ZingTruyen.Com

[BHTT][Edit-Hoàn] Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ! - Hàn Thất Tửu

Chương 48 - Nhân tâm

daodinhluyen

"Trên xà nhà thoải mái như vậy sao?" Vô Minh mới vừa vào cửa thì phát giác trong sương phòng có người thứ hai tồn tại, hơn nữa khí tức của người này bản thân dị thường quen thuộc, không cần nghĩ cũng biết là hắn đã trở về.

Vân Bình đã ở trên xà nhà được một thời gian dài, nếu như Vô Minh còn không trở về, nói không chừng hắn sẽ trực tiếp đi bắt một tiểu hòa thượng đến hỏi một chút.

Vươn thẳng thắt lưng, ngáp dài: "Trời đã tối ngươi không trở về sương phòng, không phải là vụng trộm đi ra ngoài xem cô nương đi?"

"Vô liêm sỉ!" Vô Minh nhíu mày, cũng đã bao nhiêu năm, cũng là bộ dạng không đứng đắn như vậy.

Vân Bình hắc hắc cười ra tiếng: "Ta cũng chỉ là nói đùa mà thôi, ngươi lại chưa làm qua, sợ cái gì a!"

"Ngươi đến là có chuyện gì sao?" Vô Minh nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ngực yên lặng suy nghĩ, này đều đã bao nhiêu năm, thế nào ngày hôm nay lại đột nhiên trở về, không giống tác phong của Vân Bình, khẳng định là có chuyện gì.

"Xoạt" một tiếng, một đạo bóng đen từ xà nhà vững vàng mà rơi xuống mặt đất, Vân Bình liếm liếm môi, ngữ khí vẫn ngả ngớn như vậy: "Lần này trở về đích thật là có chuyện, hơn nữa nói ra sợ là ngươi còn phải cảm tạ ta."

Vô Minh nhìn hình dạng ngả ngớn kia của hắn thì phiền lòng: "Ngươi muốn nói liền nói, không muốn nói thì đừng nói."

Lời này vừa nói ra, Vô Minh liền yên lặng mà bắt đầu niệm kinh, ra vẻ không muốn để ý tới Vân Bình nữa.

Vân Bình nhìn hắn niệm kinh thì đau đầu, chỉ vào Vô Minh nói: "Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, tật xấu này của ngươi sao còn chưa sửa a, lúc ta còn là hòa thượng ngươi chính là như vậy, chỉ cần ta mở miệng nói thì ngươi liền niệm kinh, hiện tại ta cũng không còn là hòa thượng, ngươi cũng cứ như vậy."

Vô Minh vẫn không để ý tới hắn, mặc cho Vân Bình nói như thế nào, vẫn như trước kiên trì chuyển phật châu trong tay mình, trong miệng niệm kinh văn.

"Được rồi được rồi, ngươi thắng, ta không chơi lại ngươi, đừng niệm nữa, ta đau đầu!" Vân Bình che lỗ tai, lại lớn tiếng nói: "Ngươi đừng tưởng ta muốn tới đây, nếu không phải vì tên hảo đồ đệ kia của ngươi, ta mới không muốn chạy đến nơi cái gì cũng không có này đâu!"

Tay Vô Minh đang chuyển phật châu có chút giật mình, sau đó ngoài miệng cũng ngừng lại, trợn mắt nhìn về phía Vân Bình: "Liễu Không nàng làm sao vậy?"

Vân Bình buông tay đang che lỗ tai ra, nhướng lông mi đắc ý nhìn về phía Vô Minh: "Ngươi muốn biết a, ta đây còn chưa muốn nói!" cho ngươi niệm kinh phiền ta!

"Nói mau!"

Vân Bình chính là người có tính cách như vậy, ngươi càng sốt ruột, hắn càng không vội, ngươi càng muốn biết, hắn lại càng muốn thừa nước đục thả câu với ngươi, có thể chính là bởi vì tính cảnh phản loạn bẩm sinh này, mới khiến cho năm đó hắn không có cách nào tiếp tục ở lại Long Sơn Tự, dù sao đến cùng cũng là cần phật duyên.

"Không bằng như vậy, ngươi đánh với ta một hồi, mặc kệ thắng thua ta đều nói cho ngươi, thế nào, giao dịch này có lời đi."

Vô Minh rất hiểu Vân Bình, hiện tại ngoạn tâm của hắn rất lớn, cho dù ngươi thuận ý của hắn, hắn cũng không nhất định sẽ chịu, thà lấy lui làm tiến. Vì vậy Vô Minh lại lần nữa nhắm hai mắt lại, chuyển động phật châu, trong miệng lại bắt đầu niệm kinh, rất có một loại tư thế ngươi muốn nói thì nói.

"Ai ai ai! Ngươi cái lão hòa thượng này thực sự là không thú vị!" Vân Bình cúi mặt xuống: "Được rồi được rồi, ta nói cho ngươi là được, đừng niệm nữa! Đầu đều phải bị ngươi làm ồn đến choáng!"

Vô Minh nghe hắn nói lời này, mới ngừng lại, giương mắt nhìn về phía Vân Bình, ý bảo hắn có thể nói.

Vân Bình đến gần Vô Minh vài bước, vân đạm phong khinh mở miệng nói: "Hoàng thượng muốn giết nàng."

Quả nhiên, khuôn mặt già nua thiên thu bất biến của Vô Minh giật mình, tựa hồ Vân Bình đối với biểu tình như vậy của hắn rất thoả mãn, mặt mang tiếu ý gật đầu, tiếp tục mở miệng nói: "Bất quá ngươi không cần lo lắng, bởi vì nàng đã được ta cứu đi, ta nói tiểu đồ đệ này của ngươi cũng không đơn giản a, cư nhiên có thể độc chiếm công chúa vào tay, chỉ bằng cái này ta cũng phải cứu nàng một mạng, bất quá..."

Vân Bình ngừng, đem thân thể để sát vào cái lỗ tai Vô Minh, dùng một loại ngữ khí gần như lạnh lùng hỏi: "Nàng chính là hài tử năm đó đi? Tiểu cô nương kia sao?"

"Ngươi muốn làm gì!" Vô Minh rốt cục mở miệng nói.

Vân Bình nâng người, nhìn xuống Vô Minh, vươn ngón tay gãi gãi chóp mũi: "Ta không muốn làm gì, chính là muốn biết rốt cuộc nàng có phải hậu nhân Đại Sở hay không?"

Vô Minh từ cặp mắt giống như diều hâu của Vân Bình đọc ra một loại khí tức nguy hiểm, tuy rằng là sư huynh đệ, nhưng dù sao nhiều năm như vậy không gặp, Vân Bình lại một mực làm việc vì triều đình, tâm tình sớm đã thay đổi, hắn phải phòng!

"Liễu Không đang ở đâu?"

Vân Bình híp mắt, khóe miệng lộ ra một tia tà mị: "Sư huynh đây là không tin ta?"

"Ngươi không nên động nàng, nàng cũng không phải người ngươi muốn tìm, chúng ta đều nghĩ sai rồi."

"Ngươi có ý gì?"

Vô Minh quay mặt không nhìn tới hắn, lắc đầu, chung quy là hắn hại hài tử này: "Thời gian đầu, ta cũng cho rằng nàng là hậu nhân Đại Sở, mà sau ta lại phát hiện có điểm không đúng, ngươi cũng biết ở trên vai phải hậu nhân Đại Sở có một hình xăm lang chó sói, đây là tượng trưng cho hoàng thất, nhưng trên người hài tử này lại không có."

Vân Bình bắn mắt đao về phía Vô Minh: "Ngươi không cần gạt ta! Nếu như nàng đều không phải hậu nhân Đại Sở, vậy vì sao ngươi muốn cho nàng uống chén thuốc kia, biến nàng thành như vậy! Vô Minh ngươi tốt nhất nói thật cho ta! Đừng bức ta nóng nảy!"

Vô Minh dùng một loại ngữ khí lạnh lùng vừa bất đắc dĩ vừa thương xót nói: "Ta không có lừa ngươi, hiện tại mỗi một câu nói với ngươi đều là lời nói thật, cho nàng uống chén thuốc kia, cũng là vì mạng sống của nàng, phải biết rằng có một số việc chỉ có ta nói thì vô ích, ta nói nàng không phải, cũng phải có người tin tưởng mới được, mà thời gian đó, không chỉ có những người của tiền triều, trong hoàng cung mọi người cũng khắp nơi tìm nàng, nếu không dứt đường lui của nàng, nàng nhất định mất mạng!"

Tuy rằng lúc này trên trán Vân Bình toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng thần tình cũng không khẩn trương như vừa rồi, nhàn nhạt mở miệng nói: "May là nàng không phải, bằng không ta cũng không cứu được nàng." Triều đình cho tới bây giờ cũng chưa buông tha việc truy sát đối với hậu nhân Đại Sở của tiền triều.

"Ngươi mang nàng trở về Long Sơn Tự đi."

"Trở về đây?" Vân Bình từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng cười nhạt: "Nàng cũng đã hoàn tục, nếu như trở về, trụ trì đại sư ngươi còn muốn làm sao?"

"Đây là chuyện của ta, ngươi chỉ cần đưa nàng trở về là được, chuyện còn lại tự ta sẽ xử lý."

Vân Bình nhìn Vô Minh lắc đầu: "Quá muộn, hiện tại nàng đã quên hết tất cả, ta cũng đã sớm tiễn nàng đi, về phần nàng đang ở đâu? Ta chỉ có thể nói cho ngươi, nàng tuyệt đối an toàn, hơn nữa cả quãng đời còn lại không lo."

Vùng xung quanh lông mày của Vô Minh nhíu lại cùng nhau, kinh ngạc nhìn về phía Vân Bình: "Ngươi huỷ bỏ ký ức của nàng? Sao ngươi có thể làm như vậy!"

"Nếu không thì sao! Lẽ nào muốn nàng phải giống như ta! Cả đời đều không quên được việc này, cả đời đều sống trong thống khổ ! Vĩnh viễn không được giải thoát sao!"

Vân Bình đối mặt với Vô Minh, lúc đầu thì phẫn nộ không ngớt, lúc sau thì bi thương đến cực điểm.

"Cũng tốt." Thanh âm Vô Minh khàn khàn, bản thân tự gật đầu: "Ngươi nói rất đúng, nàng vốn nên không cần lo lắng gì, đây đối với nàng mà nói cũng là một loại giải thoát."

Vân Bình lại khôi phục bình tĩnh như trước, vuốt phẳng y phục trên người nói: "Sư huynh, những gì ta thiếu ngươi, lúc này đây hẳn là có thể trả hết rồi đi."

Ánh mắt Vô Minh thâm thúy nhìn tiền phương, không chút nào cảm giác ra bất luận tâm tình gì nói: "Trước giờ lão nạp cũng không nghĩ là ngươi nợ ta, làm việc đó cho ngươi cũng chỉ là bởi vì ngươi là sư đệ của ta, đây là đều là việc ta phải làm."

"Được rồi! Ngươi đừng nói nữa, nói chung ân tình của ngươi ta đã báo xong, sau này ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi Dương quan đạo của ta, chúng ta không còn liên quan!"

Lúc Vân Bình nói xong câu đó, không đợi Vô Minh nói cái gì nữa, thuận tiện nhảy người, không gặp thân ảnh, Long Sơn Tự này, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại, tất cả những này triệt để kết thúc!

Mà Vô Minh trong sương phòng lại bắt đầu niệm tiếp kinh văn trước chưa niệm xong, chỉ là phật châu trong tay chuyển động rất chậm, rất chậm.

Chuyện của Liễu Không, Cảnh Dương một ngày cũng không bỏ cuộc, chỉ là phái người ra đi tìm hiểu nhưng thủy chung không mang lại tin tức gì, bất quá không có tin tức cũng xem như một tin tức tốt, chí ít nói rõ Liễu Không còn không có xảy ra chuyện gì, bất quá trực giác của nàng nói cho nàng Liễu Không không có chết, chỉ là ở một nơi cách nàng rất xa.

"Ai." Một tiếng thở dài nho nhỏ không thể nghe thấy, Thu Bảo chậm rãi đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: "Công chúa, ngài đừng uống trà nữa, uống nhiều buổi tối lại mất ngủ ."

Cảnh Dương cúi đầu nhìn chén trà trong tay một chút, bất tri bất giác nàng đã uống không ít: "Nếu thật sự bởi vì trà này mà ngủ không được ngược lại là chuyện tốt."

Thu Bảo hiểu ý tứ này trong lời nói của Cảnh Dương, chân chính để nàng đêm không ngủ được đều không phải vì chén trà trong tay này, mà là người trong lòng kia.

"Ngũ ca cũng sắp trở lại đi?" Cảnh Dương buông chén trà trong tay, ý niệm trong đầu lại chuyển đến việc khác.

"Nghe nói vài ngày nữa sẽ trở về."

Ngữ khí của Cảnh Dương có chút phiêu hốt, nghĩ đến những chuyện thật lâu trước kia: "Nhớ kỹ năm ấy khi Ngũ ca đi, vừa vặn là sinh nhật mười tuổi của ta, ngày đó không gặp được hắn, ta thế nhưng khóc náo loạn thật lâu, còn phát thệ nói sau này cũng không muốn để ý đến hắn, thật ngu ngốc a, hôm nay ta cũng sắp mười bảy, nhoáng cái đã gần bảy năm, cũng không biết Ngũ ca là béo là gầy, mà nghìn vạn lần đừng học người Tây Vực để một chùm râu quai nón mới tốt."

Thu Bảo đứng ở một bên nói: "Ngọc Vương gia cùng công chúa luôn luôn huynh muội tình thâm, nghe người bên ngoài nói, lần này trở về sẽ không đi nữa."

Cảnh Dương gật đầu: "Ngũ ca đích thật đối đãi ta rất tốt, chỉ bất quá đều là chuyện khi còn bé, hiện tại nhiều năm qua đi, sợ nhất chính là vật còn người mất, lòng người từ trước đến nay đều khó có thể phỏng đoán." Nhưng rồi lại lập tức lắc đầu: "Cho dù có thể thay đổi đến thế nào, cho tới hiện tại, người duy nhất ta có thể dựa vào cũng chỉ có Ngũ ca."

Thu Bảo không nói gì nữa, mà là xoay người yên lặng thu thập trà cụ, sau một lát mới đáp lại: "Công chúa nói lòng người thay đổi, cũng có Thu Bảo một phần đi." Nói xong liền nhấc chân ly khai, công chúa đã có lòng nghi ngờ với nàng, còn có cái gì thương tổn lòng của nàng hơn so với cái này đâu.

Cảnh Dương không có ngăn Thu Bảo, mà là tùy ý nàng ly khai, Thu Bảo nói không sai, bản thân xác thực đã không tín nhiệm nàng, không vì cái gì khác, là vì Liễu Không, Cảnh Dương vô luận như thế nào cũng không thể tha thứ việc nàng mắt mở trừng trừng nhìn Liễu Không trúng độc, thổ huyết nhưng làm bộ như không có việc gì, cái gì cũng không nói, một đường gạt nàng thẳng vào cung, nếu như Thu Bảo thực sự trung thành với mình, làm sao có thể đẩy mình vào vực sâu thống khổ như vậy.

"Người! Giấy và bút mực!"

Trong tay Cảnh Dương cầm một cây bút lông, nhãn thần cũng không ở trên giấy, dừng lại đã lâu, mới cúi người chậm rãi hạ bút.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com