ZingTruyen.Info

[BHTT - Done] Đánh Cắp Trái Tim | Thịnh Thế Linh Nhân

CHƯƠNG 59

gaasunoo

Sau đó hai người đều không nói gì nữa, Sở Toàn cúi đầu lột vỏ tôm rồi nhìn người kia nuốt từng con vào bụng, nếu như vậy có thể bù đắp được sai lầm thì cô nguyện ý vì một người lột tôm cả đời.

Y Tiêu vốn hay huyên thuyên giờ đây chẳng khác gì 'hủ hèm' muốn tự biến mình thành ma men. Thể chất của cô rất kỳ lạ, nếu cô không muốn say thì có bị người khác chuốc rượu cũng sẽ không say, nếu cô thật lòng muốn mua say thì cho dù chỉ có mấy chai rượu nhẹ cũng có thể đánh vỡ biệt danh 'ngàn chén không say'.

Quả nhiên nhậu chưa được mấy chai vào trong bụng đã làm Y Tiêu đầu nặng chân nhẹ, cảm giác choáng váng, nặng nề. Cô lảo đảo đứng lên, suýt chút lật ngược bàn, Sở Toàn thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ. Tuy cô đã say nhưng thân thể vẫn nhanh nhẹn vô cùng, hai ba lần đã tránh thoát được Sở Toàn.

Sở Toàn vội vã bảo vệ người yêu, không cho em ấy mượn rượu làm càn, cô mau chóng xin lỗi bà chủ, nhất thời luống cuống tay chân, đợi thanh toán xong lập tức đuổi theo nhưng Y Tiêu đã đi được một đoạn thật xa.

"Em chậm một chút cẩn thận ngã!"

Sở Toàn vừa tới gần, Y Tiêu tức thì nhảy ra chỗ khác như né tránh bệnh dịch, "Chị cút đi! Tránh xa em ra, chị không cần em, em cũng đếch cần chị quan tâm!" Nói đến chỗ kích động, Y Tiêu vốn dịu dàng động lòng người trong chớp mắt đã hóa thân thành đàn bà đanh đá ra tay đánh Sở Toàn túi bụi, so với Tư Vi độc ác kia cũng không khác mấy, may mà cảnh sát Tạ có thể cốt cứng rắn, nếu không sao có thể bảo toàn mạng sống dưới độc thủ của hai chị em gái này.

Sở Toàn cố chịu vài đấm, tuy trên mình đau đớn nhưng trong lòng lại thư thái hơn không ít, "Muốn đánh thì về nhà rồi đánh được không?"

Sở Toàn níu chặt cổ tay của Y Tiêu kéo nhẹ về bên người, sau đó áp lên chiếc cổ mềm mại rồi hạ giọng nói, "Em uống say rồi, xe của chị ngay đây, chúng ta về nhà trước, về nhà rồi em muốn trừng trị thế nào cũng được, chịu không?"

"Không được!"

Y Tiêu lớn miệng chém đinh chặt sắt nói, lập tức phun lên mặt người đối diện một hơi đầy rượu, Sở Toàn bất đắc dĩ lau mặt, tay cũng không dám buông, nhưng người nọ giãy giụa quá mạnh nên cô đành phải tiếp tục dỗ dành, "Không được thì không được, không về nhà nữa. Em muốn đi đâu, chị đưa em đến đó, được không?"

Lần này Y Tiêu căng tròn mắt, Sở Toàn tưởng oắt con này động tâm, nào biết cô lại kiên quyết kêu "không được".

"Vậy em muốn thế nào? Chị cũng đâu thể để một mình em đi trên con đường vắng vẻ khuya khoắt như vầy được!" Sở Toàn giữ chặt lấy tiểu thư "Không được" lại, nếu không phải đang đi trên đường lớn thì chắc cô đã quỳ xuống rồi.

"Đã khuya rồi sao?" Y Tiêu xích lại gần Sở Toàn mấy phần, dưới ánh đèn lờ mờ, trong ánh mắt lộ ra hai thanh đao sắc bén nhìn chằm chằm vào Sở Toàn khiến cô run rẩy.

"Chị có biết cái ngày mà chị đuổi em đi cũng hơn mười giờ tối không? Hôm đó, chính em một mình ôm bọn Đại điêu từ Kim Thành đến biệt thự ở ngọai ô phía Tây, lúc đó chị ở đâu hả?"

Cô nói xong lập tức đánh vào bả vai Sở Toàn, "Chị nói đi, chị ở đâu, ở nơi nào..." Y Tiêu vừa gào thét vừa không ngừng đánh đấm giữa đêm tối tĩnh lặng, tiếng nói thê lương xé rách tâm can Sở Toàn.

Mặc cho người kia đánh vào thân thể của mình, Sở Toàn xấu hổ vô cùng khi nghe lời chất vấn, cô cũng không thể giải thích nên đành phải để Y Tiêu giải tỏa hết bất mãn ra ngoài, cuối cùng sau khi quá mệt mỏi, Y Tiêu ngã đầu lên vai Sở Toàn thở dốc.

Sở Toàn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng mà cảm thấy xót xa, nếu cô có thể thay em ấy chịu đựng đau đớn thì tốt biết bao, nhưng thế giới này làm gì tồn tại thuốc hay như vậy, việc cô có thể làm trước mắt chính là an ủi.

Sở Toàn nghe tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai liền biết người kia đã ngủ say, cô nâng thân thể của Y TIêu lên rồi chậm rãi cúi xuống vác người say lên lưng của mình.

"Em không muốn ngồi xe nát của chị! Em muốn chị khiêng kiệu lớn đến rước em về!" Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Y Tiêu vẫn nói mớ.

"Được! Được! Chúng ta không ngồi xe nhỏ nát, nhưng chị không có kiệu lớn, chị chỉ có..." Sở Toàn cố hết sức điều chỉnh người trên lưng ngay ngắn lại rồi nói, "Chị chỉ có kiệu người..."

"Hửm? Sủi cảo thịt người? ... Em không thích ăn sủi cảo!"

"Không phải sủi cảo! Là kiệu người!"

"Ừ, là kiệu a, vậy cũng được... Chỉ cần không ngồi xe nát... Hu... Cái kiệu này thật là tốt a, mềm mềm thơm thơm... Hu..."

Sở Toàn cảm thấy hơi thở ấm áp thổi vào cổ đã rất ngứa ngáy rồi, người kia lại không an phận cọ xát lung tung làm bắp chân cũng run lên, còn thêm lời ngọt ngào kia nữa, nhưng câu nói sau đó của Y Tiêu càng giống một thanh đao nhọn đâm thẳng vào tim, đau thấu trời.

"Chị không thể bỏ mặt anh ta, nhưng chị lại bỏ em?" Chất lỏng lạnh buốt lặng lẽ rơi xuống thấm ướt cổ áo khiến cảm giác nóng rát lúc nãy tức thời tiêu tán.

"Chị đã nói... chị sẽ không rời, không bỏ em... Nhưng chỉ vì tình nhân cũ liền có thể ngoảnh mặt làm ngơ! Em... chị bảo em làm sao tin tưởng chị nữa đây?"

"Thật xin lỗi, chị không biết chuyện này sẽ làm em tổn thương nhiều như vậy, đó cũng không phải ý của chị, nhưng chị và Hoắc Minh Viễn thật sự không có gì! Chị và anh ta giờ chỉ là bạn thôi!"

"Cho nên trong mắt chị, bạn bè là thứ nhất, tình nhân phải chăng vĩnh viễn xếp sau bạn bè?"

"Chị..."

"Đừng nói nữa, em không muốn nghe!"

Sở Toàn muốn nói không phải nhưng chuyện cô đã làm lại chẳng có cách nào giải thích, việc đã đến nước này cố nói cũng như không, chỉ có thể sâu kín thở dài một tiếng. Cô cảm thấy vòng tay phía sau ôm mình chặt hơn gấp mấy lần, thanh đao sắc nhọn trong lòng tựa hồ lại sâu thêm mấy phần.

Hai người ăn ý giữ im lặng, chậm rãi đi về phía trước, giẫm qua bao nhiêu phiến lá rơi xuống, nhảy qua bao nhiêu hố trũng đầy nước. Sở Toàn thật sự hy vọng thời gian cứ như vậy ngừng trôi để cô có thể đưa em ấy đến thiên hoang địa lão, chí ít là chứng minh được tâm ý của mình, nhưng đường dưới chân luôn có điểm đến, lúc Sở Toàn cõng Y Tiêu đi đến Kim Thành cũng là lúc đầu đổ đầy mồ hôi, bước chân cũng có chút không vững. Bảo vệ gác cổng ân cần hỏi thăm có cần trợ giúp hay không, Sở Toàn cắn răng, quật cường lắc đầu từ chối ý tốt của người kia.

"Đừng đi thang máy, đi thang bộ đi!"

Thời điểm Sở Toàn chờ thang máy bất chợt cảm giác được người sau lưng cọ quậy, sau đó mệnh lệnh nhẹ nhàng lập tức truyền đến bên tai. Tuy cô đã sức cùng lực kiệt nhưng dù Y Tiêu có muốn sao trên trời thì cô cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống chứ huống chi là yêu cầu đơn giản như vậy.

Sở Toàn híp mắt quan sát bậc thang cao ngất rồi nuốt ngụm nước bọt cho thấm giọng, sau đó nhấc chân đi lên.

"Biết tại sao em kêu chị leo cầu thang không?"

Sở Toàn dù không rõ dụng ý của Y Tiêu nhưng nghe ngữ điệu rõ ràng em ấy đã thanh tỉnh, cô cũng biết em ấy không phải say rượu trêu chọc mình nên chỉ trầm mặc đợi đáp án.

"Sở Toàn, kỳ thực chị tuyệt đối sẽ không nói dối, nhưng lần nào gạt em cũng không dám nhìn vào mắt em, cho nên em biết chị không thành thật, nhưng em vẫn luôn nghĩ chị nhất định có nỗi khổ tâm riêng của mình, cho dù em tận mắt nhìn thấy chị lừa gạt em rồi lên xe của gã đàn ông kia nhưng em vẫn nguyện ý tin tưởng. Chị vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác ngày đó, khi em bước từng bước 'tin chị', một bước 'không tin chị', thấp thỏm từng bước... Đến lúc cuối cùng giẫm trúng 'không tin' thì em lại tự nhủ là mình tính sai, chị nói có phải em rất vô lại không? Ha ha... Thật ra em biết bản thân làm trò tự mình dối mình nhưng em vẫn vui vẻ làm kẻ ngốc..."

Sở Toàn nghe xong ngược lại hít một ngụm khí lạnh, lúc này cô mới cảm nhận được 'tự mình dối mình' trong miệng Y Tiêu tàn nhẫn thế nào, hóa ra cô gái thông tuệ kia đã trải qua đoạn thời gian thống khổ cùng ẩn nhẫn như vậy.

"Chắc là em mệt mỏi lắm?"

Sở Toàn đang chuyên chú vào lời nói của Y Tiêu thì chợt xuất hiện một cánh cái tay trắng nõn dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán đánh bay đi sự nóng nực, đỉnh đầu cũng mát mẻ hẳn ra.

"Lúc ấy em rất mệt, mỗi bước đi như đạp phải kim châm, không chỉ là chân mỏi mà lòng cũng đau đến chết lặng, cả người đều mất đi phương hướng..."

Mỗi một câu nói của Y Tiêu như nhấn chìm Sở Toàn xuống hố sâu. Em ấy nói kim đâm vào lòng nhưng hôm nay cô lại cảm thấy những mũi kim đó như đang đâm vào tim cô, đau đớn dần trở nên quen thuộc.

Thân mệt mỏi cùng với tâm bị dày vò, Sở Toàn lực bất tòng tâm rơi vào đường cùng, cô chuyển từ cõng đổi thành bế, cuối cùng không để ý Y Tiêu phản đối vẫn khăng khăng ôm người yêu lên mười bốn tầng lầu. Khoảnh khắc Sở Toàn một hơi ôm người trong ngực vào phòng ngủ, căn phòng vắng vẻ như nghênh đón hai vị nữ chủ nhân trở về.

"Chị ngủ phòng khách, em ngủ phòng ngủ hoặc là em ngủ phòng khách, chị ngủ phòng ngủ"

Về đến nơi này, Y Tiêu hoàn toàn mất đi men say trước đó, một chân cong lên giữ khoảng cách giữa mình và Sở Toàn.

"Chuyên gia nói chiến tranh lạnh không phải là thượng sách để giải quyết vấn đề, chỉ có nói chuyện với nhau mới có thể gia tăng tình cảm..." Sở Toàn không muốn lui bước, hai người âm thầm phân cao thấp.

"Là chuyên gia vô sỉ nào nói? Chứ không phải là chị nói à?"

Y Tiêu còn chưa nguôi giận nhưng lại bị người phụ nữ chết bầm này tự mình giày vò bản thân khiến tâm cô không khỏi mềm nhũn ra, hoàn toàn mất hết khí thế hung hăng của mấy ngày trước.

"Đừng quan tâm là ai nói. Bình thường em kêu chị ngủ sofa không sao, nhưng hôm nay không được! Em có thể đánh chị, mắng chị, trừng phạt chị cái gì đều được, tuyệt đối không ở riêng!"

"Cũng không biết là ai muốn ở riêng!" Y Tiêu oán thầm nhưng vì không muốn làm mất mặt người kia nên cũng chẳng nói ra miệng.

"Chị đã làm mọi việc vẫn không thể khiến em tha thứ, vậy chị chỉ có thể ra đòn sát thủ!"

"Đòn sát thủ?"

"Em đã xem tiếu ngạo giang hồ chưa?"

"Ừm!" Y Tiêu nghi hoặc gật gật đầu.

"Em có nhớ tại sao mẹ của Nghi Lâm lại tha thứ cho Bất Giới hòa thượng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info