ZingTruyen.Info

Bhtt Done Danh Cap Trai Tim Thinh The Linh Nhan

Y Tiêu mở mắt ra lập tức cảm thấy toàn thân rã rời, xương cốt tê liệt, mí mắt nặng trĩu như đeo chì, cổ họng hình như bị ai nhét một chiếc tất thối cực kì khó chịu. Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ của cô thì đây chính là di chứng chiến đấu ba trăm hiệp thâu đêm suốt sáng với Tạ Sở Toàn, nhưng hôm nay lại có chút bất đồng.

Y Tiêu nhất thời cũng chẳng phân biệt được là khác chỗ nào, cô đau đầu muốn đưa tay lên xoa thái dương nhưng không tìm được tay.

"Đau quá đi! Tạ Sở Toàn giúp em xoa đi... nước, Tạ Sở Toàn, em khát..." Giọng nói yếu ớt vọng rõ bên tai, lúc này cô mới ý thức được 'sự khác biệt' chính là bầu không khí nguy hiểm và kỳ lạ xung quanh mình.

Y Tiêu cố hết sức vùng dậy phát hiện hai tay đã bị trói chặt sau lưng không thể thoát ra. Sau nhiều lần cố gắng, vết máu đã xuất hiện trên da thịt nhưng sợi dây thừng vẫn không có dấu hiệu được nới lỏng. Trong lúc tuyệt vọng, Y Tiêu đành nhìn quanh bốn phía tìm công cụ giúp mình trốn thoát, song vẫn không tìm được gì mà chỉ thấy một cái bóng đen đang cuộn mình trong góc tường, cô suýt chút bị dọa sợ đến chết khiếp, còn tưởng là một con chuột lớn, nhìn kỹ một chút thì con 'chuột' này đang mặc quần áo, nom kỹ hơn mới phát hiện đó là ba vợ độc đoán của cô.

"Ông Trần, Lão gia... Tỉnh dậy đi... Lão gia..."

Căn phòng rộng lớn trống trãi thế cơ mà, sao có thể không nghe cô gọi được chứ. Y Tiêu thấy người kia không phản ứng cũng không thèm la hét nữa, cô tiết kiệm sức lực, chật vật đứng lên rồi nhảy từ từ đến gần Trần Á Luân, tư thế này thật sự không được đẹp lắm, cũng khó trách, có nữ cương thi nào vừa xinh đẹp lại vừa đức độ như cô cơ chứ?

"Lão gia!"

Y Tiêu nằm dài trên mặt đất dùng chân bị trói đạp đạp lên người ông già kia, cô cũng không dám dùng sức, lỡ đâu đạp chết thì biết ăn nói sao với Sở Toàn. Tuy hai cha con không khác kẻ thù nhưng người một nhà nối liền từng khúc ruột, lỡ mai này cưới thì biết lấy ba đâu ra chứng hôn!

Y Tiêu đá nhẹ thêm vài cái, cuối cùng Trần Á Luân đã chịu nhúc nhích trở mình lầm bầm trong miệng, ông cau mày đau đớn, hai mắt mờ mịt hé mở, hiển nhiên là còn chưa tỉnh.

"Đây là đâu?"

"Trần lão tiên sinh, ông không sao chứ, có bị thương không?"

Y Tiêu tiến đến gần Trần Á Luân xem xét, thấy ông không bị gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô nhìn kỹ xung quanh, "Ông Trần, hình như ông bị bắt cóc, ông có đắc tội người nào không?"

Y Tiêu nheo mắt nói với ông già mà quên bản thân mình cũng đang gặp nguy hiểm. Trần Á Luân nghe xong càng tức giận đến tím người, ông nhìn quanh tìm cây gậy muốn đánh cho con oắt này một cái, mặc dù giận nhưng ông vẫn không quên chế nhạo Y Tiêu:

"Y Tiểu thư, hình như tình cảnh của cô bây giờ cũng chẳng tốt hơn tôi bao nhiêu!"

"Bọn họ muốn bắt ông mà, tôi chỉ đi theo thôi. Ông yên tâm, bọn họ sẽ không làm khó tôi đâu!"

Y Tiêu "lạc quan" càng làm Lão gia tức đến nghẹn họng, ông trừng mắt quát, "Hừ, cô tưởng họ mời cô đến đây ăn cơm à, đúng là không biết trời cao đất rộng! Nhìn rất thông minh không nghĩ lại ngu ngốc thảm hại!"

"Này, Lão gia, sao ông lại lấy oán trả ơn vậy? Nếu tôi không cứu ông thì tôi cũng đâu thể rơi vào bẫy, còn bị người khác trói nữa."

Y Tiêu cảm thấy bực tức, nếu ông già này không phải là ba của Sở Toàn thì cô cũng chẳng thèm đoái hoài đến. Nếu không phải vì 'gặp chuyện bất bình, lớn miệng hét lên' thì lúc này cô đã chăn ấm nệm êm, tay ôm người đẹp rồi chứ không ở nơi hoang vu hôi thối cãi nhau với ông già đâu. Nếu tay cô có thể nhúc nhích thì cô nhất định sẽ cởi giày cao gót nện vào đầu ông ta mấy cái.

Y Tiêu vừa lẩm bẩm 'thế giới này rất đẹp, mình không được nóng nảy, không được, không được...' vừa ngồi dựa vào tường không thèm tranh luận với người kia nữa, dù sao Y Tiêu nói lý cũng không lại Trần Á Luân.

"Này! Họ Y kia, cô đến cửa sổ đó nhìn xem có ai ngoài đó không!" Trần Á Luân đá đá Y Tiêu, bĩu môi về hướng cửa sổ.

"Ông tiết kiệm sức đi, bọn bắt cóc đó không bịt miệng ông nghĩa là quanh đây chẳng có ai, trừ phi bọn họ nhận được tiền chuộc hoặc Sở Toàn dẫn người tới cứu chúng ta..."

"Nhưng 70% bọn bắt cóc lấy được tiền chuộc đều sẽ giết con tin!"

"Nhưng nếu cảnh sát can thiệp, cơ hội giải cứu thành công con tin là 70%!"

"Cô tin cảnh sát?" Trần Á Luân nhếch miệng, lộ ra nụ cười chế giễu, "Cảnh sát chỉ tới kịp để nhặt xác thôi!"

"Nói thật, tôi cũng không tin cảnh sát!" Nếu cảnh sát đáng tin thì Y Tiêu đã không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ, chỉ là...

"Nhưng tôi tin con gái của ông!"

Mà lúc này, Sở Toàn đang cởi tạp dề xuống rồi châm ngọn nến trên bàn. Y Tiêu rất thích mấy trò lãng mạn của giai cấp tư sản này, ở chung lâu dần nên cô cũng bị đồng hóa không ít, ai bảo 'gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn' thì chẳng đúng chút nào!

Ánh nến vàng chiếu lên mặt bàn tạo thành một vòng sáng ấm áp, Sở Toàn nhìn đồng hồ rồi cố kìm chế không gọi điện thoại hối thúc người nọ. 'Đồ ngon' bày đầy bàn liền nhớ lại lúc Y Tiêu nhíu mày nếm thức ăn cô nấu nhưng lại không dám khen chê khiến Sở Toàn không khỏi nở nụ cười.

Cô vừa ôn lại hồi ức vừa kiên nhẫn đợi mà người kia vẫn không xuất hiện, Sở Toàn bắt đầu rơi vào lo lắng, cảm giác như đi trên sa mạc rồi đột nhiên bị lún xuống cát, không thể thoát ra được.

Thời gian dần trôi, điềm gỡ càng mãnh liệt, cũng không phải lần đầu Y Tiêu đột nhiên mất tích, hai lần trước đó Sở Toàn cũng rất sốt ruột nhưng cũng không mãnh liệt như lần này. Đến 11 giờ đêm rồi mà giọng nói của cô tổng đài viên vẫn vang lên dịu dàng, không nhận được tin tức gì, Sở Toàn hầu như ngã quỵ.

"Một tháng mất tích ba lần còn nhiều hơn bị 'dì cả' ghé thăm, sau này đừng thả nó ra ngoài nữa, chắc phải mua xích chó về xích lại mới bớt lo!"

Tư Vi đỏ mắt trách móc, nếu Y Tiêu biết mình bị người ta so sánh với chó thì chắc sẽ vác dao chém Tư Vi một nhát, dù Y Tiêu không nghe được thì Sở Toàn cũng sẽ không để vợ mình bị chế ngạo như vậy, nhưng bây giờ chẳng ai có tâm trạng so đo chuyện này, bổn quan tạm thời ghi vào giấy nợ, ngày sau nhất định đòi lại.

"Được rồi, em đừng nói bậy nữa. Chẳng phải em ấy đi phỏng vấn một người Pháp sao? Để chị liên lạc với người kia xem họ nói sao đã."

Tư Hàm không ngừng dỗ dành đứa bé trên tay, oắt con rất được cưng chiều, đi ngủ cũng muốn nằm trong tay của các mẹ mới chịu nhắm mắt, lúc này ba người mẹ đã thiếu mất một người nên nó cứ chớp mắt tìm kiếm bóng dáng mẹ Tiêu, không gặp sẽ không ngủ!

"Đã trễ thế này rồi, không thể liên lạc được với người đàn ông đó ngay được.Y Tiêu ở đây có bạn bè hay có chỗ nào khác có thể đi không?"

"Này, em dâu có bị nhầm lẫn gì không, vợ của em có bạn bè hay không cũng chẳng biết, sao lại hỏi chúng tôi?"

Sở Toàn bị Tư Vi nhắc nhở liền bừng tỉnh phát hiện ngoại trừ hai chị em này ra thì cô hoàn toàn không biết Y Tiêu quen ai hay đi đâu, từ trước đến nay cô cũng chưa bao giờ hỏi em ấy một tiếng, bây giờ nên hỏi ai đây...

Tư Hàm thấy Sở Toàn hối hận bèn mở miệng, "Sở Toàn, em đừng nôn nóng. Y Tiêu không có bạn, mà dù có đi đâu chơi cũng đã về nhà rồi, bây giờ không có tin tức gì, chị sợ có ai mời em ấy đi uống trà rồi không chừng?"

Sở Toàn nghe xong lập tức đứng lên, chưa kịp mặc áo khoác đã chạy ù ra cửa.

"A Vi, em đi theo Sở Toàn đi, em ấy bây giờ không được bình tĩnh lắm, chị sợ sẽ gặp chuyện không may!"

Tư Vi nhận lệnh của vợ lập tức điên cuồng chạy theo Sở Toàn, đối sách của Tư Hàm chưa bao giờ sai. Lúc Tư Vi đuổi kịp thì đã thấy Sở Toàn đánh ngã một gã đẹp trai, gã kia bị vật ra đất cũng không phản kháng mà chỉ thở hổn hển.

"Sở Toàn... Này... Này..."

Tư Vi chưa thấy Sở Toàn bạo lực như thế, bây giờ chứng kiến được đúng là rất dọa người. Cô bất giác rụt cổ, lắp bắp nói, "Em đánh người như vậy, không sợ gặp chuyện không hay sao?"

"Không sao, anh ta là anh trai của em!"

"A, hóa ra là anh vợ của Y Tiêu!" Tư Vi đồng cảm liếc nhìn Trần Kính Hiên, "Sao em lại đánh anh trai?"

"Anh ta nói Trần Á Luân đã quay về Hong Kong, nhưng em biết anh ta đang nói dối, Y Tiêu mất tích nhất định có liên quan đến Trần Á Luân!"

Sở Toàn vừa nói vừa bước lên xe, không thèm nhìn người trên mặt đất. Tư Vi cũng chui vào theo, suýt chút nữa đụng trúng cửa xe. Lúc chưa ngồi vững thì chiếc xe đã phóng như bay, cô còn loáng thoáng nghe thấy gã đàn ông nói vọng theo phía sau, "Tiểu Toàn, em lái xe cẩn thận."

Tư Vi lắc đầu thầm nghĩ, "Đúng là một cây si!" Nhưng cô không thể đồng cảm hơn được, không thôi người kia sẽ mời cô xuống xe mất. Người đó không chỉ là anh vợ của Y Tiêu mà còn là tình địch vô hình, đối với kẻ thù thì nhà họ Y các cô từ trước đến nay đều tuân theo quy tắc 'thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!'

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tư Vi cảm khái xong thì Sở Toàn đã chạy đến một biệt thự, chẳng lẽ muốn chở cô đem đi bán!

"Đi tìm xe của Y Tiêu!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info