngươi ta muốn đi? Bản thân không hỏi rõ ràng, ta chỉ muốn đi tiễn cha ta mà thôi, lớn vậy rồi còn khóc nhè, ngươi xấu hổ hay không a." Vừa nói vừa móc khăn tay trong tay áo ra, lau nước mắt cho nàng.

"Ta biết mà! Ngươi sẽ không bỏ lại ta! Ngươi thật tốt!" Hà Chính Khiêm cũng không quản đây là ở ngoài, một tay ôm ngang Sở Nhứ Nhi lên, còn xoay mấy vòng tại chỗ.

"Để ta xuống mau! Mau buông ta xuống! Có người nhìn kia!" Sở Nhứ Nhi xấu hổ đến không được, người này thế nào một điểm rụt rè cũng không biết.

Hà Chính Khiêm nhìn Sở Nhứ Nhi cười khúc khích "Vậy ngươi không đi nữa sao? Vậy đêm qua, chuyện ta nói với ngươi, ngươi -- nghĩ như thế nào?"

Sở Nhứ Nhi nhấp hé miệng, nghĩ tới đêm qua người này thình lình biểu lộ, ngực chính là một trận hoảng loạn, nhìn vẻ mặt cười khúc khích của nàng, cũng thực sự không đành lòng nói lời đả kích nàng, suy nghĩ nửa ngày, nói: "Ta chỉ có thể nói, ta không ghét ngươi, còn nói thích thì --" lắc đầu "Còn có chút sớm."

"Không sao, chỉ cần ngươi không ghét ta là được." Trong lòng Hà Chính Khiêm vẫn cho rằng việc này rất kỳ quái, nàng sợ Sở Nhứ Nhi sẽ nghĩ nàng không bình thường, sẽ ghét nàng, bất quá hiện tại xem ra, sự tình so với nàng dự đoán tốt hơn rất nhiêu "Ta sẽ nỗ lực, ta biết bản thân không ưu tú, ngươi chướng mắt ta cũng phải thôi, nhưng vì ngươi, ta nguyện ý nỗ lực, cảm tạ ngươi nguyện ý lưu lại vì ta."

Sở Nhứ Nhi nhìn nhãn thần cực nóng của người nọ, ngực không hiểu sao có một dòng nước ấm trải qua, những thứ nàng không có được từ Sở Thương, Hà Chính Khiêm ngược lại bồi thường tất cả cho n àng, đôi khi, Sở Nhứ Nhi nghĩ bản thân rất xấu xa, lưu lại rốt cuộc là đúng hay sai, đối hai người bọn họ mà nói đều là khảo nghiệm của bản thân mình.

"Ngươi cũng suy nghĩ nhiều, ta lưu lại, không chỉ có bởi vì ngươi, chủ yếu chính là bởi vì Hà phu nhân."

"Nương?" Hà Chính Khiêm phiền muộn, lão nương của nàng cũng nhúng tay?

Sở Nhứ Nhi gật đầu "Ân, nàng nói hy vọng ta lưu lại có thể giúp nàng giáo dục nhi tử không học vấn không nghề nghiệp kia thành tài."

"Cho nên đây?" Hà Chính Khiêm có loại cảm giác không tốt.

"Cho nên --" Sở Nhứ Nhi tận lực thanh thanh giọng nói "Khụ khụ, Hà Chính Khiêm từ hôm nay về sau, ta chính là phu tử của ngươi, còn không mau mau hành lễ."

"Cái gì!" Nguyên lai nương ta làm như thế!

"Còn không hành lễ!"

"Ta không, trừ phi ngươi có thể bắt được ta!"

"Ngươi đứng lại! Nếu không sau này ta sẽ không để ý ngươi nữa!" Sở Nhứ Nhi nhướng mi nhìn Hà Chính Khiêm đang chạy đến thích thú.

Có ai uy hiếp người khác như thế không a, bất quá tuy nhiên nói như vậy, người nào trái lại vẫn ngừng bước, lề mề đi đến trước mặt Sở Nhứ Nhi, khom lưng, chắp tay nói: "Phu tử hảo."

"Ngoan! Ha hả "

Nụ cười của Sở Nhứ Nhi mê hoặc hai mắt của Hà Chính Khiêm, ở trong lòng yên lặng nghĩ, nếu sau này mỗi ngày đều có thể thấy nàng cười như thế, vậy làm cái gì bản thân cũng đều nguyện ý!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com