ZingTruyen.Info

[BHTT]-[EDIT] ChaeLisaVer THIẾT NGỤC MÊ TÌNH [Hoàn]

Chương 119: Bỏ cuộc [Hoàn]

DamTienCoNuong


Khi LISA tỉnh lại lần nữa, thì cô đã nằm trong phòng mình ở LA gia. Cho dù trong lòng còn đang lo lắng cho tình trạng của ROSE, nhưng bởi vì thân thể quá sức mệt mỏi, khiến cho cô lại ngất đi lần nữa. Chỉ cứ như vậy, tỉnh xong lại ngất, tỉnh xong lại ngất, cho đến buổi sáng mấy ngày sau, cô mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Nhận ra được có người đang ngồi bên cạnh giường, LISA theo bản năng quay đầu lại, phát hiện người kia không phải là ROSE mà là SUNMI.

"Tỉnh? Muốn uống nước sao?" SUNMI đem ánh mắt thất vọng của LISA thu vào trong tầm mắt, cô cố không để ý đến mà hỏi, nhưng trong lòng mơ hồ lại hiện lên chút chua xót. Thật ra thì cô cũng đã sớm biết tin ROSE mất tích. Dù sao thì cảnh sát và LISA cổ động khoe khoang tìm người như vậy, lấy thế lực LA gia, cô không biết cũng khó.

Nhìn thấy LISA vì tìm ROSE liều mạng ăn những thứ đồ mà mình không hề muốn để duy trì thể lực, SUNMI vì cô mà đau lòng đồng thời cũng có chút ảm đạm cùng mất mát. Hết thảy tất cả những thứ này đều từng thuộc về cô đều không còn. Khi đó LISA cũng vì bảo vệ mình mà không để ý bản thân nỗ lực bảo vệ, cho dù là thay cô đỡ đạn, hay bị chém chết.

Nhưng hôm nay lòng của LISA đã toàn bộ giao cho ROSE, nửa điểm cũng không lưu lại cho mình. Ngay cả trong lúc gặp phải chuyện phiền phức như vậy, cũng không chịu đến tìm cô giúp. Cuối cùng thì có phải là không tin mình nữa sao? Hay là em ấy đã chán ghét mình đến mức không muốn chấp nhận mình giúp đỡ?

Nghĩ tới hết thảy những chuyện mà mình đã làm để uy hiếp LISA, SUNMI không khỏi lộ ra vẻ tự giễu trên nụ cười. Những chuyện mà cô đã làm trước kia cô cũng chưa từng nghĩ qua, thậm chí còn làm ba cái chuyện thủ đoạn thấp kém đó, nhưng vẫn không thể tìm được tình yêu mà LISA trước kia đã từng yêu mình. Đến nỗi không tìm được nguyên nhân, nhưng thực tế lại rất đơn giản, chính là tình kia đã chết cũng không còn ở đây.

Trên đời này không thể tìm được, không thể nắm được, không thể bắt được, đó chính là những sự vật vô hình.

Có lẽ trong thời khắc LISA bị mình đưa vào ngục, trái tim em ấy yêu mình cũng đã chết. Sau khi ROSE xuất hiện, thì đường ranh mỏng manh ấy cũng vô hồn mà hoàn toàn biến mất, biến mất hầu như cũng không còn lại gì. Nhưng thay vào đó lại đập rộ lên vì ROSE cũng vì đó mà lo lắng.

Nếu như trước kia SUNMI còn có thể dối mình, LISA sẽ quay lại yêu mình sâu đậm như ngày nào đó. Nhưng khi nhìn thấy em ấy cùng với ROSE hai người đỡ nhau từ trong rừng đi ra, SUNMI cũng biết rõ trận này mình đã thua hoàn toàn. Bất kể là cuối cùng LISA có ở lại bên cạnh mình hay không thì kết quả vẫn sẽ không có gì thay đổi.

"ROSE... ROSE đâu?" LISA cũng không để ý đến vấn đề của SUNMI, ngược lại còn mở miệng hỏi ROSE đang ở đâu.

"Cô ấy đang nghỉ ngơi ở phòng khác, em yên tâm, ta sẽ không động đến cô ấy." Nhìn trong mắt LISA đầy lo âu, SUNMI còn cho là em ấy sợ mình làm tổn thương đến ROSE, nên mở miệng giải thích.

"Em muốn phải đi thăm chị ấy."

LISA nói xong đưa tay chống người ngồi dậy. Trên tay vẫm còn kim truyền nước biển ghim vào mu bàn tay nhưng bởi vì cô làm loạn mà giựt ra, khiến cho nước nhanh chóng theo lỗ kim chảy xuống làm ướt một mảng lớn ga trải giường. "LISA! Ta hy vọng em nên biết rõ tình trạng của mình lúc này. Vết thương trên người em mặc dù không sâu, nhưng độ dài thì rất lớn. Nếu như chậm thêm chút nữa, thì em sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng cô ấy chẳng qua chỉ bị trật khớp chân mà thôi."

SUNMI lạnh giọng nói, tuy giọng cũng bình thường như vậy mặt cũng không có chút gợn sóng nào. Nhưng bản thân đã là người từng theo cạnh cô lâu ngày LISA cũng biết rõ đây là cô đang thật sự rất tức giận. "Em không sao, thật sự không có sao hết. SUNMJ, chị để em đi xem chị ấy có được không? Em có thể cảm nhận được chị ấy lúc này đang nghĩ tới em, cũng rất cần em."

LISA đưa tay níu lấy vạt áo SUNMI khẩn cầu, động tác này em ấy cũng chưa bao giờ làm với cô. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên SUNMI bị người khác níu quần áo như vậy. Trong lúc nhất thời cảm giác như hai người đang trong tình thế giằng co. Nhìn qua cũng thấy LISA dù còn đang rất mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất là kiên trì, SUNMI đành phải cụp mi mắt xuống, khom người xuống bế em ấy dậy.

Hai người một đường đi tới lầu một của phòng khách, mới vừa vào phòng LISA đã nghe thấy nồng nặc mùi thuốc tẩy khử trùng. Cô để SUNMI buông mình xuống, vịn tường chậm rãi đi vào phòng ngủ. Khi vừa nhìn thấy người nằm trên giường còn đang bị dây trói lại, LISA lảo đảo một cái cơ hồ cũng phải quỳ dưới đất.

Cô lảo đảo nghiêng ngả đi tới cạnh giường của ROSE, đưa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc này. Từng góc cạnh trên mặt này, mắt, mũi, miệng đã từng gầy đi không ít, không chỉ hết một vòng, vốn hai má đã ít thịt lại còn có xu hướng bị lõm thêm vào trong. Trên trán sáng bóng đã xuất hiện nhiều vết bầm tím cùng vết máu ứ đọng lại, hiển nhiên là do tác động của lực gây ra.

"ROSE, em tới bồi chị đây, đừng ngủ nữa có được không? Chị tỉnh lại nhìn em một chút đi được không?" LISA vừa đưa tay tháo dây trói cho ROSE. Nhìn tới hai cổ tay đã bị ma sát với dây mà tạo ra những vết xước rơm rớm đầy máu, lòng cô cảm giác như là bị kim châm vào trong một cái nhói đau, hốc mắt cũng theo đó mà đỏ lên, nhưng lại không hề khóc.

"Dùng dây trói lại là do cô ấy yêu cầu, nhị tiểu thư, cô ấy bị tiêm băng độc có độ tinh khiết cao đến 99% liên tục trong 10 ngày liền. Nếu còn kéo dài thêm nhiều ngày nữa, thì trung tâm hệ thống thần kinh sẽ hoàn toàn tan vỡ, cả đời cũng không thể rời bỏ được thứ chất độc này. Cũng may là bây giờ vẫn còn có thể cứu được, chỉ cần cô ấy chống chịu được trong vòng hai tuần, thì có thể trở về cuộc sống của người bình thường. Nhưng mà đối với thân thể cô ấy những ngày trôi qua như vậy sẽ rất khó nhịn được. Những vết thương trên đầu cô ấy đều là do cố nhịn xuống mà gây ra. Cho nên tôi khuyên nhị tiểu thư, nếu không muốn để cô ấy kích động gây ra những hành động quá khích thì tốt nhất không nên cởi dây trói ra."

Lúc này một cô gái mặc áo blouse trắng bước vào. Cô đẩy cái mắt kính không gọng lên sống mũi, cùng mái tóc màu đỏ cột thành đuôi ngựa sau gáy. Đối với người này thì LISA không thể quen thuộc hơn nữa. Cô chính là bác sĩ tư nhân tại gia của LA gia, HYOMIN.

"Chẳng lẽ không còn cách nào để cho chị thấy thoải mái hơn một chút sao?" LISA chỉnh lại mái tóc tán loạn trên mặt cho ROSE, nhẹ giọng hỏi. Cho dù chỉ là một cách nhỏ thôi cũng sẽ không để cho người này chịu thống khổ như vậy. Thì mọi thứ cô cũng sẽ đồng ý thử hết. "Mỗi ngày tôi đều giúp cô ấy tiêm huyết thanh trừ đi độc tố, làm như vậy cũng chỉ giúp được một chút cho cô ấy thôi. Nếu như muốn giới độc này hoàn toàn thì cô ấy phải tự mình chống đỡ."

"Nhị tiểu thư, LA gia làm ghề này, thì cô hẳn cũng phải rõ hơn tôi công hiệu của mỹ kim nó độc tài như thế nào. Chỉ cần một mũi tiêm, cũng khiến cho tinh thần con người phải lung lay bước vào hiện trạng dục tiên, muốn ngừng cũng không thể ngừng lại được. Cũng tương tự như vậy nó mang đến cho con người bao nhiêu khoái cảm thì lúc giới độc cũng sẽ kéo theo thống khổ cũng rất lớn."
"Tôi biết, cám ơn cô, bác sĩ HYOMIN." LISA nói xong liền đưa tay tháo dây cho ROSE. Nhìn thấy bộ dạng đau lòng của cô HYOMIN chỉ biết bắt đắc dĩ lắc đầu một cái đi ra ngoài.

"ROSE chị thật là ngu ngốc mà, làm gì có ai lại ngu ngốc như chị vậy chứ, chủ động yêu cầu ngườ khác trói mình lại như vậy chứ? Trên trán chị còn đang bị thương, chờ chị tỉnh lại, em nhất định sẽ tính sổ với chị. Bây giờ chị cũng không cần phải sợ hãi nữa, có em sẽ ở đây sẽ chăm sóc cho chị, chị cũng không cần bị trói nữa, cũng không cần đập đầu vô tường nữa. Em sẽ giúp cho chị giới độc hoàn toàn cho đến lúc nó biến mất, một mực ở bên cạnh cùng chị mà."

Tựa hồ cảm giác được LISA đang đến gần, hai tay vừa được tự do ROSE thuận thế liền đem cô ôm vào trong ngực, đưa đầu hướng lên một chút mà cạ vào. Hiếm thấy được người trong ngực lại khả ái như vậy, LISA vui vẻ cười, nâng lên cổ tay ROSE vừa hạ xuống mà hôn.

"Đừng sợ, mọi thứ đều đã có em ở đây rồi."

Một người thì cô đơn, hai người thì thân mật, ba người thì tình cảm cá nhân lại chật chội. Nhìn cảnh tượng LISA và ROSE ôm nhau, SUNMI xoay người đi tới phòng khách. Lọt vào tầm mắt người giúp việc trong nhà ai cũng bận rộn, mà trong biệt thự thì lại trống rỗng. Cảm giác lạnh lẽo cùng cô đơn ngập tràn trong lòng khiến cho SUNMI cảm thấy vô lực.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã thành thói quen tịch mịch. Nhưng khi bị nó bất ngờ tấn công tới thì chính bản thân mình cũng sẽ chán ghét nó, vẫn phải sợ hãi nó.

SUNMI, cô tốt nhất nên kiên cường lên mới đúng.

Khi ROSE và LISA cùng nhau tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã tối. Hương vị cùng nhiệt độ xung quanh khiến cho ROSE cảm thấy quen thuộc cùng thích thú. Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mình được một người khác đang ôm trong ngực. Cho dù không nhìn thấy cô cũng biết đó chính là LISA. Thử cử động hai tay thì mới biết hai tay cũng không còn bị trói lại nữa, ROSE chợt bật dậy, giống như làm mất đi thứ quan trọng gì đó nhìn khắp nơi tìm.

"CHAENG, chị sao vậy?" Bởi vì lo lắng cơn nghiện ma túy của ROSE sẽ phát tác, cho nên LISA ngủ cũng ít, trong lúc đối phương tỉnh lại rời khỏi ngực cô thì cô cũng tỉnh theo. "Là em tháo dây xuống?" ROSE không đáp mà hỏi ngược lại, biểu tình trên mặt cô cũng không thẻ khá hơn, dĩ nhiên là đang tức giận.

"Em chỉ muốn để cho chị thoải mái một chút cho nên đã tháo xuống cho chị."

"Ai cho phép em làm tự ý tháo dây xuống cho tôi!? LISA tại sao lúc nào em cũng làm như vậy hả? Em dựa vào em là ai? Dựa vào cái gì chuyện gì đều tiên trảm hậu tấu rồi mới chịu nói cho tôi biết !?"

LISA lại không nghĩ tới ROSE lại nổi giận lớn như vậy, nghe cô trách cứ. Hốt hoảng liền từ trên giường ngồi dậy mở miệng muốn giải thích cho mình, nhưng lại bị biểu tình lạnh nhạt của người kia khiến cho nghẹn họng liền nuốt trở về. Chẳng lẽ chị ấy cũng không hề tha thứ những chuyện mình đã làm sao? Nhưng mà lúc ở trong rừng, không phải chị ấy đã nói là sẽ tha thứ hết mọi chuyện cho mình rồi sao?

LISA bộ dạng ủy khuất muốn nói nhưng lại thôi, cả người đều bị ROSE thu vào trong mắt, thật ra thì lúc cô bắt đầu thốt ra những lời này thì đã bắt đầu thấy hối hận. Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình tức giận tới như vậy. Đối phương làm như vậy thật ra cũng chỉ muốn cho mình thoải mái hơn một chút mà thôi. Bất kể là lý do gì thì cô không nên nổi giận với LISA.

"Thật xin lỗi, là chị không đúng, đừng buồn được không?" ROSE đứng dậy đem LISA ôm vào trong ngực, giống như con mèo nhỏ sờ đầu cô nói. Động tác đã lâu rồi mới thấy khiến cho LISA vui vẻ tới mức suýt chút nữa đã khóc lên, lập tức đem chuyện ROSE nổi cáu quăng ra sau đầu không còn vết tích, bắt đầu khoe mẽ.

"CHAENG xấu tính, mới vừa tỉnh lại đã khi dễ người ta." LISA bất mãn tố cáo tội của ROSE khi nãy, hai cánh môi hồng ướt át bĩu một cái hệt như mật đào ẩm mịn căng tràn. "Được rồi, đừng có ba hoa, cũng đã xin lỗi em rồi còn muốn gì nữa? LISA chị hy vọng em có thể trói chị lại lần nữa, bởi vì cảm giác lúc độc phát tác vô cùng khó chịu. Nếu như không làm như vậy, chị sợ sẽ không thể khống chế được mình."

Thân là người đang phải chịu đựng, ROSE rất rõ cái cảm giác đáng sợ đó. Thân thể lúc lạnh lúc nóng, mỗi một chỗ trong cơ thịt hệt như là bị người ta dùng dao rạch từng nhát, ngay cả xương cũng giống như bành trướng hết cỡ tựa như muốn nứt ra. Mỗi lần phát tác khiến cho ROSE hận không thể làm cho mình ngất đi, cô đập đầu vô tường, dùng nước nóng cùng nước lạnh liều mạng cọ rửa thân thể. Nhưng cho dù là như thế nào thì sự khó chịu ấy cũng không hề giảm đi chút nào.

Ngay cả những lúc như vậy SUNMI cũng chỉ có thể đưa bác sĩ tới. Để các cô giữ mình lại, ngay cả một câu cũng không nói liền tiêm cho mình. Cũng không kịp để mình thanh tỉnh nhìn bọn họ chỉ vì thứ thuốc tiêm vào là thuốc mê. Nếu như nói trên đời này Tần Nhuế không muốn bị bại dưới tay ai nhất, thì không thể nghi ngờ người đó chính là SUNMI. Đối tình cảm mà cô ấy đã từng có với LISA, mặc dù ngoài miệng ROSE không nói, nhưng trong lòng cũng luôn để tâm tới.

Yêu một người, không phải là cứ chiếm cô ấy làm của riêng, càng không phải lấy danh nghĩa tình yêu mà đi tổn thương cô ấy. ROSE không thể hiểu được tình cảm mà SUNMI dành cho LISA là gì, càng không thể tha thứ những tổn thương mà cô ấy đã gây ra cho LISA. Cho nên ngay từ trong tiềm thức cô không hề muốn để cho SUNMU nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Lại càng muốn chứng minh mình yêu LISA, sẽ không thua bất kỳ một người nào khác, nhất là cô ấy.

"ROSE, chị ngẩng đầu lên nhìn em." Một lúc lâu không nghĩ tới nói gì thì lại bị tiếng nói của LISA kéo lại. Ngay sau đó ROSE ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt nhìn mình tươi cười. Nụ cười này không hề xấu xa như lúc bình thường nữa, mà trong đó tràn đầy ôn nhu cùng cưng chìu.

"ROSE, tâm tư của chị em cũng hiểu, chị sợ là ma túy tái phát chứng nghiện, chị sẽ không khống chế được mà làm tổn thương tới em. Nhưng chị là vợ của em, là người con gái của em. Chẳng lẽ trong lúc chị một mình chịu đựng mọi thống khổ, em không thể ở bên cạnh giúp cho chị được sao? Em yêu chị, không thể bỏ chị một mình đối mặt với dày vò thống khổ này được. Chỉ có thể lúc nào cũng được nhìn thấy chị, thời thời khắc khắc cảm nhận được sự hiện diện của chị tại nơi này, thì em mới có thể yên tâm được."

"Nhưng trên người em còn đang bị thương, chị..." Lời nói của LISA khiến cho ROSE xúc động, cô không thể biết được người con gái này đã yêu mình nhiều như thế nào, cho dù chỉ là một cử động nhỏ, một ánh nhìn cũng đã chứa đầy tình yêu như chan chứa rót vào khắp mọi nơi xung quanh. Thật tốt, cho dù đã trải qua nhiều sóng gió như vậy nhưng mình vẫn còn có được người con gái này, không hề đánh mất em ấy.

"Không có gì là không thể, em chỉ muốn ở bên cạnh giúp cho chị."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info