ZingTruyen.Asia

Ảo ảnh chợt lóe - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 184 + 185.

HarleyJ9

Chương 184. Đi dạo đêm mưa.

Khi tới sảnh lớn lầu một rồi, hai người phát hiện bên ngoài đã rơi mưa nhỏ.

Quản gia đã đưa tới ô dù, Vĩ Trang mở bung lên, rồi cùng đi với Tiểu Viên vào trong vườn hoa của tiểu khu.

Trong lúc xuống lầu, Tiểu Viên cũng đã mang lo lắng vài phần, thấy vẻ mặt biểu cảm bình thản không gợn sóng của người phụ nữ kia thì cũng không có hỏi nhiều. Hiện tại đi tới cùng người kia từng bước một, xung quanh tĩnh mịch vắng vẻ, mưa nhỏ đánh vào trên mặt dù tí tách tí tách, cô mới cảm thấy mình đã lo nghĩ đến dư thừa.

Sân rợp bóng cây, hương thơm dịu mát của ngọc lan thoang thoáng truyền đến, đèn đường ở trong cảnh mưa mông lung phát ra quầng vàng nhẹ nhàng, mặt giày của các cô thong thả dẫm lên mặt đất ướt át, dần dần đã đi thành cùng một tần suất.

Thật lãng mạn.

Ngón tay của Tiểu Viên vươn đi ra, để mưa bụi nhè nhẹ bay tới trong lòng bàn tay mảnh nhỏ của cô, đôi mắt cong cong.

Ý cười xán lạn trên mặt cô, nghiêng mặt qua tìm đến mặt Vĩ Trang, nhìn người kia với vẻ ngọt ngào.

Vĩ Trang hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái, Tiểu Viên kề qua tới, vai tựa gần bả vai của người kia.

Yên lặng đi tới, cách mỗi một đoạn đường, một ngọn đèn đường lẳng lặng náu dưới cây liền đã nghênh đón tới, dường như trong cái thế giới này chỉ có hai người các cô, cùng với tiếng mưa đây.

Một loại bầu không khí có thể trò chuyện đàng hoàng với dốc bầu tâm sự.

Tiểu Viên nhẹ giọng, nói: "Hôm nay em về nhà bàn bạc chuyện mua nhà với anh trai, anh ấy nói để em mua nhà của bản thân là được, không cần phải mua cho anh ấy. Anh ấy nói bây giờ rất yên tâm với em rồi, anh ấy có thể không cần lại ở bên cạnh em nữa."

Vĩ Trang lẳng lặng mà nghe.

"Tuy rằng em rất muốn được ở gần với anh trai một chút, nhưng bắt đầu từ khi em mười hai tuổi, anh ấy đã vẫn luôn chăm sóc em, mọi chuyện đặt em lên trước. Anh ấy cũng chẳng có cuộc sống của chính mình, em không thể lại ích kỷ như vậy nữa."

Vĩ Trang khẽ nói: "Quả thật cậu ấy chăm sóc em được rất tốt. Mà hiện tại em hoàn toàn cũng có năng lực mua nhà cho anh của em."

"Bố của em, bố ruột mà em chưa từng gặp mặt qua, căn nhà bọn họ ở ban đầu đã để lại cho anh ấy, anh ấy nói căn nhà kia là đủ rồi, cũng sẽ là hồi ức về bố mẹ mà hai anh em cùng có được," Tiểu Viên đã khẽ thở dài một cái, rồi gục mặt xuống: "Hiện tại bệnh tình anh ấy đã ổn định rất nhiều, sức mạnh tinh thần cùng thể lực cũng khôi phục được không ít, anh ấy nói muốn đi đến nơi khác nhiều một chút."

"Nói rằng tháng sau muốn đi thành phố Bằng, anh ấy thích cái thành phố kia, không giống thành phố Thân âm u lạnh lẽo như thế, một năm bốn mùa đều rất ấm áp. Anh ấy nói muốn định cư ở bên kia một khoảng thời gian."

Tiểu Viên bỗng nhiên thoáng ngừng lại, rồi lặng im.

Vĩ Trang nghiêng mặt qua nhìn cô: "Không nỡ xa cậu ấy sao?"

"Vâng." Tiểu Viên dựa mình vào vai Vĩ Trang, hai người dần dần đã chậm lại bước chân.

"Có điều, em cũng nên để anh ấy đi rồi. Anh ấy vốn dĩ chính là một người rất khiêm tốn, đã vào giới giải trí vì em, hiện tại rốt cuộc có thể trở về làm chuyện anh ấy thích rồi," Cổ họng cô nghèn nghẹn: "Anh ấy dù sao vẫn cần yêu đương, cũng phải lập gia đình nữa, em không thể lại làm chậm trễ anh ấy nữa."

Người phụ nữ kia đã đổi một bàn tay cầm dù, rồi một bàn tay khác ôm lấy vai cô qua, chiếc dù to to ấm áp che kín lấy hai người, giống một loại che chở không lời.

Cứ như vậy, lại đi một đoạn đường nữa, bóng đêm càng sâu, tiếng mưa càng lớn hơn, duy nhất chỉ có tiếng vang tí ta tí tách rơi giọt trên mặt dù giữa các cô.

Trong sắc đêm đậm sâu thăm thẳm, ánh mắt Vĩ Trang vắng lặng, lại chứa đựng một nét mềm mại le lói.

Tiểu Viên lại mở miệng nói: "Ý kiến tối hôm qua của chị, em cũng suy xét kĩ càng rồi, em cảm thấy chị tặng món quà nhà ở này thật sự quá quý giá rồi, em không thể tiếp nhận. Có điều, em biết chị cũng muốn quan tâm em, là ý tốt của chị."

"...... ừm." Vĩ Trang đáp lại một tiếng khe khẽ, tựa như đang khích lệ cô nói ra ý nghĩ trong lòng.

"Em đã nghĩ tới một biện pháp, việc mua nhà thì em dốt đặc cán mai, cho nên chị giúp em chọn có được không?" Tiểu Viên hơi nghiêng đầu, tiếp xúc với ánh mắt của người phụ nữ kia, rồi cô cười: "Đây cũng là chuyện bạn gái có thể làm á, chị giúp em chọn nhà ở, lựa cái cách chị gần một chút, cái mà hệ số an toàn tương đối cao, sau khi mua ổn rồi chúng ta cũng có thể cùng nhau trang hoàng."

"Chỉ mua một căn hộ, thì dự toán của em vẫn đủ đấy, nếu thật sự không đủ thì vay là được rồi, dù sao hộ khẩu em cũng có, bảo hiểm xã hội cũng đủ số năm rồi."

Cô thoáng dừng bước, ôm lấy người kia, ỷ vào trong lòng của người kia, ngẩng mặt lên chớp mắt với người kia: "Chị nói như vậy có được không?"

Vĩ Trang đã im đến mấy giây, trong con ngươi sâu sắc ánh nước chậm rãi tràn trề ra nét bất đắc dĩ cực nhạt, tựa như cô ấy không còn cách nào kia, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Tiểu Viên hơi mím môi, rồi nở nụ cười: "Cảm ơn chị, thế phải làm phiền chị rồi."

Nét bất đắc dĩ của người phụ nữ kia càng đậm hơn: "...... Nói cái gì đâu, em không cần lo chuyện nhà cửa nữa." Ngụ ý chính là cô ấy sẽ lo liệu.

"Ừm được, vậy mấy ngày sau em đem thẻ cho chị." Tiểu Viên câu lấy cổ người kia, thoáng hôn mặt người kia, động tác là dịu dàng ấm áp vô hại, nhưng quyết không từ bỏ với đủ kiên trì.

Vĩ Trang hơi hơi thở dài, lại một lần nữa nếm trải được mùi vị bất lực ở nơi cô.

Tiểu Viên tươi cười xán lạn, còn thấp thoáng mang chút đắc ý nữa. Bộ dáng này thật sự quá trêu người, người phụ nữ kia dừng một chút, ngẩng đầu nhẹ nhàng véo lỗ tai cô một cái.

"A," Tiểu Viên giả vờ đau: "Hu." Tiếp theo tiếng vui vẻ cười vang, ngọt ngào nói với người kia: "Chị thật tốt."

Vĩ Trang: "......"

Trong cảnh đêm không sáng, hàng mi dài mảnh cong vểnh của người phụ nữ kia thoáng chớp chớp, làn da của người kia lộ ra một tính chất trắng kiểu sữa bò, khiến tim Tiểu Viên loạn nhịp.

Người phụ nữ kia cũng đang tập trung tinh thần mà nhìn vào cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác đối phương càng quen thuộc hơn một chút, cũng càng đáng yêu hơn một chút.

Giây tiếp theo, mặt dù trượt thấp hơi hơi, che kín bóng dáng của hai người. Các cô hôn môi ở phía sau dù, mười ngón đan xen.

Ở địa điểm tăng thêm được không ít tính kích thích, các cô không có dây dưa nhiều, mà lại là một cái hôn vô cùng đặc biệt.

"Lại đi một vòng?" Tiểu Viên đến dắt tay người kia, cảm giác cùng đi với người kia trong đêm mưa thật quá tốt, cô không nỡ cứ kết thúc nhanh như vậy.

"Ừ."

Hai người đã bắt đầu đi lần nữa. Xanh hoá (*) của Quân Duyệt uyển quá tốt đi, cây cối xum xuê um tùm phủ ở nơi rất cao phía trên đầu các cô, tiếng mưa rơi sàn sạt dừng trên lá cây, mặt dù, cùng với chỗ mắt cá chân của các cô, mang đến một vẻ mát kiểu trong lành, chóp mũi ngửi được một làn hương cỏ xanh ẩm ướt nhàn nhạt.

(*) xanh hóa/làm xanh/phủ xanh (một khu vực nào đó): nghĩa đen là tăng cường cây cối màu xanh để làm đẹp và đáp ứng nhu cầu cảnh quan, tận dụng tối ưu công năng của cây xanh. (tổng hợp)

Các cô lại yên lặng đi tới lần thứ hai, nụ cười trôi chảy giữa các cô. Đối với hai người tham công tiếc việc mà nói, đây là thời khắc thanh thản dễ chịu nhẹ nhàng hiếm có của các cô.

Ở thời khắc như vậy, bỗng nhiên Tiểu Viên nhớ tới đánh giá về Vĩ Trang khi trước cô đọc được ở trên mạng.

Đó vẫn là một tấm ảnh chụp dẫn đến tìm kiếm hàng đầu ba tiếng trên Weibo, tuy rằng bị Đồng Hoa gấp rút dùng rất nhiều tiền thúc ép hạ thấp nhiệt độ, nhưng vẫn đã để lại không ít dấu vết ở trên mạng.

Sau đó Tiểu Viên cũng đã đi lật rất nhiều lần lời nhắn về người ấy, ngoại trừ một đống lớn bình luận 'liếm nhan' (đắm đuối mê mẩn sắc đẹp) tương đương làm nàng vợ nhỏ xinh của người ấy, thì còn có một ít cư dân mạng cực kỳ "nhọc lòng" cũng lên tiếng ở nơi đó. Cô bất ngờ phát hiện, cho dù Đồng Hoa bảo vệ được rất tốt một ít chuyện riêng đối với nhà họ Vĩ, mà vẫn rất nhiều người biết một tí nội tình.

"Chị gái này tuyệt đấy, đáng tiếc vẫn là độc thân. Tuy rằng nhìn trông thì rất trẻ trung, nhưng tuổi tác rốt cuộc cũng không phải hai mươi mấy nữa đi, dù cho kết hôn thì cũng không có khả năng có con, còn có ai họ Vĩ? Vĩ Gia Bảo, vậy thì dở hơn rồi !"

"Thế nhà họ Vĩ chẳng phải không người nối nghiệp sao?"

"Ha ha ha, hớ, thu nhập hàng năm của chú mày được trăm ngàn chứ? Còn nhọc lòng thay người mà tài sản nhà người ta ròng mấy chục tỷ, cười chết tôi rồi !"

"Nhìn thấy phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ ở vị trí cao, không nghĩ năng lực của người ta, ngược lại trước hết nghĩ người ta có con hay không, chậc ! Bản sắc của bọn đàn ông trong nước thật là ham muốn sinh đẻ, thật là tanh tưởi !"

"Thật ra người ta cũng chưa nói nặng lời gì mà, chị gái này quả thật lợi hại, đúng thật có sức hút, nhưng mà những người khác của nhà họ Vĩ không được cũng là sự thật."

"Vẫn là con cái ông cụ Vĩ sinh được quá ít đi, ha ha ha, có điều tôi vẫn là chắc chắn đối với điểm ông cụ bằng lòng để con gái làm người thừa kế này."

"Rắm thôi. Đó là bởi vì ổng không có người để chọn nữa, con trai đi làm bác sĩ rồi !"

"Cho nên người chị gái này, chính là chả còn ai tiếp gánh nặng của cô ấy nha, thật đáng thương mừ, nhiều tiền như vậy xài làm sao đây?"

"Cho nên chị lớn hãy nhìn thử em nà ! Em đến làm nàng vợ nhỏ xinh của chị nha ! Em là nữ đây, vẫn là câu nói kia, đừng quá chú trọng về giới tính !"

"Đúng vậy, em cũng sẵn lòng làm nàng vợ nhỏ xinh của chị lớn ! Nữ có thể thì em nam cũng có thể !"

......

Tiểu Viên nhìn mặt người phụ nữ kia, không thể không nói rằng mình vẫn có chút lòng hư vinh, bởi vì người hiện tại ở bên cạnh Vĩ Trang chính là cô, chỉ có cô.

Ánh mắt của cô thật tình quá chừng cực nóng, nụ cười quá mức tươi tắn. Vĩ Trang nghiêng đầu, rồi nhìn cô với vẻ hơi mang nghi vấn.

"Không có gì, chỉ là nhớ tới trên mạng khi trước có người tám chuyện về chị, chị muốn nghe chứ?"

"Ừm?"

Dù sao cũng là nói chuyện phiếm, Tiểu Viên đã chọn một chút chút rồi nói với người kia.

"Trên mạng có vài cư dân mạng nói chị độc thân, không có con cái, lo lắng Đồng Hoa không người nối nghiệp, đều tranh giành muốn làm nàng vợ nhỏ xinh của chị !"

Vĩ Trang nghe được mấy chữ nàng vợ nhỏ xinh thì biểu cảm trên mặt cũng rỗng tuếch hết một hai giây, tiếp theo thì phảng phất như đã hiện lên một dấu chấm hỏi.

"Đúng vậy, chị nghĩ được không có sai, thật nhiều đều là con gái !" Tiểu Viên làm ra vẻ ghen tuông, nói giọng điệu chua loét: "Chị thật sự rất khiến cho con gái ưa thích !"

Vĩ Trang: "......"

Cô ấy dừng một chút, phảng phất như có thể hay còn chưa thể hiểu được vì sao mình sẽ nghe được lời này: "Hả?"

Tiểu Viên hết gồng nổi, liền đột nhiên cười rồi.

Người phụ nữ thì gỡ rối tóm lược rõ ràng thật mau: "Nói Đồng Hoa không người nối nghiệp?"

Tiểu Viên hơi giật mình, đang muốn giải thích với người kia rằng trọng điểm của tin phiếm này ở chỗ phần sau "nàng vợ nhỏ xinh". Với lại là cô muốn trêu đùa với người kia, làm bộ ghen tuông tí, thả thính tẹo, không có ý khác. Không ngờ người phụ nữ kia hơi cong môi nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi còn chưa chết đâu !"

"...... A......" Tiểu Viên giật nảy mình, "a" một tiếng thấp thấp: "Thật ra, cũng chẳng hề nói không người nối nghiệp đi, chị chớ nghe bọn họ nói lung tung."

Không nghĩ tới Vĩ Trang đã nghiêm nghiêm túc túc nói rõ thêm một bước với cô: "Lối nghĩ của bố tôi tương đối hẹp, chọn người thừa kế chỉ ở đứa trẻ họ 'Vĩ', tôi không định học ông ấy."

Tiểu Viên khẽ chớp mắt, người phụ nữ này nghiêm túc như vậy, cô cũng phải nghiêm túc lắng nghe: "À?"

"Nhà họ Vĩ hiện tại có ba đứa trẻ, Gia Bảo, Gia Hiên, Gia Thần, với lại nhà mẹ của em dâu tôi, người anh trai cũng có hai đứa con, những đứa trẻ này đều nằm trong ứng cử viên người thừa kế."

"Hở?" Tiểu Viên cũng có hơi bất ngờ, đến đứa trẻ nhà mẹ đẻ của vợ Vĩ Đình cũng tính vào trong ứng cử viên người thừa kế, cô cũng chưa nghĩ đến điểm này. Cảm nhận được khai sáng của Vĩ Trang, cùng với phong thái yêu ai yêu cả đường đi.

"Chọn một người trong số chúng?"

"Không, tôi không muốn chúng giống tôi," Vĩ Trang hơi hơi ngửa mặt rồi thoáng nhìn bầu trời: "Nghiệp vụ của Đồng Hoa quá nhiều, công ty quá đông, tôi hy vọng chúng đều tìm được chức vụ sở trường mà bản thân yêu thích. Chỉ cần năng lực có thể đảm nhiệm được, đều có thể coi như là người thừa kế. Tôi hy vọng chúng đều là người thừa kế."

"Thế thật tốt !" Đến cả Tiểu Viên, người không hiểu kinh doanh doanh nghiệp đây cũng cảm thấy phương pháp này không tồi. Từng người phân công, hợp tác lại có thể chia sẻ, người có năng lực, có thể đảm nhiệm được, thì Đồng Hoa mới có thể càng ngày càng tốt.

"Chị cũng quá lợi hại đi !" Tiểu Viên ra sức khen người kia, thực tế cô cũng không biết rốt cuộc Đồng Hoa có bao nhiêu lớn, nghiệp vụ dưới trướng có bao nhiêu, chỉ là ngốc nghếch tin tưởng người kia.

"Dù sao có năm đứa nhỏ hẳn là đủ rồi !" Cô cười rồi nói, cũng sẽ không "không người nối nghiệp" nữa, ha ha.

Vĩ Trang rũ mắt nhìn cô chăm chú, dường như có ý sâu xa.

Có lẽ còn không ngừng ở năm đứa trẻ.

----------------------------------------------------

Chương 185. Dám hay không?

Vĩ Trang nghĩ, nếu như bố cô ấy còn sống, thì nhất định không ngờ được sắp xếp của cô ấy là như thế này. Nếu bây giờ ông ấy mà biết, thì chắc chắn tức đến ván quan tài vang kẽo cà kẽo kẹt. Nhưng vậy thì lại thế nào, hiện tại người có thể lên tiếng (quyết định) của Đồng Hoa là cô ấy, về sau sẽ là bọn trẻ. Xem nguyện vọng của cá nhân bọn trẻ, thích với lại có nguyện vọng thì cô ấy sẵn lòng đào tạo, ai không thích thì cứ đi làm chuyện của mình, cô ấy hoàn toàn ủng hộ quyết định của chúng. Cho dù mấy đứa trẻ này đều không mong muốn vào Đồng Hoa, thì cô ấy cũng có sắp đặt khác.

"Đối với Vĩ Gia Bảo, chị cũng là yêu cầu như thế sao?" Tiểu Viên nhìn cô ấy, hỏi.

Nhắc tới Vĩ Gia Bảo rồi, Vĩ Trang đã lặng im đến mất vài giây. Cô ấy nhìn cảnh đêm, nói giọng nhàn nhạt: "Sinh ở gia đình chúng tôi như vậy, có bản chất là 'thử nghiệm và vấp ngã không ngừng' (*), cho nên...... Chỉ cần không làm việc trái pháp luật mất lương tâm, tùy nó đi."

(*) nguyên gốc 试错 (trial and error) hay còn gọi phương pháp thử và sai/phương pháp thử dần, tức là hoàn thành một việc/đạt được gì đó bằng cách thử dùng những biện pháp khác nhau cho đến khi tìm được biện pháp đúng. (tổng hợp)

Vĩ Trang trái lại chẳng có kiêng dè nói chuyện Vĩ Gia Bảo, chỉ là mỗi lần khi Vĩ Trang nói đến với cô, thì vẻ mặt luôn có mang theo chút hàm ý khó nói rõ ràng.

Tiểu Viên cũng sẽ không đi truy hỏi người ấy, chỉ nắm tay người ấy, lại lẳng lặng đi một đoạn đường với người ấy. Cô rất muốn nói với người ấy rằng chị đã làm được tốt nhất rồi, hết lòng thì được rồi.

Nhưng mà việc chung sống giữa bố mẹ cùng con cái đều là như người uống nước (như người uống nước, ấm lạnh tự biết), người khác không cách nào xen vào, cho dù là người gần gũi nhất cũng không thể can thiệp. Điều có thể làm cũng chỉ là nắm tay người ấy như vậy, thầm lặng ở bên cạnh với người ấy, dùng hành động nói với người ấy rằng "Em ở bên cạnh chị".

Chỉ là, lúc này, Tiểu Viên bỗng nhiên tò mò, không biết mẹ ruột của Vĩ Trang là dáng vẻ gì? Không biết quan hệ của Vĩ Trang với mẹ ruột như thế nào?

Chuyện trong kẹt của nhà họ Vĩ, thật ra cô cũng nghe ngóng qua, trên mạng hoàn toàn không có người khui tin về người vợ cũ đầu tiên của ông cụ Vĩ, tức mẹ ruột của Vĩ Trang là ai.

Vĩ Đình chỉ nhỏ hơn một tuổi so với người ấy, nói cách khác, Vĩ Trang còn chưa được hai tuổi, thì mẹ của người ấy liền ly hôn với ông cụ Vĩ rồi. Không biết tình cảm của mẹ con hai người ra sao, cũng không biết Vĩ Trang khi còn nhỏ sống thế nào?

Thấy người ấy và Vĩ Đình thì quan hệ khá tốt, vậy ở chung được với mẹ kế cũng còn ổn đi? Nhưng mà lại phải làm đổi chác với bố ruột......

Cô nghĩ đến nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Vĩ Trang trong thời gian dài, dẫn tới người kia nghiêng mặt qua, dùng ánh mắt dò hỏi cô.

"...... Không có gì." Lời thì nói như vậy, nhưng nét mặt của cô có còn sót lại mấy phần "có gì đó".

"Em có thể hỏi." Ở trong cảnh tối tăm, ánh mắt sâu sắc của người phụ nữ kia lại có vẻ huyền diệu, khiến người ta vô cùng rung động.

"Chị...... chưa bao giờ nhắc tới mẹ của chị, em có hơi tò mò." Tiểu Viên nhìn mặt người ấy chăm chú, nhẹ giọng mà hỏi.

Biểu cảm của Vĩ Trang cũng chẳng có thay đổi rõ ràng, nhưng Tiểu Viên phát hiện màu mắt của người ấy hơi hơi sa sầm, cô bèn vội thêm một câu: "Nếu như chị không muốn nói, thì có thể không nói."

Vĩ Trang không có trả lời cô lập tức, nắm lấy cô đi hết một đoạn đường, vẫn lặng im. Thấm thoát, cô ấy đã sắp đi tới rồi cổng vào sảnh lớn rồi, giọng điệu của cô ấy thật nhạt: "Tôi chỉ từng gặp bà ấy hai ba lần."

Tiểu Viên nín giữ hít thở, nhìn vào cô ấy.

"Quan hệ của chúng tôi hết sức bình thường, chẳng khác gì với người xa lạ." Các cô đã vào sảnh lớn, ánh đèn trong veo lập tức vây quanh lấy các cô, mà trên người Vĩ Trang bốc lên không khí mưa hơi ẩm ướt.

Tiểu Viên dắt chặt tay cô ấy, đem hơi ấm cơ thể qua đến: "Bà ấy là kiểu người gì?"

Cô thật sự không dám nghĩ đến thơ ấu của Vĩ Trang có bao nhiêu cô độc, cũng không thể tưởng tượng lắm ảnh hưởng của quan hệ mẹ con xa lạ gây ra cho người ấy.

Các cô đang đợi thang máy, Vĩ Trang thì lại là lặng im hết thật lâu. Sau khi tiến vào cửa thang máy rồi, cô ấy nói: "Em từng gặp bà ấy."

Lần này Tiểu Viên đã thật sự nghi hoặc: "Em từng gặp bà ấy?"

"Chu Ngạc Hoa."

Tiểu Viên đã cho rằng lỗ tai mình mất tác dụng: "Ai?"

Vĩ Trang cũng không có phủ nhận.

Tiểu Viên không dám tin, trái tim mãi đập phình phịch, trong đầu vất vả xử lí thông tin "từng gặp hai ba lần".

Cô nhìn tỉ mỉ sườn mặt của Vĩ Trang, thật sự rất khó liên tưởng Chu Ngạc Hoa là mẹ ruột của Vĩ Trang. Cô đã hoàn toàn quên cách nói chuyện, chờ vào tầng 34 rồi, hồn vía cô mới quay về, không nói hai lời liền đã ôm lấy người phụ nữ kia.

Vĩ Trang thoáng giật mình, bàn tay xoa giữ cái ót của cô.

Hai người cứ lẳng lặng mà đang ôm lấy nhau ở trên lối đi sau cửa chính.

Thật ra Vĩ Trang sẽ không có bất kì dao động cảm xúc gì bởi Chu Ngạc Hoa nữa. Chỉ là thỉnh thoảng lắm, sẽ có một chút tích tụ không thoải mái. Cô ấy phân loại kiểu cảm giác này được quan hệ máu mủ ruột thịt mang đến, không có cách nào tránh khỏi, mà đại đa số thời gian, cô ấy cũng chả có cảm giác gì.

Giờ phút này cũng không có, có điều bởi vì ôm ấp ấm áp này của Tiểu Viên, trong lòng cô ấy trào ra một chút xíu cảm xúc phức tạp.

"Em......" Điều trong lòng Tiểu Viên cảm nhận được chính là một loại phức tạp khác, vui vẻ được thì lại xót xa. Vui vẻ rằng Vĩ Trang đã mở bày suy nghĩ trong lòng với cô, cái xót xa là đã làm người ấy khó chịu.

Từ bên trong số lời ít ỏi của Vĩ Trang, cô đã ra được rất nhiều thông tin.

Cô cũng không biết nên nói cái gì, chờ sau khi ôm lấy người ấy thì mới chậm rãi nói: "Tất cả kỷ niệm vui vẻ hạnh phúc của em và mẹ em đều ở một hai năm nhà trẻ kia, về trước nữa thì em cũng không nhớ được rồi. Hơn nữa bây giờ em nhớ lại tới thì ngay cả ký ức hồi nhà trẻ cũng đã mơ hồ."

"Một khoảng thời gian rất dài, em cũng không muốn đối mặt với bà, bà cũng không nhớ được em cùng anh trai, ba người tụi em không cách nào lại cùng nhau xây dựng hồi ức tốt đẹp chung nữa."

Tiểu Viên dừng một chút, chậm rãi nói tới cái chuyện buổi sáng mẹ lột trứng gà cho cô kia với người ấy: "Lúc đó em đang nghĩ, biết đâu hai mẹ con em có thể bắt đầu một lần nữa, nhưng chỉ là ý nghĩ thoáng chợt lóe qua mà thôi, mà tối hôm ấy thì bà đã xảy ra chuyện không ngờ......"

"Sau này, vô số lần em suy nghĩ, dù cho quan hệ của em với mẹ không thể khôi phục, kể cả em và bà cũng không gặp mặt từ đây cũng không sao, chỉ cần biết rằng bà còn sống thì tốt rồi." Nói tới đây, cô đã nghẹn lời: "Em không mong muốn bà chết."

Khóe môi Vĩ Trang hơi hơi nhíu chặt, rồi xoa xoa đầu tóc cô không một tiếng động.

"Bây giờ trên mạng vẫn còn người mắng em, nói em bất hiếu, cũng đang mắng mẹ em, nói bà không xứng làm mẹ...... Chính là có mấy người ưa đứng ở chỗ cao để phán xét người khác. Bọn họ nói em thế nào không sao cả, nhưng nói tới đến mẹ thì em vẫn sẽ khổ sở, đây là điều muốn cắt đứt cũng cắt đứt không xong."

"Nếu mẹ em còn sống, em không dám nói rằng cả hai nhất định sẽ hoà hiếu, hoặc là hòa giải. Em chỉ hy vọng em và bà, mỗi người sống tốt được, biết đối phương còn sống trên thế giới này là được rồi, cái khác em cũng không đòi hỏi nhiều hơn nữa."

Vĩ Trang yên lặng hết một hồi rất dài: "Tôi thì cũng nghĩ như vậy." Tạm dừng một chút, cô ấy lại nói: "Tôi hy vọng Gia Bảo cũng là như thế."

"Trước kia tôi cảm thấy Chu Ngạc Hoa thật ích kỷ, Gia Bảo sau khi biết thân phận của tôi cũng rất hận tôi, cảm thấy tôi thật ích kỷ."

"...... em tin tưởng chị đã cố gắng hết sức mình làm được tốt nhất rồi." Tiểu Viên dừng một chút, thấp giọng hỏi người kia: "...... bây giờ chị còn hận Chu, cô Chu sao?"

"Năm tôi mười hai tuổi kia mới đã gặp được bà lần đầu tiên, khi đó là bà tới tìm tôi," Vĩ Trang hơi cong khóe môi nhàn nhạt, ý cười cực lạnh: "Sau đó tôi mới biết được, đó là lần đầu tiên bà diễn vai trò người mẹ, cho nên bà đã mới nhớ tới tôi, lấy tôi diễn thử."

"Cái, cái gì?" Tiểu Viên nhìn người kia với sự ngạc nhiên.

"Sau đấy bà cũng chẳng còn chủ động tới thăm qua tôi nữa." Vĩ Trang nói, nhẹ nhàng bâng quơ.

"......" Viền mắt Tiểu Viên lập tức đã hiện lên ánh nước, hóa ra là như thế này sao?

Cô sụt sịt mũi, rồi đột nhiên ôm lấy Vĩ Trang, thấp giọng, hỏi: "...... Hóa ra là như thế, cho nên lúc trước chị cảm thấy em là cũng như vậy đối với chị?"

Vĩ Trang rũ mắt nhìn cô, ánh mắt khôn tả.

Vốn dĩ thì người ấy không phải người nói nhiều ưa bộc lộ tâm sự, cho nên khi người ấy bắt đầu kể ra, thì Tiểu Viên cảm thấy đau lòng. Lúc người ấy lặng im, Tiểu Viên càng đau lòng.

"Cảm ơn chị nói những cái này với em."

Cô ngẩng mặt lên, đã hôn lên môi người phụ nữ kia dịu dàng, kiểu như vỗ về.

Một buổi nói chuyện vừa qua, hai người đều đứng ở hàng lang sau cửa chính, ánh đèn không sáng rõ, ngoài trời mưa rơi vừa rồi chuyển tới trong nhà yên tĩnh. Một chiếc hôn này, dường như các cô đã lại ôn lại lãng mạn của đi dạo giữa trong mưa vừa rồi, hơn nữa càng thêm gợi tình.

Tiểu Viên hỏi khe khẽ giữa môi người phụ nữ kia: "...... hiện tại chị còn lo lắng em sẽ lấy chị diễn thử sao?"

Sắc môi Vĩ Trang ửng đỏ, ánh mắt thật sâu: "Lo."

Tiểu Viên hơi cắn môi dưới.

"Nhưng tôi phát hiện, tôi hết cách với em." Một chớp mắt này, ánh mắt của người phụ nữ kia như có ánh sao xẹt qua.

Người này nói chuyện sao mà như vậy? Trực tiếp, chọc tim (chạnh lòng) một tí, vẫn có thể làm cô mê đến đầu óc rối mù. Cô ôm chầm cổ người phụ nữ kia, hôn người ấy lần nữa.

"Đừng suy nghĩ bậy bạ, hiện tại em là bạn gái của chị." Tiểu Viên hôn chụt người kia: "Chị cũng là người quan trọng nhất của em."

Vĩ Trang hơi hơi lấp loáng lạ thường, giây tiếp theo lập tức hôn đáp lại cái hôn của cô.

Lần này muốn rực cháy đến nhiều hơn so với đằng trước, sau khi tách ra, hai người tì trán vào, hơi thở hơi gấp gáp.

"Hơn thế nữa, bạn gái chị là diễn viên, quả thật chị nên diễn thử, luyện diễn với cô ấy, bằng không bảo cô ấy đi tìm người khác sao?"

Vĩ Trang hơi giật mình, đôi mắt hơi hơi chợt nheo.

Tiểu Viên đón lấy ánh mắt của người kia, bất chợt khẽ cười: "Sếp Vĩ, sợ cái gì thì sẽ tới cái đó, em cảm thấy chị vẫn là 'lấy độc trị độc' đi !"

Câu sếp Vĩ này cô gọi đến độ hoàn toàn không giống với giọng điệu giận dỗi của cô khi trước. Như là khiêu khích, lại tựa như chòng ghẹo, ánh mắt uyển chuyển giống như đã đựng đầy nước xuân, lung linh sóng sánh động lòng người.

"Em chính là người muốn giành giải nữ diễn viên xuất sắc, yêu đương với em thì nhất định phải có can đảm bị em diễn thử nha, chị có dám hay không nào?"

Cô nhẹ nhàng cào chiếc cổ thon dài của người phụ nữ kia một cái, môi đỏ sáp đến bên môi người kia, ám chỉ thật rõ ràng.

Đường xương ức của Vĩ Trang đã hơi thoáng phập phồng, ngón tay mơn trớn cánh môi của cô, rồi cúi thấp xuống trả lời ám chỉ của cô.

"Được, tôi tiếp nhận khiêu chiến."

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia