ZingTruyen.Info

Bhtt Edit Anh Hau Thanh Doi Huyen Tien

Chương 122:

Hai nhà tạo mẫu đứng thập thò ngoài cửa, hai cái đầu một trên một dưới nhìn vào bên trong, chờ hai người từng người trở về chỗ ngồi của mình, mở giả bộ mà gõ gõ cửa, sau đó còn lên tiếng hỏi: "Hai người xong chưa, bọn tôi có thể vô được chưa?"

Sầm Khê: "......."

Hạ Dĩ Đồng: "......"

Hai người cũng chưa trả lời, nhà tạo mẫu ban đầu dẫn theo sư đệ của hắn đẩy cửa đi vào, sư đệ này có nét trên gương mặt không khác gì sư huynh, cả người đều là eo nhỏ, đi catwalk so với nữ nhân còn đẹp hơn.

Chụp ảnh bìa hai người thì nhà tạo mẫu sẽ tạo hình để làm nỗi bật lên vẻ đẹp của từng người, sẽ không vì độ hot của người này cao hơn mà hạ bệ người kia xuống. Lần chụp đầu tiên này của hai người, cả hai nhà tạo mẫu đều chọn được trang phục phù hợp với khí chất của từng người, Hạ Dĩ Đồng thích hợp với vẻ đẹp đơn giản, tinh tế, rất phù hợp với quần áo màu trắng, còn Sầm Khê thì thiên về vẻ lãnh khốc nên phù hợp với màu đen. Tuy nhiên, cả hai bộ trang phục này không phải là thuần đen và thuần trắng, chúng đều có sự đan xen, phối hợp với nhau, tạo nên sự đối xứng một cách hoàn hảo.

Hai nhà tạo mẫu kia cũng thật là, từ lúc làm tóc tới bây giờ, cứ liếc mắt đưa tình với nhau, làm như là sợ cả thế giới không biết giữa hai người có tư tình gì quá, đôi khi đang uốn tóc còn tranh thủ cơ hội sờ sờ mu bàn tay nhau, Sầm Khê từ đầu tới cuối thì toàn nhắm mắt, Hạ Dĩ Đồng thì mặt có chút vui vẻ, dùng ký ức suy xét hết thảy chi tiết này, xíu hồi đi nói với Lục Ẩm Băng.

Học được cách chia sẻ những chi tiết nhỏ nhặt, thú vị trong cuộc sống với nhau là một trong những cách giữ lửa trong tình yêu tốt nhất.

Thí dụ nên nói là, hai nhà tạo mẫu đây, sư huynh thì đã ba lần sờ mông sư đệ, còn sư đệ thì trợn mắt nhìn hắn vì đã hơn 10p rồi mà sư huynh vẫn chưa sờ mông mình; hay là sư huynh hỏi mượn kéo của sư đệ hai lần, sư đệ đều lắc đầu từ chối không cho mượn thì bàn tay của sư huynh liền sờ sờ cái eo nhỏ của hắn; hay là nên nói đang làm tóc nửa chừng thì ngưng lại, sư đệ bước về phía sư huynh, ghé ghé sát người hắn, tựa như là đang ngửi mùi nước hoa trên người hắn vậy.

Hạ Dĩ Đồng: "......"

Mắt không thấy nhưng vẫn ngửi được mùi gay nồng nặc nha!!!

Trong lòng âm thầm chửi mắng, nhưng hai người này không thể không phủ nhận là rất chuyên nghiệp, làm tóc xong, nhìn vào gương, quả thật như đã thay đổi thành một con người khác vậy. Tóc vẫn vậy, ngũ quan vẫn vậy, chỉ là mới trang điểm nhẹ, lông mày vẫn chưa vẽ, đánh mắt cũng chưa, thoạt nhìn cứ như là Tây Thi vừa xuất hiện vậy. Nhưng có một vài chỗ khác đi, tóc được uốn cong rõ ràng, lọn tóc nhỏ trên trán tạo hình theo phong cách hiện đại, vẻ đẹp lập tức được tăng thêm một bậc nữa.

Sầm Khê thì không cần phải nói, người đẹp vì lụa, tạo hình xong thì mặc bộ quần áo màu đen kia vào, ánh mắt thanh mi, tỏa ra khí chất của một minh tinh lớn, một chút cũng không nhìn ra được là diễn viên đang ở tuyến ba.

Hai người nhìn đối phương một cái, Sầm Khê mừng thầm, Hạ Dĩ Đồng thì cười khổ. Bìa tạp chí đợt này nếu như mà Lục Ẩm Băng thấy được, chắc là sẽ ghen đi?

Nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh camera của mình, hai người một màu đen trắng đang đứng trong studio chờ, bộ phận điều chỉnh tấm phản quang thật sự rất ấn tượng, ánh đèn cùng nhau tụ tập chiếu lại cùng một chỗ, Hạ Dĩ Đồng đã chụp nhiều ở studio khác nhau, đôi mắt cũng dần quen với cường độ ánh sáng này, rất nhanh chóng có thể tìm được góc độ đẹp nhất của mình, Sầm Khê thì khó chịu, toàn nghiêng đầu né tránh.

Nhiếp ảnh gia điều chỉnh tư thế, dùng tiếng Anh nói: "Hey girls, look here."

Hạ Dĩ Đồng nhìn qua, mỉm cười rất tự nhiên.

Nhiếp ảnh gia nhíu mày, đổi bằng giọng tiếng Trung: "Này cô gái mặc bộ màu đen, nhìn qua đây."

Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu, phát hiện ánh mắt của Sầm Khê có chút thất thần. Sầm Khê khom lưng cúi đầu xin lỗi với nhiếp ảnh gia, sau đó ngượng ngùng mà nói với Hạ Dĩ Đồng: "Hạ, lão sư."

"Hả?"

"Chị, có thể, có thể hay không, dạy em, làm thế nào, làm thế nào có thể bắt được khoảng khắc." Sầm Khê nói, "Hay, hay không?"

Hạ Dĩ Đồng thấy cô nói chuyện như vậy cảm thấy bản thân mình như thiếu ô xy, còn mất thêm 3s để nhận ra vấn đề vừa rồi, nửa giây tự hồi tưởng, đáp: "Được, được."

Ơ, cô như nào lại bị lây bệnh nói lắp!

Hạ Dĩ Đồng truyền thụ cho Sầm Khê lại kỹ thuật chụp ảnh, nhiếp ảnh gia phải hô chụp lại hai lần mới có thể giải quyết được vấn đề của Sầm Khê.

Vấn đề sau đó chính là tư thế của hai người.

Một ghế sofa kiểu châu Âu, hai người ngồi một bên, chân bắt chéo, mắt nhìn về phía ống kính, trên mặt để lộ nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời.

Tư thế vậy cũng được. Hạ Dĩ Đồng thầm nói.

Hai người cùng nhau đứng dậy, kề sát vai, nhìn chằm chằm vào ống kính, ánh mắt thâm thúy, hệt như là nhìn nhiếp ảnh gia là kẻ thù không đội trời chung vậy.

Tư thế này cũng được. Hạ Dĩ Đồng lấy tay chỉnh lại tóc của mình, thầm nói.

Nhiếp ảnh gia chụp nhiều tấm liên tiếp, đứng thẳng người sau đó nói: "Bây giờ hai người ôm nhau, kề mặt sát vào nhau."

Hạ Dĩ Đồng: "......"

Tư thế này cô cảm thấy là không ổn.

Sầm Khê: "Hạ, lão sư, ôm, ôm....."

Hạ Dĩ Đồng: "....."

Thật tức giận mà, cô cảm thấy là quá phiền rồi, còn có một người nói lắp còn bám theo sau lưng cô, ôm cái gì mà ôm, ôm cái đầu nha ngươi thì có.

Đấu tranh tâm lý của cô kết thúc, Sầm Không còn chưa nói ôm" xong, tức giận của Hạ Dĩ Đồng liền tiêu tan hết, trong lúc nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.

"Ôm.... Sao?" Sầm Khê nói xong.

Hạ Dĩ Đồng thở dài: "...Ôm."

Nhiếp ảnh gia yêu cầu cô ôm, cô không thể không ôm sao? Cô không phải là Lục Ẩm Băng, không thể mặc cả với tạp chí được, người ta thì khác, còn có thể nhân nhượng nhường cô ấy, còn mình mà không dám phối hợp, chắc bị Tô Hàn đang nhìn chằm chằm kia lôi ra giết mất.

Sầm Khê thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được."

Hạ Dĩ Đồng lại không biết vì lí do gì mà cô ấy lại thở phào nhẹ nhõm như vậy.

Hai người ôm nhau, mặt kề sát, Hạ Dĩ Đồng thấp hơn Sầm Khê 2cm, phải nhón chân lên một chút. Phương Hồi an tâm mà nhìn nghệ sĩ nhà mình xinh đẹp tuyệt vời như vậy, Tô Hàn thì ở bên cạnh lén chụp một tấm ảnh, lưu làm kỷ niệm.

Bả vai đối với nhau, ngực cũng vậy, Hạ Dĩ Đồng đối với yêu cầu của quay phim đã hoàn toàn từ bỏ cái tôi của mình, muốn đùa giỡn thế nào thì cứ làm như thế, dù sao thì đối với việc gần gũi Lục Ẩm Băng, cô chấp nhận bản thân mình như thế nào cũng được.

Mãi cho đến khi mặt của hai người đã căng hết cỡ, nhiếp ảnh gia mới nói "OK", sau đó hai người liền tách ra.

Trong nháy mắt Hạ Dĩ Đồng tựa như có thể giết người trong tức khắc vậy, tức giận vì bị chiếm tiện nghi nửa ngày một cách vô ích.

Điều duy nhất khiến cô vui mừng thì đây là ảnh chụp cuối cùng, chụp xong là có thể kết thúc công việc. Buổi tối 9g30, Hạ Dĩ Đồng vẫn luôn giữ thái độ chuyên nghiệp tới tận khi kết thúc buổi chụp ảnh bìa cho tạp chí 《ELLE》vào tháng 11 tới.

Mệt mỏi liền nhanh chóng chiếm lấy cơ thể, mặt đều căng cứng, Phương Hồi đi tới xoa xoa mặt cho cô.

Hạ Dĩ Đồng dự định đi thay quần áo, Sầm Khê lại tiến tới về phía cô, bây giờ đầu óc của Hạ Dĩ Đồng đều ong ong, trong đầu toàn "Cô vạn lần đừng có mà qua đây", nhưng Sầm Khê vẫn đứng trước mặt cô, lịch sự mỉm cười: "Còn có chuyện gì sao?"

Không có việc gì, cô làm ơn né ra dùm đi.

Sầm Khê: "Em, em...."

Hạ Dĩ Đồng nghĩ: Hiện tại chắc là Lục lão sư đã kết thúc công việc rồi, giờ mình sẽ trở về, sẽ cùng chị ấy nói chuyện phiếm, thực vui quá đi.

Sầm Khê: "Em muốn, mời, mời chị...."

Hạ Dĩ Đồng như bay vào cõi thần tiên: Chuyến bay sớm nhất sáng mai là 7g50, đến nơi là 12g55, không biết có nhớ chính xác không? Một hồi trở về xem lại và đặt vé mới được.

Sầm Khê: "Chị, cùng chị Tô, đi...."

Hạ Dĩ Đồng hơi mím môi: Xíu nữa nói chuyện với Lục lão sư có cần hỏi chị ấy có muốn mình mua cái gì cho chị ấy ăn không nhỉ, dù sao thì chị ấy lớn lên ở đây, nghe nói người dân ở đây ai cũng thích uống sữa đậu nành, sữa đậu nành này cô có thể mang lên máy bay không nhỉ?

Sầm Khê: "Ăn, bữa cơm."

Cuối cùng cũng nói xong, Hạ Dĩ Đồng mỉm cười, nhanh chóng nói: "Thật xin lỗi chị cảm thấy có chút mệt, muốn về nghỉ ngơi sớm, lần tới có rảnh thì chị mời em ăn cơm, chị đi thay quần áo, tháo trang sức đây, hẹn gặp lại. Nếu có việc gì thì liên hệ qua WeChat, em đã có WeChat của chị rồi mà đúng không? Lần trước đã add rồi nhỉ."

Sầm Khê gật đầu, rất nghiêm túc giơ giơ di động lên.

Hạ Dĩ Đồng vội vàng mở miệng nói trước: "Chị đi trước đây."

Sầm Khê: "Tạm biệt, Hạ, lão sư."

Tô Hàn cùng Phương Hồi ở bên ngoài phòng thay áo chờ Hạ Dĩ Đồng, ngồi trên xe, Hạ Dĩ Đồng cũng đem nghi vấn từ nãy giờ trong đầu mình ra hỏi: "Sầm Khê này là một người nói lắp sao?"

Tô Hàn nhún vai, cúi đầu sờ sờ mũi, cười nói: "Tôi không biết chuyện này."

Tô Hàn một lát sẽ đi hỏi người đại diện của Sầm Khê, nếu thật sự mà nói lắp thì cũng coi như là một vũng bùn trong giới giải trí còn gì.

Ba người cùng đi ăn cơm, sau đó thì ai về nhà nấy, Tô Hàn là người ở đây, vừa lúc về nhà để thăm anh hai của mình, Hạ Dĩ Đồng ở thành phố B thuê căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi, Phương Hồi cũng đi theo cô. Cũng có lí do khác nữa là, Phương Hồi cũng không phải người ở đây, cô không quen cho lắm.

Trên đường đi, Hạ Dĩ Đồng nhắn tin WeChat cho Lục Ẩm Băng, bên kia quả thật là kéo dài thời gian kết thúc công việc, thời gian gần đây mỗi ngày đều quay tới 11g tối, do mấy ngày gần đây đều phải quay cảnh buổi tối, thời gian đảo ngược loạn cả lên, lần đầu tiên Hạ Dĩ Đồng cảm giác được thế nào là tách biệt người yêu rồi gặp lại nói một câu "chị gầy rồi" hệt như trên phim ảnh.

Lục Ẩm Băng là thật gầy, rất vất vả mới có thể nuôi dưỡng lại một chút thịt thì liền bị sụt ký.

Hạ Dĩ Đồng tới nơi tắm rửa gội đầu, nằm ở trên giường, trợn tròn mắt chờ tin nhắn từ phía Lục Ẩm Băng.

Mới vừa qua rạng sáng một phút, Lục Ẩm Băng gửi yêu cầu video call cho cô, chưa kịp tắm rửa gì, người mặc quần dài áo hoodie, mệt mỏi mà bước về phòng, tựa hồ là đang muốn tìm nước uống.

Hạ Dĩ Đồng lẳng lặng nhìn, thấy cô ấy cầm một bình nước 1.5L, ngửa đầu uống, đương nhiên, góc độ này rất đẹp, chỉ cảm thấy rất quyến rũ, không thấy thô tục chút nào.

Aiz, uống nước cũng đẹp như vậy.

Ánh mắt Hạ Dĩ đồng lộ ra vẻ si mê, lại nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng dưng mỉm cười, Lục Ẩm Băng cũng cười lại với cô, vẫn như cũ không nói chuyện.

Hạ Dĩ Đồng mở miệng, lắp bắp nói: "Lục, Lục, Lục lão sư, em, em, ngày mai, là có thể, có thể, có thể đến phim, phim trường gặp, gặp chị rồi."

Lục Ẩm Băng phồng má lên, giống như dùng sức nhịn xuống, rốt cuộc "Phụt----" vẫn phụt ra một tiếng.

Trước camera Hạ Dĩ Đồng sờ sờ mặt mình, trò đùa này của mình cuối cùng cũng thành công, tươi cười xán lạn, tựa như là mặt bị Lục Ẩm Băng phun nước lên vậy.

Lục Ẩm Băng trên cằm đều là nước, hình tượng hoàn toàn biến mất.

"Hạ Dĩ Đồng!"

......

Chương 123:

"Hạ Dĩ Đồng!"

"Hahahahaha."

Mới chính thức xác nhận quan hệ một tháng, Hạ Dĩ Đồng liền cảm thấy bản thân mình có chút cậy sủng sinh kiêu, như vậy là không tốt, cô vội đem cái đuôi nhỏ của mình cụp xuống.

Lục Ẩm Băng lấy khăn giấy từ trên bàn, lau khô mặt mình, mắt nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng trên màn ảnh, nheo mắt lại, "Em muốn bị ăn mắng à?"

Hạ Dĩ Đồng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Lục lão sư, chị nói giọng Bắc Kinh thật là dễ nghe."

Lục Ẩm Băng đơ người, sau đó nói một cách bình thường: "Chị không nói giọng Bắc Kinh nữa, em làm gì được chị? Về sau cũng không thèm nói nữa."

Não Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng đưa ra kế sách: "Vậy, vậy vậy, em, em liền, tiếp tục, nói, nói lắp cho chị, chị chị, xem, xem."

Lục Ẩm Băng: "......"

Đứa nhỏ này không giáo huấn là không được mà.

Cô buông lời hung ác: "Ngày mai, chờ em đến rồi xem chị phạt em thế nào."

Hạ Dĩ Đồng không nhúc nhích, cười hì hì: "Thì tùy chị phạt em, như nào em chịu nha."

Lục Ẩm Băng nói: "Không nói với em nữa, chị muốn đi tắm, em mau ngủ đi, ngày mai nếu chị nhìn thấy quầng thâm ở mắt em, chị liền..."

Hạ Dĩ Đồng nói: "Chị liền làm gì cơ...."

Lục Ẩm Băng nói: "Chị liền cả ngày không để ý tới em."

Một chiêu này có thể khiến cho Hạ Dĩ Đồng vô cùng sợ hãi, cô thu hồi nụ cười lại, nói: "Vậy em hiểu rồi, Lục lão sư ngủ ngon."

"Ngủ ngon, chị đi tắm xong cũng ngủ."

Hạ Dĩ Đồng nằm ở trên giường, sắp được gặp mặt, ngược lại cô càng ngủ không được, trằn trọc, mở to mắt ra lần nữa, nhìn di động thấy là 12g30. Trong đầu cô không hiểu tại sao lại nhớ tới bộ dáng nói lắp của Sầm Khê, trong lúc nhất thời liền cảm thấy tò mò, mở khóa di động, mở web, nhập từ khóa tìm kiếm: Sầm Khê nói lắp

Kết quả tìm kiếm khiến cô thất vọng, không có chút tin tức gì về nói lắp cả, sau đó cô liền xóa hai chữ nói lắp, chỉ tìm kiếm mỗi Sầm Khê.

Nữ, sinh năm 91, 25 tuổi, so với mình còn lớn hơn 2 tuổi, cao 1m68, cũng so với mình cao hơn 2cm. Hạ Dĩ Đồng không phục, bĩu môi, sao gần đây lại không thấy ai thấp hơn mình nhỉ, cô lẩm bẩm: "Vậy thì có gì đâu, cô ấy chỉ cao hơn mình 2cm thôi mà."

Tốt nghiệp ba năm trước, có diễn qua một bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, đều là vai phụ. Duy nhất chỉ có một vai diễn nữ thứ là trong bộ phim 《 thịnh thế 》, Đinh Bạch Chỉ, thông tin chỉ có nhiêu đó, lướt một lần đều xem xong.

Bị những chuyện khác phân tâm, Hạ Dĩ Đồng không còn tập trung vào chuyện gặp mặt nhau vào ngày mai nữa, ngược lại liền thấy buồn ngủ, miễn cưỡng tắt màn hình di động, để lại trên tủ đầu giường, nằm yên ngủ.

Ngày hôm sau, chắc do ông trời tác hợp, là một ngày nắng rực rỡ, chuyến bay ở thành phố B không bị hoãn, đúng 7g50 liền cất cánh, để lại một vệt màu trắng trên bầu trời, chỉ sau 12g một chút là đáp xuống sân bay ở tỉnh G.

Đoàn phim sắp xếp vô cùng chu đáo, kế hoạch đoàn phim đã cùng tài xế sớm chờ ở sân bay để đón nữ chính vào đoàn phim.

Ngay khi vừa lên xe, kế hoạch đoàn phim liền chu đáo hỏi: "Hạ lão sư,đến khách sạn trước hay là đến phim trường?"

Kế hoạch đoàn phim là họ Vương, nhân viên công tác đều gọi là anh Vương. Hạ Dĩ Đồng cố gắng biểu lộ ra là bản thân rất bình tĩnh, do dự một giây, nói: "Đi phim trường trước đi anh Vương, đã lâu cũng không gặp mọi người, cảm thấy nhớ, tiện tôi cũng đến đó để tìm cảm xúc diễn phim."

Anh Vương giơ giơ ngón tay cái lên: "Được rồi, Hạ lão sư thật chuyên nghiệp, tiểu Ngô, đi đến phim trường đi."

Dọc đường đi, anh Vương không ngừng giới thiệu cho Hạ Dĩ Đồng chỗ nghỉ ngơi như nào, ẩm thực và khí hậu ra sao, nói là nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch như nào, còn phải chú ý giữ ấm. Còn nói điều kiện quay phim hiện tại so với những ngày hôm trước thì tốt hơn nhiều, lần trước toàn là cát, hiện tại chỉ quay những cảnh phim ở trong lều, nói cô không cần lo lắng quá.

Hạ Dĩ Đồng nghe xong, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu, anh Vương trả lời rất nghiêm túc.

Gần hai giờ đồng hồ uốn lượn trên đường cao tốc, cuối cùng xe cũng ngừng ở bên ngoài phim trường, anh Vương còn một câu chưa kịp nói, nội tâm Hạ Dĩ Đồng sốt ruột liền kéo cửa xe đi xuống, vừa xuống xe, thiếu chút nữa là bị gió thổi bay về, anh Vương ở phía sau đỡ lấy bả vai cô, đẩy đẩy cô đi vào phim trường.

Hạ Dĩ Đồng trong lòng liền sợ hãi.

Anh Vương nhìn về phía cô, lớn giọng nói: "Đỡ.......Tôi."

Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy miệng hắn lúc đóng lúc mở, chỉ nghe thấy chữ "tôi", cũng lớn tiếng mà đáp lại: "Cái......Gì......."

Anh Vương nghĩ thầm đành phải đắc tội rồi, bàn tay đè lên bả vai cô, tay khác thì đè lên vai của Phương Hồi, ở phía sau mà đẩy hai người dần đi về phía trước, hai người mới đến không thích ứng được, cũng không cậy mạnh mà cự tuyệt.

Anh Vương cùng tài xế đưa hai người vào lều.

Vừa đi vào, cát bay ngột ngạt khi nãy biến mất, gió thổi ban nãy cũng không còn nữa, chỉ còn thấy tiếng rít gào ở bên tai, nơi này quả thực là thiên đường trong địa ngục vậy. Chả trách Lục Ẩm Băng mỗi ngày đều kết thúc công việc muộn như vậy, trong điều kiện như này, có thể quay được một cảnh là hay lắm rồi.

Hạ Dĩ Đồng hỏi anh Vương: "Đạo diễn Tần với mọi người đâu?"

Anh Vương hai tay ban nãy đều không rảnh, không thể che miệng, miệng cũng không đeo khẩu trang, vừa nói tựa như là cát trong miệng mà bay ra, vừa nghe thấy lời này, ngừng uống nước, lau miệng nói: "Từ chỗ này đi ra ngoài, hướng Đông, đi qua năm cái lều, bọn họ ở cái lều thứ sáu."

Hạ Dĩ Đồng: "......"

Tấm thân nhỏ bé này của cô, chắc là chưa qua tới chỗ đó đã bị cát chôn lấp mất.

Anh Vương vừa rửa mặt xong, toàn thân thư thái, tùy tiện tìm cái ghế gấp nhỏ ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút. Hạ Dĩ Đồng nhanh tay nhanh chân, nhẹ nhàng mà dịch qua, "Anh Vương, giúp tôi một việc đi."

"Chuyện gì?"

"Ngài có thể đưa tôi qua cái lều kia không?"

Anh Vương: "......"

20p sau, anh Vương đưa người đến trước cửa lều, hướng về phía cô mà lớn tiếng nói: "Bên trong còn đang đóng phim! Cô đợi đạo diễn kêu ngừng thì hãy đi vào!"

Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng che lỗ tai muốn điếc của mình lại, mạnh mẽ gật đầu

......

Buổi chiều 2g, Lục Ẩm Băng bắt đầu đứng ngồi không yên, chân phải run không ngừng, tất cả thời gian nghỉ ngơi đều là kiểm tra tin nhắn WeChat, cũng không biết là đang nhắn tin với ai, mỗi lần đều đề phòng cô như giặc, Tiểu Tây cảm thấy mình sắp bị thất sủng.

2g50, cô đưa điện thoại cho Tiểu Tây, đi đóng phim, chẳng được bao lâu, trên màn hình liền hiện lên tin nhắn WeChat, trước kia màn hình điện thoại của Lục Ẩm Băng đều hiển thị nội dung tin nhắn, bây giờ chỉ hiện 'đã nhận một tin nhắn mới', sau đó liền nhận thêm một tin nhắn mới nữa.

Tiểu Tây hận không thể đem màn hình mở ra xem là ai.

Hạ Dĩ Đồng ngồi xổm tại chỗ hệt như con tôm, lỗ tai ghé sát vào lều, ngón tay thì ấn ấn trên màn hình di động --【 Lục lão sư, em tới rồi. 】

【 chị có phải là đang đóng phim hay không? Em hình như là nghe được giọng của chị. 】

【 rất êm tai. 】

Không biết ngồi xổm đã bao lâu, chân cô đều tê rần hết.

Tần Hàn Lâm hô "ngừng" hệt như một tia sáng hy vọng vậy, trong nháy mắt liền chiếu sáng bốn phía xung quanh Hạ Dĩ Đồng, trong lòng cô nóng như lửa đốt, bỗng nhiên đứng lên, như bị hạ đường huyết vậy, cảm thấy xung quanh liền biến thành màu đen, trực tiếp ngã về phía sau, cái gì cũng không bám vào được, thân thể hệt như không có trọng lượng.

Vào giây phút cuối cùng sắp ngã trên đất, trong đầu cô có suy nghĩ là: Mong là ngã không làm sập lều, bị mọi người nhìn thấy, đến lúc đó thật là mất mặt. Xa cách mới gặp lại, mà đã bị ngã tới mất mặt như vậy rồi, cái kiểu gặp mặt theo phong cách "tươi mát thoát tục" như vậy cô không muốn nghĩ tới chút nào!

Ngoài ý muốn, cô không bị ngã trên đất, trong phút giây ngàn cân treo sợi tóc, có một cánh tay giữ cô lại, phản ứng rất nhanh ôm cô lại, làm đệm đỡ cho cô, Hạ Dĩ Đồng tựa như là ngã nhào vào gối bông mềm mại vậy.

Cô cảm thấy bản thân mình đã xuất hiện ảo giác, Lục Ẩm Băng nhíu mày, nằm ở dưới, vẻ mặt đau đớn, không phải là vừa hô "ngừng" sao? Lục Ẩm Băng làm sao mà chạy ra đây nhanh như vậy? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông? Cô với Lục lão sư đã ăn ý tới mức độ như vậy?

Hạ Dĩ Đồng dịu dàng mà nhìn người trong lòng của mình, thấy Lục Ẩm Băng cũng nhìn cô, ôm bả ai cô, lo lắng hỏi: "Hạ lão sư, chị có đau chỗ nào hay không?"

Ơ hình như có chỗ nào đó không đúng? Lục Ẩm Băng hình như là chưa bao giờ để lộ cảm xúc như vậy cả. Kỳ lạ, Lục Ẩm Băng như nào lại gọi cô là Hạ lão sư? Làm sao giọng nói còn bị thay đổi nữa?

"Hạ lão sư? Hạ lão sư?"

Hạ Dĩ Đồng lắc lắc đầu của mình, tầm mắt tập trung lần nữa, nhìn rõ được: "......"

Phương Hồi lắc bả vai của cô, Hạ Dĩ Đồng như muốn ngất xỉu, vội nói: "Dừng dừng dừng, đừng lắc nữa." Cô nhắm mắt, cho bản thân bình tĩnh lại một chút, "Em làm sao lại ở đây?"

Phương Hồi: "Em thấy chị lâu như vậy không trở về nên đi qua đây xem thử."

Hạ Dĩ Đồng: "Cảm ơn em đã cứu chị, thiếu chút nữa là ngã thật mất mặt."

Phương Hồi nói: "Chuyện nên làm."

"Được rồi, chắc chị có thể đứng dậy." Hạ Dĩ Đồng nói, tay nắm lấy cánh tay Phương Hồi ở bên cạnh, cảm thấy bàn tay đau nhức, hình như là ban nay ngã trúng vào đá, cảm thấy đau, hít một hơi, nhất thời cảm giác mất đi sức lực, lại lần nữa mà ngã vào trong người của Phương Hồi, Phương Hồi cũng bị cô ngã trúng một lần nữa, chưa kịp chuẩn bị, lưng trực tiếp đụng vào đất.

"Xin lỗi." Cô đang muốn đứng lên lần nữa, lần nghe thấy âm thanh khụ một tiếng ở đằng sau.

Hạ Dĩ Đồng thong thả ngẩng đầu lên, kinh hãi phát hiện ra một đôi chân đã xuất hiện từ lúc nào, nhìn lên trên, chắc hẳn toàn bộ người trong đoàn phim đều đã ra tới, nhìn thấy, có người nhịn không được cười, có ánh mắt chan chứa ý vị thâm trường, trong đó còn có ánh mắt vui sướng của Tần Hàn Lâm khi thấy người gặp họa, Lục Ẩm Băng nhíu mày lại.

Hạ Dĩ Đồng bi phẫn muốn chết: "....."

Sớm biết như vậy, cô thà bị ngã mất mặt còn hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info