ZingTruyen.Info

[BHTT]-[EDIT] ChaeLisaVer THIẾT NGỤC MÊ TÌNH [Hoàn]

Chương 121 Cơn nghiện

DamTienCoNuong


Hai người cứ như vậy cứ người này nói thì người kia nói cùng nhau trò chuyện, cho đến gần 1:00 AM sáng, LISA mới rời khỏi SUNMI trở về phong. Cô bước nhẹ chân đi vào trong phòng sợ là mình sẽ đánh thức ROSE đang ngủ. Nhưng mà chân mới vừa bước vào trong, cả người mạnh mẽ bị đè ép trên giường, Hương vị quen thuộc trên người cũng khiến cho cô buông xuống cảnh giác, ngược lại đưa tay ôm lấy đối phương.

"Thế nào? Có phải rất khó chịu hay không?" Biết người đang đè mình chính là ROSE, LISA dịu dàng hỏi. "Thuốc... cho tôi thuốc! Cầu xin cô! Cho tôi thuốc đi được không!" Hơi thở nặng nề phả vào trên mặt, đem đến từng trận hơi nóng. Tiếng cầu xin mang theo run rẩy, khiến cho cánh mũi LISA chua xót, suýt chút nữa là chảy nước mắt.

"Chỗ này không có thuốc, cũng chỉ có em thôi. ROSE, chị sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ chỉ ở đây chăm sóc cho chị, trông chừng chị."

"Cô là ai!? Tại sao lại trông nom tôi!? Tôi muốn thuốc! Mau cho tôi thuốc!" Lời nói của LISA cũng không có hiệu quả, lúc này căn bản ROSE không còn lí trí để nói chuyện, chỉ là lạc mất phương hướng vì thống khổ và muốn giải thoát dục vọng trong người. Đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ áo LISA, đem cả người cô từ trên giường xốc dậy, hai người cùng lăn xuống đất.

''ROSE, đừng như vậy... Em biết chị rất khó chịu, ráng cô gắng chịu đựng thêm một chút thì không sao nữa, chị đã chịu được năm ngày rồi không phải sao? Không lâu nữa, thì chị sẽ tốt hơn thôi, sức khỏe của chị sẽ trở lại như trước kia, cũng không cần chạm tới thứ hại người đó nữa."

"Im miệng! Cô im miệng! Tôi khó chịu quá! Tôi đau muốn chết rồi! Cho tôi thuốc! Cầu xin cô cho tôi thuốc!"

ROSE vừa nói hai chân khụy xuống, cuối cùng quỳ xuống đất. Cô nắm lấy quần áo LISA, trong miệng đau đớn phát ra những lời hàm hồ cùng tiếng gào thét. Nhìn bộ dạng khó chịu ấy khiến cho hốc mắt LISA thêm đỏ. Cô cũng quỳ xuống theo, đem ROSE ôm chặt trong ngực.

"ROSE, em yêu chị, dù là chị có muốn mạng của em, em cũng sẽ không do dự mà giao mạng mình cho chị. Nhưng chút ma túy này, em thật sự không thể cho chị được, bởi vì như vậy sẽ hại chị, lãng phí hết mọi cố gắng trước kia của chúng ta! Thấy chị như vậy, lòng em rất đau. Đều là do em sai nếu như em không quá chủ quan, thì chị cũng sẽ không bị bọn họ bắt đi, càng không biết đến những cơn nghiện ma túy này. Thật xin lỗi, ROSE, thật xin lỗi!"

"Tên lường gạt! Cô là tên lường gạt! Cô nhất định có thuốc! Là cô cố ý để cho tôi phải đau khổ như vậy! Tôi hận cô! Tôi hận cô!" ROSE hét to đem LISA đè dưới đất, cô ngồi trên người cào đánh lung tung. Áo sơ mi mỏng manh rất nhanh bị xé nát, lộ ra nửa người trên cùng bra màu trắng.

Nhìn da thịt trắng nõn của LISA khiến cho ROSE nhìn đến có chút sững sờ, sau đó điên cuồng xe quần cô. So với cái áo mỏng trên người, hạ thân LISA mặc cái quần jean màu xanh nhạt, có lôi kéo mãi cũng không thể xé ra được, ROSE tức giận ôm đầu mình muốn đâm xuống đất.

"ROSE, đừng làm tổn thương mình, chị có nóng giận thì làm với em được rôi." LISA ngồi dậy đem thân thể kiềm chế lại ôm vào trong ngực. Bất kể đối phương có dãy dụa như thế nào, cũng không muốn buông tay. Mất đi tự do cả người càng cố nổi giận, cô dùng sức đẩy LISA, nhưng bởi vì đối phương thật chặt mà nhiều lần thất bại. Cuối cùng nhìn thấy xương xanh quai trước mắt hung hăng há miệng cắn lên.

"Ưm..." Đau nhức bất ngờ tới, khiến cho LISA không nhịn được mà kêu một tiếng. Cô để cằm tựa vào trên đầu ROSE, không dãy dựa cũng không phản kháng mặc cho đối phương cắn, chỉ yên lặng nhắm mắt lại.

Sau khi LISA rời đi SUNMI cũng không có quay về phòng ngủ, ngược lại ngồi một mình trên sofa đại sảnh. Ngước mắt nhìn biệt thự trống rỗng, khiến cho lòng cô cũng yên tĩnh lại. Hôm nay cô cuối cùng cô cũng chấp nhận buông tay, tự mình thào xuông đoạn tình cảm dây dưa không rõ với LISA. Nếu như nói không có chút mất mát nào thì đó là giả. Nhưng thêm vào đó lại là dễ dàng vui vẻ và yên tâm.

Tình cảm của LISA và ROSE ,SUNMI đều nhìn thấy, cô biết mình cũng không thể tham dự vào, càng không có cách nào cướp đoạt đi. Trong căn phòng lớn này, có người giúp việc còn có các cô làm bạn, người yêu, cũng có cả ROSE và LISA bầu bạn. Nhưng chỉ có cô là một người cô đơn.

Trong đầu lại nghĩ tới lời LISA vừa nói: Sau khi HYUNA đi rồi, chính mình có từng nghĩ đến cô ấy hay không?

Câu trả lời chính là đáp án khẳng định.

Hai nhà LA KIM không chỉ là bằng hưu hợp tác, mà LA Chấn Đồ và KIM Bình cũng là bạn bè rất thân. Cho nên khi hai đứa con họ còn nhỏ đã cùng cho chơi chung một chỗ. Trừ chính mình thì địa vị của LISA và LA Tìm không hề cao, cho nên lúc đó ngang hàng với cô cũng chỉ có HYUNA.

So với sự sủng ái KIM gia dành cho con mình thì, LA gia lại dạy dỗ chuyện trong nhà vô cùng nghiêm khắc. Khi mà những đứa nhỏ khác bắt đầu vừa học đi, thì LA Chấn Đồ đã dạy cô phải chạy đi. Khi mà những đứa trẻ khác vẫn còn mỗi ngày được ôm búp bê nghe kể chuyện chìm vào giấc ngủ, thì cô lại phải cầm súng bắn vào những tấm ván mô phỏng hình người.

Sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, nên đã tạo thành tính cách của SUNMI, cũng không hề hiếm thấy. Cho nên mỗi khi HYUNA giống như một tiểu công chúa tìm cô đi chơi, SUNMI bình thường hay trốn trong phòng huấn luyện mọi người cũng không tìm được, thấy HYUNA thông đồng với LA Tìm khi dễ LISA thành tức giận.

Khi đó SUNMI đứng trong bóng tối, đem hình dáng HYUNA cao ngạo không đặt vào trong mắt. Chỉ cảm thấy bản mặt của cô ấy rất đáng ghét, thậm chí xúc động còn muốn đánh cho cô ấy một trận. Lâu ngày, cứ mỗi lúc HYUNA tới chơi, SUNMI thậm chí đến cả bóng người cũng không xuất hiện, cũng chỉ biết chờ đợi trong phòng luyện công chờ học huấn luyện.

Mỗi ngày cô đều học điều cơ bản nhất đó là rèn luyện thể lực, nhưng lúc này của phòng luyện tập lại bị người đẩy ra. Nhìn HYUNA người mặc áo hồng cũng quần lụa mỏng đi tới chỗ mình cười, SUNMI lạnh gióng hét một tiếng kêu cô cút ra ngoài. Nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy lời cô nói, trực tiếp đi tới một góc phòng tập ngồi xuống.

Cho dù trong lòng ghét HYUNA như thế nào đi nữa thì nhìn tới mặt mũi của KIM Bình, SUNMI cũng không có khả năng động thủ đối với cô. Huống chi cái người thường ngay giương nang múa vuốt này lại ngồi một góc yên tĩnh như vậy, nếu như ánh mắt không phải thỉnh thoảng còn liếc cô, SUNMI cơ hồ đã quên mất chỗ này còn có một người tồn tại.

Cứ như vậy số lần HYUNA đến đây cũng thường xuyên hơn, mà SUNMI cũng dần dẫn không bài xích cô nữa. Dù sao thì cô cũng chỉ là mọt đứa con nít, những người lớn còn không thích cô độc, huống chi là cô? Vì vậy cứ mỗi lúc HYUNA đến đây, SUNMI cũng không thèm cản lại, chỉ coi cô như không khí mà tiếp tục luyện võ.

Theo thời gian từng năm cứ thế trôi qua, tính tình SUNMI càng ngày càng lạnh nhạt, mà HYUNA cũng không còn như lúc nhỏ mỗi ngày đi theo cô. Tình huống như vậy cũng khiến cho lòng SUNMI có chút mất mát, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại. Trong lúc cô đang dần thích ứng với phần đời cô độc này, thì lại có một người mang tên LISA cứ như vậy không báo trước mà đột nhiên xông vào cuộc sống của cô.

Từ đó về sau, SUNMI cô đơn lại có thêm một chuyện để làm, đó chính là tính toán xem và suy nghĩ tới tình cảm của mình và LUSA. Cùng lúc đó HYUNA lại như âm hồn bất tán cứ thế xuất hiện bên cạnh chính mình, lại làm một vài chuyện khiến cho cô cảm thấy thêm ghét hơn, toàn nhưng chuyện không thể chịu được.

Lúc đầu SUNMI còn cho là do tuổi cô còn nhỏ, vẫn còn ham chơi. Thời gian từng năm cứ thế trôi qua, một năm, hai năm, ba năm, năm năm, cho đến lúc các cô đến tuổi đôi mươi, thì người con gái này mỗi ngày lại đến trêu chọc cô. Nhưng mà lúc đó lòng của SUNMI đã hoàn toàn đang còn nằm tại cái tên LISA, cũng không có rãnh rỗi mà để ý đến HYUNA.

Cho đến hai năm trước ngày vào đêm đó các cô xảy ra quan hệ, cho dù ngoài miệng không nói, Qúy Mục Nhiễm cũng biết rõ giữa hai người cũng đã đổi chác chuyện này bằng vật chất. Trong lòng cũng chỉ coi cô ấy như một người bạn, chỉ là một cô gái mới lớn. Loại người này thiếu thốn thích thay đổi, không khiến cho cô cảm thấy an tâm, nhưng có khác thường cũng không hề bài xích.

Có lẽ là HYUNA cho là chính cô đã che dấu rất tốt. Nhưng trên đời này chỉ cần phát chuyện thật sự, nhất định sẽ để lại dấu vết. Cũng từng rất lâu về trước, bởi vì SUNMI phải xử lý chuyện của LA gia quá mệt mỏi, nên ngủ luôn tại phòng ngủ trong thư phòng. Có thể là do từ nhỏ đã trải qua đủ các loại huấn luyện, tính cảnh giác cũng không hề thấp, cho dù chỉ là một ngọn gió nhỏ thổi qua cũng sẽ tỉnh lại.

Một lần đêm đó, cô cũng thế vì mệt mỏi mà ngủ luôn trong thư phòng. Một lát sau thì cửa thư phòng cũng được mở ra nhẹ nhàng, mang theo mùi hương hoa lài thơm mát, SUNMI cũng đoán được mùi hương này cũng chỉ có trên mỗi HYUNA. Co chỉ muốn xem cô gái này muốn làm gì cô, liền tiếp tục giả bộ ngủ. Nhưng lại không ngở được ràng đối phương chỉ đem theo một cái chăn đắp lên cho mình, sau dớ liền đi ra khỏi phòng. Sau đó đến sáng ngày thứ hai lại lén đi vào cầm cái chăn đem trở về.

Liên tiếp mấy ngày như thế SUNMI cũng vẫn ung dung với đãi ngộ như thế. Cũng có lúc HYUNA đứng cạnh cô thật lâu cùng không chịu đi, thậm chí còn khẽ hôn nhẹ lên gò má của cô. Những chuyện này cũng không hề khiến SUNMI cảm thấy kinh ngạc. Sau nhiều ngày HYUNA đi theo tiếp xúc cũng càng nhiều, cô cũng rốt cuộc cũng nhận ra được tình cảm mà cô gái này dành cho mình dường như nói ra từ trong miệng thì sẽ khồng hề đơn giản như vậy.

Người, có thể gọi là người là người, bởi vì họ có đầu óc biết suy nghĩ, biết yêu, biết đau lòng. SUNMI cũng không phải là người vô tình, cô có thể cảm nhận được tình yêu HYUNA dành cho mình, cũng vì sự cố chấp của cô mà đau lòng. Trong lòng thường xuyên muốn đuổi cô đi, cứ như vậy, thì cô gái này cũng sẽ không cần phải chịu đau khổ như vậy. Nhưng có lẽ cũng vì ánh mắt ngụy trang của cô ấy luôn mang vẻ cố gắng như thế, khiến cho SUNMK một lần rồi lại hai lần phải mềm lòng.

Bởi vì cô không làm được, càng không dám làm.

Đêm đó làm gãy tay HYUNA, SUNMI cũng rất hối hận. Thậm chí khi vùa làm xong chuyện tàn nhẫn đó, trong lòng cô luôn tự áy náy, tự trách rất nhiều. HYUNA cười trong tuyệt vọng, trong lòng cô mơ hồ cũng hiện lên chua xót, thậm chí còn muốn mở miệng nói với cô ấy tiếng thật xin lỗi. Nhưng cuối cùng ba chữ kia lại bị cô nuốt xuống bụng.

SUNMI cô ghét nhất chính là cái kiểu vừa đánh vừa xoa. Nếu đã làm rồi thì chỉ có thể nhẫn tâm tiếp tục, nhưng mà sẽ như thế nào chứ? Đang nhớ tới đứt đoạn một hồi. SUNMI chậm rãi đi lên lầu, tầm mắt rơi vào căn phòng trống rỗng của HYUNA, bỗng nhiên lại nở nụ cười.

Suốt một đêm, SUNMJ chỉ lẳng lạng nằm trên giường, khồng hề chợp mắt. Khi trời vừa tờ mờ sáng, cửa phòng của cô bị người giúp việc gõ ầm ĩ. Chuyện này khiến cho cô có chút bất an, cho dù là người giúp việc trước kia cũng không bao giờ đến quấy rầy cô như vậy.

"Chuyện gì?" SUNMI mở cửa hỏi, khuôn mặt ảm đảm âm trầm khiến cho người kia sợ tới múc hai chân như sắp nhũn ra. "Đại... Đại tiểu thư, nhị tiểu thư xảy ra chuyện!" Người giúp việc còn chưa nói hết câu LISA đã vội vã chạy đến phòng dành cho khách. Nhìn LISA và ROSE té xỉu dưới đất, căn phòng cũng bừa bộn, cô lại vội gọi điện thoại kêu HYOMIN tới.

Điện thoại vừa cúp chưa đến 5 phút, HYOMIN tóc tai bù xù đã đi tới LA gia. Chỗ ở của cô cũng ngay bên cạnh biệt thự LA gia chủ yếu thuận tiện cho công việc của cô, mỗi ngày 24 giờ, công việc của cô chính là bảo đảm tính mạng an toàn cho hai tôn đại phật kai chính là LISA và SUNMI.

Bất kể là cô đang làm gì, cho dù là đang ở trên máy bay, chỉ cần một trong hai người SUNMK hoặc LISA bị thương, thì cô cái gì cũng không để ý lấy tốc độ nhanh nhất mà đến chữa trị cho các cô. Công việc nhìn bề ngoài có vẻ đơn giản và ung dung như vậy, nhưng lại không thể nhìn thấy cái khổ trong đó, chỉ sợ cũng chỉ mỗi HYOMIN là biết rõ nhất. Cô cầm cái hộp thuốc đến phòng, liếc nhìn đến vết cắn trên xương xanh quai của LISA, nhíu mày thật chặt.

"Tình hình sao rồi?" Dường như nhận ra được sắc mặt HYOMIN không tốt cho lắm, SUNMI liền hỏi.

"Đại tiểu thư, liên quan đến tình trạng của nhị tiểu thư, tôi không thể không nói đúng sự thật cho cô biết. Cho đến giờ tôi vẫn là bác sĩ tư gia cho LA gia, vết thương trên người của hai người cũng đều do tôi đến đây xử lý. So với thể chất của cô thì thể chất của nhị tiểu thư kém hơn rất nhiều. Lúc còn trẻ mà cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều thương tích, hiện nay khiến cho một số cơ năng trong thân thể cũng đã bị phá hư, Hơn nữa trong thời gian dài dinh dưỡng cũng không hề đầy đủ, tình trạng thân thể của cô ấy lúc này, giống như là của một người trung niên."

"Có cách gì có thể điều dưỡng tốt hơn không?" Nghe lời HYOMIN nói sắc mặt SUNMI cũng trầm xuống. Cô đã hỏi là có cách nào có thể điều dưỡng tốt hơn không, chứ không phải hỏi là có thể điều dưỡng được hay không.

"Tôi hy vọng nhị tiểu thư có thể sơm dừng lại tất cả mọi công việc, nhận mọi điều trị cùng kiểm tra sức khỏe toàn thân của tôi, cần phải chú ý đến ăn uống nhiều hơn. Nếu như nhị tiểu thư chịu nghe lời, thì xương cốt và thân thể vẫn có thể khôi phục lại bảy tám phần. Nếu không thì chỉ sợ là sau này về già cô ấy sẽ rất khó chịu."

"Ừ, tôi biết rồi. Cơn nghiện của ROSE khi nào thì có thể hoàn toàn cai hết được?"

"Tôi đã kiểm tra tình trạng độc tố lưu lại trong cơ thể PARK tiểu thư, qua năm ngày liên tiếp không hút ma túy tình trạng của cô ấy cũng đã khá hơn nhiều rồi. Mấy ngày tới này sẽ là thời khắc mấu chốt nhất, nếu như chống nổi, thì sẽ không có chuyện gì đáng ngại nữa."

"Ừ, làm phiền cô, HYOMIN."

Tiễn HYOMIN đi ra khỏi cửa, SUNMI đưa tầm mắt dời đến trên giường, mới nhìn thấy các cô còn đang ngủ riêng mỗi chỗ không biết lúc nào lại ôm nhau ngủ rồi, cô bất đắc dĩ kéo chăn lên đắp cho hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info