ZingTruyen.Com

Bhtt Edit Anh Hau Thanh Doi Huyen Tien

Chương 160:

"Hạ, Hạ lão sư."

"Hả?" Hạ Dĩ Đồng tiếp tục nở nụ cười thân thiện.

"Em chỉ là, đến đây, muốn, chào hỏi, chị." Sầm Khê đỏ mặt

"Muốn vào ngồi một chút không?" Hạ Dĩ Đồng cảm thấy bây giờ cô nói ra mỗi câu đều phải tốn rất nhiều công sức để đảm bảo mình không bị lây nói lắp, dưới ống kính máy quay, cô vẫn lịch sự mời Sầm Khê.

Đối mặt với lời mời của thần tượng, dù có căng thẳng đến đâu, Sầm Khê cũng sẽ không từ chối: "Dạ."

Một chữ nói ra rất lưu loát.

Hạ Dĩ Đồng: "....."

Cảm giác như tự đào cho mình một cái hố lớn.

Tươi cười với người cầm camera quay cho Sầm Khê, Hạ Dĩ Đồng tránh sang một bên, để hai người tiến vào, phòng khách sạn đều giống nhau, chỉ ở một đêm, Hạ Dĩ Đồng ngay cả vali cũng cất đi, đồ đạc vẫn cứ để trong vali, chẳng có gì đẹp mắt để xem. Nhưng Sầm Khê vẫn quan sát một vòng, nói: "Sạch sẽ."

Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Vậy phải cảm ơn tổ tiết mục đã sắp xếp."

Hạ Dĩ Đồng rót cho cô một ly nước, hai người đứng nói chuyện vài câu, cuối cùng cũng tiễn Sầm Khê đi. Hạ Dĩ Đồng lau mồ hôi trên trán, gọi bữa tối vào phòng, tắm rửa xong, không đi ra ngoài nữa, trong lúc đó cửa phòng lại bị gõ hai lần, người tới là hai vị khách nữ khác, hai người đều nhỏ tuổi, trong đó có một người chỉ mới 17 tuổi.

Hạ Dĩ Đồng thừa dịp Lục Ẩm Băng còn đang bận rộn công việc, dùng Ipad để xem những chương trình gameshow khác, lúc trước cô đã xem không ít, hiện tại cô nôn nóng muốn ghi nhớ hết biểu hiện của những nghệ sĩ trong giới khi tham gia gameshow.

9g kém thì Lục Ẩm Băng gọi điện thoại tới.

"Chị xong việc rồi sao?" Hạ Dĩ Đồng lập tức hỏi.

Một câu hỏi thật vô nghĩa, Lục Ẩm Băng có thể gọi điện thoại cho cô thì nhất định cô ấy đã xong việc, là đang ở khách sạn rồi, nhưng Lục Ẩm Băng vẫn trả lời: "Ừm, thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Tiểu cô nương kia." Lục Ẩm Băng thở phào nhẹ nhõm, cầm ly nước, tự rót nước cho mình.

"Sầm Khê à."

Lục Ẩm Băng nhướng mày: "Ừ, hừ. "

"Không sao đâu."

"Ừ?"Lục Ẩm Băng hiển nhiên đối với chuyện này không tin, vì nghe thì không bằng thấy, dù sao tiểu cô nương kia đã từng gặp mặt Hạ Dĩ Đồng, còn hay đỏ mặt với cô ấy, cô liền cảm thấy kịch bản này có chút quen.

"Nghe cô ấy nói, xin, xin chào, Hạ, Hạ lão sư. Em liền chào lại. Cô ấy chỉ đến chào hỏi em, em có hỏi muốn vào ngồi một chút không, cô ấy liền vào, chỉ uống một ly nước, vậy thôi à."

"Cô ấy còn uống nước do em rót sao?" Lục Ẩm Băng nói, "Em tự tay đi rót nước?"

"Không, em dùng suy nghĩ để điều khiển." Hạ Dĩ Đồng nghiêm trang nói.

Lục Ẩm Băng cười một tiếng, tâm tình tựa hồ chuyển biến tốt hơn không ít, Hạ Dĩ Đồng nghe thấy tiếng cô uống nước, tạm thời không nói gì, Lục Ẩm Băng đặt ly nước xuống, hạ thấp giọng nói: "Cô ấy uống nước do em rót, còn chị thì uống nước của em."

"A?" Hạ Dĩ Đồng còn đang thích ứng với Lục lão sư mở miệng ra là nói những lời không đứng đắn như vậy, trong nháy mắt sắc mặt như bị thiêu đốt, nhỏ giọng nói, "Lục lão sư..."

"Như nào? Chị không phải là nói thật sao?"

"Thật..." Giọng nói của cô càng nhỏ hơn.

"Hay là nói em không thích?"

Hạ Dĩ Đồng: "....." Này cô nên trả lời thế nào.

"Chị nhớ em." Lục Ẩm Băng không quan tâm câu trả lời tiếp theo của Hạ Dĩ Đồng, trực tiếp nói thẳng.

"Em cũng vậy," Hạ Dĩ Đồng gằn từng chữ một, "Em rất nhớ chị."

Bởi vì công việc bận rộn, cô thường xuyên phải đi hết nơi này đến nơi khác, trước kia chỉ coi những chuyện này là công việc, rời khỏi nơi này thì liền quên hết, hiện tại lại càng ngày càng đem tâm tư đặt vào phong cảnh thành thị kia, cô muốn cùng Lục Ẩm Băng chia sẻ, muốn đi du lịch cùng nhau. Nhìn thấy nơi nào đẹp, liền nhớ tới Lục Ẩm Băng, nhìn thấy đồ ăn ngon cũng nhớ tới Lục Ẩm Băng, lúc bận rộn cũng nhớ tới chị ấy, lúc nhàm chán lại càng nhớ.

Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng, mỗi một bước chân của cô tựa hồ đều mang dấu ấn của Lục Ẩm Băng. Nơi cô đến cũng đều là chị ấy, nơi cô về cũng đều là chị ấy.

"Call video." Lục Ẩm Băng nói xong câu đó thì liền cúp điện thoại, ngay sau đó liền gọi video call qua, Hạ Dĩ Đồng bắt máy, Lục Ẩm Băng đặt hai tay lên mép bàn, ngồi nghiêm chỉnh.

"Nhìn thấy chị chưa, có khá hơn chút nào không?"

Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm cô, chớp chớp mắt, nói: "Càng nhớ chị hơn."

"Bốn tháng nữa, em đến công ty của chị rồi."

Hạ Dĩ Đồng uể oải nói: "Aiz, còn một đoạn thời gian dài nữa."

"Không thì vi phạm hợp đồng? Chị trả cho em khoản vi phạm hợp đồng nhé?" Lục Ẩm Băng lần thứ ba đưa ra đề nghị như vậy trong hai tháng nay, Hạ Dĩ Đồng vẫn là lần thứ ba từ chối, lý do lại càng hợp lí hơn trước, nói: "Em tiến tổ rồi, phim truyền hình cũng ký hợp đồng, cho dù đổi công ty quản lý cũng không thể huỷ hợp đồng này được, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của em."

Lục Ẩm Băng nói: "Vậy em ủ rũ cái gì."

Hạ Dĩ Đồng nằm ở trên giường lăn lộn: "Lục lão sư, em nhớ chị."

Lục Ẩm Băng nói: "Nhớ tiếp đi."

Quá vô tình, Hạ Dĩ Đồng lại ngồi dậy, nhìn thấy Lục Ẩm Băng trên màn hình đang chăm chú nhìn cô, hai người không nói lời nào, nhìn nhau, năm phút sau, Lục Ẩm Băng mới phá vỡ sự trầm mặc: "Hình như Ipad của em đang mở, em đang xem gì vậy?"

Lục Ẩm Băng đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó cằm hơi nâng lên, mũi hướng lên trần nhà: "Em cũng biết chị chưa bao giờ nhận chương trình gameshow gì mà, cũng không xem mấy cái này, không rảnh, không quan tâm."

"Có em chị cũng không xem sao?"

"Xem tâm tình đã." Lục Ẩm Băng hừ hừ hai tiếng, trông rất là khẩu thị tâm phi, trong ống kính liền biến mất, lát sau cầm Ipad tới, "Chị giúp em hỏi Tiết Dao một chút, phòng làm việc có một ca sĩ, trước đây từng tham gia mấy gameshow này, hình như còn thu hút rất nhiều fans."

Không phải là nói không quan tâm tới gameshow sao, ngay cả người dẫn chương trình là ai còn không biết nữa kìa, Hạ Dĩ Đồng mỉm cười. Nhìn dáng vẻ người đó cúi đầu nghiêm túc nhắn tin, ánh mắt tự động có chế độ máy ảnh, bộ não mở ra tệp lưu trữ, tách tách, lưu lại hình ảnh đẹp mắt này.

Lục Ẩm Băng chậm rãi nhíu mày, đẹp mắt.

Lục Ẩm Băng nâng mắt lên nhìn cô, quá đẹp mắt!

Lục Ẩm Băng chú ý tới ánh mắt của cô, cười: "Em làm gì vậy? Ánh mắt của em như có ánh sáng, cứ loé tới loé lui vậy."

"Vậy liền loé mù chị luôn!" Hạ Dĩ Đồng để lộ ra một răng nanh trắng nhỏ, nhìn tựa rất hung dữ.

Lục Ẩm Băng cũng không sợ cô, nhướng mày, nheo mắt lại, dùng ngữ khí nguy hiểm nói: "Em nếu như cứ nhìn chị như vậy, cẩn thận lưỡi chị lại hôn em."

Thái độ của Hạ Dĩ Đồng cực kỳ kiêu ngạo: "Tới đây! Hôn lưỡi nè!"

Lục Ẩm Băng nói: "Vậy chị đi mua vé."

Hạ Dĩ Đồng mới không tin, chị ấy làm gì có trống lịch trình, không có khả năng tới đây, nhưng ngay sau đó, Lục Ẩm Băng đưa giao diện mua vé máy bay thành công cho cô xem. Hạ Dĩ Đồng lo lắng, người này như nào vừa nói ra liền làm vậy, cô cảm thấy hoảng hốt.

"Hù em thôi." Lục Ẩm Băng cũng bị cô doạ sợ, không tiếp tục trêu cô nữa, liền tự động đầu hàng, cười nói, "Giờ chị đi trả lại vé."

"Hoàn vé thì mất nhiêu tiền?"

"Cũng chỉ có mấy trăm thôi.." Lục Ẩm Băng nhanh nhạy nhận ra ánh mắt sắc bén trên màn ảnh của đối phương, thái độ thành khẩn sám hối nói, "Mấy trăm đồng cũng rất đắt, đủ mua một thỏi son giá rẻ rồi, tháng sau chị mua ít son lại, coi như chuộc lỗi."

Hạ Dĩ Đồng nở nụ cười, chưa kịp cười thì khẩn trương nói: "Lục lão sư, em không phải là không cho chị đến gặp em, em.."

Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng cắt ngang lời cô: "Suỵt, chị đều biết."

Hạ Dĩ Đồng mím môi.

Lục Ẩm Băng nhìn cô, cong cong khoé môi, nói: "Gặp mặt lần trước, chuyện gì chị cũng đều nhớ rõ, lần sau gặp mặt phải bù lại, gấp đôi, hơn nữa còn phải có lãi, phải trả gấp ba cho chị."

Hạ Dĩ Đồng nhìn nụ cười của cô, không hiểu sao sau lưng cảm thấy lành lạnh, kích thích đến thắt lưng cô mỏi nhừ.

Tiết Dao trả lời một đống, Lục Ẩm Băng lười thuật lại, để Hạ Dĩ Đồng kết bạn với cô ấy, dù sao thì sau này cũng phải làm, không bằng đem lịch trình sớm, cho cô quen với phương thức dẫn dắt người của Tiết Dao.

Lúc tắt video, Lục Ẩm Băng lại dặn dò: "Nhớ giữ khoảng cách với Sầm Khê."

Hạ Dĩ Đồng ngoan ngoãn đáp ứng, cũng tỏ vẻ cho dù Lục Ẩm Băng không nói, cô cũng sẽ làm vậy.

Lục Ẩm Băng tâm tình tốt lên, thưởng cho cô một nụ hôn gió.

Trò chuyện xong đã là 10g30 tối, Hạ Dĩ Đồng nằm trong chăn, nghe Tiết Dao kể cho cô nghe kỹ xảo, truyền thụ kinh nghiệm cho cô, sau đó lại tổng hợp thêm kinh nghiệm của Tô Hàn truyền thụ cho cô trước khi lên chương trình, còn có một số trải nghiệm cá nhân của đồng nghiệp, hiểu rõ, cảm thấy bản thân đã nắm giữ bảy tám phần, mới khóa màn hình điện thoại di động, mở chế độ máy bay, ngủ.

Hôm sau là một ngày nắng đẹp, vùng sông nước Giang Nam cổ kính vào đầu mùa xuân, dương liễu bên dòng suối đâm chồi mới, trên mặt nước gợn từng đợt sóng.

Các nữ minh tinh ăn mặc xinh đẹp trong sảnh khách sạn cũng vui vẻ hòa thuận với nhau.

Nơi nào có người chính là giang hồ, nơi lại có nữ nhân lại là tanh phong huyết vũ, chính là cuộc chiến chính tà hỗn chiến giang hồ. Mười nữ diễn viên xếp hàng trước máy quay, vị trí đứng là dựa vào vị trí tới và tuổi tác, Hạ Dĩ Đồng đứng ở vị trí thứ hai bên tay trái, cười hữu lễ với nhau, tuổi còn nhỏ, bắt tay từng người với nhau, tỏ vẻ kính ngưỡng, bên kia thì tuổi tác lớn hơn một chút, nở nụ cười ôn hoà với tiểu bối.

Hạ Dĩ Đồng xấu hổ, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng danh tiếng thì khác, phỏng chừng thù lao đóng phim cũng đứng trong top 3,4. Cùng cô xấu hổ còn có một vị tiểu hoa khác, dù sao khiêm tốn một chút cũng không sao, dứt khoát bắt tay từ đầu đến cuối. Mười nữ diễn viên cứ thế chào hỏi lẫn nhau, tổ chương trình vì tiến độ ghi hình, không thể không cắt những cảnh các cô gặp mặt, xây dựng tình bạn chị em với nhau. Đạo diễn nháy mắt, MC kỳ cựu của Vệ truyền hình XX lên tiếng: "Chào các vị khách quý cùng với khán giả đang xem trước TV, chào mừng đến với chương trình truyền hình thực tế ngoài trời 《Sao Thuỷ Đụng Trái Đất 》, cái gọi là Sao Thuỷ, ý chỉ những vị khách đặc biệt của chúng tôi, xinh đẹp tựa như hoa như ngọc, tựa như nữ thần vậy."

Hạ Dĩ Đồng đứng yên, tai vẫn cứ nghe MC nói, nhưng đầu óc thì đang đánh giá sơ lược xung quanh. Trong chín người này, có sáu người cô không biết, chỉ biết ở trên TV. Lý Giác thì hôm qua cô mới gặp mặt, không rõ tâm tư sâu cạn, Đỗ Nhược Hàm với cô có một mối quan hệ khó nói, Sầm Khê là tiểu mê muội cô cần giữ khoảng cách. Em gái 17 tuổi kia, xuất thân là một ngôi sao nhí, thoạt nhìn còn rất đơn thuần. Về phần những người khác, tuổi tác lớn hơn cô một chút, nhưng độ hot thì không bằng, phỏng chừng là đang ngấm ngầm hận cô nghiến răng nghiến lợi. Trong những người này, có một người Tô Hàn đã nói với cô, công ty người này có một đội ngũ anti-fan, chuyên đi bôi đen cô; còn có một tiểu hoa năm nay 24 tuổi, dựa vào những bộ phim điện ảnh nóng, từng lọt vào danh sách đề cử của một liên hoan phim hạng A ở nước ngoài, nhân duyên rất tốt, bộ phim truyền hình đầu tiên từ khi ra mắt đến nay đã được phát sóng cũng rất hot, ratings cũng bùng nổ, so với cô rất muốn ganh đua. Bởi vì năm nay bộ phim truyền hình 《 bích lạc 》của cô cũng được công chiếu, lại bị những tài khoản blogger thêm muối thêm mắm, khiến cho fans của hai người cứ thế cấu xé nhau, thề không đội trời chung.

Không phân tích thì tốt, vừa phân tích cô nhất thời cảm thấy chương trình gameshow quả là một mảnh hắc ám.

Người dẫn chương trình mở đầu, nói: "Được rồi, cuộc phiêu lưu của chúng ta bắt đầu."

Hạ Dĩ Đồng hoàn hồn.

Ngoài cửa liền đầy một đám người mặc đồ đen, cho dù có chuẩn bị tâm lý, Hạ Dĩ Đồng vẫn hoảng sợ, đám người mặc đồ đen đó đem mảnh vải bịt mắt lại mười nữ minh tinh, thay phiên nhau "áp giải" đi ra ngoài.

Hạ Dĩ Đồng luôn cảm thấy người dẫn chương trình quên mất một điều gì đó, sau đó liền nhớ ra, chính là quy tắc trò chơi còn chưa nói!

Chương 161:

Người như nào có thể thu hút fans trong những gameshow thực tế -- "chân thật không diễn", không nhất thiết phải biểu hiện quá chân thật, chỉ cần khán giả cảm thấy bạn thu hút, tính cách bạn có điểm sáng, vậy là được rồi.

Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc suy nghĩ một chút về độ khó của việc biểu hiện ra loại người như trên, cô cảm thấy tính cách của mình rất tốt, kỹ thuật diễn xuất so với trước đây có tiến bộ hơn. Cô lại nghĩ đến Lục Ẩm Băng, nếu như tính cách của cô không tốt, chắc chắn Lục Ẩm Băng sẽ không chịu ở cùng một chỗ với cô.

Vì vậy khi đeo miếng vải che mắt lên, được dìu đi trong bóng tối, cô không có biểu hiện khẩn trương giống như một số nữ khách mời ở chương trình gameshow khác, thậm chí họ còn khoa trương kêu loạn lên "Các người muốn đưa tôi đi đâu vậy?", "AAAAAA sợ quá", quá là phô trương, rất tổn hại đến hình tượng trong lòng người hâm mộ đối với cô, huống chi cô không cảm thấy sợ chút nào, chỉ là đang suy nghĩ, Hạ Dĩ Đông nhíu mày, môi mấp máy, giống như là đang đọc thầm cái gì đó. Mỗi khi đến chỗ ngoặt, bước chân của cô sẽ dừng lại một chút, sau đó mới đi tiếp về phía trước.

Cô không hề biết là anh trai camera đang cong môi cười, tựa hồ như nhìn thấu hết thảy.

Cuối cùng cũng dừng lại.

Hạ Dĩ Đồng cảm thấy trong tay mình bị nhét vào quyển sổ nhỏ, sau đó còn có một chiếc điện thoại bộ đàm, người dìu cô đi khi nãy hình như đã rời đi, Hạ Dĩ Đồng hỏi không khí trước mặt: "Tôi có thể tháo xuống không?"

Anh trai camera nói: "Có thể."

Bởi vì kinh phí eo hẹp, không, tổ tiết mục cam kết xây dựng một gameshow chân thực, ngoại trừ phần mở đầu, MC, người truyền tin tức kiêm luôn cả ghi hình chính là anh trai camera.

Hạ Dĩ Đồng tháo vải che mắt xuống nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, chờ sau khi thích ứng với ánh sáng mới mở mắt ra, nghiêm túc quan sát khung cảnh xung quanh của mình hiện tại. Trước tiên là nhìn về phía sau, căn cứ vào bản đồ trong trí nhớ, nhớ lại con đường mà mình đã đi qua.. Kỹ năng này vẫn là Lục Ẩm Băng dạy cho cô, Lục Ẩm Băng chẳng những nhớ rõ, còn biết vẽ lại, chị ấy quả thật là quá tài năng.

Hạ Dĩ Đồng cong khoé miệng trước ống kính, thoạt nhìn như đã có định liệu từ trước, nhưng thật ra là đang nhớ tới người trong lòng.

Cô ở trong một hẻm nhỏ ở một cổ trấn, trông rất bình thường ở vùng sông nước Giang Nam, hai bên tường đều mọc đầy rêu xanh, có thể tưởng tượng được con đường ban đầu cô đi cũng hệt như vậy. Phương hướng trở về chính là đi về phía sau, tiến tới 50 bước, rẽ phải, tiến tới 73 bước, rẽ trái...

Cô nhìn nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, không khỏi vui mừng, không ngờ lại là một phần tấm bản đồ cổ trấn, cô hỏi anh trai camera: "Anh Ninh, anh có bút không?"

Anh trai camera lộ ra vẻ mặt khó xử.

Hạ Dĩ Đồng nhíu mày: "Tổ tiết mục không cho dùng bút sao? Em cảm nhận phương hướng rất kém, không có đánh dấu vị trí, em hoàn toàn không biết mình đang ở đâu."

Anh trai camera nói vài câu gì đó với tai nghe, bên kia chắc là cũng đồng ý, hắn từ trong túi lấy ra một cây bút đưa cho Hạ Dĩ Đồng, bởi vì người quay phim nhất định biết xem bản đồ, cho nên Hạ Dĩ Đồng cũng không kiêng dè, trực tiếp dùng bút màu đen phác hoạ ra một bản đồ nhỏ, từ nơi cô xuất phát đến vị trí hiện tại.

Anh trai camera: "...."

Này còn nói cảm nhận phương hướng kém? Tổ tiết mục còn cố ý đưa bản đồ sai, cố ý sửa đổi vị trí, này mà cũng có thể nhìn ra? Chẳng lẽ là đọc kịch bản trước?

"Cảm ơn." Hạ Dĩ Đồng cười cười, nói: "Anh Ninh, không ngại cho em cây bút này nha? Lúc về em tặng lại anh 10 cây."

Anh trai camera: "....."

Vớ vẩn, cô bỏ gì vô túi, tui cũng có thể lấy ra hết!

Lộ trình tiếp theo của cô tương đối gần, cô bắt đầu suy nghĩ về cảnh xung quanh mình, chiếc điện thoại bộ đàm trong túi vang lên, bắt máy, tổ tiết mục nói với một giọng điệu điện tử: "Hoan nghênh các nữ thần Sao Thuỷ đến Trái Đất..."

Giọng nói điện tử đó nói về nhiệm vụ của cô, nói là những nữ thần Sao Thuỷ du ngoạn tới Trái Đất, nhưng phi thuyền bị rơi xuống, tan tác, rải rác thành 40 mảnh khác nhau, tất cả nữ thần phải đi thu thập mảnh ghép để chế tạo lại phi thuyền, nhưng trong đó có một người thầm lưu luyến Trái Đất này do cùng nhân loại yêu đương, không muốn trở về, nên âm thầm phá hoại kế hoạch của mọi người, không muốn phi thuyền chế tạo thành công, hơn nữa còn có thể xúi giục người khác phản bội. Nhiệm vụ: Đi tìm những mảnh ghép của phi thuyền và tìm ra ai là gián điệp. Ai là người tìm được nhiều mảnh ghép nhất sẽ được phần thưởng bí ẩn và được tiết lộ manh mối về kẻ gián điệp đó. Nữ thần, xin hãy bắt đầu hành động!

Trò chơi bắt đầu rồi, Hạ Dĩ Đồng cả kinh, tâm trí tràn đầy những câu hỏi: Đây là phiên bản khác của Ngưu Lang và Chức Nữ sao? Lại còn cùng nhân loại yêu nhau nữa chứ, chín người còn lại thật sự là quá xui xẻo khi gặp phải đồng đội như vậy, nói yêu nhau, không quay về thì không quay về, vậy thôi, mắc mớ gì còn đi phá hoại người khác, khiến cho người ta không trở về luôn? Chức Nữ cũng đâu có khiến cho chị em khác của mình ở lại trần gian đâu, mặc dù là họ bay về trời trước, nhưng tổ tiết mục à, logic của mấy người để đâu vậy?

Hạ Dĩ Đồng không có bất kỳ thông tin nào về vị gián điệp kia, nhưng cô cũng không biết được là các vị khách mời khác có biết hay không, dựa theo kịch bản của chương trình gameshow thực tế, chắc có lẽ bản thân gián điệp còn không biết mình là gián điệp.

Có khi nào là mình không?

Điện thoại bộ đàm lại nhận được tin nhắn, là một tin nhắn có phong thư màu xanh in hình sao Thuỷ bên trên, nội dung: Các mảnh vỡ ở bên trong những phong thư này.

Hạ Dĩ Đồng có một dự cảm, chắc chắn chuyện này còn chưa dứt. Cô từ trong hẻm nhỏ đi ra ngoài, tầm mắt có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh rộng hơn, còn có một cây cầu, một quảng trường, wow, quảng trường kia thật sự rất lớn, thích hợp làm chuyện gì đó nha.

Anh trai camera cũng bắt đầu thấy Hạ Dĩ Đồng khó hiểu, cô không có vội vàng đi tìm mảnh ghép và manh mối như những người khác, mà là dựa vào cảm nhận phương hướng ưu việt của mình đã thăm dò xung quanh. Nửa giờ trôi qua, cô đã đi hơn phân nửa cổ trấn này, còn tìm thấy được hai phong thư, bên trong đều là một mảnh vụn, lấy mảnh vụn ấy ra nhét vào trong túi, phong thư thì đưa cho anh trai camera.

Anh trai camera: "....."

Anh trai camera đang nghi ngờ đối phương coi mình là người tuỳ tùng.

Hạ Dĩ Đồng ở trên đường thì đụng phải vị trung hoa số 1 và tiểu hoa số 2, so với độ hot thì thua cô, nhưng đụng mặt rồi sau đó cô vội vàng tách ra, đi tiếp thì đụng phải tiêu cô nương 17 tuổi, tiểu cô nương chủ động đề nghị đi cùng Hạ Dĩ Đồng. Cô bé ấy không cầm mảnh vụn nào cả, khi nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng, nước mắt cũng sắp tuôn rơi, chỉ thiếu điều muốn hoá thành bé gấu nhỏ, chạy tới ôm lấy cô: "Thân nhân!"

Tiểu cô nương 17 tuổi tên là Khương Địch, là một người mù đường, không nói khoa trương chút nào, cô bé ấy đã đi con hẻm này tận ba bốn lần, nhưng vẫn không thể tìm được lối ra, đành ngồi xổm, chờ rất lâu, mãi mới ngóng trông được một người đi ngang qua.

Camera quay phim cho cô bé ấy đang dựa vào tường nghỉ ngơi, sắp đi đánh cờ với Chu Công.

Anh trai camera của Hạ Dĩ Đồng vỗ vai anh bạn kia, khiến cho người kia lộ ra một nụ cười tuyệt vọng.

Hạ Dĩ Đồng xoa xoa đầu cô, muốn cười nhưng nhịn xuống: "Đừng khóc, chị dẫn em đi."

Cô sờ sờ túi của mình, lấy ra một cây kẹo, đưa cho Khương Địch, cô bé cũng nhận lấy, ngậm kẹo, ngoan ngoãn cầm tay cô đi theo sau, Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy cô bé ăn kẹo bỗng dưng cũng thèm ăn, cô cũng lấy ra một cái, bóc vỏ, ngậm lấy.

Cô cảm thấy mình bây giờ giống hệt như một người chị gái đang đưa em gái mình đi dạo phố vậy.

Thấy người trước mắt đang đi gần về phía này, Hạ Dĩ Đồng sờ sờ túi, chỉ còn lại một cây kẹo, nhất thời cảm thấy hối hận, cây kẹo cuối cùng đưa cho Lý Giác. Lý Giác liền thể hiện khả năng lãnh đạo của mình, hỏi: "Nhiệm vụ của hai em là gì?"

Hạ Dĩ Đồng và Khương Địch đều nói, Lý Giác nói: "Vậy là giống nhau."

Hạ Dĩ Đồng: "Chị tìm được gì rồi?"

Lý Giác đưa tay rút ra 5 phong bì từ phía sau thắt lưng, Hạ Dĩ Đồng thán phục: "Nhiều như vậy sao?"

"Chỉ là gặp may mà thôi." Lý Giác nói, "Hiện tại mặt trời đã lên cao rồi, đã trôi qua một giờ, ở đây có hai người chúng ta có 7 phong bì," cô nhìn về phía Khương Địch đang cười, "Thôi được, là ba người, cũng không biết những người khác có bị mù đường hay không, vậy tính xấp xỉ thôi, ba người ở đây là 7 phong bì, ba người cộng ba người lại cộng thêm ba người nữa, rồi thêm một người....."

Lý Giác bắt đầu nhìn trời.

Hạ Dĩ Đồng cũng bắt đầu tính nhẩm.

Khương Địch liền mở miệng nói: "Là 23 hoặc 24 phong bì, còn dư lại khoảng 16 cái nữa."

Hai người kia sau một hồi tính toán dài đằng đẳng, cuối cùng cũng ra đáp án y hệt, đồng loạt giơ ngón tay cái về phía Khương Địch: "Lợi hại nha."

Khương Địch cười ngọt ngào, nói: "Bởi vì em đang học cao trung, sang năm phải thi đại học mà."

Hai người đều cho rằng giai đoạn cao trung là tích trữ rất nhiều kiến thức, Khương Địch tính nhanh như vậy, chắc chắn là không sai!

Lý Giác lại thần thần bí bí lấy từ trong túi ra một tờ giấy, mở ra cho hai người kia xem.

Hạ Dĩ Đồng hơi hơi há to miệng, nói: "Là manh mối về gián điệp sao?"

Lý Giác gật gật đầu.

Hạ Dĩ Đồng cảm khái nói: "Cùng là người đi tìm với nhau, sao có thể chênh lệch như vậy được chứ?"

Lý Giác thuận miệng nói đùa: "Bởi vì chị có Thiên Lý Nhãn nha."

---- Tóc dài.

Hạ Dĩ Đồng muốn quỳ lạy cái manh mối này, 10 khách mời tham gia chương trình này, hết 9 người là có tóc dài rồi, người cuối cùng thì tóc dài đến bả vai, Hạ Dĩ Đồng khó hiểu: "Sao cái manh mối này không viết gián điệp là một người phụ nữ luôn đi?"

Lý Giác vỗ vỗ vai cô: "Lạc quan lên, ít nhất cũng loại trừ được XXX."

XXX là người có tóc dài đến bả vai, là trung hoa số 1.

Ba người trao đổi tin tức, chính xác mà nói thì Lý Giác là người đã truyền tin tức cho hai người kia, sau đó cùng nhau hành động, Lý Giác như có trực giác về tìm đồ vật, các phong bì lần lượt xuất hiện trước mắt.

Tổ tiết mục thấy các cô vui vẻ hoà thuận như vậy, nhìn không thuận mắt nữa, vội vàng tung chiêu ra.

Giọng nói điện tử: "Các nữ thần lưu ý, người bạn trai của gián điệp đã biết được hành động này của cô ấy, bày tỏ sự đồng tình mạnh mẽ và quyết định giúp cô ấy phá huỷ phi thuyền, muốn cô ấy từ bỏ mãi mãi suy nghĩ trở về Sao Thuỷ, do đó, nữ thần sẽ phải đối mặt với thợ săn từ Trái Đất, sẽ bị lấy đi những mảnh vụn phi thuyền."

Hạ Dĩ Đồng: "....." Cái quỷ gì đây?

Có thể nói là giống hệt tình tiết Ngưu Lang giấu đi quần áo không cho Chức Nữ bay về trời, tổ tiết mục quả thật là rất yêu thích câu chuyện này nha.

Giọng nói điện tử: "Còi báo động sẽ vang lên trong 10s tới, sau 10s, thợ săn Trái Đất sẽ tới đây, xin hãy đi tìm chỗ để trốn."

Lời còn chưa dứt, tiếng chuông báo động liền vang vọng cả cổ trấn này.

Hạ Dĩ Đồng giơ chân liền chạy, thấy Khương Địch và Lý Giác vẫn còn đứng đơ tại chỗ, liền một tay kéo đi, chui vào trong căn nhà bỏ hoang bên cạnh. Trong lúc nhất thời, 10 nữ minh tinh trong ống kính máy quay cháy tán loạn cả lên, trong đó hai người liền không tìm được chỗ trốn, cứ chạy tới chạy lui, một người đi trực tiếp đụng phải "Thợ Săn Trái Đất".

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ tiểu hoa: Lục lão sư, em có một fan mê muội ở đây.

Lục KingBomb: Sầm Khê sao?

Hạ tiểu hoa: Không phải, là người khác.

Lục KingBomb: Nhớ giữ khoảng cách.

Hạ tiểu hoa: Lục lão sư, lại có một fan mê muội nữa.

Lục KingBomb: Nhớ giữ khoảng cách.

......

Hạ tiểu hoa: Lục lão sư, 9 vị khách quý ở đây đều là fans mê muội em....

Lục KingBomb: Nhớ giữ..... khỏi đi, chị tự mình bay qua đó : )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com