ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit-Hoàn] Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ! - Hàn Thất Tửu

Chương 44 - Chân tướng

daodinhluyen

Trời vừa mờ sáng, một chiếc mã xa màu xám liền chậm rãi từ hoàng cung hướng đi về phía Tây Giao.

"Công chúa, đừng nhẹ dạ nữa, vì bản thân ngài cũng là vì Liễu Không." Thời điểm Thu Bảo nói lời này đôi mắt nhìn thẳng Cảnh Dương, không có bởi vì lệ ngân trên mặt nàng mà mềm lòng.

"Ta đã biết, ta so với ngươi càng không hi vọng Liễu Không gặp chuyện không may." Cảnh Dương một buổi tối chưa từng ngủ, ngày hôm nay đối nàng hay Liễu Không mà nói có lẽ đều là cuối cùng một lần gặp mặt.

"Liễu Không đâu!" Trên giường rỗng tuếch, chính là cảnh tượng ngày hôm qua lúc nàng đi, chẳng lẽ là người của phụ hoàng đến qua? Nghĩ tới đây, Cảnh Dương ngay cả đều đứng không yên.

Một bên thị nữ cũng bị bộ dạng này của Cảnh Dương làm cho sợ hãi, quỳ trên mặt đất run rẩy.

"Công chúa ngài đừng vội." Thu Bảo vội vàng tiến lên đỡ Cảnh Dương, cúi đầu quay sang thị nữ đang quỳ trên mặt đất: "Người trong phòng này đâu?"

Thị nữ lúc này mới run run mở miệng: "Ngày hôm qua ban đêm công tử đi thư phòng, cho tới tận bây giờ cũng không có quay về sương phòng."

"Vừa hỏi ngươi thế nào không nói!" Thu Bảo căm tức mắng người quỳ trên mặt đất: "Không phải làm lỡ chuyện sao!"

Cảnh Dương đã không có thời gian đi trách tội thị nữ, nhắc váy lên, lập tức phóng về phía thư phòng.

"Liễu Không!" Cảnh Dương đẩy cửa thư phòng, vừa vào cửa liền thấy người nằm ở trên ghế.

Liễu Không đang mơ hồ, trong mông lung chợt nghe thấy có người kêu nàng, đôi mắt mê ly, còn không có hoàn toàn mở, thì cảm thấy có người đặt ở trên người mình.

"Ngươi làm ta sợ muốn chết, ngươi biết không! Vì sao không nghe ta nói như thế! Vì sao phải chạy loạn!" Cảnh Dương nhào vào trên người Liễu Không, hai tay siết chặt nàng, lớn tiếng khóc lên.

"Cảnh Dương? Ngươi làm sao vậy?" Liễu Không dùng sức nháy mắt, cánh tay chăm chú mà đem người phía trên ôm vào trong lòng: "Ai khi dễ ngươi? Ta đi đánh hắn!"

"Ngươi, ngươi! Ngươi khi dễ ta!" Cảnh Dương đã khóc không thành tiếng.

"Ta?" Con mắt Liễu Không liếc về phía giấy viết thư trên bàn, chột dạ hỏi: "Ngươi, ngươi xem qua thứ trên bàn rồi sao?"

Cảnh Dương mạnh mẽ từ trong lòng Liễu Không đứng lên, ngồi ở trên đùi của nàng, hai tay ôm cái cổ của nàng, thút tha thút thít nhìn nàng đáp: "Vì sao ngươi lại ngủ ở đây?"

Liễu Không không có can đảm nhìn vào mắt của Cảnh Dương: "Ta, ta mất ngủ, nửa đêm ngủ không được, nên đến thư phòng viết linh tinh, sau đó không biết thế nào thì ngủ quên."

"Sau này không cho phép ngươi như vậy!" Sáng sớm đã khiến người ta một trận luống cuống "Ta còn nghĩ đến ngươi xảy ra chuyện gì đâu!"

"Sao lại như thế được, nơi này ta sớm đều nhớ kỹ, có thể xảy ra chuyện gì." Liễu Không cười gượng.

"Kia cũng không chuẩn ngươi chạy loạn! Thật dọa người." Nói Cảnh Dương lại vùi mặt vào hỏm vai của nàng.

Liễu Không nhẹ vỗ về phía sau lưng Cảnh Dương, cảm giác mái tóc nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay khiến cuộc đời này của nàng đều không thể quên đi, kề sát bên tai người trong lòng, ra sức hít lấy mùi thơm ngát làm cho bản thân tâm thần nhộn nhạo này, lại siết thật chặt khí lực trên tay: "Cảnh Dương, đêm qua ta, viết cho ngươi một thứ, ta muốn cho ngươi xem."

"Thứ gì vậy?" Cảnh Dương nhắm mắt lại thì thào hỏi, rõ ràng hoảng sợ vừa rồi còn chưa hết.

"Ở trên bàn, ta, ta đưa cho ngươi." Liễu Không khuynh thân về phía trước.

Cảnh Dương còn nằm ở trên người nàng, khẽ động như vậy, khiến bản thân không quá thoải mái, hơi nhíu mày: "Cần phải xem ngay sao?"

"Ân, phải xem ngay." Nếu không một hồi ta sẽ không có dũng khí.

Cảnh Dương mím chặt môi mỏng, nhìn nàng kiên trì như vậy cũng chỉ gật đầu: "Được rồi, kia đợi lát nữa xem, ta cũng có lời muốn nói với ngươi." Nghĩ đến chia ly sắp tới, trong lòng Cảnh Dương lại một trận chua xót khổ sở.

Liễu Không gật đầu, kêu Cảnh Dương buông cổ của nàng ra, lúc xoay người lấy bức thư, Liễu Không lại mạnh mẽ ôm Cảnh Dương quay về trong lòng mình.

"Ngươi làm sao vậy?" Cằm của Cảnh Dương va vào đầu khớp xương trên vai Liễu Không, có điểm đau.

Giọng nói Liễu Không khàn khàn, trong mắt có chút ướt át: "Không sao cả, chính là muốn ôm ngươi thêm một cái."

Cảnh Dương cái gì chưa từng nói, giãy dụa thoát khỏi ôm ấp của nàng, hai tay cầm lấy khuôn mặt của nàng, càng nhìn càng khổ sở, càng nhìn lòng càng chua xót, nàng phải thế nào mở miệng? Thế nào khiến hắn ly khai!

"Cảnh..."

Liễu Không vừa mới nói một chữ, đôi môi đã bị người lấp đầy, sau đó là chiếc lưỡi nhỏ mềm mại, các nàng đã bao lâu không có thân mật như vậy, Liễu Không bị ôn nhu bất thình lình chăm chú bao lấy, buông quấn quýt trong lòng, liền phấn đấu quên mình tham gia vào.

Hai người chơi đùa qua lại, ngươi truy ta cản, ngươi thối ta tiến, bắt đầu dây dưa như thế, thẳng đến hai tay Cảnh Dương bắt đầu mở vạt áo Liễu Không thì nàng mới thanh tỉnh lại.

"Đừng, Cảnh Dương, không nên." Liễu Không lôi kéo cánh tay Cảnh Dương đang chạy trên người mình, gian nan lắc đầu với nàng.

"Vì sao? Ta muốn, ta phải làm! Ta muốn ngươi chỉ thuộc về một mình ta, ta muốn làm nữ nhân của ngươi! Đừng cự tuyệt ta, van cầu ngươi!" Tay Cảnh Dương như trước dắt lấy dây lưng trên người Liễu Không.

Liễu Không kéo Cảnh Dương không được, chỉ có thể dùng thanh âm ổn định nàng, lớn tiếng mà hô: "Cảnh Dương! Ngươi trước xem xong lá thư trên bàn, xem xong nếu như ngươi còn muốn như vậy, không cần ngươi cởi, ta tự mình làm."

"Ta không xem! Ta cái gì cũng không xem, ngươi đừng tưởng có thể chạy thoát lần nữa, ngươi nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng tốt, ngày hôm nay chu công chi lễ* này, ta với ngươi nhất định phải làm!"

Cảnh Dương như nổi cơn điên, liều chết kéo mở y phục trên người Liễu Không, cởi xuống ngoại sam, lại tiếp tục cởi cẩm bào bên trong, nói chung lúc này nàng hạ đủ quyết tâm.

"Ngươi có thật sẽ không hối hận?" Trong mắt Liễu Không đầy ắp nước mắt.

"Ta không hối hận." Tay Cảnh Dương ngừng động tác lại, bình tĩnh nhìn Liễu Không.

"Vô luận bộ dáng ta là gì đi nữa , ngươi đều sẽ không hối hận?"

"Không hối hận."

Liễu Không nhắm hai mắt lại, nước mắt tại khóe mắt chảy xuống, mà thôi, như vậy tùy ý nguyện của ngươi đi, vô luận kết quả thế nào, có thể nghe được những lời này của ngươi, ta cũng không có gì tiếc nuối !

"Đi đến giường, ta không muốn ở ghế."

Cảnh Dương rơi nước mắt, cũng không biết đây là vui vẻ, hay là khổ sở.

Giường ở thư phòng cùng sương phòng như nhau, chỉ là tương đối nhỏ mà thôi, bất quá cũng đủ hai người nằm xuống.

Cảnh Dương đỡ Liễu Không đến trên giường, để nàng nằm ngay ngắn, bản thân xoay người buông màn che xuống.

"Liễu Không." Cảnh Dương có chút run, vừa nghĩ đến sắp giao phó thân thể mình, trong lòng vừa vui mừng vừa khẩn trương.

Liễu Không cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, nàng chỉ biết là, phải cởi y phục, mà bản thân lại không dám động thủ, liền cứng đơ mà nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, run run môi nói: "Ngươi tới đi." (quá thụ rồi =.=)

Lúc này Cảnh Dương ngược lại không nóng nảy như vừa rồi, chậm rãi cúi xuống, từ trán bắt đầu, từng chút từng chút hôn Liễu Không, thẳng đến trước ngực mới dừng lại.

"Mở mắt, ta muốn ngươi nhìn ta." Cảnh Dương dán bên tai Liễu Không thổi nhiệt khí.

Thân thể Liễu Không bởi vì vừa được hôn qua, nhiệt không ngừng phát ra, toàn bộ ý nghĩ đều mơ màng khó chịu: "Cảnh Dương."

Cảnh Dương cười nhìn nàng, đưa tay cầm tay phải của nàng lên, dán tại trên ngực của mình.

Xúc cảm mềm mại, tựa như dòng điện xẹt qua đại não Liễu Không, nàng lại nghĩ tới thời gian ở trên núi, thân thể xích lỏa của Cảnh Dương, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, điểm nhỏ phấn hồng kia, tay Liễu Không run rẩy không ngừng, cổ họng cũng không ngừng nuốt nước bọt.

"Ta là của ngươi, ngươi muốn thế nào thì thế đó, ta đều tùy ngươi." Hai gò má Cảnh Dương đỏ bừng, chăm chú cầm lấy tay Liễu Không đặt tại trước ngực, chỉ sợ nàng lại lùi bước.

Đại não Liễu Không trống rỗng, liều mạng mà thở hổn hển, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngọn núi đang phập phồng của Cảnh Dương :"Của ta? Ngươi là của ta sao?"

Không biết vì sao, nghe được Liễu Không hỏi câu này, trong lòng Cảnh Dương cực kỳ khó chịu, lẽ nào lâu như vậy, hắn vẫn cho rằng bản thân không phải của hắn sao?

"Ta là của ngươi, ta vĩnh viễn đều là của ngươi!"

Của ta! Liễu Không nghe thấy được Cảnh Dương nói nàng là của mình, là của mình, không sai! Nàng chính là của mình !

Nghĩ liền đem tay kia cũng đặt tại trước ngực Cảnh Dương, dùng sức cố sức vuốt ve, trong miệng liều mạng lặp lại: "Ngươi là của ta! Là của ta, không phải người khác, ai cũng không thể cướp ngươi đi, Tống Tuấn Dật cũng không được!"

Cảnh Dương bị nàng vuốt ve cả người mềm nhũn, đột nhiên nghe nàng nhắc tới Tống Tuấn Dật, đang muốn hỏi nàng, liền cảm thấy trước mắt xoay tròn, ngay sau đó bản thân đã bị Liễu Không đặt ở dưới thân.

"Ân! Liễu Không." Cảnh Dương chưa thấy qua Liễu Không như vậy, có chút si mê, lại có chút hung ác độc địa, không hiểu trong lòng có chút sợ.

Trong con ngươi kia hiện lên một tia sợ hãi, đều bị Liễu Không thu vào đáy mắt, nguyên bản dục vọng xông lên đại não, đột nhiên rơi xuống đáy cốc, đã biết mình đang làm gì! Liễu Không dưới đáy lòng chất vấn bản thân, lẽ nào ngươi muốn cho Cảnh Dương hận ngươi sao!

"Ngươi đi đâu vậy?" Cảnh Dương cảm giác được người phía trên chậm rãi thối lui về phía sau, lập tức đưa tay ôm chặt.

"Ta, ta đi ra ngoài." Thanh âm Liễu Không rất nhỏ, như không còn sức lực.

Cảnh Dương nâng người, đem mặt dán tại trên ngực của nàng, hai tay chăm chú mà ôm lấy thắt lưng của người này, có chút ủy khuất nói: "Không phải nói được rồi sao? Ngươi thế nào lại muốn đi a?" Sau đó lại có chút ngượng ngùng cắn môi nói: "Ta cũng là lần đầu tiên, ngươi không hiểu ta mới như vậy, mà ngươi cũng không thể để ta vẫn chủ động như thế a, ta cũng sẽ sợ."

Liễu Không thật sâu mà thở dài: "Ta, ta, ai! Ngươi không rõ, ta không muốn ngươi, là sợ ngươi chán ghét ta, sợ ngươi sẽ hối hận."

"Ngươi lại nữa rồi, ta nói qua sẽ hối hận lúc nào, khi nào nói qua sẽ chán ghét ngươi, hơn nữa việc này là ta muốn làm, cũng không phải ngươi, vì sao ngươi luôn như vậy a!" Thanh âm khóc nức nở của Cảnh Dương lần thứ hai nổi lên.

"Cảnh Dương, ta có chuyện trọng yếu muốn nói cùng ngươi, ngươi trước buông ta ra." Liễu Không quyết định hay là để nàng biết thân phận của bản thân trước, dù sao nàng không muốn lừa dối Cảnh Dương như thế, giữa hai người tối trọng yếu chính là thẳng thắn, nếu Cảnh Dương làm không được, vậy bản thân làm trước đi.

"Ta không buông, buông ngươi ra ngươi lại muốn chạy, cứ như vậy nói đi." Cảnh Dương gắt gao mà ôm chặt thắt lưng Liễu Không, mặt dán tại trên ngực của nàng, một khe hở cũng không có.

"Ta sẽ không chạy." Chờ ta nói xong , chính là ngươi sẽ đuổi ta đi.

Cảnh Dương nghe thanh âm của hắn, không hiểu sao có chút hoảng hốt, nàng có một loại cảm giác không muốn biết, rất mãnh liệt.

Liễu Không chậm rãi giật lại tay Cảnh Dương đang ôm bản thân, yên lặng đứng dậy, quỳ ở trên giường.

"Ngươi rốt cuộc có chuyện gì gạt ta?" Dừng lại một chút "Kỳ thực, ngươi muốn nói thì nói, không muốn cũng có thể không nói cho ta biết." Cảnh Dương có chút không dám nhìn Liễu Không.

"Nhất định phải nói, nếu không nói, chúng ta vĩnh viễn cũng không có khả năng chân chính cùng một chỗ." Thế nhưng muốn nói ra, cũng có khả năng lập tức phải ra đi, lúc này tâm tình Liễu Không rất bi thương.

"Ngươi trước hết xoay người sang chỗ khác, ta xong sẽ gọi ngươi, ngươi tái chuyển đến."

Cảnh Dương không nói chuyện, chỉ là gật đầu, xoay người, kế tiếp chợt nghe thấy một trận thanh âm tất tất tác tác, Liễu Không hiện tại đang cởi y phục, vì sao hắn phải cởi y phục?

Cẩm bào, trung y, quần, tiết khố, từng món từng món cởi xuống, thẳng đến trống trơn, Liễu Không mới dừng tay lại.

Từng chữ từng chữ ngập ngừng nói: "Ta...xong...rồi."

Thân thể Cảnh Dương có chút cứng ngắc, lúc này nàng mất đi linh hoạt ngày xưa, giống như một lão nhân tuổi xế chiều, có lẽ còn tệ hơn, nửa ngày cũng chưa xoay người lại.

"Ngươi xem ta đi, xem xong, nếu như ngươi còn có thể tiếp thu, cho dù không cần tánh mạng này, ta cũng đều theo ngươi, nếu như ngươi không thể tiếp thu, chúng ta hiện tại kết thúc, Liễu Không ta tuyệt không dây dưa."

"Ngươi nói là được, ta không muốn nhìn, coi như ngươi tàn tật, ta cũng tiếp nhận!" Thanh âm Cảnh Dương run run, nàng chỉ đơn thuần cho rằng trên người Liễu Không có bệnh không tiện nói ra.

Liễu Không nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra, vươn hai tay, cầm lấy vai Cảnh Dương, mạnh mẽ xoay nàng lại.

Một khắc ánh mắt Cảnh Dương nhìn thấy thân thể của Liễu Không, giọt nước mắt lập tức rơi xuống.

"Ta là nữ, giống như ngươi."

"Ngươi hỗn đản!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info