ZingTruyen.Com

Ảo ảnh chợt lóe - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 148 + 149.

HarleyJ9

Chương 148. Nội tình. ( hai )

Phòng bệnh thật yên tĩnh.

Tiểu Viên hôn mê, khi cô té ngã thì Vĩ Trang chẳng tiếp được cô kịp lúc, may rằng đã cản được một chút giữa không trung, cô mới chưa ngã đến quá nghiêm trọng, nhưng cho dù như vậy, thái dương cũng đọng ra một khối màu xanh lá.

Là Vĩ Trang quyết định, để bác sĩ bỏ vào thuốc tiêm để cho trợ giúp giấc ngủ chút đỉnh, để cô nghỉ ngơi cho tốt một lát.

Gương mặt gầy đến hóp xuống một khoảng, vành mắt nhuộm xanh, lông mi lộ ra càng dài càng dày, môi tái nhợt đi, ngay cả dưới trạng thái ngủ sâu cũng ngủ không được yên ổn.

Vĩ Trang ngồi ở ghế dựa, để tay định thần nhìn cô không rời, tựa như cũng đắm chìm trong mạch suy nghĩ khó biểu đạt.

Lúc ban đầu khi phát hiện cô đã xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Vĩ Trang chính là tức giận, cô ấy không chút suy nghĩ liền nhúng tay. Mặc kệ như thế nào, Tiểu Viên không phải người xa lạ không liên quan gì. Tuy rằng hiện tại hợp đồng kết thúc, nhưng Vĩ Trang cảm thấy mình vẫn có trách nhiệm giúp một phen vào khi cô cần, đây là nên làm, không ai có thể ở trước mặt cô ấy ức hiếp cô.

Trong cuộc đời từ đó tới nay, chỉ có Tiểu Viên vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ấy, quyết định mà cô ấy làm ra, cho rằng bản thân sẽ không hối hận sẽ không có phần nào dao động, nhưng cô ấy lại không về được nơi mình đã quen ở nữa rồi.

Cô ấy cho rằng qua một đoạn thời gian nữa thì bản thân sẽ thích ứng, lại nhận ra chính mình vẫn không bỏ xuống được.

Khi Vĩ Trang còn không kịp xử lý những cảm xúc "không thích ứng" "không bỏ xuống được" chẳng hiểu vì sao này kia trong lòng mình, giữa bất chợt lại biết được quá khứ của Tiểu Viên nhiều như vậy. Thật ra cô ấy có thể lờ đi không biết đến, nhưng cô ấy vẫn muốn biết.

Hóa ra là như thế này.

Thật ra Vĩ Trang đã có suy đoán từ lâu, từ khi đôi lúc trong phản ứng vô thức, Tiểu Viên sẽ lộ ra bất an cùng sợ hãi, nhưng cô ấy không muốn tìm hiểu xa thêm nữa.

Bây giờ suy nghĩ, cô ấy ngăn chặn thôi thúc bản thân đi tìm hiểu, chính là lo mình sẽ có loại cảm giác đau lòng không kiểm soát này.

......

Cô sợ hãi ngồi dậy, khi cô ngủ, mới nhãng đi một chút thì liền sẽ co lại thành một cục, lúc được cô ấy bế lên thì sẽ có sự cảnh giác căng thẳng, chẳng qua thì sẽ mềm nhũn ra rất nhanh vì trong vòng ôm của cô ấy, rồi ôm qua lại với vẻ yếu mềm.

"Frances ~"

"Trang, Trang......"

"Sếp Vĩ......"

Những thứ bao gồm nhiệt độ cơ thể này, những cảnh tượng với hơi thở cùng giọng nói thoáng hiện chồng chéo ở trong đầu người phụ nữ kia, càng lúc càng rõ nét, càng ngày càng rõ ràng chính xác, cứ tựa như đổ bê-tông thật sệt sôi nóng trong trái tim cô ấy, đau thấu cõi lòng.

Ánh mắt Vĩ Trang bởi vì hồi ức mà sâu sâu nhạt nhạt, bởi vì cảm xúc mà khuôn mặt tinh tế trơn mịn cuồn cuộn trỗi cơn sóng dậy, đau đớn dồn dập bốc lên. Nơi mày cô ấy nổi lên nếp uốn, cô ấy thở dài sâu kín, nhéo nhéo giữa mày.

Loại cảm giác này quá xa lạ rồi.

Cô ấy đứng dậy, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve đường nét gương mặt Tiểu Viên, giữa mày cô khẽ nhíu, hốc mắt sưng đỏ của cô, với cả cánh môi thiếu nước trắng nhợt đi của cô......

Loại đau lòng thấu xương trong phút chốc này càng lúc càng nghiêm trọng, phảng phất như chỉ có hôn cô một cái thì mới có thể xoa dịu.

Vĩ Trang cúi thấp mặt xuống lúc nào không hay, mãi đến khi cách mặt Tiểu Viên khoảng còn có một chút xíu thì cô ấy mới ý thức được mình muốn làm cái gì. Ánh mắt của cô ấy thoáng nhảy giật, dường như có tiếng đập "thình thịch" trong không khí. Do dự giữa mấy cơn hít thở, cô ấy mới lùi ra chút.

Chính vào lúc này, lông mi Tiểu Viên run run, mở bừng mắt, rồi đối diện với tầm mắt người phụ nữ kia.

Bốn mắt đột nhiên hướng về nhau, biểu cảm hai người mỗi một vẻ riêng mà lại không cách nào trốn tránh.

Ánh mắt Tiểu Viên từ trống rỗng mông lung dần dần tập trung lại, ánh mắt Vĩ Trang thì lại thêm sâu sắc từng chút từng chút, từ từ chuyển thành sự dịu dàng ấm áp khôn kể.

Không biết qua hết bao lâu, có lẽ rất dài, hay là rất ngắn, Tiểu Viên bối rối xoay mặt đi, ngón tay đã nắm chặt chăn không biết lúc nào.

Vĩ Trang cũng đứng thẳng dậy hơi không được tự nhiên.

Tiểu Viên khẽ mím môi, chống đỡ ngồi dậy, Vĩ Trang rũ mắt thoáng nhìn cô, thò tay lấy gối đầu nhét ở phía sau cô. Hương thơm dìu dịu nhàn nhạt truyền tới, trái tim Tiểu Viên khẽ lỡ nhịp, cô mau chóng cụp mắt xuống, nhẹ giọng, nói: "Cảm ơn."

Vừa mở miệng thì mới phát hiện cổ họng mình khô khốc đến gay gắt, cô khe khẽ ho hai tiếng, giương mắt thì phát hiện một chiếc ly trong suốt đựng đầy nước ấm đã đưa tới trước mặt cô. Ly tròn ánh ngọc rọi lên những ngón tay thon dài đẹp đẽ của người ấy, nhích về sau một chút, là một đoạn cổ tay trắng lạnh của người ấy.

Tiểu Viên nhìn đến hơi hoảng hốt, thu tầm mắt lại thật mau, tiếp nhận tới, liên tục uống lên đến mấy ngụm, cảm thấy thoải mái nhiều rồi thì lại thấp giọng nói cảm ơn.

Người phụ nữ đứng ở trước mặt cô, chẳng đáp lời cảm ơn của cô, cũng không có đi khỏi.

Tiểu Viên cảm giác được ánh mắt của người phụ nữ kia vẫn luôn dừng ở trên người cô, cô không dám giương mắt, chỉ có thể tiếp tục uống nước, vừa căng thẳng thì liền sặc phải rồi.

"Khụ khụ khụ......" Cô che lại môi ho liên tục, giây tiếp theo, cái ly đã bị người phụ nữ kia cầm đi. Cô ho đến ánh nước ứa lên trong mắt, trên giường khẽ động đậy, rồi mặt Vĩ Trang xuất hiện trong tầm mắt. Ánh mắt người phụ nữ kia giống như ánh trăng nổi lên nơi biển sâu, có chút lạnh lẽo vắng lặng, lại rất êm dịu.

Có một khoảnh khắc, Tiểu Viên cho rằng người ấy muốn nghiêng người lại đây ôm lấy mình, nhưng người ấy không có.

"Vẫn tốt chứ?" Người phụ nữ kia mở miệng, tông giọng lành lạnh thanh thoát trước sau như một, nghe vào tai lại rất có cảm xúc cao.

"...... Vâng." Tiểu Viên hơi chậm lại, hít thở sâu một chút, lúc này mới ngước mắt nhìn người ấy.

Hai người lại đối diện nhau lần nữa.

Tiểu Viên cảm thấy cô hẳn phải nói tí gì đó với Vĩ Trang, nhưng cô lại ít lời, cảm xúc khó giải chứa chan khắp cõi lòng, nhìn đôi mắt người ấy nữa thì càng có một loại xung động muốn rơi nước mắt, cô đã bèn quay mặt đi.

"Anh trai cô không sao đâu, yên tâm đi." Giọng nói của Vĩ Trang càng gần lại một chút, hơi thở của người ấy cũng càng gần hơn.

Anh trai......

Tiểu Viên dồn giữa lưng chừng, nước mắt thấp thoáng lấp lánh. Dưới ánh mắt của Vĩ Trang, cô nhịn xuống sự chua xót khổ sở cuộn trào mãnh liệt trong lòng, nghẹn ngào thút thít mấy chút, gật gật đầu.

Đột nhiên, cô được quây vào một vòng ôm mềm mại quen thuộc, toát hương thơm hơi thở vốn rất có cảm giác an toàn, cũng rất quen thuộc đặc biệt có ở người nọ.

Tiểu Viên ngơ ngẩn, rồi nước mắt lập tức liền rơi xuống.

Vĩ Trang chẳng nói gì, cô cũng không.

Các cô ngầm hiểu, sa vào trong chiếc ôm im ắng này.

Cô rất muốn vùi mặt vào hõm vai của người phụ nữ kia, hoàn toàn trọn vẹn rúc vào trong lòng người ấy, ôm lấy người ấy thật chặt, cứ giống như trước kia vậy. Nhưng cô đã cứng rắn nhịn xuống, cắn môi, nhịn đến cả người cũng đang run rẩy.

"Tiểu Viên......" Vĩ Trang cất tiếng gọi cô, giọng điệu tựa như cũng có chút trúc trắc, lòng bàn tay của người ấy xoa lên tóc cô, ấm áp lại an ủi không một tiếng động.

Tiểu Viên đã đấu tranh trong lòng thật lâu, cuối cùng cố sức cắn môi một cái, giãy ra khỏi vòng tay của người ấy. Cô cúi đầu, tóc dài đã che khuất nửa mặt cô, giọng nói khàn khàn lại chật vật đã vang lên: "...... Tôi đi xem thử anh tôi."

Nói rồi, cô chuyển tới một bên khác của giường, hai chân chạm đất, xỏ giày, không dám lại dừng lại một khắc nữa.

Vĩ Trang ngồi ở bên giường, nhìn cánh cửa đóng lại kia, ánh mắt đột nhiên thoáng ảm đạm.

Tiểu Viên dựa vào cạnh cửa, cắn môi, gắng sức hít thở sâu mấy hơi, rồi nuốt hết nỗi khổ sở chua xót kia xuống dưới.

Trong hành lang không có người, bọn họ hẳn là đều đi nghỉ ngơi hết rồi đây. Vì hai anh em bọn họ mà mọi người đều thật vất vả, cô càng không thể mềm yếu thêm nữa.

Thái Quyển cùng trợ lý Cao đã nghe được động tĩnh ở hành lang, bèn từ trong phòng họp nhỏ đi ra, rồi gặp được Tiểu Viên, hai người đều lộ ra vẻ tươi cười: "Tiểu Viên......"

"...... Viên...... cô Hướng......"

Nguyễn Thanh mới vừa nói chuyện điện thoại xong, đẩy cửa mà ra đến: "Bé cưng !"

Nhiều người như vậy đang quan tâm cô, đang bảo vệ cô, Tiểu Viên nhếch môi, rồi cũng cười với họ.

"Em đi xem anh chút." Cô nói, dùng ánh mắt an ủi bọn họ: "Yên tâm, em sẽ xử lý tốt."

Cô đã đi tới cửa phòng của Hướng Chi Thạch, rồi đẩy đi vào.

Ba người ở hành lang không hẹn mà cùng thở dài ra một hơi.

Nguyễn Thanh cũng thoáng nâng hơi lên (hít vào một hơi sâu), nói với Thái Quyển: "Chị phải về công ty rồi, cậu ở chỗ này trông nhé."

"Được ạ, chị Thanh." Thái Quyển đáp.

Nguyễn Thanh mới dợm bước một cái, lại thu chân về, nhìn hướng về một nơi với vẻ chần chừ. Cô ấy hẳn là phải đi nói một chút với sếp tổng lớn nhỉ? Không thể chả chào hỏi mà cứ rời đi như này.

Còn chưa đợi cô ấy do dự thì sếp Vĩ đã đẩy cửa ra rồi, trong hành lang lập tức rơi vào yên tĩnh triệt để.

Vĩ Trang nhìn về phía Nguyễn Thanh, cất gọi tên cô ấy, ý bảo cô ấy cùng đi qua.

Nguyễn Thanh bất giác hơi thẳng người lên, vừa đi vừa liếc nhìn trợ lý Cao một cái.

Ánh mắt trợ lý Cao hơi chợt lóe, khe khẽ mỉm cười với cô ấy.

Khóe môi Nguyễn Thanh giật giật nhè nhẹ, chỉ có thể căng mình tiến lên.

Trợ lý Cao thoáng cong môi, vừa rồi sau khi Thái Quyển nói chuyện của Tiểu Viên với họ xong, thì sếp tổng lớn đã liền cho cô ấy nhiệm vụ, bảo cô ấy bất kể ra sao phải tìm ra được cái người tung tin đầu tiên kia, hiện tại đã hai giờ trôi qua rồi.

Cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hẳn là suýt soát rồi.

Trợ lý Cao xẹt vào trong nhóm 'người làm vườn' mà cô ấy tham gia nhìn thử, rất nhiều thành viên trong nhóm đều tức đến không xong, cãi cọ ầm ĩ lướt hết mấy trang.

Trong cái nhóm lớn này đều là fan 'người làm vườn' tương đối lý trí, mà cũng là những người đã đi làm rồi, bình thường mọi người tụ họp cộng chung lại đều là thảo luận về tác phẩm của Tiểu Viên với lại "liếm" giá trị nhan sắc của cô, rất ít khi nói một tí về việc riêng tư của cô.

Cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn quan sát tiến triển của sự việc, cũng có không ít người đã thêm nhóm người làm vườn độ tuổi trẻ hơn một chút khác, bắt kịp sát chiều hướng trên mạng bất cứ lúc nào.

Từ sau khi chủ bài viết "hàng xóm" bóc tin kia, thì rất nhiều người trong nhóm này cũng nhịn không được, ào ào gia nhập vào chiến trường xé tung với anti-fan.

Chỉ có hai người —— Đa Miêu Tương cùng lão Trương, còn đang bình tĩnh lý trí mà hợp nhất dữ liệu, hỏi thăm tin tức phía phóng viên truyền thông trong giới.

Nhưng trợ lý Cao mới nhảy vào trong nhóm thì liền nhìn thấy Đa Miêu Tương đang nhảy tưng: "Tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi !"

Đôi mắt trợ lý Cao chợt nheo lại, nhảy vào Weibo.

Quả nhiên tin giật gân mới nhất đã ra tới.

"Tôi biết 'nội tình' của Hướng Tiểu Viên là cái gì rồi, vì sao mẹ của Hướng Tiểu Viên tinh thần bất ổn, ở viện điều dưỡng, là bởi vì ngộ sát đã ngồi tù, ngồi ròng rã hết bốn năm, ra tới liền biến thành như vậy rồi. Quả thật rất dễ đoán, chính là bị bạo lực gia đình miết cuối cùng giết người tự vệ ! Hướng Tiểu Viên, à, tên ban đầu là Phùng Hiểu Hiểu, lúc ấy mới 12 tuổi, người giám hộ lúc sau đã biến thành anh trai cô ấy."

"Tôi thì dựa vào quan hệ của mình đã tra được một chút, cũng tra được ở Công văn phán quyết Trung Quốc trực tuyến (*). Nếu là người địa phương thành phố Sơn, thì có thể tra báo chiều mười lăm năm trước, hẳn là có đưa tin."

(*) Công văn phán quyết Trung Quốc trực tuyến hay Mạng lưới tài liệu phán quyết Trung Quốc (中国裁判文书网) là một nền tảng công khai thống nhất cho các tài liệu phán quyết do Tòa án nhân dân tối cao nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa thành lập vào năm 2013.

"Thật ra câu nói kia của cô ấy cũng chẳng nói sai, 'người thân chỉ có anh trai ', tôi cảm thấy mọi người cũng không cần nghiêm khắc thái quá đối với cô ấy. Hai ngày nay rất nhiều các bạn cư dân mạng bị bạo lực gia đình cũng đều đang nói về trải nghiệm của bản thân, chỉ có người từng trải qua mới biết bóng ma này có bao nhiêu nặng nề."

Sau một bài tin này khui ra, còn có một cái.

"Ba tôi lái Didi (kiểu như Uber, GrabCar) ở thành phố Bằng, thường hay chạy tuyến bệnh viện, lái xe chạy từ rất sớm, thấy tôi nhắc tới chuyện Hướng Tiểu Viên, ông ấy mới nhớ lại, nói buổi sáng hôm nay dường như thấy được Tiểu Viên đã ngồi trên xe của nhà tang lễ."

"Cái gì, có ý gì á?"

"Ba cô liệu có nhìn lầm hay không?"

"Tôi cho ba tôi xem hình chụp Hướng Tiểu Viên rồi, ông ấy nói không sai. Lúc đó chỗ ông ấy đậu xe vừa vặn thấy được rõ ràng, vẻ ngoài Hướng Tiểu Viên xinh đẹp như vậy, lại rất có độ nhận biết."

"Không có chụp ảnh nhé, ba tôi lại không phải đám paparazzi, huống chi ông ấy cũng đã thấy nhiều loại chuyện sinh ly tử biệt này, lúc ấy còn cảm khái là cô bé này trẻ tuổi như vậy mà người thân đã đi rồi."

Hai cái tin khui ra này một trước một sau đủ để cho cư dân mạng xâu chuỗi lại hết cả sự việc, toàn bộ Weibo liền bùng nổ.

Tag "Hướng Tiểu Viên" vốn dĩ quanh quẩn trong mười hạng trên của bảng tìm kiếm hàng đầu, đã lên thẳng hạng đầu, còn có cái "sôi trào" theo sau.

Trợ lý Cao thở dài thật sâu: Quả nhiên, vẫn không thể tránh khỏi đi tới bước này.

Ở cuộc chiến dư luận hai năm trước, Đa Miêu Tương vừa bóc xé một trận liền nổi tiếng, sau khi thành lập nhóm 'người làm vườn' rồi, thì cô bé liền trở về công việc ban đầu (*). Nhưng đêm nay cô bé lại quay về trạng thái tức giận đến máu nóng sục sôi muốn đi giết người khi đó.

(*) tức cắt ghép video, nhận xét về phim ảnh, diễn viên,... như đề cập ở chương 51.

"Tức chết tôi rồi ! Tức chết tôi rồi ! Phi Dực đang làm cái gì !!! Có phải Nguyễn Thanh đã già rồi không làm nổi hay không !"

"Ôi ôi ôi, tôi cảm thấy tình hình anh trai và mẹ chị Tiểu Viên hẳn là sự thật, Nguyễn Thanh hiện tại chắc là bận đến không dứt người ra được." Lão Trương đang khuyên cô bé.

"Dù cho như thế nào mà bận đến không dứt người ra được....... thì cũng nên...... A a a a a !!!" Đa Miêu Tương tức đến độ gửi giọng nói: "Tôi biết có khi không lên tiếng là cách giao tiếp công chúng tốt nhất, chờ nội tình toàn bộ bị tuôn ra tới thì mọi người liền càng có thể biết được nỗi khổ trong lòng chị Tiểu Viên, nhưng kiểu phương thức này cũng quá thê thảm hết sức rồi đi, mãi luôn bị người ta đuổi theo đánh !! Chị ấy có cái gì sai chứ? Chị ấy cũng chả làm gì hết !!! Tôi bực bội quá rồi !"

"Tôi cũng vậy."

"Tôi cũng thế !"

"Tôi cũng vậy, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông."

"Cho nên là thật vậy chăng? Mẹ cô ấy thật sự qua đời rồi?"

"Bức hình lúc trước quả thật là bị chụp phải ở bệnh viện bậc ba của thành phố Bằng......"

"Weibo chính thức Phi Dực cũng bị @ tung tóe rồi, Nguyễn Thanh cùng Dương Kiều cũng chưa nói gì, hơn nữa phía Phi Dực từ chối phỏng vấn truyền thông hết thảy, điện thoại phóng viên cũng gọi banh rồi, gọi không được, điện thoại hai vị này cũng gọi không thông."

"Weibo chính thức của Phòng làm việc Thạch Viên cũng yên tĩnh, xem ra anh cô ấy cũng...... sinh bệnh rồi."

"Tôi nhớ rõ người anh trai anh ấy hình như trước đó từng mắc bệnh nhỉ, nghe nói là ung thư, chắc là...... tái phát rồi."

Trong nhóm đột nhiên nghẹt hết một hai phút, tiếp theo tiếng thở dài nổi lên khắp nơi.

"Vì sao cô ấy thảm như vậy? Ông trời ơi ! Đây là kịch bản xoay quanh về nữ chính xinh đẹp - mạnh mẽ - thê thảm cái gì chứ?!"

"Không được, tôi nhịn không được rồi, thế mà còn có người nói -- mấy cái này lại khớp 'không người thân chỉ còn lại một người anh trai' rồi?-- những người này còn đuổi theo mắng Tiểu Viên? Thật ác độc mà ! Bà đây đây mắng chết hắn !"

"Tôi cũng đi ! Không thể nhịn !"

"Còn đang nói Tiểu Viên tỏ vẻ đáng thương? Những người này là mù cặp mắt rồi sao?"

"Ôi, lúc trước cô ấy phất cao quá mạnh mẽ, lại là cầm giải thưởng, rồi lại lấy 'đại sứ quảng cáo châu báu', không biết có bao nhiêu người ghen ghét đâu, hiện tại lại có được độ thu hút, những tài khoản marketing ăn ké độ nóng rồi lại muốn ăn 'bánh bao tẩm máu người' (*)."

(*) Hình ảnh, biểu tượng kinh điển trong truyện ngắn Thuốc của nhà văn nổi tiếng Lỗ Tấn của Trung Quốc, các bạn chắc được đọc, học chán chê ý nghĩa, ngụ ý,... về cái này rồi nên mình không nói thêm, hiểu ngắn gọn ở đây là trục lợi trên nỗi đau của người khác.

"...... Tức chết tôi rồi !"

----------------------------------------------------------------

Chương 149. Kết thúc rồi sao?

Trên đường ngồi xe trở về, Nguyễn Thanh đã gọi điện thoại cho Dương Kiều: "Lão Dương, giữ lại chứng cứ."

"Yên tâm đi, tôi đã sớm bảo người thu gom rồi."

"Tốt, đã liên hệ luật sư chưa?"

"Đã đánh tiếng trước rồi, chỉ chờ tin tức của chúng ta bên này đấy."

"Được," Nguyễn Thanh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay: "Tầm nửa giờ nữa tôi đến."

"Việc này để tôi xử lý là được rồi, cô đã vật vờ ở bệnh viện một ngày một đêm, hay là về nhà đi?"

"Ôi không được, việc này tôi muốn đích thân xử lý."

"À được, vậy tôi chờ cô."

Nguyễn Thanh cúp máy rồi, trong đầu lộn xộn lung tung ngập ngụa rất nhiều chuyện, trái lại cô ấy chẳng loạn thế trận, trước khi rời đi sếp tổng lớn cố ý kêu cô ấy qua tới.

"Nguyễn Thanh." Giọng nói của sếp tổng lớn lạnh lùng nhàn nhạt, lại rất có sức hút: "Tôi có thể tín nhiệm cô xử lý tốt được việc này chứ?"

Cùng là phái nữ, đối phương cũng chẳng hơn mấy tuổi so với mình, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Vĩ Trang chính là nhân vật trong truyền thuyết. Trước kia cô ấy cảm thấy bản thân cũng không có cơ hội quen biết người này, chỉ có nước lặng lẽ nhìn từ xa ngưỡng mộ.

Nhưng không nghĩ tới, thế mà có một ngày có thể mặt đối mặt với nhân vật kiểu huyền thoại này, hơn nữa ấn tượng cho cô ấy là tuy rằng kiêu ngạo lạnh lùng xa cách chút, năng lượng tỏa ra cũng lấn áp mạnh mẽ tí, chỉ là khi nghe người này nói chuyện lại không cảm thấy sếp đây 'hất hàm tỏ vẻ, ánh mắt sai khiến', ngược lại có sự thu hút khiến người ta cảm phục một cách đặc biệt.

"Có thể." Nguyễn Thanh cũng không nói dông dài lảm nhảm.

"Được, vậy cô đi đi, trợ lý Cao sẽ điện thoại liên hệ với cô." Vĩ Trang nói.

Quả nhiên, xe cô ấy vừa đến được công ty, còn chưa tắt máy đã liền nhận được điện thoại của trợ lý Cao.

"Sếp Nguyễn, điều tra ra người phía sau màn là ai rồi." Trợ lý Cao nói một cái tên, lại nói đơn giản tình hình vài câu.

Tim Nguyễn Thanh chợt nhấc lên, lặng lẽ ngẫm nghĩ vài giây, mới hỏi: "Vậy ý sếp Vĩ là?"

"Bây giờ ngài đến Phi Dực rồi chứ? Cảm phiền ngài cùng sếp Dương lại chờ hai mươi phút, sếp Vương của chúng tôi bên này cũng đi qua rồi. À, đúng rồi, sếp Vương là phụ trách bộ phận quan hệ công chúng của Đồng Hoa chúng tôi ."

Trái tim Nguyễn Thanh chợt sà xuống một chút, tạm dừng hết hai giây, mới lên tiếng đáp: "Được."

"Ý sếp Vĩ là để ngài quyết định, sếp Vương chỉ là phối hợp với công tác của ngài."

Biểu cảm Nguyễn Thanh đã khoan khoái vài phần, cảm giác tim lại được nhấc lên: "Được !"

Cô ấy vừa cầm di động vừa bước nhanh đi vào công ty, như 'được khai sáng', dưới chân cất gió (bước chân nhanh, làm việc gọn gàng ổn thỏa).

-

Lúc Tiểu Viên đẩy cửa đi vào, anh trai vẫn ngồi bên giường. Anh ấy đã truyền dịch xong rồi, vẻ mặt cũng thả lỏng được không ít.

Nhìn thấy Tiểu Viên, anh ấy cười cười với cô, Tiểu Viên cũng chợt cong môi cười một cái theo.

"Lại đây." Hướng Chi Thạch khẽ vẫy tay với cô, Tiểu Viên đến ngồi xuống bên cạnh anh ấy, trong mắt anh ấy mang theo đau lòng, giơ tay sờ sờ thái dương Tiểu Viên: "Có đau không?"

Tiểu Viên hơi mím môi, khẽ lắc đầu.

"Anh hai suy nghĩ nghiêm túc qua rồi, đều nghe em, anh sẽ trị liệu cho tốt." Hướng Chi Thạch nói, giọng ấm áp.

Tiểu Viên âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng rồi cũng càng lo lắng.

"Anh hai xin lỗi với em, vừa rồi là anh không tốt, không nên trút giận đối với em." Anh ấy nói áy náy, có lẽ là cảm xúc hơi xao động, nhẹ nhàng ho một tiếng.

Hốc mắt Tiểu Viên bỗng nhiên đỏ lên, cô lại khẽ lắc đầu, cắn lấy môi, trong lòng vô cùng chua xót khổ sở.

Anh trai vẫn luôn chờ mong mẹ có thể khôi phục ký ức, một nhà bọn họ có thể quên đi quá khứ, sinh sống một lần nữa. Trước kia tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không hiểu sự chờ mong của anh ấy, cũng yên tâm thoải mái mà hưởng thụ những điều tốt đẹp anh ấy dành cho cô, bao dung với cô, chưa từng đứng ở vị trí của anh ấy mà nghĩ tới rành mạch thay anh ấy.

Khi mẹ rời bỏ anh ấy, thì anh ấy cũng mới 12 tuổi, vẫn là một đứa trẻ.

Xử lý hậu sự của bố, tìm kiếm cô và mẹ, tìm luật sư kiện tụng cho mẹ, chăm sóc cô tuổi còn nhỏ, anh ấy khi đó mới 24 tuổi, bản thân cô khi 24 tuổi hoàn toàn không làm được như anh ấy thế này.

Anh ấy vất vả làm việc, nỗ lực kiếm tiền, từ bỏ tình yêu của chính mình, cùng bạn bè gây dựng sự nghiệp, thành công nhỏ phần nào thì lại vì cô mà đi làm quen với nghiệp vụ giới giải trí, thành lập mạng quan hệ, không ngừng đi xã giao cùng người ta. Kết quả trước kia cô còn thái độ kiêu ngạo tự đại, nhân vật mà anh trai cực cực khổ khổ bàn được, cô chướng mắt liền không diễn, nói không muốn liền không muốn, hết sức tùy hứng. Anh trai chưa bao giờ từng cưỡng ép cô làm chuyện không thích, rất nhiều nhân vật liền đã vụt mất lãng phí như vậy. Trước nay anh ấy cũng chưa từng nói một câu nặng lời với cô, chưa từng bởi vì công việc vất vả mà trút hết cảm xúc về phía cô.

Anh ấy có thể sinh bệnh, nguyên nhân rất lớn đều là bởi vì cô.

Anh ấy dùng hết toàn bộ tâm trí sức lực để yêu thương và chăm sóc cô, cô thì lại...... đến một nửa của anh ấy cũng chẳng thể làm được.

Tiểu Viên càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng hổ thẹn, trái tim cũng bắt đầu co thắt lại.

"Làm sao vậy? Không chịu tha thứ cho anh hai à?" Hướng Chi Thạch thấy nước mắt cô rơm rớm, bèn nói giỡn mang theo tí vui vẻ.

"Anh nói cái gì á?" Tiểu Viên xoay người liền ôm lấy anh ấy: "Em hoàn toàn không để ở trong lòng." Trái tim đau từng nhịp co thắt: "Em biết anh còn muốn khó chịu hơn so với em, em chỉ là quá đau lòng anh. Anh à, em mới phải nói xin lỗi với anh, là em chẳng trông nom mẹ tốt !"

Thật xin lỗi anh hai, là em chẳng trông nom mẹ tốt.

Hướng Chi Thạch tựa như nhớ lại, lần đầu tiên khi mẹ đi lạc, Tiểu Viên cũng xin lỗi anh ấy như vậy.

Thật ra lần đó cũng không liên quan tới cô, ai có thể nghĩ đến mẹ sẽ thừa lúc Tiểu Viên tắm rửa thì mở cửa đi rồi đâu, lần này cũng là ngoài ý muốn.

Ý trời trêu người.

Hướng Chi Thạch cảm thấy ông trời thật tàn nhẫn đối với anh ấy, chưa từng cho anh ấy nhẹ nhõm một khắc nào.

Mười hai tuổi năm nào, hôm đó anh ấy mới từ trường học trở về, là lễ khai giảng của năm đầu cấp 2 (*). Anh ấy hứng thú bừng bừng muốn nói tình hình trường học mới với mẹ, nói cho bà rằng mình đã lên bục với tư cách đại biểu học sinh mới xuất sắc, muốn cho bà vui vẻ, đừng cãi nhau với bố nữa.

(*) do bậc tiểu học bên Trung Quốc là 6 năm, nên mình không ghi thẳng là lớp 6 để tránh gây hiểu lầm.

Nhưng vừa đẩy mở cửa, trong nhà rỗng tuếch.

Mặt bàn chỉ có một tờ giấy: "Tiểu Thạch đầu (Hòn đá nhỏ), học tập cho giỏi, chăm sóc tốt bản thân, mẹ yêu con. Thật xin lỗi."

Mẹ con từ đây đã chẳng còn gặp lại nữa.

Vành mắt Hướng Chi Thạch dần dần nóng rực lên.

Thật ra anh ấy cũng chẳng mong muốn to lớn, chỉ muốn thấy mẹ tỉnh táo lại, anh ấy nói với bà: "Những ngày tháng đau khổ trong quá khứ đều kết thúc cả rồi, con chăm sóc em gái được rất tốt, em ấy rất ưu tú, cũng rất có tương lai, về sau ba người chúng ta cùng nhau sinh sống tốt đẹp, sẽ càng ngày càng tốt."

Câu nói này không còn cơ hội giáp mặt để nói nữa rồi, mẹ con ba người bọn họ chưa bao giờ từng sống chung với nhau, về sau cũng không còn cái cơ hội này nữa.

Nước mắt anh ấy lăn dài xuống, ôm chặt Tiểu Viên: "Không trách em, đây có lẽ chính là mệnh của hai anh em chúng ta đi."

Anh ấy nói nghẹn ngào: "Là duyên phận của chúng ta và mẹ chỉ tới đây thôi."

Tiếng khóc đè nén thương tâm của hai anh em loáng thoáng âm ỉ truyền ra tới ngoài hành lang, mặt trợ lý Cao lộ vẻ không đành lòng, hai mắt cũng hơi ướt rồi, liếc mắt nhìn nghiêng một cái, Thái Quyển bên cạnh đã khóc đến không ra hình người rồi.

Thấy anh ấy như vậy, nước mắt của trợ lý Cao cũng chảy ngược đi về lại luôn. Thái Quyển vừa sụt sịt vừa lẩm bẩm: "Tôi, tôi trước nay đều chưa từng thấy anh Chi Thạch khóc ! Hu hu hu......"

"Anh ấy thật sự khó khăn quá...... Huhuhu, tôi đau lòng quá rồi......"

Vẻ mặt trợ lý Cao chợt bừng tỉnh khôn kể.

【 ha...... há, hóa ra anh yêu thầm anh ta à ! 】

Cô ấy đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh ấy với biểu lộ đồng tình sâu sắc, Thái Quyển đã bưng kín mặt, khóc đến càng thương tâm hơn.

Trợ lý Cao đồng tình lại không phải đồng cảm được với anh ấy lắm, cô ấy liếc nhìn chung quanh một cái, sếp tổng của cô ấy chỉ đứng ở một bên, dựa vào tường, ánh đèn miêu tả nên bóng dáng thon dài từ đôi chân thẳng tắp của sếp trên sàn nhà, hàng mày thanh tú của sếp vô thức nhíu thật chặt, ánh mắt buồn bã.

Bóng dáng trên mặt đất lay động mấy chút, lại do dự mà lặng đi.

Trợ lý Cao hơi hơi thở dài, cảm giác cũng thật phức tạp, tầm mắt vọt về phía hướng trong phòng bệnh.

Tiểu Viên dựa vào trên vai anh trai, hai người kề gần bên nhau, cùng nhìn chăm chú vào hủ tro cốt trên bàn.

"Có lúc, anh trách mẹ, trách thời gian bà sống cùng chúng ta cũng ngắn quá rồi." Giọng Hướng Chi Thạch mang vẻ bất lực khàn khàn của trong giữa ốm đau.

"Em cũng giận bà, trước kia em không hiểu được vì sao trong mắt bà chỉ có người đàn ông kia, chỉ có cái bà gọi là 'tình yêu'......" Ánh mắt Tiểu Viên lay động, cổ họng đau buốt nhoi nhói ê ẩm một trận.

Ở một góc khuất trong tiềm thức của cô, cô đang cảnh cáo chính mình, đây chính là vết xe đổ, tuyệt đối không thể ỷ lại vào một người khác không màng tất cả, đánh đổ vào hết thảy một lần không đoái hoài tương lai, quá nguy hiểm. Lơ đễnh một chút thì muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

"Nhưng cuộc đời này của bà khổ quá rồi, hy vọng thời gian bà cùng với chúng ta là thời gian bà vui vẻ tự tại đi......" Cô nói lẩm bẩm: "Em muốn mê tín một chút, hy vọng kiếp sau mẹ sinh ở trong gia đình hạnh phúc vui vẻ, có chồng thật yêu thương bà, cả đời đầm ấm bình yên."

"Sẽ, sẽ đi?" Hướng Chi Thạch thoáng nhắm mắt lại, một hàng nước mắt trượt xuống.

"Anh à," Tiểu Viên nhìn anh ấy: "Em chỉ còn anh, anh không chỉ là anh trai của em, em chưa từng gặp qua bố, anh cũng là bố em, cho nên xin anh phải phấn chấn lên."

"Em là em gái của anh, là người thân của anh, giữa người thân tranh cãi một chút không sao cả, mắng em vài câu em sẽ không để ý, em chỉ sợ anh rời bỏ em."

Tiểu Viên rưng rưng cười cười, giọng điệu trịnh trọng, ánh sáng trong mắt phảng phất như mang theo trọng lượng nghìn quân (*).

(*) quân (钧, đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân). Nhưng một số chỗ vẫn để 千一发 là Nghìn cân treo đầu sợi tóc  (theo vtudien).

"Xin anh, về sau hãy chăm sóc bản thân nhiều hơn, em đã trưởng thành rồi, em cũng đã 27 tuổi, không phải con nít nữa, anh có thể tới dựa vào em !"

Tâm tình Hướng Chi Thạch rung động, nụ cười vui mừng yên tâm trào ra trong mắt, gật đầu cười: "Được."

Hai anh em cùng dựa vào nhau một lần nữa, xoa dịu nỗi đau lẫn nhau và động viên đối phương trong cuộc nói chuyện.

Hướng Chi Thạch sờ sờ đầu tóc em gái, thầm than, là thời điểm buông tay rồi, như vậy hai người bọn họ mới có thể mỗi người trưởng thành càng tốt, anh ấy cũng nên trải qua cuộc đời của mình rồi.

Cuộc đời mỗi một người đều là con đường xa xăm, cho dù là người thân thì cũng chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn đường, có khi duyên mỏng, đã cáo biệt từ rất sớm.

Hướng Chi Thạch nhìn Tiểu Viên.

Anh ấy cố gắng tiếp tục sống, muốn nhìn Tiểu Viên càng thêm mạnh mẽ, càng thêm ưu tú.

Hai anh em họ vĩnh viễn sẽ không xa cách, mãi mãi có sự ràng buộc ngồi kề vai ôm lấy nhau.

-

Hai anh em bàn bạc một chút, quyết định về nhà trước, sau đó lại chờ báo cáo xét nghiệm.

Thái Quyển với con mắt sưng đỏ, chủ động đi thu dọn hành lý.

Hướng Chi Thạch tránh khỏi Thái Quyển, đứng dậy gọi điện thoại.

Tiểu Viên đi buồng vệ sinh rửa mặt tí, Thái Quyển cũng không cần cô hỗ trợ, cô đành đi ra.

Vừa ra tới, liền thấy được người phụ nữ ở một góc hành lang.

Cô hơi hơi ngạc nhiên, Vĩ Trang còn chưa đi sao?

Tiểu Viên cầm lòng không đậu, đã đi hai bước, rồi lại ngừng.

Vĩ Trang đã nghe được tiếng bước chân, rồi cũng nghiêng mặt nhìn qua đây.

Trợ lý Cao hơi liếc trái phải, tự động chậm rãi dịch chuyển thân mình, lén lút nhích ra khỏi các cô càng lúc càng xa, vừa vặn tránh vào phòng bệnh của Hướng Chi Thạch, suýt nữa đụng phải Thái Quyển đi qua tới.

"Suỵt......" Ngón trỏ Trợ lý Cao dựng lên ở môi, ngó nghiêng bên ngoài.

Thái Quyển trộm liếc nhìn bên ngoài, lập tức ngầm hiểu gật gật đầu.

Tiểu Viên nhìn người phụ nữ kia với tâm tình phức tạp, thật ra cô cũng không biết hiện tại nên lấy tâm trạng kiểu gì để đối mặt với người ấy, nhưng cô nghĩ, chung quy cũng phải nói một câu gì đó với người ấy.

Rốt cuộc thì người ấy đã giúp đỡ mình thật lớn, thật ra thì chả có nghĩa vụ phải làm như vậy.

Suy nghĩ vừa trôi đi, cô cũng đã bước chân đi qua đến hướng người phụ nữ kia.

Từng bước một tới gần, trong tầm nhìn, dường như mới chân chính nhìn rõ ràng bộ dáng của người ấy.

Chiếc áo len cashmere màu nâu nhạt này chưa thấy người ấy mặc qua, cổ tròn, kiểu dáng rộng rãi thoạt nhìn có thể rất làm người ta gần gũi, cái loại năng lượng tỏa ra lạnh lùng nghiêm nghị xa cách khi trước kia đã yếu đi không ít.

Cô cũng chưa thấy qua dáng vẻ người ấy mang loafer, cho dù là đế bằng, trông vẫn rất cao gầy.

Trong lòng Tiểu Viên bỗng nhiên tràn ra một cái ý nghĩ chua xót: Thời gian các cô ở bên nhau hình như quá ngắn, ngắn đến mức cô chỉ từng thấy Vĩ Trang mặc đồ đi làm, mặc trang phục với quần, mặc quần áo ở nhà, cũng chưa gặp qua dáng vẻ người ấy mặc váy đầm với cả quần áo tương đối thoải mái thế nào cả......

Ý nghĩ này vốn chỉ là như sợi tơ lửng lơ phất qua trong lòng cô, nhưng nghĩ càng sâu càng thêm nặng, rồi biến thành vật thực sắc nhọn, đâm vào lòng cô từng chút từng chút.

Tiểu Viên hít thở một hơi thật sâu, nhịn đau.

Hẳn là cô sẽ tốt, có thể thời gian bỏ ra sẽ hơi dài, miệng vết thương "bị chia tay" của cô có thể sẽ không khỏi hẳn thật mau. Nhưng theo sự trôi qua của thời gian, về sau có thể chậm rãi từ từ rồi sẽ không đau như vậy nữa.

Cô khe khẽ cười để che giấu, đối với diễn viên mà nói, loại tình huống này không tính là cái gì.

"Tiểu Viên......" Người phụ nữ kia bỗng nhiên mở miệng gọi cô một tiếng.

Nụ cười của Tiểu Viên đột nhiên chợt cứng lại, suýt nữa sụp tan, cô nhẫn nại, lại cười cười.

"Phải đi sao?" Người phụ nữ kia hỏi.

"Ừm, tôi cùng anh về nhà trước, lại chờ tin tức."

Đôi mắt sâu sắc của Vĩ Trang chợt rũ, nói với tiếng chậm rãi êm dịu: "WeChat tôi đã đẩy danh thiếp Vĩ Đình cho cô, cô thêm WeChat của nó, có thắc mắc gì đều có thể hỏi nó."

Trái tim Tiểu Viên thoáng run rẩy, rồi ừ một tiếng.

A, WeChat, WeChat vẫn cứ là bạn tốt.

"Cảm ơn."

Ánh mắt Vĩ Trang lại dừng ở trên mặt cô, nhẹ mà lửng lờ, nhưng hình như có một nét bỏng rực kiểu nóng cháy.

"Cô không cần nói cảm ơn mãi với tôi." Giọng nói của cô ấy trầm thấp, hơi lành lạnh thanh thoát, càng có hàm ý hơi khó nói được: "Thật ra......"

Thật ra cái gì?

Trợ lý Cao cùng Thái Quyển kiềm tiếng giữ hơi nghe lén đến đây, hai người thoáng nhìn nhau không một tiếng động, đều nhìn ra ở trên mặt đối phương một loại chờ mong thấp thỏm.

Nơi sâu trong lòng Tiểu Viên có cái góc kín nhỏ cũng vo ve vài cái không khống chế được, dồn dập nhảy nhót với biên độ nhỏ.

"Thật ra......" Từ ngữ Vĩ Trang dùng thoáng ngừng lại không thể nghe thấy sơ sơ, ánh mắt có hơi dao động: "Trong hợp đồng chúng ta ký có một điều, cô có thể đưa ra một yêu cầu với tôi."

Thời gian đứng yên trong nháy mắt.

Trợ lý Cao: "......"

Thái Quyển: "......"

Hai người này nhìn nhau một cái với động tác như quay chậm: "?!"

Cho nên người ấy giúp đỡ cô chỉ là bởi vì cái điều khoản kia sao?

Tiểu Viên cúi đầu thấp, tóc che kín đôi mắt cô, cô mím chặt môi.

Trong lòng giống như có thứ gì đó ngã ầm ầm xuống đất, bỗng nhiên cô cảm thấy một loại trống rỗng to lớn, trong giữa trống không mịt mờ, cô đã tìm được một nơi cố định theo bản năng, nhẹ giọng, nói: "Cảm ơn ngài, sếp Vĩ."

Trợ lý Cao đích thực là không nghe tiếp nổi nữa, đau đầu xoa xoa mày, Thái Quyển thì là một vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi cùng không tài nào lý giải được.

Hai người lại câm nín trao đổi ánh mắt lần nữa: "......"

Trong hành lang yên ắng một trận.

Tiểu Viên bình tĩnh lại, đúng vậy, người ấy quả thật là người có trách nhiệm như thế này, thật ra thì đã đủ tốt với cô rồi, người ấy cũng chẳng có nghĩa vụ nhất định phải đáp lại trái tim của cô.

Đều đã qua rồi.

Tiểu Viên tin tưởng mình nhất định có thể khiến tất cả đều trôi qua.

"Sếp Vĩ, cảm ơn ngài hai năm nay đã chăm sóc nhiều đối với tôi." Cuối cùng cô nói, ngẩng mặt lên, nhìn thẳng tắp về phía người phụ nữ kia, hơi hơi mỉm cười.

Đuôi mày của Vĩ Trang thoáng giật gấp gáp, một tia tối tăm lóe qua trong mắt, ngón tay buông xuống ở bên người lại thoáng run rẩy nhè nhẹ. Cô ấy lặng lẽ bóp chặt, không ai chú ý tới một chi tiết này.

-

Một đêm đông bình thường này ở thành phố Thân, dài đằng đẵng vô cùng.

Trong tầng hầm ngầm của bệnh viện, một chiếc xe đã được lái ra vào thời gian rạng sáng, chậm rãi chạy vào giữa những ánh đèn neon vẫn mãi lộng lẫy.

Vĩ Trang đứng ở chỗ đỗ xe ngầm, nhìn theo đèn xe đi xa thoáng lập lòe, ngay sau đó, rẽ ngoặt một cái, rồi liền không thấy xe nữa.

Cô ấy vẫn cứ đứng đấy, tựa như không có một chút cảm giác gì đối với thời gian cùng địa điểm. Trợ lý Cao đứng ở phía sau cô ấy, không nhìn ra vẻ mặt của cô ấy có chìm nổi gì, nhưng mấy phen do dự, cuối cùng vẫn không có lên tiếng nhắc nhở sếp tổng lớn.

Yên lặng chốc lát, rồi cô ấy nghe thấy sếp tổng nói chuyện, giọng điệu kiềm nén: "Alex, hết thảy đều đã kết thúc rồi, đúng không?"

Trong một lúc, trợ lý Cao nghẹn lời, lặng yên giương mắt nhìn sếp tổng. Nháy mắt này, cô ấy bắt được một sự thẫn thờ mỏng manh từ vẻ mặt của sếp tổng.

Trợ lý Cao ngẫm nghĩ, nói: "Sếp Vĩ, sếp phải cho cô Hướng thời gian một chút ."

Thật ra cô ấy cái người đứng ngoài quan sát này cũng cảm thấy là kết thúc rồi, nhưng chuyện tình cảm, dù tính là kết thúc, thì cũng chưa chắc không thể bắt đầu một lần nữa, mấu chốt vẫn là ở người.

Vĩ Trang chẳng nói gì nữa, vẻ mặt của cô ấy hơi hơi ngẩn ngơ, liền không ở lại nữa, xoay người.

Một tiếng thở dài rất nhẹ không thể nghe thấy phất qua không trung, không ai hiểu rõ.

---------

Trả lời xuất sắc quá ~ 10 điểm ~ ai về nhà nấy nha ~

https://youtu.be/kj3RcoaIZOE

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com