ZingTruyen.Info

[BHTT]-[EDIT] ChaeLisaVer THIẾT NGỤC MÊ TÌNH [Hoàn]

Chương 140

DamTienCoNuong

Ps: vì HYUNA nhỏ tuổi hơn SUNMI nên mình sẽ đổi cách xưng hô trong này nhé ^^

SUNMI chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết như vậy, không phải bị súng bắn chết, cũng không phải do dao chém chết, mà bị một rừng xe đụng chết. Cô bình tĩnh hô hấp, nhớ tới lời LA Chấn Đồ từng nói, nhớ đến LISA. Hình ảnh người cuối cùng chính là khuôn mặt nhu tình cùng nụ cười nhẹ của HYUNA.

Cô vẫn luôn cho mình dù có mạnh mẽ đi nữa, thì lúc đối mặt với cái chết cũng sẽ biết sợ. Nhưng thực tế hết lần này đến lần khác so với tưởng tượng thì càng không giống, cô lúc này, thậm chí đến sự sợ hãi cái chết cũng không có. SUNMI nhẹ đưa tay vuốt cây Hắc Phong trên ngực, thứ này đã đồng hàng cùng cô đã 10 năm, bây giờ cũng nên nghỉ ngơi.

Một cổ lực đạo lớn đánh đến sau xe, khiến thân thể SUNMI đột nhiên run lên. Nếu như cô không vội đỡ lấy tay lái, chỉ sợ ràng cả người cũng sẽ bay ra ngoài.

Phục hồi lại tinh thần, SUNMI nghi ngờ nhìn về phía sau, chỉ thấy chếc xe của mình nát bét bị một chiếc khác cũng đồng dạng như vậy đụng phải cách xa vài thước. Mà chiếc xe đụng mình, đang sờ sờ trở thành một cái bia sống, chờ đợi những chiếc xe chung quanh đâm tới.
Tầm mắt nhìn đến chỗ ngồi lái, SUNMI biết người này là ai, lần đầu tiên nhìn thấy người này, thì toàn thân cũng từ nóng thành lạnh, giống như đang trong nước nóng mà rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương. Bởi vì người ngồi trong đó không ai khác, chính là HYUNA.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, SUNMI đọc được từ trong mắt đối phương sự quyết tuyệt, còn có không thể rời xa được. Ngay sau đó trước mắt là một màn đen bao trùm. Nghe tiếng va chạm ầm ầm, SUNMI muốn nói, nhưng lại phát hiện mình như là một người câm, căn bản cũng không thể nói được cái gì.

Dùng chân đạp của xe mở ra, SUNMI chậm rãi đi ra. Trước mặt cô là cảnh tượng méo mó. Chỉ thấy bốn chiếc xe cùng đâm vào một chiếc ở giữa, cơ hồ ép chiếc xe đó đến không ra hình dạng. Kính xe bể tan tành, huyết dịch đỏ thẫm tràn ra, chậm rãi tràn xuống đất, tạo thành một đường máu, kéo dài đến dưới chân cô.

Từ khi biết chuyện, SUNMI đã không tin đến số mệnh hay vận mệnh gì đó. Cô luôn cho rằng, sinh mạng con người thì do chính con người nắm giữ trong tay. Trong xã hội này luôn là cá lớn nuốt cá bé. Nếu như ngươi đủ mạnh mẽ thì sẽ sống, ngược lại chính là cái chết. Cô luôn nhớ đến lời LA Chấn Đồ từng nói, kẻ yếu không cần thiết phải tồn tại. Mà cô, cô khắc ghi những lời ấy trong lòng, dùng nó làm dũng khí cho chính mình mạnh hơn.

Trời cao luôn công bằng, người đóng đi cửa này của mình, thì sẽ vì mình mà mở một cửa sổ khác tại một nơi khác. SUNMI quá hoàn mỹ, cô mạnh mẽ và ưu tú, nhiều người cũng không thể theo kịp. Nhưng bản thân là người của LA gia, là con gái LA Chấn Đồ, từ lúc cô sinh ra cũng đã được định trước, trên lưng đã phải mang theo nhiều thứ hơn người khác.

Vì để cho mình mạnh mẽ, khiến cho tất cả mọi người phải sợ hãi. Cô từ bỏ cuộc sống tuổi thơ, từ bỏ cuộc sống của một cô gái bình thường phải có. Hệt như là một người bình thường phải từ bỏ cuộc sống thất tình lục dục. Cô luôn ẩn nhẫn như thế, bất luận là đối với tình cảm, hay là đối với mọi thứ.

Yêu SUNMI, đúng là đau thương. Gi ống như HYUNA cứ vì thế mà u mê không dứt khoát được, chính là vì đau thương mà trúng bi kịch.

Nhìn những tên ngoại quốc còn sống sót đứng trước mặt mình, SUNMI vẫn đi về phía trước. Tầm mắt cô ngưng tụ đến HYUNA đang ngồi trên xe, huyết dịch dưới chân cô càng thêm rực rỡ."Tránh ra." Qua hồi lâu cô mới chậm rãi mở miệng. Là lệnh, lại là thông điệp cuối cùng.

Rất hiển nhiên, những gã ngoại quốc này không hề tránh. Bọn họ trao đổi ánh mắt, nhìn SUNMI đang đi tới. Hệt như bầy báo đang kết bè phái, không thế chống đỡ."Tự tìm cái chết!" Cho dù trên vai còn bị thương, SUNMI vẫn đứng thẳng người. Trên mặt không chút tình cảm, nhưng nếu là người hiểu cô, có thể phát hiện được trong tầm mắt đó cất dấu một tia lo âu.

Đối phương biết vai trái SUNMI bị thương, cho nên toàn bộ tấn công bên trái cô. SUNMI xoya ngươi, dùng áo khoác đen phất qua một cái trước mặt hai tên ngoại quốc, trong lúc bọn họ còn chưa tỉnh hồn, hai chân búng lên đá trực tiếp lên bụng hai người. Lực đạo trên chân rất lớn, hai tên ngoại quốc ngã trên đất không kịp thở, hôn mê bất tỉnh.

Cùng lúc đó, SUNMI dùng tay không bị thương chống xuống đất, một bên lộn ngược lên, đánh vào sau gáy. Chỉ thấy tên bị một kích đá trúng ngẩn người một lát, ngay sau đó lỗ mũi và miệng tràn đầy máu tươi, té xuống đất không đứng lên được. Thấy đồng bọn liên tiếp ngẫ xuống, còn lại vài tên ngoại quốc do dự không dám tiến lên. Cũng chính trong lúc đó, SUNMI liền rút súng ra. Thân súng màu đen, phát ra vài tiếng nổ đoàng đoàng, cuối cùng những tên còn lại cũng ngã trên đất. Đạn trúng thẳng giữa đầu không sai lệch chút nào.

Thu hồi súng, SUNMI lảo đảo nghiêng ngã đi tới xe HYUNA. Mới vừa đến gần mùi máu tươi đã xộc lên tận mũi. Cô đánh nát toàn bộ kính xe, thấy được HYUNA đang nằm bên trong.

Vào lúc này, chiếc áo sơ mi trắng cô mặc cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ. Chỉ cần là những phần da thịt lộ ra bên ngoài bất kể là mặt, cổ, hai là hai tay, cũng dính đầy máu tươi. Chất lỏng màu đỏ sềnh sệch theo nếp uốn mái tóc quan màu nâu tù từ chảy xuống từng giọt, cuối cùng nhuộm đỏ cả một buồng xe.
Cuối cùng người này đã bị thương nặng như thế nào, mới có thể chảy nhiều máu như vậy chứ?

"HYUNA, em ráng chịu đựng một chút, tôi sẽ đưa em đi bệnh viện bây giờ." SUNMI vừa nói, vừa ôm HYUNA ra khỏi xe. Bộ dạng người trong ngực cũng đã xụi lơ không còn sức sống, chiếc điện thoại của cô cũng phát ra tiếng crắc crắc vang lên, máu tươi so với lúc trước đó chảy ra càng nhiều hơn, nhanh hơn. Nháy mắt trên mặt đất cũng thành màu đỏ. Chiếc áo khoác màu đen trên người SUNMI cũng dính đầy máu đỏ.

Chưa bao giờ SUNMI lại tháy căm ghét màu đỏ như lúc này, nhìn người trong ngực dính đầy máu tươi, cô chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn không chịu nổi. Chưa bao giờ đau lòng, khiến cho cô hận không thể xẻ ngực mình ra, đem trái tim kia moi ra mà đạp nát!

"LA... LA... SUNMI..." Lúc này, người trong ngực đột nhiên mở miệng, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng có thể nghe loáng thoáng được tên mình."Tôi đây! Tôi đây! HYUNA, em không thể có chuyện! Tôi nhất quyết không cho phép em vì cứu tôi mà xảy ra chuyện!"

SUNMI ôm HYUNA ngồi lên xe, cố găng thử nổ máy từng chiếc xe, nhưng đều không hoạt động. Những chiếc xe cảnh sát đuổi theo sau lúc nãy cũng không biết đã đi đâu, mà chỗ này lại là quốc lộ vắng vẻ, căn bản cũng không có người đi ngang qua. Với tình trạng của HYUBA lúc này, thì cũng không thể chống đỡ lâu được! Cảm giác vô lực chưa giờ bao trùm như lúc này, khiến cho SUNMI vô lực ôm HYUNA ngã ngồi trên đất, không biết phải làm gì.

"Tôi... tôi có lời muốn nói... sẽ nói với chị..." HYUNA cố gắng mở hai mắt ra, cô chỉ muốn nhìn rõ hình dáng của SUNMI, nhưng cho dù có mở hai mắt hết cỡ, nhưng tầm mắt vẫn luôn đỏ một mảng, căn bản không nhìn thấy rỗ được người trước mặt."Em muốn nói gì, chờ chút nữa tốt hơn rồi hãy nói được không? Em cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng mở miệng nữa."

Nhìn thấy máu trong miệng HYUNA không ngừng trào ra, SUNMI gấp tới mức đầu đầy mồ hôi. Cô muốn ôm HYUNA chạy đến bệnh viện, nhưng đối phương sao có thể chịu được sự giày vò này? "Không sao đâu... chị để em nói không được sao? Có thể... sau lần này, thì cũng sẽ không... không còn cơ hội."

"SUNMI, chị còn nhớ lần đầu tiên em đến xem chị huấn luyện chứ? Thật ra thì em đã sớm chú ý đến chị. Em, từ nhỏ chính là đứa con duy nhất... của KIM gia, bất kể chuyện gì ba mẹ cũng nghe theo em, chị chính là người đầu tiên.... luôn như thế coi thường em. Vào lúc đó, em không thấy ghét chị, ngược lại trên người chị phát tán khí chất hấp dẫn em đến."

"Em thích nhìn khuôn mặt không cảm xúc của chị, cũng thích chị luôn đối với mọi chuyện đều không hề quan tâm, bộ dạng cao cao tại thương. Càng thấy thích chị rõ ràng càng rất vui vẻm nhưng lại làm như là không có chuyện gì xảy ra không chút cảm giác. Chị... Chị luôn là người nhu vậy không thành thật... rõ ràng rất muốn có người bồi mình chơi chung, nhưng lại luôn cố ý trốn tránh."

"Chị luôn là một người ưu tú, làm gì cũng đều giỏi. Bọn họ nhìn thấy chẳng qua chỉ là cái gọn gàng xinh đẹp bên ngoài, nhưng em biết, thật ra trong lòng chị, cũng luôn khát vọng có người bên cạnh bồi mình chơi cùng, bảo vệ chị, trông nom chị, đau lòng vì chị."

"Em yêu chị, nhưng em không biết lúc nào mới yêu chị. Mới lúc đầu phát hiện phần tình cảm này, em rất sợ, em không phải sợ người ngoài không chấp nhận tình cảm của chúng ta như vậy, mà là... mà là sợ chị sẽ không thích em, sẽ ghét em. Nhưng cuối cùng, chuyện em sợ nhất, cũng đã xảy ra."

"SUNMI, em thích bồi cạnh chị, chẳng qua đơn giản chỉ là phụng bồi chị, cũng khiến cho em vui mừng như điên. Đoạn thời gian đó hời hợt với chị, chẳng qua là em muốn biết rõ tình cảm mà chị đối với em. Nhưng em không nghĩ tới, chờ em lần nữa quay về cạnh chị, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Chị yêu... LISA, em có thể thấy được. Em rất ghen tỵ cô ấy, ghen tỵ đến phát điên. Chị biết không... chị... khụ khụ..."

HYUNA, thân thể cũng bắt đầu co quắp kịch liệt. Cô hệt như một cái cây nhỏ yếu đuối trong gió, ngã trái ngã phải, tùy thời cũng có thể sẽ bị gãy. SUNMI ôm cô chặt trong ngực, sợ hãi xâm nhập lên thần kình của cô, lên đầu cô. Cô sợ hãi người con gái này sẽ rời mình đi.

"SUNMI... em không nghĩ nói cho chị biết điều này. Em vốn hy vọng, chị có thể mình cho rõ ràng, thậm chí đến cả nằm mơ em cũng nằm mơ thấy, chi rốt cuộc cũng nhớ lại em. chịu quay đầu nhìn em một cái. Em chờ đợi ngày này... mọi thứ... đợi quá lâu. Chị đối với em luôn lãnh đạm như vậy, em biết chờ đợi chuyện này không phải là không có kết quả. Có thể quay đầu lại, chẳng qua em cũng chỉ là người một bên tình nguyện."

"Em yêu chị so với LISA yêu cũng sẽ không ít hơn chút nào. Em thật muốn... vào phòng ngủ chị... muốn được ở trong lòng chị, muốn chị ôn nhu nhìn em một cái, dù chỉ là là một cái cũng tốt. Nhưng so với những nguyện vọng này, em càng hy vọng chị sẽ luôn vui vẻ."

"Chị muốn, em sẽ không tiếc bất cứ giá nào thay chị lấy cho bằng được. Chị muốn giết người, em cũng sẽ giúp chị xử lý. Cho dù là tỉnh cảm chị muốn không thuộc về chị, em cũng sẽ không từ thủ đoạn nào mà giúp chị đoạt về. Em hy vọng chỉ luôn là một SUNMI với bộ dạng nữ vương đầy kiêu ngạo, mà em, chính là người phía sau đuổi theo chị. Nếu như em đối với chị yêu là một gánh nặng, khiến chị phiền lòng, khiến chị khốn khổ, vậy em thà cả đời cũng không cần chị đáp lại."

"Đừng nói..." chất lỏng ấm áp, theo hốc mắt chua xót chảy xuống. Chẳng qua trên môi cảm giác được vị mặn. Sống qua 30 năm, SUNMI cũng chưa biết được nước mắt có mùi vị gì. Cô vẫn cho là, mình vĩnh viễn cũng sẽ không khóc. Thân thể cô có chảy máu cũng không biết rơi lệ.

Nhưng lời nói của HYUNA phá vỡ mọi phòng tuyến kiên cố nhất của cô. Cuối cùng SUNMI cô là thứ gì? Cô làm sao có tư cách, có quyền khiến cho HYUNA vì mình làm hết tất cả như vậy? Cô tại sao lại để cho người con gái này vì mình mà phải thương tâm khổ sở hơn 20 năm qua, bây giờ còn khiến cô ấy vứt bỏ tính mạng!

"Chị khóc sao?" Lúc này, một bàn tay lạnh như băng chạm lên gò má. Máu tươi nháy mắt dính đầy khuôn mặt tái nhợt của SUNMI. Cô cũng có thể cảm giác được động tác này của HYUNA mất bao nhiêu khí lực, bàn tay run rẩy, hệt như tùy lúc sẽ gảy mất.

"HYUNA, ráng chịu đựng một chút. Không nên chết, được không?"

"Em sẽ không chết... em làm sao có thể bỏ lại chị mà đi được chứ? Thế giới kia không có chị. Cho nên, em sẽ không đi. Em lúc này rất vui, bởi vì chị khóc. Những giọt nước mắt này, là vì em sao?" Nghe vấn đề của HYUNA, SUNMI cũng không trả lời cô. Ngược lại nghiêng đầu hôn bàn tay đang vuốt ve bên má của mình.

"SUNMI... chị rốt cuộc... nguyện ý vì em quay đầu lại sao?"

"Ừ, tôi quay đầu lại, thấy được em. Cho nên em cũng phải đáp ứng tôi, không được xảy ra chuyện gì, không được để tôi lại một mình."

''Được em đáp ứng chị, em không có việc gì..."

HYUNA nói xong lời cuối cùng, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ. Nhìn bàn tay cô từ từ trượt xuống, SUNMI nhắm hai mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info