ZingTruyen.Asia

[BHTT]-[EDIT] ChaeLisaVer THIẾT NGỤC MÊ TÌNH [Hoàn]

Chương 133

DamTienCoNuong

LISA không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt, cô muốn xem nó như là ảo giác của mình, nhưng đau đớn trên người chính là thật sự, không hề có chút giả dối nào. Cô nuốt xuống từng ngụm máu không ngừng muốn tràn ra khỏi cổ họng, định đẩy HANI ra. Nhưng dường như đối phương đã nhìn thấu được ý đồ của cô, còn cố cắm đây đao kia vào sâu hơn.

"HANI..."

"Nhị tiểu thư, cô nhất định là tò mò lắm có phải không, tại sao tôi lại phải làm như vậy. Rõ ràng tôi chính là một thuộc hạ trung thành nhất của cô, yêu cô, hơn nữa lòng trung thành cũng dành cho duy nhất một người. Tại sao bây giờ lại đối xử với cô như vậy? Thật ra tất cả đều là giả tưởng. Đã từng là một người trung thành là giả, ái mộ cái gì, còn cái gì chó má nữa."

"LISA, cô thông minh như vậy, nhưng lại không nghĩ tới lại thua trong tay tôi. Tôi đã từng cho cô cơ hội, nhưng mà cô lai không biết quý trọng. Nếu như cô sớm đem mình giao cho tôi, nói không chừng tôi còn có thể giữ lại cái mạng này cho cô. Nhưng mà việc đã tới nước này, cô không thể không chết được."

"Cô là người của JEON gia?" LISA cật lực hỏi, cô hiện tại không dám vọng động, có lẽ chỉ cần cử động một cái thì HANI sẽ lấy mạng của cô."JEON gia? Cô lại dám nói tôi là người của JEON gia. LISA chẳng lẽ trong mắt cô, tôi cũng chỉ có chút bản lãnh như vậy thôi sao? Cô xem cái này, sẽ biết tôi là ai, chắc hản cô đối với cái hình xăm này sẽ không xa lạ gì chứ"

HANI vừa nói nhẹ nhàng kéo cổ áo ra, làm lộ làn da trên xương xanh quai. Phía trên chính là cái hình xăm LISA không thể quen thuộc hơn được nữa, nó giống hệt như của gã đàn ông trước kia tập kích cô tại siêu thị."Cô là, người của tổ chức Hắc Thủ thần bí của nước Đức phái tới?"Chuyện đã tới mức này không cần nói cũng đã hiểu rõ.

Hèn gì hết lần này đến lần khác HAHI cứ thế hỏi mình tung tích của mòn hàng kia. Hèn gì, bắt đầu từ sáng hôm nay cô ta đã có trạng thái khác thường như vậy. Thì ra người mà mình tín nhiệm nhất, bất quá cũng chỉ là một tên gián điệp đã ẩn mình từ lâu.

"Tổ chức Hắc Thủ thần bí? thật ra thì, chúng tôi cũng không có thần bí tới như vậy, chẳng qua là lấy thực lực của các người, căn bản xách giày cho chúng tôi cũng không đáng. Tôi ẩn mình trong LA gia mấy năm này, cũng là bỏi vì ổng chủ muốn tiến vào thành phố X. Mà LA gia, chính là chướng ngại lớn nhất. Vì muốn tiêu diệt các người, mà số lượng người HÀN QUỐC trong tổ chức lại không nhiều, cho nên tôi mới nhận lệnh vào LA gia làm gián điệp."

"Lúc bắt đầu người tôi muốn tiếp cận chính là SUNMI chị của cô, lại không ngờ được hai năm trước cô lại có được món hàng từ nước Đức. Bất quá nói ra cũng là chuyện tốt, so với cái người đầu gỗ lạnh như băng đó, tôi càng thích một cô gái quyến rũ như vậy hơn. Nhưng mà, cô lại không biết tán thưởng. Lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt mỗi lần tôi muốn đến gần cô."

"Bất đắc dĩ ông chủ muốn mượn tay Ngô Nam để hắn tóm cô lại hỏi món hàng kia giấu ở đâu, nhưng mà cái đám phế vật Ngô Nam kia quá mức vô dụng. Bọn chúng không những có lòng tham, mà còn có tâm tư muốn nuốt trọn món hàng kia. Vì diệt trừ Ngô gia, chúng tôi đành phải dùng đến chút thủ đoạn, khiến cho L gia và Ngô gia trờ thành đối thủ. Nhắc tới, SUNMJ vẫn là có bản lĩnh, có thể trong một đêm, mà tiêu diệt toàn bộ Ngô gia."

"Ha ha, không hổ là tổ chức ngầm thần bí của nước Đức, lại làm mấy cái chuyện trộm gà trộm chó, thật là lợi hại. Người như tôi thì làm sao có thể xứng với một HANI tiểu thư giảo hoạt như cô chứ? Mấy năm qua cô đều đi theo tôi làm thủ hạ rồi kể hầu, ngược lại ủy khuất cho cô rôi. Nếu như cô sớm nói lại lịch của cô cho tôi biết không chừng tôi còn tìm cho cô một vị trí trong tổ chức mà ngồi một chút. Cần gì phải trở thành người hầu nhỏ của tôi chứ?" Nghe HANI nới, LISA cũng cười nói. Đôi mắt đen láy, nhưng không hề nhìn thấy nụ cười,

"Cho dù là người hầu nhỏ của cô, bây giờ kẻ chết cũng không phải là tôi. Chờ sau khi giết chết cô, SUNMI, toàn bộ LA gia, kể cả ROSE, cũng chạy không thoát."

"Cô tính toán rất giỏi, nhưng mà, cô lại quên hỏi rằng tôi có đồng ý hay không?"

LISA nói xong đưa tay bắt lấy cổ tay HANI, nhấc chân đá giăng cô ta ra ngoài. Lập tức, thanh đạo đâm vào bụng cũng văng ra theo. Máu tươi đi theo vết rách trên bụng cứ thế tràn ra không ngừng trào lên miệng, LISA cố chống thân thể vô lực mà chạy đi. Đồng thời móc điện thoại trong túi ra, bấm dãy số đã từng thuộc lòng trong đầu.

Cho dù cô biết lựa chọn chính xác nhất đó là gọi cho SUNMI. Nhưng LISA lại sợ, ngay cả câu nói cuối cùng cũng không thể nói với người con gái ấy.

Rè... rè ... rè... tiếng chuông rung không ngừng vang lên, nhưng điện thoại bên kia không có ai nhấc máy. Nghĩ đến đây, LISA bất đắc dĩ cười. Cô lại quên mất điện thoại của ROSE đã bị PARK lão mẹ tịch thu, làm sao có thể tiếp điện thoại của mình được chứ."ROSE... sớm biết như vậy thì hôm nay nên tìm chị trước rồi mới đến đây."

Tầm mắt bỏi vì mất máu mà dần dần trở nên mơ hồ, LISA dựa vào nghị lực mà chạy về phía trước, nhưng đến điểm cuối. Nhìn đến phía dưới chính là đáy biển màu xanh vô tận, cô vô lực ngã ngồi xuống đất, dùng khí lực sống sót cuối cùng gọi điện cho ROSE.

"Mẹ! LISA gọi điện thoại cho con gấp như vậy, nhất định là việc quan trọng, mẹ đưa điện thoại cho con được không?" ROSE dùng giọng khẩn cầu mà nói với PARK lão mẹ, từ lúc sáng khi thức dậy, cô đã cảm thấy trong lòng buồn rầu khó chịu, luôn có cảm giác sẽ có chuyện gì không tốt sắp phát sinh. Bây giờ lại thấy LISA gọi điện cho mình gấp như vậy, cô luôn có cảm giác nếu như mình không bắt máy, thì sẽ có chuyện nghiêm trọng phát sinh.

CHEANG, mẹ thật không hiểu con nhỏ kia cho con uống thuốc gì, tại sao con cứ nhất định phải yêu cô ta cho bằng được chứ? Rõ ràng bên ngoài còn nhiều đứa con trai thích hợp với con như vậy, nhưng con lại không chịu nghe lời ba mẹ nói chứ hả? Con cứ như vậy, thì ba mẹ phải làm sao đây? Lại muốn để chúng ta đau lòng nữa sao?"

"Mẹ, con biết chuyện của con và LISA khiến cho hai người rất khó chịu, rất thất vọng. Nhưng con thật lòng yêu em ấy, tình cảm như vậy căn bản không thể muốn khống chế thì có thể được. Em ấy vì con mà bỏ ra rất nhiều, thậm chí còn mạo hiểm ba lần bốn lượt không màng tính mạng mà đi cứu con. Con không thể rời bỏ em ấy được, càng không đành lòng để em ấy chịu khổ sở. Mẹ, đưa điện thoại cho con được không?"

"Thôi, thôi, không phải chỉ là cái điện thoại thôi sao, tội đưa cho cô. Nhưng tôi cũng nói trước, cho dù tôi để cô nghe điện của con nhỏ đó, cũng sẽ không đồng ý để hai đứa sống chung." Nhìn hốc mắt ROSE cũng đã đỏ ửng, PARK lão mẹ bất đắc dĩ đưa điện thoại cho cô.

Con cái thay đổi, bản thân bà là mẹ dĩ nhiên là hiểu rõ nhất. Bà cũng biết con gái nhỏ của bà cũng rất yêu cô gái kia, nếu như không phải bối cảnh LISA phức tạp, ngược lại bà còn có thể suy nghĩ lại. Nhưng hết lần này đến lần khác đối phương không chỉ là con gái, mà còn là người mà bất cứ chuyện ác gì không làm, thậm chí còn vì buôn chất độc hại mà ngồi tù. Một người như vậy, bà có chấp nhận, cũng sẽ không yên tâm.

Lần nữa có được điện thoại ROSE vội vàng ấn nút trả lời, điện thoại rung lên không ngừng, không có tiếng. Cô nhìn tới 23 cuộc gọi nhỡ không ai bắt máy, cuối cùng tim đập càng lúc càng nhanh, ngực khó chịu đau đến không chịu nổi. Dự cảm bất thường đột nhiên nảy sinh, ROSE vội vàng gọi lại cho LISA.

"Sao vậy? Cô đang gọi điện cầu cứu binh?" Nhìn LISA bắt di động trong tay, HANI cười hỏi. Nhưng nụ cười kia không còn chút ôn nhu nào, ngược lại mang theo âm lãnh và ác độc."Đúng vậy... không lâu sau, SUNMI sẽ tới đây..." LISA ngẩng đầu nhìn cây súng trong tay HANI nói, nụ cười trên miệng còn vương lại tơ máu đang khô.

"Coi như cô ta tới đây được thì có thể làm được gì? Lái xe đến đây cũng hơn một tiếng. Nếu cô ta nóng lòng vì yêu em gái, có lái phi cơ tới, cũng phải mất 20 phút. Cô cho là mình có thể chống dỡ lâu được như vậy sao? Cho dù tôi không giết cô, để mặc cô chảy máu như vậy, 20 phút sau cũng sẽ chết."

"Vậy cô có thể thử một lần a, nhìn tôi...

reng...reng..." LISA còn chưa nói xong, điện thoại đã vang lên, nhìn thấy hiển thị trên màn hình điện thoại, trong mắt cô thoáng qua một tia mừng rỡ, nhưng càng nhiều hơn chính là hốt hoảng.

HANI đem mọi phản ứng của LISA thu vào trong mắt, cô ta cưỡng ép đoạt lấy điện thoại di động của cô, nhưng cũng không nghe.

"Chậc chậc, thật cảm động a, thì ra cô gọi điện thoại cho ROSE. Đã như vậy, lời nói SUNMI sẽ đến đây là giả? Như vậy cũng tốt, tôi có thể nhận điện thoại nói cho cô ta biết cô đang ở đây, sau đó cô ta một mình đi tới. Cô nói đi, cô ta nhìn thấy thi thể của cô sẽ làm gì?"

"HANI!" LISA cắn chặt răng kêu tên HANI, cô chống người dưới đất muốn đứng lên, nhưng thân thể căn bản không còn chút khí lực nào, giống như đó không còn là mình nữa."Sao vậy? Sợ? Sợ tôi giết cô ta? Hay là sợ tôi giết cô? Bất quá làm như vậy cũng thú vị." HANI vừa nói, ấn nút nghe điện thoại ném đến trước mặt LISA. Nghe bên kia là tiếng ROSE đang lo lắng, LISA cầm điện thoại di động lên.

"ROSE, là em."

"LISA, có phải em đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì đâu, chẳng qua em nhớ chị, hôm nay còn chưa nói với chị là em yêu chị."

"LISA! Em đang ở đâu! Có phải em..."

"Đoàng!" tiếng súng chấn động vang vọng bên tai. LISA nhìn cái di động bị bắn thủng nằm trên mặt đất, hai tròng mắt chìm xuống. Nếu như hướng súng này lệch thêm một chút nhất định sẽ bắn nát lỗ tai của mình.

"Sao vậy? nói chưa đủ? Tôi để cho cô trước khi chết nghe chút âm thanh của cô ta, như vậy là đủ nhân từ lắm rồi hả?" HANI đi lên phía trước, nắm lấy cổ áo LISA nhấc dậy, đông thời cầm súng chĩa vô đầu cô, trong mắt hiện lên từng đợt từng đợt sát ý.

"Làm ơn, đùng đánh vô mặt, dù sao cũng chết, cô để cho tôi chết được đẹp một chút hay không?" LISA cười nói, giọng điệu thỏa mãn không thèm để ý, giống như người bị súng chỉa vô đầu, không phải là cô. Nghe cô nói, HANI bật cười. Nhấc súng ra khỏi đầu nhắm vô ngực của cô.

"LISA, cô chính là người con gái duy nhất rất khác thường khiến cho tôi đoán không được. Cô vốn dĩ nói cho ROSE biết, tôi muốn giết cô, hoặc là âm mưu của tôi. Nhưng cô lại không nói, ngược lại còn cho tôi cơ hội tiếp tục ẩn mình, tôi có nên nghĩ là cô quá tự phụ, hay thật sự là không có đầu óc đây hả?"

"Cho dù tôi không nói, SUNMI cũng sẽ tra ra được là cô. HANI, LA gia cũng không hề đơn giản như cô nghĩ đâu."

"Hả? Thật không? Nhưng mà, tôi giết cô rất đơn giản."Lời nói vừa dứt chỉ nghe được tiếng răng rắc, HANI mở khóa an toàn của súng lục.

"HANI, tôi muốn nói cho cô biết một bí mật, không biết là có muộn quá không."

"Là trăn trối?" HANI khinh thường hỏi ngược lại, cô ta biết đối phương bất qua cũng chỉ là đang làm ra mạnh mẽ, căn bản cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

"Món hàng kia... là giả."

"Cô nói gì?"

"Tôi nói, cô phí hết tâm tư lấy được món hàng kia, là giả."

LISA thưởng thức biểu tình ngốc lăng của HANI, đột nhiên đưa tay bóp cổ cô ta, xô cô ta té xuống mặt đất lăn đến vách núi. Một chiêu này, căn bản là cách lấy mạng đổi mạng. Phía dưới vách núi chính là biển sâu, lấy LISA bị thương, rơi xuống cũng chỉ có chết đuối.

"Cô điên rồi hả?" Nhìn thấy sắp rơi xuống, trên mặt HANI không gợn sóng sợ hãi lại xuất hiện vẻ bối rối, cô ta dùng hết toàn lực muốn đẩy tay LISA ra, nhưng sau đó cả người lại lao ra khỏi vách núi."A!" Nguy cấp, HANI đưa tay tóm lấy bờ vách núi, cuối cùng cũng không rơi xuống. Nhưng chân cô ta vẫn bị LISA nắm chặt.

"Cô buông tay!" HANI dùng sức đạp LISA, căn bản không biết đối phương từ đâu lại có nhiều sức như vậy, đã cũng không buông."HANI, cô rất thông minh. Đi cạnh tôi lâu như vậy cũng không để lộ sơ hở. Hôm nay, bất quá là tôi cùng với SUNMI này ra một vở kịch, mục đích cũng chỉ muốn dụ rắn ra khỏi hang, tìm ra kẻ sắp đặt mọi chuyện muốn có được món hàng đó nhất, lại không nghĩ rằng đó là cô."

"Mặc dù lần đánh cuộc này tôi thua, nhưng cô cũng mất hết tất cả. Món hàng kia cô không có được, LA gia, cô cũng không hủy được. Thậm chí ngay cả chủ nhân của cô, cũng sẽ không dùng đến một kẻ vô dụng như cô nữa."

"LISA! Cô khốn kiếp!"

HANI tức giận gầm gừ, sức của cô căn bản cũng không chống đỡ hai người được, rất nhanh sẽ rơi xuống."Nói cho tôi biết! Món hàng kia ở đâu?" Cô ta dùng súng lục lần nữa nhắm vào ngực LISA, hai tròng mắt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng.

"Tôi vừa mới khen cô thông minh, sao bây giờ lại ngu như vậy chứ? Không cần nghĩ cũng biết, căn bản tôi cũng sẽ không nói cho cô biết món hàng kia được giấu ở đâu mà." Cho dù đã đến nông nỗi như vậy nhưng nụ cười của LISA vẫn luôn rực rỡ như vậy. Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt còn đang dính máu của cô, làm tăng thêm một vầng sáng màu vàng. Đẹp đến hư ảo, giống như tùy thời thì sẽ theo đó mà biến mất.

"Được, vậy cô chết ngay đi." HANI không do dự mà bóp cò. Bởi vì lực kích quá mạnh, LISA rốt cuộc cũng thả lỏng nắm tay của mình. Máu tươi văng lên tung tóe, thậm chí còn bắn lên trước mắt. Khi đau đớn trên thân thể dần dần đi xa, tầm mắt hoàn toàn rơi vào trong bóng tối, thì hình ảnh của ROSE càng lúc càng rõ ràng hơn.

LISA đưa tay lên, chạm vào chạm như thế nào cũng không thấy đủ hết khuôn mặt. Tuy là lạnh thấu xương, nhưng đối với cô mà nói, đã đủ.

"ROSE, em không muốn chết.''

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia