ZingTruyen.Com

[BHTT - Edit] Ảnh Hậu Thành Đôi - Huyền Tiên

Chương 152 + 153

lacleos320

Chương 152:

Một nhà ba người vui vẻ cùng nhau làm sủi cảo, một người làm vỏ, hai người gói, người làm vỏ tốc độ không theo kịp hai người kia nên phải tìm chủ đề nói chuyện, chủ đề đương nhiên là xoay quanh bạn gái bí ẩn tên Hạ Dĩ Đồng của Lục Ẩm Băng.

"Bao tuổi rồi?" Liễu Hân Mẫn hỏi.

"Dạ 23."

"Sao nhỏ hơn con nhiều vậy, ừm, tấm ảnh kia nhìn cũng nhỏ thật." Trong lòng Liễu Hân Mẫn vẫn muốn cô tìm người lớn tuổi hơn chút, ít nhất là tuổi tác không cách biệt quá, gia thế cũng nên tương xứng, Lục Ẩm Băng nhà mình tính tình tuỳ hứng, tuổi nhỏ thì khó có thể ở chung, lớn tuổi hơn thì dễ chăm sóc nó, "Bình thường rất hay nghe lời con nói sao?"

"Dạ nghe." Lục Ẩm Băng gói xong một miếng sủi cảo, bỏ vào trong lồng, trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào.

"Con không có khi dễ người ta chứ?"

"Nghe mẹ nói kìa, bộ con là người như vậy sao?" Lục Ẩm Băng cúi đầu, vui vẻ.

Liễu Hân Mẫn và Lục Vân Chương nhìn nhau, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."

Lục Ẩm Băng duỗi tay qua, lấy vỏ sủi cảo mà ba cô vừa mới cán xong, cười nói: "Thật là, hai người có phải ba mẹ ruột con không vậy. Muốn khi dễ thì cũng..... khi dễ kiểu kia." Ánh mắt cô dao động giữa hai người, lộ ra ý nghĩa "Này hai người hiểu mà".

"Hay ha, giờ dám trêu ghẹo cả ba mẹ nữa." Liễu Hân Mẫn làm sao mà không nhìn ra được ý tứ của con mình cơ chứ, Lục Ẩm Băng 28 năm qua đầu óc bã đậu, giờ thông suốt liền dùng sắc dụ dỗ liền.

Lục Ẩm Băng: "Dù sao trong nhà đều là người trưởng thành hết rồi, đùa chút cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu, đúng không ba?"

Lục Vân Chương - thê nô, cười rộ lên, để lộ ra những nếp nhăn: "Phải phải phải."

Liễu Hân Mẫn lại hỏi: "Gia thế thì sao?"

Động tác của Lục Ẩm Băng dừng lại, Liễu Hân Mẫn kỳ quái nhìn cô, nghe cô nhàn nhạt nói ra ba chữ: "Là cô nhi."

Liễu Hân Mẫn "a" một tiếng.

Lục Ẩm Băng lại nói: "Là do tai nạn giao thông khi còn nhỏ, ba mẹ em ấy đều qua đời."

"May mắn là hỏi trước câu này, lỡ như đang ăn cơm mà hỏi thì không hay cho lắm." Liễu Hân Mẫn nhìn Lục Vân Chương, Lục Vân Chương gật đầu, Liễu Hân Mẫn nhìn mặt Lục Ẩm Băng, liền đổi đề tài, "Con bé đó tính cách như nào?"

Lục Ẩm Băng dừng làm sủi cảo, cảm thấy việc này ảnh hưởng đến sự thành thật của cô, không cần do dự liền nói: "Dạ, em ấy là người nhiệt tình, lương thiện, rất nỗ lực, chuyên nghiệp, tính tình rất tốt, là một người có ý chí kiên cường, em ấy vì một mục tiêu mà kiên trì nỗ lực gần mười năm, cho dù không nhìn thấy một tia hy vọng nào cũng không chịu từ bỏ. Hơn nữa, trông nhỏ tuổi hơn con, nhưng nhiều lúc lại trưởng thành hơn con rất nhiều, đối với con, em ấy rất săn sóc, con chưa từng sẽ có suy nghĩ ỷ lại vào người khác như vậy. Chỉ cần có em ấy ở bên cạnh, con liền cảm thấy rất an toàn, chỉ cần em ấy đi đến nơi khác công tác, con liền cảm thấy trái tim mình trở nên trống rỗng, luôn luôn cảm thấy có gì đó không ổn."

Lục Ẩm Băng nói: "Em ấy còn rất nhiều ưu điểm khác, cho dù con nói ba ngày ba đêm cũng không hết, mà hai người khi gặp em ấy, nhất định sẽ rất thích."

Liễu Hân Mẫn thở dài, Lục Vân Chương xoa xoa nhẹ tay cô, nhìn thấy được sự phiền muộn trong mắt của đối phương, không ổn rồi a, nuôi hơn hai mươi năm cũng chưa từng nghe con mình nói "con thực là ỷ lại vào hai người", bất quá con bé đó không còn ba mẹ, dù sao cưới hỏi gì cũng sẽ tiến vào cửa của Lục gia, suy đi nghĩ lại thì cũng không bị lỗ cái gì.

Gói sủi cảo xong thì đã là 4g chiều, mùa đông ở phương Bắc trời tối sớm, chân trời đã dần dần đen, tuyết vẫn rơi dày hai ngày nay, Lục Ẩm Băng nói vài câu với ba mẹ mình, sau đó mặc áo khoác vào, đeo khăn quàng cổ, mũ, trang bị đầy đủ rồi đi ra ngoài.

Người phương Bắc chống cái rét giá lạnh chủ yếu dựa vào quần áo để giữ ấm, cho dù cô trang bị đầy đủ, vừa mở cửa, thiếu chút nữa cũng bị quật ngã bởi gió lạnh, dù vậy cô vẫn kiên quyết đi ra ngoài, Hạ Dĩ Đồng ban nãy gửi cho cô một tấm hình tuyết rơi, cô cũng phải đi chụp rồi gửi lại.

Lục Ẩm Băng cởi một bao tay ra, vừa tiếp xúc với không khí lập tức muốn co rúm lại, cố gắng chịu đựng cái lạnh, run rẩy tự chụp mình và khung cảnh phía sau được phủ bởi màu trắng của tuyết, chụp xong lẹ chân mà chạy vọt về nha, rất nhanh, hệt như chuột chũi chui vào hang vậy.

Lúc Hạ Dĩ Đồng nhận được tấm ảnh là đang trên đường đến sân bay, liền trả lời tin nhắn --【[ ngươi thật xinh đẹp, lên giường với ta đi.jpg]】

Lục Ẩm Băng nhìn biểu tượng cảm xúc đó, cảm thấy khó chịu, oán hận nhắn lại --【 chờ đó. 】

Hạ Dĩ Đồng bây giờ như phóng thích ra con người thật của mình --【[ quan nhân xin nương tay.gif]】

Lục Ẩm Băng --【 em cảm thấy chị sẽ nương tay sao? [ cười xấu xa ]】

Hạ Dĩ Đồng --【nói thật thì em cũng không ngại, cùng lắm thì bị chị đá liệt nửa người thôi, dù sao thì nửa đời sau chị cũng phải nuôi người tên hằng số này mà [doge]】

Lục Ẩm Băng --【 Nói này được không Hạ tổng, ngài có thể quên chuyện này đi được không? 】

Hạ Dĩ Đồng --【 có thể a, nhưng là do chị chịu không nổi, vẫn cứ tái diễn. 】

Lục Ẩm Băng --【 ai tái diễn? 】

Hạ Dĩ Đồng --【 sau này sẽ có. 】

Hừ! Nghĩ chị không trị được em sao? Lục Ẩm Băng tức giận về phòng bắt đầu nghiên cứu rồi ghi chép.

Hạ Dĩ Đồng trên đường đi đều mỉm cười, xuống xe thì thu liễm một chút, ngồi vào phòng VIP nghỉ ngơi, liền tươi cười trở lại, xem lại lịch sử trò chuyện của mình và Lục Ẩm Băng, sau đó nhận được thông báo phải hoãn lại chuyến bay trong 4 giờ tới.

Bởi vì thời tiết xấu nên chuyến bay phải bị trì hoãn, cũng may vẫn chưa nhận được thông báo phải huỷ chuyến bay này, vậy là được rồi. Dù sao cô đón Tết ở đâu thì cũng giống nhau, nhưng giao thừa năm nay đối với cô lại rất đặc biệt, 6g30 Lục Ẩm Băng gửi cho cô một tấm hình, là một bữa cơm thịnh soạn, hơn nữa, còn thấy được chị ấy đang mặc áo len màu vàng nhạt, cột tóc đuôi ngựa, nhìn rất có sức sống của tuổi trẻ, hoàn toàn khác với hình tượng trên màn ảnh.

Lục Ẩm Băng này là Lục Ẩm Băng duy nhất của cô, chỉ dành cho mỗi cô. Nghĩ về điều này khiến Hạ Dĩ Đồng đang ngồi trong phòng nghỉ yên ắng bỗng cảm thấy ngọt ngào, cô vui vẻ đi chọn một vài món điểm tâm, sau đó bày ra tạo dáng, để Phương Hồi chụp ảnh cho cô, cô liền gửi qua cho Lục Ẩm Băng.

Lục Ẩm Băng chắc là đang ăn cơm, không có nhắn lại.

Hạ Dĩ Đồng liền nhớ mình đã lâu không đăng Weibo, vì thế tính lấy ảnh đăng lên Weibo, chỉnh sửa một chút rồi đăng lên.

Hạ Thiên Một Chữ Đồng V:

【Mọi người đêm giao thừa vui vẻ, Đồng bị kẹt ở sân bay do chuyến bay bị hoãn [ đáng thương vô cùng ][ hình ảnh ]】

Vừa mới đăng Weibo, fans từng người một kéo tới an ủi cô.

【Mơ mộng về Hạ lão sư:Đêm giao thừa còn phải chạy show, bảo bảo thật vất vả [ôm]】

【Hạ Thiên Ngô Đồng: Công ty thật quá đáng, ngay cả giao thừa cũng không cho người ta nghỉ ngơi sao? Hợp đồng của Đồng sẽ hết hạn vào tháng 7 tới đúng không? Tự mình mở studio đi nè [ôm một cái]】

【 Hạ Đồng Đồng sơ mi trắng: Thật đau lòng a, Đồng Đồng ở trong phòng nghỉ ngủ một giấc đi, vẫn chưa biết khi nào khởi hành được đâu. 】

Hạ Dĩ Đồng tiện tay nhấn like hai bình luận, vừa định rời khỏi, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tìm tên Lục Ẩm Băng trên thanh tìm kiếm, ấn vào trang chủ Weibo của cô ấy, Lục Ẩm Băng lại đăng Weibo, mà thời gian lại không sai biệt lắm so với cô!

Lục Ẩm Băng V:

【Chúc Vụn Băng Nhỏ đêm giao thừa vui vẻ, thực đáng tiếc nếu như năm nay không đón giao thừa với tôi [hình ảnh]】

Hạ Dĩ Đồng nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng của Lục Ẩm Băng lúc đăng Weibo, trong lòng liền cảm thấy hụt hẫng gì đó. Lục Ẩm Băng có chút trào phúng nhẹ với người phương Bắc, chỉ là ở trước mặt người ngoài không biểu lộ ra. Ấn vào tấm ảnh, sau đó khoé miệng cô liền cong lên, hoá ra tấm ảnh mà Lục Ẩm Băng đăng lên chỉ là tấm ảnh bàn ăn tối đêm giao thừa, không có ảnh selfie của chị ấy a.

Bình luận bên dưới có phong cách khác xa hoàn toàn với bình luận bên Weibo của cô.

【Lục dỗi dỗi:Trời ơi, tui vừa nhìn thấy một màn trào phúng tinh tế từ nữ thần, nữ thần trào phúng cũng đẹp quá đi, tui là một đứa M đang run rẩy vì sung sướng [chuột chũi thét chói tai.gif]】

【Là đội quân hùng hậu nhà Lục:Đêm giao thừa mà cũng không có một tấm ảnh selfie, như nào trong giới giải trí lại còn nghệ sĩ như vậy, nếu chị mà vậy hoài chắc em thoát fans mất!!! Cầu xin chị!!! Hãy chụp một tấm selfie đi!!! Cầu xin ngườiiiiii !!!】

【 Lục lão sư cơm tất niên: Thề sống chết không thoát fans, +1 xin tấm ảnh selfie [ phát điên ]】

【Là đội quân hùng hậu nhà Lục:Lầu trên thật là girl tâm cơ, đổi tên quá lẹ, mơ mộng đi, dù lầu trên có thành cơm tất niên thì Lục của tui cũng không có thèm ăn cô đâu!!!】

【 Lục lão sư cơm tất niên: Không phải ai kia đòi thoát fans sao? Hứ】

【 Ẩm Băng Thất Chủ Nhân W: Sao lại ầm ĩ như vậy? Không có đoàn kết gì hết, bộ giờ là lúc cãi nhau hay gì? +2 cầu ảnh selfie [gió bão khóc thút thít]】

【 Mahou Shoujo (ma pháp thiếu nữ): Cầu ảnh selfieeeee!!!!】

......

Phía dưới đều là bình luận cầu xin ảnh selfie, Hạ Dĩ Đồng cuộn mình trên ghế, cô cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy fans đáng thương như vậy, cô liền chụp màn hình Weibo này lại để sử dụng cho dịp sau này. Thừa dịp Lục Ẩm Băng ăn cơm, Hạ Dĩ Đồng nói chuyện điện thoại với viện trưởng, mấy ngày trước, cô có dạy cho viện trưởng cách sử dụng smartphone, tán gẫu vài ba câu, sau đó thì video call.

Hạ Dĩ Đồng lên tiếng chào những đứa trẻ ở màn hình đối diện, bọn nhỏ cũng được dạy, do đó cũng giơ tay lên chào, cười cười với cô. Hạ Dĩ Đồng cùng viện trưởng nói chuyện một hồi, khi nhìn lại đồng hồ đã là 9g15 tối.

Còn 2 tiếng 45 phút nữa là tiếng chuông năm mới, trên đài phát thanh vẫn phát sóng, chuyến bay của cô bị trì hoãn đến 12g30 mới cất cánh, Hạ Dĩ Đồng rất vui vẻ vì có thể cùng Lục Ẩm Băng đón năm mới.

Vừa cúp máy thì thấy tin nhắn WeChat của Lục Ẩm Băng --【 em đoán xem cả nhà chị đang xem phim gì? 】

Thời gian gửi là nửa giờ trước.

Hạ Dĩ Đồng vội vàng trả lời --【 em mới vừa nói chuyện điện thoại với viện trưởng. 】

Lục Ẩm Băng trả lời tức khắc --【 không sao, em mau mau trả lời câu hỏi của chị. 】Thoạt nhìn quả thật ai kia rất mong chờ nha.

Hạ Dĩ Đồng -【Chương trình đêm xuân? 】

Lục Ẩm Băng --【 không phải, em đoán lại đi. 】

Hạ Dĩ Đồng --【 Là bộ phim điện ảnh của chị? 】

Lục Ẩm Băng --【 Xấu hổ a, nếu chị có bộ phim nào đó mới thì ba mẹ chị cũng ra rạp chiếu phim xem, chị không xem đâu, nhưng mà lúc 《 phá tuyết 》công bố chiếu, thì hai mình cùng đi xem nha? 】

Hạ Dĩ Đồng -【Dạ. 】

Lục Ẩm Băng --【 Đoán lại đoán lại, nhà chị đang xem phim gì ? 】

Hạ Dĩ Đồng nghĩ đến những chương trình gameshow các kiểu, nhưng tất cả đáp án đều không phải, cuối cùng cô bất đắc dĩ mà nhắn --【 em đoán không được [ thẹn thùng ]】

Lục Ẩm Băng nhìn biểu tượng cảm xúc thẹn thùng trong khung chat, cười một tiếng, sau đó giơ điện thoại chụp màn ảnh trong rạp chiếu phim nhỏ trong nhà.

Sử dụng màn ảnh lớn để chiếu phim truyền hình, có thể nói là vô cùng xa xỉ.

Lục Ẩm Băng --【[hình ảnh]】

Hạ Dĩ Đồng vừa nhìn thấy tấm ảnh, nụ cười cứng đờ trên mặt, biểu cảm thẹn thùng trên khung chat liền xuất hiện trên khuôn mặt cô, trên màn ảnh đang chiếu chính là bộ phim khiến cô nổi danh --《 tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục khen bạn gái: Ba mẹ, hai người xem bạn gái của con bla bla bla...

Lục khen bạn gái: Bạn gái của con bla bla bla.....

Lục khen bạn gái yên tĩnh được một lúc, 3 phút sau, lại khen: Có phải bạn gái con diễn hay lắm đúng không? Lại còn đẹp nữa bla bla bla....

Lục ba Lục mẹ: .....

Chương 153:

Hạ Dĩ Đồng --【 em cũng xấu hổ mà, sao chị lại mở phim này cho ba mẹ chị xem vào đêm giao thừa, lỡ như họ phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng ta thì sao? 】

Lục Ẩm Băng - 【Thế em nghĩ thế nào? [trầm tư]】

Hạ Dĩ Đồng đột nhiên giật mình.

Lục Ẩm Băng - 【Phải, đúng như em đang nghĩ đó.】

Lục Ẩm Băng - 【Chị come out thành công rồi, ba mẹ chị còn hỏi khi nào em rảnh thì đến nhà ăn bữa cơm?】

Hạ Dĩ Đồng --【 Từ từ, em cần bình tĩnh một chút [trầm tư] 】

Phương Hồi nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng buông điện thoại xuống, ôm đầu gối cười ngây ngô, cười xong lại có chút lo lắng, không biết đã cùng người bên kia nói chuyện gì, đứng dậy thì cầm di động gọi điện thoại.

Phương Hồi vừa nhìn là biết là muốn gọi điện thoại cho Lục Ẩm Băng. Từ sau khi Hạ lão sư yêu Lục Ẩm Băng, cô đều có thể từ biểu tình của cô ấy mà biết được cô ấy đang nói chuyện phiếm với ai, chỉ có hai trường hợp, một là Lục Ẩm Băng, hai là người khác.

Phương Hồi cũng có người nhà, nhưng Tết cô lại không thể về, cô cũng cảm thấy rất áy náy, cô tự tìm chỗ, gọi điện thoại cho ba mẹ, hoá ra bên kia đang ở nông thôn, rất náo nhiệt, chú, bác, cô, dì tất cả mọi người đều vây quanh một chỗ, mỗi người nói một hai câu, liền tiêu hao hết thời gian.

Ngay cả Tiểu Tây cũng gửi cho cô một tin nhắn --【 Tiên nhi, giao thừa vui vẻ [ so tâm ]】

Một câu nói rất đơn giản, nhưng lại là điều kiện làm tăng vẻ thân mật của cả hai, bỗng nhiên Phương Hồi sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy mình và Tiểu Tây quá đỗi thân mật, trong nhận thức của cô, hai người bọn họ hẳn là được tính quen biết bình thường, bởi vì nghệ sĩ nhà mình cùng hợp tác chung một chỗ, chỉ là mấy tháng mà thôi.

Nhưng Tiểu Tây là một người hay nói lảm nhảm, Phương Hồi chỉ lịch sự trả lời lại một câu "Cô cũng vậy", đối phương liền bắt đầu trò chuyện, Phương Hồi dù sao cũng không có việc gì làm, chỉ là chị hỏi một câu thì em liền trả lời một câu, cùng cô ấy nói phiếm.

Khoé miệng cô bất tri bất giác cong lên, trong khoảng thời gian ngắn, trong không gian yên tĩnh lại xuất hiện một tia ấm áp lạ thường.

Bên kia, Hạ Dĩ Đồng cũng nhỏ giọng: "Chị come out rồi? Tại sao chị lại không nói cho em nghe gì hết vậy? Ba mẹ chị có làm khó dễ gì không? Thật ra thì không cần như vậy đâu, chúng ta còn nhiều thời gian mà."

Lục Ẩm Băng nghe cô đưa ra một đống vấn đề như pháo nổ liên hồi, cười nói: "Bây giờ chị trả lời cái nào trước? Sao em hệt như mấy bà vợ vậy, lải nhải y chang."

"Trả lời từng cái một."

Lục Ẩm Băng dựa vào tường, ôn nhu nói: "Được rồi, trả lời từng cái một. Come out hả, chị cũng không nghĩ chuyện này sẽ tới nhanh như vậy, nhưng ở nhà thì không thể nào che giấu được ba mẹ chị, hai người họ liếc mắt cái là nhìn ra được chị đang yêu đương rồi. Dù sao cũng không làm khó dễ gì chị, một chút cũng không có, còn la hét đòi xem phim truyền hình mà em diễn, do vậy chị đành mở cho hai người họ xem. Báo cáo trưởng quan, hết."

Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Lục Ẩm Băng cười cười, hỏi: "Vậy lúc nào em rảnh thì qua đây ăn cơm?"

Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ, khó xử nói: "Dạo gần đây đều rất bận, đầu tháng Ba tới em phải tiến tổ cho tiết mục chương trình, chị Tô Hàn lại nhận cho em một bộ phim truyền hình mới, ngày 1 tháng 4 là bắt đầu quay, phải quay trong vòng 3 tháng, tuyên truyền phim mới là giữa tháng Hai, để em xem cuối tháng Hai em có rảnh hay không đã."

"Bỏ đi, hay là em đừng có qua đây." Ngữ khí Lục Ẩm Băng không tốt lắm, "Chị sợ em bị ăn sạch."

"Hả?"

Lục Ẩm Băng khẽ cắn môi, thầm nghĩ còn nửa năm nữa, ráng nhịn, "Không có gì, em chú ý nghỉ ngơi đi."

"Em sẽ chú ý."

"À, ngày mai em bay đi đâu vậy?"

"À đi hoạt động." Hạ Dĩ Đồng lập tức chột dạ, nhỏ giọng nói.

"Vậy mà nói sẽ chú ý nghỉ ngơi?"

"Em sẽ ở trên máy bay nghỉ ngơi thật tốt."

"Em còn dám lươn lẹo?"

"Không dám, không dám."

Lục Ẩm Băng không nói, Hạ Dĩ Đồng đợi mà vẫn không thấy chị ấy trả lời, lòng trầm xuống, hỏi thật cẩn thận: "Lục lão sư, chị tức giận sao?"

"Không có." Lục Ẩm Băng rầu rĩ.

"Vậy chị...."

"Chị muốn ôm em."

Lời nói âu yếm này của Lục Ẩm Băng không khiến Hạ Dĩ Đồng cảm thấy cảm động, ngược lại còn có chút chua xót, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật ban đêm ở sân bay, nếu không phải thời gian trên di động nhắc nhở cô, cô cũng không biết là còn hai tiếng nữa sẽ bước sang năm mới. Ngay cả phòng dành cho khách VIP cũng chỉ có cô và Phương Hồi, màn hình di động của mỗi người cứ vậy mà sáng lên.

Cô lấy tay đè micro di động lại, nghiêng đầu không cho Lục Ẩm Băng nghe thấy tiếng cô thở dài. Sau khi bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng nói: "Ngày mốt chúng ta có thể gặp nhau."

Lục Ẩm Băng "Ừm" một tiếng.

Cửa phía sau bị đẩy ra, một người thò đầu vào, Lục Ẩm Băng quay lại, gọi: "Mẹ."

"Gọi điện thoại hả?" Liễu Hân Mẫn nói.

Lục Ẩm Băng chỉ chỉ di động, nhỏ giọng: "Chuyến bay của em ấy bị hoãn, đang ở sân bay, con đang nói chuyện với người ta."

"Ây da, phải ăn Tết ở sân bay, đứa nhỏ đáng thương."

"Là phải đi công tác."

"Được rồi, mẹ biết." Liễu Hân Mẫn đi ra ngoài.

Lục Vân Chương dời tầm mắt khỏi màn ảnh, thấy Liễu Hân Mẫn đi ra ngoài, còn thở dài nặng nề, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Liễu Hân Mẫn lại thở dài, nói: "Con gái chúng ta ra ngoài nói chuyện điện thoại, vành mắt đều ửng đỏ."

"Sao lại vậy?"

"Chắc là do đau lòng quá đi, con bé kia phải ở sân bay đón năm mới."

Lục Vân Chương thổn thức một trận, sau đó mới lo lắng hỏi: "Hai người trong giới yêu nhau, thân phận vẫn phải là như vậy.... Aiz, bà nói xem, nếu con nhà mình vất vả, chịu khổ thì hai mình cũng không thể ngồi yên nhìn thấy nó như vậy."

Liễu Hân Mẫn thở dài lần thứ ba.

10g50, đồng hồ sinh học đúng giờ khuấy động trong cơ thể của ba mẹ Lục, hai người họ liên tục ngáp ngắn ngáp dài, Lục Ẩm Băng ở một bên nói: "Ba mẹ, hai người đi ngủ đi, con đón giao thừa là được rồi."

Lục ba Lục mẹ gật gật đầu, cầm tay về phòng ngủ.

Lục Ẩm Băng ngồi xếp bằng trên ghế sofa trong phòng khách, bật TV, là tiết mục chuẩn bị đón Xuân, điều chỉnh âm lượng rất thấp, đồng hồ treo tường từng giây từng phút di chuyển, ở nơi rất xa tựa hồ truyền đến tiếng pháo, xa xa phía chân trời pháo hoa như đang dần xuất hiện rực rỡ cả khoảng trời.

Người dẫn chương trình, ngôi sao trên TV, mọi người đều đứng trên sân khấu, bắt đầu hô cùng nhau: "Mười, chín, tám, bảy..."

Bên ngoài màn hình, Lục Ẩm Băng khẩn trương nhìn chằm chằm điện thoại di động, ngón tay ấn vào số điện thoại của Hạ Dĩ Đồng, thầm đếm theo trên TV: "Ba, hai..."

Bắt máy, ở phía đầu dây bên kia cũng có tiếng truyền hình này, nhưng giọng nói mềm mại của Hạ Dĩ Đồng truyền tới: "Chúc mừng sinh nhật, bạn gái."

"!!!" Phương Hồi nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Dĩ Đồng đang ngồi đối diện, sinh nhật Lục Ẩm Băng không phải là tháng Bảy sao? Này có phải quá sớm không vậy?!

"Chúc mừng sinh nhật." Lục Ẩm Băng cũng động tình nói.

Nói xong thì liền phát hiện có chỗ nào không đúng, ụa, sinh nhật ai vào ngày hôm nay? Vì thế cả hai cùng bật cười to, Hạ Dĩ Đồng thiếu chút nữa là té từ trên ghế sofa xuống, che mặt nói: "Aiz aiz, xin lỗi Lục lão sư, em là quá khẩn trương nên nói sai."

Lục Ẩm Băng sợ tiếng cười quá lớn của mình đánh thức ba mẹ ở trong phòng, cố gắng nhịn xuống, đi đến cạnh cửa sổ, trên mặt đều tươi cười: "Không sao, dù sao chị cũng nói sai mà."

Hạ Dĩ Đồng: "Em nói lại, đêm giao thừa, không phải, là chúc mừng năm mới."

Lục Ẩm Băng cho não mình load lại lần nữa, sau đó mới nghiêm túc nói: "Khụ, năm mới vui vẻ."

Phương Hồi nhìn tin nhắn WeChat của Tiêu Tây gửi từ lúc 12g00 【 Tiên nhi, năm mới vui vẻ [ so tâm ]】, trong lòng liền sinh ra một cảm giác kì lạ, cô nhắn lại --【 Cho phép chị về sau thấy em thì gọi là Tiên nhi, em sẽ không đánh chị. 】

Tiểu Tây vừa nhìn thấy tin nhắn này, liền "a" một tiếng, ở trên ghế sofa như muốn nhảy dựng lên, mẹ Tiểu Tây đang định về phòng ngủ, thì đi tới vỗ vỗ vào bắp chân của cô, "Ăn cơm xong thì liền chơi di động, chơi cả buổi rồi, a cái gì mà a, mau đi ngủ đi."

Tiểu Tây xoa xoa bắp chân mình, hihi haha nói: "Không phải là con đang chơi game đâu, bạn của con Tết này không về nhà được, đang ở sân bay, còn cùng cô ấy nói chuyện phiếm thôi."

"Được rồi," Mẹ Tiểu Tây vẫn thông tình đạt lý, "Vậy con nhớ ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi chúc Tết đó, không dậy được thì đừng trách mẹ lôi đầu con dậy."

"Dạ con biết rồi mẹ, xíu nữa con sẽ ngủ."

Tiểu Tây lập tức chạy về phòng, một tay túm gối sửa lại đúng vị trí, tay kia nhỏ giọng nói một hơi không ngừng: "Tiên nhi, Tiên nhi, Tiên nhi, Tiên nhi....."

Phương Hồi --【 Gọi mà quá ba lần liền đánh chị. 】

Tiểu Tây --【 em không yêu chị QAQ】

Phương Hồi --【 chưa từng yêu, đây không phải con tôi, đừng hòng mà đào mỏ. 】

Tiểu Tây --【 em em em! 】

Phương Hồi --【 đừng có mà em em chị chị, nói lẹ cho em đi ngủ đi. 】

Tiểu Tây --【 em em em QAQ 】

Phương Hồi --【 đánh người. 】

Tiểu Tây --【 chị liền đi ngủ. 】

Trước khi đi ngủ, cô còn gửi một tin nhắn voice, do mặt đang đè lên gối, nên giọng nói cũng kèm theo chút giọng mũi: "Tiên nhi, Tiên nhi, Tiên nhi, không có quá ba lần, không được đánh người ta. Ngủ ngon."

Phương Hồi nghe xong liền giật mình, nhìn sang bên cạnh, Hạ Dĩ Đồng ở bên cạnh vẫn gọi điện thoại, cô liền đè lên màn hình điện thoại, đưa micro gần sát miệng, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."

Tự mình nói xong liền nổi da gà, ngay cả dũng khí nghe lại giọng điệu của mình cũng không có, hình như là quá ôn nhu đi, Tiểu Tây sẽ không cho rằng mình đối với chị ấy có ý gì chứ. Dù sao nghệ sĩ hai người họ là một đôi, lỡ như mưa dầm thấm đất, Tiểu Tây cũng cong thì.....

Màn hình di động sáng lên, Tiểu Tây --【[ giọng nói ]】

Khoảng chừng 3 phút, Phương Hồi không có chạm vào di động, chờ đến khi màn hình sắp tối, cô lại ấn vào màn hình, màn hình sáng lên, cô cũng không biết bản thân đang khẩn trương vì điều gì, Tiểu Tây có thể từ màn hình chui ra mà ăn thịt cô sao?

Chỉ là một câu nói mà thôi, Phương Hồi nhìn như bình tĩnh kỳ thực bàn tay có chút không ổn, run run, đưa sát lại bên tai, thiếu chút nữa di động muốn rớt xuống đất.

Giọng nói tràn đầy sức sống của Tiêu Tây cực kỳ xuyên thấu, trái tim Phương Hồi liền run theo lời nói của cô ấy.

Tiểu Tây: "Muahhh! Yêu em, Tiêu nhi!"

Nè nè nè.... Muah thì muah đi, còn thêm câu "yêu em" làm gì, này, làm như là nói yêu cô thật vậy á, cái con người thuận miệng nói "yêu em" thế này, bộ không sợ người khác sẽ suy nghĩ nhiều hay sao, cũng may cô không phải là người nghĩ nhiều đó nha.

Phương Hồi không trả lời, tắt màn hình điện thoại, sau đó ngồi ngẩn ra nhìn mấy món điểm tâm trước mặt.

Ừm, cái bánh đậu xanh này, lần trước Tiểu Tây ăn khá nhiều, bánh quế hoa thì lại không thích, rõ ràng đã ăn no còn đi theo cô làm gì, thấy chị ấy ăn thì mình phải ăn theo, đầu óc chị ấy có phải là có vấn đề không, ăn như vậy bộ không sợ bị chết no hay gì....

Phương Hồi chống cằm, nhìn chằm chằm điểm tâm rồi bật cười.

Hạ Dĩ Đồng dỗ dàng Lục Ẩm Băng đi ngủ, đang ngồi đối diện với Phương Hồi, hai người chợt nhìn nhau một cái, thấy được cảm xúc y hệt trong mắt của đối phương, là cảm xúc nói chuyện với người trong lòng rồi thẹn thùng, cảm thấy hạnh phúc, ánh mắt hai người chạm nhau xong thì nhìn xung quanh phòng.

Khoan, chờ chờ xíu, Hạ Dĩ Đồng đột nhiên nhìn chằm chằm Phương Hồi, từ sau khi cô yêu đương, cô biết mặt mình lúc nào cũng trần đầy sắc xuân, nhưng mà hiện tại làm sao mà vẻ mặt Phương Hồi cũng tràn đầy sắc xuân vậy, thậm chí còn ngồi cười ngây ngô nữa chứ?? Chuyện này là sao? Xảy ra khi nào? Bộ cô bỏ lỡ chuyện gì à???!!

Editor: Qua tui đọc truyện tranh có lưu mấy tấm của 2 bạn trẻ, truyện tranh vẽ đẹp quá, đúng nét vẽ tui thích, tui chỉ biết aaaaa, hò hét trong sự sung sướng =))))

Lục Ẩm Băng

Hạ Dĩ Đồng

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com