ZingTruyen.Info

[BHTT - Edit] Ảnh Hậu Thành Đôi - Huyền Tiên

Chương 168 + 169

lacleos320

Chương 168:

Trực tiếp là Tiểu Tây - gián tiếp là do Lục Ẩm Băng, ngày nghỉ của Phương Hồi hôm nay vẫn như cũ, chả có buổi sáng nào được yên giấc, sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lấy chăn che đầu lại, chờ tiếng chuông ấy tắt hẳn. Tiếng chuông vừa dứt, 3s sau, lại kêu lên ráo riết.

Ai vậy trời, sao lại cố chấp như vậy?

Phương Hồi ném chăn qua một bên, hùng hổ mà cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi, trong nháy mắt muốn bùng nổ, đêm qua bắt cô tám chuyện với cô ấy chắc hẳn là còn chưa đủ, sáng sớm đã không buông tha cho cô.

"Chị có phải có bệnh không vậy Tiểu Tây?!"

"Idol của chị và nghệ sĩ nhà chị ngủ với nhau!!!"

Hai người đều nói cùng lúc, hai âm thanh vang lên, Phương Hồi nhíu mày, Tiểu Tây ngẩn người, hai người cũng không nói gì nữa.

Tiểu Tây: ".... Xin lỗi, đã quấy rầy giấc ngủ của em."

Tiểu Tây cúp điện thoại.

Buổi sáng Phương Hồi đang ngủ, bị đánh thức, có chút nổi nóng, nhưng nửa điểm cũng không phát tiết ra ngoài còn khiến cô khó chịu hơn, cô tức giận ném điện thoại, chui vào trong chăn lần nữa.

Là chị ấy sáng sớm tinh mơ gọi điện thoại cho mình đúng không? Là mình được chị ấy để tâm đúng không? Mình lại không nhàm chán như chị ấy, mỗi ngày đều đi hóng chuyện rồi ăn dưa, nếu không có chuyện gì, thì chị ấy toàn chia sẻ những điều khiến chị ấy nhàm chán, mình cũng không muốn cưỡng ép, đạo lý này ai cũng hiểu, chị ấy dựa vào đâu mà lại nói bản thân bị ủy khuất chứ? Thật kỳ lạ.

Người này sao lại ngốc như vậy, không những ngốc mà còn xấu tánh nữa.

Đặc biệt xấu.

Được rồi, là xấu một chút, không để ý đến chị ấy 10 phút là được rồi.

10 phút sau, Phương Hồi gọi điện thoại qua cho Tiểu Tây, chỉ vang lên tiếng chuông chờ của điện thoại, không ai bắt máy. Phương Hồi không tin, cái con người rời khỏi điện thoại một xíu là sẽ chết, lại không bắt máy, trừ phi là cố ý không nghe máy, chắc là đang trả thù cô về lần đầu tiên không nghe máy đây mà, quả là lòng dạ hẹp hòi.

Phương Hồi lại gọi qua lần nữa, đầu dây bên kia trả lời với giọng đặc biệt khách sáo: "Có chuyện gì sao?"

Phương Hồi: "Idol của chị và nghệ sĩ nhà chị ngủ với nhau, rồi nói tiếp đi."

Tiểu Tây căm giận, lẩm bẩm nói: "Em không phải nói chị có bệnh sao?"

Phương Hồi: "Chị đúng là có bệnh."

Tiểu Tây: "......"

Phương Hồi: "Chị có bệnh, cho nên giờ có nói hay không đây, cho chị 3s, ba, hai...."

Tiểu Tây cắt ngang: "Nói nói nói." Để có thể kéo Phương Hồi lại gần, thì đây là cách mà cô làm, là chia sẻ những điều này với em ấy, đừng nói là có bệnh, dù bệnh trĩ cô cũng chịu.

"Hôm qua idol nhà chị không phải là tới thăm ban sao, sau đó hai người họ liền về phòng thì cũng không đi ra ngoài nữa, em có biết buổi sáng hôm nay chị đã thấy gì không?" Tiểu Tây bán tín bán nghi.

Phương Hồi muốn tạo hứng thú thêm, thuận miệng nói: "Thấy hai người họ ở trên giường lăn lộn sao?"

"Sao có thể chứ! Chị mà thấy là Lục lão sư sẽ giết người diệt khẩu đó." Tiểu Tây vừa nghĩ, cảm thấy sợ hãi, sờ sờ sau cổ, cả người đều run, "Hôm nay chỉ có mỗi Lục lão sư ra khỏi phòng, idol của chị vẫn còn ngủ, còn dặn dò chị là 9g phải đưa bữa sáng lên phòng. Trọng tâm nè trọng tâm nè! Mấy bạn ở hàng ghế trước, hàng ghế sau, vẫy vẫy tay lên cho tôi coi được không?"

Phương Hồi: "....."

Chị là diễn viên à?

Cô cong cong khóe môi, cũng nhập vai theo: "Vẫy tay rồi nè, tiết lộ tin nóng đi!"

Tiểu Tây hắng giọng: "Đó chính là lúc Lục lão sư yêu cầu chị phải gõ cửa trước khi vào phòng, nhất định là idol nhà chị không mặc gì trên người!! Thật muốn tận mắt nhìn vóc dáng idol nhà mình mà!!! Trước đó trên Weibo có từng đăng ảnh cơ bụng rồi, á á á, thật là soái quá đi!!"

Phương Hồi cười nhạo một tiếng: "Đồ ngốc."

Cô cũng có cơ bụng mà, ngày nào cũng theo Hạ Dĩ Đồng đi tập, cơ bụng so với người ta cũng không kém đâu.

Tiểu Tây không phục: "Người Nam Kinh như em thích chửi bậy người khác lắm sao? Em lại mắng chị, chị nói gì em cũng mắng chị là ngốc."

Này mà chửi bậy? Phương Hồi nhướng mày, nhàn nhã nói: "Được rồi, người dân kinh thành như chị cũng đâu có vừa."

Hai người lý luận một hồi, do Tiểu Tây nghe không hiểu tiếng Nam Kinh nên nhận thua. Cùng Phương Hồi trò chuyện hẳn đến 8g30, Tiểu Tây từ trên giường bật dậy, ra ngoài đi mua đồ ăn sáng, bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, một tay xách hai túi, đi đến cửa phòng, từ trong túi lấy ra thẻ phòng, "bíp" một tiếng.

Hạ Dĩ Đồng đại khái là tỉnh được nửa tiếng sau khi Lục Ẩm Băng rời khỏi, ngủ một giấc cảm thấy mắt mình có chút chua xót, đầu óc thì trống rỗng, sau khi nằm thêm 10 phút, cảm giác đó mời dần lắng xuống.

Cô quấn cả người trong chăn, chậm rãi hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, mặt từng chút từng chút đỏ lên.

Sờ thử nước nóng, nói lạnh thì bị Lục Ẩm Băng chê cười, sau đó thì khóc, chị ấy không ôm mình thì khóc, ôm không chặt cũng khóc, chẳng lẽ cô là Giáng Châu Tiên Tử chuyển thế sao? Chuyện này so với chuyện bị chụp đùi lần trước còn mất mặt hơn.

Cô rốt cuộc! Vì lí do gì! Mà lại làm ra chuyện như vậy hả trời!

Lục Ẩm Băng nhất định là đã bị cô cho uống mê hồn dược, hoặc canh mạnh bà rồi!!

Cảm giác đau nhức quen thuộc từ thắt lưng và chân khiến cô càng tham luyến nhiệt độ trong chăn hơn, cánh tay từ trong chăn chui ra ngoài, tìm điện thoại, mở khóa, nhắn tin cho Lục Ẩm Băng --【 em tỉnh rồi. 】

Lục Ẩm Băng --【 chị đang hoá trang, em ngủ thêm một lát đi, ngoan. 】

Câu "ngủ thêm một lát đi" làm Hạ Dĩ Đồng nhớ đến những lời nói êm dịu, nhẹ nhàng ban sáng, Lục Ẩm Băng đối với cô càng ngày càng dịu dàng, mèo thích xù lông cũng không còn xù lông nữa, ngược lại còn thu móng, biết dùng đệm thịt ở bàn chân mà sờ sờ, vỗ lưng cô ngủ nữa.

Rất dịu dàng, nhưng Hạ Dĩ Đồng không hiểu sao lại hoài niệm dáng vẻ xù lông của người đó, Hạ Dĩ Đồng nhìn lên trần nhà, nghĩ rồi cười, nghĩ bản thân có thể là M, một hai phải bị mèo cào một lần rồi mới nhớ.

Hạ Dĩ Đồng --【 vậy em ngủ thêm một lát. 】

Mấy ngày nay cô không thể tùy ý đi lại được, đành phải ở trong phòng làm kim ốc tàng kiều, ăn rồi ngủ, rồi chờ đợi Lục Ẩm Băng về, trước tiên cô cần phải thích ứng một chút, cứ coi là đi nghỉ dài hạn đi.

Cửa phòng "bíp" một tiếng, Tiểu Tây đứng gõ gõ cửa, Hạ Dĩ Đồng ngủ không sâu lắm, cả người đều bị dọa tỉnh: "Ai vậy?" Với bố trí trong căn phòng này, Hạ Dĩ Đồng ở trong phòng ngủ căn bản là không nhìn thấy tình huống gì ở ngay cửa.

Tiểu Tây: "Hạ lão sư, là em, Lục lão sư bảo em lên mang bữa sáng cho chị."

Hạ Dĩ Đồng: "Chờ một chút, chị tới liền."

Quần áo của cô đều ở trong vali, tối hôm qua vừa về phòng đã làm chuyện đó, đồ lót cũng không lấy chứ đừng nói là đồ ngủ. Bây giờ cô đang nằm trần truồng ở trong chăn, phòng ngủ này cũng không có cửa gì cả.

Bất đắc dĩ đành phải nhờ Tiểu Tây giúp: "Em có thể giúp chị một việc được không?"

Tiểu Tây nghe thấy tiếng gọi: "Dạ."

Toàn thân Hạ Dĩ Đồng đều ở trong chăn, ngay cả ba vai cũng không để lộ ra ngoài: "Giúp chị lấy một bộ đồ ngủ trong vali và một bộ đồ lót."

Tiểu Tây đi đến chỗ vali ở trong góc

"Đúng, lấy cái màu trắng đi."

Hạ Dĩ Đồng ra hiệu cho cô đặt quần áo ở bên gối, cảm thấy không được tự nhiên, nói: "Làm phiền em đi ra ngoài một chút."

Tiểu Tây trong nháy mắt lộ vẻ thất vọng, đừng nói cơ bụng, ngay cả xương quai xanh, bả vai cũng không nhìn thấy, bất quá tốt xấu gì cô cũng là fan đầu tiên được chạm vào nội y bên người của idol, rất đáng giá để đăng lên Weibo.

Hạ Trùng Bất Khả Ngữ Băng muah:

【 AAAAAAAAA tối hôm qua có mơ một giấc, mơ thấy Đồng nhà tui không mặc gì nằm ở trên giường, còn bảo tui đưa nội y cho cô ấy nữa!!! [ xoay vòng vòng ][ xoay vòng vòng ]】

Đăng xong liền thở dài, mỗi lần đăng chuyện nào mà sự thật đều phải thêm "có mơ một giấc", hôm qua CP Hạ Băng trở thành sự thật, cô liên tục đăng Weibo 10 lần, toàn "AAAAAAAAA", cô cũng được coi như là một trong những fan CP đầu tiên, lúc này có rất nhiều fan cho rằng là cô biết một tin chấn động gì đó, bình luận không ngừng, Tiểu Tây một mực không để ý chỉ bình luận một câu để thanh minh: "Nằm mơ thấy hai người cùng một chỗ, còn lăn lộn trên giường."

Fans bình luận: "....."

Có thể nói là cô "chịu đựng" rất nhiều, cũng may có Phương Hồi, nếu không chắc cô bị nghẹn chết quá, mỗi ngày phải đâm đầu vào tường một giờ liền.

Hôm nay cô vừa đăng Weibo, các fan nhà Hạ bình luận nói chuyện cô kể cứ như phim truyền hình dài tập vậy, chắc chắn sẽ có phần tiếp theo. Tiểu Tây nghĩ chắc mình có thể có rất nhiều lượt theo dõi, ví dụ như nói tui mơ thấy idol nhà tui đang ở sau lưng tui thay đồ, chưa tới 5m, idol nhà tui rửa mặt, còn dùng chung kem đánh răng với Lục Ẩm Băng nữa, cô ấy còn chưa kịp mua cái mới để dùng.

Một ngày mới tuyệt vời bắt đầu với bữa sáng. Phòng này của Lục Ẩm Băng hướng về phía mặt trời mọc, ánh sáng chiếu vào rất tốt, rèm cửa sổ nếu như mở ra, ánh sáng trực tiếp có thể chiếu vào, đối diện là vùng nông thôn hẻo lánh cái gì cũng không có, cũng không sợ có người chụp lén, với lại Lục Ẩm Băng cũng không có chuyện gì để đăng tin hot, rất ít có paparazzi cứ lén lút chăm chăm soi mói cô ấy. Hạ Dĩ Đồng kéo hai ghế sang chỗ khác, lấy giấy lót để ngồi, ngồi trên đất.

Hạ Trùng Bất Khả Ngữ Băng muah:

【 mơ thấy idol cùng tui ăn bữa sáng. 】

【 mơ thấy idol gửi tin nhắn cho Lục lão sư, vẻ mặt hạnh phúc, chỉ có mỗi tui là tỏa ra mùi của cẩu độc thân thôi. 】

【 mơ thấy.... gương mặt nghiêng của Đồng nhà tui rất đẹp, ở dưới ánh mặt trời như phát sáng vậy. 】

【 mơ thấy....】

Cô không thể tiếp tục mơ nữa, vì bữa sáng đã kết thúc, Hạ Dĩ Đồng khéo léo từ chối đề nghị cô muốn ở lại với cô ấy, cô ấy muốn tự mình tìm việc gì đó để làm. Lục Ẩm Băng mang theo rất nhiều sách tới, đặt ở trên bàn, cô sẽ không đến mức buồn chán đến chết.

Gần trưa, Hạ Dĩ Đồng lướt Weibo, cô thấy có một thông báo mới, trong mục "những người tôi theo dõi", thấy gameshow "Sao Thủy Đụng Địa Cầu" đã công bố dự kiến sẽ phát sóng tập đầu tiên vào tối nay.

【#Sao Thủy đụng Địa Cầu# 21 giờ tối nay, bạn chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón các nàng tiên của chúng tôi chưa? @Lý Giác @Đỗ Nhược Hàm @Hạ Dĩ Đồng...@Sầm Khê [XX Vệ Tinh - Sao Thủy đụng Địa Cầu video]】

Hạ Dĩ Đồng kéo bảng thông báo xuống để nhìn ngày tháng của ngày hôm nay, chính xác là ngày 31 tháng 3.

Chương 169:

Lần trước rõ ràng đã tạo ra mâu thuẫn, Hạ Dĩ Đồng cũng có xem qua, nội tâm cảm thấy tổ tiết mục làm như này thật là trơ trẽn, nhưng trong lòng cũng rõ bọn họ là vì muốn tuyên truyền nên làm vậy, khán giả thích xem gì, bọn họ liền đáp ứng, mâu thuẫn, tranh đấu nhau cũng là một cách duy trì độ hot cho chương trình.

Ratings của chương trình này không những phụ thuộc vào đội hình của phái thực lực, mà còn phụ thuộc vào đội hình nhóm thần tượng và năng lực sản xuất của Truyền hình vệ tinh XX, nhà sản xuất phải tận lực tranh thủ hết khả năng để đảm bảo những người qua đường mặc dù không xem nhưng vẫn biết, một khi danh tiếng đã được người qua đường biết đến thì mới gọi là thành công.

Hôm nay Lục Ẩm Băng kết thúc công việc sớm, đạo diễn muốn mời cô ăn cơm, nhưng cô không chút nghĩ ngợi liền từ chối, vội vàng trở về phòng với bạn gái mình. Lúc này cô đang một tay ôm lấy bả vai của Hạ Dĩ Đồng, tay còn lại thì đang cầm di động xem, vừa xem xong thông báo của kỳ 1, lại kéo xuống đọc bình luận một lần nữa, năm tháng trôi qua yên tĩnh, sau đó "a" một tiếng: "Lần này sao lại chả có fans nhà nào đại chiến nhỉ?"

Hạ Dĩ Đồng tìm một tư thế thoải mái tựa vào khuỷa tay Lục Ẩm Băng, nói: "Nhà đài XX luôn thích thổi phồng chuyện, tạo ra xung đột, fans thì bị dắt mũi, nhưng không ít người qua đường đối với chuyện này thì cảm thấy phản cảm, chắc chiêu này đại khái để xem thái độ của người qua đường như thế nào. Fans thì vô luận thế nào cũng sẽ xem, nhưng người qua đường thì không, có thể hôm nay có xem qua, à, chương trình cũng có thay đổi đó, chỉ là họ nhàn rỗi, không việc gì làm thì xem qua xíu thôi."

Clip lần này quả thật là thay đổi phương thức khác, rất nhiều cảnh quay đều là sự ăn ý của các cô hợp tác với nhau, cùng với khoảnh khắc đồng tâm hiệp lực, cùng nhau giành thắng lợi, so với clip trước thì ngắn hơn, nhạc nền cũng hoàn toàn khác, đều được ghi điểm trong mắt người xem.

"Buổi tối chị khá nhàn rỗi không có việc gì thì cũng có thể xem." Lục Ẩm Băng nghiêng đầu, hôn lên cằm cô một cái, mặt lộ ra vẻ trêu tức.

Hạ Dĩ Đồng không được tự nhiên, nhỏ giọng thương lượng với cô: "Chị có thể chờ em đi rồi xem được không?"

"Nếu em đã nói vậy," Lục Ẩm Băng dừng một chút, dung túng nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói, "Đương nhiên là không thể." Cô đã mong chờ từ lâu, từ lúc Hạ Dĩ Đồng nói muốn thăm ban, cô đã ảo tưởng, suy nghĩ về giờ khắc này rất nhiều lần, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.

Hạ Dĩ Đồng đáng thương, chắp tay lại cầu xin cô: "Chị đừng xem được không?"

Lục Ẩm Băng đưa tay nhéo nhéo mặt cô, đòi chút tiện nghi trên môi cô, liếm liếm môi trên, mặt tươi cười: "Không thể, gần 8g rồi, chị phải đi tắm rửa, mất công lại chậm trễ việc chị xem TV." Nói xong không cho Hạ Dĩ Đồng cơ hội phản bác nữa, tháo đồng hồ đeo tay, đặt lên bàn, vào phòng tắm rửa.

Hạ Dĩ Đồng vừa nhìn thấy phòng tắm kia liền nhớ tới chuyện thất thố tối qua, nửa điểm cũng không muốn nhìn, Lục Ẩm Băng cố tình quay đầu lại: "Em muốn tắm cùng chị sao? Nhưng chị sợ nóng."

Hạ Dĩ Đồng dùng sức ném chiếc máy bay giấy mà chiều nay cô không có việc gì làm, ngồi gấp để ở trên bàn, máy bay giấy còn chưa bay đến cửa phòng tắm liền vòng quanh rồi bay trở lại, rơi xuống chân Hạ Dĩ Đồng.

Lục Ẩm Băng cười haha.

Hạ Dĩ Đồng từ sofa đứng lên, xoắn tay áo, bộ dạng rất muốn chỉnh đốn Lục Ẩm Băng một trận, Lục Ẩm Băng liền mở rộng vòng tay ôm ấp: "Tới đây tới đây, cùng nhau đi tắm nha."

Hạ Dĩ Đồng lại ngồi xuống, trên mặt như phủ lên một tầng mây màu bạc mỏng, dưới ánh đèn tựa như một pho tượng ngọc tinh xảo.

Lục Ẩm Băng nhịn xuống ý nghĩ tiến đến sờ mặt cô, đóng cửa phòng tắm lại, không bao lâu sau, tiếng nước vang lên, Hạ Dĩ Đồng hai chân đều cuộn lên sô pha, không có việc gì làm, ngồi lướt Weibo.

Lục Ẩm Băng tắm xong, cả người quấn khăn, đi đến hôn Hạ Dĩ Đồng, sau đó thúc giục Hạ Dĩ Đồng đi tắm. Hạ Dĩ Đồng đứng dậy, trong lúc tách nhau ra, cô tranh thủ lấy tay sờ sờ lưng Lục Ẩm Băng, không có một vết sẹo nào, cảm giác giống như chạm vào thổ cẩm, xúc cảm rất tốt.

Lục Ẩm Băng liếc xéo cô một cái, nói: "Lén lút làm gì? Quang minh chính đại mà sờ."

Cảm thấy Lục Ẩm Băng ở trong khoảnh khắc này sẽ trực tiếp cởi khăn tắm ra, đứng trước mặt cô, cho cô sờ, Hạ Dĩ Đồng sợ hãi tới mức chạy vọt vào phòng tắm, nghe được tiếng cười của Lục Ẩm Băng ở phía sau: "Em lấy quần áo chưa?"

Hạ Dĩ Đồng lại chạy ra lục lọi vali, rồi lại chạy vào.

Hai người lau mình, thay quần áo, sấy tóc, cùng nằm nằm ở trên giường lúc 8g45, cách 15 phút nữa là đến chương trình, Lục Ẩm Băng từ lúc tới đây, chưa từng sử dụng qua TV trong phòng, màn hình rất lớn, xem rất rõ.

Lục Ẩm Băng hơn mười năm không xem TV, điều khiển từ xa ở trên tay Hạ Dĩ Đồng, cô từ phía sau hai tay ôm eo đối phương, cằm đặt lên vai, trong mắt phản chiếu hình ảnh TV, nhưng tâm tư lại không đặt ở trên TV.

Hạ Dĩ Đồng chuyển kênh mấy lần, cũng không tìm được chương trình gì thú vị, phim truyền hình thì nhàm chán, màu sắc cứ như là có thể làm mù mắt người xem, quảng cáo càng tệ hơn, so với nội dung quảng cáo của mấy năm trước thì còn hời hợt hơn, cô nhất thời cảm thấy buồn chán, ngược lại thì có cái đầu của ai đó trên vai cô đang lộn xộn không ngừng.

Hạ Dĩ Đồng dịu dàng vuốt tóc Lục Ẩm Băng, nghe thấy cô ấy đang ngửi mùi hương trên cổ mình, hệt như chú cún nhỏ vậy.

Lục Ẩm Băng nhịn không được dùng môi cọ cọ, mũi ngửi ngửi, kỳ lạ nói: "Vì sao em và chị dùng cùng sữa tắm nhưng người chị lại không thơm như vậy?"

"Chị có mà." Hạ Dĩ Đồng nói.

"Có mỗi em thôi à."

"Không không không, chị có mà."

Hai người cứ vậy khen nhau, từ vẻ ngoài cho đến tính cách, cứ như vậy khen nhau 10 phút liền. Đột nhiên im lặng, hai người không nói nữa, nhìn nhau rồi hôn, hôn cánh môi tự động tách ra, đầu lưỡi thăm dò vào miệng đối phương, tay trong chăn cũng loạn động, từ sau đến trước, từ trên xuống dưới.

Lục Ẩm Băng tựa vào đầu giường, xoay người Hạ Dĩ Đồng để cô nằm sấp trên người mình, nâng cô lên rồi hôn. Hạ Dĩ Đồng bị hôn đến mức động tình, muốn thay đổi tư thế thoải mái một chút, nhưng Lục Ẩm Băng lại không cho phép.

Trong tư thế không được tự nhiên này, gió thổi lửa xung quanh, Hạ Dĩ Đồng ý loạn tình mê, bên tai chợt nghe thấy một tiếng vang, trong nháy mắt lý trí trở về, tôi là ai, đây là đâu?

Lục Ẩm Băng cũng đồng thời mở mắt, nhìn về phía điện thoại di động ở đầu giường, cầm lên, tắt đồng hồ báo thức, hít sâu hai cái, nói: "Chương trình chuẩn bị bắt đầu rồi."

8g59, trong ánh mắt oán niệm của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng sờ sờ mũi, chuyển đến kênh của đài truyền hình vệ tinh XX, vẫn còn đang quảng cáo. Hạ Dĩ Đồng một thân lửa, không biết làm cách nào để dập tắt, đứng lên cắn cằm Lục Ẩm Băng một cái, cắn cằm, cắn tai, cắn tai xong thì cắn cổ, cắn đến ngực rồi mới bị Lục Ẩm Băng cười, đẩy ra : "Chị sai rồi, chị sai rồi, xem TV xong thì tùy em xử lý. "

Trên TV bắt đầu tiết mục tuyên truyền phim, Lục Ẩm Băng vội nói: "Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."

Hạ Dĩ Đồng nắm lấy tay cô, cắn vào tay cô một cái, sau đó nằm trong lòng Lục Ẩm Băng, cùng xem TV. Bởi vì là tập đầu tiên, chương trình còn phát ra một bài hát chủ đề, mời tất cả khách mời nữ cùng nhau hát, ghi lại, lỗ tai Lục Ẩm Băng dựng thẳng thành ăng-ten, khi nghe thấy một câu, nói: "Đây là em hát!"

Hạ Dĩ Đồng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Sao chị biết?"

Lục Ẩm Băng đương nhiên nói: "Em hát hay nhất."

Hạ Dĩ Đồng mỉm cười, Lục Ẩm Băng quả thật là biết cách dỗ dành cô vui vẻ.

Đầu tiên là giai đoạn chuẩn bị hành lý, Lục Ẩm Băng chậc chậc một tiếng: "Chị còn chưa được đến nhà em, em lại để cho truyền thông quay, bạn gái này thật là... Chậc chậc chậc."

Hạ Dĩ Đồng nói lại: "Không phải nhà em, là phòng của em thôi."

"Vậy nhà của em ở đâu?" Lục Ẩm Băng hỏi, "Viện phúc lợi?"

Hạ Dĩ Đồng không nhìn cô, nhìn TV, khóe môi cong lên: "Là ở chỗ này."

"Hả?"

"Chị ở đâu thì chỗ đó chính là nhà của em."

Lục Ẩm Băng sờ sờ cánh tay một tầng nổi da gà, có chút không thể chịu đựng được, nói: "Viện trưởng sẽ nói em là đồ không có lương tâm." Lúc này mới giảm bớt tâm tình thiếu chút nữa là đỏ mặt.

Lục Ẩm Băng lãnh đạm với người ngoài, nói nhiều với người quen, nói nhiều với Hạ Dĩ Đồng, giống như muốn tìm lại những gì mà mấy tháng không gặp vậy. Tổng cộng cũng chỉ có hai phút thu dọn hành lý, mà cô đã hỏi được 800 câu.

"Em còn đem theo thuốc bôi vết thương à, tổ tiết mục để cho em đi liều mạng như vậy sao?"

"Em đối với người khác đều nói như vậy à?"

"Nếu chị là người quay, chắc chị sẽ bị ngất vì vẻ đẹp của em, người quay phim kia có bị ngất xỉu không?"

Khi chuyển cảnh, hình ảnh trên TV dần tối đi, Lục Ẩm Băng nói: "Em xem kìa, trời tối đi rồi, nhất định là tên quay phim đã bị vẻ đẹp của em làm cho choáng váng. Chị biết mà, bạn gái của chị có kỹ năng giết người bằng vẻ đẹp mà. Hì hì."

Hạ Dĩ Đồng ở trong lòng ngực cô cười lăn lộn, trước kia sao không phát hiện Lục Ẩm Băng lại như vậy nhỉ, dù sao chị ấy cũng là người ở Bắc Kinh, lớn lên cũng ở Bắc Kinh, sao giờ lại lộ rõ nguyên hình, phóng thích bản thân như vậy chứ.

"Có thể xem TV đàng hoàng được không?" Hạ Dĩ Đồng lấy tay che miệng cô lại.

Lục Ẩm Băng nháy mắt mấy cái, lông mi dài chợt lóe lên, nhìn lâu cũng cảm thấy bộ dạng có thể thành tinh, đôi mắt đen láy, tất cả ánh sáng phản xạ vào mắt cô giống như bị màu đen đó hấp thụ vậy, không có một chút gợn sóng nào, ánh mắt khi đối mặt với ý trung nhân không một chút che giấu.

Hạ Dĩ Đồng buông tay ra, hôn cô, Lục Ẩm Băng cười cười, làm gia tăng nụ hôn này.

Lục Ẩm Băng là điển hình của thiên vị, trong TV có mười người cô đều không để ý, thậm chí tên và mặt còn nhận diện sai, toàn bộ quá trình thu dọn hành lý của những người khác cô đều cảm thấy nhàm chán, lúc phụ đề có nhắc tới Sầm Khê, cô mở mắt, híp mắt lại nhìn, nhưng không phải nhìn Sầm Khê trên TV, mà là nhìn Hạ Dĩ Đồng đang ngồi bên cạnh. Hạ Dĩ Đồng thì chăm chú nhìn, Lục Ẩm Băng bất mãn hừ một tiếng.

Hạ Dĩ Đồng khịt mũi, ngừng xem cho tới khi Lục Ẩm Băng nói, "Hết rồi." Cô mới ngước mắt lên nhìn.

10 vị khách mời đều được giới thiệu ngắn gọn qua, Lục Ẩm Băng nói: "Những người này đều không có danh tiếng gì cả, cũng đúng, cũng chỉ mời được người không có danh tiếng thôi, nổi danh cũng không thèm để ý đến nhà đài này."

Hạ Dĩ Đồng suýt nữa là bị cô thổi bay đến vùng trời hẻo lánh nào đó, nhưng cẩn thận ngẫm lại, những người này so với Lục Ẩm Băng thật đúng là không có danh tiếng gì, người thật sự đứng ở trên đỉnh cao đều xem thường những người độ hot lưu lượng bập bẹ này.

Hạ Dĩ Đồng buồn bã nói: "Chị có biết chị nói câu này là đang mắng bạn gái chị - là em không?"

Lục Ẩm Băng rất thản nhiên, bình thường nói: "Em còn nhỏ mà, gấp gáp cái gì, em ở bên chị, trong hai năm, chị đảm bảo đem em bỏ xa so với những người này, ngay cả bóng lưng cũng không thấy."

"Đa tạ Lục tổng đã bồi dưỡng." Hạ Dĩ Đồng phối hợp, gật đầu khom lưng.

Lục Ẩm Băng cười, vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Nói dễ nghe, hay lắm." Cô giống hệt như đăng đồ tử, cứ nhìn chằm chằm vào ngực Hạ Dĩ Đồng, khẽ nói, "Chỉ cần em hầu hạ chị cho tốt là được, muốn cái gì chị đều cho em hết."

Ngón tay Hạ Dĩ Đồng vẽ vòng tròn sau lưng cô, cố ý ghé sát tai cô, nhẹ nhàng nói: "Lục tổng, ngài là muốn em hầu hạ chị như thế nào đây?"

"Đương nhiên là..." Lục Ẩm Băng dừng một chút, ánh mắt mập mờ, miệng cũng không chịu nhận thua, "Cực kỳ dịu dàng, săn sóc, triền miên, chu đáo, tỉ mỉ, miệng lưỡi hay gì thì dùng hết, dục tiên dục tử."

Không hổ danh là ảnh hậu, cô cũng không trốn tránh, động tác ngày càng càn rỡ, thậm chí còn đè tay Hạ Dĩ Đồng ở sau lưng cô, không cho cử động nữa, Hạ Dĩ Đồng thật sự tin.

"Lục tổng, đây là sao?"

"Chị sợ em bị hư thận thôi." Lục Ẩm Băng không biết làm sao lại có thể nói ra lời này, cô còn chưa cảm thấy gì thì Hạ Dĩ Đồng đã bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info