ZingTruyen.Info

[BHTT] Edit - Đào lý bất ngôn - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 37: Thời kỳ trưởng thành

Moon_light_Ss

"Thời kỳ trưởng thành của con gái thường sớm hơn con trai, bắt đầu trong giai đoạn 10-12 tuổi. Đặc điểm là tâm tình rất dễ chấn động, hay thay đổi, phản nghịch, biểu hiện ở chuyện muốn thoát ly gia đình, càng muốn tham gia các hoạt động giao lưu với bạn bè, kết giao bằng hữu có sở thích giống nhau, chú ý đến hình tượng của mình, muốn thử kết giao với bạn khác phái, trong quá trình kết giao thì tâm lý càng trở nên phức tạp."

Ngôn Hề tan tầm trên đường về nhà, trong đầu hiện lên những dòng chữ trong quyển sách đã xem qua.

An Chi không thể nghi ngờ là đã đến độ tuổi này a.

Gần đây nàng lại cao thêm mấy cm, hôm qua trên trán nổi lên một cái tiểu đậu đậu, thật rất mất hứng.

Ngôn Hề không tiếng động mà mỉm cười.

Ánh chiều tà nhuộm hồng những đám mây ở đường chân trời, màn trời xanh thẳm hiện lên tràn đầy ánh nắng chiều, là một hình ảnh không gian thập phần mỹ lệ.

An Chi đã đến thời kỳ trưởng thành, nàng không còn là bé thỏ con hay khóc nhè. Từ khi nào Ngôn Hề đã tiếp nhận sự thật này rồi, từ khi nàng ý thức được An Chi đã bắt đầu trổ mã, hẳn là nên mua cho An Chi loại áo lót thích hợp với giai đoạn này.

Cô bé mười hai tuổi, tư thái nhỏ nhắn non mềm giống như một cái chồi xanh, trước ngực đã hơi nhô lên được che dấu dưới lớp áo đồng phục rộng rãi, phấn hồng giống như chồi non của một nụ hoa tươi mới.

Đúng vậy, Ngôn Hề ý thức được An Chi đã chân chính bước đến thời kỳ trưởng thành mẫn cảm phức tạp, những đồng nghiệp tiền bối đều phổ cập kiến thức cho nàng về việc trẻ em đến thời kỳ này có bao nhiêu đáng sợ, cần bao nhiêu cẩn thận đối sử. Nàng cũng đã trải qua giai đoạn này, Ngôn Hề cảm thấy nàng nhất định phải giữ vững tinh thần để ứng đối.

Hôm nay nàng vốn muốn đi đón An Chi, nhưng mà cô bé gởi nhắn tin nói đã trên đường về nhà rồi.

Đèn xanh. Ngôn Hề mở mui xe ra, hơi ngửa mặt lên. Cơn gió lùa qua mái tóc mềm của nàng, khóe môi Ngôn Hề nhếch lên. Dựa theo tốc độ này, có lẽ trên đường sẽ gặp được.

Đèn đỏ. Ngôn Hề đạp chân ga, tăng tốc độ.

Quả nhiên, trên một con đường trước khi đến nhà trước, đã nhìn thấy thiếu nữ đang đi chiếc xe đạp màu cam, nàng hơi cong lưng, búi tóc lên cao, đồng phục ngắn tay màu trắng bị gió thổi phất phơ.

Ngôn Hề mỉm cười, đang muốn đi theo sau nhấn còi trêu nàng một chút. Khóe mắt liếc nhìn qua một chiếc xe đạp khác đang đi bên cạnh nàng, là một nam sinh, không xa không gần đi theo sát nàng, cũng mặc đồng phục.

Ngôn Hề thoán nheo mắt lại, tình huống gì đây? Kẻ theo dõi? Biến thái? Ngôn Hề đạp mạnh chân ga, tốc độ xe vọt lên như bão tố, vừa định ấn còi.

Chỉ thấy nam sinh kia đạp bàn đạp một cái, đuổi theo nhanh hơn, tựa hồ muốn nói chuyện với An Chi.

Rất hiển nhiên là quen biết An Chi.

Ngôn Hề nhẹ nhàng lái xe đến gần, bất động thanh sắc mà quan sát.

An Chi lắc đầu nói cái gì đó, sau đó liền quay đầu một bộ dáng không muốn để ý đến hắn, nam sinh gãi gãi đầu, thả chậm tốc độ một chút, vẫn đi theo ở phía sau.

Ngôn Hề một tay chống tay lái giống như có điều đang suy nghĩ, cười khẽ.

Thở dài: Bây giờ liền bắt đầu rồi nha.

Nhanh như vậy đã có người theo đuổi rồi...

Nàng là tán thành, hay là phản đối đây?

Ngôn Hề gõ gõ đầu, nàng tiến lên chút nữa, ấn còi. Thoáng tới gần nam sinh, nam sinh buộc lòng phải tránh sang một bên. Hắn quay đầu trừng mắt nhìn Ngôn Hề, nhìn thấy một gương mặt tựa tiếu phi tiếu, sững sờ.

Ngôn Hề liếc nhìn qua hắn.

Lúc này An Chi nghe thấy tiếng vang cũng tò mò quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Ngôn Hề đã chạy đến bên cạnh nàng. Nàng giơ lên má lúm đồng tiền: "Hôm nay ngươi về sớm như vậy?"

Ngôn Hề cười gật đầu với nàng: "Có muốn đua xem ai về nhà trước hay không?"

An Chi: "Cáp? Rất không công bằng a..." Vừa nói dưới chân vừa dùng sức, đạp rất nhanh, thậm chí còn quẹo vào ngã rẽ trước tiên.

Ngôn Hề lại nghiêng mắt nhìn nhìn nam sinh ở phía sau đang sững sờ nhìn các nàng nói chuyện phiếm một lần, đạp chân ga, cũng rẽ vào ngã rẽ.

Đến cửa tiểu khu. An Chi quay đầu cười với nàng: "Ta đi vào trước." Ngôn Hề nhìn nàng quét thẻ vào cửa, tuyệt đối không quan tâm đến nam sinh đang dừng xe ở bên cạnh các nàng.

Nhìn qua quan hệ cũng không tốt lắm a...

Ngôn Hề thầm nói. Nàng xuống xe, đi đến trước mặt nam sinh kia.

"Ngươi tên gì? Tại sao lại đi theo An Chi?"

Nam sinh lắp bắp nói: "Tỷ, tỷ tỷ, a không, a di, ta là Trần Ngụy, là bạn cùng lớp với Đào An Chi...Ta...Không phải đi theo nàng, ta muốn đưa nàng về nhà."

Vừa rồi Trần Ngụy nhận ra Ngôn Hề, trong buổi họp phụ huynh từ xa xa đã nhìn thấy một lần, nghe nói là a di của Đào An Chi, không nghĩ tới khi gặp trực tiếp lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy. Nàng mang giày cao gót, chiều cao cơ hồ là tương đương với hắn, tuy rằng vẻ mặt ôn hoà, nhưng mà cảm giác khí thế bức người.

Ngôn Hề: "Trần Ngụy?"

Thanh âm như ngọc châu rơi trên khay. Êm tai đến cực điểm.

Trần Ngụy khẩn trương đến không được, thật không nghĩ đến lần đầu tiên đưa bạn học nữ mình yêu thích về nhà liền gặp phải gia trưởng. Hắn quả thực muốn moi tim moi phổi của mình ra để chứng minh hắn không phải là người xấu, "Phải...Tỷ, a di, ba của ta họ Trần, mẹ họ Ngụy, cho nên ta là Trần Ngụy."

Ngôn Hề khe khẽ cười cười, gật đầu, "Cám ơn ngươi đã đưa An Chi về, không còn sớm, về nhà đi."

Nói xong, nàng trở lại trong xe, khởi động xe rời đi.

Trần Ngụy nhìn theo chiếc xe chạy vào gara, nặng nề mà thở ra một hơi.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, An Chi đang ở trong phòng làm bài tập, Ngôn Hề đi tới, nàng đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang rất chăm chú nghiêm túc kia của An Chi mấy giây, gõ gõ cửa.

An Chi ngẩng đầu.

"Đi ra ngoài một chút không?" Nàng cười hỏi.

Vào ban đêm, dưới tiểu khu có không ít người tản bộ. Có gia đình mang theo trẻ em, có người dẫn thú cưng đi tản bộ, còn có một vài trẻ em đang chạy tới chạy lui mà chơi đùa, An Chi cầm lấy cái chìa khóa tình con chuột hồng của nàng (là một miếng silicon hình con chuột nhỏ, có thể đem cái chìa khóa bỏ vào trong), nàng đeo trên cổ tay, đi theo bên cạnh Ngôn Hề.

Hàng cây ven đường đều được giăng đèn, yên tĩnh mà phát ra ánh sáng. Hai người bọn họ từ từ dạo bước dưới tàng cây.

"Nam sinh Hôm nay là Trần Ngụy? Quan hệ giữa hắn và ngươi như thế nào?"

Trần Ngụy? An Chi đã biết nhất định là Ngôn Hề sẽ hỏi điều này.

Nàng thản nhiên nói: "Không có gì cả, hắn chính là bạn cùng lớp với ta."

Ngôn Hề nói: "Nhưng mà hắn nói đưa ngươi về nhà nha..."

An Chi trẻ con mà bĩu môi, "Ta cũng không cần hắn đưa về, là tự hắn muốn đi theo ta." Từ sau tiết thể dục lần trước, Trần Ngụy thường xuyên hỏi bài vào lúc nghỉ giữa giờ, thật sự có việc này. An Chi an chi nói với hắn căn bản hắn không có nghe, chỉ ngẩn người với nàng.

Hôm nay còn đi theo sau lưng nàng, nói muốn đưa nàng về nhà. Có chút phiền.

Ngôn Hề cười khẽ một tiếng.

An Chi nghiêng đầu nhìn nàng, vừa về nhà nàng liền tẩy trang, thay một chiếc váy dài rộng thùng thình, đeo cặp kính gọng tròn. Đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn.

An Chi quay đầu, đê mi liễm mục nói: "Bây giờ Lưu nãi nãi không tới đón ta, ngươi cũng không tới đón ta..."

Ngôn Hề dừng bước.

An Chi mím môi không lên tiếng, đi về phía trước vài bước. Không để ý tới nàng.

Lưu nãi nãi vẫn qua làm cơm chiều cho các nàng, trường trung học của An Chi cách tiểu khu hơn nửa giờ đi đường, bắt xe buýt vòng tới vòng lui cũng mất 20 phút, tiện nhất chính là đi học bằng xe đạp, hoặc là được gia trưởng đưa đi.

Lúc Ngôn Hề tan việc thì về không kịp, cho nên dặn An Chi về nhà trước thì nhắn tin cho nàng. Kỳ thật An Chi cũng không thấy có vấn đề gì, dù sao rất nhiều bạn học cũng đều cùng đi xe đạp cùng tan học, con đường này cũng rất an toàn, cũng không ít người cùng trường sống ở đây.

Chỉ là giờ này khắc này, nàng chính là cảm thấy có chút ít ấm ức.

"Đào Đào..." Ngôn Hề từ phía sau đuổi theo, nàng mang theo xin lỗi nói: "Thực xin lỗi..."

An Chi vừa nói ra miệng liền cảm thấy mình có chút đang cố tình gây sự, nhưng mà khi Ngôn Hề nói một câu xin lỗi, nàng lại thốt ra: "Ta biết...Ngươi bận rộn công việc..."

Ngôn ngữ của Ngôn Hề trì trệ, nhìn An Chi phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chạy về phía trước vài bước.

"Ai..."

An Chi không biết Ngôn Hề ở sau lưng nàng mang vẻ mặt gì, nàng uể oải nhíu mày lại, cảm thấy mình thật sự là không được tự nhiên chết mất, cố tình gây sự. Tuy rằng Ngôn Hề bận rôn, nhưng mà người kia chưa bao giờ bỏ qua những cuộc họp phụ huynh của nàng, những hoạt động trong trường, tất cả những cuộc thi mà nàng tham gia từ tiểu học đến trung học. Tất cả chi tiêu trong cuộc sống của nàng cho đến bây giờ, đều là một mình người kia phụ trách. Thậm chí Lưu nãi nãi cũng nói tiền lương Ngôn Hề trả cho Lưu nãi nãi có thể còn nhiều hơn đa số những gia đình thành phần tri thức trong Bội thành.

Mà gần đây An Chi mới biết được, Ngôn Hề làm việc trong đài truyền hình, mặc dù là trong biên chế, cũng được chia phòng ở, nhưng mà ba năm trước tiền lương thậm chí còn không đủ để đưa cho Lưu nãi nãi. Đừng nói đến những thứ chi tiêu khác.

Nếu không phải nàng có tiền gởi ngân hàng, Ngôn đại tẩu lại giỏi về đầu tư kéo theo nàng, các nàng vốn không thể có cuộc sống tốt như vậy.

An Chi nghĩ không biết có phải nàng rất vô ơn, rất không hiểu chuyện hay không, bây giờ còn cố tình gây sự với người kia như vậy.

Hàng lông mi thật dài của nàng bao phủ lên đôi mắt to tròn, má lúm đồng tiền ảm đạm hãm sâu xuống. Đứng bất động tại chỗ. Ngôn Hề từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sờ lên đầu của nàng: "Đào Đào..."

An Chi gần như sắp bật khóc, nàng xoay người vùi vào lòng người kia. Khó chịu ngột ngạt nói: "Thực xin lỗi...Ta lại tức giận..."

Ngôn Hề nghĩ: Quả nhiên đứa nhỏ trong độ tuổi vị thành niên tâm tình hay thay đổi thất thường a, nàng vốn là muốn nói với cô bé vấn đề yêu đương nhạy cảm, bây giờ ngược lại phải ổn định tâm tình của cô bé.

Nàng nhẹ giọng an ủi: "Không có gì...Được rồi...Chúng ta trở về đi? Trở về rồi nói tiếp?"

An Chi từ trong lòng người kia nhìn thấy người chung quanh đang nhìn nàng, nàng bắt đầu xấu hổ, từ trong lòng người kia đi ra, nhỏ giọng nói: "Ân..."

An Chi lại cảm thấy tâm tình uể oải chắn ngang trong dạ dày của nàng, làm cho nàng cực kỳ khó chịu, nàng sầu não uất ức, nhìn mọi người chung quanh, đều làc những gia đình. Tựa hồ những tâm tình bất ổn tồi tệ có thể dể dàng được mối quan hệ gia đình máu mủ ổn định lại.

Nảng được Ngôn Hề quan tâm đến lớn như vậy rồi, người kia quan tâm nàng, là vì muốn để nàng phát triển trong một gia đình hạnh phúc đã mang đến cho nàng sự từ bi ôn nhu từ trong trái tim, nếu như có một ngày nàng không thể khống chế tốt tâm tình của mình, Ngôn Hề có thể không kiên nhẫn được nữa hay không, cũng sẽ không để ý đến nàng nữa.

Nàng hẳn là phải nghe lời một chút mới đúng, nhưng mà có đôi khi nàng cũng không hiểu được nhiều tâm tình tiêu cực khó hiểu như vậy từ đâu mà tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info