ZingTruyen.Com

[BHTT][Edit-Hoàn] Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ! - Hàn Thất Tửu

Chương 40 - Ai thẳng thắn thành khẩn hơn ai?

daodinhluyen

 "Tống ái khanh a, đại công tử như ngươi thế nhưng khó lường a, dáng vẻ đường đường, văn võ toàn tài, làm việc cũng rất có chính kiến, tương lai khẳng định sẽ là một hiền tài trụ cột!" Có thể là bởi vì Mộ Dung Cảnh Dương hồi cung, tâm tình Mộ Dung Thần phi thường tốt, trong ngôn ngữ không ngừng lộ ra một cổ tiếu ý.

"Hoàng thượng quá khen! Khuyển tử sao dám ở trước mặt hoàng thượng múa rìu qua mắt thợ." Tống Thanh Sơn cong thắt lưng, lại nói: "Tuấn Dật, còn không mau mau khấu tạ thánh ân!"

"Đa tạ hoàng thượng!" Nam âm hồn hậu, giữa trán tràn đầy tự tin.

"Ha ha! Hảo!" Mặt Mộ Dung Thần mang theo tiếu ý nhìn về phía Tống Thanh Sơn, nói: "Không bằng ngươi chia một nửa nhi tử cho trẫm, thế nào a?"

"Thần sợ hãi." Lúc Tống Thanh Sơn nói lời này, bộ dáng cúi đầu khiêm tốn, nhưng khóe miệng lại hiện ra tiếu ý.

"Có cái gì sợ hãi hay không sợ hãi, ngươi nói lời này có chút khách khí với trẫm." Mộ Dung Thần khoát tay áo, quay sang Tống Tuấn Dật nói: "Thường đi lại trong cung, Cảnh Dương của trẫm cũng xấp xỉ như ngươi, quan trọng nhất chính là trẫm rất thích những người trẻ tuổi trong cung những năm nay, vừa lúc cũng khiến trong cung có thêm linh khí."

"Dạ, hoàng thượng, sau này Tuấn Dật sẽ thường xuyên vào cung." Tống Tuấn Dật không thể so với phụ thân hắn, dù sao tuổi vẫn còn trẻ, được khen một chút thì đã thiếu kiên nhẫn, lập tức liền trả lời.

"Cha, ý của hoàng thượng là muốn hứa gả Cảnh Dương cho ta sao?" Tống Tuấn Dật vừa ra khỏi hoàng cung, không đợi nổi nên mở miệng hỏi.

Vừa dứt lời, Tống Thanh Sơn liền lớn tiếng trách x: "Hồ đồ! Cũng không nhìn đây là đâu, cứ như vậy khẩu bất trạch ngôn*!"

*ko biết lựa ý mà nói

Tống Tuấn Dật từ nhỏ đã tôn kính Tống Thanh Sơn nhất, cũng sợ Tống Thanh Sơn nhất, bị rống như thế, sắc mặt một cái liền trắng bệch, mồ hôi trên trán cũng xông ra "Phụ thân giáo huấn rất đúng, nhi tử sai rồi."

Tống Thanh Sơn cau mày, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh vài lần, liền phất tay lên xe ngựa.

"Ngươi nhìn ngươi xem, vi phụ bất quá nói ngươi một hai câu, ngươi đã sợ thành như vậy, Dật nhi đã không còn nhỏ, thế nào còn không biết nhẫn nhịn như thế!" Tống Thanh Sơn thực sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Dật nhi, ngươi phải thời thời khắc khắc ghi nhớ, sự tình chưa đến phút cuối không thể nắm chắc tuyệt đối, nhất là thánh ý, gần vua như gần cọp, ngông cuồng phỏng đoán, sẽ chuốc họa vào thân." Làm quan nhiều năm như vậy, Tống Thanh Sơn biết rõ nguy hiểm trong triều đình.

"Dạ, cha, hài nhi nhớ kỹ." Tuy rằng lúc này Tống Tuấn Dật cúi đầu, nhưng lúc này tuổi còn trẻ, trên khuôn mặt vẫn còn chút tự phụ, tự cho rằng công chúa là của hắn.

"Người nào!" Thị vệ giữ cửa chắn trước xe ngựa.

"Làm sao vậy?" Vệ Trường Phong không nhanh không chậm xốc màn xe lên, đưa đầu ra, chậm rì rì hỏi.

"Nguyên lai là Vệ đại nhân!" Thị vệ vừa thấy là Vệ Trường Phong, nhanh chóng ra hiệu cho những người khác, quát to: "Đều tránh ra!"

Vệ Trường Phong lúc này mới chậm rãi buông rèm cửa.

Xe ngựa ngừng ở biệt viện phía tây ngoại ô.

"Đa tạ, Vệ đại nhân." Cảnh Dương cùng Thu Bảo một trước một sau xuống xe ngựa.

"Công chúa nói quá lời, đây là chức trách của vi thần." Vệ Trường Phong khom người, hai tay ôm quyền.

Cảnh Dương mỉm cười "Vậy làm phiền đại nhân." Quay đầu nói: "Thu Bảo, chúng ta vào thôi."

Như rất quen thuộc, Cảnh Dương vừa đẩy cửa vào phòng, Thu Bảo đã cho thị nữ lui ra hết, bản thân canh giữ ở trước cửa.

"Liễu Không." Cảnh Dương vào cửa không gặp Liễu Không, nhấc chân đi vào buồng trong, còn chưa được mấy bước đã thấy một người nằm thẳng tắp trên giường.

Cảnh Dương hé miệng cười, phóng nhẹ bước chân, nhưng tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng đi đến bên cạnh giường, vén bức màn màu hồng nhạt lên, sủng nịch xoa xoa lỗ tai của Liễu Không.

"Ân!" Hẳn là vẫn còn đang trong giấc mộng, Liễu Không nói mớ vài câu, lấy tay gạt thứ trên lỗ tai mình ra, xoay người đưa lưng về phía Cảnh Dương.

Bất quá, Cảnh Dương không có dự định cứ như vậy mà buông tha Liễu Không, chống người, nắm tay nâng lên, tiếp tục quấy rầy cái lỗ tai mềm mại nho nhỏ của Liễu Không, nhìn kỹ trên đó còn có một tầng lông tơ gần như trong suốt.

Dường như cảm thấy có người trêu đùa lỗ tai của mình, không chịu nổi quấy rầy Liễu Không rốt cuộc cũng chuyển tỉnh, đôi mắt phủ một tầng sương mù mà bắt đầu tìm kẻ đầu sỏ gây nên.

"Còn không mau thức dậy a! Cũng đã giờ nào rồi? Tiếp qua một hồi đều đến trưa!" Cảnh Dương dùng ngón út đâm đâm lên cái má có lúng đồng tiền của Liễu Không, đùa đến bất diệc nhạc hồ.

Thanh âm này, là Cảnh Dương! Liễu Không cọ một chút liền ngồi dậy, vẻ buồn ngủ trước đó, tất cả đều tiêu tan, cầm lấy cánh tay của Cảnh Dương, Liễu Không vô cùng vui vẻ "Ngươi, ngươi đến khi nào?"

Cảnh Dương cố tình đưa ra khuôn mặt nghiêm túc, không nhìn tới Liễu Không "Đã đến một hồi lâu, bất quá hình như ta tới quá sơm, người nào đó vẫn còn chưa tỉnh ngủ a!" Cảnh Dương chợt xoay mặt qua, nheo mắt nói: " Nói, có phải hay không mơ thấy tiểu cô nương nhà ai?"

"Trời đất chứng giám! Ta chỉ nhớ ngươi đến phát cuồng, kia còn có thời gian đâu mà nghĩ đến người khác, nếu là mơ, thì cũng là mơ thấy ngươi!" Liễu Không đấm ngực dậm chân.

Cảnh Dương ha hả cười nhìn Liễu Không: "Không đùa ngươi nữa, ngươi ở nơi này thoải mái không?"

Liễu Không kéo kéo cổ áo trung y, nheo mắt nói : "Giường này quả thực rất tốt, ta chưa từng ngủ qua cái giường tốt như vậy!" Nói xong, tay Liễu không còn không ngừng mà ở trên giường vuốt vuốt "Thế nhưng, đại khái là nó rất tốt cho nên cả một buổi tối ta chưa hề chợp mắt"

"Cái gì? Một buổi tối không ngủ?" Cảnh Dương thực đau lòng nhìn Liễu Không, vành mắt đều đen đến lợi hại.

"Đừng lo, ta không sao đâu!" Liễu Không không chút để ý, lại hé miệng nói: "Ngươi đến là được rồi!! Chỉ cần ngươi đến, được nhìn thấy ngươi, đừng nói là một buổi tối không ngủ, cả đời không ngủ ta cũng nguyện ý!"

"Lại nói bừa! Suốt ngày miệng cứ nói những câu không đúng đắn!" Cảnh Dương liếc Liễu Không, đứng dậy chuẩn bị ra cửa.

"Sao ngươi bỏ đi?" Nàng vừa đứng lên, Liễu Không lập tức giữ tay nàng lại: "Đừng đi!"

Cảnh Dương cười nhìn dáng vẻ khẩn trương như vậy của Liễu Không, trong lòng thoáng chua xót, nàng đúng ra nên hảo hảo bồi Liễu Không, khom lưng nâng lấy khuôn mặt của Liễu Không, Cảnh Dương nói: "Ta không đi! Vả lại, ta có thể đi đâu?

Liễu Không ngẩn ngươi, lập tức tiếp lời nói: "Ta mới mặc kệ ngươi đi đâu, dù sao ta cũng không cho ngươi đi!"

Cảnh Dương cười cười, ôn nhu nhìn Liễu Không: "Ta đi phân phó hạ nhân chuẩn bị nước tới cho ngươi rửa mặt!"

"Nga!" Liễu Không lúc này mới buông lỏng tay ra: "Vậy ngươi nhanh lên!"

Điểm nhẹ cái trán Liễu Không, Cảnh Dương nói: "Tiền đồ!" Ngay cả Cảnh Dương cũng mong sao Liễu Không có thể vĩnh viễn dán lấy nàng như vậy.

Cảnh Dương không chỉ phân phó hạ nhân đem nước tới mà còn thúc giục trù phòng chuẩn bị ngọ thiện, sau khi súc miệng xong, tính thời gian cũng là có thể ăn cơm được rồi, người này, cả đêm không ngủ, sáng sớm cũng không ăn gì, phỏng chừng hiện tại đói bụng lắm.

"Đứng lên, tay nâng lên!" Cảnh Dương mặc ngoại sam cho nàng, lại bảo Liễu không xoay người, buộc đai lưng xong mới bưng nước đến cho nàng.

"Ta tự mình làm." Liễu không thấy Cảnh Dương cầm khối vải bố muốn lau mặt cho mình, lập tức ngượng ngùng, vội vàng đưa tay muốn đoạt lấy.

"Làm gì?" Cảnh Dương lập tức giấu vải bố ra phía sau, trợn trờn mắt nhìn Liễu Không: "Ta hầu hạ ngươi còn không vui? Ta đây đi gọi tỳ nữ bên ngoài vào?"

Liễu Không im lặng, ngốc nghếch trừng trừng nhìn Cảnh Dương, lại vò đầu vò tay: "Ta, ta không phải là ý đó, thế nhưng dù sao ngươi cũng là công chúa, hầu hạ ta như vậy có thể không tốt hay không? Rất ủy khuất ngươi!"

Cảnh Dương vừa nghe lời này của Liễu Không, trên mặt lập tức tức giận, tay liền đem giấy lụa bỏ vào chậu nước, chống lại ánh mắt Liễu Không, nói:"Cho dù người khác nghĩ ta như thế nào, ngươi như thế nào cũng nghĩ ta như vậy? Ta làm công chúa thì thế nào? ta là công chúa cũng không phải đã đem thân mình cho ngươi xem sao? Hiện tại cảm thấy ta ủy khuất? Lúc trước sao ngươi không cảm thấy?"

"Đừng tức giận, ta sai rồi!" Liễu Không giữ lấy vai của Cảnh Dương, dán tại bên tai của nàng nói :"Ta như vậy không phải đau lòng cho ngươi sao? Kia vậy ngươi lau cho ta thì tốt rồi! Ta, ta rất thích được ngươi hầu hạ!"

"Tránh ra!" Cảnh Dương mắng Liễu Không một cái, trên mặt ửng đỏ nói: "Ngươi lại nói bừa cái gì đó! Ai thích hầu hạ ngươi!?" Người này như thế nào lời gì cũng có thể nói được, dậm chân, Cảnh Dương xấu hổ muốn đi ra ngoài "Ta kêu tỳ nữ đi vào, ngươi muốn ai lau cho ngươi thì để cho người đó lau cho ngươi!"

Liễu Không sao có thể để Cảnh Dương đi, trên tay dùng một chút lực, đem người kéo trở về, thân mình vòng qua, thẳng tắp chắn trước mặt Cảnh Dưởng

"Ngươi không lau cho ta, ta đây lau cho ngươi được không?" Liễu Không ở bên tai Cảnh Dương thổi nhiệt khí, trên tay ầm thầm dùng sức khiến Cảnh Dương vững vàng nằm trong lòng mình.

"Ai muốn ngươi nịnh bợ, ta mới không cần!" Cảnh Dương cắn môi, nhỏ giọng nói, thân mình cũng không giãy dụa, mặc cho Liễu Không ôm mình.

" Ta không có nịnh bợ!" Nói xong, Liễu Không ôm Cảnh Dương chuyển qua chỗ chậu nước, vươn tay, cầm lấy vải bố.

Cảnh Dương đẩy Liễu Không ra, giật lấy vải bố trong tay Liễu Không, vắt khô nước, nói: "Đến đây!"

Cảnh Dương cũng không thể nói rõ tâm tình của chính mình. Tuy nói làm công chúa cao quý, làm cái gì cũng đều có người hầu hạ nhưng nàng chính là muốn đối xử tốt với Liễu Không, chỉ cần là chuyện của hắn, Cảnh dương đều nguyện ý tận lực mà làm, có thể đây là yêu đi? Từ đáy lòng mà nói, Cảnh Dương đã muốn xem Liễu Không là phu quân của mình, giữa các nàng chỉ kém một tờ giấy hôn ước!

"Công chúa, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi!"

Để vải bố trong tay xuống, lại sửa sang lại vạt áo cho Liễu Không, lúc này mới quay sang ngoài cửa trả lời "Đem vào đi!"

Thu Bảo đem đồ ăn đến lại bưng chậu nước ra ngoài, lúc này dư quang của nàng nhìn đến Liễu Không, trong lòng nhịn không được buồn cười, lần trước đến muốn khuyên công chúa hồi cung, không có rãnh nhìn đến Liễu Không! Này một thân bạch y thật giống công tử nhà ai, bất quá nếu như đầu không trọc thì càng tốt.

"Còn ngây ngốc làm gì? Lại đây ăn cơm a!" Cảnh Dương nắm tay Liễu Không đi đến bàn cơm, cầm lấy bát xới cơm cho Liễu Không.

"Ăn bù nhưng phải kiềm chế một chút, đừng nữa ăn nhiều như vậy, một hồi lại không chịu nổi." Lại nghĩ đến bộ dáng tối hôm qua hắn ăn đến nổi không động đậy nổi.

Liễu Không tiếp nhận bát, ăn một ngụm.

"Cẩn thận nóng!" Cảnh Dương ở bên cạnh thúc giục "Như thế nào mỗi lần ăn cơm đều giống như quỷ đối đầu thai, chậm chút!"

Bao tử Liễu Không sớm đã rỗng tuếch, đầu cũng không nâng, chỉ ân một tiếng lại từng ngụm từng ngụm ăn tiếp, đồ ăn hôm nay rất hợp với khẩu vị của Liễu Không, đều là thức ăn chay! Liễu Không cảm thấy so với hôm qua ăn ngon hơn nhiều.

Sau khi ăn xong, hạ nhân thu dọn bát đũa, Cảnh Dương cùng Liễu Không liền rơi vào im lặng, mỗi người đều có tâm sự, tuy rằng muốn nói cho đối phương nghe, nhưng không thể nào nói ra.

"Cảnh Dương...."

"Liễu Không..."

Hai người đồng thời mở miệng lại cùng dừng lại không nói.

Liễu Không liếm liếm môi nói: "Ngươi nói trước đi, ta – không – gấp!"

Cảnh Dương nhìn gương mặt Liễu Không, suy nghĩ cả nửa ngày mới thật cẩn thận mở miệng: "Ngươi có thể là phải ở chỗ này một thời gian, chỗ phụ hoàng ta tạm thời không thể nói cho hắn chuyện tình của chúng ta, ta có nỗi khổ, nhưng việc này tuyệt đối là vì tốt cho hai chúng ta!"

Trong mắt Liễu Không hiện lên một tia ảm đạm, nhưng lập tức tiêu thất, không sao cả gật đầu: "Không sao, không cần nói cho phụ hoàng ngươi, ta sẽ ngốc ở chỗ này, đâu cũng không đi, chỉ cần ngươi mỗi ngày đến thăm ta là được."

Trong mắt Cảnh dương phiếm lệ quang, nàng không đành lòng nhìn vào mắt của Liễu Không "Ta, ta cảm thấy có lỗi với ngươi."

Khóe miệng Liễu Không lộ ra một tia cười khổ, trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu không phải ta tham luyến ôn nhu của ngươi, không dám thẳng thắn cùng ngươi, hai người chúng ta sao lại có ngày hôm nay, muốn thật sự nói đúng sai, cũng là ta có lỗi với ngươi.

Lắc lắc đầu, kéo tay Cảnh Dương nói: "Giữa chúng ta làm gì có ai đúng hay sai? Ngươi còn muốn tính toán những thứ này với ta sao?" Mím môi, thanh âm mang một tia khàn khàn "Ta vẫn nói câu kia! Chỉ cần ngươi không chê ta, không đuổi ta đi, ta liền đi theo ngươi suốt đời!"

"Ta làm sao sẽ ghét bỏ ngươi!?" Cảnh Dương ghé vào hõm vai Liễu Không, thanh âm đã muốn mang theo tia nghẹn ngào, nức nở nói: "Ta muốn chung sống với ngươi, cả đời!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com